Y Đằng Tuyết Tử chỉ là nghệ kỹ ngủ tại chùa khác, cũng không phải bán mình cho Hà Hoa lâu, nàng đi hay ở cũng không chịu sự áp chế của Thạch Đầu Trù.
Nếu nữ nhân bình thường, kiêng kỵ thế lực của Thạch Đầu Trù, có lẽ sẽ vô tri vô giác khuất phục dưới uy phong của y.
Nhưng Y Đằng Tuyết Tử tuyệt không cho y cơ hội đó, sâu trong lòng nàng, Thạch Đầu Trù mơ hồ cảm thấy trên người Y Đằng Tuyết Tử có một cỗ tà khí, khiến người ta không dám ép bức quá phận.
Thạch Đầu Trù mở to mắt, sắc mặt chuyển từ xanh sang trắng, trơ mắt nhìn Y Đằng Tuyết Tử tao nhã bước từng bước nhỏ, hướng về phía bến tàu của Trần Tiểu Cửu đi tới. Thạch Đầu Trù biết y lại một lần nữa bại dưới tay Trần Tiểu Cửu, trong lòng sinh ra bi thương vô lực xoay trời chuyển đất.
Thạch Đầu Trù ta, tại sao không đấu lại sự gian trá của tiểu gia đinh đó?
Có lẽ, chỉ có một biện pháp, phải làm cho hắn vĩnh viễn biến mất …
Y Đằng Tuyết Tử dẫn Không Không, Lan Lan bước nhịp nhàng ưu nhã, mang theo gương mặt ôn hòa tươi cười đi về phía Trần Tiểu Cửu, phía sau kéo theo hơn vạn dân chúng đi cùng.
Bọn họ náo động không rõ cô nương Y Đằng Tuyết Tử này như thế nào đang ở bến tàu của Long Đại đánh đàn hay như vậy, lại muốn đến bến tàu của Trần Tiểu Cửu đánh đàn sao?
Nhưng chuyện này cũng không phải việc bọn họ quan tâm, chỉ cần được nhìn dáng người yểu điệu của cô nương này, thưởng thức tiếng đàn như tiếng trời của nàng là tốt rồi, còn bất kể nàng ở đâu làm gì cũng không quan trọng!
Anh Mộc đang lo lắng thoáng tìm kế sách, ở trên đài cao đi vòng vòng, thiếu chút nữa dẫn quân đoàn Anh Mộc đến bến tàu của Long Đại cướp người.
Cho dù xa thấy vạn dân đang tới, tiếng hoan hô như sấm dậy, dưới sự dẫn dắt của Y Đằng Tuyết Tử, mọi người từ từ chạy sang bến tàu bên này, trong lòng gã vui mừng vô cùng, kéo tay Trần Tiểu Cửu hô lớn:
- Cửu ca, huynh mau nhìn, Y Đằng Tuyết Tử, bạn cũ của huynh tới rồi.
- Vội cái gì? Tất cả mọi việc đều trong tầm kiểm soát của ta!
Trần Tiểu Cửu dẫn đám người Anh Mộc hướng về phía Y Đằng Tuyết Tử mà nghênh đón.
Ánh mắt hắn vô cùng tinh tường, nhìn Y Đằng Tuyết Tử dung mạo phong hoa tuyệt đại, phong tình khí chất rất khác biệt, trong lòng cũng hung hăng giật mình: Y Đằng Tuyết Tử này, nếu không phải thân phận của nàng là một ẩn số, ngược lại thật sự khiến người ta ôm vào lòng nâng niu như báu vật!
Y Đằng Tuyết Tử càng tới gần, nhìn thấy Trần Tiểu Cửu dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, đôi môi hồng diễm khẽ mấp máy, lộ ra nụ cười cực ôn hòa ấm áp.
Nàng nhẹ nhàng thi lễ, ngẩng đầu lên, hai mắt vụt sáng, sóng nước long lanh, kinh ngạc nhìn hắn. Tuy rằng không nói gì, nhưng hơn hẳn thiên ngôn vạn ngữ.
Đám người Anh Mộc bị dân chúng chen ngang, khiến bọn họ cứ đứng ở tít trên đài cao.
Kỷ Tiểu Đường và Đan Nhi cũng theo đến, hai người không ngờ kéo bàn tay nhỏ, gắt gao nhìn chằm chằm vào Y Đằng Tuyết Tử!
Nữ nhân có giác quan thứ sáu không thể lý giải, có lúc, có thể phát huy uy lực thật lớn. Bọn họ có thể cảm nhận sâu sắc trong mắt Y Đằng Tuyết Tử có một tia oán giận, cũng có chút làm nũng, lại ẩn chứa một chút ý nhị khác thường.
Hơn nữa Đan Nhi từng ở Hà Hoa lâu bắt gian Trần Tiểu Cửu, tuy rằng không thể bắt kẻ thông dâm tại giường, nhưng kẻ dụ dỗ nam nhân cùng Hồng Hạnh giống nhau, quanh quẩn bên người khiến nam nhân tâm thần loạn động, không thể không phòng.
Đan Nhi và Kỷ Tiểu Đường không ngờ phá lệ đứng nắm tay nhau, chung cùng một trận tuyến.
- Ngươi chính là kỹ nữ Uy quốc ở Hà Hoa lâu?
Đan Nhi bĩu môi, cũng không để cho Y Đằng Tuyết Tử chút thể diện, nàng ước gì Y Đằng Tuyết Tử chửi nàng, sau đó nàng có thể công khai, giơ kiếm chém nát khuôn mặt như hoa biết dụ dỗ đàn ông này.
Tiểu Đường muội muội tính tình mềm mỏng, trong con mắt không ngờ cũng lộ ra vẻ mặt đề phòng, ánh mắt kia, thực giống một con chó nhỏ đang bảo vệ thức ăn!
Y Đằng Tuyết Tử nhẹ nhàng mỉm cười, coi như không nhìn thấy sự khiêu khích của hai người, chỉ ưỡn ngực ngẩng đầu, bày ra một bộ phong sơn cao ngất, hướng Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Tuyết Tử bái kiến Trần công tử! Mấy ngày không gặp, trong lòng Tuyết Tử vạn phần mong nhớ.
- Không biết xấu hổ!
Đan Nhi trợn tròn đôi mắt, rút ra bảo kiếm, hàn quang lóng lánh liền muốn động thủ.
- Không được vô lễ!
Trần Tiểu Cửu lớn tiếng trách cứ, lại cảm thấy mình có chút nặng lời, trở lại bên cạnh nàng hạ giọng nói nhỏ:
- Nàng là người trong lòng ta, nàng ta chẳng qua chỉ là một nghệ kỹ, để ta sai khiến, nàng sao lại vì nàng ta mà tức giận? Thế chẳng phải hạ thấp thân phận của nàng sao.
- Thật sao?
Đan Nhi bĩu môi:
- Ta mới không tin, nghệ kỹ này không phải con đường tốt, sẽ câu dẫn người!
- Đương nhiên là thật, ta còn có thể lừa nàng sao?
Trần Tiểu Cửu đẩy bả vai nàng, nói sang chuyện khác:
- Hôm nay là ngày quan trọng, ổn định trật tự quan trọng hơn, nhanh đi giúp Anh Mộc một chút, chẳng may trong đám dân chúng này có tay chân của Long Đại trà trộn, võ công của Anh Mộc không tốt, khó giải quyết được mọi việc, vẫn cần nàng gánh vác một chút, đây chính là đại sự, không thể qua loa.
- Lại muốn ta bỏ sức, lấy gì bồi thường cho ta?
Đan Nhi vừa nghe Trần Tiểu Cửu ủy thác cho nàng trách nhiệm quan trọng, trên mặt lộ rõ muôn hoa rạng rỡ, khẽ liếc mắt nhìn hắn một cái, trong lòng âm thầm sung sướng.
Trần Tiểu Cửu bàn tay to đưa tới lưng nàng, mềm mại vuốt ve một phen, cười ha hả đầy xấu xa nói:
- Nàng tính muốn bồi thường thế nào?
- Ngươi thành thật một chút cho ta!
Đan Nhi đỏ mặt cũng không dám đấu võ mồm cùng hắn nữa, bĩu môi, lắc mông bước đi vội vàng.
Thu phục được Đan Nhi, Tiểu Cửu thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại phát hiện Tiểu Đường muội muội một đôi mắt sáng loáng, thân mình đầy đặn, so với Y Đằng Tuyết Tử ngực cũng khác biệt khá nhiều!
Ta nói tiểu Đường muội muội, muội cũng thật hồ đồ, nhu tình, thanh thuần muội có thể so cùng Y Đằng Tuyết Tử, nhưng sao có thể so ngắn so dài vậy? Dựa vào đâu mà thắng chứ?
Người khô quắt gầy đét phẳng lì, như thế nào có thể so sánh với sóng ba đào mãnh liệt của biển lớn?
Y Đằng Tuyết Tử nhìn Tiểu Đường muội muội, đánh giá một lượt, cười khanh khách thành tiếng:
- Muội tử dáng người thật không tồi, tỷ tỷ rất ghen tị!
Kỷ Tiểu Đường cũng không tức giận, gật đầu dõng dạc nói:
- Của ta so với của ngươi cũng tốt hơn vài phần…
Trần Tiểu Cửu thiếu chút nữa bị dọa cho cháy sém cả người: cô nàng này, mặt mũi cũng lớn quá đi!
Hắn vội hướng Kỷ Tiểu Đường nháy mắt nói:
- Tiểu Đường muội muội, muội sao còn ở đây, chẳng lẽ muội không biết, cha muội cũng đến sao? Còn không mau đi bái kiến phụ thân đi?
- Cha muội đến đây sao?
Kỷ Tiểu Đường vội vàng xoay người, lôi kéo cánh tay Trần Tiểu Cửu hỏi;
- Cửu ca, cha muội ở chỗ nào?
Trần Tiểu Cửu chỉ tay lên phía đài cao:
- Muội xem, có một người mập mạp, theo quan sát của ta, mười phần đó là phụ thân của muội.
Kỷ Tiểu Đường mở to mắt nhìn, quả nhiên là bóng dáng của Kỷ Đức, không vội so dáng cùng Y Đằng Tuyết Tử, một đường chạy lên đài cao gặp mặt phụ thân.
Rốt cuộc hai cô gái nhỏ đi rồi, dưới gốc cây đại thụ chỉ còn lại Trần Tiểu Cửu, Y Đằng Tuyết Tử, Không Không và Lan Lan.
Trần Tiểu Cửu cũng không nói tới việc Y Đằng Tuyết Tử ở Hà Hoa lâu thôi miên hắn, cười nói với nàng:
- Tuyết Tử tiểu thư, nàng tội gì khó xử với ta? Lễ mừng khai trương liền cho ta uy thế phủ đầu, nàng còn là bằng hữu tốt của ta sao? Tốt xấu, ta cũng là vị khách sau màn của nàng.
Y Đằng Tuyết Tử lả lướt tiến lên vài bước, đứng trước mặt Trần Tiểu Cửu, trong đôi mắt quyến rũ lộ ra sóng ba đào, cười nói:
- Lễ khai trương của ngươi lớn như vậy, cũng không báo cho ta một tiếng? Ngươi coi ta thành người nào rồi? Hừ.. Ngươi không mời ta hỗ trợ, tự nhiên có ngươi cầu ta vì y mà đánh đàn! Cuối cùng cũng nhìn lại thấy được chút lợi hại.
Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng cười nói:
- Không phải ta không cầu Tuyết Tử tiểu thư, thật sự bởi ta da mặt quá mỏng, ngại phiền Tuyết Tử tiểu thư đại giá quang lâm.
Ba người Y Đằng Tuyết Tử, Lan Lan, Không Không nghe vậy đều cười rộ lên, Y Đằng Tuyết Tử nói:
- Ngươi có thể nói ra lời này, liền chứng tỏ da mặt ngươi dầy như tường thành, còn có gì để biện minh.
Trần Tiểu Cửu cười ha hả, trong lúc nhất thời không biết trả lời thế nào.
Y Đằng Tuyết Tử lại nói:
- Ta biết ngươi sợ ta thu nạp ngươi làm sư đệ, có phải không?
Trần Tiểu Cửu gật đầu:
- Vẫn là Tuyết Tử tiểu thư hiểu được tâm tư của ta.
Y Đằng Tuyết Tử nói:
- Bắt đầu từ bây giờ, ngươi hãy tập trung sức đặt vào trong bụng đi! Ta đã thay đổi chủ ý, ta sẽ không cưỡng bách ngươi nữa, chỉ cần chờ chính ngươi ngày nào đó khai ngộ, muốn gia nhập sư môn của ta, làm sư đệ của ta.
A?
Không ngờ có chuyện tốt bậc này sao?
Trần Tiểu Cửu không biết vì sao Y Đằng Tuyết Tử lại thay đổi chủ ý, trong lòng kích động, không khỏi tiến lên cầm bàn tay thon mềm của Y Đằng Tuyết Tử, vui vẻ nói:
- Tuyết Tử tiểu thư nếu muốn mở ra tầng quan hệ, chúng ta thật sự có thể trở thành đôi bạn tốt.
Ngửi được mùi hương trên người Y Đằng Tuyết Tử, nhìn chiếc cổ phấn trắng của nàng, trong lòng hắn không khỏi nhảy loạn.
- Đôi bạn khăng khít?
Y Đằng Tuyết Tử nhẹ nhàng giãy về phía sau một chút, nhưng không trốn thoát bàn tay to của hắn, liền tùy ý cho hắn nắm.
Cảm nhận được hơi thở khoan khoái nhẹ nhàng tản mát từ trên người Trần Tiểu Cửu, nhìn hắn dung mạo phong thần tuấn lãng, trong đầu lại ảo tưởng đến cảnh tượng kiều diễm trong Hà Hoa lâu, trên mặt cũng hiện lên từng áng mây bay.
Nàng cắn đôi môi phấn hồng, sóng mắt lưu chuyển nói:
- Như thế nào lại thân mật khăng khít? Ta lại có chút không rõ.
Tuyết Tử tiểu thư, người nghĩ nhiều rồi, khó thành vẫn muốn câu dẫn ta sao?
Trần Tiểu Cửu kéo cánh tay nàng lắc lư, nhẹ nhàng lay động một hồi, lại ở trên thắt lưng mềm mại của Tuyết Tử khẽ cọ một chút, cười nói:
- Chúng ta ở bộ dạng này, cũng xem như thân mật.
- Ba hoa! Y Đằng Tuyết Tử u oán hừ một tiếng, giãy ra khỏi bàn tay của hắn, không để hắn có cơ hội chiếm tiện nghi của mình, nhìn đám đông phía trước, hướng hắn chỉ vào đám người, lắc đầu nói:
- Ta trước tiên giúp ngươi phát triển số lượng người này, sau đó chúng ta lại ông chuyện cũ cũng không muộn.
Khi nói chuyện, chậm rãi bước lên trên vài bước, đột nhiên thân mình hướng sang trái lung lay một chút, dường như muốn ngã xuống.
Trần Tiểu Cửu nhanh tay lẹ mắt, một tay đỡ lấy thân hình của Y Đằng Tuyết Tử, cảm thấy thân thể nàng mềm mại bủn rủn, cả người vô lực, không khỏi có chút nghi ngờ, vội hỏi:
- Ngươi làm sao vậy? Thân mình không khỏe sao?
Y Đằng Tuyết Tử dựa vào Trần Tiểu Cửu, cảm thấy rất thoải mái, dường như không muốn cử động nữa.
Thở hổn hển mấy câu yếu ớt, mới nói:
- Không có việc gì, gần đây nhiễm bệnh thương hàn, mấy ngày sẽ khỏi!
Trần Tiểu Cửu tin là thật, đáp ứng một tiếng, bàn tay to trượt xuống một chút, đợi đến đúng eo của Y Đằng Tuyết Tử, thân thể mềm mại của nàng đột nhiên run lên một chút, miệng anh đào phát ra tiếng gọi duyên dáng:
- Đừng… chớ sờ chỗ đó, đau!
Trần Tiểu Cửu lại nắm lại vòng eo của nàng lần nữa, nhìn vào đáy mắt, tràn đầy ý quan tâm:
- Ngươi bị thương?
Y Đằng Tuyết Tử thở dài, nhẹ nhàng gật đầu.
- Ai làm? Trần Tiểu Cửu truy vấn hỏi:
- Võ công của ngươi cao như vậy, ai có thể đả thương ngươi?
Y Đằng Tuyết Tử lắc đầu:
- Việc này ngươi không cần xen vào, ta sẽ tự xử lý ổn thỏa.
Trần Tiểu Cửu cười lạnh một chút, cất tiếng hỏi:
-Là ma vương làm sao?
Y Đằng Tuyết Tử, Không Không, Lan Lan nghe lời này, tất cả đều kinh ngạc mở to hai mắt, miệng anh đào hé mở, lộ ra một đầu lưỡi đỏ tươi.