Vương Khải Niên như bị một đòn cảnh tỉnh, đầu óc hỗn loạn, ngây ngốc đứng một chỗ, một chút sức lực cũng không có, không ngờ lại mê man bất tỉnh.
Trần Tiểu Cửu không ngờ Vương Khải Niên lại bị sốc đến như vậy, vội đỡ y ngồi xuống, ấn huyệt nhân trung ở giữa mũi và miệng, rồi vỗ ngực y.
Vương Khải Niên mở to mắt, đôi mắt trống rỗng nhìn ra cửa, vỗ đùi, đau thương nói:
- Một đời anh minh, đã bị hủy hoại trong chốc lát.
Y vô cùng hiểu thủ đoạn của Lý lão gia, từ nay về sau, mình và Lý gia sẽ không còn đường qua lại, Vạn Xuân Đường. cũng không còn can hệ gì với mình nữa.
Trần Tiểu Cửu tuy diệu kế đã thành, nhưng thấy Vương Khải Niên lớn tuổi như vậy, vì việc này mà rơi lệ, trong lòng cũng rất cảm động, hắn biết, nước mắt của Vương Khải Niên không phải là nước mắt của sự tức giận.
Mà trong giọt nước mắt này bao hàm tình cảm sâu đậm với Vạn Xuân Đường.
Một người hoài niệm như vậy, càng khiến Trần Tiểu Cửu yêu thích, Lý lão đầu có người tài như vậy, lại đuổi ra ngoài, Tiểu Cửu ta sẽ thu lại hết.
Tuy nhìn thấy Vương Khải Niên thất thanh khóc lên, nhưng Trần Tiểu Cửu vẫn vờ vịt nói:
- Lý lão đầu này, tức giận gì chứ? Lẽ nào tức giận vì quan hệ cá nhân của ta và Vương chưởng quỹ? Lý lão gia công tư không phân, không biết phải trái, hiểu lầm Vương chưởng quỹ như vậy còn không cho Vương chưởng quỹ cơ hội giải thích, điều này….điều này khiến ta không thể hiểu nổi?
Mọi người nghe vậy, nghĩ tới sự ương ngạnh và hống hách của Lý lão gia vừa rồi, lại so sánh với sự nhiệt tình, trong sáng của Trần Tiểu Cửu, càng cho rằng Lý lão gia là người không nói đạo lý, không biết thị phi.
Trần Tiểu Cửu lại vung tay nói:
- Không được! Ta không thể để Vương chưởng quỹ chịu nỗi oan này, ta phải đi tìm Lý lão đầu đó, ta phải đi tìm công bằng cho Vương chưởng quỹ.
Hắn nâng cánh tay lên muốn đi lý luận, lại bị Vương Khải Niên kéo lại, dặn nói:
- Công tử…công tử đừng đi tìm nữa, việc của ta, tự ta giải quyết.
Trần Tiểu Cửu kéo tay áo Vương Khải Niên, thở dài nói:
- Vương chưởng quỹ, là ta có lỗi với ông! Ta không ngờ lại gây hiểu lầm giữa ông và Lý lão gia, càng không ngờ Lý lão gia lại lòng dạ hẹp hòi như vậy, không có phong cách đại gia chút nào.
Các tài tử nghe vậy, càng cảm nhận được sự rộng lượng của Trần Tiểu Cửu, khinh miệt cường thế của Lý lão gia.
Vương Khải Niên lấy tay lau giọt lệ ở khóe mắt, chịu đựng sự oan ức trong lòng, uể oải nói:
- Trần công tử, không trách công tử, công tử là có lòng tốt, ta biết, mâu thuẫn ẩn giấu giữa ta và Lý lão gia cũng không phải ngày một ngày hai, hôm nay chỉ là giọt nước tràn ly mà thôi.
Y dừng lại một chút, không cam lòng, run rẩy đi ra ngoài, giọng nói cô đơn lại truyền tới:
- Hẳn là có hiểu biết rồi.
Chung Việt, Thôi Châu Bình, Thôi Viễn Sơn đều tiến tới trước mặt Trần Tiểu Cửu, nhìn bóng dáng suy sụp của Vương Khải Niên, Thôi Viễn Sơn nói với Trần Tiểu Cửu:
- Ngươi có phải là quá nhẫn tâm, muốn mai táng Vương Khải Niên sao?
Trần Tiểu Cửu cười, uống một ngụm rượu, lắc đầu nói:
- Đây gọi là Niết Bàn tái sinh.
Vương Khải Niên không cam lòng, ngồi lên xe ngựa, bảo phu xe tiến thẳng tới Vạn Xuân Đường., vừa tới cửa Vạn Xuân Đường liền thấy Lý Phách Thiên đứng ở cửa, chỉ vào mũi y, giận dữ nói:
- Lão già, ông dám ăn cây táo, rào cây sung? Lý gia ta dễ chọc vậy sao, người đâu mau đánh gãy chân lão cho ta.
Một đám tay đấm chân đá xông vào Vương Khải Niên, không cho y cơ hội giải thích. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Vương Khải Niên đâu có ngờ Lý Phách Thiên lại khốn kiếp đến như vậy, muốn chạy cũng không kịp nữa rồi, lòng nghĩ chân tay già cỗi của mình e là rơi vào tay Lý Phách Thiên rồi.
Bỗng nhiên, phía đối diện truyền đến một tiếng hét, Anh Mộc đầu tóc đỏ mang theo một đám người cao to lao tới, uy thế hiển hách, sát khí đùng đùng.
Năm người tiến lên, liền đánh cho những tên kia đến kêu cha khóc mẹ.
Mềm thì sợ rắn, rắn lại không cần mạng, Lý Phách Thiên nếm mùi của Anh Mộc, sợ Anh Mộc hành hung, liền chạy vào hiệu thuốc như một con thỏ, rồi đóng sập cửa lại.
- Đồ thỏ đế.
Anh Mộc nhìn vào cửa thối lại một hơi, rồi vẻ mặt ôn hòa nói với Vương Khải Niên:
- Vương chưởng quỹ, xảy ra chuyện gì vậy? Không phải ông là chưởng quỹ của Vạn Xuân Đường sao? Lý Phách Thiên này sao lại dám đối xử như vậy với ông? May mà ta ở đây, bằng không, ông đã bị Lý Phách Thiên hạ độc thủ rồi.
Vương Khải Niên vỗ ngực, nghĩ tới dáng vẻ ngơ ngác của Lý Phách Thiên, trong lòng run sợ, liên mồm cảm ơn Anh Mộc.
Chợt nghe thấy một tiếng, cửa hiệu thuốc mở ra, rất nhiều bao tải, chăn đệm, hành lý, quần áo đều bị Lý Phách Thiên vứt ra đường, gã chỉ vào mũi Vương Khải Niên, mắng:
- Đồ ăn cây táo rào cây sung, cút đi cho ta, sau này Vạn Xuân Đường ông đừng mơ đặt chân tới.
Những người qua lại phần lớn đều biết Vương Khải Niên, mọi người đều kinh ngạc, đều không hiểu đường đường đại chưởng quỹ của Vạn Xuân Đường không ngờ lại rơi vào cảnh nghèo túng đến mức này, ngay cả quần áo hành lý cũng đều bị ném đi.
Tim Vương Khải Niên như rỏ máu, y bảo phu xe nhặt đồ lên, lại lần nữa cảm tạ Anh Mộc, vội lên xe, đi thẳng tới phủ đệ Lý gia.
Y không muốn cứ thôi như vậy, cũng không muốn bị oan khuất, đây là làm nhục tới nhân phẩm của y, còn khó chịu hơn là giết y, nhanh chóng, chạy tới phủ Lý gia, y không xuống xe, mà ngồi trong xe đợi.
Y cảm thấy sau khi Lý lão gia bình tĩnh lại, vẫn sẽ thận trọng suy nghĩ lại đây là sự hiểu lầm.
Người hầu canh cửa của Lý gia thấy xe ngựa của Vương Khải Niên, liền vội vào báo với Lý lão gia, chỉ là, một lúc lâu sau, người hầu đó chạy ra, xua tay với Vương Khải Niên.
Vương Khải Niên coi như không thấy, vẫn tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.
Người coi cửa kia không đành lòng, cứ chạy vào rồi lại chạy ra hơn chục lần, nhưng rút cuộc vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Lý lão gia đâu.
Cho đến khi trời đã chạng vạng, mặt trời đã ngả về tây, Vương Khải Niên mới đau khổ nhận ra rằng, duyên phận bao năm của mình vào Lý lão gia, đã giống như mặt trời xuống núi, không thể tránh khỏi việc biến mất trên mặt đất, thay vào đó là sự hắc ám của gió thu hiu quạnh.
Sự bất đồng chính là, mặt trời sang ngày mới vẫn có thể mọc lên cao, còn giữa mình và Lý lão gia lại không còn cách gì cứu vãn nữa rồi.
Vương Khải Niên về tới nhà, liền vùi đầu vào trong thư phòng, trong đầu nhớ lại mọi việc đã xảy ra trong ngày.
Đây lẽ nào là âm mưu mà Trần Tiểu Cửu cố tình gây ra? Không thể nào, vì y cảm thấy mình đối với Trần Tiểu Cửu mà nói, còn chưa thể đạt tới mức là lợi dụng Thôi Viễn Sơn, để hãm hại mình.
Cho dù là Trần Tiểu Cửu cố ý gài bẫy mình, lẽ nào hỏa nhãn kim tinh của Lý lão gia không phát hiện ra được uẩn khúc bên trong đó?
Đáp án là phủ định, Lý lão gia sau khi bình tĩnh lại, nhất định sẽ tự trách rồi hối hận, cũng có thể biết lão đã hiểu lầm mình, nhưng lão vẫn không có ý muốn gặp mặt mình.
Vậy là có ý gì?
Tức là Lý lão gia sớm đã chán ghét mình, cũng luôn có sự sợ hãi vì việc mình nắm Vạn Xuân Đường trong tay, nhân lúc này mượn cớ, quang minh chính đại loại trừ mình ra khỏi cửa.
Hơn nữa, tội danh ăn cây táo rào cây sung này chỉ có một mình mình gánh chịu.
Lý lão gia, ông quả là một đời kiêu hùng.
Trong lòng Vương Khải Niên vô cùng tuyệt vọng.
Hôm sau, cơn phong ba này cũng vẫn chưa êm lắng, đầu đường cuối ngõ, quán trà kỹ viện, vẫn đang bàn tán xôn xao về việc ly kỳ này, mà phần lớn đều là truyền ra từ những tài tử có mắt trong Tửu Hương lầu lúc đó.
Cho nên, vấn đề cũng rất kỳ lạ.
- Nghe tin gì chưa? Lý lão gia đã đuổi Vương Khải Niên rồi, ôi…, Vương chưởng quỹ không phải chỉ là cùng ăn bữa cơm với Trần Tiểu Cửu thôi sao? Còn đuổi người ta đến mức tận diệt sao?
- Hừ…Lý lão gia mưu mô xảo quyệt, bằng không sao có thể kiếm được nhiều kiều diễm như vậy? Đây chính là mượn gió bẻ măng.
- Đúng! Đúng! Đúng! Mượn gió bẻ măng, ngươi xem Trần công tử người ta như thế mới gọi là đại tài chứ.
……
Những lời nói đó, truyền khắp hang cùng ngõ hẻm.
Miệng lưỡi thiên hạ, phá hủy tới tận xương tủy, miệng của dân chúng, vô cùng lợi hại! Lý gia dũng mãnh thế nào, cũng không thể khống chế dược những lời đồn đại của bách tính, nỗi khổ này, lão chỉ có thể đau khổ chịu đựng.
Cùng lúc đó, cũng tăng thêm sức mạnh giúp đỡ cho Chu Bình, tăng thêm động lực, nhanh chóng khiêu chiến với Chu gia.
Trần Tiểu Cửu thắng trận đầu, lúc chạng vạng ngày thứ hai, liền tới nhà Vương Khải Niên, cáo lỗi với y, sự thành tâm của hắn khiến người ta cảm thấy được tấm lòng của hắn .
Vương Khải Niên đang suy sụp tinh thần, cũng không còn tâm tư phân rõ giới hạn với hắn, đợi nghe Trần Tiểu Cửu nói qua về tình hình bên ngoài, y mới thoải mái hơn một chút.
Nếu thật sự là bách tính nói y ăn cây táo rào cây sung, y sẽ vô cùng tức giận, có lẽ sẽ bị chết đuối trong nước miếng.
Trần Tiểu Cửu lại mắng Lý gia vong ân bội nghĩa, rồi lại vỗ ngực, căm giận nói:
- Vương chưởng quỹ, ông không cần buồn bã, Lý gia nói xấu ông, tạt nước bẩn vào ông, đó là bất công với ông, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng. Hừ…, Vương chưởng quỹ mới tài cao lượng nhã, Tiểu Cửu vô cùng khâm phục, Vương chưởng quỹ nếu không chê, thì tới dược đường của ta làm chưởng quỹ, để Lý lão gia thấy, cái gì gọi là gánh lấy hậu quả.
Ánh mắt Vương Khải Niên nhìn lên, thấy Trần Tiểu Cửu vì y mà lòng đầy căm phẫn, đến mức không nghi ngờ hắn đang thừa nước đục thả câu, mà cảm thấy Trần Tiểu Cửu là một người trung gian, có thể phù nguy tế khó, nhân phẩm phi phàm.
Vương Khải Niên nặng nề thở ra một cái nói:
- Trần công tử, ý tốt của công tử ta xin nhận, chỉ là việc khuyển tử bái sư, công tử đã giúp ta một việc lớn rồi, ta không có gì báo đáp, nếu công tử lại thu nhận ta làm chưởng quỹ, thì ta thấy thật hổ thẹn, ta vốn là người không muốn nợ ân tình của ai, hơn nữa, nếu ta thật sự là đại chưởng quỹ của công tử, thì chẳng phải là đúng với cái danh ăn cây táo rào cây sung hay sao? Việc này, công tử không cần đề nghị thêm nữa.
Trần Tiểu Cửu gật đầu, hắn đã sớm có chuẩn bị, nghĩ hiện giờ có thể thuyết phục được Vương Khải Niên là có rất ít hy vọng, cũng không cần uể oải, lại thuận miệng khen Vương Khải Niên mấy câu, mới tùy ý hỏi:
- Vương chưởng quỹ, không…Vương đại thúc, ha ha, sao lại không thấy thím nhà đâu thế?
Tiếng " thúc thúc" thím" này vừa tuột ra khỏi miệng, khiến Vương Khải Niên cảm thấy vô cùng thân thiết, y chỉ vào nội đường, thở dài nói:
- Bà ấy bị mắc một chứng bệnh gọi là chứng hàn huyết, không thể xuống giường, chỉ có thể an dưỡng.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Vương thúc thúc có thể dẫn ta tới thăm thím một chút không, vào thể hiện lễ nghi của tiểu bối.
Vương Khải Niên vui vẻ đồng ý, dẫn Trần Tiểu Cửu vào nội đường, giới thiệu vợ y với hắn.
Vợ của Vương Khải Niên là dòng dõi thư hương, hiểu biết lễ nghĩa, nếu không cũng sẽ không sinh ra một thằng con mọt sách như Vương Đông Hải, bà bày tỏ lòng cảm ơn với Trần Tiểu Cửu:
- Trần công tử, may mà có công tử giúp đỡ con trai ta bái được danh sư để học hỏi, trong lòng ta vô cùng cảm động, nếu ta có thể xuống giường, nhất định sẽ cúi đầu đa tạ công tử.
Trần Tiểu Cửu vội cười nói:
- Thím không cần khách khí, những việc nhỏ nhặt đó, hà tất phải nhắc tới.
Dừng lại một lát, lại nói:
- Thím, chứng hàn huyết của thím không trị được sao?
Vợ của Vương Khải Niên nhìn Vương Khải Niên, sẵng giọng nói:
- Công tử hỏi lão già đáng chết này.
Thấy ánh mắt nghi vấn của Trần Tiểu Cửu, Vương Khải Niên thở dài nói :
- Cần phải có thuốc dẫn, chỉ là thuốc dẫn đó rất khó có được.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Thuốc dẫn gì vậy?
Vương Khải Niên bất đắc dĩ thở dài:
- Cóc độc Tây Vực.