Trần Tiểu Cửu bận rộn với việc kinh doanh thảo dược, nên thủy vận hoàn toàn ủy quyền cho Kỷ Tiểu Đường, Anh Mộc và Bành Thông chăm lo, kinh doanh càng ngày càng nhiều, hắn càng ngày càng bận.
Còn tranh thủ lúc rảnh rỗi lại phân tâm không có cách.
Những ngày này, một chưởng quỹ thích hợp chỉ là…chỉ là không có nhân tài thích hợp, cố tình để Diệp Ngâm Phong tìm mấy chưởng quỹ ở kinh thành, vừa lo không quen tình hình dân chúng ở Hàng Châu, lại người ngoài ngành chỉ huy người trong ngành, thật là nguy.
Điểm này cũng là sự so sánh giữa Trần Tiểu Cửu và Lý gia, hoàn cảnh khác nhau.
Hôm nay, ban ngày thì Trần Tiểu Cửu đốc thúc công việc của hiệu thuốc, buổi đêm lại lén trốn ra ngoài.
- Đi đâu vậy?
Trần Tiểu Cửu vừa lén ra ngoài, Đan Nhi đã từ sau bước lên, kéo cánh tay, cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Có phải ngươi muốn đi tìm con hồ ly Tuyết Tử kia không?
Trần Tiểu Cửu cười, an ủi nói:
- Trong lòng ta, Đan Nhi mới là hồ ly tinh à.
Trong lòng Đan Nhi thấy ngọt ngào, lại sẵng giọng nói:
- Ngươi lại lừa ta, nếu không phải ngươi đi tìm Tuyết Tử, vậy thì nửa đêm lén lút ra ngoài làm gì vậy?
Trần Tiểu Cửu đau đầu, không biết trả lời Đan Nhi thế nào, Đan Nhi lại đổi thái độ thay bằng nụ cười:
- Ta cả ngày ở nhà cũng không có việc gì, nếu ngươi không chê ta làm vướng bận, vậy thì dẫn ta đi cùng có được không?
Trần Tiểu Cửu búng quỳnh mũi của Đan Nhi, được voi lại đòi tiên:
- Được thôi! Nhưng Đan Nhi phải hôn ta một cái, bằng không ta cũng không làm.
Hôn một cái?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đan Nhi đỏ ửng lên, lén lút liếc mắt nhìn Song Nhi đang ngồi trong phòng, lắc mông, kéo Trần Tiểu Cửu đến dưới một cây cổ thụ, cúi đầu xấu hổ nói:
- Tiểu Cửu, ta nói với ngươi! chỉ có thể hôn một lát thôi, hôn nhiều rồi, đừng trách ta cắn lưỡi ngươi.
- Một lát à?
Trần Tiểu Cửu không cam tâm nói:
- Vậy sờ có được không?
- Sờ ở đâu?
Đan Nhi mặt nóng bừng, hỏi xong lại cảm thấy thừa, phát hiện con mắt của Trần Tiểu Cửu đã đỏ lên, dừng lại ở trên bộ ngực nàng.
Đan Nhi khẽ lắc mông, cắn môi, thấp giọng nói:
- Cái đó…cái đó sờ bên ngoài được rồi, cũng chỉ có thể sờ một lát, không thể sờ lâu, bằng không…ta sẽ cắn lưỡi ngươi.
Trần Tiểu Cửu đồng ý liên mồm, tiến sát lại, muốn hôn môi Đan Nhi.
Đan Nhi tuy bị Trần Tiểu Cửu đùa giỡn vô số lần, nhưng vẫn có chút xấu hổ, vội nhắm chặt mắt, nắm chặt tay, ngượng ngùng chờ đợi sự sủng hạnh của Trần Tiểu Cửu.
Đợi một lúc, lại không thấy Trần Tiểu Cửu làm gì, cơn gió thu thổi qua, khẽ thổi mát lạnh chỗ cổ, Đan Nhi có chút xao động, gắt giọng:
- Tiểu Cửu thối, ngươi giỡn ta, ngươi rút cuộc hôn hay không? Còn không hôn, ta…ta sẽ không nhường nữa ?
Trong lòng lo lắng, phất phất cánh tay, đánh về phía Trần Tiểu Cửu, chỉ là lại đánh vào khoảng không, bốn phía một màu đen tối mịt, đâu có nhìn rõ bóng hình của Trần Tiểu Cửu?
Tiểu Cửu thối, dám giỡn ta?
Đan Nhi tức tới đỏ mặt tía tai, ngực thở dốc, thân hình túng lên, liền đi gây phiền phức cho Tuyết Tử.
Trần Tiểu Cửu đúng hẹn tới nhà Chu Bình, Chu Bình, Chu Vũ đã ngồi đợi trong nhà, thấy Trần Tiểu Cửu tới, vội vàng ngâm trà mời Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu xua tay, cười nói:
- Các ông không cần câu nệ, chỉ cần là bạn của Tiểu Cửu ta, thì sẽ không phân biệt gì cả, trước giờ ta không hề để ý tới sự câu nệ này, chỉ xem trọng tấm lòng của ông.
Chu Bình vừa nghe lời này, trong lòng liền kiên định lại.
Trần Tiểu Cửu hỏi Chu Bình về Lý gia, Chu Bình nịnh nọt nói:
- Trần công tử liệu sự như thần, bày mưu nghĩ kế, quyết thắng ngàn dặm, ta thật bái phục.
Nói xong lời dạo đầu, mới trịnh trọng nói:
- Lý lão gia cho rằng ngươi dùng kế hoãn binh, tiến quân vào hiệu thuốc là giả, giảm bớt áp lực của Chu gia mới là thật, cho nên, không tiếc gì cả, thậm gì huy động tiền ở ngân hàng muốn nhanh chóng quyết chiến với Chu gia.
Trần Tiểu Cửu gật đầu hài lòng, cười nói:
- Lý lão gia đối với ông thế nào?
Chu Bình ngượng ngùng cười:
- Vô cùng nể trọng, trong những chưởng quỹ này, chỉ có ta hiểu rõ Chu gia nhất. Cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng! Lý lão gia có động tĩnh gì mới, ta sẽ là người đầu tiên biết.
- Vậy thì tốt.
Trần Tiểu Cửu khuyên bảo nói:
- Ông phải giả bộ giống một chút, nên động thủ với Chu gia, quyết không được lưu tình, quyết không thể vì việc nhỏ mà làm hỏng việc lớn, chỉ cần thông báo trước là được.
Chu Bình gật đầu, Trần Tiểu Cửu dặn dò xong, liền muốn rời khỏi.
Chu Bình do dự nói:
- Hôm trước Lý lão gia sốt ruột gọi tất cả các chưởng quỹ tới bàn bạc đối sách, Lý lão gia tín nhiệm ta, bảo ta tới dự.
Trần Tiểu Cửu cười:
- Lẽ nào xảy ra chuyện gì thú vị sao? Ta muốn nghe xem, ai có thể có chút coi trọng ta.
Chu Bình nói:
- Tất cả các chưởng quỹ đều không đặt ngươi trong lòng, duy chỉ có chưởng quỹ của Vạn Xuân Đường – Vương Khải Niên, lo lắng, có chút kiêng kỵ với ngươi, còn nhắc nhở Lý lão gia nhất định không nên khinh địch.
- Hừ….Vương Khải Niên à! Y luôn có con mắt tinh tường!
Trần Tiểu Cửu lại nói:
- Vậy Lý lão gia nói thế nào?
Chu Bình cười quỷ dị:
- Lý lão gia vốn kiêng kỵ lai lịch của Vương Khải Niên, sức ảnh hưởng với Vạn Xuân Đường rất lớn, nghe Vương Khải Niên phản bác lão, trong lòng rất không vui, cho nên….
Trần Tiểu Cửu cười:
- Cho nên ông đã quen thói liền dùng kế ly gián?
Chu Bình nét mặt già nua đỏ ửng lên:
- Ta đang nghĩ Vạn Xuân Đường vừa hay đang có quan hệ cạnh tranh với hiệu thuốc mà công tử vừa mới mở, cho nên, trong lòng tức giận, không chịu được liền chèn ép y một chút.
Trần Tiểu Cửu lại ngồi xuống thưởng trà, truy vấn nói:
- Vậy Lý lão gia có phản ứng thế nào?
Chu Bình nói:
- Tuy Lý lão gia phủ thành rất sâu, bề ngoài nhìn không ra điều gì, nhưng ta khá gần với lão, phát hiện cánh tay lão có chút run run, rất có thể đã bị Vương Khải Niên chọc tức.
Trần Tiểu Cửu vui vẻ vỗ tay, vui vẻ khen ngợi Chu Bình:
- Ông không đi đường thẳng, rút cuộc cũng làm được một việc tốt.
Chu Bình không hiểu ý lắm.
Trần Tiểu Cửu nắm tay, dặn dò nói:
- Nếu ông có cơ hội tiếp xúc với Lý lão gia, sẽ không để lại kẽ hở tán dương sự tài cán bao nhiêu, sự uy vọng bao nhiêu của Vương Khải Niên, tiểu nhị và nhân viên thu chi, các lang trung của Vạn Xuân Đường, đều rất tín nhiệm hắn, coi hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó! Nhất định phải tâng bốc hắn lên cao, nhớ không?
Chu Bình mặt khó hiểu:
- Cái này…là vì sao?
Trần Tiểu Cửu cười ha ha, vỗ vai Chu Bình, thần bí nói:
- Đây gọi là hàng long phục hổ.
Trần Tiểu Cửu không về nhà, mà đi tìm Tuyết Tử luôn, hắn có thể khẳng định trăm phần trăm, với tính cách bốc đồng của Đan Nhi nhất định sẽ gây rắc rối cho Tuyết Tử.
Hắn đoán rất chuẩn, vừa vào tới khuê phòng của Tuyết Tử, liền bị Tuyết Tử chỉ thẳng vào đầu, hờn dỗi nói:
- Tiểu Cửu, sao ngươi còn không biết nói lý như vậy chứ? Người ta đang ngủ ngon, hết lần này tới lần khác bị một kẻ dấm chua tới quấy rầy ta nghỉ ngơi? Cô ta là bảo bối của ngươi, không nhất định phải thích chứ.
- Tuyết Tử tiểu thư không thích sao?
Trần Tiểu Cửu cười đầy xuân ý:
- Vậy sao còn phải tới đây nhận ta làm sư đệ?
Trên gương mặt mềm mại của Tuyết Tử lộ ra một màu đỏ ửng, giận dữ liếc mắt một cái, chỉ vào Đan Nhi nói:
- Cô nàng dã man đó còn ở chỗ đó, ngươi mau đưa cô ta đi đi! Ta cứ nhìn thấy cô ta, trong lòng liền thấy hoảng loạn vô cùng…
Trần Tiểu Cửu đứng trên đầu giường nhìn Đan Nhi đang ngủ say, biết ngay nàng đã bị tiếng đàn của Tuyết Tử làm cho mê hoặc, nhất thời chưa tỉnh lại được.
Hắn nhẹ nhàng chà xát vào trước mặt Tuyết Tử, cười hì hì nói:
- Ta tuy tới đón Đan Nhi, thật ra trong lòng lại muốn gặp nàng, nếu Đan Nhi không tới gây phiền phức cho nàng, ta thật không nỡ tới phiền nàng.
Hả?
Tuyết Tử không ngờ Trần Tiểu Cửu sẽ nói như vậy, chớp chớp đôi mắt, ngượng ngùng hỏi:
- Ta đâu có ăn thịt ngươi, sao gặp ta có một lần, đã xấu hổ thế chứ?
Trần Tiểu Cửu chỉ vào trái tim mình, kéo dài câu nói cuối:
- Xấu hổ à! Nhìn thấy nàng, sẽ khiến hồng nhan tri kỷ của ta tán gẫu, nhưng thực sự trong lòng ta không có tâm tư này?
- Vậy tâm tư của ngươi là gì?
Trong lòng Tuyết Tử có chút đau nhói, chỉ vào Đan Nhi, nhíu mày nói:
- Sau này nửa đêm đừng có tới tìm ta, ngươi và cô ta mau đi đi.
- Được, được, giận gì chứ?
Trần Tiểu Cửu giơ tay nắm lấy cổ tay của Tuyết Tử, cảm nhận sự dễ chịu của làn da trắng nõn, trong lòng ngứa ngáy, có chút muốn hôn một cái.
Gương mặt Tuyết Tử nóng lên, giãy dụa rút tay lại, lại không ngờ Trần Tiểu Cửu càng nắm chặt hơn, không cho nàng cơ hội cự tuyệt nào. Nàng u oán nhìn Trần Tiểu Cửu đôi mắt cười mà như không cười, gắt giọng:
- Nắm tay ta làm gì? Đêm hôm khuya khoắt, muốn giỡn sao?
Trần Tiểu Cửu bĩu môi:
- Ta là loại người lưu manh vô lại vậy sao?
Tuyết Tử liếc mắt nhìn Trần Tiểu Cửu:
- Nếu ngươi không phải là lưu manh, trên thế giới này còn có lưu manh sao? Nói, rút cuộc nắm tay ta làm gì? Hãy cho ta một lý do, bằng không, ta không thể vô duyên vô cớ bị ngươi làm như thế này.
Khi đang hờn dỗi, liền cảm thấy một chút nội tức âm hàn, từ cánh tay cuồn cuộn chảy vào mạch máu của mình, giọng nói quan tâm dịu dàng, lặng lẽ truyền tới:
- Tuyết Tử tiểu thư, ta trị thương cho nàng, đây chẳng phải là lý do từng nói rồi sao?
Tuyết Tử nhẹ nhàng cắn môi, trên gương mặt trắng nõn có sự kiều diễm, nhẹ giọng nói:
- Nhưng mà…nhưng mà vết thương của ta khỏi rồi.
- Khỏi rồi?
Trần Tiểu Cửu sửng sốt, lại không muốn buông tay Tuyết Tử ra, giỡn đùa nói:
- Thật ra chưa khỏi hẳn, ta củng cố lại một chút cho Tuyết Tử tiểu thư, bệnh cần chữa tận gốc, nàng đừng nghĩ nhiều.
Tuyết Tử cảm nhận được bàn tay của Trần Tiểu Cửu đang miết miết vài cái vào tay mình, khiến trong lòng ngứa ngáy, lại có cảm giác tê dại.
Tuyết Tử điều chỉnh lại hơi thở, cúi đầu, vừa xinh nhìn thấy dưới khố Trần Tiểu Cửu dường như có xu thế cao lên, ngượng ngùng cười ra thành tiếng:
- Tiểu Cửu, ngươi nhất định không được nghĩ nhiều….
Trần Tiểu Cửu quyến luyến không rời, nắm chặt tay chơi đùa, cơ thể bất tri bất giác phản ứng lại, không khỏi thầm than ma lực của Tuyết Tử là vô biên, dẫn tới rồng của mình phải ngẩng đầu.
Đang lúc suy nghĩ kỳ quái, bị ánh mắt như nước của Tuyết Tử làm cho nhộn nhạo, mới cảm giác được ánh mắt u oán phía sau lưng mình vừa quét qua.
Ngoái đầu nhìn lại, lại thấy Đan Nhi đang ngồi dậy, đang nhìn chằm chằm vào bàn tay hắn.
- Đan Nhi!
Trần Tiểu Cửu giật mình, vội vàng buông tay, vẫy tay với Đan Nhi:
- Ta…ta tới đón nàng về nhà.
Đan Nhi không có nhã ý nhìn Tuyết Tử một cái, kéo cánh tay Trần Tiểu Cửu lôi ra ngoài, Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ đành phải đi sau nàng, Tuyết Tử nhìn bóng dáng của Trần Tiểu Cửu, không cam tâm nói:
- Cô nàng dã man, còn dám có lần sau nữa, ta sẽ không nương tay đâu.
Trần Tiểu Cửu vốn định tới nhà Chu Bình, chỉ là muốn tìm hiểu một chút về sách lược, cách thức tiến quân vào hàng tơ lụa vải vóc của Lý lão gia, chỉ là không ngờ liễu nhiều thành rừng, có được một tin vô cùng phấn chấn.
Trần Tiểu Cửu đã chuẩn bị xong xuôi, chút nữa là có thể trù tính được đại chưởng quỹ, phàm là do mình quản, thì rất mệt để nói
Còn Vương Khải Niên đã làm tùy tùng phục vụ Lý gia bao nhiêu năm nay, bất luận là kinh nghiệm hay là quan hệ, đều gần như là xuất sắc nhất, chỉ là Vương Khải Niên trung thành và tận tâm với Lý gia, muốn vênh lên, thì gặp khó khăn rất lớn.
Nhưng, bây giờ không giống nữa, thông qua lời nói của Chu Bình, có thể biết được, trong lòng Lý lão gia nhất định là không hài lòng với Vương Khải Niên. Ngăn cách.
Hoặc là sợ hãi quyền lực quá lớn của Vương Khải Niên, khống chế Vạn Xuân Đường., hoặc là cảm thấy Vương Khải Niên kiêu ngạo ương ngạnh, buồn thay cho Lý lão gia.
Những mâu thuẫn này nếu là lợi dụng, đủ để buộc được một vết rách không thể khép lại giữa Lý lão gia và Vương Khải Niên, sau đó, thu nạp Vương Khải Niên về phía mình.
Ngày thứ hai, Trần Tiểu Cửu sai Lô Sài Bổng đi tìm hiểu tin tức về Vương Khải Niên.
Lô Sài Bổng nhiều tai mắt, thích hợp nhất để làm những việc này, trải qua một ngày nghe ngóng, khi trời chạng vạng thì quay về nhà Trần Tiểu Cửu, nói:
- Cửu ca, Cửu ca, có tin tốt.
- Tin gì tốt ? Mau nói ta nghe.
Trần Tiểu Cửu bảo Song nhi lấy cho Lô Sài Bổng một tách trà, đợi nghe tin tốt của gã.
Lô Sài Bổng thở hổn hển nói:
- Vương Khải Niên này tác phong chính phái, hành sự kiên cường, không có tư tâm, cũng không có lỗ hổng, nhưng, gia đình ông ta lại không hề vừa ý như sự nghiệp của ông ta.
- Ồ? Điều này ta rất có hứng thú, sao ngươi lại giống ta nhỉ, học biết kiện tụng rồi sao?
Trần Tiểu Cửu nhíu mi, thúc giục.
- Dưới tay cường tướng không có nhược binh, tôi không phải học hỏi Cửu ca sao.
Lô Sài Bổng ngượng ngùng cười, mới nói:
- Đây là một việc, chính là nằm trên người vợ của Vương Khải Niên.
- Vợ ông ta bị một bệnh lạ, khí mạch suy yếu, lúc đập lúc không, không thể ly nhân, không thể vận động, tu dưỡng trên giường, danh y Vạn Xuân Đường Vạn Thọ Sơn từng chẩn đoán, không hiểu được nguyên nhân trong đó.
- Vương Khải Niên dẫn vợ lên kinh thành, tìm đến một danh y kinh thành – Cố Thiên Tình, bắt mạch, chẩn đoán bị chứng hàn huyết, chỉ là bạc chữa bệnh khó mà tìm được.
- Bạc gì?
Trần Tiểu Cửu truy vấn nói.
- Vâng…là cái gì mà cóc độc Tây Vực! đại khái là cái tên này, tôi cũng không nhớ rõ, những thứ này truyền ngôn nói là hiếm có, hơn nữa lại là kịch độc, cho nên, chứng hàn huyết này không thể trừ tận gốc.
Trần Tiểu Cửu sửng sốt, trong mắt lộ ra ánh sao, lại truy vấn nói:
- Còn có việc gì thú vị nữa.
Lô Sài Bổng che miệng, cười nói:
- Ông ta có con trai, tên là Vương Đông Hải, tư chất bình thường, đầu óc đần độn, nhưng lại thích ngâm thơ làm phú, tuy học hành mười năm, nhưng ngay cả một bài thơ cũng không làm được! Thế nhưng, Vương Đông Hải này không cho là mình tư chất đần độn, lại cho là do sư phụ dạy dỗ không tốt.
- Cho nên, y muốn bái danh sư học nghệ! Mà sư phụ y thích nhất, lại là Thôi Viễn Sơn của Thôi gia.
- Lại có việc này?
Trần Tiểu Cửu mắt đảo lên, trong lòng cảm thấy thích thú.
Lô Sài Bổng lại che miệng, vui vẻ nói:
- Nhưng, học trò có tư chất bình thường như vậy, Thôi Viễn Sơn sao có thể thu nhận làm môn hạ của mình chứ? Đã ba lần cự tuyệt Vương Đông Hải.
- Nhưng Vương Đông Hải kiên nhẫn, lại vô cùng dẻo dai, vừa khóc vừa làm loạn thắt cổ, ép Thôi Viễn Sơn phải nhận y là học trò! Thôi Viễn Sơn cố ý không theo, đưa tới phủ nha, giáo huấn Vương Đông Hải một lần. Nhưng Vương Đông Hải không hề hết hy vọng, tuy đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng hàng năm vẫn quấy nhiễu Thôi Viễn Sơn vài lần, khiến Thôi Viễn Sơn rất khó chịu. Ha ha… Cửu ca, huynh nói đáng cười không?
Trần Tiểu Cửu vừa nghe, cũng không kìm nổi cười, không ngờ tên thông thái rởm Thôi Viễn Sơn này, lại còn có người hâm mộ như vậy.
Lô Sài Bổng đi xong, Trần Tiểu Cửu liền trầm tư, nghĩ rút cuộc đã biết nên xử lý việc này thế nào? Khuyết điểm trí mạng của Vương Khải Niên nếu lợi dụng được, có thể có hiệu quả kỳ diệu.
Vợ của Vương Khải Niên cần có cóc độc Tây Vực, thứ này Trần Tiểu Cửu có, chỉ là cóc độc Tây Vực rút cuộc phải mang đến thế nào, mới khiến Vương Khải Niên không thể không vui vẻ nhận.
Còn có Vương Đông Hải gì gì kia nữa, một lòng muốn bái Thôi Viễn Sơn làm sư phụ, chỉ cần mình ra mặt, nguyện vọng này không khó chút nào, chỉ là làm sao có thể làm được việc này ra vẻ thôi?
Thật là một việc đau đầu.
Suy nghĩ một hồi, Trần Tiểu Cửu nhếch miệng, không khỏi có chút có ý tưởng hay.
Tên Thôi Châu Bình này quen với Vương Đông Hải, nhưng tuy dáng vẻ xấu xí, lại rất coi thương Vương Đông Hải mặt đầy mụn nhọt, nhưng yêu cầu của Trần Tiểu Cửu, gã không dễ từ chối.
Trên đường nghĩ tới việc Trần Tiểu Cửu dặn dò, thì đã đến nhà Vương Đông Hải.
Vương Đông Hải đã ba mươi cũng đã có con trai, Thôi Châu Bình tới nhà lại phát hiện Vương Đông Hải vừa dỗ đứa trẻ, lại vừa ôm một quyển kinh thi, ngồi một chỗ đọc nhịp điệu.
Bộ dạng đó giống như là một thầy đồ tài đức vẹn toàn.
- Huynh ta, dụng công như vậy, thật khiến ta hâm mộ.
Thôi Châu Bình khen ngợi nói.
- Hả! Thôi…Thôi công tử sao lại nhàn rỗi tới đây thế này?
Vương Đông Hải có chút kích động, dù sao cũng là con của Thôi Viễn Sơn, cũng là một vị tài tử.
Vội vàng sai nha hoàn dâng trà, sau đó bắt chuyện.
Thôi Châu Bình dừng một lát, mới thở dài nói:
- Vương huynh, dụng công của huynh, thật tâm khó được! huynh đệ ta ngưỡng mộ vô cùng.
Vương Đông Hải buông sách xuống, thở dài nói:
- Ngưỡng mộ cái gì? Ta đây không phải học không nên sao! Nếu khiến lệnh tôn đại nhân có thể thu nhận làm trò, ta bây giờ e cũng là cử nhân, nếu không sao có thể lưu lạc diền viên như vậy?
Hừ…cừ thật, thật dám dõng dạc nói chuyện! ngươi cho rằng cử nhân là dễ như vậy sao?
Thôi Châu Bình cũng không để ý tới gã, thuận miệng tiếp lời:
- Cũng đúng, tài học, nghị lực của bình Vương huynh chỉ cần là cha ta thu nhận làm đồ đệ, huynh nhất định có thể giỏi hơn thầy, chỉ là cha ta…ôi…
Vương Đông Hải vừa nghe thấy cơ hội này, vội đập bàn mạnh một cái, nổi giận nói :
- Không được! Ta phải bái lệnh tôn làm thầy, ta lại đi tới quấy nhiễu Thôi đại gia, Thôi đại gia không nhận ta làm đồ đệ, cuộc sống của ta thật bất an.
- Ôi….Vương huynh, huynh cứ ngồi xuống đã, ta nói với huynh.
Thôi Châu Bình nháy đôi mắt nhỏ, dụ dỗ nói:
- Vương huynh, huynh xin cha ta nhiều năm như vậy rồi, chỉ là lời khẩn cầu thẳng thắn, chứ không hề động não sao?
Vương Đông Hải trừng mắt:
- Thôi đại gia không nhận ta làm đồ đệ, ta không thể thông suốt, không thông suốt chỉ số thông minh ở đâu? Thôi huynh ta thấy là do đầu óc của ta không ra gì sao?
Ta ngã!
Thôi Châu Bình thật sự bị logic của Vương Đông Hải đánh bại, vội nhân cơ hội nói:
- Vương huynh, huynh cứ lỗ mãng tiến đên, là không có tác dụng, cha ta sẽ không nhận huynh làm trò, huynh có thể tìm sự giúp đỡ, nhất định có thể giúp huynh nghĩ cách.
- Ai? Là ai?
Vương Đông Hải kích động vô cùng, mặt cũng đỏ lên.
Thôi Châu Bình thần bí nói:
- Tìm Trần Tiểu Cửu, Trần công tử à! Huynh ấy là một người rất lợi hại, huynh tìm huynh ấy, chỉ cần huynh ấy chịu giúp đỡ, việc này nhất định sẽ thành.
- Trần công tử?
Vương Đông Hải lắc đầu:
- Thanh danh của Trần công tử ta biết, nếu ta được Thôi đại gia nhận làm trò, cũng sẽ thông minh như hắn, chỉ là bây giờ ta không hiểu biết mà thôi.
Thôi Châu Bình nghe vậy, thổ ra một sự sung sưởng sảng khoái vô cùng, nhưng bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục khen gã.
Vương Đông Hải lại thở dài nói:
- Chỉ là…chỉ là ta không quen Trần công tử, người ta dựa vào cái gì mà giúp ta?
Thôi Châu Bình tiếp lời nói:
- Đành vậy! người tốt làm tới cùng, đưa phật lên tận Tây Thiên, ta quen với Trần công tử, nếu đã vậy, ta giới thiệu huynh cho huynh ấy.
Vương Đông Hải vui mừng, đứng lên, đập bàn, nói:
- Cảm tình tốt, việc không nên chậm trễ, chúng ta bây giờ đi thăm Trần công tử.
Vương Đông Hải tuy ngu dốt, nhưng tuyệt đối không ngốc, mời một đại nhân vật như Trần Tiểu Cửu đương nhiên là ở hiệu ăn tốt, Thôi Châu Bình liền tổ chức bữa tiệc ở Tửu lầu của Phan gia – Phúc Mãn lầu.
Trần Tiểu Cửu rất vui vẻ trò chuyện tán gẫu với Vương Đông Hải, chuyện trên trời dưới biển, không chỗ nào không nói chuyện, cuối cùng Trần Tiểu Cửu giám định: Vương Đông Hải tuy không ngốc, nhưng trong đầu tuyệt đối thiếu tâm cơ.
Vương Đông Hải uống nhiều, đầu lưỡi không chạm được vào miệng cống, liền nước mắt nước mũi nói chuyện này.
Trần Tiểu Cửu khó xử nói:
- Vương huynh, chuyện này không dễ làm! Thôi đại gia cũng không phải dễ dàng thu nhận đồ đệ như vậy.
Vương Đông Hải vội vàng nắm lấy tay Trần Tiểu Cửu, khóc lóc nói:
- Trần công tử huynh, huynh nhất định phải giúp ta, nhà ta có bạc, chỉ cần huynh làm xong việc, huynh cần bao nhiêu, ta sẽ cho huynh bấy nhiêu.
Vương Đông Hải này vẫn thật có chút ngốc nghếch.
Nhà ngươi có bạc, còn có thể có nhiều bằng Trần Tiểu Cửu ta sao? ngươi còn muốn dùng bạc để hối lộ ta?
Trần Tiểu Cửu nghiêm mặt nói:
- Vương huynh, Huynh thấy ta là người yêu của hơn người sao?
Thôi Châu Bình vôi vàng theo chiều thuận lợi của việc, khuyên Trần Tiểu Cửu giúp đỡ.
Trần Tiểu Cửu mới khó xử nói:
- Cũng được, xem huynh thành tâm thành ý, nể tình Thôi công tử nói hộ huynh, ta sẽ giúp huynh một lần.
Vương Đông Hải vui mừng, chảy ra một dòng nước mũi, chắp tay tạ ơn.
Trần Tiểu Cửu ra chủ ý rất khoa trương, chính là khiến Trần Tiểu Cửu quỳ gối trước cửa Thôi gia, và nói Thôi Viễn Sơn mềm lòng, chỉ cần quỳ lâu, nhất định sẽ thu nhận huynh làm đồ đệ.
Vương Đông Hải không quan tâm mất mặt xấu hổ, chỉ cần có thể bái Thôi Viễn Sơn làm thầy, khiến gã đổi họ, gã cũng có thể làm.
Thôi gia bên cạnh Tây Hồ, đối diện với Trích Tinh lâu, bên cạnh một con đường phồn hoa.
Y đĩnh đạc quỳ như vậy, trong chốc lát đã thu hút rất nhiều người, vây quanh xem
- Vương công tử, lại tới bái sư à? Sao lại còn quỳ thế?
Có vài người nhàn rỗi bắt đầu trêu ghẹo.
- Đây là chủ ý mà Trần công tử mách ta.
- Trần công tử nào vậy?
- Trời! Là Trần Tiểu Cửu, Trần công tử đó.
- A! Hóa ra là Trần công tử này à! Vậy chúc mừng Vương công tử, Trần công tử là thiên nhân, chủ ý đưa ra sẽ thành, huynh cứ quỳ ở đó đi.
Một lát sau, lại có nhiều người đến trêu ghẹo, họ đều nhất định Trần Tiểu Cửu có thể thành sự.
Vừa sáng ra, sự tích này đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Vương Khải Niên nghe được tin này, mũi ửng lên, cầm một cây gậy, tức giận chạy đi, xống tới trước Vương Đông Hải, giận dữ hét:
- Nghịch tử, trò đùa thiếu suy nghĩ này của mày, không thể không làm mất mặt ta sao?