Thạch Đầu Trù thật sự không tìm thấy một khuyết điểm nào của tên cáo già Chung Bân này, trong lòng mắng ông ta, trên mặt lại lộ ra nụ cười rạng rỡ, vỗ tay liên tục nói:
- Ôi chao, vẫn là Chung Bân nghĩ chu toàn, không hổ là quan phụ mẫu của bách tính Hàng Châu, là do tại hạ lỗ mãng rồi.
Nói rồi lại thầm nghĩ, một lát sẽ tìm cha nuôi ta là Tào công công vậy.
Đám người Chung Bân, Tôn Khoa giả bộ phát biểu vài câu, đám dân chúng kia nhắm mắt lại, đều có thể cảm nhận được niềm vui trong mỗi câu nói của Chung Bân.
Sau đó, mọi người tản ra, Chung Bân mệnh lệnh cho nha dịch bảo vệ hiện trường, liền cùng Trần Tiểu Cửu đi tới bến tàu.
Đóng cửa lại, đều là người mình, Chung Bân không ra vẻ cái tác phong Tri phủ giả tạo kia nữa, uống một ngụm trà, vội truy vấn hỏi:
- Tiểu Cửu, ngươi nói thật với ta, Long Đại có phải là do ngươi giết không? Ngươi đừng băn khoăn gì, cho dù là ngươi giết, thì cũng coi như đã trừ đi được một mối họa cho dân chúng thành Hàng Châu này rồi, ta cũng chỉ khen ngươi làm tốt, thầm thay ngươi chu toàn một chút, cũng không đến mức bị động.
Trần Tiểu Cửu cười lắc đầu.
- Không phải ngươi giết?
Chung Bân mới không tin vào lời ma quỷ của Trần Tiểu Cửu:
- Ta thực nghĩ không ra ai có bản lĩnh như vậy, mấy tên giặc Uy quốc kia lẽ nào không phải ngươi tìm tới cố ý ngụy trang thành hung thủ sao? hừ…, ta không tin mấy tên đó có thể giết được Long Đại.
Trần Tiểu Cửu lúc này mới từ từ nói:
- Chung đại nhân, thực không dám dấu, đêm qua không phải là một đêm bình thường, ta đã sớm lên kế hoạch rất chu toàn, Long Đại phái người tấn công thuyền của ta, ta tương kế tựu kế, hoành sát hơn ba trăm đồ đệ kia của Long Đại dưới nước, không để lại dấu vết gì.
- Hơn nữa, ta một không làm, hai làm phải gọn, nghĩ bến tàu của Long Đại hư không, vừa xinh nhân cơ hội cũng làm rồi.
Chung Bân nói:
- Quả nhiên là ngươi?
Trần Tiểu Cửu lắc đầu:
- Nhưng, Long Đại không phải là ta giết, mà thật sự bị mấy võ sĩ Uy quốc đó sát hại, mà mấy võ sĩ Uy quốc đó lại là bị ta giết chết.
Chung Bân suy nghĩ rất lâu, vẫn không có câu trả lời:
- Giữa Long Đại và những võ sĩ Uy quốc kia gần như không có liên quan gì, sao lại xảy ra án giết người?
Trần Tiểu Cửu há miệng nói ra bốn chữ:
- Mua chuộc giết người.
Chung Bân vẻ mặt nghiêm nghị:
- Ai mua hung thủ? Không ngờ có liên quan tới võ sĩ Uy quốc?
Trần Tiểu Cửu suy nghĩ một lát, trong đầu có một phác thảo rất to gan, nhưng lại không quen thuộc, cười nói:
- Việc này còn phải điều tra, ta nhất thời không nghĩ ra, ta tin, chỉ cần Chung đại nhân tặng thuyền và bến tàu của Long Đại cho ta, ta rất vui, có thể nghĩ thông được điểm mấu chốt.
- Lòng người không thể rắn muốn nuốt voi! Hôm nay ta làm cho ngươi còn chưa đủ sao?
Chung Bân chỉ vào Trần Tiểu Cửu, mắng:
- Thạch Đầu Trù kia muốn làm thủy vận, ta đã thay ngươi tắc trách, ít nhất ta có thể phong tỏa bến tàu của Long Đại một tháng, thời gian này, dựa vào bản lĩnh của ngươi, còn không thể định ra giang sơn sao?
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Tuyệt không dám phụ lòng kỳ vọng của Chung đại nhân.
- Ít tới đây thôi.
Chung Bân thở dài, mắt híp lại, mong chờ nói:
- Bây giờ ngươi nên lấy ra cái phong thư đó, cho ta xem rồi chứ? Đừng chiếm đoạt tài sản của ta.
Trần Tiểu Cửu giơ phong thư ra trước mặt Chung Bân, cười nói:
- Không ngờ cái chết của Long Đại, lại tặng một phần hậu lễ cho Chung đại nhân.
Chung Bân càng thấy hứng thú, vội mở phong thư ra xem, sắc mặt đầu tiên là mừng, sau đó không khỏi chuyển sang xanh, rồi biến thành đen, dày lên rất nhiều, nhìn bức thư, giận tới cả người run rẩy, không khỏi hung hăng đập bàn, giơ cánh tay run run lên nói:
- Không ngờ Tôn Khoa lại nham hiểm như vậy, ác độc, đừng nói là quan, ngay cả chữ "người" cũng không dính tới được.
Trần Tiểu Cửu tiếp lời nói:
- Tôn Khoa và Long Đại cấu kết với nhau làm càn, ăn hối lộ, bức người lương thiện, trốn thuế, tham ô, quả thật là tội ác tày đình, là sói khoác da người.
- Thật là không đáng làm quan, ta đây đi viết một quyển sớ tấu y.
Chung Bân tức giận, đứng dậy đi ra ngoài.
Trần Tiểu Cửu cũng không ngăn ông ta, chỉ mỉm cười , khẽ nói:
- Cái dũng của thất phu! Cái dũng của thất phu.
Dám nói Chung Bân là người cái dũng của thất phu, ở thành Hàng Châu đoán cũng chỉ có thể tìm thấy hai người, một là công tử áo trắng, một là Trần Tiểu Cửu đầu đầy quỷ kế.
Chung Bân bị nhiệt huyết che hết ý chí, đứng ở cửa nghĩ một lát, lại ngồi xuống, không nói lời nào, mặt đen tuyền: ông biết Trần Tiểu Cửu nói là ý gì.
Bình tĩnh mà xem xét, lão dám đem bức thư này ra ngoài, tuy Tôn Khoa sẽ bị trừng phạt, nhưng bản thân e là không giữ được mũ quan, ai khiến mình làm quan bù nhìn chứ?
Bởi vì, trên bức thư này, không ngờ có ba lần nhắc tới "Tào công công". Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Trần Tiểu Cửu cầm lấy thư, chỉ vào ba chữ "Tào công công", nếu có thâm ý nói:
- Tuy Tào công công bất hòa với Tôn Khoa, nhưng bọn họ rút cuộc đều là quan viên trên cùng một trận tuyến, đánh gẫy xương cốt với gân, chỉ cần Tào công công đắc thế một ngày, ông sẽ không thể trừng trị Tôn Khoa.
Dừng lại một lát, lại nói:
- Thử nghĩ xem, cáo trạng Tôn Khoa, Tôn Khoa sẽ liên lụy tới Tào công công, ưu thế của Tào công công lớn, sẽ là một thể với Tiêu thừa tướng, đám quan này càng đánh càng lớn, ông còn có thể thắng sao?
Chung Bân bỗng nhận ra sự lợi hại trong đó, thở dài một hơi nói:
- Ta phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ giả vờ câm điếc, tiếp tục để Tôn Khoa làm xằng làm bậy?
Trần Tiểu Cửu lắc đầu:
- Chỗ then chốt trừng trị Tôn Khoa, chính là trên người Tào công công.
Khi nói chuyện, ánh mắt lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Chung Bân dừng một lát, mới thấp giọng dò hỏi Trần Tiểu Cửu:
- Tiểu Cửu có cách gì hay sao?
Trần Tiểu Cửu lúc này cũng không dám nhắc tới quỷ kế diệt trừ Tào công công của mình, giả bộ sâu xa khó hiểu, cười nói:
- Chung đại nhân, chứng cứ ông cứ thu thập đi, không cần vội động thủ, trước sau, tất sẽ có kết quả thỏa mãn cho Chung đại nhân.
Chung Bân biết Trần Tiểu Cửu tâm địa gian xảo, hắn thừa nước đục thả câu, mình lại hỏi cũng phí công, lại thương lượng về vấn đề cái chết của Long Đại, rồi cáo từ đi khỏi.
Trần Tiểu Cửu không trì hoãn, đem vài loại dược liệu lấy từ chỗ Tào công công trộn lại, trộn với nước đái ngựa, đưa tới cho Tào công công, chỉ nói là phương thuốc đạo khí trước khi trị bệnh,
Tào công công cầm lấy thuốc này, nhìn kỹ báu vật, tuy chỉ là một phương thuốc, nhưng cũng rất coi trọng, lại không dám để bất cứ ai biết, đương nhiên cũng không đi điều tra, nửa đêm, một mình lấy thuốc ra, lén uống.
Vào miệng thấy khô, khó nuốt xuống, lão bịt mũi nuốt vào.
Tuy là khó ngửi, khó uống, nhưng khi vào tới dạ dày, thực sự có một chút tán loạn ở ổ bụng, dường như là ruồi bọ, Tào công công không khỏi vui mừng quá đỗi, phương thuốc này tuy không phải là phương thuốc trị tận gốc, nhưng lại có hiệu quả.
Trần Tiểu Cửu này quả nhiên là không lừa người, chỉ là bí mật này, lão chỉ có thể dấu trong lòng, lại không thể chia sẻ cùng ai.
Đương nhiên, người biết càng ít, càng không có ai vạch trần phương thuốc của Trần Tiểu Cửu.
Tào công công mừng rỡ, phái Khang Thiết gửi cho Trần Tiểu Cửu một phong thư, chỉ viết:
- Dược hiệu rõ rệt.
Khang Thiết nào biết Trần Tiểu Cửu hắn làm cái gì, trừng mắt nói:
- Tào công công vui vẻ như vậy, chẳng lẽ là điên rồi?
Trần Tiểu Cửu đương nhiên biết Tào công công vì sao lại vui vẻ trăm lần như vậy.
Nước đái ngựa tuy khó ngửi, nhưng trong trung y, lại có hiệu quả nhất định, có tác dụng hưng phấn, dẫn khí, thông mạch, khí lưu thông trong bụng Tào công công, bởi vậy tăng lên.
Chuyện này, chắc chắn Tào công công không để ai biết, cũng sẽ không để ai kiểm tra thành phần của thuốc, nếu không, tùy ý tìm một lang trung, có thể nhìn ra manh mối trong đó.
Trần Tiểu Cửu thấy kế sách thành công, lại viết một phong thư, lại uyển chuyển nói một lần về ý đồ lấy đồ của Long Đại, để Khang Thiết mang về.
Đến lúc này, trong lòng hắn hiểu, thuyền và bến tàu của Long Đại đã là vật trong lòng bàn tay mình.
Mấy ngày sau đó, là những ngày cãi cọ.
Hễ là người có liên quan tới Long Đại đều bị Chung Bân gọi tới thẩm vấn, ngay cả Trần Tiểu Cửu và Tôn Khoa cũng không ngoại lệ.
Chỉ là Chung Bân không để bụng, khai đường cũng chỉ hỏi vài việc nhỏ có liên quan, và thẩm vấn, không hề nói tới kẻ thù của Long Đại.
Chung Bân làm như vậy hoàn toàn là vì để Trần Tiểu Cửu tranh thủ thời gian.
Hơn mười ngày liên tiếp, Trần Tiểu Cửu thầm hợp tác với tất cả các thương gia từng kết nối với Long Đại, không buông tha ai, ngoại trừ Thạch Đầu Trù.
Bến tàu Long Đại không thể hoạt động, những thương gia kia vẫn phải làm, mà thủy vận không thể không qua ngưỡng này.
Bọn họ mặc kệ có thích Trần Tiểu Cửu hay không, tạm thời, trước mắt, chỉ có thể hợp tác với hắn.
Trần Tiểu Cửu làm khế ước rất đơn giản.
Thứ nhất, hưởng sự đãi ngộ bằng nửa giá của Long Đại.
Thứ hai, kỳ hạn là ba năm
Hai điều kiện này, một là đại bổng, một là cà rốt, chỉ có thỏa mãn hai nhân tố này, Trần Tiểu Cửu mới có thể hợp tác, nếu không, miễn bàn, cho giá nhiều hơn, hắn cũng không hầu hạ.
Thương gia này có một phần chính là muốn làm vừa lòng khế ước của Trần Tiểu Cửu, không nói cái khác, chỉ cần một điều kiện bằng nửa giá của Long Đại, đủ để hấp dẫn thần kinh bọn họ.
Nhưng, nghe nói Thạch Đầu Trù tiếp nhận thủy vận của Long Đại, hơn nữa những thương gia gần gũi với Thạch gia lại đều suy nghĩ do dự.
Nhưng bọn họ đợi mãi, đợi đến mười mấy ngày, cũng không thấy Thạch Đầu Trù tiếp nhận thủy vận, hàng hóa trong tay chất đầy như núi, không chuyển ra được, không bán ra tiền, trong lòng bọn họ cũng vô cùng sốt ruôt.
Mọi thứ rơi vào đường cùng, đành phải kiên trì tới cùng, kí khế ước ba năm với Trần Tiểu Cửu.
Từ đó, 90% khách nguyên tới thành Hàng Châu đều bị Trần Tiểu Cửu thu nạp trong tay, quân đoàn Anh Mộc ngày càng hăng hái, kình lực tăng lên mười phần, phục vụ chu đáo, khiến thương gia rất hài lòng.
Thạch Đầu Trù vội tới phát điên, cha nuôi mà y kính trọng nhất không biết bị Trần Tiểu Cửu thổi lời gì vào tai, không ngờ không những hỏi việc thủy vận, lão già Chung Bân lại kéo dài thời gian lấy việc công làm việc tư cho Trần Tiểu Cửu, phong tỏa bến tàu.
Mười mấy ngày ngắn ngủi tất cả khách nguyên đều đã bị Trần Tiểu Cửu thu nạp trong tay, còn kí hiệp ước bá vương ba năm.
Thạch Đầu Trù đứng trước bến tàu của Long Đại bị phong tỏa, trong lòng như bị rơi một tảng đá.
Khách nguyên đã bị Trần Tiểu Cửu bắt mất, cho dù mình có lấy được bến tàu Long Đại, cũng có tác dụng quái gì, lẽ nào ba năm, trong ba năm không làm kinh doanh sao?
Trần Tiểu Cửu chết tiệt.
Thạch Đầu Trù không có cách nào khác, đành phải từ bỏ hùng tâm làm thủy vận của mình.
Nhoáng cái một tháng đã trôi qua, Chung Bân thấy Trần Tiểu Cửu nắm chắc phần thắng, liền thu binh, để bến tàu của Long Đại mở lại, Thạch Đầu Trù lúc này sớm đã không còn tâm tình làm thủy vận nữa, mà tập trung vào kinh doanh sòng bạc và lương thực.
Không còn đối thủ, Trần Tiểu Cửu chỉ là tiêu chút bạc, dâng lên nha môn Hàng Châu, thu lại hai trăm chiếc thuyền và bến tàu Long Đại trên danh nghĩa của mình.
Đến đây, thủy vận sông Tiền Đường đã nhất thống giang sơn, hoàn toàn nằm trong tay hắn.
Phan Tường tuy rằng nghi ngờ Trần Tiểu Cửu là huyênh hoang, nhưng sáng sớm ngày hôm sau, Y Đằng Tuyết Tử dẫn theo hai mỹ tỳ Lan Lan, Không Không lên ngựa, đi tới Túc Đổ phường.
Phan Tường, Phan An nhìn bóng dáng kiều mỵ của ba người, không khỏi giơ ngón tay cái lên, thầm khen Trần Tiểu Cửu quả nhiên là một cao thủ tán gái, không ngờ thật có thể làm ra việc không thể tưởng tượng này.
Đồng thời trong lòng lại thầm suy tính:
- Tuyết Tử tiểu thư, sẽ không bị Tiểu Cửu bắt đi chứ? Nếu không sao có thể nghe lời Trần Tiểu Cửu?
Giai nhân như nước, mỹ nhân như ngọc.
Việc Y Đằng Tuyết Tử xuất hiện, đã thiêu đốt Túc Đổ phường trở nên hừng hực, những dân cơ bạc này vốn rất chuyên nghiệp, đều muốn tới đây chơi, Thứ nhất Túc Đổ phường của Phan thị tầng lớp đánh bạc cũng rất đa dạng, nội tình thâm hậu. Thứ hai có rất nhiều thứ tiêu khiển, có thể thưởng thức dung mạo tuyệt thế của hoa khôi Hàng Châu, được nghe tiếng đàn như tiếng trời.
Phương hướng này, sự hưởng thụ này, thật là ngốc mới không đến.
Hơn nữa, sức hiệu triệu của Y Đằng Tuyết Tử thật là mãnh liệt, các văn nhân mặc khách vốn không có việc gì cũng muốn tới Tửu Hương lầu gặp Tuyết Tử tiểu thư, vô cùng dũng mãnh đi vào Túc Đổ phường.
Trời sinh đàn ông đã thích cờ bạc, không kìm nổi đánh bạc mấy phen, nhưng đánh không hay, bạc có thể bị thua cho thường khách Túc Đổ phường, nhưng bọn họ đều là người có chút tài sản, thua chút tiền, cũng không đau lòng.
Khách quen của Túc Đổ phường còn có người của Phan gia có thể tới kiếm chút dê béo này, đương nhiên là vui, mỗi buổi sáng chờ khách tới, văn nhân mặc khách tự cho là thông minh, luôn muốn chuyển bại thành thắng, trong lòng nghẹn một cổ khí.
Hai bên khí thế ngất trời, không đầy nửa tháng, Túc Đổ phường của Phan thị bất luận là danh tiếng hay là tiền bạc, đều kiếm từ từ, đàn áp sòng bạc nhất phẩm của Thạch Đầu Trù.
Phan Tường, Phan An đều vô cùng vui sướng.
Tin tức truyền tới tai Trần Tiểu Cửu, hắn cũng giả bộ, ngồi một chỗ thưởng trà, liếc mắt nhìn Phan Tường tới báo tin, khinh thường nói:
- Người đọc sách, giương nanh múa vuốt làm gì? Làm như vậy bôi nhọ phẩm chất.
Phan Tường đang vô cùng vui mừng, lập tức tức giận đến trợn mắt.
Trần Tiểu Cửu đảo mắt mấy cái, mới nói:
- Phan huynh, sòng bạc của Phan thị xuyên suốt thành Hàng Châu, ta nghĩ, không bao lâu nữa, Thạch Đầu Trù sẽ phải nhờ tới mấy quái khách Đột Quyết kia ra tay.
Phan Tường gật đầu, bất đắc dĩ cười nói:
- Chỉ mong Tiểu Cửu có thể chế phục họ.
Thoắt một cái đã mười ngày trôi qua, Trần Tiểu Cửu đang thưởng trà, lại thấy Phan Tường vội vàng chạy tới, thở hổn hển nói:
- Tiểu Cửu, không xong rồi, mấy tên Đột Quyết kia đã tới đập phá rồi.
Dừng một lúc, vẻ mặt khổ sở nói:
- Phan Tường tuy rằng nghi ngờ Trần Tiểu Cửu là huyênh hoang, nhưng sáng sớm ngày hôm sau, Y Đằng Tuyết Tử dẫn theo hai mỹ tỳ Lan Lan, Không Không lên ngựa, đi tới Túc Đổ phường.
Phan Tường, Phan An nhìn bóng dáng kiều mỵ của ba người, không khỏi giơ ngón tay cái lên, thầm khen Trần Tiểu Cửu quả nhiên là một cao thủ tán gái, không ngờ thật có thể làm ra việc không thể tưởng tượng này.
Đồng thời trong lòng lại thầm suy tính:
- Tuyết Tử tiểu thư, sẽ không bị Tiểu Cửu bắt đi chứ? Nếu không sao có thể nghe lời Trần Tiểu Cửu?
Giai nhân như nước, mỹ nhân như ngọc.
Việc Y Đằng Tuyết Tử xuất hiện, đã thiêu đốt Túc Đổ phường trở nên hừng hực, những dân cơ bạc này vốn rất chuyên nghiệp, đều muốn tới đây chơi, Thứ nhất Túc Đổ phường của Phan thị tầng lớp đánh bạc cũng rất đa dạng, nội tình thâm hậu. Thứ hai có rất nhiều thứ tiêu khiển, có thể thưởng thức dung mạo tuyệt thế của hoa khôi Hàng Châu, được nghe tiếng đàn như tiếng trời.
Phương hướng này, sự hưởng thụ này, thật là ngốc mới không đến.
Hơn nữa, sức hiệu triệu của Y Đằng Tuyết Tử thật là mãnh liệt, các văn nhân mặc khách vốn không có việc gì cũng muốn tới Tửu Hương lầu gặp Tuyết Tử tiểu thư, vô cùng dũng mãnh đi vào Túc Đổ phường.
Trời sinh đàn ông đã thích cờ bạc, không kìm nổi đánh bạc mấy phen, nhưng đánh không hay, bạc có thể bị thua cho thường khách Túc Đổ phường, nhưng bọn họ đều là người có chút tài sản, thua chút tiền, cũng không đau lòng.
Khách quen của Túc Đổ phường còn có người của Phan gia có thể tới kiếm chút dê béo này, đương nhiên là vui, mỗi buổi sáng chờ khách tới, văn nhân mặc khách tự cho là thông minh, luôn muốn chuyển bại thành thắng, trong lòng nghẹn một cổ khí.
Hai bên khí thế ngất trời, không đầy nửa tháng, Túc Đổ phường của Phan thị bất luận là danh tiếng hay là tiền bạc, đều kiếm từ từ, đàn áp sòng bạc nhất phẩm của Thạch Đầu Trù.
Phan Tường, Phan An đều vô cùng vui sướng.
Tin tức truyền tới tai Trần Tiểu Cửu, hắn cũng giả bộ, ngồi một chỗ thưởng trà, liếc mắt nhìn Phan Tường tới báo tin, khinh thường nói:
- Người đọc sách, giương nanh múa vuốt làm gì? Làm như vậy bôi nhọ phẩm chất.
Phan Tường đang vô cùng vui mừng, lập tức tức giận đến trợn mắt.
Trần Tiểu Cửu đảo mắt mấy cái, mới nói:
- Phan huynh, sòng bạc của Phan thị xuyên suốt thành Hàng Châu, ta nghĩ, không bao lâu nữa, Thạch Đầu Trù sẽ phải nhờ tới mấy quái khách Đột Quyết kia ra tay.
Phan Tường gật đầu, bất đắc dĩ cười nói:
- Chỉ mong Tiểu Cửu có thể chế phục họ.
Thoắt một cái đã mười ngày trôi qua, Trần Tiểu Cửu đang thưởng trà, lại thấy Phan Tường vội vàng chạy tới, thở hổn hển nói:
- Tiểu Cửu, không xong rồi, mấy tên Đột Quyết kia đã tới đập phá rồi.
Lát nữa, ta sẽ bồi thường mười vạn lượng.
Trần Tiểu Cửu vừa nghe, tinh thần liền tỉnh táo lại, lập tức nhảy dựng lên ghế, xoa tay, mắt sáng lên nói:
- Đi thôi! Mau đi, ta sẽ ra tay trừng trị họ.
Đan Nhi vừa nghe thấy Trần Tiểu Cửu muốn tới Túc Đổ phường, nghĩ là tới chỗ Y Đằng Tuyết Tử, liền vội như cái đuôi theo sát.
Khi Trần Tiểu Cửu vội vàng chạy tới cửa Túc Đổ phường, nghe thấy bên trong có tiếng kim loại kêu.
- Một lũ nhát gan các ngươi, còn không ai dám hạ chú sao? Người của Phan gia đâu? Dám ra nghênh chiến không? Đều là một lũ rùa rụt đầu sao?
Trong đám đông, những tiếng cười nhạo vang lên, Phan Tường đứng ở cửa, nghe thấy khó chịu vô cùng.
Trần Tiểu Cửu lắc mình đi vào, ra sức chen chúc giữa đám đông chật chội, xa xa thấy Y Đằng Tuyết Tử, Lan Lan, Không Không đang ngồi lả lướt trên sân, tao nhã chơi đàn.
Y Đằng Tuyết Tử liếc mắt thấy Trần Tiểu Cửu, ánh mắt trào lên sự vui mừng, đứng dậy đi xuống lầu, liếc mắt lại thấy Lan Lan, Không Không nhìn nàng cười trộm.
Nàng biết hai cô gái này cười cái gì, mặt đỏ lên, lại bất đắc dĩ đi xuống, tùy ý nói:
- Ngồi lâu thật khó chịu, đứng dậy thấy thoải mái chút.
Tuy là nói với Lan Lan, Không Không, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào tư thế của Trần Tiểu Cửu, khóe miệng nhếch lên cười nhạt.
Không Không che miệng, cười nói:
- Tỷ tỷ chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của Trần công tử, cả người đều rung lên, tỷ tỷ, tỷ mau đi xuống, trò chuyện với Trần công tử.
Lan Lan nói:
- Tỷ tỷ chen xuống, cũng không hay, lũ đàn ông thối kia nhất định sẽ vây quanh tỷ tỷ, dùng sức mà vuốt mông ngựa, phiền chết.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Y Đằng Tuyết Tử đỏ lên, thở ra hơi thở rất nóng, giận dữ nói:
- Hai tiểu nha đầu này, miệng thành thật chút đi, cẩn thận ta cho các ngươi mất mặt.
Miệng nàng nói rất độc, ánh mắt lại không khỏi nhìn về phía Trần Tiểu Cửu, nhìn đám người đông nghìn nghịt, nhíu mày, thật hi vọng Trần Tiểu Cửu có thể lên đây nói chuyện với nàng.
Những người phụ nữ mà Trần Tiểu Cửu tiếp xúc rất nhiều, thì càng hiểu rõ tâm tư của họ, cái nhíu mày của Y Đằng Tuyết Tử kia, dáng vẻ u oán đó nhìn trong mắt, thật là thương hại trong lòng.
Tuy nhiên cô gái nhỏ Đan Nhi này đang giám sát ở phía sau, hắn không thể lộ ra dấu vết, tiến lên đường hoàng khoát tay với Đan Nhi, nhìn cũng không nhìn hắn, tiến thẳng tới chỗ người Đột Quyết đang kêu gào kia.
Y Đằng Tuyết Tử u oán liếc nhìn hắn một cái, liền không còn tâm trạng đánh đàn, tức giận trở về phòng.
Lan Lan, Không Không thấy vậy, trong lòng muốn cười, lại không dám cười thành tiếng, thầm than Trần Tiểu Cửu là mầm mống đa tình, quỷ chuyên đi hớp hồn phụ nữ.
Trần Tiểu Cửu xông vào đám người, thấy bốn người Đột Quyết mũi cao, miệng rộng, xương gò má cao, mắt sâu hõm, đang kiêu ngạo nói móc,
Phan gia âm thầm xắp xếp cao thủ, không kìm nổi sự tức giận, giơ tay lên quát:
- Ta mua đại.
Một tên Đột Quyết mặt vàng râu dài, kêu gào lên nói:
- Được, ngươi mua đại, ta mua tiểu.
Trong tay gã ra sức lay ống, nghe tiếng con súc sắc phát ra khanh khách.
- Bốp!
Thả một cái rất mạnh lên bàn, lại hỏi người của Phan gia, kêu gào nói:
- Ngươi đổi không?
Người xúc sắc đó nghe cẩn thận rất lâu, xác định mình không nghe nhầm, gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Ta vẫn mua đại.
Cho nên hô lớn:
- Mở! mở! mở!
Tiếng hô rất lớn, nhiệt huyết sôi trào.
Tên râu vàng đắc ý vô cùng cười nói:
- Ta cho người Trung Nguyên các ngươi mở mang kiến thức một chút, cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, một đám ngốc nghếch, ha ha.
Bàn tay vừa nhấc lên, hai con súc sắc đều bắt mắt, tiểu không thể tiểu hơn.
Mọi người không khỏi mở to hai mắt nhìn, bất luận thế nào cũng không tin là người này lại có thực lực không thể tưởng tượng như vậy.
Tên người nhà của Phan gia kia nhìn chằm chằm kinh ngạc, nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới, lại cầm trong tay suy nghĩ rất lâu, nhưng lại một chút cũng không nhìn ra con sư tử này sao lại trở nên quỷ dị vậy?
Liệt miệng muốn khóc, trong lòng lại sinh ra sự tuyệt vọng vô lực.
Người râu vàng rất đắc ý, dâu cũng vểnh lên tới tận trời, cười quái dị nói:
- Đánh cuộc chịu thua, mang bạc ra đây.
Người kia nghĩ mình thua tiền lại thua trận, trong lòng luẩn quẩn, khẩu khí không còn, liền ngất đi. Mọi người nhìn vào, không khỏi phát lạnh cột sống.
Bốn người Đột Quyết cười ha hả:
- Bạc đâu? Muốn đánh cuộc chịu thua, lẽ nào sòng bạc của Phan thị muốn quỵt nợ sao?
Tuy trong lòng Phan Tường rất hoảng sợ, nhưng không thể đánh bại được trận thế, nháy mắt, đem ngân phiếu mười nghìn lượng bạc, vui vẻ sai người đưa cho tên râu vàng.
Phan Tường thầm thì với Trần Tiểu Cửu nói:
- Bốn vị cao thủ của sòng bạc, với tủ đoạn cao nhất của người râu vàng, nhưng, hắn không phải người cầm đầu.
Hắn chỉ vào mấy người phía sau người râu vàng, thấp giọng nói:
- Huynh xem, công tử mặc áo choàng tía kia, mới là thủ lĩnh thật sự của họ.
Trần Tiểu Cửu cẩn thận liếc y một cái, thấy người này tướng mạo xấu xí, nhưng hai mắt lại hẹp dài, trong đôi mắt, con ngươi đen nhánh, khi nhìn, khóe miệng như có như không cười, khiến người ta có cảm giác, luôn mang theo chút âm khí xấu xa.
Lúc này, nghe thấy người râu vàng kia vỗ bàn, hét lên:
- Ai dám chiến đấu với ta?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không ai dám trả lời.
Tên râu vàng vô cùng kiêu ngạo, chỉ vào mấy trăm người, cười quái dị nói:
- Vốn tưởng người Trung Nguyên nhân tài vô số, không ngờ một người không chỉ không có bản lĩnh, ngay cả gan chó cũng không có, ta phỉ nhổ…đều là chó má.
Một tiếng này của y, phạm vào không ít người.
Dân cờ bạc cũng có sự tôn nghiêm của dân cờ bạc, bọn họ tuy thua bạc, nhưng tuyệt không thể sợ bốn tên Đột Quyết này, nhất thời, mọi người kích động, vung tay hô to, giống như muốn giẫm lên bốn người.
Nhưng bọn họ không một chút cũng không sợ, chỉ vào mấy người cờ bạc nói:
- Các ngươi hét cái gì? Nếu không sợ ta? Tại sao không lên đây tranh sống mái với ta ? Một đám như rùa rút đầu, lui về phía sau làm gì ?
Lại vỗ bàn hét lên nói:
- Có ai đứng ra đây! Có ai không.
Dáng vẻ bệ vệ của mọi người lại bị áp chế, kỹ thuật không bằng người ta, còn nói được cái gì?
Phan Tường thầm thì nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
- Tiểu Cửu, huynh được không? Nếu không được, cũng đừng cố tự chống đỡ? Dù sao người không vẹn người…
Trần Tiểu Cửu nhếch miệng nói:
- Phan huynh, huynh đừng kích ta, trong lòng ta tự có chủ ý.
Tên râu vàng kêu lên, không ai đáp lại, thở phì lắc tay áo nói:
- Thật là một lũ con mẹ nó.
Người áo tím phía sau người râu vàng cười:
- Á Hán, không được vô lễ.
Y tuy cười rất dịu dàng, nhưng xem ra vẫn rất lạnh lùng, lại chắp tay nói với mọi người:
- Chúng ta không quan tâm tới Đột Quyết hay là Trung Nguyên, đều là người một nhà, phân biệt gì chứ? Luận bàn một chút về kỹ xảo, nhưng tuyệt chớ để biến thành xa lạ, ai thua ai thắng, phân biệt cao thấp là được rồi, đừng mất hòa khí.
Mọi người nghe thấy mấy câu nói đó, trong lòng cảm thấy an tâm chút.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, nhíu mày, người áo tía này nói rất dịu dàng, nhưng trong lời nói lại hàm chứa sự kiêu ngạo, ai nghe mà không hiểu chứ?
Hơn nữa, hắn không ngờ là một giọng khẩu âm Phúc Kiến, sao có thể đi tranh giành với người Đột Quyết? Hơn nữa, còn là thủ lĩnh của người Đột Quyết? Việc này, thật khiến người ta không hiểu.
Người kia gọi người râu vàng là Á Hán, quét một lượt, lại cười nói:
- Người Trung Nguyên, quả nhiên đều là kẻ nhát gan! Công tử không muốn chọc giận các ngươi, nhưng Á Hán ta không sợ.
- Ta hỏi lại lần nữa, các ngươi ai dám ra đây tỷ thí? Hừ…nếu không có ai dám ra, chứng tỏ người trung Nguyên các ngươi thấp hơn Đột Quyết chúng ta một bậc.
Mọi người nghe vậy, vừa thẹn vừa tức, nhưng sự ngượng ngùng, không thể xoay người.
Khi mọi người thầm thì to nhỏ, một giọng nói ôn hòa, lặng yên vang lên:
- Người Đột Quyết …cũng coi là người sao?
Tiếng khẽ nói nhỏ lại trở lên lặng ngắt như tờ, lại thấy Trần Tiểu Cửu từ trong đám đông bước ra, mọi người kinh ngạc, sau đó, không hẹn mà cùng nhiệt liệt vỗ tay.