Trong lồng ngực Trần Tiểu Cửu còn vương lại mùi hương, tự biết đuối lý, gượng cười, thấp giọng phân trần nói:
- Vừa rồi ta không kìm nổi lòng, nhặt được đồ vật, liền hoa chân múa tay vui sướng, vừa vặn Tuyết Tử tiểu thư ở bên cạnh, sau đó…
- Sau đó ngươi liền coi ta là đồ vật này nọ, lại vồ lấy ôm?
Y Đằng Tuyết Tử nghe thấy hắn biện bạch, trong lòng càng tức.
Bị Trần Tiểu Cửu ôm một chút cũng không sao, cũng không phải là bị hắn gượng ép, hắn xấu hổ, không dám thừa nhận cũng không sao, ít nhất cũng chứng minh hắn có chút mơ ước với mình như vậy, chứng tỏ mình có sức hấp dẫn lớn.
Nhưng người này, không ngờ lại coi mình là đồ vật, vừa kéo vừa ôm, hoàn toàn không phải cảm giác thương hoa tiếc ngọc.
Y Đằng Tuyết Tử càng nghĩ càng thấy tức, một đại mỹ nhân thiên kiều như mình, sao lại bị người ta coi thường như vậy chứ?
Nàng mở to hai mắt nhìn, nhìn thẳng vảo Trần Tiểu Cửu, giận dữ nói:
- Ngươi thật không phải đàn ông…
Ta ngã!
Ôm tỷ một lúc, sao ta lại không phải đàn ông rồi?
Trần Tiểu Cửu không hiểu được ý của Y Đằng Tuyết Tử, đang nghĩ linh tinh gì đó, lúc này hắn vui vẻ nhìn phong thư trong tay, bàn tay kích động run rẩy.
- Tiểu Cửu, ngươi rút cuộc có nghe thấy lời ta không? Tai linh hoạt như vậy, lần này còn giả bộ điếc sao?
Y Đằng Tuyết Tử vô cùng u oán với vẻ mặt không thèm nghe của Trần Tiểu Cửu.
Kiễng mũi chân, nhìn vào trong thư, không khỏi khinh thường nói:
- Mấy phong thư thôi, có gì mà kích động vậy?
Trần Tiểu Cửu cười ha hả, không giải thích, bỏ mấy phong thư vào trong ngực, trong lòng nghĩ tới mấy bức thư này, còn đáng giá hơn nhiều lần số vàng bạc châu báu kia.
Vạn lượng vàng?
Trần Tiểu Cửu rút cuộc bình tĩnh lại, nhìn vào đống vàng kia, tản vr mùi vị của vàng, trong mắt lại lộ ra vầng hào quang hưng phấn.
Số vàng này đều là đồ tốt! Cứ lấy vẫn hơn, ai mà không cần chứ?
Hắn đang cân nhắc việc vàng bạc, chợt cảm thấy cơ thể khó chịu, cái chỗ mà bị kim châm kia, mơ hồ có chút ngứa ngáy, cùng với cảm nhận sâu sắc về cái lạnh, hơi thở của mình, từ trong sâu thẳm lại có cảm giác bối rối, càng ngày càng đậm.
Y Đằng Tuyết Tử đang giận Trần Tiểu Cửu nhưng lại phát hiện sắc mặt hắn thay đổi trở nên tái nhợt trong một thời gian ngắn, trên trán cũng toát ra mồ hôi.
Nàng rút cuộc bất chấp ngăn cách nam nữ, nắm lấy cánh tay Trần Tiểu Cửu, cả người run lên, cắn chặt môi, gian nan nói:
- Ngươi..ngươi có phải bị trúng phong châm rồi không?
Trần Tiểu Cửu nhìn thấy sự khẩn trương trong mắt Y Đằng Tuyết Tử, vẻ mặt gật đầu.
Hỏng rồi! hỏng rồi!
Y Đằng Tuyết Tử nghe vậy, trong lòng dao động, nóng lên, hai con mắt lập tức như bị che phủ bởi một lớp sương mỏng, đỡ Trần Tiểu Cửu dựa vào tường, vội vàng nói:
- Không ngờ ngươi bị trúng châm phong, vậy có thể là Ma Vương tự chế, có ám khí kịch độc.
- Kịch độc?
Trần Tiểu Cửu không khỏi giật nảy mình.
Y Đằng Tuyết Tử vội vàng nói:
- Phong châm này là thứ kịch độc, trúng phải phong châm, sẽ có cảm giác đau nhức, ngứa ngáy tới tận xương, sẽ từ vết thương thối ra đến toàn thân, hóa thành một mảnh máu loãng…
Trần Tiểu Cửu cho tới lúc này mới dự cảm được sự lợi hại của phong châm.
Tuy nhiên, phản ứng trên cơ thể hắn lại không nghiêm trọng như Y Đằng Tuyết Tử tả, cũng là chỉ cảm thấy ngứa ngáy khắp cơ thể, hơi đau, có chút ngứa, hừ…lẽ nào là lượng thuốc không đủ?
Y Đằng Tuyết Tử nói cũng bất chấp ngượng ngùng, sờ loạn trên người Trần Tiểu Cửu, thất sắc nói:
- Ngươi sao vậy…sao lại không cẩn thận thế chứ? Mau nói cho ta, bị thương chỗ nào?
- Thương ở…thương ở chỗ đó.
Trần Tiểu Cửu do dự một chút, chỉ vào đùi mình, chỗ háng, khẽ nói.
- Sao lại thương ở trong này?
Y Đằng Tuyết Tử đỏ mặt, tay không chút do dự, lại ấn nhẹ vào chỗ háng, mặt ngưng trọng nói:
- Không được, phải lập tức làm rõ, nếu không, Tiểu Cửu, ngươi thật sự mất mạng rồi, cho dù bây giờ, có thể cũng hơi muộn…
Nói xong, đỡ lấy cánh tay Trần Tiểu Cửu, chạy ra ngoài.
Trần Tiểu Cửu kêu lên vài tiếng, mắt nhìn một đống vàng bạc, kêu lên:
- Vàng của ta…
- Mạng cũng không có rồi, còn tham lam vàng sao?
Y Đằng Tuyết Tử u oán trừng mắt nhìn hắn, không để ý tới sự giãy dụa của hắn, kéo thắt lưng hắn, bay nhẹ biến mất khỏi căn phòng nhỏ.
Bến tàu của Long Đại vẫn yên tĩnh không một tiếng động, mấy chục cỗ thi thể, tản ra tử khí nặng nề.
Bóng dáng của Trần Tiểu Cửu và Y Đằng Tuyết Tử vừa biến mất, một bóng người thon thả màu đen, liền hiện ra bên trong phòng nhỏ,
Bóng đen kia nhìn thấy thi thể của Long Đại, trong đôi mắt lộ ra vẻ vui sướng vô cùng, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của người áo đen chết đi, cơ thể run lên, trong đôi mắt lại ánh lên sự nghiêm nghị.
Y ngồi xổm xuống, xem xét một chút vết thương của người áo đen, trong đôi mắt lộ ra sự kinh ngạc, có chút phẫn nộ, còn có cả sắc mặt thản nhiên.
Thân hình chợt biến mất trong bóng đêm.
Đêm hôm khuya khoắt, đúng là thời khắc yên giấc đi vào giấc ngủ.
Còn Tôn Khoa lại không hề buồn ngủ, ngồi lẳng lặng trong đình hóng mát, thưởng trà, về hương trà có mùi vị gì, y lại bất luận thế nào cũng không nhấm nháp ra được.
Đôi má gầy gò của y run lên nhè nhẹ, đôi mắt sắc bén, che kín các tia máu, bộ dạng rất có tâm sự.
Bỗng, một cơn gió thổi qua.
Tôn Khoa ngẩng đầu nhìn, một bóng đen như âm hồn bay tới trước mặt.
Y vội đứng dậy, trong mắt lộ ra thần sắc kỳ vọng, run rẩy nói:
- Việc này…việc này làm ổn không?
Người áo đen kia thân hình mảnh khảnh, nói vừa mạnh mẽ vừa tráng kiện:
- Việc đã làm xong, ông yên tâm, cũng không có ai có thể áp chế ông nữa.
Tôn Khoa nghe vậy, những nếp nhăn trên khuôn mặt gầy như dãn ra, trong đôi mắt lại tỏa lên vầng sáng, mũi dao nhọn bị cắm trong ngực cuối cùng được rút ra, cơ thể tay già chân cỗi này dường như trẻ ra hai mươi tuổi, không có chỗ nào không thoải mái.
- Nhưng, ông đừng vui mừng quá sớm.
Giọng nói của người áo đen kia lạnh lùng như băng sơn:
- Ông che giấu sự thật, ta vô cùng tức giận.
Tôn Khoa nhíu mi nói:
- Ta che giấu cái gì?
Người áo đen lạnh lùng nói:
- Ngươi nói với ta Long Đại chỉ là một đám ô hợp, là đồ giá áo túi cơm, nhưng rõ ràng là ông lừa ta, bên trong họ có cao thủ tuyệt đỉnh, năm sư đệ của ta, không ngờ đều chết dưỡi lưỡi kiếm của tên cao thủ kia, ông nói, ông có phải là giấu sự thật không?
Cao thủ?
Dưới tay Long Đại không ngờ có cao thủ lợi hại như vậy?
Tôn Khoa đa mưu túc trí, suy nghĩ rất lâu, liên tục lắc đầu nói:
- Phân lượng của Long Đại ta biết rõ, tuyệt không thể ăn nói lung tung.
Người áo đen nói:
- Các sư đệ ta chết thảm phải giải thích thế nào đây?
Tôn Khoa do dự nói:
- Theo ta đoán, phần lớn là có một đám cao thủ khác xâm nhập vào bến tàu của Long Đại, đánh bậy đánh bạ, sau đó đánh đập tàn nhẫn, khiến cho các sư đệ của ngươi bị hạ độc thủ.
- Hừ…ông nói đơn giản, xảy ra chuyện lớn như vậy, bảo ta phải ăn nói với sư phụ thế nào đây?
Người áo đen nói tới đây, cười lạnh nói:
- Đặc biệt là, năm sư đệ này của ta là đồ đề mà sư phụ ta yêu quý nhất, nếu không có cách giải thích hợp lý, e là sư phụ ta nhất định sẽ tức giận, mạng già của ngươi cũng không giữ nổi.
Trong lòng Tôn Khoa kinh hãi, trấn tĩnh nói:
- Ngươi…ngươi uy hiếp ta?
Người áo đen nói:
- Ta chỉ muốn ngươi hiểu, vì việc riêng của ngươi, bọn ra đã mất đi năm cao thủ, ngươi sẽ bồi thường thế nào?
Tôn Khoa cười lạnh một chút, ưỡn ngực nói:
- Cái này còn không đơn giản sao? Thiết Giáp doanh đã lao vào Mộ Bình, lương thảo, hậu viện đều được Hàng Châu ủng hộ, tới lúc đó, ta sẽ đem tin tình báo chính xác thông báo với ngươi, món quà này, có thể lớn hơn vạn lượng không?
Người áo đen nghe vậy, cười ha ha nói:
- Tôn đại nhân quả là có quyết đoán, chỉ mong như lời ông nói, cáo từ.
Thân hình nhảy lên, biến mất khỏi trong đình.
Tôn Khoa đứng thẳng người, ánh mắt sắc như đao, từng chữ nói:
- Chung Bân, để xem ta cho ngươi vào chỗ chết thế nào.
Y Đằng Tuyết Tử nắm tay Trần Tiểu Cửu, bay nhanh về phía trước, trên gương mặt mềm mại, lộ ra một chút lo lắng, trong đôi mắt đầy sự sầu lo.
Trần Tiểu Cửu tham lam ngửi lấy mùi hương trên người Y Đằng Tuyết Tử truyền tới, nghi vấn nói:
- Tuyết Tử tiểu thư , đưa ta đi đâu vậy ?
Y Đằng Tuyết Tử trầm giọng nói:
- Đương nhiên là đưa ngươi tới khuê phòng của ta, Ta có một vài công cụ đặc thù, có lẽ có thể cứu được tính mạng của ngươi.
Lại trừng mắt nhìn Trần Tiểu Cửu:
- Hình như ngươi không biết đại họa giáng xuống đầu…
Trần Tiểu Cửu quả thật không thấy khó chịu tí nào, chỉ có chút cảm giác ngứa ngáy, hơn nữa hắn vô cùng tin tưởng, Thôi lão tổ từng nói, tử vi nói nếu là luyện công đến trình độ nhất định, là bách độc bất xâm.
Bản thân bây giờ cũng được coi là có chút thành công sao? Đối phó với mấy cây phong châm độc của Ma Vương, lẽ nào còn không phải một bữa sáng sao?
Tuy nhiên, đêm hôm khuya khoắt, trong khuê phòng của Tuyết Tử tiểu thư, đề nghị này vô cùng tuyệt vời, đánh chết mình cũng sẽ không từ chối, hơn nữa mình bị thương, nếu mạo muội trở về, bị cô nàng Song Nhi kia phát hiện, thì không phải là Trường Giang vỡ đê sao?
Y Đằng Tuyết Tử rón rén dẫn Trần Tiểu Cửu đi qua hậu hoa viên, lặng yên không một tiếng động lên lầu, nàng cũng không muốn bị Không Không và Lan Lan phát hiện nửa đêm dẫn đàn ông về nhà.
Lúc ở trên thang, ra hiệu Trần Tiểu Cửu đừng lên tiếng.
Khi hai người lên lầu, đi qua hành lang dài, khó khăn lắm mới vào được khuê phòng, dã thấy cửa nách mở ra, lộ ra hai tuyệt thế dung nhan Lan Lan và Không Không.
Y Đằng Tuyết Tử suýt nữa thì kêu lên, ôm cánh tay Trần Tiểu Cửu thả xuống dưới, vặn người, oán hận nói:
- Hai ngươi lén lút làm gì vậy? Dọa chết ta rồi…
Lan Lan, Không Không cả người hắc y, có thể thấy là võ trang hạng nặng: cánh tay đặt sau lưng, nhất định là nắm bảo kiếm, sợ bị người khác nhìn thấy.
Khi hai người thấy Y Đằng Tuyết Tử ôm Trần Tiểu Cửu vào phòng, không khỏi yên lòng, bĩu môi, phản kích nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Ai lén lút? Rõ ràng là tỷ lén lút dẫn đàn ông về ? chậc…vẫn là Trần công tử, chúc mừng tiểu thư .
- Các người nói bậy gì vậy? xem ta xé miệng các ngươi.
Y Đằng Tuyết Tử bị Lan Lan, Không Không trêu chọc, u oán giải thích:
- Trần công tử bị thương, cần lập tức kiểm tra, không có chỗ nào để đi, ta mới dẫn hắn về đây, các ngươi đừng nghĩ nhiều.