Nghe lời nói oán giận đầy thiện ý của Phương Văn Sơn, Trần Tiểu Cửu trong lòng trăm mối ngổn ngang, còn chứa đựng một chút ý hổ thẹn!
Giao tình giữa Phương Văn Sơn và hắn, nghiêm túc mà nói, không thể nói là thâm hậu, nhiều nhất cũng chỉ là trao đổi về mặt lợi ích, vốn còn tưởng rằng điều mà Phương Văn Sơn thèm muốn cũng chỉ là tiếp nhận vị trí của Văn Khúc tinh quân của hắn mà thôi.
Còn có nữa là hải tặc Uy quốc đang làm loạn ở Mộ Bình thành nơi duyên hải Chiết Giang, Phương Văn Sơn dẫn theo một đám tài tử thư sinh đi quyên tiền, vốn còn tưởng hắn chỉ là vì muốn nổi danh, muốn được người người khen ngợi.
Chỉ là không hề nghĩ tới mình thật sự đoán sai rồi!
Bộ dạng nhiệt tình kia của Phương Văn Sơn, có thể nhìn ra, trong lòng hắn, đã xem mình là thần tượng mà hắn sùng bái!
- Phương huynh, huynh có thể đến ủng hộ ta, trong lòng ta thật vui mừng!
Trần Tiểu Cửu trầm tư một lát, trong lòng không khỏi nghĩ đến một bài hát: ngàn dặm khó tìm được bạn tốt, bạn bè nhiều rồi đường dễ đi…
Phương Văn Sơn vẫn cứ không tim không phổi mà cười cười, nắm lấy bả vai Trần Tiểu Cửu, lớn tiếng nói như khoe mẽ:
- Trần huynh, huynh chẳng lẽ là sợ liên lụy ta sao? Hừ… Tô Châu Phương gia ta, thật chưa từng sợ mấy con mèo tạp nham.
Trong lúc nói chuyện, hắn không kìm được mà tặng cho Thạch Đầu Trù và Long Đại một ánh nhìn kiêu ngạo, ý đối địch thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt thô ráp kia.
Long Đại và Thạch Đầu Trù lại hận chết Phương Văn Sơn, đặc biệt là khi nhìn vào cái mặt rỗ kia, trong lòng càng cảm thấy phẫn nộ, thậm chí nguyền rủa cho đám rỗ kia tăng lên càng nhiều càng tốt.
Mà Trần Tiểu Cửu, trong khoảnh khắc này, đột nhiên lại cảm thấy, khuôn mặt rỗ kia, thật là đáng yêu!
Phương Văn Sơn nhẹ nhàng khụ một tiếng, nhìn quanh bốn phía, lớn tiếng nói:
- Trần công tử, huynh làm thuỷ vận, Tô Châu Phương gia ta giơ hai tay ủng hộ, có tiền ra tiền, có sức ra sức, ai bảo huynh là thần tượng mà Phương Văn Sơn ta sùng bái chứ! Ha ha… Bạn đang đọc truyện được copy tại
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Đa tạ Phương huynh ủng hộ hết mình!
Trong lòng không khỏi có chút đắc ý.
Phương Văn Sơn tiếp đón những người đi cùng hắn tới đây, giới thiệu từng người:
- Trần huynh, huynh xem những người cùng ta tới này, đều rất sùng bái huynh, họ đều từng tham gia qua tỷ thí ở Trích Tinh lầu, huynh tuy ra không nhận ra họ, nhưng họ đều nhận ra huynh! Đến đây, ta giới thiệu cho huynh một chút, đây là công tử của Hậu gia ở Vấn Châu, đây là tài nữ của Vương gia ở Thái Châu, đây là…
Phương Văn Sơn thuận miệng nói ra tên từng người, lại càng khiến những người trong ngành kinh hãi đến mông cũng ngồi không vững nữa rồi!
Bởi vì gia thế của những công tử, tiểu thư này thật sự đều là thương gia xếp ba hạng đầu ở các địa phương, rất nhiều thương gia trong bọn họ, còn có muôn vàn quan hệ với những người này!
Đám người Phan Tường, quân đoàn Anh Mộc, vui đến mặt mày hớn hở, cũng không biết làm sao thể hiện vui sướng trong lòng, chỉ là tay chân luống cuống kích động, liên tục gật đầu nói:
- Tốt! Thật tốt! Quá tốt rồi…
Trần Tiểu Cửu liên tiếp gật đầu, kéo cánh tay của Phương Văn Sơn thấp giọng nói:
- Phương huynh! Huynh quả nhiên có khí thế của Văn Khúc tinh quân, ta đối với huynh vô cùng kỳ vọng đó.
Phương Văn Sơn vui đến mặt mày hớn hở, hiểu ý mỉm cười một cái, lại nói:
- Trần huynh, những tài tử thư sinh này, cũng đều vô cùng ngưỡng mộ huynh, người trong nhà họ đều là người kinh doanh, không thể thiếu việc lưu thông vận chuyển hàng hóa, lần này đến đây, vừa khéo hợp tác với Trần huynh, thúc đẩy một chuyện đáng vui mừng.
Trong khi nói chuyện, mười mấy vị tài tử tài nữ, liền vây quanh lấy Trần Tiểu Cửu, người người vẻ mặt vui cười mà nịnh nọt, có thể tiếp xúc với thần tượng ở khoảng cách gần thế này, thật sự khiến họ vui mừng như mở cờ trong bụng, trong mắt lóe ra ánh sao mừng rỡ.
Nếu là ngày thường, Trần Tiểu Cửu sớm đã không thèm quan tâm mà chuồn mất rồi!
Nhưng hôm nay thì khác, hắn thật sự bị đám tài tử thư sinh nhiệt tình dào dạt này làm cho cảm động đến chảy mồ hôi ròng ròng, kích động đến rối tinh rối mù, liền kiên nhẫn tặng cho các tài tử thư sinh này chữ ký của bản thân.
Ngược lại với cảnh tượng này, phía bên Long Đại, Thạch Đầu Trù lại ngơ ngác nhìn nhau, bị mọi người xa lánh!
Long Đại liên tiếp chịu hai lần đả kích, tâm tình uể oải, khuôn mặt lộ ra thần sắc phẫn hận, siết chặt nắm tay, gần như muốn bỏ đi.
Thạch Đầu Trù kiềm chế tốt hơn nhiều, thản nhiên cười, ra hiệu cho Long Đại kiềm chế bước chân một chút, chớ gấp gáp, chớ nóng nảy!
Quả nhiên, sau khi náo nhiệt yến oanh bên Trần Tiểu Cửu diễn ra được nửa canh giờ, mười mấy cỗ kiệu quan khoan thai đến muộn, chăm chú nhìn xem liền thấy quan phủ Hàng Châu Tôn Khoa, dẫn theo Thông phán Trương đại nhân, Đồng tri Lý Đại nhân, còn có một đám quan nhỏ linh tinh, bày ra uy phong mà tiến đến.
Con trai của Tôn Khoa là Tôn Kiến cũng có mặt, trước hết là hướng về phía Trần Tiểu Cửu mà liếc mắt oán hận, rồi lại vừa cười vừa chào hỏi Thạch Đầu Trù:
- Thạch công tử, ta đến muộn rồi, khiến huynh phải đợi lâu!
Thái độ kia nhìn vào vô cùng thân thiết, dường như hai huynh đệ ruột thịt.
Thằng nhãi này, vết thương trên chân khỏi thật nhanh! Nhát gậy kia của Tiểu Đạo Đồng, cũng thật là không dùng sức! Trần Tiểu Cửu nhìn Tốn Kiến đi lại như thường, không khỏi nhẹ nhàng cười khổ một cái.
Thôi Châu Bình trong lòng cực kì hận Tôn Kiến, Trích Tinh lầu ngày ấy, chính là thằng nhãi này châm chọc khiêu khích hắn, mới rước họa vào thân, bị đánh gãy chân, bây giờ nghĩ lại, lửa giận vẫn trào dâng!
Thấy vết thương chân của Tôn Kiến khỏi rồi, kìm không nổi mà chế nhạo nói:
- Tôn Kiến tiểu nhi, vết thương ở chân đỡ chút rồi chăng? Chớ có không chữa khỏi, thật sự tàn phế rồi, sau này ngàn vạn lần nhớ phải làm chuyện tốt, bằng không, cái chân kia cũng sẽ bị đánh gãy.
Vết thương ở chân Tôn kiến cho đến lúc này, thật sự vẫn luôn đau nhức từng cơn, nhưng vì thể diện, miễn cưỡng làm ra bộ dạng không sao, nhưng khổ sở chỉ trong lòng y mới biết rõ, cái chân này, chỉ sợ không thể nào trở lại linh hoạt như trước kia nữa rồi.
Đương nhiên, y không oán giận chính mình làm điều xằng bậy, ngược lại còn ghi hận lên người Trần Tiểu Cửu và Thôi Châu Bình, chỉ có đánh bại hai người này, mới có thể thỏa mãn được tâm nguyện của y!
Cũng chính vì vậy, y mới cùng Thạch Đầu Trù đi lại gần nhau hơn.
Thạch Đầu Trù và Long Đại mặt mày hớn hở, nghênh đón Tôn Khoa nói:
- Tôn đại nhân, quý khách quang lâm, quả thật là vinh hạnh ba đời, trước hết mời vào trong đình nghỉ ngơi một chút, đợi một lát khách quý đông đủ, mới xem kịch vui cũng chưa muộn.
Long Đại cũng bận rộn chào hỏi Tôn Khoa, bên trong thật ra rắn chuột cùng ổ, hiểu nhau vô cùng, bên ngoài chắp tay, chỉ là làm cho thiên hạ xem.
Sự có mặt của Tôn Khoa và các quan viên đã cứu vãn lại một chút thể diện cho Long Đại và Thạch Đầu Trù.
Tôn Khoa đĩnh đạt ngồi lên vị trí chủ tọa, vẻ mặt bí hiểm khó lường, không nhìn ra hỉ nộ ái ố!
Chỉ là, đám quan viên được Đồng tri, Thông phán kia dẫn đầu ngồi cùng với Long Đại và Thạch Đầu Trù, ánh mắt không ngừng liếc nhìn về phía Trần Tiểu Cửu, trên mặt mang thái độ khó xử, bọn họ cũng chỉ là sợ uy của Tôn Khoa, mới không thể không đến dính vào vũng nước đục này, bằng không, với quyền uy của đám quan viên láu cá này, ai lại muốn làm chuyện phải chọn một trong hai thế này chứ?
Các quan viên lén lút nhìn vẻ mặt cười nhạt của Trần Tiểu Cửu, âm thầm nghĩ: tên này quả là một chủ nhân lợi hại, giáp mặt trực tiếp làm khó hắn thế này, không phải sao này sẽ làm khó dễ lại ta chứ? Tên này, quan hệ cùng Tri phủ Chung đại nhân rất là tốt, nếu một lát Chung đại nhân cũng đến tham dự, trường hợp này thật không dễ nhìn…
Bọn họ đều là người xui xẻo, sợ cái gì thì cái đó đến!
Đang lúc ngơ ngác nhìn nhau lại thấy Chung Bân đi bộ đến, dẫn theo Chung Việt thong thả bước tới.
Ông ta trước hết là hàn huyên vài câu với đám người Trần Tiểu Cửu, sau đó lại hướng về phía các vị quan viên nói:
- Chư vị đều đã làm xong việc trong tay rồi à? Lại mặc quan phục đến đây mà bày ra quan uy, thật nhàn nhã đó.
Đám quan viên không khỏi xấu hổ vạn phần, vội vàng động người về hướng Chung Bân hành lễ, trên mặt lộ ra nụ cười lấy lòng, một mặt lại lén nhìn sắc mặt của Tôn Khoa, hai người này, ai cũng không phải là người mà bọn họ có thể chọc giận được.
Đáng thương cho bọn họ bị kẹp ở giữa, vô cùng khó xử, ái ngại!
Yên lặng một lát, thằng nhãi Hàn Mặc Tuần lại dẫn theo tên quỷ xui xẻo Hàn Thái, cùng đến giúp Long Đại trợ uy, thằng nhãi này là nhân vật đại biểu cho học phái của Lý gia, uy danh truyền xa!
Việc y đến đây, cũng tạo ra một trận hoan hô từ các học tử, có một học tử nghiên cứu sâu sắc về học phái Lý gia, khuôn mặt đỏ ửng, lên trước thỉnh cầu y viết chữ lưu niệm, điều này giúp Long Đại, Thạch Đầu Trù tăng thêm không ít không khí hào hứng.
Hàn Mặc Tuần vô cùng đắc ý, trên mặt lộ ra thần sắc kiêu ngạo, cảm giác được tài tử ngưỡng mộ, quả thật không tệ chút nào!
Gần đây cánh tay phải của y có chút đau nhức nên không muốn viết chữ, mắt thấy các tài tử nhiệt tình dào dạt, y do dự một chút, liền dùng tay trái vận bút, vì các học tử này viết chữ lưu niệm.
Nét chữ tự nhiên, phóng khoáng, có chút linh tú, nhưng so với phong cách nghiêm túc đoan trang khi viết bằng tay phải, rất là khác biệt, càng khiến các học tử được thấy được một hương vị khác thường.
Chỉ có điều, việc y có thể viết chữ bằng tay trái không ngờ lại không ai biết, liền không khỏi liên tục tán thưởng!
Nghe những lời tán thưởng của các tài tử, Hàn Mặc Tuần đắc ý cười một cái với Trần Tiểu Cửu, lộ ra ý vị đối chọi gay gắt.
Trần Tiểu Cửu trong lòng âm thầm tò mò: phương pháp vận bút bằng tay trái của thằng nhãi này, cổ tay linh hoạt, uyển chuyển như rắn, rõ ràng là luyện tập lâu ngày, nói về đạo hạnh, thậm chí so với nét chữ đoan trang viết bằng tay phải còn linh hoạt hơn nhiều!
Đây là, dựa theo tính khí thích lên mặt dạy đời của y, tuyệt học thế này mà lại có thể chịu đựng không khoe khoang, để ở trong lòng, đây gần như là một việc không thể tưởng tượng nổi, không phù hợp với bản tính của y chút nào!
Cẩn thận ngẫm nghĩ, đây đúng là một việc kỳ lạ.
Cảnh tượng Hàn Mặc Tuần khoe mẽ phong độ không kéo dài, liền bị hai vị học giả công lực thâm hậu đến quấy rầy.
Thôi Viễn Sơn, Khổng Nghi Tần, hai vị bạn tốt tri kỷ này, vẻ mặt vui cười mà bước đến đình.
Hai lão già này vừa hiện thân, thật không được rồi!
Một là người quản lý Thôi gia, người bảo vệ Trích Tinh lầu, một là đại gia thi từ, phong lưu thời thượng, tài danh lưu truyền tứ phương, sức ảnh hưởng của hai người này, thật không phải là ít!
Chỉ là lộ mặt một chút thế này, một lời còn chưa nói xong, đã bị mười mấy tài tử bao vây lấy, hỏi cái này hỏi cái kia.
Học tử kia vốn là vô cùng tôn sùng Hàn Mặc Tuần, thế mà đến trang chữ Hàn Mặc Tuần giúp hắn viết còn chưa viết xong, hắn liền không còn quan tâm nữa, nhanh chóng tiến vào trong vòng vây xung quanh Thôi Viễn Sơn và Khổng Nghi Tần, hỏi han ân cần.
Chuyện này thật khiến Hàn Mặc Tuần tức giận đến lỗ mũi hướng lên trời, cảm giác ưu việt đều tan biến hết cả, liền đem tật xấu thể hiện ra ngoài, trang chữ viết chưa xong kia cũng bị xé thành trăm mảnh.
Chỉ có điều nhất thời dùng lực quá mạnh, cánh tay phải đau nhức lại suýt bị trật khớp, đau đến kêu thành tiếng!
Trần Tiểu Cửu nhìn vào trong mắt, cười ở trong lòng, nhân lúc bầu không khí ồn ào, liền nhờ Cao Cung lén lút nhặt lấy bút lông mà Hàn Mặc Tuần vừa vứt bỏ đem về.
Hắn cầm lấy bút lông, múa may trong tay một lúc, trong lòng đã đưa ra khẳng định. Thằng nhãi này, quả nhiên là thuận tay trái!
Nhưng Hàn Mặc Tuần vì sao phải che giấu thói quen của mình chứ?
Hừ… chẳng lẽ có gì khó nói sao?