Lời nói của Chu Bình giống như lưỡi dao sắc nhọn, hung hăng đâm vào trái tim Lý lão gia.
Tin đồn vô căn cứ, chưa hẳn không có nguyên nhân.
Sản nghiệp của Lý gia nhiều như vậy, lớn như vậy, chỉ dựa vào một mình lão, sao có thể thành được chứ? Chỉ có thể dựa vào một đại chưởng quỹ có năng lực, nắm bắt mọi việc trong tay.
Mà Lý lão gia chỉ có thể nắm giữ mạch máu trong tay Lý gia trên mức vĩ mô.
Đây cũng là nguyên nhân trực tiếp, Lý lão gia và những người chống đỡ cơ nghiệp của Lý gia như tiểu nhị, người làm công, lang trung, người hầu đều không hiểu nhiều lắm, hoặc là nói không có đại chưởng quỹ bên trong giật dây bắc cầu, các tiểu nhị cả đời không qua lại với Lý lão gia, không có chút ỷ lại nào.
Lý lão gia cũng biết khiếm khuyết này, cho nên, lão nghiêm khắc khống chế các chưởng quỹ trong tay, không chế cổ phần của bọn họ, cử phòng thu chi kiểm tra chặt chẽ sổ sách của bọn họ, khiến họ không dám sinh ra tư tâm.
Còn Vương Khải Niên thì lại cố tình là ngoại lệ.
Năng lực của y rất cao, ánh mắt độc đáo luôn khiến Lý lão gia khâm phục vô cùng, cho nên luôn đưa ra ý kiến được Lý lão gia mở rộng dược đường khác.
Một mặt là cảm thấy mình nhúng tay vào sẽ ảnh hưởng tới sự phát huy của Vương Khải Niên, mặt khác, lão ta cảm thấy mình không thể sánh kịp với những cấu tứ trong nghiệp vụ cụ thể của Vương Khải Niên.
Tùy ý nhúng tay, chỉ làm trò cười cho thiên hạ, gây ra sự nhạo báng của Vương Khải Niên.
Hơn nữa, tên Vương Khải Niên này thủ đoạn tuy có cứng rắn, quyền lớn độc tài, nhưng luôn trung thành và tận tâm với Lý lão gia, hàng năm đều kiếm rất nhiều bạc về, chưa từng có yêu cầu để thêm vào cổ phần của riêng mình.
Sự bao dung lẫn nhau này, đủ để chôn dấu khoảng cách giữa hai người, nếu không phải lột ra cho người ta xem, thì ai có thể biết được nước bên trong sâu bao nhiêu?
Thế nhưng, tình thế bây giờ đã khác, Trần Tiểu Cửu đặt chân vào ngành thảo dược, lần nữa kích thích dây đàn ở tận đáy lòng Lý lão gia, mà hiệu thuốc bắc của Trần Tiểu Cửu lại nằm đối diện với Vạn Xuân Đường., sẽ là lô cốt ngăn cản sự tiến công của Trần Tiểu Cửu.
Tính như vậy, Vương Khải Niên và Trần Tiểu Cửu lẽ ra là quan hệ thù địch, ít nhất là không hợp mắt nhau, không lạnh không nhạt.
Thế mà hôm nay, Vương Khải Niên và Trần Tiểu Cửu lại phát sinh ra mối quan hệ thân thiết, đồng thời như một lưỡi dao cắm sâu vào ngực Lý lão gia, như thểbắt một con ruồi , bắt lão nuốt vào trong bụng, không được nhổ ra.
Thứ cảm giác nhổ mà không ra này khiến người ta khó chịu vô cùng.
Trong lòng lão lại sinh ra ý nghĩ muốn bãi miễn Vương Khải Niên, nhưng lại có chút mâu thuẫn: sự hưng thịnh của Vạn Xuân Đường. đều là nhờ vào tài quản lý xuất sắc của Vương Khải Niên, rời khỏi Vương Khải Niên, Vạn Xuân Đường e là không thể có vinh quanh như xưa.
Nhưng nếu để Vương Khải Niên tiếp tục gánh vác, lại e tên này thật sự có giao dịch gì đó với Trần Tiểu Cửu, sẽ có tổn thất không nhỏ với mình.
Nghĩ như vậy, liền thấy khó xử.
Hừ…được Vương Khải Niên ngươi, ngươi không mời ta, vậy thì ta đích thân tới thăm ngươi.
Lý lão gia cao giọng hô:
- Người đâu, chuẩn bị kiệu, tới Tửu Hương Lầu.
Quay đầu nói với Chu Bình:
- Chu chưởng quỹ, ông cũng đi cùng ta, giúp ta quan sát âm mưu trong đó.
Chu Bình vui vẻ đồng ý, trong mắt lộ ra nụ cười đắc ý.
Đám người Lô Sài Bổng vẫn tuần tra xung quanh khu vực Tửu Hương lầu, từ xa đã nhìn thấy một chiếc kiệu xa hoa đang tiến đến, Lô Sài Bổng không nhiều lời, vội lên lầu, thì thầm với Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu hiểu ý, nghĩ thời khắc then chốt cuối cùng đã tới, hắn bưng chén rượu đi tới trước mặt Vương Khải Niên đang đứng một góc, mặt mày hớn hở nói:
- Vương chưởng quỹ, ông xem ông, hôm nay là ngày đại hỉ của Đông Hải huynh, sao ông lại đứng đây một mình uống rượu chứ? Ta kính ông một chén.
Sở dĩ Vương Khải Niên đứng ở một góc, quan sát tiệc rượu toàn bộ đều lưu lại trên người Thôi Viễn Sơn, Trần Tiểu Cửu, và Vương Đông Hải, là không muốn liên lụy quá sâu với Trần Tiểu Cửu.
Tuy Trần Tiểu Cửu giúp mình, trước mắt chưa phát hiện ra có tư tâm gì, mình cũng là con người chính đáng, không hề có mối quan hệ mờ ám gì với Trần Tiểu Cửu, nói cho hắn một chút kinh nghiệm về kinh doanh hiệu thuốc bắc.
Nhưng, y vẫn quyết định để tránh nghi ngờ, nếu không phải thấy Thôi Viễn Sơn vui vẻ, các tài tử thoải mái chè chén, y thật vẫn mặc kệ Vương Đông Hải.
Thấy Trần Tiểu Cửu mắt đầy xuân phong đứng trước mặt, trong lòng y nhảy lên, sợ nhất là thân thiết với Trần Tiểu Cửu, thằng nhãi này không ngờ còn chủ động tới chỗ mình.
Không để ý tới Trần Tiểu Cửu, mọi người nhìn thấy liền băn khoăn, để ý tới Trần Tiểu Cửu, trong lòng mình cũng băn khoăn.
Trong sự mâu thuẫn vô cùng, Vương Khải Niên miễn cưỡng cạn hết chén rượu, quay người bước đi, y không bao giờ trì hoãn, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Trần Tiểu Cửu đâu có dễ dàng bỏ qua cho y, bàn tay như sắt, nắm chắc cánh tay của của Vương Khải Niên, cho dù sức của Vương Khải Niên mạnh hơn nhiều lần, cũng không thể giãy ra khỏi bàn tay sắt đá đó.
- Vương chưởng quỹ, đừng vội đi, hôm nay Đông Hải huynh bái sư, không phải là rất đáng vui mừng sao? Ta nghĩ sâu xa một chút, Đông Hải huynh bái Thôi lão gia làm sư phụ, nhất định có thể học được rất nhiều kiến thức, thông hiểu đạo lí, chớ nói tú tài, Đông Hải huynh có thể đỗ cử nhân, cũng không phải là việc khó.
Trần Tiểu Cửu nói dài dòng, Vương Khải Niên đau đầu, gần như sắp khóc, căn bản không biết hắn nói tới cái gì, vội vàng cạn chén với Trần Tiểu Cửu, chỉ hi vọng Trần Tiểu Cửu tha cho mình.
- Trần công tử, chén thứ hai này ta đã uống cạn rồi, trong dược đường còn có việc quan trọng, ta phải về xử lý, không thể tiếp công tử được nữa.
Trần Tiểu Cửu cũng không để ý Vương Khải Niên nói gì, thấy bộ dạng đỏ mặt tía tai của y, trong lòng muốn cười, liếc mắt nhìn ra cửa, lại thấy Lý lão gia cùng Chu Bình bước vào.
Lý lão gia đột ngột quang lâm, khiến những tài tử kia lặng ngắt như tờ, ai cũng biết rằng Lý lão gia và Trần Tiểu Cửu đang tiến hành một cuộc tranh đấu không có thuốc súng, đây là sự yên lặng trước lúc binh minh, đại chiến vẫn còn đang tới.
Vương Khải Niên quay lưng về phái Lý lão gia, căn bản không biết nguy cơ đã tới, cũng không biết tại sao những tiếng ồn ào bỗng nhiên tắt ngấm? Vẫn mang theo nụ cười giả tạo hàn huyên với Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu cười rạng rỡ, thân thiết ôm lấy bả vai của Vương Khải Niên, cao giọng nói:
- Vương chưởng quỹ, việc ta vừa nói nếu làm tốt, nhất định có thể thành công, sau này ông không cần làm lụng vất vả, cũng sẽ được hưởng phúc..
Vương Khải Niên mặc kệ những gì Trần Tiểu Cửu nói, liên tiếp gật đầu, mang theo nụ cười nói:
- Đúng! Đúng vậy! Rất đúng.
Vừa nói, vừa giơ chén rượu lên.
- Vương chưởng quỹ, thật náo nhiệt à.
Vương Khải Niên đang ngửa đầu uống rượu, nghe thấy một tiếng âm trầm tức giận vọng tới, mơ hồ cảm thấy giọng nói kia có chút quen thuộc, quay đầu lại nhìn, phát hiện Lý lão gia đang đứng phía sau, thân mình run lên, trong mắt bắn ra một tia oán hận.
Phù….
Choảng…
Vương Khải Niênxấu hổ đứng ngây ra, rượu trong miệng phun ra không trung, chén rượu cũng tự dưng rơi xuống, vỡ tan.
Vương Khải Niên lúc này trong lòng hỗn loạn tựa như chén rượu vừa rơi kia, vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, không thể bình tĩnh lại.
Yên lặng một lát, y lại ngượng ngùng nói:
- Lý lão gia, ông…ông sao lại tới đây?
Y cúi đầu thấy Trần Tiểu Cửu vẫn đang kéo cánh tay y, liền vội giãy ra, nhưng cũng không giãy ra nổi.
Trong lòng thở dài một cái:
- Trong phúc có họa.
Lý lão gia dù sao cũng không phải người bình thường, lão có tâm tư khác với những người thường khác, lão nghiền ngẫm tâm tư của Trần Tiểu Cửu, trái lo phải nghĩ, cảm thấy bên trong có khả năng, có lẽ, có gian trá?
Lão suy nghĩ rất lâu, vẫn quyết định tự mình nhìn rõ, ôm chắc tâm tư của con thỏ, chống gậy, thận trọng đi xuống lầu.
Nhưng, cảnh tượng trước mắt khiến lão gần như kinh ngạc, lão sao có thể ngờ Vương Khải Niên có thể mang tới " sự bất ngờ" lớn như vậy cho lão.
Chỉ thấy, Vương Khải Niên và Trần Tiểu Cửu thân thiết bắt tay bắt chân, cùng uống rượu, mặt đỏ lên vì rượu, mặt tươi cười phấn chấn, điều này khiến Lý lão gia kinh ngạc vô cùng, con ngươi gần như trống rỗng, gần như đã vượt qua sức chịu đựng của lão.
Điều càng khiến Lý lão gia buồn bực hơn là, lỗ tai của mình tốt hơn nhiều, còn nghe thấy Trần Tiểu Cửu và Vương Khải Niên bàn việc đại sự gì đó, còn bảo mai sau hưởng phúc? Vương Khải Niên không ngờ còn gật đầu lia lịa.
Việc đại sự mà đảm bảo hưởng phúc sau này là chỉ tới cái gì? Lý lão gia nghĩ tới đây, một huyền tâm rút cuộc đã sụp xuống tới sự thất vọng cuối cùng.
Lý lão gia, run rẩy đi tới trước mặt Vương Khải Niên, lạnh lùng truy vấn nói:
- Vương chưởng quỹ, rút cuộc là việc đại sự gì, có thể bảo đảm cuộc sống sau này của ông được hưởng phúc vậy?
- Cái này…không lo?
Vương Khải Niên hoang mang nói với Trần Tiểu Cửu:
- Trần công tử, vừa rồi công tử nói tới việc gì mà không lo, nói lại cho Lý lão gia nghe một lần đi.
Vừa rồi hắn chỉ là cố ý hàn huyên, trời biết Trần Tiểu Cửu nói đến cái gì? Đành vội vàng để Trần Tiểu Cửu giải thích rõ, tránh bị hiểu lầm.
- À? Cái này…cái này…
Trần Tiểu Cửu đỏ mặt, dừng một lát, lại nói tiếp:
- Lý lão gia, vừa rồi ta nói với Vương chưởng quỹ, chỉ cần con trai ông ấy Vương Đông Hải học hỏi Thôi lão gia, chỉ cần học tốt, thi đỗ cử nhân, thì cuộc sống sau này của Vương chưởng quỹ hạnh phúc mỹ mãn, khụ khụ… chính là…chính là ý này.
Ta phỉ nhổ.
Trong lòng Lý lão gia thối mạnh một cái, nếu không phải giữ thể diện của Lý gia, thì thật muốn giơ gậy lên, đánh cho Trần Tiểu Cửu và Vương Khải Niên một trận.
Còn cái gì mà Vương Đông Hải đỗ khoa cử?
Cái thứ đó có thể biết chữ là tốt lắm rồi, còn đỗ khoa cử cái rắm ấy.
Thấy Vương Khải Niên lắp bắp không trả lời, Lý lão gia liền lạnh lùng, lại nhìn Trần Tiểu Cửu, lấy lí do qua loa cho xong phải bao nhiêu hoang đường nữa.
Trong lòng liền sáng như gương, biết hai người vừa rồi đang nghiên cứu một chuyện gì mà không muốn người khác biết.
Trong lòng Lý lão gia lạnh như băng, tất cả đều đã rõ chân tướng, lão không còn gì phải lưu lại đây nữa, cầm lấy cây trượng chỉ vào Vương Khải Niên, một câu không nói, quay người mà đi.
Thấy Vương Khải Niên ngơ ngẩn một chỗ, Chu Bình lại ném đá xuống giếng, nói:
- Đồ ăn cây táo rào cây sung.
Chắp tay sau lưng, vô cùng đắc ý.
- Độc cóc Tây Vực?
Trần Tiểu Cửu nghe thấy y cuối cùng cũng nhắc tới chỗ then chốt, liền giả bộ kinh ngạc, truy vấn nói: Nguồn:
- Đây là một loại bảo bối gì vậy? Nghe có vẻ rất hiếm có.
Vương Khải Niên thở dài, lắc đầu nói:
- Độc cóc Tây Vực đâu chỉ hiếm có chứ? Cho dù là vàng bạc của ngươi có chất thành núi, cũng không thể thấy được chân con cóc.
- Hàn tính của độc cóc Tây Vực rất nặng, vợ ta lại mắc chứng hàn huyết, lấy hàn trị hàn, hàn tới cực đỉnh, đó là Chí Dương, có thể thông huyết mạch.
- Chỉ có điều, dược vật này ngàn lượng khó mua, nếu thật có người bán thứ bảo bối này, ta nguyện dùng tất cả gia sản của ta để trao đổi! Ôi….Đáng tiếc.
Trần Tiểu Cửu chợt đứng lên, gật đầu thật mạnh một cái nói:
- Vương thúc thúc, ở kinh thành ta có một số quan hệ, độc cóc Tây Vực này, ta có thể đi nghe ngóng giúp ông, không chừng có người có tin tức về loại độc cóc Tây Vực này.
Vương Khải Niên lắc đầu nói:
- Trần công tử, ý tốt của công tử ta xin nhận, chỉ là trong kinh thành, ta cũng có một số người bạn, họ đã tìm giúp ta bao năm nay, nhưng vấn không hề có chút tin tức, ta sớm đã hết hy vọng rồi, việc này không cần Trần Tiểu Cửu lao tâm.
Trần Tiểu Cửu cười:
- Vương thúc thúc, những bằng hữu mà ông nhờ vả làm gì vậy?
Vương Khải Niên cười, y hiểu ý của Trần Tiểu Cửu, có thâm ý nói:
- Những bằng hữu đó của ta, đều là danh nhân trong kinh thành, có tài tử thư sinh, có y học thánh thủ, còn có cả kỳ tài buôn bán.
Trần Tiểu Cửu lắc đầu, ngắt lời Vương Khải Niên, thần bí nói:
- Có cả người trong cung?
Vương Khải Niên liên tục lắc đầu, kinh ngạc nói:
- Trong Hoàng cung, ngoài phi tần ra thì còn thái giám, ta sao có thể quen biết chứ?
Trần Tiểu Cửu cười hì hì nói:
- Vương thúc thúc, vừa khéo, ta có chút quan hệ với người trong cung.
- Gì cơ?
Trong Hoàng cung có người quen?
Vương Khải Niên gần như hiểu được ý của Trần Tiểu Cửu, liền đứng dậy, nét mặt già nua vô cùng kích động, vểnh râu nói:
- Trần công tử, công tử chớ có lừa ta, những kỳ trân dị bảo này tuy ngàn vàng khó có, nhưng trong Hoàng cung lại rất có khả năng tồn tại.
Trần Tiểu Cửu gật đầu:
- Vương thúc nói không sai, mồng tám tháng tám hàng năm, sứ thần các nước đều tiến công cho Đại Yến Hoàng đế, trong đó phiên bang Tây Vực cũng không ngoại lệ, nói không chừng còn dâng cả độc cóc Tây Vực cho Hoàng đế, cũng chưa biết chừng.
Dừng một lát, lại thần bí nói:
- Hơn nữa, không giấu gì Vương thúc, bằng hữu này của ta là thái giám, quản nội kho của Hoàng đế.
Vương Khải Niên trống ngực đập thình thịch, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nắm chặt tay Trần Tiểu Cửu, chân thành nói:
- Trần công tử, nếu công tử có thể giúp ta tìm thấy được độc cóc Tây Vực, ta….ta sẽ mãi mãi nhớ đại ân đại đức này của công tử.
Nói xong, liền chắp tay với Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu vội vàng đỡ y:
- Vương thúc, thúc là người mà ta vô cùng khâm phục, phẩm chất của lệnh công tử Vương Đông Hải cũng khiến ta vô cùng yêu mến, có thể giúp nhà ta việc gì, ta đều cam tâm tình nguyện, chỉ là…chỉ là không biết trong Hoàng cung còn hay không, nếu có, ta sẽ tìm mọi cách, giúp bằng được Vương thúc.
Vương Khải Niên hiển nhiên mang ơn, Trần Tiểu Cửu lại bắt chuyện tiếp với Vương Khải Niên, rồi ngại ngùng quay về.
Thoắt một cái mười mấy ngày đã trôi qua, trong những ngày này, Trần Tiểu Cửu dặn dò mấy trăm huynh đệ của quân đoàn Anh Mộc tập trung gạt bỏ Lý gia, cố ý nâng Vương Khải Niên lên, đây cũng khiến đầu đường cuối ngõ bàn tán xôn xao về sự mâu thuẫn giưa Lý lão gia và Vương Khải Niên.
Chín mươi mấy phần trăm dân chúng đều chịu sự hướng dẫn không công chính của quân đoàn Anh Mộc, cùng cho rằng Lý lão đầu chỉ coi Vương Khải Niên là một con chó giữ nhà trung thành và tận tâm của Lý gia mà thôi.
Khi con chó vô dụng rồi thì sẽ một cước đá bay.
Việc này truyền tới tai Vương Khải Niên, khiến y cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Trần Tiểu Cửu tuy sửa thanh lâu thành dược đường, nhưng những kỹ nữ tài sắc nơi này, hắn không hề đuổi đi, còn mời một vị lang trung, hàng ngày dạy cho bọn họ tên của các thảo dược, và phương pháp đảo thuốc.
Những kỹ nữ này đều là những người đàn bà lẻ loi hiu quạnh, nếu đuổi họ đi, e rằng chỉ có thể lưu lạc đầu đường xó chợ, bây giờ Trần Tiểu Cửu không đuổi họ đi, để họ nhớ tên các loại thuốc, còn cho họ bạc, thật là một việc làm vô cùng lương thiện.
Từ nay về sau, họ cũng không cần phải bán thân lấy lòng đàn ông nữa, việc này thật khiến cho các kỹ nữ này mừng đến mức hận không thể hiến thân cho Trần Tiểu Cửu mới cam lòng.
Còn Trần Tiểu Cửu từ giờ trở đi càng bận rộn hơn, giả bộ vô cùng yêu thích Vương Đông Hải, hàng ngày đều tới Vương gia quấy rầy, còn tán gẫu với Vương Đông Hải vài câu, sau đó thì đi bái kiến Vương Khải Niên.
Vương Khải Niên là người cực đoan có đầu óc kinh doanh, sự phán đoán của y với mọi vật, trên chiến thuật, có khả năng dự đoán tương lai.
Mỗi khi nói chuyện, luôn có thể khiến người ta tỉnh ngộ, khiến một tài tử có con mắt hiện đại như Trần Tiểu Cửu nghe thấy, lền có cảm giác như xối nước lên đầu.
Thế nhưng, về phương hướng chiến lược, Vương Khải Niên lại có sự kinh ngạc không tầm thường với Trần Tiểu Cửu.
Vô số nhũng người đoc sách trong cuộc đời Vương Khải Niên , như lão ăn mày kia của Phan gia Phan Giao Long, Thạch lão gia của Thạch gia, rồi Lý lão gia, còn có Chu lão phu nhân đều có nhận thức sâu sắc.
Mà trong những tên đầu sỏ này, người Vương Khải Niên xem trọng nhất chính là Lý lão gia.
Ví dụ như ngành ngân hàng tư nhân, tính phiêu lưu là cực cao, hồi báo ngành rất lớn, năm đó Phan gia, Chu gia, Thạch gia, đều không dám tùy tiện tiến vào.
Mà Lý gia vốn là một gia tộc thương nhân bậc trung, Lý lão gia xem xét tình thế, dứt khoát lao vào ngân hàng tư nhân.
Trải qua mấy năm phấn đấu, ngân hàng cũng có đủ quy mô, hơn nữa, còn dựa vào sự quay vòng của vàng bạc, mới liên tiếp hóa giải được nguy cơ thiếu vàng bạc trong quá trình.
Việc kinh doanh của dược đường, cũng thông qua sự tích lũy vốn của ngân hàng, mới đạt được mức độ lũng đoạn.
Mà Lý gia lại dựa vào sự lũng đoạn của hiệu thuốc, sự tích lũy vốn của ngân hàng mới trở thành thương gia giàu có nhất Hàng Châu.
Hiện giờ, cho dù Lý lão gia ăn cả ngã về không, khiêu chiến với Chu gia, nếu không có ngân hàng làm hậu thuẫn, Lưu gia tuyệt không dám sinh ra tư tưởng nghịch thiên như vậy.
Vương Khải Niên chính là vô cùng yêu thích phong độ chiến lược của Lý lão gia, mới gia nhập vào Vạn Xuân Đường.
Vậy mà đã mười mấy năm, dựa vào chiến lược tuyệt diệu của Lý lão gia và chiến thuật kỹ càng của Vương Khải Niên, Vạn Xuân Đường. mới lũng đoạn được mấy chục hiệu thuốc của Hàng Châu.
Nghĩ tới đây, Vương Khải Niên vẫn mang theo sự sầu não.
Nhưng, bây giờ thấy cử chỉ ngôn ngữ của Trần Tiểu Cửu, chiến lược lớn, dường như cao hơn Lý lão gia một bậc.
Vương Khải Niên tuy dốc toàn lực lo lắng cho ngành tơ sợi của Lý lão gia, mang thái độ phản đối, nhưng trong lòng lại luôn đồng quan điểm với chiến lược lớn của Lý lão gia.
Dựa vào sự bền bỉ của Lý lão gia, tuy sẽ chém giết Chu gia vô cùng thảm khốc, giết địch một vạn, tự làm hại mình tám ngàn, nhưng lại rất có khả năng đánh bại Chu gia, giành được thành công.
Nhưng, những ngày nay thông qua những cuộc trò chuyện với Trần Tiểu Cửu, y đã ý thức được rằng, đối thủ của Lý lão gia không ngờ không phải là Chu gia với tài sản khổng lồ, mà là một Trần Tiểu Cửu sắc bén vô cùng.
Thấy các kiểu giải thích của Trần Tiểu Cửu, Vương Khải Niên thậm chí có ý sùng bái Trần Tiểu Cửu.
Y uống một ngụm trà, cười thâm ý với Trần Tiểu Cửu nói:
- Trần công tử, nghe nói công tử tuy lấy lại thanh lâu, nhưng lại không hề đuổi các kỹ nữ bán thân, trái lại hàng ngày còn dạy họ học tên thuốc, có việc này không vậy?
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Vô cùng chính xác, Vương thúc, ông kiến thức phi phàm, có thể hiểu được dụng ý của ta?
Vương Khải Niên cười tự tin nói:
- Ta đoán Trần công tử muốn đổi tất cả các tiểu nhị bốc thuốc của hiệu thuốc bắc thành các cô gái? Ha ha…, những cô gái này cơ thể quyến rũ, đi tới đâu cũng lắc mông lắc eo, cười thản nhiên, mê hoặc chúng sinh, nếu vận dụng tốt, thì là một chủ ý vô cùng tuyệt diệu, có thể thu hút được rất nhiều khách hàng không có dụng tâm.
Trần Tiểu Cửu giơ ngón cái lên, nói:
- Vương thúc, ông thật là trí tuệ phi phàm, trong lòng Tiểu Cửu vô cùng thán phục.
Trần Tiểu Cửu tâng bốc, khiến Vương Khải Niên cơ thể như phiêu du, y như thoáng chút suy nghĩ nói:
- Chủ ý tuyệt diệu này, trước đây ta từng nghĩ tới, nhưng Lý lão gia lại thấy phụ nữ lầu xanh bốc thuốc, thì không trong sạch, ảnh hưởng tới dược hiệu, mà để ta đổi lại là những cô gái đường hoàng. Nhưng Lý lão gia lại không biết, phụ nữ đàng hoàng đâu có được sự quyến rũ như phụ nữ thanh lâu? Vì thế đã từ bỏ việc này..
- Thế nhưng, Trần công tử, ta không ngại nói thẳng, sự thay đổi này của công tử chỉ là một sách lược nhỏ, không thể nào lay động được cơ nghiệp của Lý gia, nếu công tử muốn dùng chút chiến thuật làm thủ đoạn quyết chiến, vậy thì cái đó của công tử chỉ là thất sách thồi.
Trần Tiểu Cửu cười ha ha:
- Vương thúc, ông có chủ ý nào cao minh hơn có thể giúp ta không?
Vương Khải Niên cười lắc đầu, lại tự tin nói:
- Bố cục và hình thức của Lý gia, trải rộng khắp Hàng Châu, chiến lược trả giá của Lý gia, gần như không có phần thắng, đây cũng là công tích lớn nhất ta đã làm cho Lý gia, cho nên, Trần công tử, nếu bộc lộ tài năng trong ngành này, đây cần công tử phải cao tay hơn mới được.
Trần Tiểu Cửu có thâm ý nói:
- Ta bây giờ đã bắc thang lên trời rồi, chỉ là còn thiếu người thôi. Ôi…Thiên kim dễ được, một tướng khó cầu, bây giờ ta mới phát hiện, đại chưởng quỹ của ta không ngờ lại giống như độc cóc Tây Vực, vô cùng khó kiếm.
Vương Khải Niên uống nước trà vào miệng rồi còn phun ra, y biết Trần Tiểu Cửu chính là ví y là độc cóc Tây Vực.
- Trần công tử, ta có nỗi khổ của ta, có câu là trung thần không thờ hai chủ, ngựa tốt không xứng song yên! Lý lão gia tuy tuyệt tình với ta, nhưng ta lại rất khó làm việc trái với lương tâm.
Trần Tiểu Cửu không hề nản lòng, tiếp tục chuyện trò vui vẻ với Vương Khải Niên, khiến Vương Khải Niên vô cùng khâm phục sự vĩ đại của Trần Tiểu Cửu, không vì mình quyết ý từ chối, mà ảo não, phẫn nộ, hay phất tay áo bỏ đi.
Thấy sự độ lượng của Trần Tiểu Cửu, Vương Khải Niên thở dài một tiếng, trong lòng có chút đau nhói mơ hồ.
Năm ngày sau, hiệu thuốc của Trần Tiểu Cửu cuối cùng đã sửa xong, những kỹ nữ thanh lâu ríu ra ríu rít suốt ngày cuối cùng cũng được rèn luyện rất tốt, mấy trăm loại thuốc cũng có thể điểm ra, đều có thể tìm được chính xác.
Điều này khiến Trần Tiểu Cửu vô cùng hưng phấn: mọi sự đã xong, chỉ đợi cơn gió đông thổi qua.
Hắn đem độc cóc Tây Vực mà Tào công công cho hắn đặt dưới chân, giấu trong ngực, sáng sớm đã đi tới phủ Vương Khải Niên.
Lần này, hắn không hề giả bộ khách khí với Vương Đông Hải, mà giả vờ vô cùng hưng phấn, chạy ngay vào thư phòng của Vương Khải Niên.
Vương Khải Niên kinh ngạc nói:
- Trần công tử, sao lại tới đây sớm vậy?
Trần Tiểu Cửu thần bí lấy ra một giấy bọc giấu trong ngực, khoe với Vương Khải Niên:
- Vương thúc, ông đoán xem đây là gì?
Vương Khải Niên lắc đầu, lộ ra dáng vẻ hứng thú.
- Ông xem đi thì biết.
Trần Tiểu Cửu đưa thảo dược cho Vương Khải Niên.
Vương Khải Niên do dự nhận lấy, mở lớp giấy bạc ra, bên trong còn có một tầng giấy bạc, mở lớp giấy bạc, bên trong lại có thêm lớp giấy vàng, mở lớp giấy vàng, còn một một tầng giấy vàng khác.
Vương Khải Niên có chút không kiên nhẫn, thầm nghĩ Trần Tiểu Cửu sáng sớm đã tới để đùa giỡn ta sao?
Y lại do dự mở lớp giấy đó ra, nhìn thấy một chân cóc màu lục, đôi mắt y lóe sáng, vươn mày, giơ tay lấy ra trước mắt, nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới, lại ngửi mùi chân cóc.
Bỗng nhiên, bả vai run lên, nước mắt tung hoành, quỳ xuống trước mắt Trần Tiểu Cửu.