Khốn Long đầm xưa vốn tịch mịch nặng nề, hôm nay bởi một cuộc săn bắt mà bỗng chốc chấn động tới trời cao.
Một phiến cỏ xanh non mơn mởn.
Đám bảy người Hoa Như Ngọc, Trần Tiểu Cửu đồng loạt xuất kiếm ra tay với Tào công công, từng chiêu từng chiêu không chút nể mặt, mang theo thế lôi đình vạn quân. Thầm muốn đem Tào công công nhanh chóng giết chết!
Tào công công vốn tưởng rằng luyện thành kim cương bất hoại thân liền có thể vô địch thiên hạ, gặp phải đối thủ quá hống hách, cũng có thể giành được thắng lợi. Nhưng đám Hoa Như Ngọc bảy người, từng cái kinh thái tuyệt diễm, đều vượt qua cao thủ hạng nhất.
Tào công công bị bảy cao thủ bậc nhất bao vây vào giữa, mặc dù cũng là cao thủ vô địch thiên hạ, cũng chỉ e hữu tử vô sinh.
Vừa khéo chính là, bảy người này đều có phân công rõ ràng.
Tào công công ỷ vào khinh công trác tuyệt, muốn cướp đường chạy trốn, nhưng khinh công Độc Hoàng so với lão còn cao minh hơn, luôn chặn đường phía trước, đem lão giết trở lại.
Nếu sử dụng chiêu số chính diện, La Đồng, Khang Thiết cứng rắn như vậy, không e sợ bất kỳ kẻ nào.
Tào công công cùng Khang Thiết La Đồng đánh được ba chưởng.
Tuy rằng lão biết mình chiếm được thế thượng phong tuyệt đối, hai người bọn La Đồng Khang Thiết tuy rằng lợi hại, nhưng căn bản không phải là cao thủ của lão. Chỉ có điều sẽ tiêu hao lượng lớn công lực.
Cùng hai tên thực lực siêu tuyệt này đấu vài chưởng, chỉ e tốc độ tử vong của mình sẽ tăng nhanh.
Cho nên ngẫm lại, Tào công công đành dùng hai chữ khéo léo, từ trong đám người xoay quanh, qua lại không ngớt, giảm bớt đấu chính diện cùng bọn họ, mong cầu cơ hội thoát thân.
Nhưng đây chính là điểm mạnh của Hoa Như Ngọc và Hỗ Tam Nương.
Hai người thân pháp nhẹ nhàng lấy nhu thắng cương, như giòi trong xương, gắt gao quấn quanh người lão một tả một hữu. Bởi vậy lão loay hoay thành một mớ rối rắm, không thể không trở mình đánh chính diện.
Mà Khang Thiết, La Đồng như bóng với hình, hai tay vươn ra hướng về phía của lão.
Nhưng cái Tào công công lo lắng nhất chính là hai người Y Đằng Tuyết Tử và Trần Tiểu Cửu.
Lão có kim cương bất hoại thân, đao kiếm tầm thường khó có thể tổn thương tới lão. Mặc dù bị La Đồng hay Khang Thiết đánh vài chưởng, cũng chỉ có thể đẩy lùi vài bước. Nhưng lão thật sự sợ lưỡi kiếm trong tay Trần Tiểu Cửu.
Bằng nhãn lực của mình, Tào công công hoàn toàn có thể nhận ra, cái chuôi kiếm này lóe ra ánh sáng thanh mang, nhất định không phải vật bình thường, nếu thanh kiếm này đâm vào người mình, nhất định sẽ tạo nên một lỗ thủng lớn.
Hơn nữa Trần Tiểu Cửu con người này cực kỳ âm hiểm, cầm kiếm trong tay sẽ bất động, tìm được cơ hội liền nhanh như tia chớp đâm tới.
Một kích không trúng, liền lui trở lại, chờ thời cơ tiếp tục ám sát.
Một bộ dạng hung ác đó, hoàn toàn giống như một con sói đói!
Mà Y Đằng Tuyết Tử tuy rằng thân thủ, lực công kích kém hơn một chút. Nhưng trong tay nàng lại ôm theo một cây đàn cổ, bàn tay mềm mại lướt trên từng phím đàn, sinh ra tà âm khiếp đảm hồn người, khiến cho lòng người nảy lên những đau đớn khó nói thành lời.
Bởi vậy, Tào công công đột ngột quyết định, hướng về Y Đằng Tuyết Tử nhào đến.
Trên khuôn mặt trắng nõn của Y Đằng Tuyết Tử xẹt qua một nụ cười rất nhẹ, rụt rè trốn sau lưng Trần Tiểu Cửu, đang thương nói:
- Tiểu Cửu, tên thái giám chết bầm đang giết tới, ngươi phải bảo vệ ta…
Trần Tiểu Cửu cầm Hiên Viên kiếm vung lên, Tào công công sợ đến mức so với con thỏ chạy trốn còn nhanh hơn, xoay người chuyển hướng tấn công La Đồng.
Trần Tiểu Cửu ngoái đầu về phía Y Đằng Tuyết Tử hấp háy mắt cười, thầm nói:
- Đây cũng xem như anh hùng cứu mỹ nhân được nhỉ?
Còn không đợi nàng đang xấu hổ đỏ mặt hồi đáp, Hoa Như Ngọc cầm roi quất vào mông hắn, giận dữ sẵng giọng:
- Cái này khóa miệng chàng lại, lúc nào cũng lẳng lơ đưa tình sao?
Trần Tiểu Cửu hướng Y Đằng Tuyết Tử nhún vai, lại vội vàng tham gia vào cuộc chiến.
Trong nháy mắt áp lực đối với lão Tào tăng lên mạnh mẽ, trên gương mặt ngăm đen toát ra từng trận mồ hôi lạnh, lão tranh thủ rút ra chút thời gian quý giá, đem tín hiệu bắn một tia ra ngoài.
Trần Tiểu Cửu hoàn toàn có thể phá tan tín hiệu đó. Nhưng đây đúng là điều hắn đang mong chờ được thấy. Đội tử cấm vệ chiến lực hùng mạnh, không làm cho bọn họ hao binh tổn tướng, chết đi vài người, sao có thế làm mất đi nhuệ khí của bọn chúng?
Một ngàn tử cấm vệ nhận được tín hiệu, tuy rằng không biết cụ thể xảy ra chuyện nguy hiểm gì, cũng tranh nhau nhằm hướng này chen tới.
Đám tử cấm vệ kiến thức hạn hẹp, cũng không hiểu được lợi hại của Khốn Long đầm!
Tuy rằng nhìn về phía trước tối đen một mảnh, vẫn quơ đao thép, làm việc nghĩa không chùn bước lao vào vũng lầy.
Bên cạnh đầm lầy hơi cứng, đám tử cấm vệ đầu tiên đi vào, còn chưa biết thế nào là khó khăn. Nhưng là hơn hai mươi mét đầu tiên, mới cảm giác không ổn, dưới đáy chầm chậm và kiên định lún xuống làm bọn chúng kinh sợ toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Trong nháy mắt chúng ý thức được đây có thể là một tử huyệt, liền vội vàng muốn quay trở lại.
Nhưng bọn chúng cũng chỉ là những người xuất sắc trong đám phàm nhân, có thể có được khinh công cao minh hay không?
Giữa lúc đang thất kinh, trở lại vài bước, đầm lầy đen thui liền mở rộng cái miệng tối om của mình ra, một miếng nuốt tới đầu gối tử cấm vệ. Cứ thế một ngụm nữa, liền nuốt tới cổ của chúng.
Lại thêm một hơi, tử cấm vệ hai mắt mở to, khàn giọng gào thét, liền biến mất không một tiếng động cuốn vào trong vũng bùn.
Sau đó, trên mặt đầm lầy lại khôi phục một mảnh yên tĩnh, coi như chưa từng có chuyện gì giống như vậy vừa xảy ra.
Bên trong một ngàn tử cấm vệ, xung phong lên phía trước cũng có năm trăm người đang rơi vào vũng bùn, muốn sống, đã là hoa trong gương, trăng trong nước, gần như chỉ còn tồn tại trong ảo tưởng.
Tử cấm vệ chạy trốn chậm, nhưng âm soa dương thác nhặt về một cái mạng.
Cả đám đứng bên cạnh vũng bùn trơ mắt nhìn đồng chí trong đó bị bùn lầy nuốt chửng, lòng nảy sinh hoảng sợ, đôi mắt kinh hãi tìm kiếm lão Đại, không còn lỗ mãng xung phong lên phía trước như vừa rồi.
Chỉ trong chốc lát, hơn năm trăm tử cấm vệ đã nằm gọn trong đáy Khốn Long đầm.
Những Tử cấm vệ còn lại ngoại trừ tim đập nhanh, bối rối, mờ mịt luống cuống, còn lại chỉ có thể trơ mắt đứng ngây ra nhìn từng luồng pháo sáng bay trong không trung…
Tào công công trong lòng âu lo, đã lạnh lẽo tới cực điểm rồi!
Lão vẫn chờ đợi, nhưng không thấy tử cấm vệ đến cứu viện, cũng đoán được tử cấm vệ chắc chắn đã bị Khốn Long đầm ngăn cản, một ngàn tử cấm vệ e rằng cũng lành ít dữ nhiều.
Đang lúc lo âu, ngực trái bị La Đồng đánh một chưởng, huyết mạch quay cuồng, một hồi đầu váng mắt hoa.
Hoa Như Ngọc một đạo roi quét qua, tiến nhanh trên mặt đen thui xấu xí của lão để lại một vết máu!
Dáng người gầy yếu của lão thái giám liền bay ra ngoài…
Hoa Như Ngọc cùng mọi người vây kín lấy lão, trên gương mặt xinh đẹp quyến rũ thoát như trút được gánh nặng, điềm tĩnh nói:
- Lão tặc cố hết sức đi ra ngoài, còn chưa chịu chết sao?
- Ha ha… Nhận lấy cái chết sao?
Tào công công híp mắt, ngũ quan vặn vẹo, trên mặt xuất hiện một vòng hơi thở xanh đen, phảng phất như có âm hồn Địa ngục, ở bên cạnh lão quanh quẩn bồi hồi.
- Các ngươi đã để cho ta chết, vậy các ngươi hãy cùng chôn theo ta đi, một tên cũng đừng mong còn sống ra ngoài!
Đang lúc mọi người vô cùng kinh ngạc, lão thái giám lấy ra ngân châm, tử huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu xuống tới đại huyệt toàn thân đều đâm đầy kim châm, xa xa nhìn lão giống như một con nhím lóng lánh thật tức cười.
Trần Tiểu Cửu chấn động!
Trong ấn tượng của hắn, Tiểu Đạo Đồng trong đối chiến cùng Nguyệt Thần, trọng thương không dậy nổi, chính là dựa vào công phu kim châm đâm huyệt mà chuyển bại thành thắng!
Hắn biết, đây là kim châm đâm huyệt, trong thời gian ngắn hội tụ nội tức tuyệt đỉnh công phu, tự nhiên đối với thân thể chính mình tổn thương rất lớn, nhưng đồng thời có thể đem công lực của bản thân trong một thời gian ngắn nâng cao lên mấy lần, đạt đến trình độ siêu phàm.
Trần Tiểu Cửu đưa mắt nhìn Hoa Như Ngọc, Hỗ Tam Nương, ngưng trọng nói:
- Đều phải vạn phần cẩn thận, lão già này muốn xuất ra tuyệt chiêu…
Tào công công cười lớn dữ tợn:
- Các ngươi không cho ta sống, ta đây cũng tuyệt đi cửa sinh của các ngươi! Để lại mạng đi!
Lão hét lớn một tiếng, nhắm ngay Khang Thiết, song chưởng xuất chiêu mang theo uy thế không gì địch nổi đẩy ra cực mạnh.
Khang Thiết trốn không kịp, trong lúc vội vã xuất chưởng chống trả.
Ầm…
Một tiếng rung trời trầm đục vang lên!
Khang Thiết tựa như chiếc lá bay phất phơ chầm chầm rơi ra ngoài, ngã xuống đất không dậy nổi, một ngụm máu tươi trào ra, đi vào hôn mê.
Uy phong một chưởng, lợi hại như vậy.
Lão thái giám cười hô hố, híp đôi mắt ti hí lại, phẫn hận khó có thể diễn tả được, xoay người đánh về phía Hoa Như Ngọc, gào thét nói:
- Nạp mạng đi!
Trần Tiểu Cửu lúc này cũng không dám lơ là, chủ quan, Hiên Viên kiếm trong tay vung lên, đem thân thể Tào công công ép lui, mới hướng về phía mọi người nói:
- Bắt đầu làm theo kế hoạch, săn lão thái giám.
Y Đằng Tuyết Tử nghe vậy, ôm đàn tỳ bà, nhảy ra khỏi vòng tròn.
Trần Tiểu Cửu hít một hơi thật sâu, đem tử vi đạo công điều chỉnh đến cực hạn, hô hấp thông thuận, tự tin cười lạnh một tiếng:
- Tên thái giám chết bầm, ngươi cuối cùng cũng phải chết dưới kiếm của ta.
Hiên Viên kiếm trong tay dưới ánh mặt trời vẽ ra một đạo kiếm quang quỷ dị, tinh quang chợt lóe lên đầy huyễn hoặc, thân kiếm nảy lên run rẩy không ngừng.
Mà tầng tầng kiếm quang bắn ra chói lọi, mũi nhọn cánh mỏng xé rách không khí, nâng đỡ tiếng xé gió tưởng như tiếng quỷ khóc sói gào, giống như có ai đó đang gào thét.
Tào công công cảm nhận được uy lực của Hiên Viên kiếm, da đầu gối không khỏi run lên!
Trần Tiểu Cửu ở chính diện giằng co, khiến sĩ khí của lão thái giám vừa nâng cao lại rơi chậm xuống, công lực của lão cao tới đâu, một đôi tay bình thường cũng đấu không lại Hiên Viên kiếm.
Lão nổi giận gầm một tiếng, sợ hãi liên tục lui về sau.
Trần Tiểu Cửu tranh thủ cơ hội, trên mặt đều phủ sương mù tím, mũi kiếm không rời khỏi gương mặt đầy nếp nhăn của Tào công công.
Hoa Như Ngọc, Hỗ Tam nương, Độc Hoàng, La Đồng đều đang ẩn sau lưng hắn, chờ cơ hội đánh lén lão già.
Mà Y Đằng Tuyết Tử đang vững vàng trên ngọn cây, nhắm đôi mắt đen dài, dáng vẻ yên lặng tựa như tiên nữ đang suy tư, khiến cho lòng người càng lay động….
Bàn tay mềm mại lướt trên phím đàn, âm thanh triền miên, giống như khói bếp uốn lượn dâng cao, phất phơ kéo dài, bao phủ lấy một phương Niết bàn.
Trên bầu trời một con hùng ưng lướt qua.
Từng nốt nhạc điêu linh mạn diệu, con chim phảng phất như bị mất trọng lượng, thu cánh kêu thảm một tiếng, thẳng tắp ngã xuống cỏ xanh, cũng không giãy dụa thêm chút nào.
Cùng lúc đó, Hoa Như Ngọc, Tiểu Cửu, La Đồng, Độc Hoàng, Hỗ Tam nương cũng vung tay thông qua ánh sáng màu vàng tía trên bàn tay Trần Tiểu Cửu, xóa bỏ được uy hiếp từ tiếng đàn của Y Đằng Tuyết Tử đối với bản thân mình.
Tiếng đàn truyền đến, trong đầu lão thái giám đau muốn nứt ra, hỗn loạn, trong lòng không ngờ còn nảy lên ý niệm kỳ quái muốn chết trăm lần.
Lão biết mình chắc chắn đang trúng loại mê ảo nào đó.
Trong giây lát hét ra một tiếng cực lớn!
Công phu sư tử rống hống hách cực hạn, hướng về phía tiếng đàn tản đi…
Ầm…
Tiếng đàn đột nhiên tắt, dây đàn của Y Đằng Tuyết Tử bị trùng đoạn, đôi môi phấn hồng khẽ nhếch lên, trào ra chút máu đỏ!
Thừa dịp Tào công công xuất ra công phu sư tử rống, công lực trong nháy mắt giảm xuống nhanh chóng, Hoa Như Ngọc, Độc Hoàng, Hỗ Tam nương, La Đồng toàn lực xuất công, nháy mắt gây loạn.
Bốn người xông lên, Hỗ Tam nương, Hoa Như Ngọc túm được cánh tay lão, Độc Hoàng, La Đồng ôm được chân lão!
Tào công công nét mặt dữ tợn, ra công dùng sức, muốn thoát khỏi gông cùm.
Trần Tiểu Cửu lẫm liệt cười lớn một tiếng, Hiên Viên kiếm nhằm đầu lão ta bổ xuống.
Quang hoa lóng lánh chói mắt giữa trời, một đạo thanh mang đột ngột ngưng tụ thật lớn thông suốt trời đất, thoáng như một kiếm oai đến cửu khung, xé rách sự yên tĩnh của Khốn Long đầm!