- Bị thương?
Lan Lan, Không Không hai nha đầu tinh quái này không tin vào những lời gạt lừa của Y Đằng Tuyết Tử, Lan Lan nhô đầu ra, bỡn cợt nói:
- Trần công tử bị thương ở đâu? Lan Lan biết chút y thuật, có thể xem cho công tử.
- Hả?
Trần Tiểu Cửu có chút lo sợ với sự nhiệt tình của Lan Lan, chỗ mình bị thương, thật là không phải việc huy hoàng gì, ấp úng nói:
- Chút vết thương nhỏ đó, thì không dám làm phiền tới Lan Lan cô nương, Tuyết Tử tiểu thư cũng biết chút y thuật, một mình nàng ấy đủ rồi.
Trong lòng Y Đằng Tuyết Tử vội như đốt lửa, những lời biện bạch lung tung đó của Trần Tiểu Cửu giống như là giữa hai người có việc gì không thể nói với ai, lại cứ lấy vết thương của Trần Tiểu Cửu không thể kéo dài thời gian.
Nàng hướng về phía Lan Lan, Không Không nói:
- Hai hồ ly tinh, mau cút ra ngoài, ta và Trần công tử còn việc quan trọng phải làm, các ngươi nghe thấy tiếng gì, cũng không được xen vào, biết chưa?
Lan Lan, Không Không thấy Y Đằng Tuyết Tử tức giận, cũng không dám trêu đùa, làm mặt quỷ với Trần Tiểu Cửu, lắc eo, đóng cửa, về phòng.
- Hai tiểu nha đầu này, gan càng ngày càng lớn.
Y Đằng Tuyết Tử vừa nâng Trần Tiểu Cửu, vừa bực dọc nói.
Trần Tiểu Cửu cười:
- Cũng không trách hai tiểu cô nương được, nàng đêm hôm khuya khoắt lén dẫn đàn ông vào phòng, đổi lại là ta, cũngsẽ nghi ngờ như vậy.
- Cái đó còn không phải vì ngươi sao?
Y Đằng Tuyết Tử đỡ Trần Tiểu Cửu, trong lòng có chút ủy khuất, u oán nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Hai tiểu nha đầu này, không chừng còn sắp đặt ta. Nếu ta bị hao tổn thanh danh, có thể tìm ngươi tính sổ, còn về.
- Tùy nàng.
Trần Tiểu Cửu cuối cùng cũng đặt mông lên ghế, sau đó, liền cảm thấy chỗ đùi ngứa ngáy, trong lòng cũng nói thầm: Thật không phải chính mình bị treo rồi sao?
Y Đằng Tuyết Tử u oán nhìn Trần Tiểu Cửu giáo huấn:
- Ngồi ở đây làm gì?
Khóe miệng nhếch lên, trên mặt ngượng ngùng đỏ ửng, thấp giọng nói ;
- Còn không mau lên giường nằm đi? Chuẩn bị xong rồi chứ?
Nằm trên giường?
Còn chuẩn bị xong rồi?
Trần Tiểu Cửu không khỏi bị lời nói mờ ám của Y Đằng Tuyết Tử làm miên man bất định, da phát hỏa nhanh chóng, cả người nóng lên, hắn mài cọ sát lên giường, thoải mái nằm trên đệm êm, lộ ra mùi hương của nữ nhân.
Hắn tham lam ngửi lấy mùi hương, ánh mắt xẹt qua, lại thấy Y Đằng Tuyết Tử cầm một con dao sáng loáng, đi tới, ngồi xổm xuống, dao nhọn vừa đúng lúc chuẩn bị đâm xuống đùi mình.
Má ơi.
Tiểu nha đầu này muốn làm gì?
Trần Tiểu Cửu ngồi bật dậy, ôm lấy đùi mình, mặt hoảng sợ nói:
- Tuyết Tử tiểu thư, ta đắc tội với nàng sao? không ngờ nàng nhẫn tâm như vậy, muốn khiến cho ta tuyệt tử tuyệt tôn…
- Ngươi nói bậy gì vậy? ai muốn tuyệt đường con cháu của ngươi chứ?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Đằng Tuyết Tử đỏ lên, con dao trong tay khẽ lay động, cũng biết Trần Tiểu Cửu đang hiểu lầm, tuy nhiên tình cảnh này, tâm tư đó, thật đúng là hữu tình hữu nguyên, bất luận là đàn ông, đều bị hành động khoa chân múa tay của mình dọa chết khiếp.
Nàng chưa từng thấy bộ dạng sợ hãi của Trần Tiểu Cửu, thấy bộ dạng hoảng sợ phát ra từ nội tâm của hắn, Y Đằng Tuyết Tử càng thấy vui. Nhưng, lúc này, cũng không phải lúc trêu chọc, phải cứu mạng Trần Tiểu Cửu trước, sau đó có cơ hội trêu cợt, hù dọa hắn.
Y Đằng Tuyết Tử sa sầm nét mặt, nói với hắn :
- Ngươi không cần sợ hãi? Ai muốn hại ngươi chứ? Ta dang muốn cắt cái ống quần chỗ đó của ngươi đi, bằng không sao xem được vết thương của ngươi chứ?
- Hả? Tuyết Tử tiểu thư, nàng thật muốn xem chỗ đó sao?
Trần Tiểu Cửu thật không dám tưởng tượng dũng khí của Y Đằng Tuyết Tử, phải biết, chỗ bị thương là đùi bên trái, chỗ háng, lại hơi hướng một chút về bên phải, có chỗ trọng yếu nhất của đàn ông, nếu tay của Y Đằng Tuyết Tử hoạt động trong đó mấy cái, mình không phản ứng, mới là việc lạ.
Nếu mình không kìm nổi, chỗ đó mui thuyền nổi lên , Y Đằng Tuyết Tử có thể không chịu nổi mà kinh hãi, thuận tay cắt rơi cái mui thuyền đó?
Nghĩ tới đây, không khỏi tự chủ được, lạnh run lên.
Nhưng Y Đằng Tuyết Tử nhìn trong mắt, lại có chút lo lắng, tưởng là dược tính của phong châm kia phát tác, dẫn tới cơ thể hắn càng ngày càng lạnh, vội vàng ấn đầu hắn xuống, ấn hắn nằm xuống, giận dữ nói:
- Ngươi nghĩ ai muốn nhìn chứ? Còn không phải bị bất đắc dĩ sao? Ngươi nhất định không được cử động, dao kéo không có lời, nói không chừng trật một chút, ngươi bị thương luôn đó.
Khi nói chuyện, mũ kéo sáng láng nhanh chóng duỗi tới chỗ đùi của Trần Tiểu Cửu.
Sự tình liên quan đến hạnh phúc của đời người, Trần Tiểu Cửu thật không dám nhúc nhích, nằm trên giường, mắt đảo đi đảo lại, nhìn Y Đằng Tuyết Tử, giảm bớt sự lo lắng trong lòng.
Theo góc độ nhìn của hắn, chỉ thấy vẻ đẹp quyến rũ của Y Đằng Tuyết Tử dưới ánh đèn, con ngươi cũng trong suốt, chuyên chú, vòng eo mềm mại, bộ ngực gồ cao lên trong áo phập phồng, đường cong hoàn mỹ mê người.
Chóp mũi lấm tấm mồ hôi, nghĩ là chắc chắn do lo lắng cho mình, vội vàng dũng mãnh trào ra.
Nhìn tới đây, trong lòng Trần Tiểu Cửu lại giảm bớt đi không ít sự cảnh giác với Y Đằng Tuyết Tử, cô gái Uy quốc này nhất cử nhất động chỗ nào cũng rất thân thiện, so với bà đồng hoang dã kia, còn cả đám võ sĩ kia, quả thật không thể đánh đồng.
Y Đằng Tuyết Tử tuy xuất thân là nghệ kỹ, nhưng nghệ kỹ và kỹ nữ có bản chất không giống nhau, nàng trước giờ chưa từng tiếp xúc thân mật với một người đàn ông nào, nhưng càng không thể đặt tay vào chỗ mẫn cảm nhất của một người đàn ông.
Chỗ này cách cái đồ xấu xa kia của Trần Tiểu Cửu gần như vậy, thậm chí chỉ cần mình chệch tay, là có thể tiếp xúc với khối mềm mại đó.
Trong lòng nàng cân nhắc, nếu chẳng may đụng phải thì nên làm gì? Bản thân đã chịu thiệt, còn bị lợi dụng? Dựa vào sự yêu thích trong lòng mình, vẫn là lợi dụng nhiều hơn chút.
Y Đằng Tuyết Tử nghĩ tới cái thứ xấu hổ này, trên mặt lại không kìm nổi lộ ra chút ửng hồng, cảnh tưởng sở ảo trong đầu, qua khóe miệng, lại lộ ra nụ cười quyến rũ.
Nàng nhíu đôi mi thanh tú lại, sợ mình nhìn phải cái đồ vật kia, trán bởi vậy mà mồ hôi lấm tấm, một cỗ mùi nồng đậm cũng theo thế mà phát ra khỏi thân thể mềm mại, tràn ngập khắp khuê phòng.
Vì vội vàng mà bàn tay run lên, cuối cùng cũng cắt thành công quần của Trần Tiểu Cửu, lộ ra một cái đùi màu đồng.
Nàng thở ra một hơi dài, coi như là đánh thắng một trận đấu kịch liệt, ngẩng đầu lên, quơ lấy cái quạt, lại phát hiện Trần Tiểu Cửu không hề nháy mắt đang nhìn chằm chằm nàng, khóe miệng còn lộ ra một tia cười xấu xa.
Y Đằng Tuyết Tử không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng đó, quay đầu đi, oán hận nói:
- Ngươi cười gì? Nhìn ta như vậy làm gì?
Trần Tiểu Cửu gượng ngồi dậy, dùng khuỷu tay chống cằm, nghiêm mặt, cẩn thận nhìn mấy cái, mới trêu đùa:
- Ta còn sợ mũi kéo của tỷ lệch, cắt vào thịt của ta.
- Ngươi đâu có sợ ta cắt vào thịt của ngươi, ngươi rõ ràng là sợ ta cắt….của ngươi.
Y Đằng Tuyết Tử tiếp lời, nhưng lời nói đến miệng, một cô nương như nàng lại không thoát ra được, chỉ là nghẹn trong miệng, không nói được ra không vui, liền dùng ánh mắt nhìn vào cái đó của Trần Tiểu Cửu, coi như là đã bù lại những lời mình đang muốn nói.
Chỉ liếc mắt một cái như vậy, thân hình Trần Tiểu Cửu đã chấn động, áp lực rất lớn.
Giống như ánh mắt kia nhìn xuyên thấu quần, quét qua nó, cũng không đấu khẩu với nàng nữa, thăm dò thân mình, nhìn xuống đùi, trong lòng có chút bất an nói:
- Ta thấy phong châm này lợi hại biết bao.
Y Đằng Tuyết Tử mê man bất định, Trần Tiểu Cửu nhắc nhở, nàng mới nghĩ ra mình nên làm việc tiếp theo.
Vươn tay nhỏ bé, xé rách quần của Trần Tiểu Cửu, theo lỗ thủng kia, liền xé rách ống quần bên trái của hắn, lộ ra bắp đùi màu đồng cổ thậtkhỏe mạnh .
Nàng gắng chịu sự ngượng ngùng, tĩnh tâm nhìn Trần Tiểu Cửu, thấy trên đùi, gần chỗ háng, có ba nốt đỏ tươi, xung quanh có một vòng tròn màu xanh.
Trần Tiểu Cửu cũng thấy bệnh trạng trên đùi mình, nói với Y Đằng Tuyết Tử:
- Nếu ta trúng độc, hẳn là bộ dạng này sao?
Y Đằng Tuyết Tử nhìn rất lâu, liên tục lắc đầu nói:
- Kỳ lạ! kỳ lạ!
Giơ tay ra, xoa nhẹ lên vết thương màu xanh của Trần Tiểu Cửu, nghi vấn hỏi:
- Cảm giác thế nào?
Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng mỉm cười, thấp giọng nsoi:
- Rất thoải mái.
- phi..
Y Đằng Tuyết Tử hung hăng thổi một hơi, trong nháy mắt hai má trở nên ướt át, bàn tay của nàng lần đầu tiên sờ vào đùi của đàn ông, hơn nữa là mình chủ động.
Không thể không thừa nhận, đùi người này rất bóng loáng, rất dẻo dai, những xúc cảm tuyệt hảo, như là sờ trên đùi mình vậy, hoàn toàn không hề thô ráp.
Sờ trong tay, rồi lại ngứa trong lòng, có cảm giác hơi bối rối.
Y Đằng Tuyết Tử cố gắng đè nén sự áy náy đang nhảy loạn trong lòng, làm ra bộ giận dữ, mắt mở to nhìn chằm chằm vào Trần Tiểu Cửu, lớn tiếng hỏi:
- Ta là hỏi ngươi, có cảm giác đau, rát, ngứa hay khó chịu gì không?
Trần Tiểu Cửu lắc đầu, nghiêm trang nói:
- Thật sự, ta không lừa nàng, chỉ có cảm giác thoải mái thôi.
Y Đằng Tuyết Tử ngượng ngùng, trái tim đập loạn, nghĩ tới lời đùa giỡn của Trần Tiểu Cửu, nhưng xem bộ dạng nghiêm trang của hắn, dường như không hề giống nói dối.
Hắn có thật thoải mái, cũng không dám dùng tính mạng để đùa cợt với mình.
Chẳng lẽ…độc tính của phong châm này, không có tác dụng với Trần Tiểu Cửu, hoặc là, độc châm mày hết hiệu lực rồi ?
Nàng suy nghĩ một hồi, lại cúi đầu nhìn kỹ, cẩn thận cân nhắc chỗ háng của Trần Tiểu Cửu, chuyên tâm, bàn tay lại xoa xoa trên vết thương.
Mỗi một cái vuốt ve, khiến cho Trần Tiểu Cửu trở nên tâm viên ý mã, bàn tay nhỏ đó, rõ ràng là tình dược hương diễm, khẽ gảy vài cái, như trêu chọc khơi dậy ngọn lửa hừng hực trong lòng.
Trần Tiểu Cửu cố nén sự ngứa ngáy ở đùi, quay đầu đi, không nhìn khuôn mặt xinh đẹp vô cùng quyến rũ của Y Đằng Tuyết Tử nữa.
Nhưng Y Đằng Tuyết Tử lại như bị nghiện, đầu buông xuống, cơ thể cong lên, cẩn thận quan sát chỗ vết thương, một sợi tóc như thủy ngân tiết địa, xòa vào chỗ mẫn cảm trong quần của Trần Tiểu Cửu.