Trên mặt sông, sóng bắt đầu nổi, đột nhiên một đàn vịt nước bay lên, như biết trước được những sự hung tàn sắp xảy ra! Lang Nha tuy hung ác, cũng không khỏi rùng mình; toàn thân nổi da gà.
Trong lòng y biết rõ, làm thủy vận sao lại có lưới đánh cá chứ?
Một lý do duy nhất, chính là Trần Tiểu Cửu coi bọn họ thành cá chép thơm ngào ngạt, muốn làm món cá chép hầm.
Cùng lúc đó, hai trăm người kia đều chạm vào cạnh lưới, nhưng trong sự ngây thơ, lại không iết là mình mắc bẫy, lả lướt.
Sắc mặt Lang Nha dữ tợn, lô ra cánh tay, hô lớn;
- Các huynh đệ, mau tản ra ngang, rút lui thôi, lập tức…
Chỉ lệnh liêp tiếp phát ra, hơn hai trăm người tuy không hiểu rõ, nhưng cũng nghe theo hiệu lệnh, dần tăng tốc, đồng thời rút lui theo Lang Nha.
Nhưng lúc này đã muộn.
Lưới dài tới năm mươi trượng, cho dù bọn họ bơi nhanh hơn nữa, cũng không thể thoát được vòng vây của lưới, hơn nữa khi hơn hai trăm người của Long Đại trở về, người trước chạm phải người sau, lộn xộn, làm chậm trễ không ít thời gian.
Sống hay chết, chỉ là một ý niệm, thời gian ngắn ngủi trôi qua, lại có thể rơi vào chỗ chết.
Đám người Bành Thông kỹ năng bơi rất tốt, bơi trong sông, như đi trên mặt đất, cầm lấy lưới lớn, nhanh chóng thu từ hai bên.
Ba mươi trượng…
Hai mươi trượng….
Mười trượng…
Cuối cùng, Bành Thông và Nhị Cẩu Tử ở một bên khác hợp lại một chỗ, trên mặt các huynh đệ lộ ra một nụ cười thắng lợi, hai bên giao nhau, nhanh chóng thu lưới lại, đem hơn hai trăm người Lang Nha rơi vào trong lưới đánh cá.
Lang Nha mới bắt đầu chỉ huy, nhưng chợt cảm thấy có một sự mạnh mẽ, kéo vòng eo của mình lại.
Không được, thu lưới rồi.
Cùng lúc đó, các huynh đệ hai bên đều cảm nhận được sự khủng bố bị quản chế, một tiếng gọi khẩn trương, lúc đó, tiếng kêu sợ hãi, tiếng kêu phẫn nộ, tạo thành một mảng.
Mọi người liều mạng bơi ra ngoài, ý muốn chạy trốn, cũng đã thành sương khói.
Dùng dao kẹp ở nách liều mạng chém, nhưng ngón cái thô, sợi dây đã được ngâm qua nước muối, căn bản không phải lúc bối rối, có thể chém đứt.
Mọi người loạn hết lên, lúc này Lang Nha ra hiệu lệnh đã không ai nghe thấy nữa, vội đến độ di chuyển lộn xộn, như hỏa đốt.
Trần Tiểu Cửu mang theo các huynh đệ, vòng quanh hai trăm người của Lang Nha, đi hai vòng, lập tức kéo vào, chỉ khiến cho bọn chúng sợ cắt không còn giọt máu, sau đó Trần Tiểu Cửu khiến các huynh đệ kết lưới thành hai đoạn, sau đó lên trước, dẫn huynh đệ phóng tới lũ "cá chép", hét lớn:
- Các huynh đệ, thời điểm hấp cá chép đã tới rồi.
Hơn một trăm người linh hoạt như cá, bơi rất nhanh, vung tay hô lớn, thanh thế rung trời.
Trong nháy mắt, các huynh đệ bơi tới trước mặt Lang Nha, lúc này Lang Nha gọi mọi người tỉnh lại, nhe răng cười hiểm, vung kiếm, hô lớn:
- Mẹ nó, các ngươi vây chúng ta thì sao chứ? Đoản kiếm giống nhau, chúng ta nhiều người hơn các ngươi, sao phải sợ các ngươi.
Đám người Lang Nha nghe vậy, không khỏi phản ứng lại, một đám cất tiếng cười to, lộ ra khuôn mặt dữ tợn.
- Người của bọn ta không nhiều bằng các ngươi, nhưng hãy mở to mắt ra mà nhìn cẩn thận, binh khí, chúng ta không phải là đoản kiếm a.
Trần Tiểu Cửu cười một chút, một tay giơ lên vào trong nước, một thước dài hơn người, cả người tản ra trùy thích, xuất hiện trong tay hắn.
Theo sau, hơn một trăm huynh đệ cũng hét lên, lấy ra trùy thích.
Hơn hai trăm người đám Lang Nha đều thấy cảnh tượng đáng sợ, một tấc dài, một tấc mạnh, bọn họ hoàn toàn có thể tưởng tượng được sự lợi hại của trùy thích, đoản kiếm của mình còn không đủ tới cổ của đối phương, ngực cũng bị trùy thích xuyên thủng.
Thật độc ác.
Các đồng bọn hung ác loạn lên, tự áp chế bản thân, híp mắt nói:
- Các ngươi muốn làm gì? Giết người bịt miệng? Hơn hai trăm mạng người này, sau này các ngươi ăn nói thế nào?
Ha ha …
Trần Tiểu Cửu cất tiếng cười to:
- Các ngươi cũng được coi là người sao? Ta phỉ nhổ…, các ngươi chỉ là đám cặn bã, một đám ăn tươi nuốt sống, hôm nay, là ngày giỗ của các ngươi.
Hắn khua tay một chút, hơn trăm người đã hiểu được ý đồ của hắn, ngay một lời nói hùng hồn cũng không từng tuyên thệ, không một tiếng động.
- Ngươi…các ngươi muốn làm gì? Các ngươi thật dám giết người?
Lang Nha khàn cả giọng hô to.
Quân đoàn Anh Mộc chưa có ai bước ra, Nhị Cẩu Tử cười một tiếng, lại dùng hành động để trả lời sự sợ hãi của Lang Nha, gã dẫn những người đàn ông tiến về phía gã đàn ông đang bơi đi với vẻ mặt hoảng sợ.
Người đàn ông kia kinh ngạc vô cùng, không ngờ mình lại là con sơn dương bị giết đầu tiên, hét lớn:
- Ta giết ngươi.
Kiếm sắc trong tay, đâm ra.
Nhưng, kiếm sắc đó thật quá ngắn.
Khi kiếm sắc đó vừa giơ ra được một nửa, trùy thích trong tay Nhị Hổ Tử đã xuyên qua tim hắn, máu ùng ục trào ra khỏi cơ thể, cùng với một cỗ mùi máu tanh, nhiễm đỏ một vùng trước mặt.
- Người thứ nhất.
Nhị Cẩu Tử lại như liếm liếm giọt nước, cười lạnh nhìn con cá chép hoảng sợ.
Lang Nha có thể khống chế được sự hoảng loạn của mọi người, một đám tay cầm dao sắc bén, khẩn trương chuẩn bị tác chiến.
Trần Tiểu Cửu thấp giọng quát:
- Không cần do dự, đêm dài lắm mộng, tốc chiến tốc thắng.
Quân đoàn Anh Mộc nhận lệnh, nhìn thấy vết máu đỏ tươi, trong mũi ngửi thấy mùi máu tanh, khơi dậy sự cuồng nhiệt khát máu trong lòng, không ai do dự nữa, ra sức tiến lên, trùy thích hung hăng vào trong lưới.
Trong lúc đó, tiếng kêu thảm, tiếng bụi gai, tiếng kêu không cam lòng, vang thành một mảnh.
Tiến ra vào theo trùy thích, phát ra những trầm đục của người, đó rõ ràng là trùy thích vào tim, trong nháy mắt sinh ra sự hoảng sợ.
Đôi mắt hoảng sợ mở to, cũng không chuyển động, một người đàn ông ngửa mặt ngã vào trong nước, máu tươi lộ ra, lập tức nhiễm đỏ mặt sông.
Mùi máu tươi nồng đậm, gió thổi dịu dàng, lại thổi mùi máu tanh càng ngày càng nồng nặc.
Đây hoàn toàn là một bên giết chóc, trùy thích hai thước và lưới khổng lồ, hoàn toàn trói buộc lực công kích của đám người Lang Nha, lúc này, giống như là một đám mãnh hổ bị nhốt trong lồng bị giết hại.
Thở phù..
Ngao ô…
Tiếng kêu thê lương và thịt bị trùy thích, kinh sợ màng tai của mọi người, trong tiếng kêu rên trong lòng, bổ đi tội ác thân thể, trôi đi theo gió.
Lang Nha còn đang kiên trì, y đảo mắt, nhìn ra manh mối, dẫn mấy chục tâm phúc bên cạnh, gầm nhẹ nói:
- Nín thở, lặn xuống nước.
Cái này, chính là căn bản.
Hơn mười người đám Bành Thông, đang trong nước, mở to đôi mắt, nhìn chăm chú vào bóng người trong lưới.
Trần Tiểu Cửu sớm đã dự liệu được những kẻ chó cùng dứt giậu, sẽ mạo hiểm lặn xuống nước, lặn sâu dưới lưới năm mét.
Phải biết, lặn xuống sâu năm mét, đã vượt qua sức chịu đựng của người bình thường, áp lực nước rất lớn, khiến phần lớn những người bơi giỏi đều phải chùn bước.
Lúc này đám người Lang Nha vì mạng sống đương nhiên đành phải làm vậy, kỹ năng bơi của y rất giỏi, dưới độ sâu năm mét, vẫn có thể thành thạo, mà những huynh đệ kia, không chịu nổi áp lực của nước, một đám không mở được mắt, chỉ dựa vào cảm giác mà tiến lên.
Bành Thông tạo ra thủ thế với mấy người phía sau, nhưng lặng yên không một tiếng động, tiếp cận phía sau "những tên mù" kia, trùy thích trong tay lặng yên không một tiếng động đâm ra, xuyên thấu trái tim tên mù.
Đây là lần đầu tiên gã giết người, thấy máu tươi trào ra và bọt khí toát ra khỏi miệng, trong lòng nảy lên sự run run.
Những huynh đệ phía sau thấy máu, trong sự hoảng sợ, lộ ra sự hưng phấn, vặn người tiến lên.
Thở phụp….
Những tiếng trầm đục, mười mấy người cùng lẻn vào trong nước theo Lang Nha, ai cũng nhắm măt mãi mãi.
Lang Nha quá sợ hãi, trơ mắt nhìn mười mấy thủy thủ hung ác gắt gao theo dõi hắn, xếp thành một hàng, xông lên, y không dám ham chiến nữa.
Thở ra một hơi, lại nổi lên mặt nước lần nữa.
Nhưng, tình hình trên mặt nước còn rối hơn, nhóm năm người Anh Mộc, đám người Nhị Cẩu Tử giống như là đồ tể giết heo.
Một mảng màu đỏ tươi, tất cả đều là máu của huynh đệ.
Lang Nha trơ mắt nhìn huynh đệ bên cạnh càng ngày càng ít đi, một phút tử vong kinh hồn, giống như là tai họa giáng xuống đầu, một cảm giác sợ hãi sởn tóc gáy khiến y không thể có cách nào tự cứu.
Y chợt phát hiện, Trần Tiểu Cửu nhàn nhã đứng ở phía sau đám người, bên cạnh không ngờ không có một người bảo vệ.
Nhất thời, liền nảy ra ý tưởngng bắt trộm bắt kẻ cầm đầu.
Năm cỗ thi thể bay tới, miệng Lang Nha ngậm kiếm, dùng toàn bộ sức lực còn lại, hai tay mượn sức của năm cỗ thi thể, thân hình bay lên, hai chân dẫm lên một cỗ thi thể khác, lại mượn lực.
Thân hình y, giống như diều hâu, bay lượn giữa không trung, trong tay cầm lưỡi dao sắc bén, đâm về phía Trần Tiểu Cửu, dưới ánh trăng thanh u chiếu rọi, hiện ra một vầng sáng màu xanh quỷ dị.
Sự biến đổi lớn này, khiến người ta bất ngờ.
Đám người Bành Thông vốn bảo vệ Trần Tiểu Cửu, lại vẫn đang trong nước ôm cây đợi thỏ, giờ này, tuyệt đối là cơ hội ám sát thủ lĩnh tốt nhất.
Đám người Anh Mộc sợ tới mức biến sắc, chợt kêu lớn:
- Cửu ca cẩn thận.
Trần Tiểu Cửu ngưng thần, vẻ mặt lạnh, chợt như con quay lượn vòng một chỗ, tay vung lên, Hiên Viên kiếm phá không mà ra, tựa như một diệm cầu lớn làm rực rỡ cả một vùng, tỏa màu xanh tím.
Mũi kiếm nhọn màu xanh mang màu xanh lam, từ từ trượt đi, trong nháy mắt hoàn mỹ không sứt mẻ.
Hai bóng hình, gặp nhau giữa không trung.
Sau một tiếng va chạm ngắn ngủi của kim loại, liền nghe thấy tiếng kêu rên thê thảm.
Trần Tiểu Cửu ngã vào trong nước, thở hổn hển.
Trong phút chốc, máu thịt bay tứ tung, đầy trời như mưa.
Cơ thể gầy yếu cứng cỏi của Lang Nha, sau khi mang theo sự lóng lánh, phá thành nhiều mảnh nhỏ, hóa thành một miếng thịt nát đầy máu tươi, rơi vào trong nước, kích khởi thành nhiều đóa tinh hồng.