Hoa Như Ngọc nhìn Trần Tiểu Cửu cười ra nước mắt, vừa tức vừa thẹn, lại giơ chân đạp một nhát, đá hắn sang một bên.
Lại quay sang Đan Nhi sẵng giọng:
- Muội so với ta tốt hơn hay sao? Muội trước đây đến cây còn không biết trèo, trèo lên rồi, thật xấu hổ, chỉ biết ở trên đó mà khóc nỉ non, đẹp mặt lắm sao?
- Đó là muội tự khóc… Không cần tỷ xen vào…
- Phì… Muội giờ khóc cho ta xem một chút coi…
- Vậy tỷ đem cái mông lộ ra, cho muội liếc một cái, lúc đó muội sẽ khóc cho tỷ xem…
Trần Tiểu Cửu cười đến đau cả bụng, toàn thân không còn chút sức lực.
Cố gắng đứng lên, hắn không biết xấu hổ chen vào giữa Hoa Như Ngọc và Đan Nhi, bàn tay ôm lấy eo nhỏ của hai người, trêu đùa nói:
- Tốt lắm, đều là tỷ muội tốt, còn lăn tăn điều gì! Cùng lắm thì, ta thay các nàng chịu phạt, ta cởi quần ra, lộ một ít mông, rồi khóc một chút cho các nàng nhìn, chẳng phải chu toàn rồi hay sao?
- Phì… Mông đen thui, ai thèm nhìn chứ?
Hoa Như Ngọc mặt đỏ gay gắt, sẵng giọng.
- Đúng vậy! Chính là vậy! Thối chết được…
Đan Nhi cũng theo đó phụ họa.
Trần Tiểu Cửu chẳng buồn để ý, ôm chặt vòng eo thon của hai người đầy thâm ý nói:
- Đen hay không, thối hay không cũng không cần gấp, quan trọng nhất là các nàng đều thích ta là được.
Hoa Như Ngọc, Đan Nhi cùng liếc mắt nhìn nhau, rốt cuộc dừng cuộc đấu võ mồm lại, tiếp tục vui vẻ nói chuyện.
Thông qua cuộc đối thoại của hai người, Trần Tiểu Cửu mới hiểu rõ ràng nguồn gốc của câu chuyện này.
Nhớ năm đó, Lâm Mạc Sầu làm Tể tướng, Hoa Vô Ý làm Thượng Trụ quốc Đại Tướng quân, một bày mưu tính kế, một quyết thắng thiên lý, đều là phụ tá đắc lực của Đại Yến.
Mà Định nam Vương, biển phía trái, năm đó cũng chỉ là quân tiên phong của Hoa Vô Ý!
Tiêu Lang -Tể tướng hôm nay, năm đó chính là Hộ bộ Thượng thư, Thượng thư phòng hành tẩu!
Chính là hai người liên thủ, chuẩn bị xong chứng cứ xác thực mới tâu lên Hoàng thượng, gán cho Mạc Sầu và Hoa Vô Ý tội tạo phản.
Ai biết ngày xưa Hoàng thượng rất sáng suốt, rất tin dựa vào Mạc Sầu, Hoa Vô Ý, không ngờ lại tin đó là sự thật. Đối với hai người đã hạ đòn sát thủ, khiến cho thảm kịch xảy ra…
Lâm Mạc Sầu một người cả nhà bị đày đi Nam Cương, bị người hãm hại!
Đan Nhi, Song Nhi được quý nhân dẫn đầu quân tiên phong cứu ra, thoát thân chạy trốn.
Mà Hoa Như Ngọc lại được sư phụ của nàng cứu ra, Hoa Vô Ý lúc đó đang giao chiến cùng Man di, nghe được tin tức này, cũng không dẫn quân làm phản, ngược lại lánh nạn nơi An Nam…
Trần Tiểu Cửu nghe được rõ ràng, cũng đoán được đây là một cuộc tranh quyền đoạt lợi.
Hắn kéo tay hai nàng, vỗ ngực nói:
- Hoa muội muội, Đan Nhi, các nàng yên tâm. Chỉ cần có ta ở đây, nhất định ta sẽ báo thù cho các nàng! Tào công công không phải đã chết sao? Còn lại những tên đồng lõa của lão, Tiêu Lang và Định Nam Vương! Ta nhất định sẽ giết chết bọn chúng, còn muốn gặp trực tiếp Hoàng đế, hỏi xem tại sao lại hồ đồ như vậy, phải quỳ xuống, đánh cho hai mươi gậy thật nặng…
Hoa Như Ngọc mở to mắt, khích tướng:
- Tiểu Cửu, đây là ngươi nói, ngươi nếu làm không được, cũng chớ trách ta sau này không quan tâm tới ngươi? Ngươi muốn lên giường của ta, ta sẽ một cước đá ngươi xuống đất.
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt không quan tâm, giơ tay kéo Song Nhi qua, cười hì hì nói:
- Nàng đá ta khỏi giường, ta liền lên giường của Song Nhi. Song Nhi dịu dàng nhất, ta muốn thế nào, thì được như thế đó.
Song Nhi rất dịu dàng cười cười, ngồi trong lòng Trần Tiểu Cửu ôm cổ hắn nỉ non:
- Cửu ca, huynh nói thế nào muội cũng không tính toán gì hết, muội cũng không quan trọng huynh ở trên giường ai. Nếu huynh muốn lên giường của muội, vậy muội ngủ cùng Ngọc Nhi tỷ tỷ là được rồi.
Ta ngã!
Không ngờ ngay cả Song Nhi trước giờ đều nghe theo mình giờ cũng trở mặt như vậy!
Xem ra, chuyện này mình nhất định phải làm được, bằng không, hậu cung đại loạn rồi…
Trần Tiểu Cửu suy nghĩ một hồi, rất nghiêm trang nói:
- Các nàng yên tâm đi, Tiểu Cửu ta không thể không có lương tâm, năm sau ta sẽ lên kinh, cùng Tiêu Lãng đấu một trận, xem xem rốt cuộc ai lợi hại hơn…
Mấy người trao đổi một hồi!
Lại bắt tay hòa thuận trở lại!
Đan Nhi nhìn gương mặt lạnh lùng của Hoa Như Ngọc, kéo tay nàng nói:
- Hoa Nhi tỷ tỷ, Tào công công chết rồi, chúng ta chẳng phải nên cầm theo một chút xương cốt của lão thái giám chết bầm đó đi tế lễ các vị tiền bối hay sao?
Hoa Như Ngọc lấy từ trong túi ra một trút tro, nói với Đan Nhi:
- Ta sớm đã chuẩn bị xong, đây là ta lấy từ trên người Tào công côn, dùng nó để tế lễ tổ tiên là tốt rồi.
Đan Nhi hiếu kỳ hỏi:
- Đây là cái gì?
- Cái này…
Hoa Như Ngọc mặt đỏ lên một chút, lắp bắp nói:
- Đây là "trứng" của đàn ông…
- Cái gì? Đây… Chuyện này sao có thế?
Đan Nhi mặt đỏ bừng, hừ giọng nói:
- lão là thái giám, sao có thể có … Vật này? Ngọc Nhi tỷ tỷ, tỷ vẫn không nên nói lung tung như vậy.
Hoa Như Ngọc chau mày:
- Ai nói lung tung, ta sau đó đã kiểm tra lại, lão Tào công công này đã thiến hoàn toàn, không còn cái đồ này nữa rồi. Còn trứng này sao có, bằng không, như thế nào hắn muốn Tiểu Cửu giúp hắn được trở lại làm nam nhân?
- Ồ, thì ra là vậy !
Dn ánh mắt rì rầm, cười nói :
- Tỷ tỷ cũng thật độc, không ngờ đem vật này đốt thành tro, nếu đổi lại là ta, ta trước tiên đạp nát nó, sau đó mới đốt thành tro.
Hoa Như Ngọc mở to hai mắt nhìn nàng:
- Ta sao lại không nghĩ ra vậy nhỉ?
Trần Tiểu Cửu kinh ngạc nhìn hai người đỏ mặt thảo luận vấn đề này, không khỏi bật cười lớn tiếng: "ai nói lòng nữ nhân không tà ác? Đó là ngươi chưa từng nghe qua tiếng lòng của bọn họ mà thôi."
Hoa Như Ngọc, Đan Nhi đỏ mặt, nhìn hắn gắt một tiếng:
- Ngươi cười cái gì? Ngươi lại nghe chúng ta nói những gì rồi?
Trần Tiểu Cửu cười xấu xa, đưa tay xuống háng mình khoa khoa một chút, làm ra tư thế của một lão hán rất biết điều.
Hoa Như Ngọc, Đan Nhi lúc này mới nhớ tới, người này lỗ tai biến thái rất không bình thường… những lời xấu hổ mà hai người vừa nói, tất nhiên đã rơi hết vào tai hắn rồi. Ai dà, thật là xấu hổ biết bao?
- Vù!
Hoa Như Ngọc khoát tay, một đạo roi quét qua!
Trần Tiểu Cửu sớm đã có sự phòng bị, chạy trốn chối chết, vừa chạy vừa gào lên:
- Mưu sát chồng rồ! Mưu sát chồng rồi!
Hoa Như Ngọc nhìn bộ dạng của Trần Tiểu Cửu, trong lòng không khỏi nảy sinh cảm giác thích ý.
Đan Nhi nhìn gương mặt lãnh diễm của Hoa Như Ngọc, thở dài nói:
- Ngọc Nhi tỷ tỷ, chúng ta ở trong này, chỉ có tỷ có thể khống chế được Tiểu Cửu. Có tỷ ở đây thật tốt.
Hoa Như Ngọc nghe vậy mới nói với Đan Nhi:
- Một hồi chúng ta dâng hương xong, muội đưa những nữ nhân của Tiểu Cửu đên đây, ta muốn nhìn lại xem, bọn họ có xứng đôi với hắn không! Nếu không xứng với chàng, cũng đừng trách ta hạ thủ vô tình…
Trần Tiểu Cửu đi tới còn đường nhỏ, đi qua tiểu hoa viên, nhìn thấy Độc Hoàng đang đứng dưới đình, hắn tiến tới chào hỏi và nói:
- Độc Hoàng tỷ tỷ, nàng đến đây lúc nào?
- Làm sao? Ta tới phải nói với ngươi sao?
Độc Hoàng trừng mắt, khi nhìn Tiểu Cửu, hàm chứa chút quỷ dị!
Lúc này đã là cuối thu đầu đông.
Trăm hoa trong vườn đều tàn lụi, trên mặt đất phủ một tầng tuyết trắng!
Độc Hoàng dáng người vốn đã thon gầy, lúc này mặc chiếc váy liền thân trắng như tuyết, lại thêm bông tuyết từ từ rơi xuống, thấp thoáng đậu trên bờ vai, càng lộ ra vẻ tự nhiên phóng khoáng, thanh khiết, tựa như tiên nữ hạ phàm, khiến người ta không dám khinh nhờn.
Trần Tiểu Cửu nhìn trong mắt Độc Hoàng lóe lên chút giả dối, trong lòng tò mò, đi lên hỏi:
- Độc Hoàng tỷ tỷ đang cười gì vậy? Chắc hẳn đang có chủ định quỷ dị gì đây?
Đôi mắt Độc Hoàng nhấp nháy, u oán nhìn lướt qua hắn, mới vươn cánh tay trắng nhỏ như ngó sen, chỉ vào biển cúc đang nở rộ phía đông, bỡn cợt nói:
- Ngươi nhìn xem đó là gì?
Trần Tiểu Cửu nhìn theo hướng tay Độc Hoàng chỉ, liền thấy phía trước có hai nữ nhân xinh xắn đang cười đùa vui vẻ.
Là Hỗ Tam Nương và Chu Mỵ Nhi.
Không thể không thừa nhận, Hỗ Tam Nương và Chu Mỵ Nhi tuy rằng dáng vẻ không giống nhau, nhưng lời nói khi cười, khí chất quyến rũ, nụ cười điềm tĩnh đa phần đều có điểm giống.
Độc Hoàng nhìn Trần Tiểu Cửu dáng vẻ như thoáng suy nghĩ, giật nhẹ bờ vai hắn, giòn tan nói:
- Ngươi còn muốn sự việc này dơ bẩn đến đâu? Nhìn mẹ con người ta gặp lại, trong lòng ngươi không thấy hổ thẹn sao? Còn muốn lớn nhỏ không tha, sướng thân ngươi thôi sao.
Trần Tiểu Cửu hiểu được thâm ý trong câu nói của Độc Hoàng!
Lớn nhỏ không tha?
Đây quả thật là vấn đề cực kỳ khó khăn!
Trần Tiểu Cửu nhăn mũi, hướng Độc Hoàng nói:
- Độc Hoàng tỷ tỷ, nếu đổi lại là tỷ, tỷ sẽ làm thế nào?
Nếu đổi lại là tỷ ?
Độc Hoàng giống một tiểu cô nương, lè lưỡi khẽ cười, đôi mắt tràn ngập giảo hoạt, cười giòn nói :
- Hỗ Tam Nương là nữ nhân cả một đời khổ mệnh, nàng đã cô đơn cả đời…
Trần Tiểu Cửu hiểu được ý của Độc Hoàng, âm thầm đưa ra quyết định.
Lại hướng Độc Hoàng đùa giỡn:
- Ta xem Độc Hoàng cũng cô đơn cả đời, chẳng bằng…
Độc Hoàng híp mắt, hai má trắng nõn hiện lên một rặng mây hồng, sẵng giọng nói:
- Bằng không cái gi? Tiểu Cửu, ngươi cũng không phải đồ tốt.
Trần Tiểu Cửu cười cười:
- Nếu Độc Hoàng cô đơn cả đời, vậy cứ tiếp tục cô đơn tiếp đi, tranh thủ làm tiên tử cả đời không biết đến mùi vị nam nhân…
- Tiểu Cửu, ngươi chính là đồ mồm chó không nhả được ngà voi.
Độc Hoàng vừa thẹn vừa giận, nhặt một nhánh cậy, nhằm hắn vụt tới.
Hai người chạy dọc đường vừa cười vừa chửi, nhìn qua lại thấy có vài phần hương vị đưa tình.
Chu Mỵ Nhi nghe tiếng động, ngoái đầu nhìn lại vẫy Tiểu Cửu, đợi hắn chạy đến trước mặt, mới ôm cánh tay Hỗ Tam Nương, thân thiết nói:
- Tiểu Cửu, chàng tới đây, ta cùng Tam Nương ở trong này ngắm hoa, chàng xem, bông cúc thật đẹp.
Tiểu Cửu và Độc Hoàng đang chạy tới.
Nhìn dáng vẻ Hỗ Tam Nương và Chu Mỵ Nhi đứng cùng một chỗ, trong lòng nảy lên trận tâm tư độc ác, chỉ có điều tâm tư này, ngoại trừ Hỗ Tam Nương, hắn sẽ không đề cập với bất kỳ người nào.
Độc Hoàng trêu đùa nói:
- Tam Nương rất thích Mỵ Nhi sao! Giống như có cảm giác quen biết từ trước vậy.
Chu Mỵ Nhi nét mặt thỏa mãn cười vui vẻ, cầm cánh tay của Hỗ Tam Nương, kinh ngạc nói:
- Ta cũng không biết sao vậy, vừa nhìn thấy Tam Nương, trong lòng cũng rất chắc chắn, có một cảm giác rất quen thuộc, dường như, chúng ta trước kia quen biết nhau. Trên người Tam Nương, có một hương vị ta rất quen thuộc.
Cuối cùng vẫn là tình cảm mẫu tử đồng lòng!
Hỗ Tam Nương nhìn biểu tình lộ ra trong mắt Chu Mỵ Nhi, cười cười vuốt sợi tóc đang bay loạn của nàng, dịu dàng cười cười:
- Tam nương cũng vậy, nhìn ngươi, giống như con gái của ta vậy!
Nhưng trong lòng vô cùng oan ức thầm than: Mỵ Nhi, con chính là nữ nhi của ta mà!
Trần Tiểu Cửu nhận ra tâm tư của Hỗ Tam Nương, mỉm cười quyết định dứt khoát nói:
- Hoa muội muội, các ngươi giống như đã từng quen biết vậy, lại hợp ý như thế, không bằng nàng nhận Hỗ Tam Nương làm mẹ nuôi, được không?
Hỗ Tam Nương thoáng ngây người!
Độc Hoàng cũng lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Chu Mỵ Nhi không chút do dự, vỗ tay giật mình, hét lớn:
- Được, được!
Nàng ôm cổ Hỗ Tam Nương vô cùng thân thiết, vuốt ve nói:
- Tam Nương, người làm mẹ nuôi của con, con sẽ làm con gái nuôi của mẹ, sẽ hiếu thuận với mẹ, được không? Tam Nương có đồng ý không?
Hỗ Tam Nương nước mắt nhòa đi, khẽ vuốt mái tóc Chu Mỵ Nhi, nức nở nói:
- Mỵ Nhi, ta đồng ý với con! Từ giờ trở đi, con chính là con gái của ta, ta sẽ là mẹ của con…
Chu Mỵ Nhi, Đan Nhi, Song Nhi, Tuệ Nương, Tiểu Đường muội muội đều biết ở Mộ Bình có chiến tranh.
Ở đó loạn như ong vỡ tổ, khói lửa liên miên mấy ngày, khắp nơi đều là người chết, sao có thể yên tâm cho tình lang đi đến nơi hỗn loạn để thể nghiệm cuộc sống? Đương nhiên tất cả đồng thanh phản đối.
Đám người Chu Mỵ Nhi kinh ngạc nói:
- Tiểu Cửu, không cho chàng đi, chàng đi tới Mộ Bình, chúng ta phải làm sao đây? Nơi này còn cần chàng trấn thủ.
- Đúng vậy! Chính là như vậy! Cửu ca, không cho huynh đi !
Tiểu Đường muội muội lại không coi ai ra gì, ôm lấy cánh tay Tiểu Cửu làm nũng:
- Muội không cho huynh đi.
Trần Tiểu Cửu có thể cảm nhận được sự dịu dàng tỏa ra từ lục phủ ngũ tạng của đám nữ nhân quanh mình.
Hắn buông cái chén ở trong tay xuống, ánh mắt đảo một lượt qua các nữ nhân yêu kiều trước mặt, cười thật rạng rỡ nói:
- Hiện giờ đại cục ở Hàng Châu đã ổn định, thủy vận đã có tiểu Đường muội muội, Bành Thông xử lý gọn gàng ngăn nắp; Bốn đại gia tộc Hàng Châu, Thạch gia đã hoàn toàn diệt vong, Lý gia chỉ còn chút hơi tàn, làm việc phải trông vào sắc mặt của chúng ta, huynh đệ Phan thị là bằng hữu của ta, một lòng với chúng ta. Cho nên, Chu gia kinh doanh vải vóc, đồ sứ, đã không còn đối thủ.
- Tôn Khoa, Tôn Kiến đều đã chết, cũng không có người dám làm khó Chu gia, mà địch nhân lớn nhất, Tào công công cũng hồn phi phách tán, đại thù của Đan Nhi, Song Nhi cũng đã báo được, giải quyết được nỗi băn khoăn lớn nhất rồi…
- Mà hiện tại, việc cấp bách nhất, lo lắng nhất, chính là Hoa muội muội!
Đưa ánh mắt khác biệt nhìn Chu Mỵ Nhi, Trần Tiểu Cửu cất cao giọng nói:
- Hoa muội muội có một tấm lòng son sắt, lập tức muốn lên ngựa dẫn theo Hỗ gia trại thẳng tiến về Mộ Bình, bao vây tiễu trừ Oa Khẫu.
Toàn bộ đám nữ nhân hết sức kinh ngạc, ánh mắt nhìn Hoa Như Ngọc, phần nhiều phát ra là những tia nể phục từ đáy lòng.
Y Đằng Tuyết Tử chau mày, trong mắt thật có phần lo lắng.
Trần Tiểu Cửu lại đảo mắt qua mọi người, động tình nói:
- Ta là kẻ tham lam, háo sắc, thậm chí có phần không biết xấu hổ.
- Nhưng ta đối với các nàng đều xuất phát từ đáy lòng, nói khó nghe một chút, các nàng đều là bảo bối trong lòng ta, ta sẽ không làm tổn thương bất kỳ người nào, sẽ nhất mực làm vệ sĩ trung thành của các nàng, không bởi vì các nàng loạn giận mà giữ khoảng cách, cũng không bởi các nàng dung nhan tàn phai mà bội tình bạc nghĩa. Ta sẽ vĩnh viễn đối đãi với các nàng thật lòng, mãi mãi, mãi mãi như vậy…
- Cửu ca…
- Tiểu Cửu…
Chu Mỵ Nhi, Đan Nhi, Song Nhi, tiểu Đường muội muội đều nhào về phía trước, ôm cổ, ôm vai hắn không chịu rời tay.
Trên mỗi khuôn mặt xinh đẹp xúc động là chan hòa nước mắt…
Trần Tiểu Cửu an ủi các nàng một chút, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt lạnh lùng diễm lệ của Hoa Như Ngọc.
Một đôi mắt thâm thúy bao hàm khoảng không vời vợi, kèm theo lời thề son sắt:
- Hoa muội muội là nữ nhân của ta, là thịt trong lòng ta, hiện tại nàng lấy thân phận là nữ nhân, không để ý sống chết, xâm nhập vào lòng địch, chính là hành động vĩ đại cỡ nào?
- Ta là nam nhân của nàng, sao có thể giống con rùa đen, chỉ biết co quắp ở nhà, lo uống rượu, ôm hôn nữ nhân, không quan tâm tới việc Hoa muội muội chiến đấu đẫm máu nơi xa trường cho được?
Hoa Như Ngọc đôi mắt mở lớn, nhìn chằm chằm vào Trần Tiểu Cửu, bàn tay nhỏ bé nắm thật chặt, giọng nói run rẩy:
- Tiểu Cửu, thật ra…
Trần Tiểu Cửu khoát tay chặn lại, tiến lên ôm lấy bờ vai của nàng, nhấn mạnh từng chữ một:
- Ta không thể! Ta không thể để nàng một mình xông pha vào nguy hiểm, ta nhất định phải bảo vệ nàng, ta muốn làm nam nhân bí mật bên cạnh nàng.
Lời thổ lộ vốn rất cảm động, lại bị câu nói cuối cùng khiến cho người ta không biết nên khóc hay nên cười.
Trần Tiểu Cửu cười cười, mới thấy Hỗ Tam Nương, Độc Hoàng ở phía sau đi qua, liền nói:
- Đương nhiên, còn có mẹ nuôi của ta, Độc Hoàng tỷ tỷ của ta, cũng phải đi Mộ Bình, bất kể là bạn bè, người thân, hay tình yêu, ta ddeuf muốn đi Mộ Bình một lần! Cho nên, Hoa muội muội, nàng sẽ… nàng sẽ cùng đi với ta chứ! Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Hoa Như Ngọc đã cảm động, lại bị sự nũng nịu của Tiểu Cửu làm cho lỗ chân lông dựng đứng lên.
Nàng dùng cơ thể mềm mại cọ xát vào thân mình Tiểu Cửu, tràn đầy xúc động nói:
- Chàng đó! Luôn khiến ta khó xử.
Chu Mỵ Nhi nghe xong nửa ngày, cuối cùng cũng hiểu được rõ dụng tâm lương khổ của Trần Tiểu Cửu.
Nàng kiến thức phi phàm, rót đầy một chén rượu, đi đến trước mặt Hoa Như Ngọc, trong mắt tràn đầy kính ý, dịu dàng nói:
- Ngọc Nhi muội muội, muội quả thật là một nữ kiệt, Mỵ Nhi không bằng.
- Vừa rồi là Mỵ Nhi không đúng, ta không nên nghiêm khắc, nói quá lời với muội. Một chén rượu này ta mời muội, xem như Mỵ Nhi bồi tội cùng muội.
Nói xong, ngẩng đầu, một hơi cạn sạch.
Đan Nhi, Song Nhi, tiểu Đường muội muội, Tuệ Nương cùng xúm lại góp vui.
Trần Tiểu Cửu trừng hai mắt, thấp giọng cả giận nói:
- Trở lại, tiến lên xem náo nhiệt cái gì?
Đám nữ nhân nhìn bộ dạng hung thần ác sát của Tiểu Cửu, ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi.
Hoa Như Ngọc vốn không phải người hẹp hòi, nhìn Chu Mỵ Nhi hướng mình tỏ thiện ý, ngược lại cũng hiểu được Chu Mỵ Nhi quang minh lỗi lạc, không giống như những cô gái yếu đuối khác, trong lòng nảy sinh lòng yêu thích.
Nàng cũng nâng chén rượu lên, hướng Chu Mỵ Nhi nói:
- Mỵ Nhi tỷ tỷ, muội là một cô gái giang hồ, cũng có chỗ lỗ mãng, hung hăng thành thói quen, có gì mạo phạm, mong Mỵ Nhi tỷ tỷ bỏ qua.
Nói rồi cũng giơ chén lên, ngửa cổ uống cạn!
Hai chén rượu thơm ngon tinh khiết, hóa giải được lúng túng giữa hai nàng.
Lúc này, Trần Tiểu Cửu thật sự yêu chết cái vị rượu ngon này.
Chu Mỵ Nhi hướng Hoa Như Ngọc nói:
- Ta là một cô gái yếu ớt, cũng không biết võ công, không thể ra trận giết địch, nhưng cũng không thể một chút việc, cũng không giúp đỡ.
- Hiện tại trời đông giá rét, áo bông của năm trăm dũng sĩ, Chu gia ta sẽ một mình lo liệu, đêm nay sẽ gửi cho Ngọc Nhi muội đưa đi, xin hãy nhận lấy tấm thành ý này, nhất định không được từ chối.
Hoa Như Ngọc không ngờ Chu Mỵ Nhi sẽ hào phóng như vậy, không thấy đâu là dáng vẻ nữ nhi sáng mắt vì tiền, trong lòng đối với nàng càng thêm phần yêu thích, chắp tay cất cao giọng nói:
- Mỵ nhi tỷ tỷ, tỷ tuy không biết võ công, nhưng ngược lại có một tấm lòng son, áo bông này muội xin tiếp nhận…
Ngoảnh đầu nhìn sang hướng Trần Tiểu Cửu sẵng giọng:
- Tiểu Cửu, chàng cũng thật có phúc khí, những nữ nhân của chàng ai cũng đều là tốt nhất…
Trần Tiểu Cửu nói đùa:
- Hoa muội muội nếu kiếp sau làm nam nhân, ta sẽ gả cho nàng một người.
- Ba hoa!
Hoa Như Ngọc mặt kiều hừ một tiếng, khuôn mặt diễm lệ rốt cuộc đã xán lạn tươi cười rạng rỡ.
Chu Mỵ Nhi hướng Trần Tiểu Cửu nói:
- Tiểu Cửu, chàng quyết tâm muốn đến Mộ Bình, vậy chàng cứ đi. Ta và các tỷ muội cũng không thể ngăn cản chàng. Tuy nhiên, chàng phải đồng ý với ta, không chỉ phải bảo vệ Ngọc Nhi muội muội, mẹ nuôi, Độc Hoàng bình yên vô sự, chính chàng cũng phải trở về lông tóc không thương tổn, bằng không, ta sẽ không tha thứ.
Nói xong lời cuối cùng, trên mặt Mỵ Nhi nước mắt trào ra đầy khổ tâm.
Trần Tiểu Cửu liền an ủi nàng:
- Yên tâm đi, Oa Khấu ở Mộ Bình, chính là tiểu tặc, ta còn không để bọn chúng ở trong lòng…
Y Đằng Tuyết Tử nghe vậy, trên gương mặt quyến rũ biểu lộ ra thần sắc phức tạp khó hiểu, cái miệng xinh xinh hơi cong lên, như muốn nói điều gì, thở dài một tiếng, lại nuốt ngược vào trong.
Nữ nhân trở về chỗ ngồi.
Tiệc tối lại êm ả trôi đi, đám nữ nhân thân thiện, không còn ngăn cách, khúc mắc.
Chỉ có điều, áp lực lại dấy lên, bởi vì Tiểu Cửu đi xa mà bọn họ trở nên vô cùng sầu não.
Đầy bàn than thở, trầm mặc không nói gì!
Bữa tiệc tối đa sầu đa cảm này, càng khiến Trần Tiểu Cửu hậm hực không vui.
Đan Nhi trợn tròn mắt, bĩu môi, lầm bầm:
- Tiểu Cửu, ta có võ công, ta muốn…
Trần Tiểu Cửu mặt lạnh, cả giận nói:
- Không cho nàng đi, võ công của nàng quá kém, đi có một chút sơ xuất, không phải muốn ta đau lòng chết sao?
Đan Nhi nghe Trần Tiểu Cửu quở mắng mình, liếc mắt, cuối cùng không phản bắc, bởi nàng biết hắn vì quan tâm mình, hơn nữa điều hắn nói cũng đúng với tình hình thực tế.
Mặc dù mình có võ công, nhưng so với Hoa Như Ngọc, Độc Hoàng, Hỗ Tam Nương thì mình chỉ là gà mờ, đi cũng vướng chân, khiến người ta phiền não, chẳng bằng không đi.
Đêm đã đến, cũng là lúc nên dọn bàn rồi.
- Rầm rầm rầm…
Một trận dồn dập vang lên, cửa bị mở, Anh Mộc một đầu đỏ thẫm dẫn đầu xông vào, đi theo sau là năm thành viên quân đoàn Anh Mộc. Cao Cung lại rống lên:
- Rống rống! Cuối cùng vẫn chưa hết!
Trần Tiểu Cửu nhìn kỹ mới phát hiện, trong tay năm người nhóm Anh Mộc, đều cầm theo binh khí, có đao thép, có trường thương, có cương xoa, có lang nha bổng, có đại chùy!
- Các ngươi làm gì vậy?
Trần Tiểu Cửu kinh ngạc hỏi.
Anh Mộc vừa lắc mái tóc đỏ, vừa nói rất khí thế:
- Ta muốn theo Cửu ca đi tới Mộ Bình, ra trận giết địch.
Trần Tiểu Cửu tiến lên đá cho gã một cước, hiếu kỳ nói:
- Ngươi làm sao mà biết được?
Anh Mộc cười ha hả vài tiếng, mới thì thầm nói với hắn:
- Vừa rồi ta đưa sư phụ La Đồng tới Túy Hương lầu, đổ cho ông ấy rất nhiều rượu, lại đưa tới cho ông rất nhiều nữ nhân, La sư phụ vô cùng cao hứng, liền nói với ta, ta mới vội vã tới đây!
Trần Tiểu Cửu đổ mồ hôi: thằng nhãi La Đồng này, cẩn thận như vậy, sao lại tiết lộ bí mất thế chứ?
Hừ… gã ắt là cố ý đây, muốn đám người Anh Mộc thân thủ tiến bộ, thể hiện ra đồ đệ của gã cũng có chút lợi hại đây mà!
Anh Mộc liếm mép nói:
- Cửu ca, ngươi không nghĩ, việc lớn như vậy, như thế nào lại thiếu quân đoàn Anh Mộc chúng ta được? Quân đoàn Anh Mộc chúng ta là quân đoàn anh hùng, từ từ quật khởi đứng lên, xưng hùng bá thiên hạ…
- Phì…
Trần Tiểu Cửu đi lên đạp một cước, sẵng giọng nói:
- Không được đảm nhiệm chức vụ gì thì không được đi, ngươi muốn đi, đám lão bà này của ta, ai tới bảo vệ?
Anh Mộc vò đầu nói:
- Tẩu tử (chị dâu) Đan Nhi cũng rất lợi hại, còn có đám người Bành Thông, cũng là công phu nhất đẳng, không thành vấn đề.
- Vậy cũng không được! Nhất định không được!
Trần Tiểu Cửu nhất quyết không nể mặt chút nào.
Tuệ Nương đứng dậy, nói với Trần Tiểu Cửu:
- Chàng cũng thật hống hách, chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn sao? Anh Mộc muốn đi thì đi, không cho chàng ngăn cản, làm chậm trễ tiền đồ của nó, vị tỷ phu như vậy, gánh vác được hay không?
Tuệ Nương càng phát uy, Trần Tiểu Cửu lập tức cuống…
Anh Mộc đắc ý quay sang Tiểu Cửu cười sằng sặc, rồi giơ ngón tay cái lên với Tuệ Nương, khen ngợi:
- Tỷ tỷ thật lợi hại!
- Bớt nịnh bợ ta đi.
Tuệ Nương sửa sang lại mái tóc cho Anh Mộc, dặn dò:
- Nhiệm vụ của quân đoàn Anh Mộc các ngươi không phải ra trận giết địch, không phải chiến đấu anh dũng, mà là bảo vệ thật tốt an toàn cho Tiểu Cửu và các vị nữ quyến, còn các ngươi, nếu ai có sơ xuất, có chút tâm tư khác ta sẽ lấy gậy đánh người đó…
Anh Mộc le lưỡi, liên tục gật đầu.
Cao Cung cười khùng khục, hướng Tuệ Nương cam đaon:
- Tỷ tỷ yên tâm, có Cao Cung đệ ở đây, quân đoàn Anh Mộc này, nhất định vô địch thiên hạ…
Một hồi tiệc tối dạt dào tình ý như vậy đã kết thúc!
Mặc dù rất lưu luyến, phía trước rất nhiều mối nguy, nhưng cũng chỉ có thể nghênh đón nó xuống.
Trần Tiểu Cửu khống chế tốt tâm tình của mình, sửa sang lại quần áo, cùng Hoa Như Ngọc, Hỗ Tam Nương, Độc Hoàng tiến ra cửa chính.
Tên nhãi La Đồng sớm đã đứng chờ ở cửa.
Bộ dạng tỉnh táo kia, nào có nửa phần hơi men say?
Quân đoàn Anh Mộc cũng cưỡi ngựa lớn, nai nịt gọn gàng chờ xuất phát.
Chu Mỵ Nhi, Đan Nhi, Song Nhi, Tuệ Nương, Tiểu Đường muội muội đứng ở cửa lớn đưa tiễn, trên mặt mỗi người đều là nước mắt biệt ly.
Trần Tiểu Cửu tiến tới hôn từng người từng người.
Khi hôn đến Chu Mỵ Nhi, lại không ngờ nàng ra sức, đem đầu lưỡi của hắn cắn cho chảy máu.
Trần Tiểu Cửu cười cười, vuốt mái tóc của nàng, an ủi nói:
- Ta sẽ nhớ kỹ nụ hôn này, ta sẽ bình yên vô sự trở về…
Mỵ Nhi nước mắt chan hòa, dán sát bên tai Tiểu Cửu, thấp giọng nói:
- Đợi chàng trở về, chúng ta sẽ bái đường…
Trần Tiểu Cửu lập tức chờ mong vô hạn, ôm lấy Mỵ Nhi lại hôn cuốn lấy, cho tới khi bóng roi của Hoa Như Ngọc lay động trước mắt, Trần Tiểu Cửu mới buông Mỵ Nhi, lưu luyến lên ngựa.
Mọi người giơ roi đánh ngựa, biến mất trong màn đêm!
Trần Tiểu Cửu ngoái đầu nhìn lại, phát hiện Y Đằng Tuyết Tử không còn trong tầm mắt, trong lòng buồn bã, cảm thấy có chút mất mát, nghĩ nàng chung quy không phải thuộc về mình.
Hắn nhìn lại đám nữ nhân một lần cuối cùng, hạ quyết tâm, quay đầu đi, trong đôi mắt cũng rơi mấy hàng nước mắt.
Đánh ngựa tiến về phía trước, biến mất trong đêm đen…
Đám nữ nhân tuy rằng nhìn không rõ bóng tình lang, nhưng đều giống như hòn vọng phu, đứng thẳng ở đó, nghe nhịp điệu vó ngựa vang vọng trong trời đêm, rốt cuộc không kìm lòng nổi, nghẹn ngào bật khóc...