Ánh nắng soi rọi bốn phía, thời gian lướt qua, Trần Tiểu Cửu ở đây đã được bốn ngày, ngoại trừ những lúc đến bến tàu đốc thúc huấn luyện, thời gian còn lại hắn nhíu mày suy tư, như thế nào mới có thể tìm được tung tích Hỗ Tam Nương
Nhưng muốn nói ai hiểu Hỗ Tam Nương nhất, thì chỉ có Hoa muội muội, chỉ có Hoa muội muội trở về mới có thể tìm ra được manh mối.
Hắn trời sinh vô tư, tin tưởng ông trời sẽ không phụ lòng người có tâm, muốn mở tâm sự, cũng không có gì khó khăn.
Chỉ có điều đã nhiều ngày, tiểu nha đầu dịu dàng Song Nhi luôn tức giận với hắn, cũng không biết rốt cuộc bởi vì sao? Không giống như trước luôn cười vui xinh đẹp mà hầu hạ mình tắm rửa!
Chẳng lẽ tiểu nha đầu có tâm sự?
Trần Tiểu Cửu công việc bận rộn, cũng không rảnh hỏi nhiều, liền mặc kệ!
Giữa trưa, mặt trời chói chang, Trần Tiểu Cửu đứng trên bến tàu, ở xa xa nhìn đám người Bành Thông đang thao luyện thủy quân cho hắn, Anh Mộc và Chung Việt cũng đến làm thành một phần náo nhiệt.
Chung Việt cười nói
- Thật muốn đến quân đoàn Anh Mộc, trong mười ngày ngắn ngủi mà đã luyện được thành như vậy, thực hùng tráng, ta cũng không kìm được muốn vào đó cùng chơi đùa với các huynh đệ.
Anh Mộc có chút tự hào, đầu ngẩng cao cao, tóc đỏ theo gió bay bay, thật hùng tráng.
Trần Tiểu Cửu cổ vũ nói
- Chỉ cần có bản lĩnh, có công mài sắt, có ngày nên kim! Một là phải dựa vào các huynh đệ cần cù khắc khổ, hai cũng là nhờ người làm tướng đối với bọn họ tùy bệnh hốt thuốc, nếu không có chỗ các tỷ tỷ ở Túy Hương lâu mỗi ngày làm ấm giường cho bọn họ, đám hán tử này làm sao sẽ sinh long hoạt hổ, nhiệt tình mười phần như vậy?
Chung Việt và Anh Mộc nghe thế, không khỏi liên tục gật đầu.
Anh Mộc suy nghĩ một chút lại nói
- Tuy nhiên hiện lại tại lại có một vấn đề nan giải, Bành huynh đệ và mười người trong nhà còn có cha mẹ, đi ra ngoài lâu như vậy, không khỏi nhớ nhà, mấy ngày nay buồn bực không vui, chỉ sợ mấy ngày nữa, Bành huynh đệ liền muốn cáo từ nhóm huynh đệ chúng ta.
Này quả thực là rất nan giải!
Ai...cũng không biết Đan Nhi và Đường muội muội, hành trình đến Dương Châu có thuận lợi hay không?
Đang lúc phiền muộn, chợt nghe được tiếng vó ngựa "đát đát", đưa mắt trông ra, đã thấy hơn mười xe ngựa lao như bay mà đến, loáng thoáng nghe được âm thanh thét to quen thuộc.
Là Đan Nhi, Đan Nhi đã trở lại
Trần Tiểu Cửu lập tức mang theo người chạy vội đến, người cầm đầu, đúng là Đan Nhi đang múa roi, xe ngựa thần tốc, quần áo bó sát người vòng quanh thân thể xinh đẹp, khuôn mặt thanh tú đáng yêu, hiện ra từng trận mồ hôi mịn.
Xe đến trước mặt, Đan Nhi rất quen dừng xe ngựa lại, từ khoảng không nhảy xuống trước mặt Trần Tiểu Cửu .
Nhưng thấy Trần Tiểu Cửu cứ nhìn chằm chằm vào nàng, đôi mắt như hàm chứa ngọn lửa, tản ra hào quang cực nóng, không khỏi hờn dỗi một tiếng
- Nhìn cái gì đó? Đại sắc lang.
Trần Tiểu Cửu tiến lên nắm lấy tay Đan Nhi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, lắc đầu nói
- Đan Nhi, nàng gầy cũng đen rất nhiều, lần này xa Dương Châu quả thật cực khổ cho nàng rồi.
Trong ngôn từ chứa đầy chân tình!
Đan Nhi nhi tuy rằng cùng hắn tình nồng, nhưng vẫn chưa bao giờ ở trước mặt mọi người bị hắn mê đắm ngắm nhìn, đỏ mặt bỏ tay Trần Tiểu Cửu ra, oán hận nói
- Có cái gì vất vả, ít động tay động chân với ta thôi, người chán muốn chết!
Thằng nhãi Cao Cung này trời sinh cùng Đan Nhi thật là hợp ý gặp Đan Nhi không ngừng lui về phía sau, liền cười ta nói
- Đại tẩu, ngươi lại thẹn thùng, Cửu ca muốn cùng ngươi thân cận một chút, ngươi trốn cái gì?
Đan Nhi bị Cao cung nói toạc tâm sự của nàng trước mặt mọi người, sắc mặt kiều diễm, trở lại đá gã một cước, nổi giận nói
- Quả bí lùn, ngươi nói bậy gì đó? Xem ta có xé miệng của ngươi hay không!
Vung nắm tay hướng Cao Cung đánh tới.
Cao Cung vỗ mông ngựa , thầm kêu không tốt. giống như trái bí, quay tròn lăn xa, hai người, một trận công phu, ngươi truy ta đuổi, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Trần Tiểu Cửu nhìn hơn mười xe ngựa xa xa, không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, đã thấy Kỷ Tiểu Đường vẻ mặt phong trần từ trên xe bước xuống, cầm lấy tay Trần Tiểu Cửu
- Cửu ca, mấy ngày này nhớ huynh muốn chết!
Nói chuyện, thân mình như sáp lại cánh tay của Trần Tiểu Cửu, thân thể mềm mại uốn éo, gần như muốn tiến vào trong lòng của hắn.
Khóa học làm nũng cái kiểu này, Tiểu Đường muội muội hạ bút thành văn, dựa vào lòng Trần Tiểu Cửu, mặt dày mày dạn cũng không thèm buông ra.
Trần Tiểu Cửu nhìn nàng đầy vẻ phong trần, rất là vất vả, khuôn mặt nhỏ nhắn sạm đen, cũng không cự tuyệt còn có lão nhân bước xuống từ bên trái phải của xe, hắn hỏi
- Tiểu Đường muội muội, những người này là như thế nào.
Kỷ Tiểu Đường như cười tranh công, le lưỡi làm mặt quỷ, kiêu ngạo nói
- Cửu ca, ta không chỉ giúp ngươi giải quyết khế ước bán mình của Bành Thông, còn giải quyết buồn phiền ở nhà cho ngươi.
Nàng lấy ra khế ước bán mình, giao cho Trần Tiểu Cửu lại chỉ vào đám người
- Cửu ca, những người này đều là cha mẹ của mười vị thủy thủ đó!
Trần Tiểu Cửu đầu tiên nhìn thoáng qua khế ước bán mình, tra xét một lần, quả nhiên là mười công văn, không khỏi không mang tâm tư, lại nghe Kỷ Tiểu Đường nói những người này là cha mẹ của bọn thủy thủ, hiếu kỳ hỏi
- Muội sao lại nghĩ đến việc kéo cha mẹ bọn họ đến đây?
Kỷ Tiểu Đường trừng mắt nhìn
- Mấy tên thủy thủ đó là những đứa con cực hiếu thuận, là con, thì ai lại không quan tâm cha mẹ? Mấy vị thủy thủ ở lại đây đã lâu, không khỏi nhớ cha mẹ ở nhà, lo lắng họ có khỏe không, có bị người ức hiếp không?
Dừng một chút lại nói
- Hiện tại, đem những khế ước bán mình của bọn họ trộm ra, bọn họ đã được tự do lại mang cha mẹ của họ đến, chấm dứt lo nghĩ của bọn họ! Đã không có muộn phiền ở nhà, các vị thủy thủ chẳng phải sẽ an tâm vì Cửu ca làm việc sao?
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, vỗ tay, không khỏi nhìn Kỷ Tiểu Đường với cặp mắt khác xưa; xem bộ dáng nàng dịu dàng nhu nhược, nhưng tâm trí quả thật phi phàm, thiếu chút nữa bị Tiểu Đường muội muội che mắt nha!
Bố gian hùng, nữ phi phàm, lời này một chút cũng không sai, Tiểu Đường muội muội có phụ thân gian trá như vậy, sao lại không học hỏi được một chút trong đó?
Hắn vỗ tay mấy cái, Kỷ Tiểu Đường xấu hổ đến đỏ cả mặt, tay nhỏ bé bám lấy cánh tay Trần Tiểu Cửu, làm nũng lắc lắc xấu hổ nói
- Cửu ca, ngươi lại khen Tiểu Đường sao? Ta thật vui vẻ!
Ngửa cái đầu nhỏ, một ngụm hương khí phun tại trên mặt Trần Tiểu Cửu, cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu khẽ nhếch đỏ tươi ướt át, thật mê người.
Tim Trần Tiểu Cửu run lên một chút, bàn tay duỗi ra, đem cô gái nhỏ nhiệt tình này đẩy xa một chút, cẩn thận suy nghĩ một chút tiền nhân hậu quả, đã có chút nghi hoặc vội hỏi
- Tiểu Đường muội muội, khế ước bán mình của huynh đệ bọn họ là từ đâu lấy được? Muội là như thế nào tìm được những người này? Đây cũng không phải chuyện đơn giản, muội hãy kể tỉ mỉ cho ta nghe.
- Chuyện này kể ra thì cũng dài lắm!
Kỷ Tiểu Đường lại giống như bánh mật, bám dính vào người Trần Tiểu Cửu, không chút giác ngộ, hạ giọng nói
- Khế ước bán mình tuy rằng giấu trong thư phòng của phụ thân, nhưng ta cùng với Đan Nhi cô nương vụng trộm tiến vào hai lần, đều không tìm thấy khế ước bán mình, trong lòng rất sốt ruột.
- Sau đó thì sao?
Trần Tiểu Cửu giống như có thâm ý truy vấn.
- Sau đó nha...
Kỷ Tiểu Đường nói
- Sau lần thứ ba, ta cùng với Đan Nhi cô nương lại vụng trộm tiến vào, ngay tại trên giá sách, lại tìm được khế ước bán mình, ha hả...Phụ thân thật khờ, như thế nào lại đem thứ quan trọng đó để bên ngoài, không hề biết trộm nhà khó phòng, bảo bối cô nương như ta lại càng khó phòng bị hơn!
Trần Tiểu Cửu nghe đến đó, trong lòng ước chừng minh bạc bảy tám phần, lại truy vấn
- Đám gia quyến đó, ngươi là như thế nào tìm ra được?
Kỷ Tiểu Đường ngọt ngào cười
- Ta đó nha! Liền nói với bọn họ, các con của bọn ngươi đều giàu có ở Hàng Châu, bạc lớn ở trong tay, muốn ở Hàng Châu mua tòa nhà lớn, cưới thật nhiều vợ, muốn đón các lão nhân đến hưởng phúc!
- Ta là đại tiểu thư Kỷ gia, nói như vậy, các lão nhân đều tin tưởng, trong nhà vốn không có tiền bạc, một đám nghe nói con mình có tiền đồ, đều vui mừng, tranh nhau đến hưởng phúc! Có lão nhân lưu luyến cố hương, không nỡ rời gia gia sản đơn bạc này, ta liền lấy bạc mua hết ruộng đất của họ, bọn họ cầm bạc, cảm thấy mỹ mãn, không có lưu luyến đất quê nữa, ta mướn hơn mười xe ngựa, liền đem mọi người đến đây, ha ha... Cửu ca, ta làm tốt không
Rất tốt! Cực kì tốt! Trần Tiểu Cửu thuận miệng nói cho có lệ, trong lòng cảm thấy có chút không đúng, lắc lắc đầu, lại hỏi
- Vậy phụ thân của ngươi không biết chuyện này sao?
Kỷ Tiểu Đường nói
- Cha ta mấy ngày nay vừa lúc bị bệnh, không ra khỏi cửa chính, cổng trong cũng không vào, tránh ở trong phòng thanh tĩnh, tuy nhiên Cửu ca nhắc ta mới phát hiện, nếu là phụ thân không sinh bệnh, thì chuyện này quả thật xử lý không ổn rồi.
Trần Tiểu Cửu lúc này dĩ nhiện toàn bộ minh bạch tâm tư Kỷ Đức
- Lão dối trá này làm sao mà sinh bệnh được! Rõ ràng là giả bộ bị bệnh, bệnh nhẹ nhưng đại dưỡng, nhắm lại cho Kỷ Tiểu Đường cơ hội!
Nếu không, chỉ cần hắn tiện tay ra một đòn thôi, thì mấy lão nhân này làm sao có thể ra khỏi Dương Châu được?
Mà lấy suy tính này, khế ước bán mình kia khẳng định cũng là do Kỷ Đức cố ý đặt ở trên giá sách, chính là chỗ Kỷ Tiểu Đường dễ tìm thấy.
Nhưng... Kỷ Đức kia, vì sao lại làm như vậy? Lấy bản chất gian thuơng của lão, nhất định sẽ không làm loại chuyện này chẳng lẽ trong đó có trá?
Trần Tiểu Cửu lại trầm ngâm, không thể để như thế này được, mới hỏi thêm Kỷ Tiểu Đường một câu
- Lúc muội tới, Kỷ đại gia có từng dặn ngươi cái gì không?
Kỷ Tiểu Đường cả kinh vỗ trán, mới từ trong áo lấy ra một phong thư, cười nói
- Đây là lúc muội gần đi, cha muội cố ý dặn dò, nhờ muội giao cho huynh, ai . .các ngươi hai người cũng chưa từng gặp qua, cha ta sao lại gửi thư cho huynh chứ? Ngẫm lại thấy thật kỳ quái nha.
Ta đã nói rồi mà! Kỷ Đức làm vậy là có thâm ý.
Trần Tiểu Cửu tiếp nhận thư, mở ra xem, trên giấy xiêu xiêu vẹo vẹo viết
- Trần Tiểu Cửu, ngươi cái đồ háo sắc lừa con gái bảo bối của ta, lợi dụng nó trở về trộm đồ của phụ thân, ngươi rốt cuộc là xúi giục như thế nào? Ta thật muốn đem ngươi trừng trị.
- Tuy nhiên, niệm tình chúng ta đều là kẻ xảo trá như nhau, đều là danh sĩ phong lưu, ta liền không gây khó xử cho ngươi, ngươi tuy rằng hơi nghèo, nhưng cũng có chút tâm tư, xứng với con gái bảo bối của ta, cũng miễn cưỡng chấp nhận cái gọi là nam tài nữ mạo, lão Kỷ ta qua loa đồng ý vậy.
Đọc đến đây, Trần Tiểu Cửu không khỏi dở khóc dở cười, trong đầu bỗng hiện ra sắc mặt gian trá trương phì kia của Kỷ Đức, một gương mặt phì nộn chảy xệ kia mà cũng tự xưng là danh sĩ phong lưu hào hoa ư?
Ha hả. . tên cáo già này làm việc quả nhiên thâm ý sâu sắc nha!
Buổi sáng ngày thứ hai, rốt cuộc cũng có được ngày huy hoàng đầu tiên của Trần Tiểu Cửu trong sự nghiệp thủy vận!
Trần Tiểu Cửu tuyệt đối sẽ không âm thầm yên lặng mà kinh doanh thủy vận, thân là yêu quái đã hai đời làm người, tất nhiên hiểu được sự cần thiết của công tác tuyên truyền, ngọn cờ lớn này nếu múa thật tốt, tất nhiên có thể có được danh tiếng tốt, danh tiếng lên cao rồi, thanh danh hiển hách của bản thân tự nhiên sẽ truyền khắp nơi, đây chính là sự tuần hoàn phát triển không ngừng.
Từ mấy ngày trước, hắn đã sắp xếp xong mấy chục kỹ nữ nổi danh của Túy Hương lầu để đàn hát, nổi trống trợ uy cho lễ mừng khai nghiệp.
Sáng sớm, Anh Mộc đã dặn dò hơn ba trăm thành viên quan trọng của quân đoàn Anh Mộc, còn có một đám chó săn tạp nham từ bên ngoài, đi khắp các phố lớn ngõ nhỏ để tuyên truyền.
- Vị đại thúc này, quảng trường nơi bến tàu hôm nay rất náo nhiệt đó, có các cô nương của Túy Hương lầu biểu diễn đó, chậc chậc… Da thịt trắng nõn nà kia, nhìn vào thật là no cả mắt!
- Nếu mà còn nhận được cái liếc mắt đưa tình đầy quyến rũ của các nàng thì thật là ngứa đến chết mất…
…
Phương pháp tuyên truyền của những tên chó săn này vô cùng độc đáo, các đại thúc nhàn rỗi không có việc gì, trong tay không tiền, trong lòng háo sắc, người người thèm thuồng đến chảy nước miếng, đều nhằm hướng quảng trường mà chạy tới.
Các công tử tuổi trẻ tài cao, cũng chạy về phía bến tàu, vẻ quyến rũ của các nàng nơi Túy Hương lầu thật không ai địch nổi mà!
Suốt dọc đường đi, đám người muôn màu muôn vẻ, trên mặt tươi cười, dạt dào kỳ vọng, cong thân người, cùng nhau chạy thẳng đến bến tàu, vai chạm vào nhau, đứng ở nơi cao nhìn qua, có đến vạn người, vô cùng hoành tráng.
Mà lúc này, Long Đại, Thạch Đầu Trù lại đứng trên lầu cao, nhìn qua cửa sổ, quan sát đám người đông đảo như kiến vàng.
Sắc mặt Long Đại âm tình bất định, siết chặt nắm tay tức giận nói:
- Thằng nhãi Trần Tiểu Cửu này, thủ đoạn vẫn thật là cao minh, không ngờ lại có thể tạo ra thanh thế lớn thế này, đám kỹ nữ Túy Hương lầu ngàn người cưỡi, vạn người ôm kia, chẳng lẽ thật sự có sức hấp dẫn mạnh như vậy sao? Một lát ta sẽ dẫn người đi quấy rối bọn chúng.
Thạch Đầu Trù cũng kinh ngạc trước thủ đoạn của Trần Tiểu Cửu, thằng nhãi này tự mở ra một con đường tuyên truyền, chỉ tiêu hao một khoản nho nhỏ mà đã làm ra trận thế lớn đến thế này, thật là lợi hại.
Nhưng khóe miệng y khẽ nhếch lên, lại cũng lộ ra nụ cười đầy tự tin.
Vỗ lên vai Long Đại một cái:
- Long dẫn đầu, không cần làm khó, đệ chỉ cần thi triển kế nhỏ, nhất định có thể khiến hắn mất hết uy phong.
- Mưu kế gì, Thạch công tử, đệ mau mau nói đi.
Long Đại nóng vội như kiến bò trong lòng chảo nóng, đi tới đi lui trong phòng.
- Tương kế tựu kế!
Thạch Đầu Trù coi thường nói:
- Trần Tiểu Cửu không phải là có các kỹ nữ Túy Hương lầu làm chỗ dựa sao? Hừ… nhưng huynh đừng quên, trong tay đệ có một tòa Hà Hoa lầu, hơn nữa đa phần đều là nữ tử Uy quốc, nói về phong tình, xinh đẹp, so với đám kỹ nữ của Túy Hương lầu không biết mạnh hơn bao nhiêu lần, hơn nữa, trong tay đệ còn có Y Đằng tiểu thư nổi danh nhất Hàng Châu, còn có hai thị nữ của nàng là Không Không, Lan Lan!
- Một lát, đệ phái họ đến giúp huynh trấn thủ, cũng tới bến tàu của huynh biểu diễn! Đám háo sắc kia tất nhiên phân biệt rõ ràng đẹp xấu, đến lúc đó, đám người đông đảo kia, không phải là sẽ đều bị hấp dẫn về bến tàu của huynh sao? Như vậy thì lễ mừng khai nghiệp của Trần Tiểu Cửu cũng liền thất bại, huynh còn có gì phải sợ chứ?
Long Đại nghe vậy, không khỏi mặt mày mừng rỡ, siết chặt cánh tay của Thạch Đầu Trù, kích động nói:
- Thạch công tử, đệ đúng là người nhiều mưu trí, so với thằng nhãi Trần Tiểu Cửu kia, cao minh hơn mười lần đấy!
Thạch Đầu Trù thích nghe nhất chính là câu nói này, y chính là muốn chứng minh cho tất cả mọi người xem, Trần Tiểu Cửu và y, ai hơn ai kém?
Y mỉm cười một cái, lại nói:
- Như vậy đủ để đảm bảo phá hủy bầu không khí khai nghiệp của Trần Tiểu Cửu, đệ lại cầu nghĩa phụ của đệ và Tôn Khoa đại nhân, tiến đến trợ trận, nhất định có thể khiến đám bá tánh kia, kinh ngạc đến tròng mắt đều bay ra ngoài, vĩnh viễn cũng không dám coi thường khả năng của thủy vận Long dẫn đầu.
Long Đại lắp bắp đỏ mặt:
- Huynh với Tào công công từng có tranh chấp, sợ là Tào công công sẽ không nể mặt huynh đâu!
Thạch Đầu Trù oán hận hừ một tiếng nói:
- Đó là huynh và nghĩa phụ trúng phải gian kế của Trần Tiểu Cửu thôi! Hai người càng xa lạ, Trần Tiểu Cửu sẽ càng ngư ông đắc lợi, càng cao hứng, đệ nhờ nghĩa phụ đến cổ động cho huynh, nghĩa phụ nhất định sẽ nể mặt đệ, đến lúc đó, huynh nhất định phải nhân cơ hội này, cùng nghĩa phụ cẩn thận mà nắm bắt lại quan hệ một chút!
Y dừng lại một chút, dùng quạt vỗ vào bả vai Long Đại một cái, chậm rãi kéo dài âm cuối nói:
- Tầm mắt phải nhìn ra xa một chút, chuẩn bị sẵn mười vạn lượng bạc, đừng đau lòng, đánh bại Trần Tiểu Cửu rồi, bến tàu này vẫn là của huynh, sớm muộn gì cũng có thể kiếm trở về.
Mười vạn lượng bạc? Long Đại đau lòng một trận, thở dài một hơi, liên tục gật đầu đáp ứng, vỗ ngực nói:
- Thạch công tử đúng là quý nhân của huynh mà! Sau này công tử hễ có gì cần, huynh nhất định sẽ hết sức giúp đỡ!
Thạch Đầu Trù vừa cười vừa gật đầu nói:
- Thủ hạ bảo vệ sòng bạc của đệ không đủ, đúng lúc huynh vì đệ mà ra chút nhân lực…
Trần Tiểu Cửu đứng trên bến tàu, hăng hái vô cùng, Anh Mộc đứng sau lưng hắn, tóc đỏ đón gió tung bay phấp phới, rất có hào khí oai hùng.
Nhưng Lô Sài Bổng vẻ mặt lo âu, suy nghĩ một lúc mới nói với Trần Tiểu Cửu:
- Cửu ca, đừng trách ta nhiều lời, ta cứ cảm thấy bên Long Đại hôm nay khác thường thế này? Chúng ta tạo ra động tĩnh lớn như vậy, bọn chúng sao lại không có phản ứng chứ? Tốt xấu gì cũng phải giương nanh múa vuốt tới đây làm loạn một phen, sao lại yên tĩnh thế này?
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Lô Sài Bổng, huynh cảm thấy Long Đại sẽ yên lòng để chúng ta cử hành đại lễ sao?
Thân hình còm nhom của Lô Sài Bổng động một cái, vuốt bộ râu xanh đen, lắc đầu nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- Tuyệt đối không, thằng nhãi này nhất định có kỹ xảo khác mà không thể nói với ai.
Trần Tiểu Cửu nhìn đám người ngày càng tập trung đông đảo, cười ha hả nói:
- Sự tình khác thường tất có yêu, nếu ta không đoán sai, sau lưng Long Đại nhất định có cao nhân chỉ điểm, bằng không với tính khí của y, chỉ sợ đã giết qua đây rồi.
- Cao nhân này lại là ai?
Lô Sài Bổng nói.
Trần Tiểu Cửu híp mắt lại, nhẹ nhàng đáp:
- Trong đám bạn bè hư hỏng của Long Đại, lại có mấy người đáng được gọi là quân sư quạt mo chứ?
Lo Sài Bổng mở to hai mắt, thất thần nói:
- Chẳng lẽ là thằng nhãi Thạch Đầu Trù kia?
- Phần nhiều là như thế!
Trần Tiểu Cửu híp mắt lại, xuất thần tự lẩm bẩm:
- Nếu thật sự là thằng nhãi này, vậy y sẽ nghĩ ra chủ ý bẩn thỉu gì chứ…
Hắn nhíu mày lại, chìm vào trầm tư.
Đám bá tánh tràn về bến tàu của Trần Tiểu Cửu càng ngày càng nhiều, có đến vạn người, từng người đứng dưới cây, vươn dài cổ, đau khổ chờ đợi các kỹ nữ của Túy Hương lầu hiện thân, họ đều muốn xem thử, đám tiểu cô nương kiều mỵ này, thân hình mềm mại đến mức nào, trắng trẻo đến mức nào.
Trần Tiểu Cửu suy nghĩ một lúc, trong lòng tất nhiên thông suốt, ngẩng đầu nhìn thời gian một chút, cảm thấy sắp đến lúc rồi mới gọi huynh đệ Phan gia, để họ mời các tỷ muội Túy Hương lầu đến đây.
Một lát sau, mười mấy chiếc xe ngựa chở các mỹ nữ hương thơm ngào ngạt, đến trước bến tàu, tiếng oanh lời yến, lắc lư thân hình như rắn nước, vui vẻ xuống xe.
Các nàng ai ai cũng là kỹ nữa có năng lực, thấy hơn vạn người mở to mắt vây quanh mình mà bình phẩm từ đầu đến chân, càng khoe khoang phong tình, cùng nhau liếc đôi mắt quyến rũ về phía mọi người, cùng lúc cúi người ỏn ẻo kêu lên:
- Chào ông chủ! Ông chủ vất vả rồi…
Lúc cúi người, váy đầm cổ to màu trắng mở rộng cái miệng lớn của nó, loáng thoáng nhìn thấy hai quả bóng thịt trắng trẻo mịn màng ở bên trong, liền khiến đám đàn ông thèm thuồng đến chảy cả nước miếng.
Một tiếng nũng nịu kêu "ông chủ" này khiến đám người Anh Mộc vội kéo bả vai Phan An truy vấn nói:
- Đây rốt cuộc là học theo ai vậy?
Phan An cũng tỏ vẻ mặt cười khổ, đưa tay len lén chỉ Trần Tiểu Cửu, thấp giọng nói:
- Còn có thể là ai?
- A? Là Cửu ca?
Anh Mộc kinh ngạc đến há to miệng.
Trần Tiểu Cửu lại nghe ra vinh quang của kiếp trước, vẻ mặt say mê hướng về phía Anh Mộc, nhướng mày nháy mắt nói:
- Đây gọi là tiến lên đúng lúc.
Các cô nương của Túy Hương lầu tuy rằng chưa xứng được gọi là khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng có thể xem là xinh đẹp như hoa, ngực to mông phình, làn da trắng mịn, thừa sức mê hoặc đám nam nhân không biết vị thịt này!
Tiếng sáo từng đợt, múa may phiêu diêu, mấy chục cô nương mặt mày quyến rũ bắt đầu biểu diễn, người người học hỏi phi phàm, đem toàn thân thể hiện ra ngoài, khiến đám đàn ông bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, quên mất cả vỗ tay.
Đám người Trần Tiểu Cửu nhìn quen thế diện lớn, tất nhiên không cảm thấy quá kinh diễm, kéo theo đám Phan An đi ra khỏi đám người, thẳng hướng theo đường trước mà đi.
Lô Sài Bổng đi theo phía sau, vẫn còn nghi vấn hỏi:
- Cửu ca, sao Long Đại vẫn chưa có phản ứng? Chắc không phải đã thật sự trở thành con rùa rụt cổ rồi chứ?
Anh Mộc bĩu môi, vẻ mặt xem thường nói:
- Văn có Cửu ca, võ có quân đoàn Anh Mộc, sợ y làm cái quái gì?
Trần Tiểu Cửu lắc đầu mỉm cười, dẫn theo đám người Phan Tường, Thôi Châu Bình, đến trường đình ở năm trăm mét phía trước.
Đây là nơi chia làm ba ngã đường, một đường rải đá xanh, từ xa đến gần, kéo dài ra hai con đường, một đường hướng về bên trái, đi thẳng đến bến tàu của Long Đại, một đường hướng về bên phải, thông đến bến tàu của Trần Tiểu Cửu.
Lúc họ vừa đến nơi này, liền nhìn thấy Long Đại, Thạch Đầu Trù đang đứng thẳng nơi hành lang dài, vươn dài cổ, lo lắng chờ đợi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta!
Trần Tiểu Cửu che giấu phẫn nộ trong lòng, vẻ mặt vui cười, đĩnh đạc ngồi lên ghế dài, cũng không nói chuyện, chỉ vừa cười vừa nhìn Thạch Đầu Trù, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra trong nụ cười của hắn, mang theo chút âm hiểm, quỷ dị.
Mấy lần giao chiến, Thạch Đầu Trù đều chiếm thế hạ phong, trong lòng mơ hồ nảy sinh ý sợ hãi đối với Trần Tiểu Cửu, nhưng nhưng lần này y lại hy vọng có thể mượn quyền thế của cha nuôi để áp chế Trần Tiểu Cửu.
Vì sao?
Hừ… chỉ cần cha nuôi mà đến, toàn bộ Hàng Châu thành, ngoại trừ thứ mắt đui như Chung Bân, còn có ai dám trở thành địch với Tào công công? Còn không ngoan ngoãn tiến vào bên trong trận doanh của Tào công công?
Hơn nữa, trong tay mình còn có lá bài vàng là Y Đằng Tuyết Tử!
Không biết vì sao, Tuyết Tử tiểu thư gần đây khiêm tốn đi nhiều, cũng càng phối hợp với hành động của y, lần này cầu nàng ta đến, không ngờ lại không có chút chần chừ, dứt khoát đồng ý ngay, đây quả thật là một tin tức cực tốt.
Có Y Đằng Tuyết Tử và hai thị nữ Không Không, Lan Lan, còn không nhanh chóng lật đổ đám hương phấn dung tục của Túy Hương lầu sao? Đám đàn ông chưa từng thấy thế diện kia, chẳng phải sẽ ngoan ngoãn chạy đến bên của y để thưởng thức cảnh sắc xinh đẹp sao?
Nghĩ đến chỗ đắc ý, y không kìm được mà cười thành tiếng.
- Thạch Đầu thối, ngươi cười cái gì?
Cao Cung rống rống cười to vài tiếng:
- Ngươi có cười được hay như gia gia ta đây không?
- Ngươi là cái thứ gì? Là một quả bầu biết nói chuyện sao?
Thạch Đầu Trù mỉa mai trả lời, y chính là người dựa vào mồm mép mà sống qua ngày, sao lại sợ Cao Cung về khoản mồm mép chứ.
Lại quay đầu nói với Trần Tiểu Cửu:
- Thượng bất chính hạ tắc loạn, Trần công tử, huynh quản lý không nghiêm đó!
Cao Cung còn muốn phản bác tiếp, Trần Tiểu Cửu ngăn gã lại, vẻ mặt sa sầm tức giận nói:
- Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Còn nghịch ngợm thế này? Một người sống tốt đẹp thế này? Sao có thể chấp nhặt như một con chó chứ?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, một trận ngạc nhiên!
Trần Tiểu Cửu lại vừa cười vừa nói với Thạch Đầu Trù:
- Thạch công tử, thật là ái ngại quá, khiến huynh chê cười rồi, Cao Cung trước đây từng bị chó điên cắn, có chút trở ngại tâm lý, ngửi thấy mùi trên người huynh, không kìm nổi tức giận trong lòng nên mới nóng nảy thế này, vẫn xin huynh chớ trách, chớ trách!
Mọi người nghe vậy, không khỏi cười vang, đến đám người bên Long Đại, cũng che miệng lại, nhịn không được mà cười thành tiếng.