Chu Mỵ Nhi dịu dàng dựa vào lòng Trần Tiểu Cửu, cái đầu cọ cọ vào lòng ngực rộng lớn kia, quyến rũ nói:
- Tiểu Cửu, ta cũng không hờn dỗi ngươi nữa, trong lòng ta biết ngươi là quan tâm ta, tình hình bây giờ của Chu gia, nguy cơ vô cùng, như bị nghẹn gạch trong cổ họng, nếu không bắt tay vào chữa trị ngay, chỉ sợ sẽ sụp đổ mất, ngươi chẳng lẽ thật sự nhẫn tâm rời khỏi Chu gia, không trở về giúp đỡ ta sao?
Trần Tiểu Cửu thở dài, lắc đầu nói:
- Nhị tiểu thư, ta cuối cùng cũng sẽ trở về nhưng tuyệt đối không phải bây giờ…
- Ngươi thật nhẫn tâm! Không quan tâm ta nữa sao?
Chu Mỵ Nhi hung hăng nhéo cánh tay hắn:
- Chỉ biết vui vẻ thoải mái ở bên ngoài.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Ta không trở về, cũng là giúp nàng mà, bây giờ mẫu thân nàng ngã bệnh, Chu gia yếu thế, mấy kẻ mưu phản cuối cùng cũng muốn xuất hiện để thể hiện uy phong, những gì nhìn thấy trước mắt chẳng qua chỉ là một góc của núi băng, cái đám chưởng quỹ bằng mặt nhưng không bằng lòng với của Chu gia này, trước sau gì cũng lộ ra điểm yếu, đợi sau khi nhìn rõ bản chất của chúng, chúng ta đánh ra một đòn sấm sét, nhất định có thể thu được hiệu quả kỳ diệu!
Chu Mỵ Nhi kinh doanh nhiều năm, đầu óc suy nghĩ luôn nhanh hơn người bình thường, ngẫm nghĩ một chút lại lo lắng nói:
- Tiểu Cửu, ta chỉ sợ đến lúc đó Chu gia đã trăm ngàn lỗ hổng, không còn cách cứu chữa.
Trần Tiểu Cửu phản bác nói:
- Nhị tiểu thư, lời này sai rồi, đại tu bổ không bằng xây dựng lại giang sơn, tuy là ta với lão phu nhân bất hòa, nhưng phải nói là thủ đoạn của bà thâm trầm độc ác, rất có phân lượng của đại tướng, áp chế đám hề kia một cách gắt gao, nhưng thứ lỗi cho ta nói thẳng, Chu lão phu nhân nếu là đi rồi, với tính khí của Nhị tiểu thư và Đại thiếu gia, thật sự có thể áp chế được cái đám có quyền có thế, kết bè kết đảng này sao?
Chu Mỵ Nhi trong mắt lóe ra hào quang, nhìn vào Trần Tiểu Cửu, thở dài nói:
- Ta và đại ca, chỉ sợ rằng đều lực bất tòng tâm mà thôi.
Trần Tiểu Cửu lại nói:
-Một triều vua một triều thần, tính cách, tác phong, ưu thế của mỗi người đều không giống nhau, phương pháp dùng người tất nhiên không giống nhau, người mà lão phu nhân có thể áp chế, Nhị tiểu thư nàng lại bất lực, cho dù Nhị tiểu thư nhất thời miễn cưỡng có thể áp chế được nhưng một khi thả lỏng ra cũng sẽ bị phản công mạnh mẽ.
- Tiểu Cửu, ngươi phân tích cứ luôn thấu đáo thế này, vậy ta rốt cuộc nên làm thế nào?
Mặt mày Chu Mỵ Nhi lộ ra niềm vui, trong lòng lại nảy sinh ý khâm phục đối với tiểu tình lang khiến người ta vừa yêu vừa hận này.
Cách nghĩ trong đầu hắn vẫn luôn khiến người ta không cách nào nắm bắt, nhưng lại có thể nhìn sâu xa, thường phải đến khi hắn nói ra, mới chợt hiểu, âm thầm than thở bản thân vì sao lại không hề nghĩ tới.
Trần Tiểu Cửu dừng lại một chút rồi nói:
- Những người này đều những người già vốn ở Chu gia, tính ra đều là người có công lao, nếu mà tập hợp lại, làm khó dễ nàng, nàng thật không có biện pháp hay ho gì để đối phó với bọn họ, cho nên, việc nên làm nhất chính là tùy cơ ứng biến, thấy sóng dữ cũng không được sợ hãi!
- Trước hết cứ để bọn họ tự cho mình thông minh, to gan đi bức cung, cấu kết người ngoài, chèn ép Chu gia, đợi sau khi nhìn rõ bộ mặt thật của những người này, hừ… liền nắm lấy chỗ sai của bọn chúng, bắt lấy nhược điểm của bọn chúng, một lưới bắt hết bọn chúng.
- Đến lúc đó nàng lại đề bạt những chưởng quỹ mới lên, những người này cảm động và biết ơn ân đức của nàng, tất nhiên sẽ tận tâm trung thành với nàng, đến lúc đó, Chu gia sẽ được sống lại, một triều vua một triều thần, chính là đạo lý này.
- Nhưng…
Chu Mỵ Nhi suy nghĩ một lát, hai mắt lại vụt sáng nói:
- Như vậy thì Chu gia thật sự tổn thương quá lớn, Mai Văn Hoa gian trá xảo quyệt, mưu đồ xấu xa với Long Đại, mà huynh đệ Chu Bình, Chu Vũ với Lý gia âm thầm cấu kết, trong đó nhất định có rất nhiều bí mật không thể nói với ai, nếu thật sự một lưới bắt hết, hối hận cũng không còn kịp nữa.
- Nhị tiểu thư, nàng vẫn không tin ta sao?
Trần Tiểu Cửu hễ nói đến âm mưu quỷ dị, liền không khỏi hăng hái, nâng cằm của Chu Mỵ Nhi lên, tùy tiện nói:
- Những kẻ nàng sợ hãi, không ai ngoài Long Đại và Lý gia?
- Chính là ý này!
Chu Mỵ Nhi buồn bã nói:
- Long Đại làm nhiều việc ác, oan nghiệt y đã làm, nhiều không đếm xuể; Lý gia thế lớn, ngang tàng tiến vào ngành sản xuất tơ lụa vải vóc, đối nghịch với Chu gia ta, lại có quan hệ không ít với Chu Bình, Chu Vũ, hai bên này, một bên tội ác chồng chất, một bên tài thế to lớn, quả thật không phải là hạng dễ đối phó, cái mà ta lo lắng, chính là chỗ này.
Trần Tiểu Cửu cười ha hả, ôm chặt lấy Chu Mỵ Nhi nói:
- Nhị tiểu thư, nàng lo cái gì? Nàng phải biết cái mà ta bây giờ đang làm chính là thủy vận, Long Đại với ta, cũng là thù địch đối kháng với nhau, tuy rằng y với Mai Văn Hoa có cấu kết với nhau, cùng muốn nhấn chìm gia nghiệp Chu gia, nhưng có Trần tiểu Cửu ta ở đây, y đã không còn kham được bao lâu, nhiều nhất hai tháng, ta sẽ khiến hắn nếm đủ mùi đau khổ…
- Thật vậy sao?
Đôi mắt to của Chu Mỵ Nhi lóe sáng, thản nhiên nói:
- Chuyện này, không phải tầm thường, tên khốn Long Đại rất có thể sẽ giết người đó, ngươi phải cẩn thận một chút.
- Y biết giết người, chẳng lẽ ta thì không biết sao? Ta có quân đoàn Anh Mộc, sẽ sợ bọn chúng sao?
Trần Tiểu Cửu hừ một tiếng, lại thần bí nói:
- Còn về phần Lý gia ư! Đúng thật là khó đối phó hơn Long Đại một chút, sau lưng có tên Tôn Khoa kia làm chỗ dựa cho y, những việc nhỏ nhặt bình thường vẫn thật không cách nào nắm lấy điểm yếu của y, cho dù nhìn vào bề ngoài đường y đi là chính đạo, là người kinh doanh đường đường chính chính, không dễ tìm chỗ sai của y.
Hơn nữa, Lý gia thế lớn, có hiệu thuốc và ngân hàng làm hậu thuẫn, tiền bạc liền liền không cạn, lưu thông nhanh chóng, tất nhiên sẽ cùng Chu gia tranh nhau đến một mất một còn.
- Vậy nên làm thế nào mới phải đây?
Chu Mỵ Nhi lo lắng nói.
Ánh mắt Trần Tiểu Cửu lộ ra ý cười gian ác, từng câu từng chữ nói:
- Bọ ngựa bắt ve, chim vàng ở sau! Lý gia nếu liều cả mạng sống đối nghịch làm ăn với Chu gia, thì nàng cứ nhượng bộ lui binh trước, không cần thiết phải đánh bừa với kẻ điên, dẫn dụ Lý gia mở sạp thật lớn, tốt nhất để Lý gia cảm thấy Chu gia chỉ là một con hổ giấy, rất dễ bắt nạt.
- Lý gia nhất thời sơ suất, sẽ hăng hái tinh thần, thậm chí sẽ mở chi nhánh trên khắp Giang Nam, cùng đối kháng với Chu gia, mưu đồ hỗ trợ nhau tiêu diệt Chu gia.
- Nếu y làm theo như ngươi nói, chẳng phải là Chu gia rất nguy hiểm?
Sắc mặt Chu Mỵ Nhi mang vẻ lo lắng.
- Đúng vậy, quả thật là vạn phần nguy hiểm!
Cách nói của Trần Tiểu Cửu thay đổi, trong ánh mắt toát ra hào quang xanh:
- Nhưng chỉ có phong hiểm cao thì mới có thể có hồi báo lớn, nàng nghĩ thử xem, khi Lý gia vì tiến công vào ngành tơ lụa vải vóc mà điên cuồng mở cửa hiệu, y thiếu nhất là cái gì?
Chu Mỵ Nhi nhấp nháy mắt, khẳng định chắc chắn:
- Tất nhiên là tiền bạc, cho dù Lý gia có giàu hơn nữa nhưng sợ rằng cũng không thể lấy ra nhiều bạc đến thế để mở chi nhánh ở Giang Nam?
- Mỵ Nhi, nàng nói không sai!
Trần Tiểu Cửu thơm nàng một cái, lại nói:
- Nhưng nàng có từng nghĩ qua, lúc Lý gia thiếu bạc, y sẽ dừng bước chân mở chi nhánh sao?
- Cái này…
Chu Mỵ Nhi ngẫm nghĩ một lúc, kiên định nói:
- Người làm kinh doanh xem trọng nhất chính là thời cơ, Lý gia nhất định sẽ không ngừng tay, không có bạc cũng sẽ nghĩ biện pháp gom bạc.
- Cực đúng!
Trần Tiểu Cửu nói:
- Đừng quên, Lý gia không phải là mở ngân hàng sao? Lý gia nhất định sẽ không tiếc bỏ tiền vốn, dù cho có thể khiến ngân hàng lưu chuyển không ổn nhưng y cũng sẽ mạo hiểm mà lấy tiền bạc trong ngân hàng ra bổ sung vào chi phí dùng cho việc mở chi nhánh!
Chu Mỵ Nhi tán thành gật gật đầu, lại nghi hoặc nói:
- Nhưng cái này đối với Chu gia chúng ta lại có lợi ích gì.
- Nhị tiểu thư sao lại ngốc nghếch vào thời khắc quan trọng vậy?
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Chu gia nhân cơ hội này mà co rút chi nhánh, tự nhiên sẽ thừa ra nhiều bạc, hơn nữa con số sẽ vô cùng khả quan, nhân lúc Lý gia bận rộn mở chi nhánh, Chu gia chúng ta liền cầm đống bạc lớn mà mở hiệu thuốc, cạnh tranh hiệu thuốc của Lý gia khiến y không còn khách khứa!
- Hiệu thuốc Lý gia không có tiền thu, như vậy con đường lưu chuyển của bạc liền triệt để bị cắt đứt, mà khi đó những người giàu có để bạc trong ngân hàng sẽ càng luống cuống hoảng loạn, sợ bạc bị mất tất nhiên liền đến đòi bạc như ong vỡ tổ!
- Hừ… đến lúc đó, Lý gia một mặt vì mở chi nhánh mà bận rộn, một mặt lại bị rất nhiều thương nhân đuổi theo sau mông đòi bạc, rối đến đau đầu nhức óc, đâm lao phải theo lao, Lý gia lâm vào tình cảnh đó, còn có gì đáng sợ nữa? Đây chính là "Bọ ngựa bắt ve, chim vàng ở sau" mà ta nói đó.
Chu Mỵ Nhi bỗng nhiên cười thành tiếng, nhẹ nhàng chỉ vào đầu của Trần Tiểu Cửu, cười khanh khách nói:
- Tiểu Cửu, ta thấy ngươi đúng là cẩn thận mấy cũng có chút sơ suất, ngươi đổi lập trường mà nghĩ thử xem, Chu gia kinh doanh hiệu thuốc, có gì khác biệt so với Lý gia kinh doanh vải vóc? Hơn nữa tiền bạc của Chu gia không hùng hậu như Lý gia, rất có khả năng trước đó đã lâm vào tình cảnh túng quẫn thiếu bạc, theo ta thấy, Chu gia là bọ ngựa, Lý gia mới là chim vàng thì có?