Tiểu cô nương thấy Xuân Hạ Thu Đông đều đã ngồi cùng với mấy vị công tử, liền hừ hừ giọng nói:
- Các vị công tử, cửa ải này sẽ là trận chiến giữa bốn vị tỉ tỉ này với các vị công tử, cũng được gọi là Xa Luân chiến.
- Thế nào là Xa Luân chiến? Mong tiểu muội muội nói rõ ràng một chút được không? Ta và mấy vị đây cũng rất muốn biết rõ.
Chung Việt đứng lên hỏi.
- Xuân Hạ Thu Đông, bốn vị tỉ tỉ này đều tinh thông kỳ nghệ, đều là những bậc cao thủ cờ, mỗi vị tỉ tỉ đều tinh thông một thế cờ, bây giờ bốn vị tỉ tỉ sẽ cùng lúc đánh cờ cùng các vị công tử, chỉ cần trong số các vị công tử có ai bị thua, vậy có thể coi như bị loại hết, công tử hiểu rồi chứ?
- Nếu cả bốn ván đều hòa thì làm thế nào?
Trần Băng hỏi, nhưng ánh mắt không hề nhìn vào tiểu cô nương, mà đưa ánh mắt nhìn về khuôn mặt thanh tú của Đông Mai cô nương, trong lòng thầm nghĩ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp mơn mởn của Đông Mai cô nương kia, có lẽ chỉ cần véo nhẹ là tiết ra nước ý nhỉ?
Tiểu cô nương đã nhiều năm lăn lộn trong chốn phong nguyệt này, tất nhiên là biết được dụng ý của hắn rồi, liền đưa ánh mắt ra hiệu cho Đông Mai tỉ tỉ.
Thực ra Đông Mai cũng đã sớm cảm nhận được những ánh mắt thản nhiên của Trần Băng đang chú ý tới mình, nàng xuất đạo bao nhiêu năm nay, tuy vẫn là người còn trong trắng, nhưng cũng đã tích lũy kinh nghiệm bao năm tháng, chỉ cần nhìn ánh mắt từng vị công tử là có thể đoán được ý đồ của người đó rồi.
Vừa nãy nàng đã dõi nhìn ánh mắt của từng vị công tử một lượt rồi, trong đó cũng có người kinh ngạc vui sướng, có người rụt rè, có người hám sắc tham lam, chỉ có mỗi vị công tử mặc bộ quần áo thô kia là giữ được vẻ thản nhiên thong dong, không hề che giấu ánh mắt thưởng thức chút nào, mà lại hiển hiện một sự thanh cao khác thường. Hơn nữa với kinh nghiệm bao nhiêu năm quan sát từng lời nói và sắc thái, biết rằng tên tiểu gia đinh có được sự thản nhiên thanh cao này không thể nào ngụy trang được.
Trong lòng Đông Mai cô nương có chút thất vọng, nàng với thân phận là tứ đại hoa đán của Túy Hương Lầu, tuy thân phận không thể so sánh được với Hồng Hạnh tỉ tỉ, nhưng trong Túy Hương Lầu này cũng được coi là nhân vật rất có tiếng tăm.
Nàng đã quá quen với những lời khen lời tán thưởng của những người khác, luôn có cảm giác mình như một ngôi sáng luôn có nhiều kể vây quanh, nhưng vị công tử áo thô này tuy trong ánh mắt cũng có sự tán thưởng nhưng đó chỉ là biểu hiện của phép lịch sự thôi, cũng không phải toát ra từ nội tâm để ca ngợi và tôn sùng.
Trong lòng nàng cảm thấy có chút không cam lòng, không thể tin được tên công tử áo thô này lại không hề tán thưởng sắc đẹp và tài năng của mình, không như những tên khác cứ bấu véo lấy váy của nàng mỗi khi nàng xuất hiện.
Trong lòng nàng cũng có chút buồn cười, một trò đùa tự nhiên lại nảy sinh trong đầu nàng.
Nàng muốn chinh phục cái tên công tử đáng ghét này, phải để hắn thực sự phục tùng và ngoan ngoãn túm lấy váy nàng mới được.
Dưới những ánh mắt của đám tỉ muội, hai tay nàng ấn vào bàn rồi ưỡn ngực chậm rãi đứng lên.
Những động tác mê hồn kia cứ như tới cực điểm vậy, bộ ngực đẫy đà, chiếc eo thon, chiếc mông mẩy cứ lắc qua lắc lại, như đang nhảy múa để khiêu khích kẻ khác vậy, khiến ánh mắt của các vị công tử kia không lúc nào rời khỏi.
Kẻ cần được biểu dương khen ngợi đó chính là tên nhãi Hàn Thái kia, hắn há hốc mồm ra, mồm thì chảy hết cả nước rãi ra, ánh mắt thì không hề rời khỏi thân hình khiêu khích quyến rũ của Đông Mai cô nương, hai con ngươi cứ đảo đảo theo những động tác uốn éo của nàng, dường như sợ bỏ lỡ những cảnh đáng xem này.
Thấy Đông Mai cô nương bước chân chầm chậm về phía này, Hàn Thái không kìm nổi liền đứng bật dậy, rồi vẻ mặt lẳng lơ tiến lại gần Đông Mai cô nương nói:
- Đông... Đông Mai tỉ tỉ, nàng có... nàng có gì cần nói sao?
Hành vi lẳng lơ và đê tiện của tên nhãi Hàn Thái này khiến các vị công tử bực tức, những ánh mắt khinh bỉ đều đang nhìn vào khuôn mặt dâm dật của Hàn Thái.
Sao sức phòng ngự của tên nhãi này lại yếu thế nhỉ?
Lại còn ra vẻ đắc ý mà tự xưng là cao đồ của Hàn Mặc Tuân nữa chứ? Là một người tài giỏi của học phái lý gia nữa chứ? Ta khinh, mẹ kiếp, đúng là làm mất mặt những công tử ngồi ở đây quá đi.
Chung Việt tức giận thầm nói.
Đông Mai cũng không thèm để ý tới những câu nịnh hót của Hàn Thái, đối với nàng mà nói, nhưng tên đê tiện như Hàn Thái thì đâu đâu chẳng thấy, mình chẳng cần chinh phục hắn mà hắn đã ngứa ngáy mà bám lấy mình rồi, đúng là loại người khiến người khác phải chán ghét.
Ngay cả nhìn nàng cũng chẳng thèm nhìn hắn một cái, lách qua hắn rồi đi thẳng tới chỗ Trần Băng.
Nàng cố ý tỏ ra vẻ mặt quyến rũ, đôi mắt to lung linh tỏ vẻ vô tội nhìn khuôn mặt tuấn tú của Trần Băng, ngực nở, eo thon, mông mẩy, ba vòng này sao lại phối hợp hoàn mỹ như vậy, cùng với những bước đi làm toát lên những vẻ đẹp quyến rũ của mỹ nhân.
Tuy trong lòng Trần Băng tỏ thái độ khinh bỉ Hàn Thái, nhưng khi thấy Đông Mai cô nương chầm chậm đi tới chỗ hắn, tuy hắn cũng muốn kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng tim đập loạn cả lên không có cách nào khống chế nổi.
Cùng với những nhịp tim đập thình thình, Trần Băng cũng cảm thấy miệng lưỡi khô khan, khó khăn lắm hắn mới nuốt được một ngụm nước bọt, cố gắng khống chế lại cảm xúc của chính mình, trong lòng vẫn không ngừng suy nghĩ, cái cô nương này có những tạo hình quyến rũ như vậy là có ý gì nhỉ? Lẽ nào muốn làm mình xấu mặt ở đây sao?
Đông Mai cũng không thèm để ý tới những ánh mắt tò mò của ba vị tỉ muội kia, cũng chẳng thèm để ý tới những ánh mắt thèm khát của các vị công tử kia đang nhìn về mình, nàng vẫn cố tạo ra những tư thế quyến rũ nhất thẳng tiến về phía Trần Băng, khuôn mặt cũng có những biểu cảm vô cùng khiêu khích, cứ như sự sung sướng sau bao nhiêu năm mới gặp lại tình lang cũ vậy.
Trong nháy mắt dường như mọi thứ đều ngưng kết lại, cuối cùng Đông Mai cũng đi tới chỗ Trần Băng, dừng hết những tư thế và sự hấp dẫn đứng trước mặt Trần Băng.
Lúc mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, cứ nghĩ rằng thời gian biểu diễn đã chấm dứt, nhưng không, khi dừng lại thấy vẻ quyến rũ và khiêu khích dường như mới thực sự bắt đầu thôi.
Dưới bao con mắt đang nhìn về phía mình, Đông Mai cô nương uốn éo chiếc eo thon, rồi chậm rãi ngồi ngay lên một bên đùi của Trần Băng. Đôi mắt lung linh như đang mỉm cười nhìn Trần Băng, sau đó vẻ nũng nịu nói:
- Đông Mai có lời chào công tử, dám hỏi quý tính đại danh của công tử?
Cảnh tượng này khiến các vị công tử ngồi đây đều vô cùng kinh ngạc, đều đưa ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ nhìn về phía Trần Băng, tất nhiên trong đó cũng có ánh mắt oán hận của tên nhãi Hàn Thái rồi.
Ba vị tỉ muội của Đông Mai thì càng kinh ngạc và khó hiểu hơn, bốn người bọn họ đều là những băng thanh ngọc khiết, tuy học được cách quyến rũ người khác, nhưng vẫn giữ được sự trong trắng, vẫn chưa bao giờ có sự gần gũi với bất kỳ người đàn ông nào, đây cũng là nguyên nhân vì sao danh tiếng của bọn họ lan xa như vậy.
Nhưng hôm nay Đông Mai lại điên khùng thế này, không ngờ không để ý tới sự trong sạch của mình mà ngồi ngay lên đùi người ta thế kia, điều này khiến ba vị tỉ muội của nàng kinh ngạc và như mở rộng được tầm mắt vậy.
Nhưng điều này không phải thử thách người bên cạnh mà là thử thách chính bản thân Trần Băng. Những người khác chỉ là xem diễn kịch thôi, chỉ có có hắn thực sự bị nhấn chìm vào nước sôi lửa bỏng mất rồi.
Tuy Trần Băng rất hồi hộp, nhưng khi Đông Mai ngồi lên đùi mình, thì hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm cả người, những cảm xúc hồi hộp bỗng chốc tan biến hết, cảm giác kích động dần dần nhen nhóm trào dâng lên.
Đàn ông đều là những động vật dựa vào thị giác, những kích động trên thị giác còn mãnh liệt hơn xúc giác gấp nhiều lần.
Khoảng cách giữa hắn và Đông Mai cô nương lại gần như vậy, bốn mắt nhìn nhau, đùi hắn cũng cảm nhận được những thớ thịt mềm mại và rắn chắc ở mông Đông Mai rồi, cộng với những hơi thở thơm tho toát ra từ chiếc miệng nhỏ xinh của nàng, trong lòng hắn tuy sinh ra chút rung động, nhưng, những loại cảm giác đó thì hắn đã quá quen thuộc rồi, bởi vì, hắn đã từng cùng với Song Nhi trong màn đêm đen tối đã vụng trộm diễn qua những cảnh này biết bao nhiêu lần rồi.
Nhưng có sự khác biệt là người ngồi trên đùi lúc này không phải là Song Nhi, chính là một trong tứ đại hoa đán của Túy Hương Lầu- Đông Mai. Nhưng loại cảm giác này Trần Băng cũng đã từng nếm trải rồi, thậm chí cái cảm giác đó còn không mãnh liệt và xâu sắc như hắn đã từng làm với Song Nhi nữa cơ.
Hắn phải đối diện với một Đông Mai rất kiều diễm, tự nhiên cậu nhỏ cũng đã bắt đầu vùng vẫy, nhưng, trong ý thức, hắn lại không nghĩ như vậy, vẩn tỏ ra mình rất cao thượng.
Hắn đón nhận khuôn mặt kiều diễm quyến rũ của Đông Mai, cảm nhận được những hơi thở thơm tho lan tỏa khắp người, trong lòng sinh ra những tâm tư bưởng bỉnh, bàn tay của hắn lại từ dưới vụng trộm nắm lấy cánh tay trắng nõn của Đông Mai.
Lúc tay của hắn nắm được cánh tay của Đông Mai, thì Đông Mai lại tỏ ra rất hồi hộp, rất nhanh mà trốn tránh, Trần Băng làm sao để nàng dễ dàng mà chạy thoát được chứ, tự nhiên nha đầu dâng hiến cho mình thì làm sao có thể dễ dàng buông tay được, hắn nắm chặt lấy cánh tay của Đông Mai, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười tai quái nói:
- Ta tên là Trần Tiểu Cửu, chỉ là một gia đinh cỏn con của Chu gia thôi, Đông Mai cô nương nhất định phải nhớ cho kỹ đó, nếu không thì sẽ nuối tiếc cả đời đó.
Đông Mai vô cùng hồi hộp lo lắng, trong tim như một đống lửa đang thiêu đốt vậy, sở dĩ nàng dám tạo quyến rũ và khiêu khích Trần Băng, phân nửa là xuất phát từ trò đùa tai quái thôi, và phần nữa là tỏ ra sự tự tin của mình.
Nàng vốn tự cho rằng bản thân mình có thể chinh phục được gã đàn ông này, không ngờ tâm lý chịu đựng của tên tiểu tử này lại dũng mãnh như vậy, hoàn toàn không dễ chinh phục như tên Hàn Thái kia, không ngờ lại còn phản tác dụng, hắn không chỉ khiêu khích bằng mồm mép của mình, mà còn vụng trộm nắm lấy cánh tay của mình nữa chứ, như vậy thì bảo người ta phải làm thế nào bây giờ đây.
Tuy nàng đã học được cách bộc lộ sự quyến rũ, nhưng cũng chỉ là trên giấy tờ sách vở thôi, chưa từng có kinh nghiệm tiếp xúc và gần gũi đàn ông bao giờ, thấy Trần Băng nắm lấy cánh tay của mình, trong lòng thấy rất bối rối, những suy nghĩ muốn chinh phục hắn trước kia đã tan biến tự lúc nào rồi, thay vào đó là bộ dạng thẹn thùng xấu hổ của một cô bé đáng thương.
Đối với những cảnh tượng này thì Trần Băng lại càng điêu luyện hơn, đây chẳng phải là phiên bản khác của Song Nhi đó sao? Hắn vui mừng quá đỗi rồi, vẫn mở to mắt ra rồi ghé sát vào má của Đông Mai nhẹ nhàng hỏi:
- Vừa nãy ta hỏi nàng, nếu cả bốn ván cờ đều hòa thì làm thế nào? nàng vẫn chưa trả lời ta.
Tên nhãi này không chỉ ghé sát vào mặt nàng, mà bàn tay hắn cũng vuốt vuốt rồi mân mê cánh tay nhỏ của nàng nữa chứ.
- Bốn... bốn ván đều hòa thì cũng coi như công tử thắng...
Tâm trạng của Đông Mai tự nhiên hoảng loạn, đang nghĩ mình đang làm cái gì thế này? Chẳng lẽ dê đã lạc vào miệng hổ rồi sao? Nàng rất lo lắng sợ tên nhãi Trần Băng này không cẩn thận sẽ ăn mình mất. Muốn giãy dụa để thoát khỏi vòng tay của hắn, nhưng lại cảm thấy tứ chi đều bủn rủn, toàn thân chẳng còn chút sức lực nào cả.
Trần Băng cũng thấy sự sợ hãi của nàng, trong lòng cảm thấy rất buồn cười, tuy hắn ca ngợi vẻ đẹp của Đông Mai tự trong đáy lòng, nhưng hắn lại không bộc lộ như tên nhãi Hàn Thái kia, mưu đồ của hắn cao hơn hẳn những người khác, muốn khuất phục người khác thì phải chinh phục được trái tim người đó đã.
Các cụ đã nói rằng, muốn chinh phục người khác thì không thể vội được.
Hắn ghé sát gần Đông Mai cô nương, nhỏ giọng nói:
- Đông Mai, chỉ cần nàng đồng ý với ta một việc, thì ta sẽ không làm khó dễ nàng nữa, nàng thấy thế nào?
Sự tự tin của Trần Băng hoàn toàn đánh bại sự quyến rũ của nàng, khuôn mặt của nàng đỏ bừng lên, thấy Trần Băng ghé sát vào mình như vậy, cũng đã có thể cảm nhận được từng hơi thể nam nhi của hắn rồi, trong lòng có chút sợ hãi, cho rằng Trần Băng sẽ cưỡng hôn nàng, lại nghe thấy Trần Băng nói ra những lời vậy, khiến nàng ngẩn người ra, vội vàng khẽ hỏi:
- Việc gì vậy? Nếu quá đáng thì ta sẽ không làm đâu.
Trần Băng cười ngây ngô, trộm nhìn Hàn Thái một cái rồi nói:
- Nàng có nhìn thấy bộ dạng thèm khát nàng tới mức nhỏ dãi ra thế kia của thằng lợn kia không? Nàng đồng ý với ta, nhất định bốn tỉ muội của nàng không được nhẹ tay với hắn được, nhất định phải cự tuyệt hắn ở ngoài cửa, nàng đã nhớ kỹ chưa vậy? Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Hắn nói xong, hai tay dùng sức đẩy Đông Mai cô nương ra khỏi người hắn.