Ánh trăng như nước, gió lạnh nhè nhẹ.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu vô cùng lạnh lẽo, không ngờ mọi chuyện lại trở nên phức tạp như vậy.
Thông qua lời nói vừa rồi, đương nhiên có thể nghe ra, Tào công công, Tôn Khoa, Thạch Đầu Trù, ba người bọn họ âm thầm là một thể, nhận sự sai khiến của Định Nam vương, âm thầm ngáng chân Bạch công tử và Thiết Giáp doanh.
Cho nên không chỉ chặt đứt con đường lương thảo của Bạch công tử, giết chết tướng quân Hoắc Sơn của Thiết Giáp doanh, không ngờ còn muốn Thạch Đầu Trù mang lương thực cho Oa Khấu.
Đây đúng là đấu tranh nội bộ.
Giang sơn to lớn, nội chiến không phải không xảy ra, nhưng sao có thể làm gian tế cho người ngoài?
Hễ nghĩ tới đây, trong lòng Tiểu Cửu lại nhói lên từng cơn ớn lạnh.
Hắn không rút dây động rừng, đi giết chết Ma Vương, mà trong bóng đêm, xâm nhập vào phủ của Chung Bân.
Tuy đã là nửa đêm, nhưng Chung Bân vẫn đang trong thư phòng đi đi lại lại, Chung Việt lại càng không còn tâm trí để ngồi một chỗ, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Chiến tuyến Mộ Bình bất lợi, Bạch công tử bị nhốt, lương thảo bị cướp, áp lực của Chung Bân rất lớn.
Đặc biệt là thân phận của Bạch công tử, trong lòng ông ta biết rõ.
Một khi thực sự xảy ra chuyện, đừng nói chức quan, ngay cả cái đầu của ông ta cũng khó mà bảo toàn, làm không tốt còn bị tịch thu tài sản.
Thời khắc ác liệt này, ông ta sao có thể ngủ ngon?
Lúc Chung Bân nghe được tin này, liền bảo Chung Việt tìm Trần Tiểu Cửu thương lượng, cục diện bị động như vậy, chỉ có Trần Tiểu Cửu có thể biến nguy thành an.
Nhưng Tiểu Cửu không biết đi đâu, Chung Việt chỉ có thể ỉu xìu quay về.
- Trời diệt ta rồi.
Lúc nửa đêm hai mắt Chung Việt đỏ ngầu, cổ họng khô rát, răng cũng sưng đau.
Đầy bụng tâm sự, toàn thân đau nhức, làm sao có thể ngủ được chứ?
Chỉ là, ông ta bất luận thế nào cũng không hiểu, số lương thảo này sao lại bị Oa Khấu cướp đi? Tướng quân Hoắc Sơn sao lại bị giết? Điều này…điều này thật không sao tưởng tượng nổi.
Chung Việt gấp như lửa cháy tới chân, bên ngoài lại vang lên tiếng cười sảng khoái của Trần Tiểu Cửu.
- Tiểu Cửu! Là Tiểu Cửu tới rồi…
Chung Việt vội chạy ra mở cửa, thấy Tiểu Cửu đang nhanh chóng tiến vào, trên mặt còn mang theo nụ cười quỷ dị:
- Ta biết Chung đại nhân không thể ngủ ngon.
Chung Việt thấy Tiểu Cửu đêm khuya tới, trong lòng vốn lạnh như băng lại nóng lên.
Y vừa tiếp đón Tiểu Cửu vào, vừa khàn giọng nói:
- Tiểu Cửu, ngươi hẳn đã biết tin rồi, ta bây giờ thật là đã rơi vào cảnh đao búa kề thân, Tiểu Cửu, ngươi đêm khuya tới đây, nhất định có diệu kế gì?
Thấy hai mắt Chung Bân đỏ ngầu lại nở ra nụ cười quỷ dị, Tiểu Cửu thần bí nói:
- Chung đại nhân, ông biết việc này rút cuộc sao lại xảy ra không? Ta nói cho ông biết, bên trong ắt có nội ứng.
- Nội ứng?
Chung Bân nhíu mày:
- Là ai? Ta quyết sẽ không tha cho y.
- Chung đại nhân, e là ông hữu tâm mà vô lực.
Tiểu Cửu bất đắc dĩ cười, mới nói ra ẩn tình bên trong.
Chung Việt vừa nghe, tức run người, đứng ngây ra, mặt xanh lét:
- Đám người vô sỉ này, sao có thể vì bản thân, mà cấu kết với Oa khấu, sát hại người mình chứ? Đám người này lòng lang dạ thú, thật không bằng lũ chó.
Trần Tiểu Cửu cười:
- Phẫn nộ chỉ là việc vô bổ, Chung đại nhân an tâm, dám hỏi Đại nhân biết được nội tình, rút cuộc phải làm thế nào mới tốt?
Chung Bân kích động, run rẩy nói:
- Ta phải dâng sớ lên triều đình, nói ra cái lợi và hại trong đó, đưa Tào công công Tôn Khoa ra trước công lý, Thạch Đầu Trù không phải quan viên, ta lập tức hạ lệnh, đưa Thạch Đầu Trù lên công đường.
Trần Tiểu Cửu cười lắc đầu, trầm mặc không nói.
Chung Việt tò mò nói:
- Làm sao? Trần công tử, công tử còn có kế sách gì hay hơn sao?
Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ nói:
- Ông không đưa ra được chứng cứ, trên triều đình không những không ủng hộ ông, còn đưa ông về một phe, nói ông vu cáo quan chức triều đình, tranh giành phe phái, ông làm sao có thể trốn được chứ?
Chung Bân vừa rồi bị choáng, bị Trần Tiểu Cửu hơi đẩy một chút, mới tỉnh ngộ ra, gật đầu lia lịa nói:
- Trần công tử nói rất phải, ta nhất thời kích động, gần như lầm đại sự.
Tiểu Cửu lại nói:
- Hơn nữa, nước xa không cứu được lửa gần, cho dù trong triều có Diệp Ngâm Phong giúp đỡ, cử người điều tra, lúc đó Bạch công tử và Thiết Giáp doanh đã bị tiêu diệt rồi, sai lầm lớn đã xảy ra rồi, cho dù tra rõ thì còn có ý nghĩa gì nữa?
Lúc này Tiểu Cửu lại suy nghĩ, nếu Diệp Ngâm Phong biết Bạch công tử bị nhốt ở Mộ Bình, dựa vào cảm quan của ông ta với Bạch công tử, chẳng phải sẽ giẫm lên mới cam tâm sao?
Hai huynh đệ Chung Bân nghe vậy, cũng không khỏi than thở.
Chung bân nói:
- Tiểu Cửu, ngươi có diệu kế gì, mau nói đi, ta toàn lực phối hợp với ngươi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Trần Tiểu Cửu nói:
- Vì kế hoạch hôm nay, phải tiêu diệt ba người, trừ tai họa ngầm, sau đó phái binh cứu người.
Chung Bân nói:
- Ba người thanh trừ thế nào? Binh từ đâu tới?
Ông ta quăng tay áo, chứng minh hai tay trống trơn.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Binh ta có, vì kế hoạch hôm nay, không nghĩ nhiều được vậy, đối mặt với kẻ địch, binh lính là người một nhà, ta có thể để sơn tặc của Hỗ gia trại xuất binh tương trợ.
- Thật sao?
Chung Bân vỗ tay nói:
- Tiểu Cửu, nếu ngươi thật có thể khiến thổ phỉ Hỗ gia trại xuất binh tương trợ, tất cả mọi chi phí, Chung Bân ta chịu hết.
- Như vậy thì thật tốt.
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Nhưng, trước khi xuất binh, nhất định phải khống chế được ba tên Tào công công, Tôn Khoa và Thạch Đầu Trù, nếu không tất nhiên bọn Oa Khấu sẽ biết tin, nhất là Tào công công, trong tay có một ngàn tử cấm vệ tinh nhuệ, vô cùng khó đối phó.
Chung Bân lại trợn tròn mắt:
- Tiểu Cửu, ngươi làm khó ta à! Ngươi cũng biết tử cấm vệ rất hung hãn, Tào công công đó lại võ công cao cường, nghe nói gần đây công lực của lão tăng lên không ít, đã luyện thành cái gì mà kim cương bất hoại thần công, ta cũng không hiểu, tóm lại chính là công phu rất lợi hại, chúng ta sao có thể giết nổi lão chứ?
Trần Tiểu Cửu thần bí nói:
- Giết chết Tào công công, ta có cách! Chỉ là sau khi ta sát hại Tào công công, Chung đại nhân lập tức phải công bố tội danh của ba kẻ Tào công công, Tôn Khoa và Thạch Đầu Trù! Đánh cho tử cấm vệ trở tay không kịp, khiến lão không dám phản kháng.
- Hơn nữa, nhất định phải khống chế tội danh của Tôn Khoa, và Thạch Đầu Trù, bằng không, chúng ta không thể phản kháng được.
Chung Bân hung hăng vỗ cánh tay:
- Vô độc bất trượng phu, Tiểu Cửu, ta nghe ngươi.
Trần Tiểu Cửu cười quỷ dị, mới nói ra diệu kế của mình, Chung Bân nghe vậy, vỗ tay khen hay, giống như là nhìn thấy một tia hy vọng thắng lợi.
Buổi tối hôm đó, Trần Tiểu Cửu lại chạy tới Hỗ gia trại.
Lúc này, Viên Tử Trình đã giao bức thư của Trần Tiểu Cửu cho Hoa Như Ngọc.
Hoa Như Ngọc mở thư ra, vừa nhìn không khỏi phẫn nộ, hai má đỏ lên, bốp một cái đập nát cái bàn đá, cất cao giọng:
- Đường đường Đại Yến, há để cho người ngoài xỉ nhục, há lại để cho Hán gian quấy phá, việc này, ta nhất định phải xuất binh.
Hỗ tam nương, Độc Hoàng, La Đồng cũng đều đồng ý.
Viên Tử Trình vô cùng kích động, người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng,cứng rắn như sắt này cuối cùng cũng chảy ra hai hàng nước mắt xúc động, quỳ xuống trước mặt mọi người, thất thanh nói:
- Trong trộm cướp đều có những người cao thượng, ta nhất định sẽ không quên đại ân đại nghĩa của các vị.
Đám người Hoa Như Ngọc vội vàng đỡ Viên Tử Trình dậy, lại châu đầu ghé tai, thương lượng xem xuất binh thế nào.
Khi đang thảo luận h tình hình địch, Trần Tiểu Cửu cuối cùng cũng tới.
Hắn uống một ngụm trà thơm, thoáng nghĩ, mới nói ra ý nghĩ phải sát hại Tào công công của mình.
Viên Tử Trình, Hoa Như Ngọc, Hỗ tam nương, Độc Hoàng, La Đồng tất cả đều rất sợ hãi, khó hiểu.
Trần Tiểu Cửu mới nhanh nói:
- Người này là kẻ cầm đầu, là phản đồ.
Sau đó, mới nói ra chân tướng sự việc.
- Không ngờ đúng là lão?
Viên Tử Trình tóc gần như dựng đứng lên, tức giận hét lớn:
- Ta nhất định không tha cho lão.
Nói xong, liền chạy ra ngoài, muốn tìm Tào công công đòi mạng.
Trần Tiểu Cửu ngăn Viên Tử Trình nói:
- Tào công công có tử cấm vệ bảo vệ, lại nghe phong phanh lão đã luyện thành kim cương bất hoại thân, rất lợi hại, ngươi sao có thể đánh lại lão chứ? Chỉ có thể chịu chết thôi?
- Vậy phải làm thế nào?
Viên Tử Trình vẻ mặt suy tư.
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Nếu muốn giết chết Tào công công, phải cần mọi người đồng tâm hiệp lực, đặc biệt là Độc Hoàng khinh công vô địch, nhất định cần sự giúp đỡ của nàng, kế này mới có thể thành công.
- Ta?
Độc Hoàng ngây người, nói:
- Ngươi nói nghe xem.
Trần Tiểu Cửu lanh lợi, nói ra mưu kế của mình, mọi người nghe xong, trầm trồ khen ngợi, nghĩ cho dù võ công của Tào công công cao hơn nữa, cũng sẽ bị chết bởi kế này.
Trần Tiểu Cửu lại nói với Độc Hoàng:
- Độc Hoàng, khinh công của nàng tốt, hẳn không có vấn đề gì chứ?
Độc Hoàng cười tự tin nói:
- Chỉ là khinh công mà nói, đi khắp giang hồ, cũng không có ai thắng nổi ta! Chỉ là, ta làm sao mới có thể dụ Tào công công tới chứ? Lão ta xảo quyệt như vậy, sao có thể biết khó mà lên chứ?
Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng cười:
- Việc này hai chúng ta sẽ nói riêng với nhau.
Mọi người thấy dáng vẻ thần bí đó của Trần Tiểu Cửu, vẻ mặt đều khinh bỉ, hừ một tiếng, lắc mình ra ngoài, Hoa Như Ngọc đi tới canh Tiểu Cửu, véo hắn một cái, nhỏ giọng uy hiếp nói:
- Chàng dám hái hoa, cẩn thận thiếp thiến chàng.
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt liền xám xịt.
Độc Hoàng một mình đối diện với Trần Tiểu Cửu, trong đầu lại nghĩ tới cái đêm mà hắn cùng với Hoa nhi làm cái chuyện xấu hổ kia, khuôn mặt quyến rũ tràn đầy xuân ý mê người.
Nàng thấy trong đôi mắt trong suốt của Tiểu Cửu, trong lòng có vẻ hơi áp chế, thấp giọng nói:
- Tiểu Cửu, tỏ ra thần bí vậy, rút cuộc là chuyện gì?
Tiểu Cửu cười, đi tới trước mặt Độc Hoàng, nhìn chằm chăm đôi mắt Độc Hoàng.
Hắn đôi khi cảm thấy, khuôn mặt quyến rũ đó của Độc Hoàng, trắng mịn như lòng trứng, thậm chí còn có chút trẻ hơn so với Hoa Như Ngọc, thật là không thể tưởng tượng được.
Độc Hoàng thấy Trần Tiêu Cửu tiến tới, nghe thấy hơi thở thanh sảng của hắn, trong lòng hơi kích động.
Nhớ tới lúc đôi tay kia của Trần Tiểu Cửu cũng từng vuốt ve trên người mình, cũng cảm nhận được sự ôn tồn của hắn, chiếc cổ trắng như tuyết của nàng lại đỏ lên, càng thêm kiều diễm.
Độc Hoàng lùi lại vài bước, cuối cùng bị Tiểu Cửu đẩy tới sát tường, lui về phía sau.
Độc Hoàng có thể thấy sự bỡn cợt trong mắt Tiểu Cửu, hai tay hướng ra ngoài, đặt ở trước ngực, sợ Tiểu Cửu sẽ nhào về phía trước giống như sói, ăn mình.
Nàng u oán dậm chân dịu dàng nói :
- Tiểu Cửu, rút cuộc ngươi muốn nói gì? Còn không nói, ta không tha cho ngươi đâu.
- Đừng! ta nói.
Tiểu Cửu giỡn Độc Hoàng xong, mới hỏi:
- Độc Hoàng tỷ tỷ, tỷ biết giữa thái giám và đàn ông bình thường có gì khác biệt không?
À?
Độc Hoàng đâu ngờ Tiểu Cửu có thể hỏi vấn đề này, vừa xấu hổ vừa tức giận, đỏ mặt, nũng nịu nói:
- Tiểu Cửu, ngươi có phải là đang giễu ta không?
Tiểu Cửu nói;
- Ta nói thật, đâu dám trêu tỷ chứ.
Cơ thể Độc Hoàng nóng lên, trên mặt nóng bỏng, ngẩng đầu nhìn đôi mắt Tiểu Cửu, giống như một con muỗi kiều mỵ, nỉ non nói:
- Thái giám, thái giám chính là không thể gần gũi nữ nhân, cũng không thể khiến nữ nhân tận hưởng được cái niềm khoái cảm cao nhất.
Tào công công cho rằng mình võ công cao cường, khinh công phi phàm, gần đây lại luyện thành kim cương bất hoại thần coogn, trong giây lát, có thể đuổi kịp cướp lấy viên thần dược trở về.
Nhưng lão phát hiện ra suy nghĩ của mình rất khờ dại, rất ngây thơ.
Bạch đạo trước mặt sắc lệ duyên dáng, yêu kiều, mạn diệu nhẹ nhàng, không chỉ có dáng người thướt tha, còn giống như tiên nữ hạ phàm, bay lên chân không dính dất, một chút cũng không dừng lại.
Tự mình hăng hái đuổi theo, không bị bóng trắng bỏ rớt lại, đã là vạn hạnh, sao có khả năng mà đuổi kịp được?
- Đứa nhỏ nhà ngươi! Thật tức chết ta đây!
Tào công công tức giận cả mặt đỏ bừng, ngũ quan vặn vẹo, trong lòng sông cuộn biển gầm, giống như người bị đao đam chém đau tới mức khó chịu.
Lão quát lên một tiếng, vận khởi toàn bộ công lực, giống như cũng rời tên, liều chết đuổi theo, tốc độ bất chợt tăng lên rất nhiều.
Khoảng cách cùng bóng trắng kia cũng càng lúc càng được rút ngắn lại!
Cái bóng trắng mạn diệu tao nhã đó, đích thị là Độc Hoàng.
Võ công của nàng không cao nhất, nhưng khinh công lại xưng vô địch thiên hạ, đương nhiên, Thôi lão tổ đã tạ thế không tính trong này!
Độc Hoàng sợ Tào công công đánh mất niềm tin đuổi theo mình, cho nên mới cố ra vẻ, giảm bớt tốc độ xuống một chút.
Chỉ có điều vượt qua sức dự đoán của Độc Hoàng, lão thái giám này quả thật có vài phần bản lĩnh, chạy, búng người một cái, giống như con cóc cực lớn đã thành tinh, tốc độ cực nhanh, ngay cả bản thân mình cũng chưa từng thấy.
Nhìn Tào công công càng lúc càng gần mình, Độc Hoàng ngoái đầu lại cười cười, ngoắc ngoắc ngón tay, khe khẽ nói:
- Đến đây! Tên thái giám chết bầm…
Thanh âm trong trẻo xinh đẹp, quyến rũ lòng người.
Tào công công mới không nghĩ ra một người giống như tiên nữ như vậy sao lại muốn đoạt lấy bảo vật của mình? Chẳng lẽ nàng làm nữ nhân đủ rồi, cũng muốn chiếm lấy bảo vật để trở thành nam nhân sao?
Nghĩ đến đây, Tào công công càng thêm sốt ruột, ra sức đuổi theo.
Hai người bóng dáng một trước một sau, như tên rời cung, nhanh chóng rời xa đại quân một ngàn tử cấm vệ, biến mất trước mắt bọn họ!
Tào công công không ngừng thả ra tín hiệu, chỉ dẫn phương hướng cho đám tử cấm vệ.
Khang Thiết, Trần Tiểu Cửu thuộc đội thứ hai.
Tuy rằng cản không nổi Tào công công đuổi nhanh như vậy, nhưng miễn cưỡng có thể nhìn thấy bóng dáng của lão khom mình xuống.
Khang Thiết vẻ mặt mờ mịt, vừa nhảy tránh đòn, thở hổn hển, vừa dùng ánh mắt nghi ngại hướng nhìn Trần Tiểu Cửu. Gã mơ hồ cảm thấy sự việc có chút kỳ quái, nhưng không biết mấu chốt nằm ở chỗ nào.
Trần Tiểu Cửu hướng Khang Thiết khẽ mỉm cười trêu chọc:
- Ngươi nhìn ta làm gì? Nhó thật cho ngươi biết cũng tốt, trò đùa dai hôm nay chính là một tay ta đạo diễn đấy.
Khang Thiết hơi sửng sốt, dừng lại, nhìn bóng Trần Tiểu Cửu bay ra xa, mới vội vàng đuổi theo, kinh ngạc nói:
- Vì sao ngươi làm như thế?
Trần Tiểu Cửu nói từng chữ một:
- Giết thật vui vẻ!
Khang Thiết vô cùng lo lắng nói:
- Ngươi chạy nhanh dừng ngay kế hoạch này lại, Tào công công đã luyện thành kim cương bất hoại thân, cho dù mười người như ta cộng lại, cũng không phải đối thủ của lão.
Trần Tiểu Cửu cười ha hả nói:
- Khang huynh yên tâm, lần này ta đã chuẩn bị cao thủ, so với mười người như ngươi cộng lại, còn lợi hại hơn nhiều…
Vẻ mặt Khang Thiết khó hiểu:
- Ngươi ở đâu ra nhiều cao thủ như vậy?
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Cửu ca ta duyên tốt, ngươi ghen tị sao?
Khang Thiết lắc đầu liên tục :
- Không tốt ! Vẫn là không tốt ! Một ngàn tử cầm vệ kia đối với Tào công công trung thành và tận độc ! Nếu như bị bọn họ vây lại, cho dù có nhiều cao thủ, cũng là hữu tử vô sinh.
- Ta ngu như vậy sao ?
Trần Tiểu Cửu thần thần bí bí nói :
- Đám tử cấm vệ này, sớm muộn gì cũng tế phẩm chôn theo Tào công công, một lát ngươi sẽ thấy rõ ràng thôi.
Khi nói chuyện, bóng của hai người đã rơi lại sau Tào công công rất xa, dựa vào nhãn lực của Trần Tiểu Cửu, gần như rất nhanh lại thấy được cái bóng mờ nhạt của lão.
Trên mặt hắn nở nụ cười quỷ dị nói:
- Khang huynh, xem ra hai chúng ta cần thêm chút sức rồi!
Khi nói chuyện, nói vận khí công, trên mặt hiện lên một mảnh tường vân mây tía, bao phủ toàn thân, đây là chứng tỏ tử vi đạo công có chút thành tựu.
Ở trong trận giết đó, tốc độ cực nhanh, phát huy tới cực hạn, thả người vài cái, đã bỏ rơi Khang Thiết cách xa khoảng mười thước.
Thân hình quỷ dị, nhưng làm Khang Thiết hoảng sợ, thầm nghĩ Tiểu Cửu lúc nào trở nên lợi hại như vậy? Trước kia sao mình có thể một chưởng đánh bay được hắn?
Trong lúc nhất thời lòng hiếu thắng nổi lên, gã nhún vài cái, đuổi theo. Một hồi lại bị rớt xuống.
Vẻ mặt Khang Thiết xấu hổ:
- Trần Tiểu Cửu không hổ là huynh đệ của Diệp công tử, thật đúng là kỳ nhân!
Độc Hoàng và Tào công công từ đầu tới cuối vẫn duy trì khoảng cách mười thước, khiến Tào công công thấy được trong mắt, lại gấp ở trong lòng.
Mà Độc Hoàng giờ phút này đã dựa theo lời dặn dò của Tiểu Cửu, đi tới cánh đồng phía tây nam ra một địa điểm thần bí – Khốn Long đầm. Nơi này cũng là nơi Trần Tiểu Cửu và Nguyệt Thần lần đầu tiên quen biết nhau.
Chính là ở nơi này, Trần Tiểu Cửu và Hồng Hạnh một lần cuối chia tay bịn rịn, cũng nơi này, hắn cùng tứ đại hoa đán có một đêm hoan lạc nghiêng trời ngả đất khó quên.
Khốn Long đầm danh như nghĩa, mặc dù là một con rồng cũng muốn bị vây chết ở chỗ này.
Gốc rễ ở chỗ, đây là một khoảng đầm lầy lầy lội đến tận cùng, một khi trong lúc vô ý bước vào, chỉ biết càng lún càng sâu, cuối cùng bị đầm lầy bao phủ lấy, ngay cả thi thể cũng vĩnh viên không nhìn thấy mặt trời.
Mà Trần Tiểu Cửu, hoàn toàn đem Tào công công dẫn dắt tới tuyệt địa này.
Bóng Độc Hoàng lay động, thoáng đã tiến tới Khốn Long đầm.
Xa xa nhìn lại, Khốn Long đầm một mảnh đen tuyền, yên tĩnh như chết rồi vậy.
Đôi mắt Độc Hoàng quyến rũ tung bay, mang theo chút khiêu khích, nhìn về phía Tào công công, dịu dàng nói:
- Thái giám chết bầm, ngươi tới đây, đuổi theo ta, ta trả bảo bối lại cho ngươi, chơi đùa…
Tào công công ngây người một lúc, thấy Độc Hoàng nói năng tùy tiện nhẹ nhàng như vậy, liền lao vào Khốn Long đầm.
Nói đó lầy lội tối om, không ngờ một chút cũng không dính thân, tựa như tiên tử giáng phàm, vô dùng duyên dáng.
Tào công công đương nhiên cũng nghe qua ác danh của Khốn Long đầm, nhưng gần đây võ công của lão cực cao, tin tưởng hơn bao giờ hết ra sức bành trướng, thứ hai lão rất cần lấy lại bảo vật, trong lòng nóng như lửa đốt.
Lập tức cũng không cần nghĩ nhiều như vậy, cười lạnh một tiếng, thả người nhảy vào.
Bóng dáng mơ hồ bất định, tuy rằng khinh công không bằng Độc Hoàng nhưng bay đi bay lại như vậy, cũng không có chút gì nguy hiểm…
Khang Thiết và Trần Tiểu Cửu tới chỗ này, khi Khang Thiết nhìn thấy đầm lầy đen nghìn nghịt này, trong lòng gần như đã rõ ràng độc kế của Trần Tiểu Cửu: Khốn Long đầm này ngoại trừ mình không ai có thể xông qua được.
Nhưng bên trong một ngàn tử cầm vệ, còn có có thể phá tan được Khốn Long đầm này không?
Chỉ sợ một người cũng không có!
Mặc dù mình có thể xông tới, nhưng cũng sẽ trở thành đồng lõa giết chết công công.
Xem ra, Tào công công lần này quả thật là cửu tử nhất sinh rồi!
Trần Tiểu Cửu đắc ý nhìn Khang Thiết, không hề cố kỵ, nhún người bay vào Khốn Long đầm.
Khang Thiết thở dài một tiếng, cũng nhảy vào theo. Phía sau xuất ra bắn tín hiệu, gã biết rõ, tử cấm vệ thấy được tín hiệu nhất định sẽ không chùn bước mà tới.
Bọn họ căn bản sẽ không hiểu được Khốn Long đầm lợi hại như thế nào.
Chỉ cần bọn họ một chân bước vào đây, từ nay sẽ không còn trong bầu trời này, hoàn toàn ngăn cách với nhân thế!
Đây là kết cục của những ai giúp kẻ ác làm việc xấu, không thể trách người khác được.
Độc Hoàng vô cùng dễ dàng bay qua được đầm lầy, tới giữa Khốn Long đầm, non xanh nước biếc, không khí tươi mắt, cảnh vật cực đẹp khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Độc Hoàng một thân lụa trắng, đứng trên tảng đá, phong thái yểu điểu, nhìn ra Khốn Long đầm nhìn Tào công công cười duyên dáng.
Lão Tào nhanh chóng vượt qua đầm lầy, trên ống tay áo đã dính bùn đen kịt, mơ hồ có mùi hôi thối.
Lão bất kể thế nào cũng không nghĩ được, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Bóng trắng kia dẫn lão tới đây rốt cuộc là muốn thế nào…
Tào công công tiến lại gần Độc Hoàng, vẻ mặt tái dại, quái đản nói:
- Ngươi là ai? Còn không mau đem viên thuốc kia trả lại cho ta, nếu không, ta băm thây ngươi làm vạn đoạn, cho ngươi không thể siêu sinh.
- Ta là ai?
Độc Hoàng tự nhiên cười nói, che cái miệng nhỏ nhắn, cất giọng trong trẻo:
- Thái giám đáng chết, ngươi ngốc nghếch sao? Ta là tiên nữ muốn mạng ngươi.
Tào công công ngây người một lúc nói:
- Võ công của ngươi là đệ nhất thiên hạ, ai có thể muốn mạng của ta?
- Vậy còn không đơn giản!
Bàn tay nhỏ bé của Độc Hoàng nhẹ nhàng vung lên, viên thuốc kia bay vào rừng sâu, cười hì hì nói:
- Cái này có phải đã lấy được nửa tính mạng của ngươi rồi không?
Viên thuốc bay vào rừng rậm, tự như đá ném vào biển rộng, biết đi đâu mà tìm đây?
Tào công công đặt hy vọng cực lớn vào viên hoàn dược đó, cuối cùng lại chìm xuống đáy của Khốn Long đầm.
Cảm xúc của lão phút chốc trở nên cực kỳ táo bạo, giống như vạn tiễn xuyên tâm, ngũ quan của lão vặn vẹo, hiện ra vẻ khinh khinh thường có, nhấn mạnh từng chữ một:
- Ta … ta phải giết ngươi!
Đúng lúc này, Trần Tiểu Cửu, Khang Thiết cũng lập tức vọt vào.
Tào công công âm hiểm cười nói:
- Tiểu Cửu, đến thật tốt, con yêu nữ này đem viên thuốc của ta làm hỏng, ngươi nhất định phải báo thù cho ta.
Tiểu Cửu cười nói:
- Ta đương nhiên phải trợ giúp Tào công công, giết chết tiên nữ này!
Thân thể hắn thấp thoáng, đã phi thân bay về phía Độc Hoàng, hai tay khum lại, dường như muốn giết chết nàng vậy.
Đợi lúc bay qua người Tào công công, thân mình hắn uốn éo, một móng vuốt lớn đột ngột nhằm mặt lão Tào chụp xuống.
Một trảo đến quá bất ngờ, dù Tào công công võ công cao cường cũng bị dọa cho toàn thân toát mồ hôi lạnh!
Tào công công toàn thân lay động, bay tới hơn mười thước, vẻ mặt kinh ngạc nói:
- Tiểu Cửu, ngươi nhận lầm người rồi, ngươi phải giết yêu nữ kia, tại sao lại quay ngược lại giết ta?
Trần Tiểu Cửu hướng Tào công công nhướn mày nháy mắt, cười cười nói:
- Tiên nữ dáng vẻ tinh xảo đặc biệt như vậy, ta như thế nào có thể buông tay độc ác bẻ hoa chứ?
Độc Hoàng nũng nịu cười nói: Nguồn:
- Tiểu Cửu, ngươi đúng là ngọt ngào nhất.
Trong nháy mắt Tào công công dường như đã rõ ràng mọi chuyện, mắt híp lại, trong con ngươi hiện ra ánh sáng lạnh, nghiến răng, nghiến lợi nói:
- Trần Tiểu Cửu, hóa ra ngươi cài đặt cạm bẫy, muốn tính mạng của ta sao?
Trần Tiểu Cửu lắc đầu, nói rất nhẹ:
- Không phải ta đặt cạm bẫy giết ngươi, là ngươi tự gây nghiệt chướng, không thể sống! Ngươi làm bao chuyện thương thiên hại lí, trong lòng ngươi biết rõ, còn cần ta nói rõ sao?
- Ha ha ha…
Tào công công ngửa đầu cười lớn, vươn bàn tay khô cạn già nua chỉ vào Trần Tiểu Cửu và Độc Hoàng líu lo giọng cười quái dị nói:
- Ngươi cho là, chỉ với hai người các ngươi có thể giết chết ta sao?
Lão dừng một chút, trở lại nói với Khang Thiết:
- Giết đôi cẩu nam nữ này cho ta.
Khang Thiết giơ tay lấy đao phong ra, vung qua vai nói đầy thâm ý:
- Tào công công, ta là sư huynh của Diệp Ngâm Phong…
- Ngươi… ngươi nói cái gì? Hóa ra ba người các ngươi cùng một phe sao?
Lão Tào sắc mặt xanh mét, hung hăng gào lên, mắng điên cuồng:
- Chỉ bằng ba người các ngươi, xa xa cũng không phải đối thủ của ta, ta giết các ngươi như lấy đồ trong túi.
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Ba người chúng ta đương nhiên không phải đối thủ của ngươi, cho nên, ta làm tang lễ cho ngươi, An Nam Tú bài một đội hình siêu cấp xa hoa!
Trần Tiểu Cửu tự tin vỗ tay.
Đang lúc hoàng hôn từ trong rừng bay ra bốn bóng ảnh bao vây lấy Tào công công ở giữa.
Đúng là như Hoa Như Ngọc, Hỗ Tam Nương, Y Đằng Tuyết Tử, La Đồng!
Tào công công nhìn những dáng người mạn diệu trên không trung liền biết, bọn họ cũng không phải loại tầm thường, đều là đối thủ hạng nhất khó vượt qua.
Cường địch tùy tùng, Tào công công tím mặt nghiêm giọng, trong đôi mắt u lãnh quét qua Hoa Như Ngọc, Hỗ Tam Nương, Y Đằng Tuyết Tử, Độc Hoàng, La Đồng, Khang Thiết, Trần Tiểu Cửu.
Lão biết rằng hôm nay rốt cuộc mình đã bị đánh bật gốc rồi.
Lúc này, lão chỉ hy vọng một ngàn tên tử cầm vệ kia có thể tới, chân chính giúp mình một tay.
Nhưng nhìn đầm lầy một mảnh đen tuyền, Tào công công trong lòng lạnh tới tận đáy: tránh không được sáng sớm nay ô nhã vây quanh mình kêu bậy, hóa ra là trời muốn mạng ta!
Chỉ bằng Khốn Long đầm, tử cấm vệ làm sao có thể vượt qua mà vào tới đây ?
Tào công công không giận ngược lại cười lớn, nghiêm mặt nói:
- Các ngươi quả thật tâm địa độc ác, ta muốn các ngươi phải bồi thường mạng cho ta.
Trần Tiểu Cửu không để ý tới những lời nói ngang ngược của lão, ánh mắt đảo qua mọi người một lượt, sau đó thận trọng phất tay, bảy cái bóng đều một nhịp hướng Tào công công đánh tới.
Trong nhất thời, đao quang kiếm ảnh, khắp bốn phía đồng loạt nổi lên…