Phan Tường có khả năng nhìn người vô cùng tốt, hướng tới Trần Tiểu Cửu nháy mắt, mượn cớ cáo từ!
Lan Lan vội vàng đi tới giúp Y Đằng Tuyết Tử, cẩn thận nhẹ nhàng đỡ nàng dậy, Y Đằng Tuyết Tử nhẹ nhàng nói:
- Lan Lan giúp tỷ đi mua các vật dụng trong nhà về, muội xem, mấy thứ này đều bị nha đầu lỗ mãng kia hủy hết rồi...
Nhìn con mắt mềm mại đáng yêu kia của Y Đằng Tuyết Tử, Lan Lan chỉ biết Tuyết Tử cố ý muốn nàng rời đi, muốn nói chuyện một mình với Trần Tiểu Cửu, nghĩ thầm không phải tỷ tỷ thật sự muốn đem Trần Tiểu Cửu chui vào ổ chăn chứ?
Lan Lan u oán nhìn Trần Tiểu Cửu, không thể không rời khỏi phòng.
- Ngươi còn đứng ngốc ở đấy làm gì?
Y Đằng Tuyết Tử dịu dàng đứng lên, bỗng nhiên thân thể hơi nghiêng, dường như sức lực bị rút hết, lại ôn nhu ngã xuống!
Trần Tiểu Cửu sớm có chuẩn bị, nhanh chóng tiến lên trước một bước, ôm lấy vòng eo nhỏ bé của Y Đằng Tuyết Tử.
Ngửi thấy trên người nàng truyền đến hương thơm nồng nàn, không khỏi có chút mê say:
- Tuyết Tử tiểu thư, thật xấu hổ, nha đầu lỗ màng này lại đem đến phiền phức cho nàng!
- Hừ... Ngươi cũng biết đã đem phiền phức tới cho ta? Hai người chúng ta trong sạch, thế nào lại bị nha đầu đó hiểu lầm thành đến mức như vậy?
Tuyết Tử yếu ớt tựa lên người Trần Tiểu Cửu, lấy ra khăn tay, muốn lau đi vết máu ở khóe miệng.
Trần Tiểu Cửu mau tay nhanh mắt, vội vàng tiếp lấy khăn tay, không để ý tới Y Đằng Tuyết Tử né tránh, ánh mắt hờn dỗi, trên đôi môi mềm mại của Tuyết Tử nhẹ nhàng xoa.
Tại góc nhìn của Trần Tiểu Cửu, có thể thấy khuôn mặt quyến rũ của Y Đằng Tuyết Tử , cái cằm tinh tế trắng đẹp.
Theo cái cổ mềm mại, lại nhìn xuống phía dưới, song phong cao ngất cũng như có như không đè ép trên người hắn, Tuyết Tử hơi có chút cọ xát, một cổ mị hoặc, theo hô hấp hai người trong lúc đó lan tràn ra.
Trước ngực Trần Tiểu Cửu có chút nóng bỏng, đón nhận ánh mắt sáng trong của Tuyết Tử, cũng không né tránh, như có thâm ý mà cười:
- Tuyết Tử tiểu thư cũng thật là, nàng sao phải đổ oan cho người tốt? Ta nếu thực sự là ngủ ở trong ổ chăn của nàng, thì cũng phải biết chứ, thế nhưng chuyện này không có thật , lại nói tiếp, nếu như chuyện này là thật, Đan Nhi có khi cũng không nhầm lẫn?
- Hừ... Ta muốn nhìn bộ dáng phát điên của nha đầu kia xem như thế nào, để ta cười là tốt rồi!
Y Đằng Tuyết Tử khẽ cựa người, ánh mắt quyến rũ mang theo ý tứ khiêu khích, nhìn chằm chằm Trần Tiểu Cửu, buồn bã nói:
- Hơn nữa, ngươi là người tốt sao? Ta lại cảm thấy ngươi là người xấu nhất thiên hạ, nếu không... sao lại nhân cơ hội ta bị thương, chiếm tiện nghi của ta?
A?
Ta có chỗ nào chiếm tiện nghi của nàng?
Trần Tiểu Cửu nghĩ mình rất vô tội, không dám mượn cơ hội này chấm mút! Nhẹ nhàng đỡ Y Đằng Tuyết Tử nằm lên giường, mới nở nụ cười nói:
- Tuyết Tử tiểu thư, nàng sao rồi? Nàng bị thương rất kỳ quái nha, võ công cao như vậy, sao lại bị cô gái nhỏ Đan Nhi kia đả thương chứ? Ta một chút cũng không tin.
- Ai nói ta bị Đan Nhi đả thương?
Tuyết Tử xem thường liếm mội:
- Nha đầu lỗ mãng kia, ta mới không sợ nàng ta!
- Vậy thì...
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt do dự.
- Còn không phải là bởi vì ngươi!
Y Đằng Tuyết Tử vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn, nhẹ nhàng ấn lên trán Trần Tiểu Cửu, sẵng giọng:
- Khi nãy lúc đánh đàn, tỷ sợ không đủ công lực, không thể mê hoặc được đám người Ngô An, cho lên tăng thêm nội tức, chỉ là không nghĩ tới hơi thở rối loạn, vận khí kém, khiến cho khí huyết hỗn loạn, âm dương mất cân bằng.
- Tỷ luyện công phu âm hàn, hiện tại trong cơ thể mọi nơi đều lưu truyền một cổ nhiệt lượng, tỷ ép xuống không được, nếu không thổ huyết, còn có thể làm gì bây giờ?
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, trong lòng cảm động, áy náy, vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tuyết Tử, tĩnh tâm thử một chút, hắn gần đây tu luyện Tử Vi đạo công, cũng có chút thành tựu, đạo lý võ học cơ bản, nhờ Đan Nhi giúp đỡ, cũng không còn ngu ngốc như trước.
Thăm dò qua một chút, vẻ mặt u sầu nói:
- Tuyết Tử, phải làm thế nào mới tốt? Ai có thể đến giúp nàng đây? Nếu không, ta lại cho nàng dùng Thiên Sơn tuyết liên?
- Cái đó không cần! Ngươi phải tìm người tu luyện nội công âm hàn, giúp ta điều trị một chút là được! Ai... Thế nhưng, Lan Lan, Không Không bọn họ với tỷ cũng không cùng đường , bọn họ cũng chỉ có thể nhìn lại mà thôi, tỷ chỉ có thể tự mình chậm rãi chữa trị thôi!
Tuyết Tử muốn rút tay về, lại bị Trần Tiểu Cửu gắt gao nắm chặt, đôi mắt quyến rũ lườm hắn một cái, tùy ý để hắn nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, dịu dàng nói:
- Thế nào? Lá gan lại lớn như vậy? Không sợ nha đầu lỗ mãng kia quay lại sao?
Bị Tuyết Tử vạch trần, Trần Tiểu Cửu hơi có chút mất tự nhiên, nghĩ bản thân cũng là nội lực âm hàn, không biết có thể dùng hay không? Nhẹ giọng nói:
- Ta cũng nên chữa thương cho nàng!
Hắn thử đem nội lực vận lên, từng chút một, chậm rãi đưa vào trong kinh mạch Tuyết Tử.
Y Đằng Tuyết Tử cho rằng Trần Tiểu Cửu chỉ là mượn cớ nắm tay nàng, thế nhưng một cỗ nội lực âm hàn, từ bàn tay truyền vào, nội lực phức tạp trong cơ thể nàng dường như có chút ôn hòa, có dấu hiệu bình ổn trở lại.
Tuyết Tử thoải mái hừ một tiếng, âm thanh kiều mị, hơi thở quyến rũ, mang theo hương vị mê người, làm cho Trần Tiểu Cửu có chút kỳ quái:
- Tuyết Tử tiểu thư, thoải mái lắm sao?
- Hừ...
Tuyết Tử biết âm thanh của mình vừa rồi mềm mại. Kêu lên sẽ làm nam nhân hiểu lầm, cho dù chính mình nghe thấy, dường như cũng có chút quá mức, nàng nội vàng che cái miệng nhỏ nhắn, ngượng ngùng nhắm mắt lại, u oán nói:
- Khí tức âm hàn của ngươi tương tự với của ta, thực sự là rất thoải mái! Chỉ là ngươi làm như vậy, sẽ rất hao phí nội lực.
Trần Tiểu Cửu cười cười, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ của Tuyết Tử, chẳng hề để ý nói:
- Tuyết Tử tiểu thư đối với ta tốt như vậy, một chút nội lực của ngươi, có đáng là gì? Có thể khiến cho Tuyết Tử tiểu thư thoải mái, Tiểu Cửu có khổ một chút, cũng cam tâm tình nguyện.
Tuyết Tử bị Trần Tiểu Cửu tà ác khiêu khích, khiến cho bên tại đỏ ửng như rướm máu, không dám mở mắt!
Nàng biết Trần Tiểu Cửu cố ý nói như vậy, cố gắng chiếm tiện nghi của nàng, nhưng chính mình hết làm này tới lần khác không hề sinh ra một chút tức giận, ngược lại cảm thấy khiêu khích không rõ ràng như vậy, lại có thể làm dịu nội tâm tịch mịch của mình.
Dù cho ngượng ngùng của nữ hài, khiến cho nàng không kìm lòng nổi muốn rút bàn tay nhỏ bé về, thế nhưng cỗ âm hàn nội lực kia, lại đem bàn tay của nàng cùng Trần Tiểu Cửu dính chặt lại một chỗ, muốn tách ra cũng không thể.
- Tiểu Cửu, ngươi trị cho ta đi!
Tuyết Tử cắn môi, thấp giọng nỉ non, nàng cảm thấy mình nằm ngoan ngoãn như vậy, mềm nhũn giống như là một con sơn dương.
Một cô gái, trong phòng ấm áp, nằm ở trước mặt một nam nhân anh tuấn, không khỏi có chút tâm viên ý mã! Dù là cô gái nào cũng có loại cảm giác này, Trần Tiểu Cửu bại hoại này, nhất định là càng thêm suy nghĩ miên man...
Trần Tiểu Cửu có lẽ nhìn lén bộ ngực cao ngất của mình, lại có thể rình coi cái eo nhỏ mềm mại, hay là nhìn chằm chằm cặp đùi thẳng dài mà chảy nước miếng?
A! Cái này thật là xấu hổ! Nhưng mà, chỉ cần Trần Tiểu Cửu động tay động chân, mình cũng thỏa mãn tâm ý của hắn.
Vậy... Nếu như hắn động tay động chân, mình nên làm thế nào cho phải đây?
Phản kháng, hay cứ nhân nhượng? Bạn đang đọc truyện được copy tại
Y Đằng Tuyết Tử đầu óc đầy suy nghĩ kiều diễm, chỉ là vừa nghĩ như thế, gương mặt liền nóng lên không dứt, bỗng nhiên một cỗ kích động như dòng nước lạnh vọt tới, khiến cho nàng vô cùng thoải mái.
Y Đằng Tuyết Tử không kìm được nũng nịu một tiếng, thoáng mở mắt, nhưng nhìn thấy Trần Tiểu Cửu đang đầy ý cười nhìn nàng, cái này đúng là hỏng rồi.
Đúng lúc này, Tuyết Tử xấu hổ cũng không dám mở mắt, không còn dũng khí dám đối mắt với ánh mắt tràn ngập khiêu khích của Trần Tiểu Cửu.
Chỉ là, theo khí tức âm hàn tiến đến, Tuyết Tử không thể ức chế phát ra thanh âm quyến rũ.
**********
Lan Lan cùng Không Không gặp nhau trên đường, nói rõ tình hình, mua rất nhiều thứ linh tinh trở về, hai người dẫn theo hạ nhân mang theo đồ vật này nọ, dẫn đầu đi tới cửa.
Lan Lan vừa đi tới cửa, liền nghe được thanh âm quyến rũ mềm nhẹ của Y Đằng Tuyết Tử.
Lần này, lại khiến nàng càng hoảng sợ, ngay cửa cũng không dám mở, quay đầu lại đá một cước, đem mấy người hầu trẻ mới đi tới cửa đá lăn xuống lầu, hướng về phía bọn họ phẫn nộ quát:
- Không có ta cho phép, các ngươi ai cũng không được tùy tiện lên đây.
Những người hầu này hai mặt nhìn nhau, hồn nhiên chẳng hiểu xảy ra chuyện gì?
Trần Tiểu Cửu vận khởi nội tức, chữa thương cho Tuyết Tử, có thể là bởi vì nguyên nhân toàn tâm toàn ý, hắn cũng không nghe được thanh âm quyến rũ của Tuyết Tử.
Theo nội tức cuồn cuộn không ngừng chảy vào kinh mạch Tuyết Tử, hắn có thể rõ ràng cảm giác được những dòng nội tức hỗn loạn, như dòng nước xiết, trở nên ngoan ngoãn, êm dịu, đồng thời nội tức của mình xuyên qua kinh mạch Tuyết Tử càng thêm khó khăn.
Lại qua một hồi, Trần Tiểu Cửu mở mắt, nhìn thấy Tuyết Tử hô hấp đều đều, lông mày giãn ra, cái miệng phấn hồng nhỏ nhắn khẽ giương lên, dường như đang ngủ.
Hắn lau mồ hôi, nhìn thân thể mềm mại mị hoặc trước mặt, nghĩ mình cứ như vậy mà đi, hình như uổng phí thanh danh mình dựng lên lâu như vậy.
Trần Tiểu Cửu sợ nàng tỉnh dậy, hướng đến môi Y Đằng Tuyết Tử, hôn nhẹ như chuồn chuồn điểm nước, vui cười nói:
- Ta xem như là chính nhân quân tử chưa? Ngay cả ngực của tỷ cũng không sờ một chút.
Xoay người mở rộng cửa, đi ra ngoài!
Tuyết Tử chậm rãi mở mắt, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi hồng, hương vị của nam nhân kia, khiến cho nàng mê say.
- Lão phu nhân, Tiểu Cửu thăm người!
Nhìn lão phu nhân bệnh nặng quấn thân, sắp cưỡi hạc quy tiên, Trần Tiểu Cửu cho dù còn khúc mắc nào đi nữa thì giờ khắc này, giữa bầu không khí bi thương này, tất cả đều tan thành mây khói!
Lão phu nhân quay người, gương mặt khô vàng, nếp nhăn khắp mặt, lộ rõ thảm cảnh bệnh tật ghê người của bà.
Bà cố gắng mở mí mắt, lộ ra đôi mắt đỏ thẫm, nhưng vẫn sáng như sao.
- Tiểu Cửu, ta lại nghĩ ngươi sẽ không đến thăm bà già này đâu!
Lão phu nhân nhìn Trần Tiểu Cửu từ trên xuống dưới, trong con mắt thiếu đi chút tức giận, thêm nhiều bình thản.
Hai người chỉ đối đáp một câu như vậy, liền không biết nên nói tiếp thế nào!
Trầm mặc ngắn ngủi, bối rối…
Bỗng nhiên nghe thấy từng tiếng bước chân, tiếng chửi rủa, tiếng gầm gừ ngoài cửa!
Lại nghe thấy tiếng hô cực kỳ tức giận của Trư Ngộ Năng :
- Các ngươi làm gì? Chu Bình, Chu Võ, ta kính các ngươi là bề trên nên mới nhẫn nhịn các ngươi, mà nay các ngươi không ngờ dám nhân lúc mẹ ta bệnh nặng đến gây phiền toái, các ngươi rốt cuộc có âm mưu gì? Ta... Ta liều mạng với các ngươi!
Giọng nói chói tai kiêu ngạo của Chu Bình truyền ra:
- Có âm mưu gì? Lão bà kia cũng sắp tắt thở rồi, còn muốn nắm chặt Chu gia? Nhanh lấy phần của chúng ta ra đây, chúng ta phải tự lập môn hộ. Hôm nay không cho chúng ta một công đạo, chúng ta liền không để yên cho lão bà kia! Đến đây! Đại Hỏa... Xông vào cho ta, tìm lão bà kia hỏi chuyện!
Tiếp theo liền nghe thấy tiếng hò hét ầm ỹ, như cả một đàn muỗi vo vo loạn lên. Chừng hơn trăm người, nghĩ đến đều là người mà Chu Võ Chu Bình gọi đến, ỷ người đông thế mạnh đòi xông vào!
Tuy nhiên... lúc lão phu nhân hồi quang phản chiếu mà dám vào gây sự, chuyện này tuyệt đối là một việc phạm huý kiêng kị.
Trư Ngộ Năng rống lên:
- Phì, cái con mẹ ngươi, ta liều mạng với các ngươi…
Sau đó liền nghe thấy một trận tiếng gào như heo bị chọc tiết của Trư Ngộ Năng . Nguồn:
Chu Mị Nhi liền đứng dậy chạy ra ngoài, trong tay còn cầm một cây dao găm...
Lão phu nhân thở hổn hển, vô lực vươn hai tay, chỉ chỉ ngoài cửa, trong mắt đều là thần sắc cầu cứu. Trần Tiểu Cửu lo lắng cho an toàn của Chu Mị Nhi, dù lão phu nhân không lên tiếng hắn cũng sẽ đi theo bảo vệ cho nàng.
Trần Tiểu Cửu lưu lại Song Nhi chiếu cố lão phu nhân, dẫn Đan Nhi vừa mới vừa ra khỏi cửa liền thấy Trư Ngộ Năng dẫn một đám người hầu đánh loạn lên với những người đó. Bốp bốp vài cái liền bị những người đó đánh nlão xuống đất.
Nhìn kỹ thì thấy, những kẻ đó đều là những gã đàn ông thân thể mạnh mẽ, khôi ngô cường tráng, căn bản không phải là đám thân tộc họ hàng Chu gia. Vẻ mặt chúng cực kỳ hung hăng, vừa nhìn đã biết là cả một đám lưu manh.
Trần Tiểu Cửu lòng trầm xuống: những tên này căn bản không phải thiện nam tín nữ gì, cũng không phải chưởng quầy Chu gia hoặc là họ hàng gì, rõ ràng chính là Chu Bình Chu Võ thừa dịp lão phu nhân sắp mất, sốt ruột cố ý kéo một đám côn đồ đến.
Hắn chợt nghĩ ra một ý, lập tức thì thầm với Đan Nhi. Đan Nhi biết chuyện quá khẩn cấp liền vội vàng chạy đi.
Chu Mị Nhi thấy đám người đang xông tới cũng bất chấp nguy hiểm, không cần mạng chạy lên cản chúng lại.
Chu Bình trừng đôi mắt tam giác, hô to:
- Xông lên cho ta, đánh...
Một đại hán mình trần điên cuồng xông lên, giơ cây gậy, chẳng phân biệt được đen trắng liền đánh Chu Mị Nhi.
Chu Mị Nhi chỉ là một cô gái yếu đuối sao tiếp nhận nổi một gậy hung ác như thế?
Trần Tiểu Cửu thật sự nổi giận, hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt hung dữ: thằng mù này , không ngờ dám động tay động chân với nữ nhân của ta, chán sống sao?
Hắn không thèm lưu tình, phi người lên đá một cước cực kỳ lanh lẹ.
Khanh khách...
Tất cả mọi người không thấy rõ kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cho đại hán kia, chỉ nghe y hét thảm một tiếng liền bay ra xa năm trượng, bùm một tiếng rơi trên mặt đất, không nhúc nhích.
Sống hay chết cũng không biết!
Chu Bình vặn người, độc ác nói:
- Tốt! Ai? Ai dám đánh người của ta, ta lột da hắn!
- Là ta!
Trần Tiểu Cửu đỡ lấy Chu Mị Nhi tiều tụy cả thể xác và tinh thần, cười lạnh nhìn hai huynh đệ Chu Bình Chu Võ.
- Chu Bình, Chu Võ, hai tên mù các ngươi , còn nhận ra ta không?
- Ta quản ngươi là…
Chu Bình bĩu môi, tức giận rống một tiếng. Vừa mới ngẩng đầu nhìn một cái đã sợ tới mức đần cả người ra, nửa câu kiêu ngạo còn lại cũng không dám thốt lên nữa.
Thằng nhãi Trần Tiểu Cửu này, sao lại đến đây?
Chu Bình khiếp sợ cực độ, lão chỉ là mặt hàng nửa vời, gió thổi chiều nào theo chiều nấy, vừa có dã tâm, lại sợ đầu sợ đuôi, từng có Chu lão phu nhân áp chế lão, lão không dám dính vào.
Lão phu nhân già rồi, lão vừa muốn giương cánh hùng phong, phấn chấn lại một phen, lại bị Trần Tiểu Cửu thuần thục, sửa cho dễ bảo!
Đến giờ thật vất vả mới đợi được một cơ hội tuyệt hảo, Trần Tiểu Cửu quyết tuyệt với Chu gia, Chu lão bà bệnh nặng quấn thân, đã hấp hối, đúng là thời cơ tốt nhất cho chồn trộm gà.
Hôm nay, lão thông qua Lý gia lấy được tin tức, Chu lão bà khả năng không xong, được cao nhân chỉ điểm mới dẫn đám lưu manh lại đây, tống tiền!
Nhưng vừa mới thấy Trần Tiểu Cửu, không đợi hắn chân chính tức giận, tâm tình kiêu ngạo của Chu Bình liền chìm vào đáy cốc.
Ngày trước Trần Tiểu Cửu chỉ dựa vào ba tấc lưỡi đã là nhân vật không thể trêu vào, huống chi hiện giờ Trần Tiểu Cửu ở thành Hàng Châu đã là nhân vật dậm chân một cái cũng khiến ba trấn run rẩy.
Tính cách độc ác của Trần Tiểu Cửu này Chu Bình biết rõ. Đấu Long Đại, đoạt thủy vận, đấu đá với Thạch Đầu Trù, đoạt sòng bạc. Dưới tay hắn cũng có cả một bang chúng sẵn sàng liều mạng vì hắn. Một cục xương cứng như thế có mấy người dám trêu vào?
Chu Bình từ sớm đã biết Trần Tiểu Cửu và Chu gia đang ngoảnh mặt xoay lưng mới dám xông vào cửa như vậy. Hiện tại đột nhiên thấy hắn ở đây liền cảm thấy mờ mịt, tên sát tinh này rốt cuộc là tới trợ giúp Chu gia, hay là giống ta, nhân cơ hội tống tiền?
Chu Bình cân nhắc cả nửa ngày mới nhướn mày ngượng ngùng cười, nói:
- Ai nha! Trần công tử không ngờ ở trong này, lão hủ thất lễ! Ngài trăm công ngàn việc sao hôm nay lại rỗi rãi đến Chu gia chúng ta thế này?
- Chu gia các ngươi?
Trần Tiểu Cửu có thể đoán được tâm tư Chu Bình, giương mắt lên khinh thường nhìn y, thâm ý nói:
- Lời này có ý gì? Ta vốn chính là người của Chu gia, nói cái gì nhà các ngươi?
Lời vừa nói ra, thân thể mềm mại của Chu Mị Nhi phát run. Nàng kinh ngạc nhìn gương mặt anh tuấn của Trần Tiểu Cửu, tâm thần bối rối, ôm eo Trần Tiểu Cửu, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nỉ non:
- Đồ xấu xa, chàng nói là thật chăng?
Trần Tiểu Cửu cười cười, ôm lấy vòng eo mềm mại của Chu Mị Nhi, nhu tình trong mắt đã biểu đạt tất cả. Hắn nhẹ nhàng nhéo nhéo cái mũi nhỏ Chu Mị Nhi, an ủi nói:
- Nàng vĩnh viễn là nữ nhân của ta.
Chu Bình lập tức ngẩn người, hành động đột ngột như thế hoàn toàn quấy rầy trận tuyến của lão, gần như hoàn toàn phủ định tính toán trước đó của hắn.
Một trăm người Chu Bình, Chu Võ mang đến kia lúc này cũng đã nổi trận lôi đình, có kẻ vừa có ý lỗ mãng định phá phách cướp bóc, còn có một số kẻ biết đại danh Trần Tiểu Cửu, trong lòng sợ hãi, lập tức không dám nhúc nhích.
Đối với này hành vi phá phách cướp bóc này, Trần Tiểu Cửu cũng không ra mặt ngăn lại, nếu không tùy ý cho bọn chúng phá hư một ít tài vật thì sao có thể chế tội cho chúng?
Chu Bình biết Trần Tiểu Cửu lợi hại liền liên tục quát bảo ngưng lại, chỉ có điều những người này có những kẻ lão vốn không quen, là từ cái kẻ gọi là quý nhân đó mượn được, căn bản không nghe lời của lão.
Những người đó đập phá một lúc mới ngừng lại, cuối cùng cũng ngừng lại dưới tiếng quát tháo ầm trời của Chu Bình, Chu Võ.
Trần Tiểu Cửu âm hiểm cười, hỏi Chu Bình:
- Các ngươi làm gì đây? Hưng sư động chúng, dọa người à!
Chu Bình tuy rằng sợ hãi Trần Tiểu Cửu, nhưng lúc này nhiều người cũng không sợ Trần Tiểu Cửu đến gần lão. Tuy nhiên Chu gia có sát tinh Trần Tiểu Cửu này làm chỗ dựa, kế hoạch đại náo trong này một chút đã thành bọt nước.
Lão mặt cười nhưng bụng không cười, nói:
- Ta với Chu lão phu nhân là đồng tông, lão phu nhân bệnh nặng, ta đến thăm hỏi một chút cũng là có tình có lý! Nếu đã tới, lão phu nhân lại không có chuyện gì, ta đây... Ta đây liền đi về.
Lão nói xong, nhưng lại chưa có ý bước đi mà còn chờ lời Trần Tiểu Cửu. Lão cũng không cho rằng thằng nhãi Trần Tiểu Cửu này có thể thông tình đạt lý, tùy ý cho lão ra ra vào vào ở Chu gia mà phá phách!
- Ồ? Hóa ra là thăm hỏi lão phu nhân! Được! Cũng tốt, đã tới là tốt rồi, lão phu nhân đang nghỉ ngơi, cũng không muốn thấy các ngươi, khẩn trương cút đi...
Trần Tiểu Cửu không kiên nhẫn liên tục xua tay.
A?
Cứ vậy tha cho ta?
Tên tiểu tử này đổi tính từ lúc nào, không ngờ lại "Thông tình đạt lý" như vậy? Chu Bình trừng mắt, rất khó tin tưởng lời nói của Trần Tiểu Cửu, đứng chết trân tại chỗ, không hề động!
Trần Tiểu Cửu trừng mắt, hừ lạnh:
- Không nghe lời của ta sao? Hiện tại không đi, chốc nữa các ngươi muốn chạy cũng không được...
Chi Bình đến giờ mới có phản ứng, ngay cả hô một tiếng cũng không, xoay người đi ra. Chẳng qua là còn bận tâm đến thể diện, cho nên đắn đo ra vẻ thư thả, chầm chậm thả bước đi ra ngoài cửa.
Trư Ngộ Năng lảo đảo đứng lên từ mặt đất, chạy đến bên người Trần Tiểu Cửu, ngượng ngùng nói:
- Tiểu Cửu, trong nhà bị đập thành như vậy, ta còn bị chúng đánh? Cứ... Cứ vậy thả bọn họ đi sao?
- Vậy ngươi còn muốn thế nào?
Chu Mị Nhi rất thỏa mãn tựa vào trong lòng Trần Tiểu Cửu, trách móc:
- Hơn trăm người kia Tiểu Cửu đánh sao lại bọn họ, có thể dọa họ chạy đã là cảm ơn trời đất rồi.
Trư Ngộ Năng ngẫm lại, không cam lòng thở dài.
- Ai nói ta muốn thả bọn chúng? Hai người cứ nhìn coi, một lát nữa liền có trò hay để xem.
Trần Tiểu Cửu mắt nhìn đám du côn từ từ biến mất trước mặt, trong mắt tràn ngập quỷ dị.
Cũng chỉ một lát sau liền nghe thấy tiếng kêu, tiếng khóc, tiếng rú...
- Sao... sao lại thế này?
Trư Ngộ Năng không hiểu ra sao nhìn Trần Tiểu Cửu, bỗng nhiên hung hăng vỗ vỗ tay, sắc mặt vui mừng hô lớn:
- Là quân đoàn Anh Mộc, quân đoàn Anh Mộc đến đây? Ha ha ha...
Một lúc sau liền thấy được một loạt người chạy vào, mỗi người mặt xám mày tro, nào còn bộ dạng kiêu ngạo vừa xong?
Anh Mộc quân đoàn một hàng hơn một trăm người, do năm người Anh Mộc dẫn theo, lao vào như đàn hổ vồ mồi, mỗi người cầm trên tay một thanh côn sắt cuồn cuộn xông lên. Ngoại trừ đầu ra, các chỗ khác tuyệt đối không được miễn hình phạt.
Một đám ô hợp sao phải đối thủ của quân đoàn Anh Mộc!
Một trận xung phong liều chết, những tên lưu manh kia lập tức tan rã. Tên nào may mắn thì còn đang bị Anh Mộc quân đoàn đuổi đánh, còn kẻ kém may thì đã gãy tay gãy chân chân té trên mặt đất kêu cha gọi mẹ .
Những kẻ còn lại sợ tới chết khiếp, không dám động đậy, nghẹn ngào quỳ trên đất cầu xin ông nội khoan dung!
Mà dù có như vậy vẫn chưa được. Quân đoàn Anh Mộc đánh đỏ cả mắt rồi, hơn nữa còn nhận được mật lệnh của Trần Tiểu Cửu thì sao có thể hạ thủ lưu tình? Tay nâng côn lên, quan tâm ngươi cầu xin hay không, cứ chặt gãy chân đã tính sau.
Một lúc sau, tiếng kêu rên khắp nơi, hơn trăm tên lưu manh đều nằm ra đất uể oải thở hồng hộc, không tên nào có thể đứng được.
Anh Mộc líu lo cười quái dị , đẩy Chu Bình, Chu Võ sợ tới mức cả người run rẩy tới trước mặt Trần Tiểu Cửu. Chu Võ đã bị đánh gãy chân, ngồi dưới đất không đứng dậy được.
Chu Bình là đầu lĩnh, đãi ngộ đối với lão tốt hơn một chút, để lại một chân cho lão. Anh Mộc xách lão như xách con gà, ấn Chu Bình trên mặt đất, tùy tay đưa cây gậy sắt cho Tiểu Cửu, cười quái đản nói:
- Cửu ca, huynh tới!
Hả?
Chu Bình sợ tới mức cứng lại, sắc mặt cũng không thể nói rõ là màu gì, so với người chết còn khó coi hơn.
- Cửu... Cửu gia, ngài... Ngài hạ thủ lưu tình... Ngài đánh bị thương rất nhiều người, không sợ bị kiện sao?
Trần Tiểu Cửu cười lắc lắc cây gậy, nhẹ nhàng quét qua lưng Chu Bình, vẻ mặt khó hiểu nói:
- Ngươi xông vào nhà tư, đánh đập, cướp bóc thì sao? Chẳng lẽ còn không cho chúng ta tự vệ sao?
Hắn nói xong, tay nâng côn lên!
Tiếng kêu gào vang lên khắp chốn.