Hai người mắt đối mắt, cách nhau nửa thước, có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp từ đối phương!
Y Đằng Tuyết Tử dưới cái nhìn chăm chú và đôi mắt trong suốt của Trần Tiểu Cửu, gương mặt nàng hiện lên một tầng mây đỏ kiều diễm, miệng nhỏ màu phấn hồng mím lại, muốn nói lại thôi.
Nàng nhẹ nhàng xoay thân mình, cúi đầu, một lần nữa nhét hộp gấm kia vào trong tay Trần Tiểu Cửu, không nói được một lời, đứng dậy muốn đi ra.
- Chờ đã! Chờ đã!
Tiểu Cửu giữ chặt cánh tay Y Đằng Tuyết Tử, nhẹ nhàng kéo lại.
Y Đằng Tuyết Tử eo vô lực, không đứng thẳng nổi, kinh hô một tiếng ngã xuống lòng Trần Tiểu Cửu, u oán kêu lên:
- Ngươi… ngươi muốn làm gì?
Nàng giãy dụa muốn đứng lên nhưng thùng xe nhỏ hẹp, thân lại yếu đuối vô lực, đành ngồi lên đùi trái của Trần Tiểu Cửu, tiện nghi cho thằng nhãi này. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Công tử ức hiếp ta! Công tử quả nhiên là lưu manh hư hỏng.
Y Đằng Tuyết Tử thở dài một tiếng, im lặng, tùy ý cho Tiểu Cửu ôm vào ngực, lạnh nhạt nói:
- Công tử còn muốn thế nào? Ta không cần báu vật của công tử là được.
Trần Tiểu Cửu cười miễn cưỡng, lại đưa Thiên Sơn tuyết liên cho Y Đằng Tuyết Tử nói:
- Tuy nàng không trả lời ta, nhưng ta đã nói rồi, cho nàng chính là cho nàng, ta cho đi cái gì đã bao giờ thu hồi? Tại nàng khăng khăng không chịu nhận lòng tốt của ta thôi.
Y Đằng Tuyết Tử u oán nhìn hắn một cái, thở phì phì quay đầu đi nói:
- Còn có chuyện công tử bắt người ta thu lễ vật như vậy sao, không cần cũng không được, đúng là quái nhân.
Trần Tiểu Cửu cười cười, bất đắc dĩ nói:
- Nếu nàng không muốn trả lời ta thì thôi, tuy nhiên, quan hệ của chúng ta liền điểm đến là dừng. Ta sẽ không bao giờ ... cho rằng Tuyết Tử tiểu thư là bằng hữu của ta nữa.
Nói xong, hắn liền đứng dậy muốn đi!
- Công tử đừng đi!
Y Đằng Tuyết Tử nghe Trần Tiểu Cửu nói tuyệt tình như vậy, trong lòng khó chịu, ngực phập phồng kịch liệt, trong xe ngựa đầy hương vị bồi hồi, nàng nói:
- Nếu ta không nói, ngươi thật sự sẽ không để ý tới ta sao?
- Nàng cho rằng ta nói láo ?
Trần Tiểu Cửu chỉ tay lên trời, dõng dạc nói:
- Tri kỷ bên cạnh ta nhiều như vậy, có Song Nhi, Đan Nhi, Tiểu Đường muội muội, còn có Tuệ Nương, còn có một Chu nhị tiểu thư đang bực bội, nàng xem, nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, ta không biết khi nào thì mới có thể nhớ tới nàng. Cho dù không có nàng một ngày, ta cũng sẽ không cảm thấy tịch mịch. Tuyết Tử tiểu thư, nàng cảm thấy lời của ta có đạo lý hay không ?
Y Đằng Tuyết Tử cắn cắn đôi môi đỏ tươi, ánh mắt đáng thương, u oán hừ một tiếng, nói:
- Ta chưa từng thấy ai lưu manh như công tử, không ngờ lại lấy chúng nữ nhân ra uy hiếp ta. Ta… ta sẽ không làm như ý muốn của ngươi đâu.
Bàn tay lớn của hắn tìm được chiếc cằm mượt mà của Y Đằng Tuyết Tử, chậm rãi nâng lên, hạ giọng nói:
- Nàng nhìn ta, xem ta có nói đùa với nàng không ? Ta cũng không uy hiếp nàng. Nếu nàng không trả lời thì ta sẽ thật sự thất vọng, rất đau lòng!
Y Đằng Tuyết Tử nhìn đôi mắt trong veo của Trần Tiểu Cửu, thân mình khẽ chấn động, dường như có một dòng nước ấm chảy xuôi tứ chi bách hải, vô cùng thoải mái!
Bàn tay to kia dường như có ma lực mê người, dịu dàng vuốt ve gương mặt nàng , mang theo một chút hơi ấm, một chút hơi thở nam nhân tao nhã, làm cho người ta lòng say!
Y Đằng Tuyết Tử không vùng vẫy, thở dài, dịu dàng nói:
- Không phải ta không muốn nói cho công tử thân thế của ta, mà bởi vì ta quả thật có nỗi khổ. Ta đến Đại Yến cũng là vì bất dĩ mà thôi. Tuy ta muốn nhận công tử làm sư đệ, nhưng tuyệt không có ý xấu, cũng không có ác ý. Hy vọng công tử có thể tin ta.
Cô nàng này, đã nói khô cả cổ vậy rồi mà một chút tin tức hữu dụng cũng không để lộ ra, miệng thật là kín!
Trần Tiểu Cửu nhìn chằm chằm đôi mắt Y Đằng Tuyết Tử, lắc đầu nói:
- Tuyết Tử tiểu thư, Tiểu Cửu ta đối đãi với bằng hữu từ trước đến nay là giúp bạn không tiếc cả mạng sống, đối đãi tri kỷ cũng quan tâm đầy đủ. Sở dĩ ta muốn nàng kể lại tỉ mỉ như vậy chính là muốn nàng trở thành bằng hữu của ta, tri kỷ của ta, ta muốn chia sẽ ưu sầu thống khổ với nàng.
- Nhưng, đến giờ nàng vẫn đang lảng tránh câu hỏi của ta, lại khiến lòng ta rất thất vọng, thậm chí là phẫn nộ.
Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Y Đằng Tuyết Tử, nhíu mày nói:
- Ta biết nàng đối với ta không có ý xấu, nhưng thân phận thần bí của nàng, ảo thuật thần kỳ của nàng đều làm cho ta sinh ra nghi vấn đối với nàng , hoặc là nói, động cơ nàng tới đến Đại Yến là không đơn giản, không có ý tốt.
Y Đằng Tuyết Tử kinh ngạc, hoảng sợ mở lớn hai mắt, lắc lắc eo nhỏ thề thốt phủ nhận:
- Ta không quá đáng như công tử nói đâu, ta không phải người xấu...
Trần Tiểu Cửu khoát tay, ngắt lời nàng nói:
- Ta không nói nàng là người xấu, chỉ có điều lập trường bất đồng mà thôi! Nàng hẳn là phải rõ ràng, biên cảnh Đại Yến, Mộ Bình thành đã bị trộm cướp, giặc cỏ đồng tộc của nàng chiếm lĩnh toàn bộ. Đốt giết đánh cướp, không chuyện ác nào không làm, thậm chí âm mưu hướng vào xâm nhập trong lục địa, chuyện này nàng là không thể phủ nhận chứ?
Y Đằng Tuyết Tử hơi sửng sốt, không khỏi thở dài nặng nề, dường như có vô tận bi thương.
Trần Tiểu Cửu Y Đằng Tuyết Tử, lớn mật đoán:
- Tuyết Tử tiểu thư, nếu ta đoán không sai, nàng hẳn là có chút quan hệ với đám giặc cướp đó phải không? Hoặc là, thậm chí nàng chính là thành viên trong đám trộm cướp này.
Y Đằng Tuyết Tử sợ tới mức ngã người về phía cửa sổ, tay phải nắm thành cửa, trong mắt đầy ủy khuất, thở hổn hển nói:
- Ta... ta không ngờ công tử lại đối đãi với ta như vậy!
Trần Tiểu Cửu không có ý dừng lại, tiến sát hai má của nàng, từng chữ từng chữ nói:
- Sở dĩ ta hỏi nàng như vậy, đó là vì quý trọng chút tình hữu nghị tinh tế giữa chúng ta! Nàng phải biết rằng, trước mặt đại nghĩa dân tộc, bốn chữ hồng nhan tri kỷ này hèn mọn cỡ nào. Tính mạng chúng sinh hơn xa so với tình bằng hữu giữa hai người, nặng hơn nhiều, quan trọng hơn nhiều. Ta nghĩ, nếu nàng hiểu được ý tứ của ta, nên dừng cương trước bờ vực...
- Ngươi câm miệng!
Y Đằng Tuyết Tử chặn miệng Trần Tiểu Cửu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn giờ lại đỏ như hoa hồng:
- Ngươi là đồ lưu manh. Không ngờ ngươi lại đối đãi với ta như vậy. Uổng cho ta còn muốn cho ngươi đãi lễ kia, ngươi... ngươi khiến ta khó mà chịu nổi!
Trần Tiểu Cửu không bỏ qua, lớn tiếng:
- Vậy nàng nói đi! Nói ra thân phận chân thật của nàng đi, còn mục đích nàng tới đến Đại Yến.
Y Đằng Tuyết Tử giật mình, suy sụp mất sức, ngồi dựa vào đệm buồn bã nói:
- Hiện giờ ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, ta là một tội nhân bị người đuổi giết, không nhà để về, cùng đường vô lối, như vậy được chưa?
Trần Tiểu Cửu nhíu mày nói:
- Ma vương sao? Chuyện này ta biết!
Y Đằng Tuyết Tử nói:
- Ma Vương chỉ là một trong số đó, ta không thể nói cho công tử biết được, là sợ gây họa cho công tử. Không nghĩ tới công tử lại hiểu lầm ta như vậy.
Trần Tiểu Cửu khinh thường nói:
- Y rất lợi hại sao?
Y Đằng Tuyết Tử gật gật đầu:
- Ta có thể nói cho công tử, ta thật sự không có quan hệ gì với giặc loạn ở Mộ Bình thành, thậm chí bọn họ còn muốn giết chết ta. Tên Ma vương kia mới chân chính là thành viên phỉ đạo.
Trần Tiểu Cửu không khỏi ngẩn mặt ra, nắm chặt tay Y Đằng Tuyết Tử nói:
- Ma vương không ngờ là giặc cướp?
Y Đằng Tuyết Tử gật đầu nói:
- Ta bị thương là do kẻ đó gây ra. Hiện giờ y đang có chuyện khó giải quyết phải quay về Mộ Bình. Nếu chờ y rảnh rỗi đi ra, nhất định y sẽ lại đến đuổi giết ta.
Trần Tiểu Cửu lóe ra vẻ nghi hoặc, nói:
- Vậy vì sao nàng không chạy? Còn nghênh ngang như vậy, làm cái gì hoa khôi? Không cần tính mạng sao?
Y Đằng Tuyết Tử nhẹ lay động cánh tay, lộ vẻ thất vọng vẻ:
- Ta cũng không biết ta có thể chạy đi đâu, vốn lòng ta đã suy nghĩ kỹ, nghe phong phanh Trích Tinh lâu Thôi lão tổ đã đạt cảnh giới Thông thiên, bởi vậy ta mới một đường dụ dỗ Ma vương đi vào Hàng Châu, trông cậy vào tâm địa của từ bi Thôi lão tổ, có thể giúp ta diệt trừ Ma vương, diệt trừ đồ khốn này, nhưng không nghĩ tới, Thôi lão tổ đã đi về cõi tiên .
Trần Tiểu Cửu tiếp lời:
- Cho nên, nàng mới muốn tiếp cận ta, dùng các loại phương pháp, các loại lý do, thậm chí thủ pháp mê hoặc khiến ta làm sư đệ của nàng sao?
Y Đằng Tuyết Tử khẽ hừ một tiếng:
- Tuy rằng công tử là đồ đệ của Thôi lão tổ, nhưng thân pháp của công tử kém xa Ma vương, có trợ giúp gì cho ta? Ta chỉ thuần túy thấy công tử có tiềm năng làm kỹ nghệ thôi!
Trần Tiểu Cửu không khỏi xấu hổ đến đỏ mặt, nghĩ thầm chính mình có một thân Tử vi đạo công lại bị một nữ nhân khinh bỉ như vậy, thật mất mặt.
Y Đằng Tuyết Tử thở dài một hơi, lại buồn bã nói :
- Dù ta trốn chạy thế nào, cuối cùng cũng phải gánh vác trách nhiệm của chúng ta, sớm muộn gì cũng phải đối chiến, cho nên, ta còn chạy cái gì? Còn không bằng đem hết toàn lực chiến một hồi. Thắng đương nhiên là tốt; còn chết, cũng giải quyết xong một tâm nguyện. Tuy rằng ta là nữ tử, nhưng thân phận của ta cũng không thể làm hổ thẹn cho gia tộc.
Trần Tiểu Cửu ra vẻ không có ý định hỏi tiếp, nói:
- Nàng có thân phận gì?
- Ta là...
Y Đằng Tuyết Tử mới phản ứng, trợn mắt với Trần Tiểu Cửu, lắc đầu nói:
- Ta nhất định không nói cho công tử biết, công tử từ bỏ đi. Cho dù công tử uy hiếp ta, không làm bằng hữu với ta, ta cũng không nói.
Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng gật gật đầu, đột nhiên hỏi:
- Nàng là nữ vu hả?
Y Đằng Tuyết Tử nghe vậy, lập tức thay đổi sắc mặt, hai má nháy mắt trở nên tái nhợt, run run hỏi:
- Sao công tử biết nữ vu? Đây là một bí mật.
Trần Tiểu Cửu cầm lấy nhỏ bé của nàng tay, lại lạnh lùng hỏi:
- Nàng thật sự là nữ vu?
Bàn tay Y Đằng Tuyết Tử bị Trần Tiểu Cửu bóp mà đau, vội vàng chỉnh lại:
- Ta không phải nữ vu, mà là cái kẻ khổ tâm chuẩn bị đuổi giết ta, Ma vương mới là là nữ vu chân chính.
Hả?
Trần Tiểu Cửu sửng sốt, buông lỏng tay ra, liền bị Y Đằng Tuyết Tử hung hăng nhéo lưng một cái, nói:
- Công tử... công tử thật độc ác, làm cho ta đau như vậy.
Y Đằng Tuyết Tử duỗi tay ra trước mặt Trần Tiểu Cửu, đã thấy trên cánh tay ngó sen bị bóp thành một dấu tay màu đỏ.
Lẳng lơ! Thật lẳng lơ!
Trần Tiểu Cửu vừa rồi nghe thấy nữ vu, tâm tình khẩn trương, không kìm nổi thất thố, lại Y Đằng Tuyết Tử thề thốt phủ nhận liền trầm tĩnh lại, đỏ mặt, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay Y Đằng Tuyết Tử, ngượng ngùng cười nói:
- Ta xoa cho nàng .
- Ai cần ngươi lo!
Y Đằng Tuyết Tử giãy ra, hầm hừ nói:
- Chẳng thương người khác chút nào.
Trần Tiểu Cửu cười khổ, mới tiếp tục truy hỏi nói:
- Nữ vu không phải đều là nữ sao? Ma vương sao lại là nữ vu?
Y Đằng Tuyết Tử dùng ngón tay như ngọc điểm điểm lên trán hắn, trào phúng cười:
- Công tử cũng có lúc nhìn nhầm sao, ai nói Ma vương là nam? Nàng còn là một đại mỹ nữ đấy!
Mỹ nhân? Ma vương?
Trần Tiểu Cửu thật sự phát mộng ...
Cùng lúc đó, Lý gia, Thạch gia, Chu gia, Phan gia, tứ đại gia tộc Hàng Châu này cũng tiến hành tranh đấu!
Hà Hoa lâu Thạch Đầu Trù , vốn ban đầu tràn đầy phong quang, nổi tiếng một thời, những dị tộc phong tình xinh đẹp quyến rũ kia, hấp dẫn hết tâm trí mọi người!
Thế nhưng, tất cả những tuyệt vời này, sau khi Y Đằng Tuyết Tử mang theo hai người mỹ tỳ tuyệt sắc Không Không và Lan Lan tiến vào Túy Hương lâu, Hà Hoa lâu liền rơi vào hoàn cảnh gian nan trùng trùng, phong quang không còn.
Thế nhưng dù Thạch Đầu Trù xuất ra thủ đoạn toàn thân, cũng không thu lại được một chút hiệu quả!
Y vốn quyết đoán, tâm hung ác, lại dùng nhiều tiền, từ Mông Cổ đưa tới nữ nhân nở nang cởi mở, nỗ lực cùng Túy Hương lâu ganh đua cao thấp, chỉ là mặc dù có chút khởi sắc, nhưng vẫn bị vây trong hoàn cảnh xấu, may là còn có thể vất vả duy trì.
Thế nhưng, tại con đường kinh doanh đổ phường của Thạch Đầu Trù, trái lại đi được thuận buồm xuôi gió, hầu như không hề có áp lực, thủ hạ của hắn cực kỳ lợi hại, các loại thủ pháp lừa bịp, vô cùng tuyệt diệu, ngày kiếm đấu vàng, cũng không phải lời nói suông.
Hai huynh đệ Phan gia cũng không phải loại người dễ đối phó như vậy, một người là đại trưởng quỹ tọa trấn Túy Hương lâu, một người một mình nắm đại quyền đổ phường, cùng với Thạch Đầu Trù tranh đấu gay gắt.
Nói lý ra, không biết đã cùng Thạch Đầu Trù ám chiến bao nhiêu trận, song phương đều thiệt hại.
Thiếu tay khuyết chân là không thể tránh khỏi.
Mà Lý gia cùng Chu gia tranh đấu, lại không có thảm liệt như vậy, hầu như đều nghiêng về một bên.
Lý lão gia rất hưng phấn, rất đắc ý, thừa dịp Trần Tiểu Cửu cùng Chu gia đoạn tuyệt, Chu lão phu nhân trọng bệnh quấn thân, đã đến lúc hấp hối, hừng hực khí thế triển khai công kích mạnh mẽ.
Lão một mặt âm thầm liên lạc hai huynh đệ Chu Bình Chu Võ, hứa hẹn chỗ tốt, đổi lại tin tức nội bộ Chu gia, mượn sức các đại chưởng quỹ, một mặt lại dùng tiền bạc để không toàn bộ trút vào vải vóc cùng đồ sứ.
Chu gia lại không thể thể hiện ra phong phạm của đại gia tộc, một mực lui bước, kinh doanh không tốt, cổng và sân vắng vẻ, rất có cảm giác giang sơn đổi chủ.
Lý lão gia tử vui mừng quá đỗi, càng thêm xiết chặt bước tiến tiến công, muốn khi Chu gia còn không có phản ứng gì, dùng thế lôi đình vạn quân, đem Chu gia quét khỏi Giang Nam.
Thế nhưng, muốn đạt được cái mục tiêu này, đòi hỏi phải có bạc, rất nhiều!
Toàn bộ Giang Nam, cần mở bao nhiêu cửa hàng? Dùng bao nhiêu tiểu nhị? Lắp đặt thiết bị cần bao nhiêu bạc? Muốn mua bao nhiêu cửa hàng?
Cứ tính toán tỉ mỉ như thế, bạc giống như nước chảy ra ngoài, cho dù có núi vàng cũng không đủ tiêu xài a!
Thế nhưng, cơ hội ngay trước mắt, như gió lướt qua, Lý lão gia con mắt tinh tường, sẽ không như lãnh nhân mà buông tha miếng bánh ngọt này.
Một ý niệm lớn mật nảy ra trong đầu, lập tức ở trong lòng sinh sôi!
Lý lão gia đánh chủ ý đến tiền trang.
Bạc lợi nhuận tuy rằng lão đã lấy ra hết, thế nhưng tiền trang còn có bạc nhiều hơn, bạc này cũng không phải của mình, mà là tích trữ của các trung tiểu thương gửi tới!
Thế nhưng, mình lại có thể xuất quỷ nhập thần mà lấy ra, lén sử dụng, chỉ cần không làm tổn hại đến lưu thông của tiền trang, không làm tổn hại chữ tín, bạc này có dùng hay không cũng vậy.
Lý lão gia tử cảm thấy đắc ý vì quỷ kế của mình: những thủ đoạn này, người bình thường không dám dùng, thế nhưng lão không phải là người thường, thủ đoạn tất nhiên là có chỗ độc đáo.
Bàn tay vung lên, vô số bạc trắng như tuyết giống như những bông hoa bay ra khỏi tiền trang, hóa thành một tòa cửa hàng Giang Nam to lớn tráng lệ.
Lão thảnh thơi trên chiếc ghế làm từ đàn hương, ôm nữ nhân mềm mại, thưởng thức hương trà, mơ tưởng ra cảnh một tay che trời, mộng đẹp về đế quốc thương nghiệp, sẽ trong khoảng thời gian ngắn có đột phá lớn hơn nữa.
Chu gia, cũng phải từ trong tứ đại gia tộc Hàng Châu biến mất.
Chu lão bà, ta xem ngươi làm sao mà cười được đây? Tên nhi tử ngốc đó, khó thành châu báu, Chu Mỵ Nhi chung quy cũng là hạng nữ nhi, làm sao có thể làm việc lớn?
Nghĩ đến chỗ đắc ý, không khỏi cất tiếng cười to
Trần Tiểu Cửu hăng hái đứng ở trên bến tàu, nhìn hàng trăm chiếc thuyền lớn như của huynh đệ, vội vàng bận rộn vận chuyển hàng hóa, trong lòng có một loại tự hào của đại gia lớn dần lên.
Hai vị mỹ nữ Tiểu Đường muội muội cùng Đan Nhi một phải một trái, đứng ở phía sau hắn, Tiểu Đường muội muội giống như mọi lần, chủ động vì Trần Tiểu Cửu mở dù, nhân cơ hội lôi kéo bờ vai của hắn, cùng hắn thân thiết một chỗ.
Đan Nhi nhìn chằm chằm động tác dụng tâm kín đáo của Tiểu Đường muội muội, khóe miệng kéo lên, cơn giận nổi lên, bàn tay nhỏ bé hướng bảo kiếm sờ soạn.
Chỉ là, vừa nghĩ đến Kỷ Tiểu Đường mỗi ngày đối với mình dài một tiếng Đan Nhi muội tử , ngắn một tiếng Đan Nhi muội tử, lại mua cho mình đồ trang sức, trâm cài, y phục đẹp, bảo kiếm của nàng vô luận thế nào cũng không rút ra được.
Nàng tức giận mở to hai mắt, trong lòng lại đem Tiểu Đường muội muội chém giết ngàn vạn lần.
Tiểu Đường muội muội vẻ mặt mong đợi nhìn cảnh bận rộn trên thuyền, thỏa mãn dịu dàng nói:
- Cửu ca, huynh xem, thuyền lớn của chúng ta thật uy vũ, thật bận rộn, kinh doanh thật tốt nhé!
- Hơn nữa muội đăc biệt thăm dò qua tình hình bên Long Đại, có rất nhiều thuyền lớn đều ở nơi này, cũng là một phần kinh doanh của y, những người này đều là một số thương nhân sợ y phiền phức mà duy trì mặt tiền của cửa hàng, càng lâu dài về sau, chúng ta đã có thể chiếm giữ độc quyền.
Lâu dài về sau? Giữ độc quyền?
Trần Tiểu Cửu trong lòng lại không cho là vậy: chiếm giữ độc quyền là nhất định, thế nhưng tuyệt không đáng để đợi thêm nữa.
Hắn còn không rõ ràng thành Hàng Châu gió giục mây vần, đang xảy ra những chuyện gì!
Lý gia như mãnh hổ tiến công, Chu gia lặng yên không một tiếng động lui bước, đều nằm trong tính toán của hắn.
Chu Mị Nhi cùng hắn âm thầm liên lạc, mơ hồ lộ ra ý lo lắng, sợ giang sơn mất đi thì dễ, lấy trở về lại khó.
Trần Tiểu Cửu đương nhiên biết rõ nỗi khổ của Chu Mị Nhi, đổi lại là bất kỳ người nào, trơ mắt nhìn cửa hàng của mình suy yếu, thậm chí đóng cửa, thậm chí bán vãi cho Lý gia, đây đều là chuyện tình tê tâm liệt phế.
Nếu không có hắn đứng sau, Chu Mị Nhi thành thật sao dám làm như thế.
Tất cả chuyện này, đều là thành lập trên cơ sở tín nhiệm vạn phần đối với hắn, kỳ thật là đem tiền đặt cược lên người chính mình.
Nếu bản thân mình không thể nhanh chóng độc quyền thủy vận, không có tích lũy sâu dày, không thể dựa theo những gì đã cùng Chu Mị Nhi thương nghị, mạnh mẽ tiến công hiệu thuốc bắc Hàng Châu, như vậy một khi Lý gia ổn định vị thế ở ngành vải vóc cùng gốm sứ, lúc đó sẽ không còn cơ hội thu lại những gì đã mất.
Tất cả tưởng tượng, đều đành buông xuôi!
Cho nên, việc hiện tại nhất định phải làm, chính là triệt để đuổi Long Đại ra khỏi thủy vận, sau đó ra tay, tại sinh ý làm thuốc, cắm một nhát dao vào trái tim của Lý gia.
Trần Tiểu Cửu trầm mặc một hồi, mới nhìn vẻ mặt dại trai của Kỷ Tiểu Đường nói:
- Tiểu Đường muội muội, chúng ta trong một tháng này, tổng cộng có bao nhiêu lợi nhuận?
Kỷ Tiểu Đường thông minh, nhanh nhạy, hiểu biết chữ nghĩa, lại biết rõ các đường thủy vận, đối với Trần Tiểu Cửu cũng trung thành tận tâm, không hề hai lòng, Trần Tiểu Cửu liền giao cho nàng đại quyền quản lý tài vụ thủy vận.
Kỷ Tiểu Đường đối với chuyện này rất quen thuộc, hé miệng nói:
- Trong một tháng này, trừ chi phí hao mòn, cùng với các huynh đệ ăn mặc ngủ nghỉ, tổng cộng lợi nhuận năm vạn lượng.
- Năm vạn lượng? Ít như vậy?
Đan Nhi liếm môi khinh thường:
- Năm vạn lượng còn ít, huynh cho tiền vào trong mắt hả?
Kỷ Tiểu Đường cũng kinh ngạc, cười đáp lời:
- Cửu ca, không ít đâu, Kỷ gia muội làm thủy vận, tại Dương Châu, một tháng cũng chỉ thu hai mươi vạn lượng, thế nhưng Kỷ gia đã kinh doanh từ rất lâu rồi, chính là độc quyền đó.
Trần Tiểu Cửu suy nghĩ một chút, đột nhiên nói ra một câu:
- Tiểu Đường muội muội, muội nói nam nhân cưới vợ, tổng cộng cần bao nhiêu bạc?
Lời vừa nói ra, khiến cho Kỷ Tiểu Đường cùng Đan Nhi đều sợ ngây người, hai người hai mặt nhìn nhau, không biết Trần Tiểu Cửu vì sao lại hỏi như vậy. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Kỷ Tiểu Đường suy nghĩ một chút, sắc mặt đột nhiên đỏ, lôi kéo cánh tay Trần Tiểu Cửu, xấu hổ nói:
- Làm sao vậy? Cửu ca, huynh muốn cưới vợ sao?
Vừa nói chuyện đôi mắt khẽ chớp, khuôn mặt hồng hồng, thân thể khẽ cọ lên người Trần Tiểu Cửu, vẻ mặt kỳ vọng nói:
- Cửu ca nếu là cưới vợ, cũng không cần tốn một phân tiền a, lấy người ngay trước mắt...
Đan Nhi rất tức giận, kéo cánh tay Kỷ Tiểu Đường , một tay đem Tiểu Đường muội muội đang xuân ý dạt dào sang một bên, thở phì phì quay sang Trần Tiểu Cửu nói:
- Huynh nói thật cho muội, huynh rốt cuộc lại muốn gây tai họa cho cô nương nhà nào?
A?
Ta cái gì mà cưới vợ?
Mấy người các muội còn không đủ tai họa, ta còn tinh lực nào mà đi gây tai họa cho người khác?
Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng giải thích:
- Cũng không phải là huynh cưới vợ, các muội khẩn trương cái gì? Đan Nhi, Tiểu Đường muội muội, các muội ai biết, nhanh lên một chút trả lời huynh.
Đan Nhi chuyên múa đao lộng thương, đối với chuyện này đúng là không rõ ràng lắm, hừ một tiếng, cũng không để ý tới Trần Tiểu Cửu nữa, dù sao cũng không phải tên đánh ghét này cưới vợ, nàng liền không xen vào chuyện người khác.
Kỷ Tiểu Đường suy nghĩ một chút, bấm ngón tay tính toán:
- Như gia đình thông thường cưới vợ, lễ hỏi, mua sắm đồ trang sức kết hôn, quần áo, còn có tân phòng, khoảng chừng năm trăm lượng bạc, như vậy đủ rồi.
- Năm trăm lượng, nhiều như vậy?
Trần Tiểu Cửu có chút kinh ngạc:
- Huynh còn tưởng là mấy chục lượng bạc, là có thể cưới một người vợ rồi.
Đan Nhi hung hăng trừng mắt nhìn Trần Tiểu Cửu, hừ nói:
- Năm trăm lượng còn ngại nhiều? Cha mẹ người ta cực cực khổ khổ nuôi được lớn như vậy, cho năm trăm lượng bạc, đối với huynh không công mà hưởng, huynh còn không biết đủ? Thực sự là vắt cổ chày ra nước, lưu manh thối.
Cô nàng này sao vậy, như thế nào mà nóng tính như vậy?
Cái gì mà nói không công mà hưởng? Đó rõ ràng là hai linh hồn kết nối yêu thương, như thế nào lại nói ta không biết nông sâu chứ?
Trần Tiểu Cửu nháy mắt với Đan Nhi nói:
- Đan Nhi tốt, với dáng vẻ, hình thức của muội, muội nếu như xuất giá, không có mấy chục vạn lạng bạc, ta sẽ không để muội đi.
Đan Nhi trừng mắt:
- Mấy chục vạn lạng bạc? Huynh coi muội là gà đẻ trứng vàng chắc? Ai còn dám lấy muội nữa?
Trần Tiểu Cửu cười ha ha, nhân cơ hội nói:
- Không ai dám lấy, ta vừa lúc kiếm được tiền, lấy muội thì tốt rồi, muội sợ cái gì?
- Huynh hỗn đản! Muội biết huynh không có ý gì tốt.
Đan Nhi đỏ mặt , vươn chân hung hăng đá một cước lên mông Trần Tiểu Cửu, giận giữ nói:
- Từ giờ muội không để ý đến huynh, còn muốn làm bảo tiêu không công cho huynh sao? Hừ...
Vừa nói xong, ngượng ngùng không thôi, bụm mặt, vội vàng đi ra xa.
Tiểu Đường muội muội nhìn bóng lưng Đan Nhi, vẻ mặt tò mò, nghi vấn nói:
- Cửu ca, muội nhìn ra Đan Nhi muội muội rõ ràng rất vui vẻ, tại sao còn đá Cửu ca? Còn bỏ chạy?
Vì sao?
Bởi vì nàng xấu hổ đó! Có mấy người da mặt dày như Tiểu Đường muội muội chứ?
Trần Tiểu Cửu nở nụ cười, cũng không nói lời nào, lẳng lặng cân nhắc mọi việc.
Tiểu Đường muội muội lại nói:
- Cửu ca, huynh hỏi chuyện cưới vợ vừa rồi làm gì? Rốt cuộc ai muốn cưới vợ vậy?
Trần Tiểu Cửu cười vô cùng xán lạn, giống như ánh dương quang, nhìn các bóng lưng bận rộn dưới ánh nắng hè chói chang, một diệu kế xuất hiện ở trong đầu hắn.