Nhìn bộ dạng ngây ngốc của Vương Khải Niên, Trần Tiểu Cửu, Thôi Châu Bình, và Chung Việt đều không kìm nổi mà che miệng cười trộm.
Chung Việt dù sao cũng có tiếng là con ông cháu cha, liền đi tới trước mặt Vương Khải Niên, trêu chọc nói:
- Vương chưởng quỹ, ông ngây người ra thế làm gì vậy? Chắc không thể là một con quỷ keo kiệt, còn giả bộ ngơ ngẩn, không mau mời bọn ta ăn cơm đi?
Vương Khải Niên lúc này mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng cảm tạ Thôi Viễn Sơn, rồi dẫn đám tài tử chậm rãi tiến thẳng tới Tửu Hương lầu.
Dọc đường, trong lòng luôn trằn trọc, vẫn đang suy nghĩ về việc Thôi Viễn Sơn nhận con trai làm đồ đệ, nghĩ mãi mà không có lời giải đáp.
Y híp mắt lại, nhìn bộ dáng thân thiết của Thôi Viễn Sơn và Trần Tiểu Cửu, trong lòng mới hiểu được: Hóa ra mình vẫn là bị Trần Tiểu Cửu đùa giỡn.
Nghĩ tới đây, trong lòng liền có cảm giác bất đắc dĩ.
Vương Khải Niên hiểu rõ con trai mình hơn ai hết, tên súc sinh này nếu thật sự dựa vào bốn chữ " kim thạch vi khai"(bền gan vững chí), đánh động được Thôi Viễn Sơn, vậy không cần phải đợi tới ngày hôm nay mới thành công.
Hoặc năm năm trước, Thôi lão gia đã bị " kim thạch vi khai" làm cảm động rồi.
Chứng tỏ rằng Trần Tiểu Cửu hoàn toàn có thể dùng thủ đoạn của mình, năng lực của mình để khiến Thôi Viễn Sơn thay đổi quyết định, còn việc Vương Đông Hải quỳ trước mặt bao nhiêu người hoàn toàn chỉ là một trò chơi ngu xuẩn cực độ, không hề có chút tác dụng nào.
Vậy thì mục đích Trần Tiểu Cửu muốn Vương Đông Hải quỳ gối trước cửa Thôi gia khẩn cầu Thôi Viễn Sơn nhận làm đồ đệ là gì? Lẽ nào chỉ là muốn giỡn Vương Đông Hải thôi, không có việc gì, lại có ý đồ xấu sao?
Đáp án khẳng định là phủ định.
Trần Tiểu Cửu một tay thủy vận, một tay sắp xếp dược đường, làm gì nhàn rỗi mà tạo ra trò đùa này chứ?
Vậy thì mục đích cuối cùng khi làm việc này của Trần Tiểu Cửu là gì?
Vương Khải Niên nghĩ đi nghĩ lại, cũng đoán không được tâm tư thật sự của Trần Tiểu Cửu, nhưng y xác định và khẳng định, tâm tư của Trần Tiểu Cửu tuyệt đối sẽ không đơn thuần như vậy, mục tiêu cuối cùng, phần lớn là nhằm vào mình.
Tuy đầy bụng tâm sự, nhưng trên tiệc rượu, lại không hề tỏ ra là đang suy nghĩ, không thể không giả bộ tươi cười vui mừng.
Thấy Vương Đông Hải cứ vây quanh Thôi Viễn Sơn, kêu sư phụ, trong lòng thật sự bất ngờ: thằng con này tư chất đần độn, có thể có được hỷ sự như vậy, cũng đủ mãn nguyện rồi.
Vương Khải Niên nghĩ như vậy, khóe mắt lại như ươn ướt.
Thôi Viễn Sơn từ chối sự kính rượu của các tài tử, đi tới bên cạnh Vương Khải Niên , trong lòng Vương Khải Niên thầm hổ thẹn, sao có thể để Thôi Viễn Sơn chủ động tới mời rượu chứ! Thật là đầy bụng tâm sự.
Y vội đứng dậy, nâng chén rượu lên, cung kính nới với Thôi Viễn Sơn:
- Thôi lão gia, ông nhận khuyển tử làm đồ đệ, thật khiến ta vô cùng vui mừng, ta mời ông một chén, cảm tạ đại ân của ông.
Thôi Viễn Sơn xua tay từ chối nhã ý của Vương Khải Niên, giơ tay chỉ vào chén rượu của Trần Tiểu Cửu, có thâm ý nói:
- Vương chưởng quỹ, ta là người đọc sách, không biết nhiều nhân tình thế thái, ta một mặt là thấy Vương Đông Hải bền gan vững chí, vô cùng nhẫn nại.
Dừng lại một chút, lại tiếp tục nói:
- Nhưng mặt khác, cũng may mà có Trần Tiểu Cửu tiến cử, thuyết phục, ông cảm tạ Thôi mỗ ta, không bằng cảm tạ Trần Tiểu Cửu mới đúng, hắn mới là đại quý nhân của ông.
Những người xung quanh nghe thấy, liền thi nhau gật đầu, mở to mắt xem Vương Khải Niên tỏ ý cảm tạ với Trần Tiểu Cửu.
Trong lòng Vương Khải Niên do dự, mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, bên trong có phải là có mưu đồ gì không, bản thân cũng không rõ, nhưng không ngăn cản được sự thúc giục của mọi người, con trai y Vương Đông Hải lại gấp gáp, trong chốc lát liền kéo y tới trước mặt Trần Tiểu Cửu.
Vương Khải Niên bất đắc dĩ không kịp nghĩ ngợi nhiều, bưng theo chén rượu, máy móc nói:
- Trần công tử, khuyển tử Đông Hải có thể bái Thôi lão gia làm sư phụ, vẫn là có công tử chu toàn, Vương mỗ kính công tử một chén, thay mặt cho khuyển tử cảm tạ sự dẫn dắt và giúp đỡ của công tử.
Vương Khải Niên cảm thấy tuy Trần Tiểu Cửu có ơn với con trai mình, ở một mức độ nào đó lại là quan hệ thù địch, trong tình hình bình thường, Trần Tiểu Cửu sẽ không thân mật với mình như vậy, vừa rồi trên đường đi, Trần Tiểu Cửu không hề nói lời nào với mình, thì có thể đoán ra, Trần Tiểu Cửu lãnh đạm với mình.
Cho nên, Vương Khải Niên đã chuẩn bị có quyết định dứt khoát.
Thế nhưng, không ngờ Trần Tiểu Cửu lại cười tươi như hoa, đứng lên, vui vẻ nói:
- Vương chưởng quỹ ông không cần khách khí như vậy, lệnh công tử bền gan vững chí, toàn tâm toàn ý, luận tới tâm thành thì linh, những người đọc sách bây giờ, có thể có mấy người được như vậy?
- Ta hận là không sớm kết bạn với lệnh công tử, ha ha…Nhưng bây giờ quen biết cũng chưa muộn, có thể bỏ chút sức lực vì lệnh công tử, thật là vinh hạnh! Lại đây! Vương chưởng quỹ, chúng ta trước đây không quen biết, bây giờ quen rồi, nào! Chúng ta cùng uống một chén.
Vương Khải Niên chưa hề ngờ được Trần Tiểu Cửu không hề lạnh lùng với y, trái lại lại nhiệt tình dào dạt như vậy, khiến những người đọc sách có mặt ở đây cũng ngưỡng mộ.
Y máy móc uống hết rượu trong chén, rượu từ từ chảy xuống bụng, thấy nụ cười đầy tình cảm của Trần Tiểu Cửu, trong lòng không khỏi lộp bộp, bất an vô cùng.
Sự khác thường tất phải có gì đó, Vương Khải Niên tung hoành trên thương trường bao nhiêu năm nay, việc thế nào mà chưa từng gặp qua chứ?
Người ta Trần Tiểu Cửu là trùm thủy vận, dưới tay có tới mấy trăm huynh đệ đi theo kiếm cơm, dựa vào cái gì mà nhàn rỗi, mà kết giao với Vương chưởng quỹ ngươi chứ? Hơn nữa, còn có chút đối địch lẫn nhau!
Bên trong nhất định có gian tà.
Y nhất thời không nghĩ ra, dưới sự khuyên giải của đa số các tài tử, lại không thể tùy ý qua loa cho xong chuyện, tâm sự rất nhiều, lại tỏ ra tươi cười, trong lòng lại tính toán, làm sao để thoát ra.
Trần Tiểu Cửu đâu có bỏ qua cho Vương Khải Niên chứ? Trong lòng thầm cười, trên mặt lại hiện lên nụ cười chân thành, kéo cánh tay Vương Khải Niên, hỏi han ân cần, hỏi thăm một chút về chuyện gia đình.
Hình như quan hệ rất thân thiết, có cảm giác của sự gặp gỡ muộn, khiến những người đọc sách ghen tị.
Tên Vương Khải Niên này chỉ có thể tươi cười ứng phó.
Cùng lúc đó, việc Vương Khải Niên mở tiệc chiêu đãi các tài tử, giống như là bị gió to thổi đi, không chân mà lan truyền nhanh chóng.
Phủ đệ Lý gia tọa lạc tại con phố phồn hoa nhất của thành Hàng Châu, dân tình trong này đang bàn tán xôn xao.
- Nghe tin gì chưa? Hôm nay Tửu Hương lầu rất náo nhiệt, rất nhiều tài tử đều tụ hội ở đó.
- Mọi người còn không biết sao? Hôm nay xảy ra một chuyện rất lớn, con trai của Vương chưởng quỹ của Vạn Xuân Đường., được Thôi Viễn Sơn nhận làm đồ đệ, Thôi Viễn Sơn rất mừng liền mở tiệc rượu ở Tửu Hương lầu.
- Không ngờ lại có việc này? Nhưng Vương Đông Hải đần độn như vậy, sao có thể được Thôi Viễn Sơn nhận làm đồ đệ chứ? Đánh chết ta cũng không tin.
- Ngươi vẫn còn không tin! Biết việc này là do ai làm không? Ngươi nếu biết là ai ra mặt nói giúp con trai Vương chưởng quỹ, thì sẽ tin ta nói là thật.
- Ai? Rút cuộc là ai làm vậy?
- Là Trần Tiểu Cửu! Trùm thủy vận Trần Tiểu Cửu! Hắn thần thông quảng đại, có quan hệ tốt với Thôi Viễn Sơn, ra mặt làm chút việc này, không phải là dễ như trở bàn tay sao?
- Trần Tiểu Cửu? Lại là Trần Tiểu Cửu, vậy thì ta chắc chắn tin việc này rồi, thế nhưng, Trần Tiểu Cửu sao lại giúp đỡ con trai Vương Khải Niên chứ? Ta thấy rất kì lạ.
- Có gì khó giải thích chứ? Chắc chắn là Trần Tiểu Cửu và Vương Khải Niên có giao tình với nhau! Trần Tiểu Cửu là người trọng tình nghĩa, luôn vì bằng hữu, sao có thể không ra mặt giúp đỡ chứ?
- Ồ…ồ…cuối cùng đã hiểu.
Lời đồn đó cứ lan truyền đi nhanh chóng, một truyền mười, mười truyền trăm, lại cố ý truyền tới cửa nhà Lý gia, trong chốc lát, truyền tới tai Lý lão gia.
Lúc này Lý lão gia đang thảo luận chuyện vải vóc với Chu Bình, thảo luận tới chỗ đắc ý, liền không kìm nổi mà cười lớn lên, quản gia nghe thấy bước vào, ghé vào tai Lý lão gia nói cái tin vừa nghe được, không khỏi trố mắt, một trận nổ vang trong tai.
Chu Bình thấy sắc mặt Lý lão gia biến đổi tới mức khó coi, tò mò nói:
- Lý lão gia, ông làm sao vậy? Lẽ nào thấy không thoải mái ở đâu?
Lý lão gia xua tay bảo quản gia lui xuống, chợt đổi lại bằng nụ cười trên mặt, nói:
- Ôi, tên Vương Khải Niên thật đúng là có quý nhân phù trợ, con trai hắn đã bái được Thôi Viễn Sơn làm sư phụ rồi, đây..thật là một tin tốt.
Trong lòng Chu Bình muốn cười, lại truy vấn nói:
- Vậy thật chúc mừng Vương chưởng quỹ rồi, Lý lão gia có thể kể tỉ mỉ được không.
Lý lão gia cười lạnh, kể lại việc vừa nghe được, nói xong, lại cười nói với Chu Bình:
- Ông nói đây có phải là tin tốt không?
Chu Bình nghe vậy, sắc mặt thay đổi, lại trầm mặc không nói gì.
Lý lão gia nhìn ra sự nghi hoặc của Chu Bình, lại ra mặt nói:
- Chu chưởng quỹ lẽ nào không vui cho Vương Khải Niên sao?
Chu Bình nghĩ một lát, mới trịnh trọng nói:
- Lý lão gia, thứ lỗi cho ta nói thẳng, theo ta được biết, Trần Tiểu Cửu chưa từngcó chút giao tình nào với cha con Vương Khải Niên.
- Chưa từng có?
Lý lão gia lộ ra tinh quang trong mắt.
- Chưa từng có!
Chu Bình nói như đinh đóng cột.
Sắc mặt Lý lão gia sầu lo, đứng dậy đi quanh phòng một vòng, một nha hoàn bưng chén trà tới, không cẩn thận làm đổ, Lý lão gia trở nên tức giận:
- Ngươi mù rồi à, cút! Cút khỏi Lý gia, cút ngay..
Nha hoàn sơ run lên, ủy khuất chạy ra ngoài.
Chu Bình suy nghĩ một lát, dò hỏi:
- Lý lão gia, ta có một câu, không biết có nên nói hay không?
- Nói đi.
Lý lão gia khoát tay.
Chu Bình sẵng giọng nói:
- Con trai của Vương Khải Niên muốn bái Thôi Viễn Sơn làm thầy bao nhiêu năm nay, luôn bị Thôi Viễn Sơn đuổi ra khỏi cửa, còn Trần Tiểu Cửu và cha con Vương Khải Niên trước giờ không hề có giao tình gì, sao có thể ra tay giúp đỡ cha con Vương Khải Niên một việc khó giải quyết như thế này chứ? Đây dù sao cũng là một ân tình lớn mà.
Lý lão gia ngẩn ra, đi tới trước mặt Chu Bình, bình tĩnh, truy vấn nói:
- Chu chưởng quỹ biết vì sao?
Chu Bình lắc đầu, u buồn nói:
- Lý lão gia, trước mặt ông, ta là một tiểu nhân, ông nghe có đạo lý gì không.
- Nói! Nói sai ta cũng không trách.
Chu Bình nói:
- Nếu Trần Tiểu Cửu không có lợi, chắc chắc sẽ không vô cớ giúp đỡ Vương chưởng quỹ một việc lớn thế này! Cho nên, chắc chắn là phải có giao dịch hoặc là trao đổi gì đó.
- Liên tưởng tới Trần Tiểu Cửu đang toàn lực tiến quân vào kinh doanh thảo dược, hắn lại là người ngoài ngành, hiệu thuốc bắc lại nằm đối diện với Vạn Xuân Đường, giao dịch với Vương chưởng quỹ, liệu có thể có liên quan gì không?
Thấy đôi mắt Lý lão gia trở nên ngưng trọng, lại do dự nói:
- Hơn nữa, việc lớn như vậy, rất nhiều người tới chúc mừng, nhưng Vương chưởng quỹ sao lại không hề có ý mời Lý lão gia?
Lý lão gia nghe vậy, hung hăng quơ lấy cái trượng, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.