Hỗ Tam Nương rất kích động!
Tuy rằng con gái gần trong gang tấc, vì hạnh phúc của con, nàng sẽ vì nó mà như không quen biết, nhưng có thể được Trần Tiểu Cửu tác hợp xuống, có được chút danh phận, coi như đã giải quyết được một tâm nguyện rồi.
Hỗ Tam Nương vội từ trên cổ tháo xuống một miếng ngọc bội đeo đã nhiều năm.
Cầm ngọc bội mang theo hơi ấm và hương thơm đưa đến chiếc cổ trắng như tuyết của Chu Mỵ Nhi, vui mừng nói:
- Đây là chút quà mẹ tặng cho con gái ngoan, con nhất định phải nhận lấy.
- Đa ta mẹ!
Chu Mỵ Nhi nhìn miếng ngọc bội, trong lòng rất thích, ôm cổ Hỗ Tam Nương cười rộ lên.
Độc Hoàng nhìn dáng vẻ hai người thân thiết như vậy, lén nhìn Trần Tiểu Cửu cười trộm nói:
- Vẫn là ngươi có biện pháp tốt, lúc này mẹ con người ta ở cùng một chỗ, rốt cuộc có thể nuốt trọn rồi.
Trần Tiểu Cửu đổ mồ hôi, nghĩ thầm Độc Hoàng này làm sao có thể nhìn thấu được tâm tư của ta vậy?
Bữa cơm chiều rất phong phú, đồ ăn đặt lên bàn, đặt tên là "Văn hương thập bát tịch" (Hương thơm tỏa mười tám chiếu).
Hoa Như Ngọc, Đan Nhi, Song Nhi ba người, lần lượt ngồi xuống.
Hoa Như Ngọc từ miệng Đan Nhi, đoán chừng đã chiếm được thông tin của một đám nữ nhân của Trần Tiểu Cửu, trong lòng nàng âm thầm quyết định, nhất định phải giết chết bản tính háo sắc của Trần Tiểu Cửu.
Về sau không có người nào nhất định phải làm mới được.
Trước tiên phải thu nạp đám nữ nhân kia, nàng cũng muốn bày ra thân phận đại phu nhân Trần gia để sát hạch một lượt!
Phàm là người không đứng đắn, nhìn không hợp mắt, liền tự mình ra tay, đánh xuống…
Nhưng, khi nàng nhìn thấy nữ nhân của Trần Tiểu Cửu nối đuôi nhau đi vào, trong lòng đang tràn đầy nhiệt huyết liền bị một chậu nước lạnh dội cho tắt ngấm.
Tiến tới gần nhất, cũng là Tuệ Nương khí chất siêu quần.
Hoa Như Ngọc vốn định đùa giỡn thể hiện chút uy phong, nhưng nhìn đến Tuệ Nương kia khí chất siêu phàm thoát tục, mặc dù chính mình đưa ánh mắt tới dò xét, cũng không thấy được chút tỳ vết nào, nhất là đôi chân thon dài ấy, dường như so với đôi chân của mình còn muốn thẳng nuột, mượt mà hơn!
Mình có lý do gì mà giáo huấn nàng ấy chứ?
Tuệ Nương cười lên tiếng chào Hoa Như Ngọc, lại ngồi bên cạnh Song Nhi trầm mặc không nói, dường như đối với thủ lĩnh thổ phỉ Hoa Như Ngọc này, nàng rất không ưa.
Hoa Như Ngọc nén chịu phẫn nộ trong lòng, mở to hai mắt nhìn, chờ đợi con mồi kế tiếp xuất hiện.
- Tuệ Nương tỷ tỷ, tỷ sao không gọi muội!
Tiểu Đường muội muội giống như một chú chim sơn ca vui vẻ, nhảy nhót tưng bừng từ ngoài cửa tiến vào, không thèm để ý đến Hoa Như Ngọc, lập tức chui vào trong lòng của Tuệ Nương.
Tiểu Đường muội muội khuôn mặt vui vẻ, hai má điểm lúm đồng tiền, vì thế càng cảm giác khuôn mặt nàng có thêm phần khờ dại và ngọt ngào.
Hoa Như Ngọc vốn muốn đem tức giận trút lên đầu kẻ tiếp theo. Lại không ngờ Tiểu Đường muội muội bất chợt mở đôi mắt to tròn ngập nước, lấp lánh sáng nhìn Hoa Như Ngọc nói:
- Tỷ chính là Hoa tỷ tỷ, thủ lĩnh Hỗ gia trại tiếng tăm lừng lẫy đó sao?
Giọng nói mềm mại và nụ cười ngọt ngào của nàng, khiến cơn giận của Hoa Như Ngọc phút chốc không thể trút ra được.
- Đúng, ta là Hoa Như Ngọc của Hỗ gia trại, ngươi…
Còn không đợi Hoa Như Ngọc nói xong, tiểu Đường muội muội tựa như một khối bánh bột lọc quấn lấy tay nàng nói:
- Hoa tỷ tỷ, tỷ sao lại lợi hại như vậy? Một cô gái thế nào sám làm thủ lĩnh trên núi? Thủ lĩnh tốt lắm hay sao?
- Việc này…
Hoa Như Ngọc cong miệng anh đào, không biết trả lời thế nào.
Tiểu Đường muội muội lắc lắc cánh tay của nàng, lại tiếp tục hỏi:
- Cảnh sắc trên núi có phải rất đẹp không? Không khí có trong lành không? Binh lính của tỷ có nghe lời không?
- Ta.. thật ra…
Tiểu Đường muội muội không đợi Hoa Như Ngọc trả lời, thẳng thắn đặt tay lên đùi Hoa Như Ngọc, đếm đầu ngón tay nói:
- Tiểu Cửu nó nếu rảnh rỗi, nhất định muốn tỷ ở chân núi xây thêm vài căn nhà, che thật kín, đủ cho tất cả các tỷ muội chúng ta ở, tính sơ qua cũng cần có mười gian phòng mới được… Ai… công tình cũng thật lớn đó…
Hoa Như Ngọc thật sự có chút sợ hãi, nàng không ngờ tiểu Đường muội muội bên ngoài ngọt ngào chính là cái ngọt ngào rất lưu manh.
Đang ngồi trong lòng mình, lại loạn ủi lên như vậy, có thể nào đem mình coi như vô hình hay không.
Song Nhi nhìn ra được Hoa Như Ngọc không còn kiên nhẫn, cười đi tới, dưa hai tay mềm mại, hướng về phía tiểu Đường muội muội khoa tay múa chân nói:
- Đường tỷ tỷ, còn không mau trở về chỗ sao? Nếu không về, ta sẽ cù tỷ đó…
Tiểu Đường muội muội tuy không sợ gì, nhưng sợ nhất chính là bị người khác cù.
Nhìn Song Nhi như con mèo nhỏ, vẻ mặt cười cười xấu xa, hai cánh tay đã đưa tới.
Tiểu Đường muội muội sợ tới mức vội vàng từ trong lòng Hoa Như Ngọc bật dậy, lao vào lòng Tuệ Nương, u oán lầm bầm:
- Song Nhi, muội thật xấu, tối ta sẽ nói Cửu ca đánh ngươi vài gậy…
Hoa Như Ngọc tức giận không lộ ra ngoài, nghiêng đầu hỏi Đan Nhi:
- Còn con cá nào lọt lưới không?
Đan Nhi cười trộm nói:
- Còn một người duy nhất, chính là Chu nhị tiểu thư…
- Chu Mỵ Nhi sao?
Hoa Như Ngọc sầm mặt, nghĩ thầm Chu Mỵ Nhi này xuất hiện trong câu nói của Tiểu Cửu nhiều nhất, lần này nhất định phải giảm bớt uy phong của nàng, phải cho Chu Mỵ Nhi biết, mình mới chính là vợ lớn của Trần Tiểu Cửu!
Nàng đang nghĩ rất tốt, chỉ nghe bên ngoài vang lên một tràng cười duyên dáng.
Chợt cánh cửa mở ra, Hỗ Tam Nương, Độc Hoàng, Y Đằng Tuyết Tử, còn có một nữ nhân dung mạo diễm lệ, khí chất tuyệt hảo dìu cánh tay Hỗ Tam Nương đi vào.
Hoa Như Ngọc bật lên, đứng dậy.
Nàng biết, nữ nhân dung mạo diễm lệ, nhất định là Chu Mỵ Nhi tiểu thư trong lời đám nữ nhân đã nói
Chỉ có điều, nhìn Chu Mỵ Nhi dung mạo phong hoa tuyệt đại, Hoa Như Ngọc lập tức cảm thấy một loại áp lực vô hình; nữ nhân này ngày thường còn xinh đẹp như vậy? Tương lai còn có thể trốn khỏi vị trí vợ lớn của ta hay không?
Chu Mỵ Nhi cười nói thản nhiên đi tới, nhìn vẻ mặt lãnh ý của Hoa Như Ngọc, cả người sát khí lẫm lẫm, đang hướng mình nhìn đến, cũng đoán được, vị này là thủ lĩnh thổ phủ không nói đạo lý.
Hai người Hoa Như Ngọc và Chu Mỵ Nhi, một người mày kiếm mắt phượng, đằng đằng sát khí, một người dung mạo tuyệt diễm, hong hoa tuyệt đại.
Hai người cứ như vậy đối diện, không ai nhường ai!
Trong không khí tràn ngâp hương vị đố kị.
Lão bà nhiều, tuy rằng hạnh phúc, nhưng sợ nhất chính là nội bộ lục đục.
Trần Tiểu Cửu nhìn đã hết hồn, vội hướng Hỗ Tam Nương đưa mắt ra hiệu.
Hỗ Tam Nương hiểu ý, vội kéo tay Chu Mỵ Nhi, chỉ vào Hoa Như Ngọc nói:
- Mỵ Nhi, đây sẽ là Ngọc Nhi tỷ tỷ của con …
Lại hướng Hoa Như Ngọc cười nói:
- Ngọc Nhi, đây là mẹ nuội mới nhận con gái, mau tới gặp muội muội một chút!
- Cái gì?
Cả hai người đều giật mình.
Không nghĩ ông trời đưa đẩy thế nào, lại thành tỷ muội kết nghĩa.
Trong lòng hai người kinh ngạc, sóng dậy điên cuồng, lộ ra mặt lạnh đứng yên không nhúc nhích, vẻ mặt thật không tình nguyện.
Hỗ Tam Nương trong lòng thở dài, âm thầm oán giận Tiểu Cửu tham lam vô độ.
Kéo Chu Mỵ Nhi tiến lên một bước, lại kéo lấy bàn tay nhỏ của Hoa Như Ngọc, đặt tay hai người nắm vào nhau thật chặt, dịu dàng nói:
- Từ nay về sau, các ngươi hãy là một đôi tỷ muội tốt, ngàn vạn lần không được lạnh nhạt, bằng ta, ta sẽ rất giận…
Nhìn hai người đều tỏ mặt lạnh, không ai trả lời.
Trần Tiểu Cửu nóng nảy, vội vàng hỏi Hoa Như Ngọc:
- Lời mẹ nuôi nói, nàng có nghe hay không? Nàng có phải là con gái hiếu thuận không?
Hoa Như Ngọc không biết làm sao, nén giận, đắng ngắt nói:
- Mẹ, con hiểu rồi!
Trần Tiểu Cửu lại hướng Chu Mỵ Nhi hỏi:
- Mỵ Nhi? Nàng thế nào?
Chu Mỵ Nhi ôm chặt cánh tay của Hỗ Tam Nương, bị Trần Tiểu Cửu ép hỏi, cúi đầu thấp giọng nỉ non:
- Ta biết rồi…
Hỗ Tam Nương dịu dàng cười cười:
- Ngoan, đây mới là con gái ngoan của mẹ.
Hoa Như Ngọc, Mỵ Nhi rốt cuộc xếp lại tức giận trong lòng, chia nhau ngồi bên cạnh Hỗ Tam Nương.
Chỉ lát sau, Y Đằng Tuyết Tử cũng đi tới.
Trần Tiểu Cửu vì phân tán địch ý giữa Hoa Như Ngọc và Chu Mỵ Nhi, cố ý để Y Đằng Tuyết Tử ngồi bên cạnh mình, cũng khiến Y Đằng Tuyết Tử ở trước mặt bao người, vừa ngượng ngùng, vừa mừng rỡ.
Chiêu này của hắn chỉ là kế nhỏ, nhưng tác dụng thật lớn.
Hoa Như Ngọc, Chu Mỵ Nhi cũng chưa kịp nhìn nhau, đã đem toàn bộ lo lắng dời lên người Y Đằng Tuyết Tử, điều này cũng khiến Y Đằng Tuyết Tử vô cùng khó chịu.
Nhưng nàng mới không ngây ngốc trừng mắt nhìn lại, mà dịu dàng chân thành, cùng Trần Tiểu Cửu tán gẫu việc nhà, thanh âm nhỏ nhỏ, dường như muốn nói những lời rất nhẹ.
Một chiêu này tựa như trong bông có kim vô cùng hiệu nghiệm.
Toàn bộ mỹ nữ trong bàn, nào đâu có tâm tư ăn cơm, cả đám đều đem lỗ tai của mình dựng lên, muốn nghe xem hai người nói chuyện gì bí mật, nhưng cố tình muốn nghe, lại càng không thể nghe rõ!
Thật khiến người ta gấp chết, càng về sau, đám mỹ nhân này đều bị tức giận tràn mắt, trực tiếp nhìn chằm chằm vào Trần Tiểu Cửu và Y Đằng Tuyết Tử.
Đây chắc chắn là bữa cơm khó nuốt nhất của Trần Tiểu Cửu.
Tuy rằng đồ ăn hương vị ngọt ngào vừa miệng, nhưng thật sự quá nhạt nhẽo.
Trần Tiểu Cửu không ngờ Y Đằng Tuyết Tử ra một chiêu hại người lợi mình như vậy, khiến cho mọi người không ăn không uống, chân hắn khẽ đá vào bắp chân mềm mại của nàng một cái, ra hiệu nàng đừng nói nữa, hoặc nếu có nói hãy nói lớn tiếng một chút.
Nhưng Y Đằng Tuyết Tử không để ý tới hắn, vẫn như trước giữ nguyên bộ dạng yếu ớt giọng cười khe khẽ, quả thực tức chết người ta…
Trần Tiểu Cửu nhìn đám nữ nhân ném ánh mắt hừng hực thiêu đốt sang mình, cả người như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than
Hắn đập rầm một tiếng, đem chiếc đũa đặt lên bàn ăn.
Ánh mắt đảo qua khắp đám nữ nhân trước mặt, thở dài một hơi nặng nề.
Y Đằng Tuyết Tử lập tức thấp giọng mềm mỏng nói:
- Như thế nào? Không ăn ư? Có phải ai chọc cho ngươi tức giận không?
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt chán nản.
Ánh mắt dai dẳng không thôi, lướt qua từng gương mặt của Song Nhi, Đan Nhi, Chu Mỵ Nhi, tiểu Đường muội muội, Tuệ Nương, mới buồn bã nói:
- Ta phải rời khỏi các nàng một thời gian.
Đám nữ nhân kinh hãi, Chu Mỵ Nhi vẻ mặt mờ mịt, nhìn Tiểu Cửu nói:
- Chàng muốn đi đâu?
Hoa Như Ngọc đôi mắt cũng lóe lên, vẻ mặt ngỡ ngàng.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Mộ Bình!
- Mộ Bình?
Hoa Như Ngọc cũng đứng dậy, hiếu kỳ nói:
- Chàng đi Mộ Bình làm gì? Nơi đó đang có chiến tranh, mắc mớ gì tới chàng? Không cho chàng đi.
Trần Tiểu Cửu vừa hưng phấn, vừa thất vọng, đi suốt đêm tới Hỗ gia trại!
Lúc này, trong Hỗ gia trại bận rộn rối tung thành một mảnh.
Chung Bân nói nhất định giẫm đạp, đã phái người mang đến những vật tư lương thảo, áo bông, binh khí, còn đưa tới hơn hai trăm ngàn lượng bạc cướp được từ Thạch gia, sai huynh đệ Hỗ gia trại phân phát ra cho từng người một.
Không thể không nói, Chung Bân rất biết làm việc, bỏ ra chút ân tình này đã thuận nước giong thuyền.
Những người đàn ông của Hỗ gia trại vốn là cường đạo chiếm cứ thật nhiều, cũng từng chứng kiến các đại gia lớn mặt, sớm đã biết muốn dựa vào, một đám xoa tay, vô cùng hưng phấn.
Lại nhìn thấy Chung Bân mang bạc đến thu mua lòng người, trong lòng càng cảm thấy cầm tiền của người ta, phải thay người ta trừ họa.
Đường đường tri phủ cầu khẩn nhiều lần, vì thổ phỉ đưa tiền, điều này quả thật lần đầu tiên mới thấy, làm trộm cướp như vậy trong thiên hạ, cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng vinh quang.
Hắc Sơn đang chỉ huy nhân mã vận chuyển lương thảo!
Trần Tiểu Cửu tới trước mặt gã, lén lút rỉ tai với gã một hồi.
Hắc Sơn hiểu ý, vội vàng đi sắp xếp.
Hoa Như Ngọc sẵng giọng:
- Chàng lại thần bí gì đó, lại làm chuyện xấu xa gì?
Trần Tiểu Cửu cười cười:
- Ta ngoại trừ oai môn tà đạo, còn có thể làm gì?
Hoa Như Ngọc không thèm để ý tới hắn, nhìn Chung Bân phái tới hơn một trăm dân binh bận rộn chuyển lương thảo, cũng biết những người này, sẽ theo mình áp giải lương thực.
Nhìn cảnh tượng bận rộn, trong lòng cảm khái nghìn vạn lần!
Nhớ ngày đó, khi mình mười tuổi, tận mắt nhìn thấy phụ thân ở trên giáo trường từng bận rộn như thế.
Hiện tại phụ thân trốn tận nước An Nam, sống chết không rõ, mà chính mình, cũng là thân phận sơn tặc, tái diễn lại con đường xưa của phụ thân, cảm giác này, vừa buồn thương vừa phẫn hận!
Trong đêm tối, Trần Tiểu Cửu từ phía sau tiến đến ôm lấy vòng eo của nàng.
Bởi vì Hoa Như Ngọc mắc tỏa tử giáp, Trần Tiểu Cửu ôm nàng vào lòng không phải một thân mềm mại kiều diễm, mà là một khối băng giá xuyên tim.
- Chàng kiềm chế chút đi, đây là quân doanh. Các huynh đệ đều nhìn đó.
Hoa Như Ngọc tuy rằng cũng muốn rúc vào trong lòng Trần Tiểu Cửu, nhưng cũng biết, nữ nhi ngay trước mặt các huynh đệ thể hiện tình cảm, sẽ ảnh hưởng đến uy nghiêm trị quân của nàng.
Trần Tiểu Cửu không thuận theo ý nàng mà buông tha, ở bên tai thổi một ngụm khí, như có thâm ý nói:
- Hoa muội muội, ta biết vất vả cho nàng, biết phụ thân nàng đối với triều đình có ân, mà triều đình đối với phụ thân nàng lấy ơn báo oán, khiến trong lòng nàng nảy sinh oán khí. Giờ bắt nàng dẫn theo huynh đệ, tiến vào Mộ Bình đánh chiến, đây quả thực là bất công lớn đối với nàng.
Hoa Như Ngọc ngoái đầu nhìn lại, liếc mắt nhìn hắn một cái, sẵng giọng nói:
- Đều là miệng chàng nói với ta những điều này có lợi ích gì chứ? Ta đáp ứng chàng rồi, xuất binh chính là xuất binh, tuyệt sẽ không nuốt lời.
- Nàng còn không hiểu được dụng tâm lương khổ của ta!
Trần Tiểu Cửu vòng qua thân mình của Hoa Như Ngọc, nhìn thẳng vào khoảng không sâu thẳm trong đôi mắt của nàng, cười quỷ dị nói:
- Ta đây là chuẩn bị sửa lại án xử sai cho cha nàng, cũng là cha vợ của ta.
- Chàng có ý gì?
Hoa Như Ngọc nét mặt bừng sáng:
- Ta chưa hiểu rõ.
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Nàng có biết những năm tháng loạn lạc, cán thương trong chính quyền thế nào không?
Nhìn Hoa Như Ngọc đôi mắt lấp lánh, Trần Tiểu Cửu hiểu được, Hoa Như Ngọc tuy rằng dũng mãnh, tuy rằng dày công tnhìn ôi luyện vận dụng các chiến thuật, nhưng nhìn xa trông rộng, không thể nghĩ được chu toàn như mình!
Trần Tiểu Cửu cười cười nói:
- Chúng ta lần này mặc dù có năm phần tâm tư, là muốn nghĩ cách giải cứu Bạch công tử, giải cứu Huyền Vũ doanh và năm trăm cung thủ, nhưng năm phần tâm tử khác, thì có phần trục lợi về mình.
- Hỗ gia trại lúc này tạm thời rời khỏi trận địa, kiêu ngạo đi tới biên thùy Mộ Bình, làm thật mạnh mẽ, nhất là thông qua lần này xóa sạch dáng vẻ kiêu căng bệ vệ của Oa Khấu, lập nhiều công quân, khiến dân chúng Mộ Bình biết được mỹ danh Hoa Đại đương gia của nàng.
- Hơn nữa lần này nàng cứu tiểu Bạch công tử, ân tình này không thể nói là không lớn! Chiếu theo bản tính không tầm thường của anh ta, ta tin tưởng rằng chắc chắn, anh ta có thể khiến cho nàng dùng thân phận thủ lĩnh thổ phủ tiếp nhận soái kỳ Thiết Giáp doanh.
Hoa Như Ngọc dần dần hiểu được dụng tâm hiểm ác của Trần Tiểu Cửu, đôi mắt lạnh lùng diễm lệ vụt sáng, rất nhanh nắm chặt đôi tay của hắn, kỳ vọng nói:
- Thật sự có thể như vậy sao?
Trần Tiểu Cửu xoa nhẹ chóp mũi của nàng, nói:
- Như thế nào không được? Chỉ cần tiểu Bạch công tử mạnh mẽ cứng rắn giới thiệu nàng, nàng tiếp quản Thiết Giáp doanh, càng tính là có một cây cột trụ vững mạnh, có được chỗ dựa vững chắc nổi trội.
- Giả sử sau này muốn rửa sạch oan khuất cho cha nàng, có được đội ngũ này, nhất định sẽ khiến cho đám người xấu không dám tùy tiện hành động, tiến có thể công, lui có thể thủ, cớ sao không tự nguyện mà làm chứ?
Hoa Như Ngọc nghe được những lời này liên tục gật đầu, ôm lấy ngực Trần Tiểu Cửu, giống như báo con rúc vào lòng hắn, cười cười:
- Tiểu Cửu, có chàng thật tốt.
Trần Tiểu Cửu mỉm cười, ghé vào tai Hoa Như Ngọc nói:
- Mau buông tay, các huynh đệ đều đã tới rồi.
Hoa Như Ngọc hoảng sợ, ngoái đầu nhìn lại, đã thấy mười mấy đầu mục đều đứng xa hơn mười thước nhìn nàng, hiển nhiên bọn họ có việc muốn thỉnh giáo, nhưng lại không dám tùy tiện quấy rầy…
Hoa Như Ngọc vụng trộm đánh cho hắn một quyền vào bụng, mới sửa sang lại trang phục chỉnh tề, làm rat ư thế hiên ngang, đi về phía các huynh đệ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Hắc Sơn, Từ Hạt Tử hướng Hoa Như Ngọc xin chỉ thị:
- Hết thảy mọi việc đều đã chuẩn bị đẩy đủ, xin Đại đương gia chỉ bảo.
- Tốt lắm!
Hoa Như Ngọc gật đầu, ngẩng đầu bước lên đài cao, đôi mắt sắc nhọn nhìn khắp các huynh đệ tài giỏi phía dưới, quét qua một lượt, dưới đôi mày kiếm là đôi mắt lãnh diễm, khiến cho người ta trong lòng vừa có chút sợ hãi, vừa có sự trung thành phục tùng.
Hoa Như Ngọc cất cao giọng:
- Chúng ta là sơn tặc, chúng ta là thảo khấu, chúng ta là ác ôn trong lòng dân chúng, chúng là lưu manh trộm cướp không chuyện ác nào không làm, nhưng, ta muốn nói cùng các huynh đệ, ta vẫn là người Đại Yến, chúng ta vẫn là những người da vàng, mắt đen, uống nước Giang Nam, ăn lương thực Giang Nam, vĩnh viễn là người Đại Yến!
Lời vừa nói ra, đám đàn ông dưới đài châu đầu ghé tai, không biết sau đó Hoa Như Ngọc còn định nói gì…
Hoa Như Ngọc tiếp lời:
- Chúng ta có thể cướp người, cướp của, không điều ác nào không làm, bởi vì đây là địa bàn của chúng ta, là nhà của chúng ta…
- Nhưng … nhưng đám Oa Khấu đáng chết đó dựa vào cái gì dám cướp đồ trên đất của chúng ta? Đến địa bàn của chúng ta giết người phóng hỏa? Cho dù có một ngàn một vạn lý do, vậy cũng không được.
Đám đàn ông nghe vậy, hai đầu lông mày gắt gao không khỏi nhíu chặt dựng đứng lên.
Hoa Như Ngọc lại phất cánh tay nói tiếp:
- Ta hiện tại hỏi mọi người một câu, Oa Khấu điên cuồng ngang ngược, Mộ Bình đã trở thành địa ngục nhân gian, chúng ta là người Đại Yến, chẳng lẽ có thể trơ mắt nhìn đồng bào chịu đủ mọi giết chóc, chịu đủ mọi tàn phá mà thờ ơ sao? Các ngươi hãy thành thật trả lời ta.
Đám hán tử lòng đầy căm phẫn, giơ cao đao thép hét lớn:
- Giết Oa Khấu, giết sạch bọn chúng…
Nghe những người đàn ông dưới đài bị mình động viên khiến bừng lên lửa giận cừu hận.
Từng trận thoải mái và tự hào chảy tới, Hoa Như Ngọc khoát tay nói:
- Ta mặc dù là Đại đương gia, những sẽ không ép buộc ai, ai không muốn theo ta đi Mộ Bình, hãy tới đây lĩnh năm ngàn lượng bạc, ta thả cho người đó đi.
Hoa Như Ngọc khoát tay chặn lại, một mâm hoa tuyết được đưa lên đài cao, dưới ánh trăng thanh u, tản ra từng luồng sáng lấp lóa.
Đám đàn ông lặng ngắt như tờ, nhìn từng thỏi bạc trắng sáng loáng, nhưng không một người nào bước ra khỏi hàng đến lấy.
Hoa Như Ngọc lại cất cao giọng nói:
- Thật không có huynh đệ nào rời đi sao?
Đám đàn ông âm thanh sấm sét, đồng thanh hô lớn:
- Không có! Không có! Không có…
- Được, tốt lắm!
Hoa Như Ngọc khẽ động một tiếng, rút đao thép, trong đêm tối ánh đao sáng loáng, mặt lạnh nói:
- Nếu các huynh đệ đều có một tấm lòng son, nguyện ý cùng ta giết địch, vậy phải nghe theo quân lệnh của ta.
Ánh mắt âm lạnh của nàng, quét qua trước mặt mọi người, hét lớn:
- Quân lệnh Nhật sơn, từ lúc này, kẻ nát rượu, giết! Kẻ bỏ nhiệm vụ, giết! Kẻ sợ chết, giết! Kẻ quấy nhiễu dân chúng, giết!
Hoa Như Ngọc nói liên tục từ "giết", thực khiến mọi người một thân đổ mồ hôi lạnh.
Một đám nghiêng tai lắng nghe, sợ rằng nghe nhầm mệnh lệnh, mà đánh mất tính mạng một cách vô ích…
Hoa Như Ngọc dặn dò xong những chuyện cần thiết, mới cao giọng nói:
- Các huynh đệ đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút, chúng ta rạng sáng mai tập hợp, xuất phát, nếu ai chậm trễ, đừng trách ta hạ đao vô tình.
Tướng lĩnh tản đi.
Trần Tiểu Cửu cười hì hì đi tới, giơ ngón tay cái lên khen ngợi nói:
- Hoa muội muội, nàng thật có vài phần phong thái Đại tướng quân, hổ phụ vô khuyển nữ, ngay cả ta trong lòng cũng sợ hãi rồi…
- Phì… Chàng muốn sợ ta sao, mặt trời cũng mặt ở hướng tây rồi.
Hoa Như Ngọc hừ giận một tiếng, mới nói:
- Đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai nếu đến muộn, ta cũng chém đầu chàng…
Hoa Như Ngọc trở lại phòng, nghĩ ngày mai phải bắt đầu một đoạn thời gian gian nan, trong lòng có chút hưng phấn, máu sôi huyết trào, như thế nào cũng không ngủ được.
- Cộc cộc cộc… Cộc… Cộc…
Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.
Hoa Như Ngọc nghe thấy, bỗng nhiên đỏ mặt. Đây là ám hiệu của nàng và Trần Tiểu Cửu, nàng sao có thể không hiểu được?
- Đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, chàng tới làm gì?
Hoa Như Ngọc ngoài miệng oán trách, nhưng trong lòng có chút vui vẻ, vội xuống giường, mở cửa cho hắn.
Trần Tiểu Cửu vừa tiến vào, liền dùng chân đá đóng cửa lại, ôm lấy thân thể mềm mại của Hoa Như Ngọc, bắt đầu hôn loan, trong miệng còn không ngừng ba hoa nói:
- Đêm dài đằng đẵng, ta không lòng dạ nào ngủ được…
- Nhẹ một chút, thiếp đau!
Hoa Như Ngọc cũng vừa khéo ngủ không được, bộ ngực sữa bị hắn chà đạp thành đủ mọi hình dạng, cảm giác tê dại như điện giật nảy lên trong lòng.
Tay liền ôm cổ Tiểu Cửu, nồng nhiệt đáp lại.
Đùi trắng nuột nâng lên, chen vào giữa đùi hắn đỡ lấy một mái lều mới mọc, đôi mắt mê man, đôi môi anh đào khẽ nhếch, sẵng giọng:
- Thiếp đang nghĩ chàng thật rất xấu.
- Chúng ta tâm đầu hợp ý mà!
Trần Tiểu Cửu bị chiếc đùi nõn nà của Hoa Như Ngọc không ngừng chà sát, hỏa tâm khó nhịn, chiếc lều phía dưới không ngừng nhô cao hơn, sự kiên nhẫn với nàng dường như không còn.
Hắn ôm nàng ngang ngược ném cả lên chiếc giường êm ái.
Hoa Như Ngọc kêu lên một tiếng, trên cơ thể, chiếc áo ngủ bằng gấm màu vàng nhạt để che thân mình tuột ra một mảnh, nàng cứ thế rơi vào chính chiếc giường êm ái của mình.
Mái tóc đen như mực che đi đôi mắt gợi tình như nước, giống như thẹn thùng tự oán, vừa muốn cự tuyệt lại vừa giống như mời chào!
Một bàn tay thon dài mềm mại vươn lên khiêu khích, hướng về ánh nhìn đỏ thẫm của Trần Tiểu Cửu, ngón tay mời gọi, khóe miệng mang theo nụ cười ma mị.
Đối mặt với Hoa muội muội tràn đầy dã tính, Trần Tiểu Cửu ngay cả kiên nhẫn cởi bỏ quần áo cũng không còn.
Hai tay hắn ra sức xé bỏ y phục, cả thân trống không, nhào tới một khối trắng ngần đang nằm trên giường tiếp tục cuộc chiến.
Từng luồng ánh trăng thanh u và tĩnh mịch vấn vít tiến vào.
Trên chiếc giường mềm mại, truyền đến từng trận rên rỉ uyển chuyển!
Một cặp đùi trắng như tuyết, quấn chặt lấy vòng eo lớn của Trần Tiểu Cửu, thúc giục hắn tiếp tục thám hiểm sâu hơn, sức lay động càng lúc càng thêm lợi hại…