Trần Tiểu Cửu đã tự đánh giá cao sức hấp dẫn của mình!
Vốn tưởng rằng chỉ cần mình mà xuất hiện trước mắt Chu Mỵ Nhi, làm ra bộ dạng phong độ đẹp trai dưới ánh trăng, tiểu cô nương này sẽ giống như một trận gió, ngoan ngoãn nhào vào lòng mình ngay, sau đó ôm hôn thắm thiết với mình, tùy tiện mình muốn thế nào cũng được.
Chỉ là không nghĩ tới sau khi yên tĩnh một lúc lâu, cô nàng này vẫn không ngừng lau nước mắt, đứng yên tại chỗ, cũng không động tay, chỉ mở đôi mắt thật to, giống như một oán phụ nhìn chằm chằm vào hắn, giống như hắn thật sự đã làm chuyện gì có lỗi vậy.
Nhưng thế này cũng tốt, không để Hỗ Tam nương có cơ hội ngồi sau sung sướng xem kịch vui hắn gặp họa.
Hai người mắt to nhìn mắt nhỏ, không có ai nói chuyện, vô cùng im ắng, chỉ có gió mát nhẹ nhàng thổi qua!
Chu Mỵ Nhi rốt cuộc cũng u sầu mà hỏi một câu:
- Sao ngươi lại đến đây? Còn nhớ trở về sao?
Trần Tiểu Cửu cười cười, lệch xệch đi lên trước hai bước, đứng lại ở vị trí cách Chu Mỵ Nhi khoảng ba thước, trêu đùa nói:
- Nhận được thư của nàng, sao ta lại dám không đến chứ?
- Cái tên không có lương tâm như nhà ngươi, còn có thể nhớ tới ta?
Chu Mỵ Nhi nghĩ đến chỗ đau lòng, khụt khịt mũi, lại muốn khóc nữa, chỉ là không muốn mất mặt trước Trần Tiểu Cửu, nước mắt lưu chuyển trong hốc mắt, cuối cùng cũng kìm lại được, không bị rơi xuống.
Nàng quay lưng lại, lén lút dùng tay áo lau mắt một chút rồi mới oán hận nói:
- Ngươi cả ngày từ sáng tới tối đều bận chuyện làm thủy vận, làm ăn phát đạt rồi thì không quân tâm đến sống chết của ta, có phải không? Có tiểu nha đầu Song Nhi hầu hạ ngươi, ngươi nhất định sống rất sung sướng, còn có Tuệ Nương, hiền hậu chịu khó, cũng có thể hầu hạ ăn uống nghỉ ngơi của ngươi!
- Nhị tiểu thư…
Chu Mỵ Nhi càng nói càng kích động, nghẹn ngào nói:
- Còn có một tiểu thư khuê các Kỹ Tiểu Đường đến từ Dương Châu, chính là ả nữ nhân không biết xấu hổ mà ngươi đã tặng quần lót, đối với ngươi hoàn toàn ngoan ngoãn phục tùng, yêu thương hết lòng, cũng truyền khắp Hàng Châu rồi, nói các ngươi là một đôi trời sinh!
- Làm sao mà giống tiểu thư nhà giàu Chu Mỵ Nhi ta thế này, chỉ biết nổi giận với ngươi, đánh ngươi, mắng ngươi, ngươi đương nhiên là ước ao được rời ta càng xa càng tốt, bên tai yên tĩnh, đỡ phải gặp ta mà phiền lòng, có phải không?
Chu Mỵ Nhi càng nói càng đau lòng, rơi vào trong thế giới ảo tưởng của chính mình, tin như thật vào những tình cảnh mà mình suy nghĩ lung tung, hai vai cứ run rẩy, cuối cùng cũng chảy nước mắt xuống.
- Mỵ Nhi, ta không cho phép nàng nói những câu xằng bậy thế này!
Bàn tay to của Trần Tiểu Cửu như hai con cá chạch, trượt qua nách của Chu Mỵ Nhi, hai tay ôm chặt lấy vòng eo nàng từ sau lưng, há miệng thở ra một làn hơi vào bên tai nàng, dịu dàng nói:
- Nàng rõ ràng là biết ta vô cùng yêu thương nàng, lại cố tình nói ra những lời thế này để chọc tức ta, ức hiếp ta rất vui sao?
Thân hình của Chu Mỵ Nhi rất mềm mại, rất dịu dàng quyến rũ, hai tay hắn đặt sát vào bụng của Chu Mỵ Nhi, tuy là cách ra một lớp vải mỏng nhưng cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng và tính đàn hồi kinh người của Chu Mỵ Nhi.
Cảm giác mất cả hồn phách thế này, khiến người ta mê say, sờ vào cảm thấy mịn màng tuyệt hảo.
Hai tay ôm lấy thật chặt, nơi eo bụng không hề có một chút mỡ thừa, mùi hương từ cơ thể truyền vào mũi hắn, giống như tình dược thôi thúc, khiến người ta suy nghĩ, Trần tiểu Cửu cúi đầu, đầu lưỡi to gan lại liếm nhẹ một cái lên vành tai của Chu Mỵ Nhi.
Thân hình Chu Mỵ Nhi giật mạnh một cái, vành tai đỏ hồng như sắp nhỏ ra nước, dường như chịu không nói sự khiêu khích của Trần Tiểu Cửu, giãy giụa muốn thoát khỏi bàn tay to của tên xấu xa này, u oán nói:
- Ngươi làm cái gì? Xem ta là gì rồi? Lúc không muốn quan tâm đến ta, liền lăn đi thật xa, hiếm khi trở về một lần, lại động tay động chân ức hiếp ta? Ngươi tưởng ta là nữ nhân tùy tiện cho ngươi đụng chạm sao?
Ngoài miệng nói cứng rắn, trong lòng lại không ngừng gợn lên những cơn sóng sảng khoái, chỉ là nhẹ nhàng thân thiết một chút thế này, trong lòng liền cảm thấy ấm áp, tê tê, muốn giãy giụa nhưng lại không có bao nhiêu sức lực.
Uốn éo vài cái, nàng lại càng bị bàn tay to giữ chặt hơn.
Thân thể mềm mại của nàng lại càng dính sát vào người của tình nhân hơn, hận không thể hòa luôn vào lòng hắn, da thịt tiếp xúc, giữa da thịt với nhau, truyền lại hơi ấm khoan khoái và không khí lãng mạn.
Chu Mỵ Nhi uốn éo vài cái, cuối cùng vẫn cảm thấy chỉ là tốn công, liền thành thật chấp nhận cái ôm của Trần Tiểu Cửu, đầu cúi thấp xuống, mân mê góc áo, nhẹ nhàng nói:
- Ngươi chỉ biết lợi dụng sờ soạng ta.
- Đây không phải là lợi dụng!
Trần Tiểu Cửu cúi đầu, dịu dàng dùng cái cằm cọ xát vào chiếc cổ trắng nõn của Chu Mỵ Nhi, nhẹ nhàng nói:
- Đây là yêu…
Ánh mắt nhìn xuống dưới, một bộ ngực đầy đặn cản trở tầm nhìn của hắn, loáng thoáng khẩn trương phập phồng, Trần Tiểu Cửu nghịch ngợm đưa tay đẩy đẩy một cái, trêu cười nói:
- Nó cũng rất thích ta đấy!
- Ai da! Ngươi đúng thật là đáng ghét!
Chu Mỵ Nhi giẫm giẫm chân, rốt cuộc cũng không chịu nổi sự khiêu khích của Trần Tiểu Cửu, hung hăng cắn một phát vào tay hắn, Trần Tiểu Cửu không có phòng bị, cũng lười phòng bị, làm ra bộ dạng rất đau, kêu lên oai oái:
- Chu Nhị tiểu thư mưu sát chồng…
- Kêu bậy bạ gì đó?
Bàn tay nhỏ của Chu Mỵ Nhi bịt lấy miệng hắn, nhíu mày tức giận nói:
- Tên khốn nhà ngươi, ai là vợ của ngươi? Ngươi là chồng của ai? Chúng ta một chút quan hệ cũng không có, ngươi kêu to thế này, bị người trong phủ nghe được, ta… ta sau này làm sao còn thể diện để gặp người khác?
- Nàng chính là vợ của ta.
Trần Tiểu Cửu mở to mắt lặp lại:
- Bây giờ không phải, sau này cũng phải!
- Muốn chết à! La lớn thế làm gì?
Chu Mỵ Nhi giơ nắm tay lên, đánh đấm lung tung lên ngực hắn như đang làm nũng, giậm bàn chân không thuận theo, không buông tha nói:
- Ngươi cứ về là ức hiếp ta.
Mấy cái đấm này tuy là không mạnh, cũng giống như tiểu tình nhân làm nũng nhưng lại vừa khéo đánh trúng vào chỗ sưng của Trần Tiểu Cửu.
Lúc nãy hắn là giả bộ đau, bây giờ là đau đến nhe răng nhếch miệng thật, lảo đảo lui về sao, dựa vào núi giả mà thở hổn hển, không còn sức lực nói:
- Nhị tiểu thư đánh ta nữa, nàng vậy là bạo lực, ngược đãi chồng, ai da… ta chỗ này bị thương, đau chết ta rồi!
Chu Mỵ Nhi lúc mới đầu còn tưởng hắn giả bộ, nắm đấm nhỏ đánh cho hả giận, giải phóng oán hận trong lòng, lại thấy sắc mặt Trần Tiểu Cửu có chút trắng bệch mới phát hiện hắn thật sự đau, cũng không đành lòng đánh hắn nữa, đỡ hắn ngồi trên núi giả, chu cái miệng nhỏ nhắn ra, hừ lạnh nói:
- Đại nam nhân, đánh mấy cái thế này, kêu lên oai oái, không chút khí phách, chẳng lẽ rất đau sao?
Miệng thì nói cứng, trong lòng lại quan tâm vô cùng, đôi mắt như nước mùa thu nhìn thẳng vào ngực hắn:
- Ai bảo ngươi nói năng xằng bậy, thì đáng đánh.
- Ta làm gì có nói năng xằng bậy?
Trần Tiểu Cửu ưỡn ngực, từng câu từng chữ hàm chứa thâm tình:
- Đại thiếu gia nói đúng, ta ngay trước mặt nhiều học tử như vậy, ôm vào người của nàng, hôn vào môi của nàng, vậy là đã để lại dấu ấn tình yêu trên người nàng, nàng ngoại trừ gả cho ta, còn có thể gả cho ai? Hàng Châu thành này, ai dám giành nữ nhân với ta, ta đánh cho hắn răng rơi đầy đất!
- Ngươi cũng thật hống hách! Không biết xấu hổ thật, ai đồng ý gả cho ngươi sao?
Khóe miệng Chu Mỵ Nhi nghịch ngợm nhếch lên, đôi mắt khinh thường nhấp nháy, trong lòng lại vui như nở hoa.
- Ta nói thật mà!
Trần Tiểu Cửu trịnh trọng nói:
- Ai cũng không dám giành nữ nhân với ta!
- Thật đáng ghét!
Chu Mỵ Nhi nghe lời thổ lộ của Trần Tiểu Cửu, trên mặt ửng đỏ, ánh mắt rạng ngời, có thể kết luận lời Tiểu Cửu nói là lời thật lòng.
Thấy Tiểu Cửu đau đến sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nàng rốt cuộc cũng dịu dàng hẳn lại, cũng không hờn dỗi nữa, bàn tay nhỏ khẽ chạm vào ngực hắn, thấp giọng nói:
- Lại đánh nhau với ai rồi? Làm cho bị thương rồi? Chẳng lẽ là vì thủy vận, đánh nhau với Long Đại sao? Y không phải dễ đối phó đâu, ngươi phải cẩn thận chút.
Trong lúc nói chuyện, nàng nhẹ nhàng cởi áo Tiểu Cửu ra, nhìn vào mới thấy quả thật chỗ đó có một vết thương sưng đỏ, trong lòng có chút đau nhói, tự mình u oán nói:
- Bị thương lợi hại thế này, còn có tâm tư đùa cợt ta, đau chết ngươi cũng là đáng!
Trần Tiểu Cửu vuốt mái tóc nàng, cười cười:
- Nàng không đau lòng sao?
Chu Mỵ Nhi u oán nhìn hắn một cái, nhỏ giọng than thở nói:
- Đau lòng!
Nàng ghé sát người về trước, chu cái miệng nhỏ nhắn ra, nhẹ nhàng hôn một cái lên vết thương kia.
Một luồng khí ấm áp, từ nơi vết thương truyền thẳng vào lòng Trần Tiểu Cửu!
Thân hình tuấn mỹ của hắn không kìm được mà run lên một cái, trong lòng bất đắc dĩ nghĩ: tiểu cô nương này, sao lại học được chiêu này rồi? Ta mà lại bị đùa giỡn sao…