Y Đằng Tuyết Tử cũng chịu đựng lửa nóng thiêu đốt như vậy, khảo nghiệm đói khát, trong lòng quay cuồng, một chút cũng không ít hơn Trần Tiểu Cửu, mà khi xuân tình của phụ nữ dâng lên, kéo dài hơn so với đàn ông, bồi hồi lâu hơn, cho dù qua đi một thời gian, chỉ cần không đượcđẩy lên cao, sẽ cảm thấy khó chịu.
Trái tim Y Đằng Tuyết Tử lo sợ, cái miệng nhỏ nhắn bọc lấy vết thương trên đùi Trần Tiểu Cửu, đôi mắt lén nghĩ tới cái cọc gỗ càng ngày càng dọa người.
Nàng phát hiện cái cọc gỗ này hình như có thể động đậy, có thể tiết tấu theo cái miệng hút trên vết thương của nàng, mỗi một cử động, đều trêu chọc sự nóng bỏng trong nội tâm nàng.
Y Đằng Tuyết Tử là người hiểu phong tình, thấy sự kiên quyết của cái đồ vật đó, liền biết Trần Tiểu Cửu đang làm gì: tên quỷ háo sắc này nhất định là đang thưởng thức vòng eo mềm mại và cái mông cao của mình.
Nàng biết bờ mông và vòng eo đầy đặn của mình mê người biết bao, có khi chính mình cũng sẽ bị cái hình dáng đó làm cho mê hoặc, đừng nói tới người đàn ông như hắn.
Tên háo sắc này sẽ không chịu nổi sự dày vò, dùng sức mạnh với mình? Nghĩ như vậy, trong đầu lại hiện lên hình ảnh kiều diễm, càng cảm thấy khó chịu.
Y Đằng Tuyết Tử một mặt oán trách Trần Tiểu Cửu làm bậy, rồi lại như đắc chí vì có thể làm say mê một cao thủ tình trường đầy kiến thức như Trần Tiểu Cửu, dường như mình là một viên ngọc đẹp, cần được giám định và thưởng thức, trong lòng sinh ra một niềm vui khó tả.
Bóng đêm sâu thẳm, ánh nến mờ mờ, cô nam quả nữ với một tư thế vô cùng mờ ám trên giường, trong khuê phòng đầy hương vị.
Y Đằng Tuyết Tử chịu đựng cảm giác như bị điện giật, rút cuộc rút cái phong châm trên đùi Trần Tiểu Cửu ra:
- Ngươi xem, đây là cái phong châm thứ ba, ám khí độc môn của Ma Vương.
Bàn tay nàng nâng cây phong châm lên cho Trần Tiểu Cửu xem, hai má phúng phính, trái tim đập loạn, thở phập phồng.
Cái miệng nhỏ nhắn của Y Đằng Tuyết Tử rời khỏi đùi của Trần Tiểu Cửu, trong lúc nhất thời cảm thấy tiếc nuối và trống trải, cuối cùng cũng thả lỏng chút, không lo mình sẽ biến thành cầm thú.
Trần Tiểu Cửu nhìn thoáng qua miệng vết thương, lại nhìn Y Đằng Tuyết Tử, chân thành nói:
- Tuyết Tử tiểu thư , may mà có nàng , phụ nữ bình thường, sao có thể làm việc này cho ta.
- Ai nói không có? Đan Nhi gì đó của ngươi, Hoa muội muội đều biết võ công, ở đâu cũng có thể tìm thấy người cho ngươi?
Y Đằng Tuyết Tử thuận miệng nói ra, thấy Trần Tiểu Cửu chỉ là lén cười, trong lòng hiểu rõ ý nhị trong đó, lại có chút hối hận.
Đan Nhi, Hoa muội muội, đâu có ai là người phụ nữ tầm thường? Đều là đại ác nhân cả.
Mà mình cũng không chịu thua kém, so sánh với hai bà vợ đó của hắn, giống như mình đi tranh giành làm vợ của Trần Tiểu Cửu, nghĩ thông ý nghĩa này, trong lòng không khỏi tức giận.
Thấy Trần Tiểu Cửu còn nhếch mép cười, tiến lên bóp lấy quai hàm của hắn, giận dữ nói:
- Cười? Có gì đáng cười chứ? Trong lòng thầm nghĩ việc tốt gì sao?
Trần Tiểu Cửu đau tới ôm quai hàm, cười nói:
- Ta đang nghĩ gì, Tuyết Tử tiểu thư trong lòng hiểu rõ.
- Ta không rõ.
Y Đằng Tuyết Tử không có biện pháp gì với tên da thịt dày này, trừng mắt đá hắn một cái, thấy màu xanh trên vết thương, trở nên nhạt hơn, cuối cùng cũng yên tâm, dặn dò nói:
- Ngươi vận công trị thương trước đi, đợi vết thương khỏi rồi, ta sẽ tìm ngươi tính sổ.
Lắc eo, rồi đi ra ngoài.
- Tuyết Tử tiểu thư định đi đâu?
Trần Tiểu Cửu vội vàng lên tiếng hỏi.
Y Đằng Tuyết Tử nói:
- Ta đi ngủ cùng Lan Lan, Không Không.
Trần Tiểu Cửu luyến tiếc bầu không khí mê hoặc, thấp giọng nỉ noi nói:
- Đừng đi, ta bị thương, một mình rất sợ.
- Ngươi một đại nam nhân, sợ cái gì?
Y Đằng Tuyết Tử quay đầu, ngoái nhìn lại, dừng lại ở hai trong mắt của Trần Tiểu Cửu, oán trách nói:
- Nếu ta không đi ngủ cùng Lan Lan, Không Không, hai con hồ ly này nhất định sẽ làm hỏng thanh danh của ta, hiểu lầm ta và ngươi…
Nói tới đây, liền không nói nữa, trừng mắt nhìn Trần Tiểu Cửu, lắc eo, đi ra ngoài.
Trần Tiểu Cửu hiểu được ý nghĩ trong lòng của Y Đằng Tuyết Tử, cũng không ngăn cản.
Nhìn thoáng qua miệng vết thương, nghĩ thầm sinh tử việc lớn, sao có thể như trò chơi, hắn nằm trên giường, bắt đầu yên lặng vận công, chữa thương.
Mắt nhìn mũi, mũi nhìn miềng, miệng nhìn tim, mới có thẻ khai quật, trong đan điền cành cây khẽ lay động theo hơi thở.
Dòng khí vừa rồi lớn hơn trước không ít, hùng tráng hơn nhiều lần, sau khi lan ra tứ chi, không khỏi thoải mái, xâm nhập vào cảnh giới của mình.
Hắn ngủ rất kiên định, chợt cảm thấy mũi ngứa ngáy, choàng mở mắt, mới thấy Y Đằng Tuyết Tử đang dùng tóc nghịch ngợm trên mũi hắn, khiến hắn hắt xì.
Y Đằng Tuyết Tử nhìn đôi mắt thâm thúy của hắn, mỉm cười nói:
- Còn không dậy sao? mặt trời đã chiếu vào mông rồi…
Trần Tiểu Cửu lúc này mới phát hiện mắt trời đã lên cao, ngáp một cái trêu nói:
- Giường này thơm quá, mê say khiến ta không nghĩ tới..
- Ba hoa.
Y Đằng Tuyết Tử u oán lườm hắn, hừ nói:
- Không đứng đắn.
Trần Tiểu Cửu có thể cảm nhận trong đôi mắt u oán có chút vui mừng, không phải là tức giận, duỗi người, rời khỏi giường, kéo cái đùi ngồi xuống, mới phát hiện, Lan Lan, Không Không đang tò mò nhìn cái đùi màu đồng của hắn, suy nghĩ xuất thần.
Lan Lan che miệng, thưa dạ nói:
- Trần công tử, trời ơi, hôm qua người và Tuyết Tử tiểu thư làm gì vậy? Sao lại bị xé rách quần thế này?
Không Không nhìn càng cẩn thận hơn, ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn, mới hô lên:
- Trần công tử, sao trên đùi người còn có vết son môi thế, rút cuộc là bị cô gái nào hôn vậy?
Nàng nhìn dấu môi và hình dạng của nó, lại nhìn sang môi của Y Đằng Tuyết Tử, trong ánh mắt như bừng tỉnh, không khỏi che miệng cười khanh khách, trong đôi mắt lóe lên sự quỷ quái.
Y Đằng Tuyết Tử đỏ mặt, đương nhiên hiểu được cô gài này phát hiện ra chuyện xấu hổ gì, trong lòng thầm trách mình sao lại không lau cái dấu son môi đẹp đẽ kia đi.
Cái dấu son môi lại in ở chỗ quan trọng, mình có trăm cái miệng, cũng không nói rõ được.
Nàng giận dữ với Lan Lan, cười mắng:
- Tiểu nha đầu, cười cái gì mà cười? còn không mau chuẩn bị điểm tâm, tỷ đói chết rồi.
Lan Lan, Không Không, che miệng, vui cười đi xuống lầu.
Hai bát cháo hoa, bốn đĩa rau tinh tế, bày trên bàn.
Trong khuê phòng cũng chỉ còn sót lại, hai người Y Đằng Tuyết Tử và Trần Tiểu Cửu.
Hắn thấy Lan Lan, Không Không không đi cùng, liền hiểu Tuyết Tử tiểu thư có điều quan trọng muốn nói với mình, ăn như sói nhai hổ nuốt hết bát cháo hoa, mở to mắt, đợi chờ lời nói của Tuyết Tử tiểu thư .
Y Đằng Tuyết Tử ăn cháo hoa, trịnh trọng nói:
- Lần này ngươi giết mấy đồ đệ của Ma Vương, thật ra đã gây ra đại họa, ta nghĩ Ma Vương sẽ nhanh chóng tới Hàng Châu, gây rắc rối cho ngươi.
Rất nhanh? Trần Tiểu Cửu nghi vấn nói:
- Ma Vương rút cuộc lợi hại thế nào?
Trong mắt Y Đằng Tuyết Tử lóe ra sự yên lặng:
- Đối với người bình thường mà nói, Ma Vương không khác gì là tử thần, nhưng, đối với ngươi mà nói, lại không đáng sợ như vậy.
- Tuyệt học kinh diễm nhất của Ma Vương không vượt quá phong châm của quỷ thần, thủ pháp linh hoạt, không ai có thể trốn thoát, phong châm có kịch độc, trúng tất sẽ chết, tất các thành Uy quốc này, không ai có thể địch nổi.
- Nhưng ngươi thì khác.
Y Đằng Tuyết Tử hạ bát xuống, tay không tự chủ được nắm lấy tay áo hắn, trong mắt hàm chứa sự chờ đợi, nói:
- Ngươi là yêu quái, không ngờ không sợ kịch độc trên phong châm của nàng ta, đây cũng có nghĩa, tuyệt học đáng nể trọng nhất của nàng ta, không có tác dụng với ngươi, hoặc là, đây chính là cơ hội bảo mệnh duy nhất của ngươi.
Trần Tiểu Cửu hiểu được ý của Y Đằng Tuyết Tử, trong lòng thầm nhớ kỹ, cười bất đắc dĩ nói:
- Nhưng Ma Vương ở trong bóng tối, ta lại ngoài ánh sáng, lúc nào cũng đề phòng như vậy, thật không công bằng.
Y Đằng Tuyết Tử thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Ta cũng không biết Ma Vương cụ thể như thế nào, tuy nhiên, ta từng nói, Ma Vương thích nhất giả dạng bề ngoài của ta, cười nhăn mày, gần như không có gì khác, nếu không phải người hiểu ta sâu sắc, chắc chắn không thể phân biệt được những điểm khác nhau nhỏ nhất.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Ta có phải là người hiểu Tuyết Tử tiểu thư sâu sắc không?
Y Đằng Tuyết Tử thấy bộ dạng không đứng đắn của hắn, trong lòng có chút kích động véo má hắn, nhưng đôi môi anh đào, lại nói những lời khác:
- Giường của ta, ngươi cùng ngủ rồi, ngươi nói coi như là người hiểu sâu sắc?
Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng cười nói:
- Vậy thì Lan Lan, Không Không e là cũng không bằng ta.
Khi từ Tửu Hương lầu đi ra, đã là giờ ngọ, trong đầu hắn tiêu hóa những lời nói của Y Đằng Tuyết Tử, liền vô cùng lo lắng đi tới bến tàu, hắn biết, hơn năm trăm người của Long Đại, trong một đêm đã bị giết sạch không còn một ai sống sót, ở thành Hàng Châu, nhất định sẽ xảy ra một trận sóng to gió lớn.
Dự liệu của hắn không sai, các quan viên của Hàng Châu, Chung Bân, Tôn Khoa đi đầu, toàn bộ đều tề tựu ở trên bến tàu.
Trần Tiểu Cửu nhìn hai má gầy gò mang theo chút bi thương của Tôn Khoa, trong lòng nảy lên sự ghê tởm không nói lên lời: Những hành vi dối trá, gian xảo của người này còn khiến người ta phản cảm hơn nhiều so với Long Đại.
Trước bến tàu nhìn thấy mấy ngàn dân chúng, ai cũng duỗi cổ, nghe ngóng chút tin tức về Long Đại, có thể giết sách mấy trăm người trong một đêm, còn không để lại chút âm thanh nào, manh mối nào, vậy chỉ có thể chứng minh, thiên lý đã sáng tỏ, ông trời không để cho kẻ ác độc như Long Đại chết yên.
Ngoài ra, còn có thể có cách giải thích khác sao?
Chung Bân chắp tay sau lưng, đứng trước bến tàu, trong lòng suy nghĩ mãi mà không có lời giải, đôi mắt lại nhìn về phía bến tàu của Trần Tiểu Cửu, trong đôi mắt, lộ ra nụ cười.
Một người hung hãn như Long Đại bị giết, đối với Hàng Châu mà nói, đều là một việc vui lòng người.
Sắc mặt Chung Bân tuy ngưng trọng, trong lòng lại vui như hoa nở, trong tiềm thức ông ta có thể đoán được ra, đại đội huyết tẩy long lần này, là bút tích của ai! Điều ông ta lo lắng chính là, việc này làm không đẹp, mà bị Tôn Khoa tìm thấy dấu vết, vậy là mất nhiều hơn được.
Nhưng, tất cả hiện trường, dưới sự thăm dò của bọn nha dịch, cũng không thể tìm thấy bất cứ manh mối gì khiến ông ta lo sợ, ngược lại là mấy thi thể của võ sĩ Uy quốc được lôi tới trước mặt Chung Bân.
Chẳng lẽ không phải…không phải hắn làm?
Trong lòng Chung Bân hiện ra nghi vấn, ngẩng đầu nhìn Tôn Khoa, lại nhìn sắc mặt của Tôn Khoa, khóe miệng mơ hồ lộ ra một sự đắc ý.