Lý Phách Thiên đứng sau Lý lão gia, hai má vặn vẹo càng ngày càng trở nên dữ tợn, nhìn ánh mắt Trần Tiểu Cửu lộ ra một sự âm trầm, phẫn nộ, lòng như thiêu đốt.
- Ngươi nhướn mày cái gì? Đàn ông có thể duỗi có thể co! Không động não, muốn tranh đấu tàn nhẫn, sớm muộn sẽ bị chịu thiệt thòi, lẽ nào ngươi còn không nhớ ra sao?
Lý lão gia híp mắt, thần sắc bình tĩnh nói:
- Nếu không phải vì ngươi kiêu ngạo, ngươi sao có thể hại anh rể của ngươi bị đã thành như vậy? Sao lại hại chị gái ngươi và chúng ta trở mặt thành thù, một mình tới kinh thành cắt đứt quan hệ với chúng ta?
Lý Phách Thiên nghe vậy, không khỏi thu lại thù hận, hung hăng ánh mắt.
Lý lão gia gật đầu, tiếp tục nói:
- Xem ra, là khi chúng ta gây chiến, nếu không thể chế phục Chu gia, hậu hoạn vô cùng, nói không chừng kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
- Cha, nghiêm trọng như vậy sao? Nhưng chúng ta là thủ phủ Hàng Châu, ai có thể nhiều bạc hơn ta chứ?
Lý Phách Thiên không cam lòng cãi lại.
- Bạc nhiều có tác dụng gì?
Lý lão gia gầm lên một tiếng:
- Thạch gia có bạc không? Tên tiểu tử Thạch Đầu Trù đó không mạnh hơn ngươi gấp trăm lần, không phải cũng như thế trúng kế của Trần Tiểu Cửu sao?
Lý Phách Thiên bị Lý lão gia quở trách vài câu, không dám lên tiếng nữa.
Lý lão gia ngửa mặt lên trời thở dài, lẩm bẩm:
- Nếu không thể một kích tất thắng, sẽ thất bại thảm hại, ôi…, quả là chiêu thắng bại thủ, không có bất cứ hi vọng hòa nào.
Mặt trời đã ngả về tây, một chút ánh sáng mờ nhạt chiếu rọi vào cửa chính được che bởi chiếc màn chắn, trạm nghỉ chân màu trắng, bức màn màu trắng, thuần một sắc trắng, vô cùng bi thương.
Trần Tiểu Cửu, Trư Ngộ Năng, Chu Mỵ Nhi ba người bọn họ vây vào nhau, Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng lau giọt nước mắt tràn ra trong khóe mắt đỏ ửng của Chu Mỵ Nhi, an ủi nói:
- Người chết thì đã chết rồi, người sống phải cố gắng, nàng mà khóc, ta sẽ rất đau lòng.
Chu Mỵ Nhi lườm hắn một cái, bàn tay nhỏ bé lén ôm lấy vòng eo của hắn, tuy trong lòng đau khổ, nhưng vẫn không che dấu được sự yêu thích với Trần Tiểu Cửu, khẽ giọng nói:
- Nếu ngươi có thể giễu cợt ta, lời của mẹ ta lúc lâm chung, ngươi còn nhớ rõ không?
- Đương nhiên, lời dặn dò của mẹ vợ, ta nào dám quên?
Trần Tiểu Cửu giơ tay ra, ôm lấy eo của Chu Mỵ Nhi, khẽ xoa một chút, mới u oán nói:
- Nàng gầy đi rất nhiều.
Trư Ngộ Năng không chịu được sự mắt đi mày lại của hai người, ho nhẹ một tiếng:
- Tiểu Cửu, ngươi mau nói xem, rút cuộc ngươi có cách gì? Ta là một tên ngốc, tất cả nhờ vào trí tuệ của ngươi.
Nghe thấy Trư Ngộ Năng tự nhận là thằng ngốc, Trần Tiểu Cửu hướng ánh mắt khinh thường tới gã:
- Ngộ Năng, không phải ta nói huynh, huynh rút cuộc là định giả ngốc tới khi nào? Đã tới nước này rồi, sao huynh còn giả bộ là rùa rụt đầu vậy? Còn liên lụy tới một cô gái bé nhỏ như Mỵ Nhi đây vất vả, chống đỡ giang sơn của Chu gia, còn dám nói mình là ngốc, cẩn thận ta cho huynh một bạt tai. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Trư Ngộ Năng sợ tới mức lùi lại phía sau ba bước, thưa dạ nói:
- Ta…ta có cái khó của ta, vẫn là diệu kế mà mẹ giao cho ta, ta nhất định phải bảo vệ mình.
Trần Tiểu Cửu suy nghĩ rất lâu, dùng ánh mắt giảo hoạt nhìn chằm chằm Trư Ngộ Năng, cười ha hả nói:
- Huynh muốn báo thù cho cha huynh, tìm ra hung thủ sao? Huynh muốn để lão phu nhân an tâm dưới Cửu tuyền sao ?
Trư Ngộ Năng nắm chặt hai tay, ngơ ngác nói:
- Muốn, ta đương nhiên muốn, chỉ cần có thể tìm được hung thủ sát hại cha ta, ngươi bảo ta phải làm gì thì ta sẽ làm.
- Được! Đây mới là Trư Ngộ Năng thật sự.
Trần Tiểu Cửu vỗ vai gã, khích lệ nói:
- Nếu muốn nhanh chóng tìm ra hung thủ, còn muốn dẫn rắn ra khỏi hang, Trư Ngộ Năng, huynh nhất định phải đứng lên lần nữa, tiếp nhận Chu Mỵ Nhi, quản lý gia nghiệp của Chu gia! dùng trí tuệ của hunh để tạo lên nghiệp lớn, để cho tất cả những tiêu điểm nhắm vào Chu Mỵ Nhi, chuyển dời lên người huynh.
- Dẫn rắn ra khỏi hang?
Trư Ngộ Năng là một người thông minh, một lát liền phản ứng lại luôn, chui qua tay nói:
- Chỉ cần có thể tìm ra hung thủ, ta mới không ngại lấy thân làm mồi dụ, cho dù phải chết, cũng không tiếc.
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Huynh có dũng khí là được! Về chuyện an toàn của bản thân, huynh không cần sợ hãi, ta sẽ cử người bảo vệ sự an toàn của huynh.
Nghĩ thầm rằng chỉ cần tuyển ra hai người từ Hỗ gia trại, bảo vệ an toàn của Trư Ngộ Năng là đủ rồi.
Chu Mỵ Nhi có được có mất, vừa vì mẫu thân qua đời mà đau lòng, lại vì Tiểu Cửu quay trở về mang lại hạnh phúc vô biên cho mình, thứ tình cảm đan xen này khiến nàng vừa tan nát cõi lòng, lại vui sướng vô cùng.
Nàng thân thiết kéo cánh tay Trần Tiểu Cửu, cũng không e dè, cơ thể mình hoàn toàn đặt trên người Trần Tiểu Cửu, nháy mắt, truy vấn hỏi:
- Vậy cơ nghiệp của Chu gia làm thế nào? Có cách nào ngăn cơn sóng dữ không?
Trần Tiểu Cửu tự tin mỉm cười:
- Lúc này nói cũng đơn giản, chỉ cần tám chữ: dương đông kích tây, thẳng đảo Hoàng Long.
- Được, được! Tiểu Cửu thật mưu kế.
Trư Ngộ Năng liên tục vỗ tay, đợi sau khi vỗ tay xong, Trần Tiểu Cửu mới hỏi:
- Ngộ Năng, huynh nếu biết mưu kế lần này, vậy ta nghe cao kiến của huynh.
Chu Mỵ Nhi cũng kinh ngạc nhìn Trư Ngộ Năng, khóe miệng lộ ra nụ cười bỡn cợt.
Trư Ngộ Năng đỏ mặt tía tai, ngượng ngùng cười nói:
- Cái này…Tiểu Cửu ngươi có ý gì, ta chính là ý đó, ta ăn nói vụng về, vẫn là để Tiểu Cửu nói đi.
Trần Tiểu Cửu bị lời nói của Trư Ngộ Năng làm chết khiếp, trong lòng nghẹn một hơi, trừng mắt nhìn gã, mới tự tin nói:
- Lý gia gõ trống khua chiêng lấy tinh thần, về tơ lụa gấm vóc, dùng toàn lực, chúng ta nếu là chọc đúng râu, đối sách cứng rắn, kết cục cuối cùng vẫn là thất bại bị thương, đại thương nguyên khí.
- Cho nên, chúng ta nhất định phải tứ lạng bạt thiên cân, đánh úp, lách qua tay y, cắm vào mông y, sẽ khiến y máu tươi giàn dụa.
Trư Ngộ Năng vội vàng vỗ tay, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý:
- Tiểu Cửu, ta cuối cùng đã biết, ý của ngươi là chúng ta bày ra tơ lụa đồ sứ thượng hạng , chính diện đối phó với Lý gia, sau đó ngấm ngầm đánh vào ngành thuốc?
Đầu heo này, quả nhiên thông minh như Trư Bát Giới, một chút đã thấu hiểu.
Trần Tiểu Cửu tán thưởng gã, chậm rãi giải thích nói:
- Huynh giống như Mỵ Nhi trước đây, làm ra tư thế cá chết mà lưới cũng rách, thu hút Lý gia, khiến cho sức chú ý của Lý gia hoàn toàn bị thu hút đi, sau đó chúng ta tập trung tiền bạc, lén làm cửa hiệu thuốc sau lưng hắn, đợi chúng ta chiếm được ngành thuốc rồi, sau đó lại hai mặt giáp công, quyết chiến với Lý gia, thế nào?
Trư Ngộ Năng suy nghĩ một lúc, nghi vấn nói:
- Nhưng, Lý gia giàu có ở Hàng Châu, hiệu thuốc lại kinh doanh rất tốt, làm sao mới có thể áp chế được y? Hơn nữa, Tiểu Cửu huynh đâu có nhiều bạc như vậy?
- Hừ…sao lại không có bạc, cái đầu heo của huynh, cho mượn ta một trăm vạn lượng bạc trước thì không phải là ta có rồi sao?
- Một trăm vạn lượng nhiều như vậy? Huynh bán ta đi, ta cũng không có nhiều bạc như vậy.
Trư Ngộ Năng đau lòng đếm đầu ngón tay:
- Nhiều nhất có thể cho ngươi năm mươi vạn lượng, nhiều hơn một xu cũng không có.
Trần Tiểu Cửu cười đắc ý:
- Năm mươi vạn lượng cũng đủ rồi.
Trư Ngộ Năng thấy Trần Tiểu Cửu cười đắc ý như vậy, liền biết mình đã đồng ý quá nhanh, một câu nói liền bị hắn ép ra năm mươi vạn lượng bạc, thật là thiệt thòi mà!
Vẻ mặt gã đau khổ nói:
- Cho dù ta cho huynh mượn năm mươi vạn lượng bạc, bản thân huynh lại có năm mươi vạn lượng bạc, cũng không đủ cạnh tranh với Lý gia đâu!
- Ai nói là ta chỉ có năm mươi vạn lượng bạc?
Trần Tiểu Cửu giơ tay ra, đắc ý lật qua lại ba lần.
- Một trăm năm mươi vạn lượng?
Trư Ngộ Năng há hốc mồm, mặt kinh ngạc:
- Trời, Tiểu Cửu, huynh đừng lừa ta! Huynh sao có thể có nhiều như vậy? Lẽ nào là đi cướp sao?
Trần Tiểu Cửu rất khinh thường Trư Ngộ Năng, cũng không thể nói với gã một trăm vạn lượng bạc là từ chỗ Phan Tường mà ra, khinh thường nói:
- Huynh quản bạc của ta từ đâu mà có làm gì, mặc kệ mèo trắng mèo đen đi, bắt được chuột thì là mèo tốt rồi, huynh cứ chờ mà xem. Tương lai chúng ta, em rể và anh vợ, có thể bao quát ngành tơ lụa, thủy vận, còn có hiệu thuốc, có gì kinh ngạc chứ?
- Đừng nói hươu nói vượn nữa đi.
Chu Mỵ Nhi nghe Trần Tiểu Cửu nói toàn lời thô tục, vừa ngượng ngùng, vừa giận dữ, nhất thời quên hết đau buồn, ngay cả vành tai cũng đỏ ửng lên, bĩu môi nói:
- Cái gì mà em rể với anh vợ, trong lòng ta khó chịu như vậy, ngươi còn ức hiếp ta như trước sao? Ta không có tâm trạng đấu khẩu với ngươi.
Trần Tiểu Cửu cười hì hì, lén gãi lòng bàn tay Chu Mỵ Nhi, ghé vào tai Chu Mỵ Nhi nói:
- Đấu khẩu không có ý nghĩa, ha ha…hôn môi ta mới thích.
- Ngươi muốn chết à.
Chu Mỵ Nhi không chịu nổi trò đùa của Trần Tiểu Cửu, thân thể mềm nhũn, dựa vào lòng Trần Tiểu Cửu, ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng trên người hắn, buồn bã nói:
- Cái miệng của ngươi sao? không biết hôn bao nhiêu người phụ nữ rồi, ta mới không thèm.
Trư Ngộ Năng thấy hai ngươi cứ liếc mắt đưa tình như ở chốn không người, buồn nôn trong lòng, vội chạy ra ngoài, trước khi đóng cửa, mới nói:
- Anh vợ không dám làm phiền muội muội và em rể thanh tu.
Gã còn chưa kịp đóng cửa lại, Chu Mỵ Nhi liền ném chén trà bay ra ngoài, vừa khéo chạm vào trán của Trư Ngộ Năng, tên đầu heo này không dám ở lâu nữa, vẻ mặt đầy vết máu mà chạy xa.
Đợi Trư Ngộ Năng đi rồi, Trần Tiểu Cửu lại không chịu nổi nỗi nhớ bao ngày, ôm Chu Mỵ Nhi ngồi trên đùi mình, mở to miệng, mang theo chút sức mạnh, khiêu mở cái miệng nhỏ nhắn của Chu Mỵ Nhi, ngậm ở đầu lưỡi, hương vị ngọt ngào như mật, làm cho người ta mê say trong lòng.
- Tiểu Cửu.
Chu Mỵ Nhi cũng rất động tình, cũng không longượng ngùng, ôm chặt lấy cánh tay của Trần Tiểu Cửu, dùng bộ ngực đầy đặn của mình ấn chặt vào người Trần Tiểu Cửu, hận không thể chui vào trong lòng Trần Tiểu Cửu.
Hai người môi quấn môi, thở hổn hển, điên cuồng hôn môi đối phương.
Trần Tiểu Cửu vẫn không thỏa mãn, đầu rúc vào bầu vú mềm mại của Chu Mỵ Nhi, như ngửi thấy mùi hương trúc nhè nhẹ, tâm thần đủ say, hai tay dùng sức xé rách áo.
Bộ ngực trắng nõn mê người như con thỏ con ngượng ngùng e ấp, run rẩy trước mặt Trần Tiểu Cửu.
- Tiểu Cửu! ngươi làm gì vậy? Cái này….không được.
Chu Mỵ Nhi vội vàng khép áo lại, nhưng phát hiện, đầu của Trần Tiểu Cửu đã tiến vào bên trong áo nàng.
Cùng với tiếng ưm hừ nhẹ nhàng của nàng, trên ngực cảm thấy ngứa ngáy, hai nụ hoa màu đỏ đã bị cái miệng nóng hầm hập ngậm lấy…