Trần Tiểu Cửu cười xấu xa, đã thấy Kỷ Tiểu Đường đưa đầu ngó vào, muốn cùng xem thư, hắn đẩy Kỷ Tiểu Đường sang một bên, đỡ phải bám dính lên người hắn, gây ra động đất trong tim hắn, vội hỏi
- Tiểu Đường muội muội, nàng trước hết mang mấy đại thúc đại thẩm đó sắp xếp một chút, đừng để bọn họ phơi nắng ở chỗ này, sẽ bệnh đó.
Kỷ Tiểu Đường đáp ứng một tiếng, lắc lắc mông nhỏ, dẫn nhóm lão nhân đi đến nơi mát mẻ.
Trần Tiểu Cửu lúc này mới xem thư tiếp
- Trần Tiểu Cửu, xem như bây giờ ngươi nhặt được đại tiện nghi, mười mấy thủy thủ đó, là cánh tay trái của lão Kỷ ta, hiện tại đều giao cho ngươi, ngươi nếu là lợi dụng tốt, nhất định có thể thành công! Lần này trộm đi khế ước bán mình của bọn họ, lại dẫn cha mẹ họ đi, vừa lúc bọn họ nợ ngươi một cái ân tình, nhất định sẽ khăng khăng một mực đi theo giúp ngươi gây dựng sự nghiệp, tên đại ác nhân, đành do lão Kỷ ta đảm nhận vậy, ha ha. . Ta làm nhạc phụ như vậy, chiêu thức đó quá xuất sắc phải không?
Đến lúc này Trần Tiểu Cửu vẫn không rõ lắm, nhớ rõ bụng dạ gian thương hẹp hòi như thế, sao có thể dành tiện nghi cho mình nhiều vậy.
Lại đọc tiếp
- Trần Tiểu Cửu, ngươi đừng quá vui mừng sớm, ân tình của những tên thủy thủ đó, xem như là đồ cưới, về sau đòi tiền sẽ không có đâu, ngươi hỏi ta muốn cái gì, ta đều keo kiệt như vậy đó!
Thư viết đến đó cũng hết rồi, Kỷ Đức cũng đã miêu tả lý do đưa ân tình này nọ cho hắn thực sinh động!
Trần Tiểu Cửu nhìn đến đoạn cuối cùng kia lại nghĩ đến gương mặt phì nộn của Kỷ Đức, bàn tay múa may, xé toạc phong thư!
Ta đã nói rồi mà, Kỷ Đức này, quả nhiên là dùng bất cử thủ đoạn gian thương nào, trước không thăm hỏi ta có thể hay không cưới Kỷ Tiểu Đường, ngươi liền tự cho mình là nhạc phụ đại nhân, vui quá rồi!
Cho dù ta nhất thời hồ đồ cưới Tiểu Đường muội muội, chẳng lẽ con gái bảo bối của ngươi, chỉ vì chút ân tình đó mà bị đuổi đi? Cái này sao tính là đồ cưới được chứ, so với tài lực của Kỷ gia, chín trâu mất 1 sợi lông – không đáng kể, ta Trần Tiểu Cửu thật tình không ưa các ngươi.
Kỷ Tiểu Đường bố trí mọi người ổn thóa, lại lắc lắc mông nhỏ vui vẻ chạy về, mặt dày bám lấy tay của Trần Tiểu Cửu, thấy Trần Tiểu Cửu bộ dáng mặt mày nhăn nhó, hỏi
- Cửu ca ngươi làm sao vậy ? Cha ta ở trong thư nói cái gì ? Có hay không nhắc tới ta Ai. . Trộm người của cha, tính kế với cha, lòng ta thật khó chịu.
Khó chịu cái rắm á! Rõ ràng là cha ngươi mang hai người nhỏ tuổi chúng ta tính kế.
Trần Tiểu Cửu lại không thể nói ra, chỉ ngượng ngùng cười nói
- Cha của muội nha, đem muội bán đi rồi...
- Bán? Bán cho ai?
Kỷ Tiểu Đường hai mắt vụt sáng lên, nháy mắt vài cái, mặt đỏ ửng lên, mông nhỏ nhẹ nhàng huých vài cái uốn éo nói
- Ta muốn bị bán cho Cửu ca, Tiểu Đường rất cam tâm tình nguyện.
Ta té!
Trần Tiểu Cửu cũng thật chịu không nổi cô nàng mặt dày này, vội vàng chỉ bảo Anh Mộc tiếp đón Bành Thông và huynh đệ đi đến trước mặt.
Đám người Bành Thông tuy rằng thoạt nhìn nhiệt tình mười phần, nhưng trong lòng lại cuồn cuộn nỗi nhớ nhà, Hàng Châu này, cũng không phải nhà của bọn họ, Trần Tiểu Cửu này, cũng không phải thủ lĩnh của bọn họ.
Dương Châu Kỷ gia, mới là gốc rễ của bọn họ!
Còn nữa, đến đây rất nhiều ngày, cha mẹ anh chị em ở nhà cũng không biết thế nào, trong lòng càng nhớ hơn.
Bành Thông dẫn huynh đệ đến bên người Trần Tiểu Cửu, trên mặt cười cứng ngắt
- Trần huynh đệ, gọi chúng ta có chuyện gì vậy?
Nói chuyện buồn bã, sự ảm đạm bộc lộ trong lời nói.
- Bành huynh đệ, ta muốn tặng ngươi một đại lễ
Trần Tiểu Cửu nháy mắt cười
- Đại lễ gì?
Bành Thông đầy kinh ngạc, trong lòng không cho là đúng, sống qua rất nhiều năm này, thật là chưa từng nhận được niềm vui bất ngờ quá lớn, ngoại trừ da thịt non mềm của nữ nhân ở Túy Hương lâu kia.
Trần Tiểu Cửu lấy ra một tá công văn, trước mặt đám người Bành Thông quơ quơ, đắc ý nói
- Ngươi xem đây là cái gì?
Bành Thông nhìn đống công văn phất phới kia, dường như có chút quen mắt, ngẫm nghĩ một chút, mày giãn ra, sắc mặt vui mừng, kỳ vọng hỏi
- Chẳng lẽ đây là. . Là khế ước bán mình của chúng ta?
Trần Tiểu Cửu cười ha ha, đem công văn giao vào tay Bành Thông, vỗ vai y, nói
- Huynh đệ, ngươi tự mình xem đi.
Mười vị thủy thủ cảm xúc dâng trào, vây thành vòng tròn, chen chúc bốn phía của Bành Thông, trên mặt như nở hoa, thần thái đầy kích động.
Bành Thông mở công văn ra xem, quả nhiên là khế ước bán mình của mình với Kỷ gia, mặt trên xiêu xiêu vẹo vẹo rõ ràng chính là tên của mình, lại mở các công văn khác ra xem, đều là khế ước bán mình của chư vị thủy thủ.
Chư vị thủy thủ hưng phấn mà mà mặt đỏ bừng. nhất là Bành Thông, đôi mắt kích động đỏ lên, ngón tay thô béo cũng ẩn ẩn run lên, cả người đứng thẳng, miệng thở hổn hển, giống như không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt mình.
Đám thủy thủ cùng reo mừng hoa hô, mà Bành Thông lại run rẩy hỏi
- Trần huynh đệ, khế ước bán mình này vốn là trong tay Kỷ Đức, ngươi là như thế nào đem đến đây được, hay là Kỷ đại gia mang chúng ta cho Trần huynh đệ?
Nói tới đây, vẻ hưng phấn vừa rồi hóa thành hư ảo, tính lại, bọn họ vẫn là bán mình cho người khác làm việc cực nhọc, chẳng qua đổi chủ từ Kỷ Đức sang Trần Tiểu Cửu mà thôi.
- Lão bỏ được sao?
Trần Tiểu Cửu nhỏ giọng bên tai hắn cười xấu xa nói
- Ta là kêu người trộm đến.
- Lấy trộm? Kia thật sự không được đâu...
Bành Thông há to miệng, trên mặt tràn ngập kinh ngạc
- Kỷ thủ lĩnh không dễ đối phó như vậy đâu ...
- Sợ cái gì? Ta Tiểu Cửu dám làm dám chịu! Kỷ đại gia lợi hại, cũng đánh không lại địa phương này của ta, mọi phiền toái, đều có Tiểu Cửu ta chịu.
Khi nói chuyện, Trần Tiểu Cửu một phen giật lấy đống khế ước bán mình, vung tay, giữa không trung giấy vụn bay múa, phiêu phiêu rơi trên mặt đất.
Mọi người bị Trần Tiểu Cửu làm cho cả kinh trợn mắt há mồm, Bành Thông lắp bắp
- Trần huynh đệ, ngươi đây là...
Trong lòng mơ hồ đoán được dụng ý của Trần Tiểu Cửu.
Khế ước bán mình bị xé thành mảnh nhỏ, liền đại biểu cho gông xiềng trên vai họ bị đánh nát, bọ họ từ đây về sau là người tự do, dựa vào năng lực của bọn họ, tay nghề đặc sắc, muốn tạo ra của cải, cũng thật đơn giản.
Cuộc đời này thật là đảo điên, đây chính là thời khắc thay da đổi thịt, chuyển thế tái sinh.
Nhưng, Trần Tiểu Cửu như thế nào sẽ như vậy dễ dàng tự nhiên đem gông xiềng đó đánh vỡ? Đám người Bành Thông mắt to trừng mắt nhỏ, chẳng lẽ Trần Tiểu Cửu không muốn đem chúng ta thành của riêng hay sao?
Trần Tiểu Cửu đi qua từng người, vỗ vai bọn họ, thấm thía nói
- Khế ước bán mình này, tuy rằng có thể khống chế được người các ngươi, lại không thể thu nạp được tim các ngươi, mà ta, Tiểu Cửu, ở sâu trong tim, đem các ngươi trở thành huynh đệ bằng hữu, quý trọng tình cảm, ta muốn dùng chân tình của ta, đổi lấy sự trung thành của các ngươi!
- Mà khế ước bán mình, chính là chướng ngại vậy ngăn cản chúng ta trở thành huynh đệ, ta hiện tại xé nát nó, từ nay về sau, chúng ta chính là huynh đệ cùng tiến, hoạn nạn có nhau, có rượu cùng nhau uống, các vị hảo hán, thấy thế nào?
Đám người Bành Thông ngơ ngẩn, ngây ngốc nhìn nhau, trong lòng như lửa đốt, hừng hực cháy bỏng!
Trên đời này, gặp gỡ được thủ lĩnh như Trần Tiểu Cửu, thật sự là điều thú vị nhất nha.
Đám thủy thủ này đều là đám đàn ông thô lỗ, cũng nói không nên lời, chỉ có điều cảm thấy chính mình thật cảm động, mũi cay cay, đến tuổi này, chỉ sợ sẽ không rời khỏi quân đoàn Anh Mộc.
Bành Thông tiến lên kéo tay Trần Tiểu Cửu, cười nói
- Trần huynh đệ, về sau ngươi chính là thủ lĩnh của ta, chúng ta nguyện ý đi theo ngươi, chỉ cần ngươi không chê chúng ta thô kệch mà vứt vỏ, ta cùng các huynh đệ nguyện ý tuyên thệ gia nhập quân đoàn Anh Mộc, cả đời không hối hận!
Đám hán tử cũng cùng hô to
- Cả đời không hối hận! Cả đời không hối hận!
- Như thế rất tốt, các ngươi gia nhập quân đoàn Anh Mộc, mà tạo nên thành tựu!
Trần Tiểu Cửu mừng rỡ, mở miệng ra, rốt cuộc cũng đem dược đám người Bành Thông thu vào đội ngũ.
Bành Thông kích động hổn hển nói
- Trần huynh đệ, nếu chúng ta gia nhập quân đoàn Anh Mộc, sẽ ở Hàng Châu mà hưởng thụ cuộc sống, ta chờ cha mẹ người nhà, đều ở Dương Châu, rất nhớ họ, muốn liền đem bọn họ đến thường trú ở Hàng Châu. Việc này rất gấp, phải nhanh mới được.
Trần Tiểu Cửu cười ha ha, tay duỗi ra chỉ về phía trước, từng chữ nói
- Bành huynh đệ, các ngươi xem, đó là ai?
Đám người Bành Thông theo cánh tay nhìn lại, thấy dưới gốc đại thụ kia một đám lão nhân đang ngồi, vui vẻ nói chuyện với Kỷ Tiểu Đường, khi bọn họ nhìn đến gương mặt quen thuộc của các lão nhân kia, không khỏi bất ngờ vui sướng, thật lâu không động đậy.
Trần Tiểu Cửu vỗ vai bọn họ, mỉm cười nói
- Tiểu Đường muội muội sớm đã đem cha mẹ người nhà các ngươi đến, còn không mau đến vấn an đi.
Bành Thông ứa nước mắt, quát to một tiếng
- Mẹ!
Cất bước dẫn đám thủy thủ điên cuồng chạy đến đám lão nhân.
Có lão nhân còn mắt tinh tai thính đã thấy đám hán tử, bọn họ đứng dậy, run rẩy vươn bàn tay nhăn nheo như vỏ cây, nhẹ giọng nức nở
- Con của ta!
Thân nhân gặp lại, sung sướng, khóc òa, ôm nhau trộn thành một đoàn.
Kỷ Tiểu Đường khẽ bước đến bên cạnh Trần Tiểu Cửu, nắm cả cánh tay của hắn, nhẹ lay động nói
- Ta cũng nhớ cha ta. .
Trần Tiểu Cửu là một tên cô nhi, mỗi khi nhìn thấy người ta có cha mẹ thương yêu, trong lòng liền rối rắm, hắn ngửa đầu nhẹ giọng thở dài, âm thầm nghĩ, ta cũng có mẹ mà!
Mẹ nuôi, ngươi rốt cuộc đang ở đâu?
Đám người Bành Thông không còn buồn phiền vì việc nhà nữa, cùng các lão nhân tâm sự một chút liền dẫn chúng huynh đệ, đi đến trước mặt Trần Tiểu Cửu, cúi người, trong mắt muốn rơi lệ, khí phách nói
- Trần huynh đệ, đại ân đại đức, kiếp này không dám quên, ta cùng chư bị huynh đệ nhất định đem việc kinh doanh thủy vận làm thật tốt, tuyệt đối không mang hai lòng.
Chuyện vui lớn như vậy, đương nhiên xứng đáng mở tiệc ăn mừng!
Chạng vạng tối, Trần Tiểu Cửu chiêu đãi đám lão nhân ăn cơm, Túy Hương lầu đương nhiên không được, nên đến Phúc Vận ăn vậy, dù sao hai nơi này đều là sản nghiệp Phan gia, Trần Tiểu Cửu ăn ở đó cũng xem như là phi thường trượng nghĩa.
Tiệc rượu tràn ngập tiếng cười tiếng hoan hô, các vị lão nhân nhìn thấy con mình quả nhiên có tiền đồ, một đám trên mặt vui như nở hoa, như trẻ ra hai mươi tuổi.
Đám người Bành Thông cũng thề nguyện dâng hương chính thức gia nhập quân đoàn Anh Mộc.
Như vậy cũng có nghĩa là, quân đoàn Anh Mộc chính thức trở thành đoàn thể thủy bộ lớn nhất, sự nghiệp thủy vận của Trần Tiểu Cửu, cũng bắt đầu vượt bậc.