Roi rút ra, mang theo tiếng gió vô tận, Trần Tiểu Cửu sợ tới mức mở mắt, muốn né tránh.
Nhưng, cả người vô lực, không thể nhúc nhích, roi vừa quất vào đùi Trần Tiểu Cửu, chỉ khiến hắn đau đớn kêu lên:
- Hoa muội muội, mưu sát chồng à.
Hoa Như Ngọc cho rằng hắn có thể tránh được? Đâu ngờ lại thực sự đánh vào người hắn.
Thấy dấu thừng lăn tăn rướm máu, trong lòng đau xót, vội khom lưng ôm Trần Tiểu Cửu vào ngực, gắt giọng:
- Tiểu Cửu, sao ngươi lại không tránh? Có phải ta đánh ngươi đau lắm không?
- Hoa muội muội, nàng vẫn ngang tàng như vậy.
Tiểu Cửu rúc sát vào lòng Hoa Như Ngọc, ánh mắt trong suốt nhưng yếu ớt, nhìn lướt qua khuôn mặt ba người, gương mặt đầy vết máu lộ ra nụ cười hiểu ý, yếu ơt nói:
- Các nàng trở lại rồi, ta…ta thật vui quá.
Nói xong, Trần Tiểu Cửu nghiêng đầu một cái, liền nặng nề ngủ.
- Tiểu Cửu! ngươi sao vậy? Tiểu Cửu? Mau tỉnh lại đi….
Ba nàng vội tới thất sắc, Độc Hoàng vội tiến lên, bắt mạch cho Tiểu Cửu.
Một mảnh mờ ảo trong mắt, Trần Tiểu Cửu chỉ cảm thấy trong ngực dường như có một cỗ nước lạnh chảy qua trong cơ thể mình.
Dòng nước lạnh này phát ra từ đan điền, dưới sự dẫn đường của một cái cây nhỏ, chảy xuống xương cốt tứ chi.
Chỗ chảy qua, không chút thông thuận, duy chỉ có chỗ ngực bị Ma Vương đánh thương, mới cảm nhận được sức cản trở, và kèm theo sự đau đớn tới tận xương.
Trong lúc nhất thời hàn khí tập trung tại chỗ, hội tụ ngày càng nhiều.
Cuối cùng sau khi cơn bành trướng trôi qua, một ý thức tràn tới, giống như là xóa sạch một lớp dơ bẩn, sau đó, liền cảm thấy một sự nhẹ nhàng, khoan khoái, tựa hồ như tiếng nước chảy cuồn cuộn.
Hàn khí một lần nữa lại chảy xuôi, cuối cùng, sau mười ngày sau, lại không cảm thấy đau đớn nữa, nội lực tự nhiên trở về đan điền.
Tiểu Cửu sảng khoái tinh thần, từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt tò mò, nhìn bốn phía, mới phát hiện không ngờ mình đang ngủ cùng Hoa muội muội, trong hương khuê tân hôn yến nhĩ, tất cả đều vẫn rất quen thuộc.
Chữ hỷ đỏ rực, câu đối cát tường, ánh nến tinh xảo.
Tất cả đều không chút thay đổi, in sâu những chuyện nhu tình giữa mình và Hoa muội muội.
Thấy ánh nến quẩn quanh kia, bên ngoài một màn đêm tối như mực, hắn biết lúc này đã là đêm khuya, liền vận công thăm dò một chút, liền biết mình đã hồi phục như bình thường.
Vết thương trên ngực, dưới thanh lọc của nội công, đã hoàn toàn lành như lúc ban đầu.
Cảm tạ Thôi lão tổ.
Cảm tạ nội công.
Trần Tiểu Cửu vừa mới trở người xuống giường, liền nghe thấy tiếng nước từ bên ngoài cửa truyền vào, nếu không phải mình có thính lực khác người, thì quả thật không nghe rõ tiếng nước chảy.
Hắn biết đó là phòng tắm.
Lúc này hắn mới phát hiện, mình đã được tắm rửa sạch sẽ, chỉ mặc có một bộ nội y nhẹ nhàng, nằm trong chăn bốn phía bao phủ hương thơm, tự nghĩ mình đã được người giúp tắm rửa sạch sẽ.
Vậy có thể là ai hầu hạ mình tắm rửa chứ?
Hỗ tam nương, Độc Hoàng đều không thể, chỉ có thể là vợ thân yêu của mình – Hoa muội muội.
Tiếng nước chảy mê người đó, phân nửa chỉ có một mình Hoa muội muội đang trong phòng tắm nghịch nước.
Nghĩ tới đây, Trần Tiểu Cửu không muốn nhúc nhích, mở to đôi mắt, nhìn về phía cửa đang đóng chặt, nghe tiếng nước chảy róc rách, trong đầu suy nghĩ miên man bất định.
Một lúc lâu, cơ thể nóng lên, dường như không chịu nổi cái suy nghĩ xa cách kia.
Trần Tiểu Cửu đang muốn lao ra khỏi giường, muốn vào tắm cùng Hoa muội muội, liền nghe thấy tiếng nước chảy róc rách kia dừng lại, sau đó lại nghe thấy tiếng sột soạt như đang mặc quần áo.
Hắn liếm môi khô, hắn biết, chỉ cần một chút thời gian, Hoa muội muội sẽ đến bên cạnh hắn.
Thời gian tuy ngắn, lại dài tựa một năm.
Bỗng nhiên, một tiếng két, cửa phòng khẽ mở.
Trần Tiểu Cửu vội vàng giả bộ nằm ngủ, hé một con mắt, dưới ánh nén mơ hồ, cẩn thận chờ đợi báu vật tuyệt sắc đã lâu.
Từ góc độ của Tiểu Cửu, vừa xinh nhìn thấy một bàn chân trắng như ngọc, lặng yên không tiếng động đi tới, ánh mắt di chuyển, một đôi chân thon dài đập vào rơi vào tầm nhìn.
, Một chiếc quần ngủ màu trắng bao lấy bờ mông và cặp đùi đầy đặn, không nhìn rõ xuân quang.
Sau đó, bóng dáng kiều diễm của Hoa muội muội tiến vào, dường như có vết nước trên mặt đất, giống như sợ bị trượt ngã, cơ thể quyến rũ rón rén di chuyển, xương hông khẽ lắc, bước vào khuê phòng.
Tư thế mê người đó, khiến cho bộ đồ ngủ bó sát người kia kéo căng ôm chặt lấy cặp mông của Hoa Như Ngọc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Đó là động tác vô cùng mê người, chỉ có trong nháy mắt, toàn bộ cơ thể mềm mại của Hoa Như Ngọc hiện ra trong ánh nến, nàng đứng nghiêm, xoay người sang chỗ khác, và đóng cửa.
Quần sợi bông bị nước làm ướt, khiến cho cặp mông căng tròn đầy đặn của nàng bị ôm sát bởi chiếc quần lụa mỏng, hiện ra trước mắt Trần Tiểu Cửu, khiến khát khao bao lâu làm hắn trở nên váng đầu hoa mắt.
Mái tóc ướt sũng buông xuống sau lưng, hơi rối, đung đưa theo vòng eo mảnh khảnh, cặp mông tròn đẫy đà có đường cong dịu dàng mà khoa trương.
Trần Tiểu Cửu lại không thể yên lặng nằm một chỗ, tim đập thình thịch, trợn tròn mắt, xoay người, hai mắt đỏ lên, tản phát sự khát khao, như là một con dã thú động tình, thở dồn dập, trở nên không an phận.
Hả?
Hoa Như Ngọc nghe thấy tiếng động, giật mình.
Vội vàng quay người lại, sau đó, liền thấy đôi mắt tham lam của Trần Tiểu Cửu, đang quét khắp cơ thể mềm mại của mình, ánh mắt sáng ngời đó, mang theo những khao khát, tựa như có thể nhìn xuyên thấu qua lớp quần áo để nhìn vào lớp da thịt bên trong, làm dịu trái tim của mình.
- Tiểu Cửu! Sao chàng lại tỉnh rồi? Chàng… chàng đừng nhìn.
Hai má Hoa Như Ngọc đỏ bừng, mới nhớ ra chiếc áo ngủ của mình, phía trước ngực rất sâu, gần như lộ ra một nửa bộ ngực trắng bong óng ánh của nàng - đây chính là món quà mà Nguyệt Thần tỷ tỷ tặng cho mình, không ngờ lại để Trần Tiểu Cửu lợi dụng chiếm lấy tiện nghi.
Trần Tiểu Cửu liếm đôi môi khô cằn, trong giọng nói mang theo sự nho nhã nói:
- Hoa muội muội, nàng sợ gì chứ? Hai chúng ta đã vái thiên địa rồi, nàng là người phụ nữ của ta rồi.
Hả?
Hoa Như Ngọc lúc này mới tỉnh lại trong sự ngượng ngùng và khiếp sợ, cũng mới nghĩ ra, mình giờ đã là người phụ nữ của Trần Tiểu Cửu rồi.
Chỉ là mình lâu mới tương phùng, vẫn giữ sự ngượng ngùng của thiếu nữ như trước, cũng ngại khi phải để lộ dáng người và làn da của mình trước mặt một người đàn ông anh tuấn.
- Hoa muội muội, buông tay xuống đi, để Cửu ca xem! Cửu ca ngày đêm đều nhớ nàng.
Trần Tiểu Cửu lại bắt đầu những lời ngọt ngào vô sỉ.
- Thật sao? Thiếp ... thiếp cũng vậy, chỉ là thiếp không ngờ chàng lại tỉnh nhanh như vậy.
Hoa Như Ngọc cởi y phục xuống trước mặt Trần Tiểu Cửu, giống như là một con sơn dương ngoan ngoãn.
Sự dã man, ngang ngược và kiêu ngạo cũng biến mất như bộ quần áo bên ngoài không thấy gì nữa, chỉ còn lưu lại sự thẹn thùng và dịu dàng của một cô gái.
Khuôn mặt nàng đỏ lên, bị ánh mắt tham lam của Trần Tiểu Cửu đánh bại.
Do dự một lát, bàn tay nhỏ bé trước ngực nàng buông xuống, đôi mắt nhìn tình lang của mình âu yếm, tình lang lại nhìn chằm chằm vào bộ ngực cao ngất của mình.
- Có…có gì đáng nhìn chứ, chưa từng nhìn sao?
Đôi mắt trong suốt của Hoa Như Ngọc vụt sáng, cũng lắp bắp nhìn lại Trần Tiểu Cửu.
Thầm nghĩ cũng không thể chỉ cảm thấy sắc tâm của Trần Tiểu Cửu nổi lên, trong phút chốc, mình không phải là rất ham sắc sao?
Vừa rồi khi tắm rửa cho Trần Tiểu Cửu, đôi mắt mình không phải cũng dao động trước bộ ngực to khỏe của chàng đấy sao? Khối cơ thịt lộ ra khiến người ta tâm hoảng ý loạn.
Đặc biệt là những cử động bình thường ở phía dưới cơ thể cũng đã hấp dẫn đôi mắt mình.
Hơn nữa, mình cũng không kìm nén được sự tò mò của mình, tâm tư kiều diễm không yên, đôi tay cũng…cũng đã tham lam sờ soạng một cái.
Sau đó, vật kia không phải đã khoa trương nhô lên trước ngực, hại mình đỏ mặt nóng tai, bối rối sao?
Trần Tiểu Cửu đâu biết suy nghĩ xấu xa của Hoa muội muội chứ?
Chiếc váy lụa màu trắng lộ ra một nửa bộ ngực hoàn mỹ, nhô cao lên khỏi tấm vải trắng kia, chỉ cần khẽ kéo một cái, hai hạt đậu đỏ kia sẽ lập tức lộ ra.
Trần Tiểu Cửu nhìn làn da trắng nõn tới mê người, liền biết, chỉ cần ngón tay của mình, khẽ ấn vào, nhất định có thể cảm nhận được sức đàn hồi kinh người của bộ ngực đó.
- Hoa muội muội, nàng tới đây.
Trần Tiểu Cửu thấy nàng đỏ bừng mặt, đứng ở đó không chịu tới.
Trong lòng hắn sớm đã không đủ kiên nhẫn, xoay người xuống giường, chân trần chạy tới bên cạnh Hoa Như Ngọc, ôm đầu gối mềm mại của nàng, một tay bế thốc nàng vào lòng.
Con quỷ háo sắc này cũng bất chấp cảm nhận cơ thể mềm mại của Hoa muội muội, thoải mái áp sát trên bụng mình.
Từ từ, ôm lấy Hoa Như Ngọc chui vào trong chăn.
Trần Tiểu Cửu đang ép trên người Hoa Như Ngọc, tuy chỉ cách một lớp nội y và một chiếc quần mỏng, nhưng vẫn cảm nhận sâu sắc được sức nóng trên cơ thể và trái tim đập luống cuống của nhau.
Đặc biệt là ngực của Trần Tiểu Cửu đè chặt trên bộ ngực đẫy đà của Hoa Như Ngọc, gần như khiến hắn thoải mái mà rên lên thành tiếng.
Sắc mặt Hoa Như Ngọc ngượng ngùng, vội vàng che miệng Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu cuối cùng cũng thích ứng được với cơ thể mềm mại của Hoa muội muội, bàn tay không để yên lần lên theo chiếc quần mỏng thăm dò vào trong, chạm tới bộ ngực sữa trắng nõn.
Thấy khuôn mặt kiều diễm của mỹ nhân, lại nhanh chóng nổi lên sự kiều diễm, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, Trần Tiểu Cửu thở hổn hển, động tình nói:
- Hoa muội muội, ta rất nhớ nàng, ngày đêm đều nhớ nàng.
Cơ thể Hoa Như Ngọc nóng bỏng, hai chân kẹp chặt, nơi đó đã bị Trần Tiểu Cửu vuốt ve, đã chảy ra chút dịch dinh dính, ngứa ngáy, tê tê, có sự khó chịu lẫn gấp gáp.
Hai mắt nàng mê ly, ngẩng đầu hôn lên vành tai của Trần Tiểu Cửu, nhắm mắt nói:
- Tiểu Cửu, thiếp cũng nhớ chàng.
Cái hôn này, càng đốt cháy sự xung phong của Trần Tiểu Cửu.
Hoa Như Ngọc lại ôm chặt eo Tiểu Cửu, không để hắn nhúc nhích, bàn tay lại thần bí chỉ vào nội đường bên mép đông, hình như ra hiệu hắn không được hành động thiếu suy nghĩ.
Trần Tiểu Cửu tên đã đặt trên dây, không thể không phát, đâu có để ý nhiều như vậy chứ?
Tham lam cúi người xuống, đầu dựa vào bộ ngực trắng nõn căng tròn của Hoa Như Ngọc.
Nàng rên lên một tiếng.
Nhắm mắt, ngậm miệng, mười ngón tay ôm lấy bả vai của tình lang, cuối cùng nàng không chịu nổi sức thảo phạt của Tiểu Cửu, bàn tay liền sờ vào ngọc trâm, đánh diệt vật dễ cháy.
Trong khuê phòng, chỉ còn lại tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ của đôi tình nhân.