Vương Khải Niên sự nghiệp đã thành, là một người đại diện có tài , trong nhà có tiền, không so được với tập đoàn tài chính , nhưng tính ra ngoài tập đoàn tài chính ra, còn có mấy người có thể giàu có như y chứ?
Nhưng nhà của y hẳn là không hạnh phúc, thê tử chẳng may bị nhiễm phong hàn, nằm trên giường, không thể nhúc nhích, còn cần người chăm sóc.
Chính vì bị chứng hàn huyế, không thể tiếp tục sinh nở, dưới gối cũng chỉ có một đứa con trai .
Đây chính là nguyên nhân dẫn tới sự cưng chiều thái quá đứa con trai này.
Đứa con trai tuy ngu ngốc đần độn , nhưng chỉ cần có yêu cầu gì, người làm cha như y nhất định cố gắng làm cho bằng được, tuyệt không chau mày.
Y biết nguyện vọng lớn nhất của con trai mình là muốn bái Thôi Viễn Sơn làm sư phụ! Vương Khải Niên không phản đối, Thôi Viễn Sơn đức cao vọng trọng, đại nho có tiếng.
Nếu có thể bái Thôi Viễn Sơn làm sư phụ, có thể làm hiển hách gia môn.
Bất luận nói thế nào, đây cũng là biểu hiện cầu tiến, nhất định không thể quấy nhiễu con trai.
Thế nhưng, bất luận mình nhờ bao nhiêu người, dùng bao nhiêu mối quan hệ, cũng không thể chạm được vào trái tim của Thôi Viễn Sơn, điều này đồng nghĩa là nguyện vọng tốt đẹp của con trai đã thành hoa trong gương, trăng trong nước, mong muốn mà không thể thành.
Bao nhiêu năm nay, Vương Khải Niên đã sớm tiếp nhận sự thật tàn khốc này! Cho dù thực sự trong xương tủy, tà tâm y chưa mất, vẫn còn có một ngọn lửa nhe nhóm.
Thế nhưng, hôm nay, y lại nghe thấy một tin tức vô cùng kinh ngạc, tai mắt trong thành Hàng Châu truyền ra, nói việc Vương Đông Hải bái sư có hi vọng, bởi vì có Trần công tử thần kỳ đã bày mưu tính kế cho.
Cái gọi là Trần công tử thần kỳ chính là tiếng tăm lẫy lừng, không phải chính là nói tới Trần Tiểu Cửu sao?
Vương Khải Niên vừa nghe tin này, không khỏi tức giận vô cùng, trong lòng tự nhiên cho rằng, đây là cái tròng Trần Tiểu Cửu tạo ra, cố ý chèn ép hai cha con họ.
Trần Tiểu Cửu là ai chứ ? Nói trắng ra, chính là kẻ địch lớn nhất hiện giờ của mình.
Đối diện với Vạn Xuân Đường. mở ra một dược đường lớn như vậy, không phải chính là lên mặt với mình sao? Hắn quỷ dị giả dối, đưa ra kế sách chèn ép con trai mình, khiến mình mất mặt, nhiễu loạn tâm tình của mình, cũng rất có khả năng.
Ôi…con trai mình thiếu chút sự thông minh, một đường đi tới bóng tối, còn thật sự tin tưởng Trần Tiểu Cửu, gia môn bất hạnh .
Vương Khải Niên đi nghe ngóng, đến trước cửa Thôi gia, lại thấy cửa Thôi gia rất đông người, đang xôn xao, chen vào xem, lại thấy Vương Đông Sơn đang quỳ dập đầu dáng vẻ rất tiều tụy.
Điều này khiến trong lòng y càng nổi trận lôi đình, xông lên phía trước, đánh một gậy vào lưng Vương Đông Hải, râu cũng tức giận tới tận trời xanh rồi.
- Súc sinh, mày mất mặt chạy tới Thôi gia, còn thật thà quỳ gối dập đầu cho người ta, mày ngu vậy sao? Mau theo ta về nhà, cha mày không dạy nổi mày lên người ư.
- Cha! Cha đừng kéo con.
Vương Đông Hải quỳ ở đó, quật cường như một con lừa, kéo tay áo nói:
- Con phải bái Thôi lão gia làm thầy, cha cản con làm gì chứ?
Vương Khải Niên kéo Vương Đông Hải không hề nhúc nhích, tức giận đạp vào đùi gã:
- Thằng súc sinh này, đó là Trần Tiểu Cửu đang đùa giỡn mày đấy. Hắn đâu có lòng tốt vậy chứ, vô duyên vô cớ hắn giúp mày việc lớn đó sao?
Vương Đông Hải ngây ngô nói:
- Sao lại không có giao tình, bọn con từng uống rượu cùng nhau, Trần công tử chính miệng nói với con, chỉ cần con thành thật quỳ ở đây, Thôi lão gia nhất định sẽ thu nhận con làm học trò, con không sợ, con phải quỳ.
Vương Khải Niên tức giận thiếu chút nữa thì ngã xuống: thằng nghịch tử này, giống như một con lừa, mình thông minh như vậy, sao lại sinh ra một thằng ngốc như thế này chứ?
Khi đang lúc than thở, lại nghe thấy mọi người khua chân múa tay, bàn luận xôn xao, Chung Việt từ đám đông đi ra, cười với Vương Khải Niên nói:
- Vương chưởng quỹ, ông thở dài gì chứ? Nói những lời không nên nói, ông tuy tự xưng là thông minh, nhưng trí tuệ nhìn người, mãi mãi không thể bằng được lệnh công tử.
Vương Khải Niên đương nhiên biết Hàng Châu đệ nhất thái tử gia Chung Việt, nói với người này, còn phải thu kiếm một chút, y thu lại tâm trạng, dõng dạc nói:
- Chung công tử, công tử nói ra lời ấy, chớ không phải cũng là muốn đến tiêu khiển ta sao?
Chung Việt cười nói:
- Vương chưởng quỹ, ông có thể chưa nghe tới danh tiếng của Trần Tiểu Cửu, hắn nhiệt tình vì lợi ích chung, trừ bạo giúp kẻ yếu, phụ nữ và trẻ em Hàng Châu đều biết; thông minh trí tuệ, thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa, cái đó dám không phục sao?
Thôi Châu Bình cũng đi ra từ đám đông, gật đầu nói:
- Tài học, phẩm đức của Trần công tử, Thôi Châu Bình ta là người kính ngưỡng nhất.
Những người đọc sách vây quanh đó nghe vậy, cũng gật đầu lia lịa, tán dương phẩm chất và tài học của Trần Tiểu Cửu.
Vương Khải Niên thấy con trai của Thôi Viễn Sơn, Thôi Châu Bình cũng tôn sùng Trần Tiểu Cửu như vậy, thằng nhãi này nhất định là có bản lĩnh thật! Lại hừ nói:
- Trần công tử có tài học như vậy, ăn no không có việc gì sao? Tại sao phải đến tìm hai cha con ta tiêu khiển chứ? Con trai ta đần độn không rõ chân tướng, lẽ nào ta không hiểu sao?
Chung Việt cười:
- Trần công tử luôn nói giữ lời, những việc huynh ấy nói có thể làm được, thì nhất định có thể làm được, chưa từng nói hư ngôn, vọng ngôn.
Vương Đông Hải quỳ trên mặt đất, trừng mắt, nói thẳng:
- Cha, cha có trái tim của kẻ tiểu nhân, sao đo được lòng quân tử! Trần công tử đã đồng ý với con, nhất định có thể giúp được, cha không cần phải quản đâu.
- Nói bậy! Dám nói cha mày là tiểu nhân à, thằng nghịch tử mày, tao mất công nuôi mày rồi.
Vương Khải Niên tức giận hừ một tiếng, cầm lấy cây gậy, xông lên đánh vào mông Vương Đông Hải, giận dữ nói:
- Nghiệt súc, mau theo ta về, đừng ở đây làm mất mặt ta nữa.
Vương Đông Hải vẫn không nhúc nhích, mọi người bắt đầu lên tiếng châm chọc.
Chung Việt nghiêm mặt nói:
- Vương chưởng quỹ, con trai ông nói không sai, con mắt của ông, kém xa con trai ông quá nhiều rồi.
Một lát sau lại nói:
- Vương đại gia, ông có dám đánh cuộc với tôi không?
- Cược gì?
Vương Khải Niên kinh ngạc nói.
Chung Việt nói:
- Tôi cũng không ức hiếp ông, chúng ta chơi công bằng, phần lớn những người đứng đây đều là người đọc sách! Cũng không nói dối, nếu trước chiều này, Thôi lão gia không thu nạp Vương Đông Hải làm đồ đệ, tôi nhất định sẽ đền tội với Vương chưởng quỹ, nguyện dập đầu trước Vương chưởng quỹ. Sau đó mời chư vị thư sinh ở đây đến lầu nhỏ Tửu Hương lầu tụ tập một trận.
Dừng một lát, đôi mắt lóe lên, nhìn chằm chằm Vương Khải Niên, hừ nói:
- Nếu Thôi lão gia nhận Vương Đông Hải làm đồ đệ trước giờ ngọ, vậy thì Vương chưởng quỹ sẽ nói thế nào? Có phải ông không dám đánh cược không ?
- Có gì mà không dám cược chứ?
Vương Khải Niên không cho là đúng nói:
- Nếu nguyện vọng của con trai thật sự thành thực, đừng nói mời một lần, cho dù là mời ba lần, ta cũng cam tâm tình nguyện, chỉ e đây là chuyện không đâu, đùa giỡn hai cha con ta.
Hai người vỗ tay hoan hô, trong lòng những người đọc sách kia vui mừng, bất luận bên nào thắng, bữa tiếc trưa nay cũng có phần.
Bên ngoài xôn xao lên, Trần Tiểu Cửu lại trốn trong phòng, thảnh thơi thưởng trà với Thôi Viễn Sơn, hắn chưa nói tới mục đích tới lần này với Thôi Viễn Sơn, mà chỉ thảo luận về thư pháp với ông ta.
Lấy ra tứ bảo, mua bút vẩy mực, viết một câu:
- Tinh thành sở chí, kim thạch vi khai.
Rrồng bay phượng múa, thở ra hào hùng.
- Chữ hay! Chữ hay.
Thôi Viễn Sơn cầm trong tay nhìn đi nhìn lại, tán dương không ngớt, yêu thích không buông tay, cẩn thận nhìn tám chữ, dáng vẻ nghiền ngẫm.
Trần Tiểu Cửu biết Thôi Viễn Sơn là người thông minh, nói chuyện với người thông minh, không cần nói nhiều, hắn cười:
- Thôi lão gia học bác uyên thâm, hiểu được tám chữ này, phải không?
Thôi Viễn Sơn bất đắc dĩ cười:
- Mọi việc không có gì tuyệt đối ! Tiểu Cửu à, đây là ngươi làm khó ta ! Ngươi biết, ta không phải là người xảo quyệt, nhưng danh tiếng của ta, ta vẫn rất yêu quý.
- Cho tới nay, học trò của ta tất cả đều thi đỗ tú tài, nhưng Vương Đông Hải này…ôi…
Trần Tiểu Cửu nói:
- Thôi lão gia , hoàn bích phi chính đạo, không hoàn hảo mới là đẹp! Nếu ông thu nhận Vương Đông Hải, làm viên mãn mộng đẹp của một người, đó là thắng tạo thất cấp phật, còn gì tích đức hơn nữa chứ?
Thôi Viễn Sơn cười ha ha:
- Tiểu Cửu, ngươi khéo mồm khéo miệng vậy, khiến ta không thể từ chối.
Trần Tiểu Cửu cười:
- Cho dù ta không có bất cứ lí do gì, ta nghĩ Thôi Viễn Sơn cũng sẽ không từ chối ta. Chúng ta là bạn vong niên à.
Thôi Viễn Sơn gật đầu mạnh một cái:
- Tiểu Cửu, ngươi vẫnlà đại ân nhân của ta.
Hai người hàn huyên vài câu, Thôi Viễn Sơn lại ăn mặc chỉnh tề, cùng với Trần Tiểu Cửu đi thẳng ra cửa lớn.
Hai cha con họ Vương đều ngẩng đầu, nhìn mặt trời trên đầu, khó khăn lắm mới tới giờ ngọ, lo lắng cho Vương Đông Hải, cũng tức giận cho Vương Khải Niên, hóa ra Trần Tiểu Cửu này thật là đang lừa người?
Tất cả những người đọc sách thích sôi động đều bắt đầu bàn ra tán vào, đây không phải vì duyên cớ tiệc rượu, mà là vì Trần Tiểu Cửu rút cuộc đã thất hứa, điều này đối với Trần Tiểu Cửu luôn tạo ra kỳ tích mà nói, là một bi ai lớn nhất.
Một khi Trần Tiểu Cửu thất hứa, mọi người đều sẽ ghi nhớ thời khắc này.
Vương Đông Hải gần như tuyệt vọng, quỳ trên mặt đất, vẻ mặt đau thương nhìn mặt trời, có giọt nước mắt không cam tâm chảy xuống.
Vương Khải Niên thấy bộ dạng đau khổ của con trai, trong lòng có chút bi ai, có chút bất tranh, đá một phát vào mông gã, oán hận nói:
- Ta sớm đã nói rồi, Trần Tiểu Cửu là đang đùa giỡn con, con còn muốn tin hắn không? Con cho rằng hắn là thần sao? Thôi Viễn Sơn bảo thủ như vậy, cũng là một hậu sinh trẻ tuổi có thể thuyết phục sao?
Dừng lại một chút, lại có ý, thấy Chung Việt, Thôi Viễn Sơn lại nhìn, kéo cánh tay Vương Đông Hải, đau thương nói:
- Đi thôi! Đi về cùng cha, từ hôm nay trở đi, con bỏ cái ý định chết tiệt đó trong đầu đi.
Vương Đông Hải nhìn ánh mặt trời rực rỡ, trong lòng rơi lệ, chính là run rẩy đứng lên.
Chợt thấy hai người từ trong sân bước ra, một già một trẻ, chính là Thôi Viễn Sơn và Trần Tiểu Cửu.
Lập tức, mọi người đều lặng ngắt như tờ, lòng đầy kích động, chờ xem Thôi Viễn Sơn rút cuộc sẽ thu nhận Vương Đông Hải làm đồ đệ không?
Vương Khải Niên ngây người, y thật không ngờ Thôi Viễn Sơn có thể đi ra, nhưng, trong lòng y vẫn cố chấp cho rằng, Thôi Viễn Sơn chẳng qua là muốn đích thân cự tuyệt Vương Đông Hải, để làm tiêu tan ý niệm đó trong đầu nó mà thôi.
Thôi Viễn Sơn tinh thần khỏe mạnh, bước chân thư thả, đi tới trước mặt Vương Đông Hải, đỡ Vương Đông Hải một chút, cười nói:
- Kiên trì bền bỉ, thành ý khẩn thiết, người đọc sách trong thiên hạ, tinh thần học tập này, Vương Đông Hải, ta thu con làm đồ đệ.
Hả?
Thu con làm đồ đệ ?
Vương Đông Hải vui mà khóc, ra sức dập đầu.
Tất cả mọi người cùng hoan hô, hoan hô nhảy nhót, trong lòng thầm cảm khái: Trần Tiểu Cửu vốn là kì tích như vậy...
Chỉ có Vương Khải Niên mắt choáng váng: Đây...đây không phải là nằm mơ chứ?