Cảm giác thoải mái ngập tràn khắp cơ thể, Hỗ Tam nương khép chặt hai chân, chạm phải tay to của Trần Tiểu Cửu, nhẹ nhàng cọ xát vài cái, trong mơ hồ, dường như thân dưới trở nên trơn trơn, có chút chất lỏng chảy ra.
Nàng tự nhiên biết đó là cái thứ xấu hổ gì, trên mặt trở nên nóng bỏng, cơ thể cũng nóng lên, giấu đi sự thèm khát từ tận đáy lòng, lại lần nữa bị khiêu khích.
Nàng không dám cử động, ôm lấy đầu Trần Tiểu Cửu, buồn bã nói:
- Tiểu Cửu, ngươi sờ vào chỗ nào của ta đấy?
Trần Tiểu Cửu cũng ý thức được khi nãy bàn tay mình đã múa may, tìm kiếm lung tung, hắn ngẩng đầu, trừng đôi mắt vô tội, nhìn khuôn mắt đỏ bừng của Hỗ Tam nương, chỉ cảm thấy thái độ có chút u oán, vẻ mặt rất ngượng ngùng này, hết sức mê hoặc.
- Ta… ta không phải là cố ý.
Trần Tiểu Cửu lắp bắp nói, bàn tay vẫn không buông khỏi người Hỗ Tam nương, lúc này tâm trạng đã tỉnh táo lại, mới phát hiện chỗ mà mình đặt tay vào, qua cái khe sâu giữa hai chân của Hỗ Tam nương, hai tay vờn quanh ôm chặt lại, cái đùi của Hỗ Tam nương gần như đã nằm ở trong lòng hắn.
Da thịt trắng mịn, cách một lớp y phục, tùy tay âu yếm, vẫn có thể cảm nhận được làm da trắng mịn có sức đàn hồi đáng kinh ngạc, rất thu hút, bàn tay to nắm chặt, thịt trên đùi cũng đàn hồi theo, không có một chút khoảng cách nào.
Trần Tiểu Cửu tùy ý đùa nghịch, giống như một đứa trẻ vừa làm chuyện sai trái, lén lút nhìn Hỗ Tam nương.
Lại thấy Hỗ Tam nương nhẹ nhàng thở gấp ra, trên mặt ít nhiều có sự thẹn thùng của phụ nữ, nhưng lại không trốn tránh ánh mắt của Trần Tiểu Cửu, đôi mắt lại mở to, nhìn chằm chằm vào Trần Tiểu Cửu.
Con ngươi đảo quanh, lại như nước mùa thu, đầy vết tích của sự mê hoặc.
- Tiểu Cửu, ngươi còn không buông tay! Chỗ đó cũng là chỗ ngươi có thể tùy ý…tùy ý sờ sao?
Hỗ Tam nương nhẹ nhàng vỗ vào đầu Trần Tiểu Cửu, thở dài nói:
- Ngươi lại đùa giỡn, mẹ nuôi thật sự tức giận rồi.
Trần Tiểu Cửu tỏ ra đáng thương nói:
- Mẹ nuôi… đừng có chạy, ta sẽ buông tay.
- Ngươi quản mẹ nuôi làm gì? Ta người lớn như vậy, chạy tới đâu, cũng không thể lạc mất được?
Hỗ Tam nương cong đôi môi mềm mại.
Trần Tiểu Cửu ôm càng chặt hơn, đầu cũng áp sát vào bụng nàng, cảm nhận mùi hương tỏa ra từ trên người phụ nữ đang thở dốc, không thuận cũng không buông nói:
- Mẹ nuôi đã chạy vào trong tim ta, liền bị nhốt lại trong đó, thật ngốc, ta mới không cho phép người chạy đi chạy lại thế này.
- Tiểu Cửu…
Hỗ Tam nương hoảng loạn, cũng không biết mình rốt cuộc nên làm thế nào, nhưng tuyệt đối không thể cứ như vậy để Trần Tiểu Cửu ôm trong lòng, liền kéo cánh tay hắn, mới thản nhiên thở dài nói:
- Đừng giống như một đứa trẻ nữa, mau dậy đi, mẹ nuôi không chạy nữa.
- Thật sao?
Trần Tiểu Cửu trong mắt lóe lên sự bất định:
- Người không được lừa ta.
- Đồ ngốc, mẹ nuôi là người như vậy sao?
Hỗ Tam nương mỉm cười, véo mũi Trần Tiểu Cửu một cái, kéo cánh tay hắn, mới phát hiện trên tay hắn đã tản mạn đầy máu tươi, hơi có chút mùi tanh của máu.
- Ngươi… ngươi không nghe lời, ngươi nhìn xem, dọa người như vậy, phải làm thế nào đây?
Hỗ Tam nương bây giờ không hề có tâm tư chạy trốn nữa, lấy ra khăn tay, cẩn thận băng bó chỗ vết thương cho hắn, đau lòng nói:
- Sau này, không được ngốc nghếch như thế nữa.
Trần Tiểu Cửu nhìn mắt nàng, như có thâm ý cười:
- Không Phong ma, sao có thể thành Phật?
Vẻ mặt Hỗ Tam nương ngẩn ra, cẩn thận cân nhắc lời này, trong lòng lại gợn sóng, tuy nhiên nàng vẫn là một người phụ nữ bình thường, trong đầu cũng không có ý niệm trở thành Phong ma.
- Tiểu Cửu, ngươi cứ buông ta ra trước, chúng ta đi dạo một chút, trong lòng mẹ nuôi rất loạn.
Hỗ Tam nương năn nỉ.
Trần Tiểu Cửu thấy Hỗ Tam nương cuối cùng cũng chịu thua, trong lòng mừng rỡ, nhưng vẫn sợ Hỗ Tam nương lừa hắn nên cứ nắm lấy bàn tay trắng nõn của nàng, nắm rất chặt, không muốn buông.
Hỗ Tam nương cảm nhận được tâm tư của hắn, lườm hắn một cái, để hắn tùy ý làm càn.
Bầu trời rất cao, mang theo màu xanh quỷ dị thần bí, xung quanh mặt trăng có vầng sáng, bảy màu mông lung, chiếu vào bầu trời đêm, giống như trái tim Trần Tiểu Cửu, tràn ngập ưu thương.
Hai ngươi cứ kéo tay nhau như vậy, im lặng không một tiếng động, đi trên con đường nhỏ gập ghềnh.
Gió nhẹ thổi qua, có chút cảm giác mát, Hỗ Tam nương khẽ rùng mình, bàn tay Trần Tiểu Cửu lại giữ lấy vòng eo nàng, dùng nhiệt độ cơ thể của mình truyền đạt tình cảm ấm áp.
Hành động quan tâm này khiến trong lòng Hỗ tam nương cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng lại cảm thấy buồn.
Mượn sắc trăng thấp thoáng, Hỗ tam nương dịu dàng dựa vào lòng Trần Tiểu Cửu, gió nhẹ thổi qua, trong không khí tràn ngập mùi hương, nàng nhìn ánh trăng khuyết ban đêm, thở dài nói:
- Tiểu Cửu, nếu ngươi…nếu ngươi và ta không quen nhau thì sẽ tốt hơn biết bao? Hoặc là khi ở Hỗ gia trại,ngươi bị bốn con hổ ta nuôi kia ăn thịt, thì xong hết mọi chuyện.
- Hừ… người nỡ sao?
Trần Tiểu Cửu khẽ giữ chặt eo nàng hơn một chút, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt vô cùng quyến rũ của Hỗ Tam nương, ngửi mùi hương của phụ nữ thản nhiên truyền đến, cảm giác thật mê người.
- Nếu không có ta sao ? Trong cuộc sống này sẽ ít đi bao nhiêu niềm vui?
Trần Tiểu Cửu ngón tay chỉ lên trời, từng chữ nói :
- Hơn nữa ông trời nếu đã sắp xếp cho chúng ta gặp gỡ, nhất định có dụng ý của nó, nếu ông trời trêu ngươi ta, ta sẽ đâm lên trời, khiến nó chết.
- Thấy ngươi lợi hại, ngươi có thể đánh được cả ông trời sao?
Hỗ Tam nương bị hắn trêu liền cười thành tiếng, tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
Hai người đi dọc trên con đường chuyện trò to nhỏ giống như một đôi tình nhân, quên hết những buồn phiền trước đó, những chuyện khó chịu vừa rồi, cũng không hề nhắc tới.
Cánh đồng bát ngát, không phân rõ đông tây nam bắc, thân ở nơi nào.
Hai người đi dọc theo con đường nhỏ, phía trước có mấy cái nhà xí, loáng thoáng, có ánh sáng nến lóe lên, trong căn phòng đầu tiên, lại có một gian tửu phường, bản hiệu treo ngay trước cửa, gió thổi qua, khẽ lay động.
Hỗ Tam nương chỉ vào tửu phường kia, kỳ vọng nói:
- Tiểu Cửu, chúng ta đi uống vài chén đi?
Trần Tiểu Cửu gật đầu đồng ý, hai người thong thả bước tới trước cửa tửu phường. Mở cửa ra, lại thấy đây là một căn phòng rất sạch sẽ gọn gàng, ánh sáng nến lóe lên, không một bóng người.
Hỗ Tam nương hạ giọng nói:
- Có ai không?
Trần Tiểu Cửu tai rất thính, loáng thoáng nghe thấy có tiếng thở dồn dập.
Hắn dẫn Hỗ Tam nương đi tới trước cửa phòng trong, vén màn cửa lên, lại thấy một đôi nam thanh nữ tú, đang đổ mồ hôi đầy trán nằm trên giường rèn luyện thân thể, làm những động tác xấu hổ.
Người đàn ông mệt đến nhe răng nhếch mép, sau lưng bị móng tay của người phụ nữ cào cấu đến đỏ cả lên, tóc của người phụ nữ bù xù, vướng vào đầy mặt, đang ư hừ kêu rên, chỉ là vì truyền thống nam trên nữ dưới nên không thể nhìn thấy những nét gợi cảm của người phụ nữ.
Củ chuối thật.
Một đôi cẩu nam nữ thật mạnh mẽ.
Hỗ Tam nương vừa bước tới cửa, liền cảm nhận được bầu không khí nơi đó, chỉ nhìn một cái, liền oán giận xoay đi, giữ chặt lấy cổ của tên Trần Tiểu Cửu đang đứng quan sát trận chiến, túm hắn kéo ra khỏi cửa.
Chỉ là điều là người đàn ông kia không ngờ đêm hôm khuya khoắt, lại có người tới đây, hét lên một tiếng, cả người run lẩy bẩy.