Thấy bộ mặt quái đản méo mó của Hàn Mặc Tuân, Trần Tiểu Cửu biết lão đã vì tình trường thất ý, mà trở nên biến thái tới mức này, bằng không, nếu phàm là một người bình thường, sao có thể có tâm tư tà ác như vậy?
Trư Ngộ Năng tiến lên đá một cái vào Hàn Mặc Tuân, túm tóc lão, chửi mắng:
- Ngươi phát hiện không biết vì sao, ta đột nhiên trở nên thông minh, liền muốn ẩn núp bên cạnh ta, tìm cơ hội giết chết ta sao? Con chó điên nhà ngươi, đã già như vậy rồi, còn cắn người xung quanh.
Hàn Mặc Tuân giãy dụa, dứt tóc, dựa vào góc tường, quyết tuyệt nói:
- Đúng! Ngươi nói không sai chút nào, Chu Hoa phụ ta nhiều như vậy, ta sao có thể để hắn có hậu duệ? Cha mẹ nợ, con cái phải trả, hoàn toàn chính đáng, ngươi, Trư Ngộ Năng, sinh ra chính là để trả nợ cho Chu Hoa, ta không giết ngươi thì giết ai?
- Biến thái!
Trư Ngộ Năng nghiến răng hung hăng thốt ra hai chữ.
Khổng Nghi Tần từ đầu tới cuối không nói câu nào cuối cùng cũng tiến lên, tự tay vả cho Hàn Mặc Tuân hai cái, căm giận nói:
- Hàn Mặc Tuân, tự gây nghiệt, không thể sống, không ngờ bao nhiêu năm nay, ngươi ngụy trang lại hoàn mỹ như vậy, thật đáng tiếc cho huynh đệ Chu Hoa của ta.
Lời này, theo hai dòng lệ chảy ra từ khóe mắt.
Hàn Mặc Tuân cười ha ha, phun vào Khổng Nghi Tần:
- Lão già, ngươi khóc cái cứt, ngươi còn nợ ta, ta cũng còn chưa tính, ha ha.., ta không ngại nói thật với ngươi, sự cô đơn lẻ bóng của ngươi tới tận hôm nay, còn không phải là trúng diệu kế của ta, còn khóc lóc kể lể tâm sự với ta, thật đáng cười, đáng cười à.
Khổng Nghi Tần nghe vậy, hai mắt kinh ngạc, khí lực không biết từ đâu tới, giằng cổ áo Hàn Mặc Tuân, xách lên, hùng hổ hỏi:
- Ý ngươi là gì, ngươi dám nói lại với ta một lần nữa không?
- Ha ha.., có gì mà không dám chứ? Dù sao sớm muộn gì cũng phải chết, bây giờ nói ra, thoải mái hơn, bằng không, diệu kế này lúc sắp chết còn không nói ra, chẳng phải là đáng tiếc lắm hay sao?
Hàn Mặc Tuân giãy khỏi bàn tay của Khổng Nghi Tần, lại tập tễnh bước đi thong thả, lại rơi vào ký ức đau buồn:
- Năm đó, sau khi Chu Hoa và Vãn Tình lấy nhau, sau khi ta tìm cơ hội giết chết Chu Hoa, luôn lo sợ, bất an, lúc chột dạ, từng thay đổi tính tình, quyến luyến với một người trong thanh lâu mà ngươi cũng yêu thương.
Khổng Nghi Tần bừng tỉnh, chỉ vào Hàn Mặc Tuân nói:
- Ta còn đang hồ đồ, tại sao lúc đó ngươi lại thay đổi tính tình, phong lưu giống ta, hóa ra là vì chột dạ giết người, chạy tới thanh lâu để tự giải thoát, ta…ta thật xấu hổ vì làm bạn với ngươi.
Hàn Mặc Tuân lại không thấy nhục, trái lại còn thấy vinh hạnh:
- Đây gọi là dời họa Đông giang, vừa lúc giả bộ là tìm phụ nữ giải sầu, thoát khỏi hiềm nghi, mà con quỷ phong lưu nhà ngươi, còn ngốc nghếch dẫn ta vào đồng đạo.
Khổng Nghi Tần tức giận tới suýt hộc máu, nếu không phải thể lực chống đỡ không nổi, thật muốn đánh cho Hàn Mặc Tuân một trận mới hết giận.
Lại nghe Hàn Mặc Tuân nói:
- Tên Khổng Nghi Tần ngươi đã nổi tiếng trong thanh lâu, lại chẳng phải lúc ngủ với đàn bà còn mượn bạc ta thì thôi, cho nên, lúc đàm tiếu, cũng không coi ta ra gì, ha ha…, nói cho ngươi biết, lúc đó, ta đã ghi hận với ngươi, cho tới một ngày, ngươi mê mẩn một cô gái.
Trần Tiểu Cửu đột nhiên cũng trở nên căng thẳng, hắn mơ hồ cảm thấy, việc này có liên quan trực tiếp tới Hồng Hạnh.
Khổng Nghi Tần vội tới mức như thể không đi nổi nữa, ông ta run rẩy nói:
- Là…là người nào?
Hàn Mặc Tuân thấy dáng vẻ khẩn trương của Khổng Nghi Tần, đắc ý cười lớn nói:
- Còn có thể là ai? Đương nhiên là cô gái mà khiến ngươi cả đời khó quên nhất.
Khổng Nghi Tần đau lòng ngồi trên mặt đất, đứt quãng nói:
- Ngươi nói tới Lý Nhàn Ngư sao?
Hàn Mặc Tuân từng chữ một nói:
- Không sai, chính là danh kỹ đệ nhất Giang Nam – Lý Nhàn Ngư.
Trần Tiểu Cửu trong nháy mắt gần như nổ tung, tiến lên bóp cổ Hàn Mặc Tuân, bùm một cái, chỉ đánh cho Hàn Mặc Tuân mơ màng.
Thầm nghĩ lão già Khổng Nghi Tần còn chưa tức giận, thằng nhãi ngươi tức giận cái gì cơ chứ?
Trần Tiểu Cửu trừng mắt lạnh lùng, tức giận nói:
- Ngươi nói mau, ngươi nói, ngươi lại làm việc nghiệt ngã gì nữa, bằng không, ta khiến ngươi sống không được, mà chết cũng không xong.
Hàn Mặc Tuân không thèm để ý:
- Nói cho ngươi biết thì làm sao? Ha ha…, lão Khổng ngươi cũng nghe rõ rồi, đỡ phải trúng kế, còn không biết là ai làm, thật đáng tiếc biết bao.
Hàn Mặc Tuân lau vết máu trên khóe miệng, buồn bã nói với Khổng Nghi Tần:
- Nhớ lúc đầu, ta và ngươi cùng quen với Lý Nhàn Ngư ở Hoa Nguyệt lâu, sắc đẹp của nàng thật rung động lòng người, khiến ta hồn siêu phách lạc, còn lão Khổng ngươi trời sinh tính phong lưu, một lòng tự nhiên bị hấp dẫn không yên, không ngờ ngay cả nằm mơ cũng gọi tên Lý Nhàn Ngư, ha ha…, thật mất mặt kẻ đọc sách.
Lúc này Khổng Nghi Tần mới có chút thần sắc, lắp bắp nói:
- Ngươi…ngươi yêu nàng?
- Ha ha...ngươi đẹp ai mà không thích chứ?
Bộ mặt Hàn Mặc Tuân đột nhiên trở nên dữ tợn, quơ tay, nghiến răng nghiến lợi nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Nhưng, tài danh của chúng ta lan xa như nhau, một thời tuấn kiệt như nhau, Lý Nhàn Ngư dựa vào cái gì mà coi người thấp hèn, ghét ta, mà lại chung tình với Khổng Nghi Tần ngươi?
Khổng Nghi Tần nhíu mi nói:
- Cái gọi là tình yêu còn có thể miễn cưỡng sao? Ngươi ta không thích, còn là có tội sao?
Hàn Mặc Tuân quái đản nói:
- Đó đương nhiên không được, Lý Nhàn Ngư bất luận thế nào cũng phải thích ta, có một đêm, ta ở lại trong phòng nàng không đi, muốn thân mật với nàng, dùng sức mạnh với nàng, không ngờ nàng lấy ra dao găm đè lên cổ ta, hại ta sợ muốn chạy, chính là con dao này, ta…hận chết nàng, cũng hận chết ngươi.
Khổng Nghi Tần nhìn trên cổ Hàn Mặc Tuân cho tới nay vẫn còn một dấu tích của dao găm, đau lòng nói:
- Không ngờ con người ngươi mặt người dạ thú lại làm những việc trời không dung đất không tha như vậy, ngươi…ngươi sao lại không bị báo ứng chứ?
Hàn Mặc Tuân coi thường nói:
- Điều này…điều này sao có thể coi là mặt người dạ thú được chứ? Lý Nhàn Ngư là một kỹ nữ thấp hèn, chẳng phải là muốn đàn ông cưỡi lên sao? ả có tư cách gì đòi bàn tới chuyện tình yêu? Còn làm người trong trắng gì chứ, ta phỉ nhổ…, còn giả bộ là liệt nữ trinh tiết sao?
Chu Mỵ Nhi thật tâm không chịu nổi được những lời điên cuồng của Hàn Mặc Tuân, cầm lấy cây gậy, đánh lão, nếu không phải Tiểu Cửu kéo lại, nàng thật có thể đánh cho lão sống dở chết dở.
Lúc này Hàn Mặc Tuân đã có chút hấp hối, lão nằm dài trên mặt đất, mặt lạnh, dường như trong lòng còn có sự phẫn nộ vô hạn:
- Một kỹ nữ như vậy không chỉ làm hại ta, còn yêu say đắm Khổng Nghi Tần ngươi, ta hận tới tận xương tủy, đương nhiên sẽ không bỏ qua ả! Lúc này, lại là một cơ hội tuyệt vời, cứ như vậy.
- Định Nam Vương lại tới Hàng Châu tuần tra, ta liền khiến Định Nam Vương nhìn thoáng qua Lý Nhàn Ngư, Định Nam Vương lập tức thích vô cùng, sai ta bất luận thế nào cũng phải nghĩ cách, đưa Lý Nhàn Ngư vào lòng y.
Khổng Nghi Tần hồn bay phách lạc nói:
- Hàn Mặc Tuân, đồ súc sinh ngươi, ngươi rút cuộc đã làm thế nào?
Hàn Mặc Tuân cười quỷ dị:
- Điều đó có gì khó khăn chứ? Ta nói với Lý Nhàn Ngư, Định Nam Vương coi trọng nàng, muốn nàng làm người phụ nữ của y, cho nàng vinh hoa phú quý. Nhưng bây giờ nàng lại yêu Khổng Nghi Tần, còn muốn gả cho hắn, Định Nam Vương rất tức giận, y muốn giết Khổng Nghi Tần, chặt đầu của hắn, phanh thây hắn.
- Một kỹ nữ như Lý Nhàn Ngư, đâu có thể hiểu được huyền cơ trong đó? Đành liên tục cầu xin ta đừng giết Khổng Nghi Tần ngươi, còn nói chỉ cần có thể bảo toàn tính mạng của ngươi, bảo ả làm gì, ả đều đồng ý.
- Cho nên, ta nói với Lý Nhàn Ngư, muốn bảo toàn tính mạng của Khổng Nghi Tần, chỉ cần quên Khổng Nghi Tần đi, đoạn tuyệt tất cả mọi sự qua lại với Khổng Nghi Tần, đi theo Định Nam Vương tới Phúc Kiến, cho nên, Lý Nhàn Ngư liền trúng kế, ngoan ngoãn tuyệt tình với ngươi, đi theo Định nam Vương tới Phúc Kiến, ha ha, kế sách này của ta không phải là rất có tác dụng sao? Ha ha.. ngay cả ta cũng vô cùng khâm phục chính mình.
Khổng Nghi Tần tức tới tím tái mặt mày, đau lòng giống như bị một thanh kiếm đâm hàng trăm nhát, máu tươi ào ạt từ trong mũi chảy ra, chỉ vào mũi Hàn Mặc Tuân, nói:
- Hàn Mặc Tuân, ngươi cũng được coi là người sao? Cho tới hôm nay, ta mới biết tại sao Lý Nhàn Ngư lại tuyệt tình với ta như vậy? hóa ra…hóa ra đều là tên ra vẻ đạo mạo ngươi gây nên, ngươi…ngươi không được chết thanh thản đâu, ta liều mạng với ngươi…
Khổng Nghi Tần đá chân, bản thân lại không đứng vững, liền ngã trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
Trần Tiểu Cửu vội vàng chạy tới, đỡ Khổng Nghi Tần dậy, vận công truyền chân khí cho ông ta, mới giúp ông ta miễn cưỡng tỉnh lại.
Sau khi Khổng Nghi Tần tỉnh lại, dường như thần trí ngây ngô, đứt quãng nói:
- Nhàn Ngư, ta…ta có lỗi với nàng, Hồng Hạnh, ta cũng có lỗi với nàng.
Tất cả mọi việc cuối cùng cũng đã sáng tỏ.
Tất cả mọi tà ác, bi kịch xảy ra, nguồn gốc đều vì một chữ "tình", còn tính tình quái đản của Hàn Mặc Tuân lại tạo ra những tình nghiệt bi thảm.
Trần Tiểu Cửu nắm chặt tay Chu Mỵ Nhi, làm ấm cơ thể lạnh ngắt của nàng, mới nói với Hàn Mặc Tuân:
- Ngươi là một con sói đội lốt cừu! Là một tên ngụy quân tử, là một con rắn âm hiểm độc ác, một kẻ biến thái như ngươi, sống cũng không bằng chết.
Hàn Mặc Tuân thấy trong mắt Trần Tiểu Cửu lộ ra một tia lạnh như băng, không khỏi hoảng hốt, lảo đảo nhặt con dao găm dưới đất, định tự tử.
Trần Tiểu Cửu tay chân lanh lẹ, đá phăng con dao găm trong tay Hàn Mặc Tuân, hừ nói:
- Muốn chết? Đâu có việc dễ như vậy chứ? Diêm Vương cũng không thích cái loại có trái tim rắn rết như ngươi.
Hắn quay đầu nói với Chu Mỵ Nhi:
- Lúc này kẻ khả nghi Tôn Khoa kia, ta phải đưa y đi tìm Chung Bân, dẫn tên cáo già Tôn Khoa này ra, tuyệt không thể để y tùy tiện chết.
Chu Mỵ Nhi gật đầu, giúp Trư Ngộ Năng đỡ Khổng Nghi Tần, mở từ đường đi ra.
Đêm trăng vẫn lạnh lẽo như vậy, lòng người giá băng không có chút lo lắng nào.
Trần Tiểu Cửu nắm lấy cổ Hàn Mặc Tuân, kéo đi như kéo một con chó chết.
Trong lúc đó, một đám mây đen bay tới, che đi ánh trăng âm u, một làn gió lạnh lướt qua, thổi cơ thể vốn lạnh lẽo của Chu Mỵ Nhi càng trở nên thê lương.
Răng rắc một tiếng…
Trên nhà đột nhiên vang lên một tiếng nhỏ.
- Ai? Mau ra đây.
Đám người Hắc Sơn đều không nghe thấy, chỉ có Trần Tiểu Cửu mới nghe thấy, đôi mắt quét qua, nhìn về một góc mái ngói phía trên nóc nhà.
Trong lúc đó, dưới ánh trăng, một bóng trắng quỷ dị, giống như yêu tinh, trong tay cầm một thanh kiếm dài, mang theo tiếng gió gào thét, đâm thẳng về phía Chu Mỵ Nhi.