Trần Tiểu Cửu kinh ngạc tới cực điểm!
Hắn vốn tưởng rằng Y Đằng Tuyết Tử chẳng qua cùng với đám giặc cướp Uy quốc này có chút mối liên qua, đâu ngờ thật sự có quan hệ sâu sắc như vậy.
Trần Tiểu Cửu nhìn Tuyết Tử, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Bàn tay to dùng sức nắm tay nhỏ thon mềm của nàng, hạ giọng nói:
- Nàng đây là vì đại nghĩa diệt thân sao?
- Đại nghĩa diệt thân?
Y Đằng Tuyết Tử thân thể khẽ run lên, đôi mắt quyến rũ hiện ra sự sắc bén trước nay chưa từng có, trong nháy mắt hàn quang bắn ra, gần như khiến Tiểu Cửu có chút nghẹt thở.
- Ta chưa từng có tư cách vì đại nghĩa diệt thân đối với người khác, ngược lại là đã từng bị đám người này nhẫn tâm "quân pháp bất vị thân", khiến ta khổ sở không nơi nương tựa. Đối với bọn họ, ta chỉ có hận, chỉ oán oán…
Nàng nói giọng lạnh như băng, trong gió rét tỏ ra cứng vỏi và đáng thương.
Trần Tiểu Cửu gắt gao ôm thân thể mềm mại run rẩy của nàng thật chặt.
Lúc này, đặc biệt có thể cảm nhận được nội tâm mềm yếu của Tuyết Tử, tồn tại nỗi đau đớn bơ vơ không nơi nương tựa.
- Tiểu Cửu, lần này chỉ cần có thể tiêu diệt bọn họ, đó là có đại ân với ta, ngươi… Ngươi nhất định phải giúp ta hoàn thành chuyện này.
Tuyết Tử đôi mắt vụt sáng lấp lánh, động tình nói:
- Chỉ cần ngươi giúp ta tâm nguyện này, Tuyết Tử…. Tuyết Tử cái gì cũng có thể đồng ý với ngươi…
Trần Tiểu Cửu hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng, lắc đầu cười nói:
- Ta không muốn làm giao dịch cùng nàng, ta muốn là con tim của nàng, không phải muốn thân thể kiều mỵ của nàng…
Tuyết Tử đỏ mặt, nhẹ nhàng tựa vào lòng hắn, vẻ mặt thả lỏng nói:
- Tim ta, thân thể của ta, đều có thể giao lại cho ngươi!
Trần Tiểu Cửu và Tuyết Tử đang ngồi trong gió lạnh nhỏ to tâm sự.
Nhưng lỗ tai hắn cũng cực nhạy bén, đột nhiên nghe trong bụi cỏ xuất hiện những tiếng sột soạt nho nhỏ vang lên.
Đến rồi!
Bọn chúng ra rồi…
Trần Tiểu Cửu liếc trộm nhìn lên, liền thấy từ cửa động bảy bóng người áo đen nhỏ bé nhanh nhẹn lén lút đi ra.
Bọn chúng đều mang theo mặt nạ.
Đưa mắt nhìn quanh đầy cảnh giác, thấy bốn phía không có người, mới lấy tấm mặt nạ xuống, lần lượt lộ ra gương mặt dày dặn phong sương, tham lam hít lấy hít để bầu không khí trong lành.
- Có thể động thủ chưa?
Trần Tiểu Cửu nhẹ giọng hỏi một câu.
- Chờ một chút, hẳn còn một người, chưa đi ra…
Nàng đã thu lại nét dịu dàng ban nãy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đám hắc y, tràn đầy dã tính.
Quả nhiên, lại một trận sột soạt, từ bên trong một bóng người đàn ông cao lớn, cường tráng như gấu lao ra.
Nhìn bộ dạng y đi, có thể đoán được người áo đen này là thủ lĩnh của cả đám hắc y.
- Quả nhiên là y!
Trong nháy mắt hai má trắng nõn của Y Đằng Tuyết Tử đỏ lên, đôi mắt cũng lộ ra sự hưng phấn, giống như thợ săn gặp được con mồi yêu thích trong lòng, vèo một tiếng, giống như một đám sương trắng thôi qua, nhằm thẳng thân hình cao lớn của tên đàn ông kia đánh tới.
Tiểu Cửu cũng giống như tên rời cung, theo sát phía sau Tuyết Tử, làm trọn chức trách hộ hoa sứ giả (bảo vệ người đẹp)!
Đám người áo đen hoàn toàn không ngờ trong trận gió tuyết lớn này, lại có kẻ đánh lén ẩn núp như rắn độc.
Tên thủ lĩnh áo đên đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của Tuyết Tử, ngạc nhiên mừng rỡ kêu lên:
- Ma Vương đại nhân, ngài… Ngài làm sao đã tới rồi?
Nhưng nhìn đến, Y Đằng Tuyết Tử vẫn không phản ứng, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ.
Y đột nhiên ý thức được điều gì, hàn quang lóe qua, xoay người xông vào trong động ngầm.
Tuy rằng y giống như con gấu lớn, nhưng tốc độ chạy trốn cực nhanh, giống như con chuột cực linh động.
Y Đằng Tuyết Tử dốc sức đuổi theo, cũng không đuổi kịp, Trần Tiểu Cửu ở phía sau nàng, vươn tay ra, ôm lấy vòng eo của nàng, dùng sức ném nàng lên.
Hai người tâm đầu ý hợp, phối hợp vô cùng ăn ý.
Thân thể mềm mại của Tuyết Tử được sức mạnh của Tiểu Cửu đẩy đi, tốc độ tăng nhiều, rốt cuộc đã chặn đầu được "con gấu" lớn kia ở ngay cửa động, rút keiems sắc một tay chém tới.
Tên hắc y cường tráng đôi mắt lóe lên thần sắc sợ hãi, nhưng vẫn cắn chặt răng, hươ ra lang nha bổng, chống trả lại.
Trần Tiểu Cửu lo ngại Tuyết Tử sau khi bị thương công lực suy giảm, có thể bị thương sẽ gặp họa!
Đợi thấy tên "gấu lớn" này đấu không lại Tuyết Tử, lúc này mới yên lòng, rút Hiên Viên kiếm bên hông ra, vung tay quét lên kiếm hoa thanh mang, đánh bảy tên còn lại.
Quả nhiên đúng như lời Tuyết Tử đã nói.
Bọn chúng chỉ tinh thông thuật độn thổ, bản lĩnh võ công cũng không cao bao nhiêu.
Hiên Viên kiếm vùng lên, khí thế như cầu vồng, bọn người kia, không cách nào địch nổi.
Một kiếm chém ra, tay đứt chân lìa.
Hai kiếm chém ra, máu nhuộm cả không gian.
Từng trận thanh mang, lấp lánh cả một vùng không gian trắng xóa, ngoại trừ một tên Tiểu Cửu cố tình lưu lại, số còn lại, đều chết không toàn thây.
Hắn khẽ động cơ thể muốn xoay mình đến trợ giúp Tuyết Tử, xử lý gọn gàng "con gấu lớn" kia, vung kiếm đâm cho nó vài lỗ, cho nó giãy chết không ngừng.
Nhưng Tuyết Tử hừ lạnh một tiếng, sẵng giọng:
- Ngươi đừng nhúng tay vào!
Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ dừng bước, khẩn trương nhìn chằm chằm vào từng động tác tiến lui của nàng, sợ nàng bất ngờ xảy ra sai sót.
Giờ phút này, hắn cũng hiểu được, giữa nàng và tên "gấu lớn" này nhất định có cừu hận thật sâu.
Bằng không, Tuyết Tử ôn nhu làm sao trở nên tàn bạo nóng nảy như vậy chứ.
Qua vài chiêu, Tuyết Tử rốt cuộc đã được như ý nguyện, chém đứt một chân của tên "gấu lớn".
Tên "Gấu lớn" hoảng hốt nhìn máu tươi chảy ồ ồ, nhìn thấy cả xương trắng lóa ở bên trong, ánh mắt mờ mịt luống cuống, vội đưa tay điểm một huyệt đạo trên đùi mình, khiến tốc độ máu chảy ra giảm đi nhiều.
Tuyết Tử cầm kiếm chỉ vào đầu gã, âm thanh kiều mỵ trở nên lạnh lẽo dị thường:
- Bản Điền, ngươi tên ác ma giết người không chớp mắt, còn nhớ ta không?
Bản Điền?
Ha ha… Cái tên này nghe rất quen thuộc!
Trần Tiểu Cửu tiến lên kéo tóc của y, tát vào mồm y cả giận nói:
- Tên nhãi ranh ngươi ngu ngốc vậy sao? Còn không trả lời nhanh, còn nhận ra mỹ nữ đó không?
Bản Điền dường như bị Trần Tiểu Cửu đánh cho tỉnh lại, cảm nhận được kiếm nhọn lạnh lùng chĩa vào, ý thức được mình đã biến thành chó nhà có tang.
- Ngươi là Tiên Quân, ngươi… Ngươi đừng giết ta… Ta là bị…bị Ma Vương ép thôi…
Bản Điền ngửa đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng diễm lệ tới cực hạn của Tuyết Tử, đứt quãng thốt ra cái tên đầy xa lạ « Tiên Quân ».
- Ngươi còn biết ta là Tiên Quân? Ha ha, vậy rất tốt!
Mũi kiếm của Tuyết Tử lạnh lùng chĩa thẳng vào yết hầu của Bản Điền, từng chữ một nói :
- Ngươi thân là đệ tử phái Lưu Xuyên, tại sao đi theo Ma Vương, làm ra tội ác tày đình khi sư diệt tổ ? Khi ngươi giết sư tỷ, sư đệ của ta, có từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay không ? Ngươi thừa dịp ta chưa chuẩn bị, hạ độc với ta, khi muốn đẩy ta vào chỗ chết, có từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay không ?
- Đó… đó đều là do Ma Vương ép ta làm. Không phải… không phải ý của ta !
Bản Điền nhìn gương mặt lạnh lùng của Tuyết Tử, đã ngửi thấy hương vị của cái chết.
Tuyết Tử lại một kiếm chém ra, đâm vào bả vai của y, lạnh lùng nói:
- Tốt! Ngươi bây giờ nói xem Ma Vương rốt cuộc trốn chỗ nào, ta sẽ cho ngươi chết thoải mái, bằng không, ngươi cũng biết thủ đoạn của ta đấy. Ma Vương có thể làm gì với ngươi, ta cũng có thể vậy.
- Ta… ta không dám nói…
Bản Điền lắc đầu liên tục, dường như sợ hãi đối với Ma Vương, đã lên đến cực điểm khó có thể tưởng tượng nổi.
Tuyết Tử từ trong tay áo lấy ra một hộp thuốc, âm trầm nói với Bản Điền:
- Nhìn thấy không? Đây là thực cốt tán, chỉ cần ngươi nuốt vào, lục phủ ngũ tạng liền như có ngàn vạn con kiến đang đi lại bên trong.
- Dường như có vô số cái miệng đang cắn xé lòng ngươi, gan phổi của ngươi! Ngươi nhất thời chết không được, chỉ có thể thống khổ chờ đợi nó trong mùi vị kinh hoàng kia mà thôi.
Nhìn bộ dạng Bản Điền lộ ra vẻ kinh hoảng cực độ…
Trần Tiểu Cửu một tay đoạt lấy viên thuốc, nắm lấy cằm của Bản Điền, ép y mở miệng, cười gằn nói:
- Còn nói nhiều lời vô nghĩa với y làm gì, cho y ăn đi là được…
Trong mắt Bản Điền lóe lên vẻ kinh sợ không thôi.
Cũng không biết lấy khí lực ở đâu, y giãy ra khỏi bàn tay của Trần Tiểu Cửu, hổn hển thở gấp, tuyệt vọng nói:
- Không cần… không cần cho ta ăn… ăn độc dược. Ta nói! Ta nói là được…
Tuyết Tử nhíu mi, truy vấn:
- Tốt lắm, ngươi hiện giờ nói cho ta biết, Ma Vương đang ẩn nấp ở chỗ nào? Có khoảng bao nhiêu đệ tử phái Lưu Xuyền đi theo ả? Còn có người nào bị ép theo ả?
Bản Điền đứt quãng nói:
- Ma Vương ẩn thân cách đây năm mươi dặm, có một dòng suối nhỏ làm nguồn nước trong rừng rậm. Có hơn năm trăm đệ tử có tiếng của phái Lưu Xuyên đi cùng.
- Trong đó có người giỏi về dùng độc tổ trùng, có người võ công cao cường khát máu, có người là bà đồng tinh thông ma thuật.
- Chỉ có như vậy thôi sao?
Tuyết Tử cười nói:
- Ngươi đang nói dối, đôi mắt ngươi lại run rẩy, nhất định còn có bí mât, ngươi chưa nói cho ta biết…
Bản Điền hoảng sợ, liên tục khoát tay nói:
- Không có, thật không còn bí mật nữa, chẳng qua… Chẳng qua, bên người Ma vương còn thêm một vài binh sĩ người Đại Yến…
- Chỉ có điều bọn họ đồng ý mặc đồ của phái Lưu Xuyên, bọn họ rốt cuộc là ai, chúng ta cũng không biết.
Tuyết Tử nhìn Bản Điền không giống đang nói dối, giơ bảo kiếm lên, liền muốn chém đứt đầu của y!
Trần Tiểu Cửu ngăn nàng lại, hung ác nhìn Bản Điền, ép hỏi:
- Đám mật thám các ngươi, bao lâu trở về báo địch tình với Ma Vương một lần? Là do ai đi truyền tin?
Bản Điền dạ ran nói:
- Ước chừng năm canh giờ một lần, hiện giờ cách lần cuối cùng báo tin cho Ma Vương, còn chưa đầy ba canh giờ nữa. Lần báo cáo sau, là do ta đích thân đi.
Trần Tiểu Cửu hỏi thăm cặn kẽ ám hiệu, quy trình và những điều quan trọng trong lần gặp gỡ đó, mới quay mình nói với Tuyết Tử:
- Nàng động thủ đi.
Tuyết Tử đầu tiên hướng về phía đông dập đầu, nét mặt bi thương đọc một đoạn chú ngữ khó hiểu.
Xong xuôi nàng mới đứng dậy, vung bảo kiếm lên.
Một luồng sao lóe sáng.
Bản Điển chỉ còn là một đống thịt nát…
Tuyết Tử ném bảo kiếm xuống, thể xác và tinh thân sụp xuống, gục trên vai Tiểu Cửu, nghẹn ngào nức nở.
Trần Tiểu Cửu ôm eo nàng, an ủi:
- Đừng sợ, có Tiểu Cửu ta ở đây, Ma Vương tất sẽ chết trong tay nàng…
Tuyết Tử ôm chặt hắn không buông, vừa khóc lóc nỉ non, vừa nũng nũng nói:
- Chỉ cần ngươi giúp ta giết Ma Vương, ngươi muốn ta làm gì, ta tuyệt đối không đổi ý…
Trần Tiểu Cửu muốn giãy ra khỏi tay vòng tay nàng.
Không ngờ lại bị nàng ôm chặt lấy, vùng vẫy mấy cái cũng không thành công.
Hắn lắc đầu cười khổ, nhìn phía trước đen thui, có bóng dáng thấp thoáng rời đi, cười nói:
- Tuyết Tử, nàng ôm ta một hồi, lát tên nhân chứng còn sống kia, thật có thể sống chạy thoát được…
Cái gì? Xảy ra chuyện lớn?
Phía trước những người đó nghe được câu nói này, giọng điệu rất kinh ngạc. Sau đó, liền nghe thấy tiếng kẽo kẹt già cỗi vang lên, dường như tiếng cửa sắt đang dần mở ra.
Trần Tiểu Cửu thị lực cực tốt, xa xa đã nhìn thấy mười mấy bóng người màu đen, hướng phía bên này vôi vàng đi tới!
Mười mấy tên đến bên cạnh Trần Tiểu Cửu thì dừng lại, nhìn mặt rồi đến trang phục của bọn họ một lượt, rồi chau mày nói:
- Các ngươi là ai? Tại sao chúng ta chưa từng thấy qua các ngươi?
Hắc Sơn đang chờ mấy tên này đến gần, liền muốn chặt lấy đầu của bọn chúng.
Không ngờ rằng đám người này rất cơ trí, rất nhanh đã nhìn ra chút mờ ám rồi.
Hắc Sơn lời nói lúng túng, khiến mấy tên này, càng cảm thấy nghi hoặc. Bọn họ từ từ lùi về phía sau, đao thép giơ lên ra hiệu, miệng không ngừng la to:
- Các ngươi rốt cuộc là ai?
Vừa nói vừa muốn động thủ kéo cửa sắt lên.
Trần Tiểu Cửu vội vàng hừ lạnh nói:
- Ngay cả chúng ta là ai ngươi cũng không biết, ánh mắt của ngươi đặt trên mình chó sao?
Hắn khoát tay chặn lại, khiến Từ Hạt Tử đưa ba tên tù binh còn sống đi lên trước.
Ba tên tù binh này tuy còn sống nhưng đôi mắt đăm đăm không có chút sinh khí.
Nhưng trong ánh trăng u ám, lại che giấu những lỗ hổng cực lớn trên mặt bọn họ.
Mấy chục người kia nhận ra ba người này, trong lòng cuối cùng cũng thở phào một hơi, không nghĩ … đóng cửa sắt lại nữa, mà đem đao cắm vào trong vỏ.
Cả bọn lững thững xông tới, vẻ mặt sốt ruột hỏi:
- Rốt cuộc sao lại thế này? Tình hình địch bên đó thế nào, ta cần nhanh chóng báo cho Ma Vương…
Nhưng bọn chúng hỏi hai lần, lại phát hiện ba tên còn sống này không nói một lời, chỉ là đôi mắt đăm đăm, nhìn thẳng về phía trước, trong ánh mắt lộ ra ánh nhìn ngây dại.
Trần Tiểu Cửu dẫn những người khác lững thững đi tới, ngụy trang bằng vẻ mặt hấp tấp vội vàng, thở không ra hơi, đứt quãng nói:
- Ta… ta biết chuyện gì đã xảy ra, ta nói… nói.
Đám người kia lúc này đã buông lỏng cảnh giác, tuy rằng nhìn đám Tiểu Cửu rất lạ mặt, nhưng xem bọn hắn là người mới đến, cũng không để trong lòng.
Nhìn Trần Tiểu Cửu chạy lại gần, còn thở hổn hển, trong lòng cảm thấy phiền chán, quát lớn:
- Thở gấp cái gì mà thở gấp, nói cho ta nghe rõ xem sao! A, ta sao chưa từng gặp qua ngươi? Ngươi từ đâu tới đây?
Trần Tiểu Cửu trả lời vội vàng, cung kính tiến lại gần, cười nói:
- Huynh đệ, ta mới tới, nên thoạt nhìn thấy lạ mắt, mong được huynh đệ chỉ dẫn nhiều hơn.
Ít dông dài đi, ngươi có mau nói tình hình địch đi không?
Tên cầm đầu vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
- Là như vậy, hôm nay đột nhiên xuất hiện một tên không rõ than phận, mang theo một đám nhân mã cầm đao thép, rất uy phong, ta nghi ngờ bọn chúng có thể là mật thám của Đại Yến…
Trần Tiểu Cửu kể chuyện rất sinh động, một hồi đã hấp dẫn ánh mắt của mười mấy tên kia.
Đám người Hoa Như Ngọc giờ phút này chậm rãi đứng bên ngoài, loáng thoáng đưa mười mấy tên này bao vây vào trong. Hoa Như Ngọc và mỗi người đều nắm chặt đao thép trong tay, ánh mắt chăm chú chọn đối thủ cho mình.
Cho đến khi thời cơ thích hợp, lập tức không một tiếng động lặng lẽ giết tới.
Mười mấy tên Oa Khấu đang phấn khích nghe Trần Tiểu Cửu kể chuyện, trong lòng kinh hãi, mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa, cất giọng:
- Không ngờ việc lớn như vậy? Ta phải lập tức bẩm báo với Ma Vương.
Gã nói xong xoay người về hướng muốn đến!
Trần Tiểu Cửu thấy thời cơ đã đến, cánh tay phẩy lên lặng yên không một tiếng động.
Hiên Viên kiếm bên hông rút ra, trên không trung xuất hiện đường cong sắc bén, đầu và than của tên thủ lĩnh cường đạo Uy quốc, lập tức chia ra làm hai, ngã xuống vũng máu còn chưa kịp cảm nhận chút đau đớn.
Cùng lúc đó, đám người Hoa Như Ngọc đồng loạt động thủ.
Đao thép, bảo kiếm, lang nha bổng từ trong bóng đêm gặt hái lấy linh hồn của kẻ thù.
Đám người Hoa Như Ngọc vốn là người giỏi nhất, đám người Anh Mộc cũng là những thiếu niên anh dũng, huống chi vẫn có tính vô tâm, nhất thời lại nổi loạn gây rối.
Hơn mười tên Oa Khấu hoặc bị đao thép chặt đứt đầu, hoặc bị bảo kiếm đâm xuyên qua họng, hoặc bị lang nha bổng đập vỡ đầu!
Tuy rằng các kiểu chết hoàn toàn khác nhau, nhưng giống nhau chính là, bọn họ không có bất kỳ người nào kịp kêu lên một tiếng.
Ba tên tù binh còn sống đã không có tác dụng gì, cũng bị Anh Mộc giơ đao đưa về cõi âm.
Y Đằng Tuyết Tử vẻ mặt lạnh lùng diễm lệ, ánh mắt bộc lộ tài năng, cố ý lộ ra một vẻ mặt hung thần ác sát, dẫn đám người Tiểu Cửu vọt qua cửa sắt tiến vào bên trong.
NGắm nhìn bốn phía, mới phát hiện một tiểu trại kiên cố ẩn nấp trong rừng rậm.
Bố trí của toàn trại, dựa theo hình dạng tổ hợp nhất định mà thành, dường như ẩn chứa những phép dụng binh tinh xảo.
Cách bài binh bố trận là điểm mạnh của Hỗ Tam Nương.
Hỗ Tam Nương đảo đôi mắt đẹp dừng lại ở bố cục bí ẩn này một chút, đột nhiên đôi mắt chau lại, chỉ về phía nhà tranh thấp bé ở phía trước, khẳng định chắc chắn:
- Nơi này chính là chỗ trung tâm của cả trại, nhất định là nơi của thủ lĩnh, chúng ta làm một tiếng trống cho tinh thần thêm hăng hái, đồng loạt xông lên.
Hoa Như Ngọc âm vang nói:
- Tốt! Chúng ta cùng tiến lên, ta đi đầu!
Y Đằng Tuyết Tử vội vàng ngăn Hoa Như Ngọc, cảnh cáo nàng:
- Vẫn là để ta và Độc Hoàng tỷ tỷ cùng Hoa đương gia tiến lên, thủ hạ của Ma Vương cũng là cao thủ dùng độc.
Hoa Như Ngọc nhấc đao thép, trợn tròn cắt mắt diễm lệ lạnh lùng, quát:
- Ta không sợ.
Trần Tiểu Cửu nắm lấy tay Hoa Như Ngọc, oán trách nói:
- Nàng không sợ, ta sợ! Nàng nếu xảy ra chuyện gì, còn ai dùng roi gãi ngứa cho ta đây?
Hoa Như Ngọc bị Trần Tiểu Cửu nắm chặt cánh tay không buông, chỉ hung hăng trợn mắt liếc nhìn hắn một cái, cũng không còn cách nào!
Nàng chỉ phân phó Từ Hạt Tử, quân đoàn Anh Mộc chốt kỹ ở cửa chính, liền tùy Trần Tiểu Cửu dắt tay, đánh về phía trước.
Y Đằng Tuyết Tử rút bảo kiếm, cùng Độc Hoàng theo một đường cong quỷ dị đi tới, lại tới con đường thẳng tắp, có vài cơ quan bí mật hoặc vài chất độc lưu lại.
Độc Hoàng dọc đường đi phun ra thuốc bột màu xám trắng, khiến mọi người tâm thần buồn bực, hơi thở như vậy trở nên bị đè nén xuống!
Trong lúc đó!
Khoảng một trăm tên binh lính từ phía trước xông lại, hướng về đám người Hoa Như Ngọc dò hỏi:
- Các ngươi là ai? Như thế nào ta chưa từng gặp qua các ngươi?
Chỉ có điều đám người này thật kỳ lạ, bọn họ nói chuyện vô cùng lưu loát, căn bản cũng không có khẩu âm khó đọc giống như đám người Uy quốc kia.
Chẳng lẽ bọn họ chính là "quân đội Đại Yến" trong truyền thuyết?
Y Đằng Tuyết Tử thấp thoáng đi tới, hừ giọng: Nguồn:
- Ngươi không biết ta sao?
Tên cầm đầu nhìn chăm chú, kinh ngạc nói:
- Ngươi là… Ngươi là Ma Vương, nhưng, ngài không phải đang ở phòng nghị sự sao? Như thế nào… như thế nào lại ra đây?
Tuyết Tử và Ma Vương dáng vẻ giống nhau như đúc, không phải người gắn bó bên cạnh, sao có thể phân biệt được sự khác biệt này?
- Ta làm sao không thể đi ra hả?
Tuyết Tử lắc mình tiến lên, thừa dịp tên cầm đầu không chú ý, rút bảo kiếm, liền đem đầu tên lính kia đâm xuyên qua.
Lại một kiếm chém ra, máu tươi tuôn xối xả!
Ba tên lính đứng đầu thân phun ra máu tươi, ngã ra đất mà chết!
Trần Tiểu Cửu thấy Tuyết Tử động thủ, ngứa ngáy không chịu nổi, rút Hiên Viên kiếm bên hông ra, cùng đám người La Đông xông tới.
Trần Tiểu Cửu, Hoa Như Ngọc, La Đồng, Hỗ Tam Nương, Độc Hoàng, Tuyết Tử, Không Không, Lan Lan còn thêm mấy cao thủ, tổng công mười mấy người vây lấy hơn trăm tên "lính Đại Yến" siết vào vòng trong.
Binh khí trong tay cao thấp tung bay, dưới đêm trăng lộ rõ vẻ khủng bố, tận tình thu lấy tính mạng của bọn chúng.
Trong phút chốc, huyết quang tung trời tiếng kêu rên nổi lên từ bốn phía.
Hơn trăm tên lính bị chém như thái rau, bị, bọn lính bị đám người Trần Tiểu Cửu bao vây, nhưng trong lòng bọn chúng vẫn không hiểu được, Ma Vương tại sao lại phải giết người một nhà, hay bọn họ điên rồi sao?
Hơn trăm tên rối tinh một đoàn, đám lính ở vòng ngoài, cứ thế theo nhau ngã trên mặt đất.
Trong đám lính đó có kẻ cao giọng kêu to:
- Ma Vương đang ở trong phòng nghị sự, Ma Vương này là giả…
Nhưng lúc này đã quá muộn rồi!
Đám Trần Tiểu Cửu mỗi người đều cực dũng mãnh, lấy một địch trăm. Mấy tên lính hạng thường thường thế này, sao có thể là đối thủ của bọn họ được chứ?
Hoa Như Ngọc xoay tròn đao thép, tận tình chém xuống!
Lại buông tay ra, đánh ra một quả đạn tín hiệu.
Đây là đạn tín hiệu cho huynh đệ cách đây hơn năm dặm, tin rằng chỉ trong chốc lát nữa thôi, bọn họ có thể chạy kịp tới đây, gia nhập vào chiến đoàn chém giết tàn khốc!
Đám Trần Tiểu Cửu giết người đầy hứng khởi, rất nhanh tiến sâu vào trang trại.
Bảo kiếm tung bay, trong không khí phủ đầy một tầng sương máu!
Trong nháy mắt, hơn trăm tên cặn bã đã bị Hoa Như Ngọc và mười mấy người giết hầu như không còn, chia đều ra, mỗi người cũng giết được mười mấy người. Còn chưa đủ cho bọn họ cảm thấy thỏa mãn.
Lúc này, toàn bộ cường đạo trong doanh trại đều biết có đám người cực kỳ lợi hại xông vào trại. Trong đó còn có một người dáng vẻ cực kỳ giống Ma Vương!
Bọn họ nhanh chóng tập kế, hướng đám Hoa Như Ngọc giết đến.
Đám người Oa Khấu ăn mặc vô cùng quái dị, trên mặt che miếng vải đen rất dày, mỗi người rất nhanh nắm chặt tay, dường như nắm cái gì đó rất lợi hại.
Y Đằng Tuyết Tử hét lớn:
- Bọn họ là độc cổ, sẽ ném ra độc sa, ngàn vạn lần không được thở…
Mọi người ngầm hiểu, vội vàng che mũi miệng lại, đồng thời đồng loạt nín thở!
Đối với bọn họ vốn là cao thủ võ công mà nói, nín thở trong thời gian chốc lát, không phải việc quá khó khăn.
Quả nhiên mấy chục người kia sau khi xông tới, không chém không giết, đầu tiên là giơ bàn tay to ra, vẩy ra một đám cát nụi mày đỏ sậm!
Quả nhiên là cao thủ của bang phái dùng độc.
Nhưng!
Cũng may đám cao thủ dùng độc này lại có một khuyết điểm trí mạng.
Võ công của bọn chúng không cao!
Và, bọn chúng cũng trúng phải thuốc độc trong nước suối do Độc Hoàng hạ xuống, tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hành động vẫn bình thường, nhưng khi vận động kịch liệt, mới xuất hiện trạng thái bủn rủn.
Giờ phút này, đám cao thủ dùng độc này, đã gặp phải những cuộc khiêu chiến ác liệt.
Bọn chúng không biết mười mấy tên mới đến làm sao khám phá ra quỷ kế của bọn chúng? Người có tướng mạo giống Ma Vương, rốt cuộc là người thế nào? Còn nữa, những người này tại sao võ công lại khác thường như vayah?
Võ công của bọn chúng vốn đã thấp, mà sở trường độc cổ không thể giết chết những cao thủ này.
Điều duy nhất bọn chúng có thể làm, chính là chạy trốn.
Tuy nhiên bọn chúng lại phát hiện chính mình toàn thân vô lực, lộ rõ vẻ mỏi mệt, dường như… dường như chính mình đã trúng độc vậy.
Những người này bước chân vô thức, dáng người bủn rủn. Đám người Tiểu Cửu vượt qua, giơ đao chém liền, mười mấy cao thủ dùng độc bị chém gào khóc thảm thiết, đầu ùng ục lăn đầy đất!
Đang trong khung cảnh rực rỡ,chợt nghe có một hồi tiếng chiến mã gào thét!
Năm trăm huynh đệ của Hỗ gia trại đóng ngoài năm dặm đã vọt vào tiểu trại, dưới sự hướng dẫn của Hắc Sơn, Từ Hạt Tử, toàn bộ tập hợp cùng một chỗ với Tiểu Cửu và Hoa Như Ngọc.
Lúc này, tất cả đoàn quân đã tụ hợp!
Hoa Như Ngọc hăng hái, dường như đã thấy được ánh sáng thắng lợi, chiến mã sải bước xông tới, đao thép múa may kêu lớn với mọi người:
- Các huynh đệ, theo ta xông vào.
Đang lúc này!
Đột nhiên bên trong phòng nhỏ phía trước, truyền ra một cỗ âm thanh cổ quái, xuyên thấu đầu mọi người, khiến nhất thời đều trở lên mê loạn…
Trên mặt đất trăm tên "binh lính Đại Yến" và hơn năm mươi tên cao thủ độc cổ vừa chết, đột nhiên sống lại.
Một cỗ thi thể không đầu, tuy rằng trên cổ máu tươi vẫn còn máu chảy xuống ồ ồ, nhưng không thể tin được, rất nhanh đứng dậy nắm lấy đao thép, nhắm ngay chân của Hoa Như Ngọc chém tới.
Hoa Như Ngọc cũng thật nhanh, nhấc chân né tránh!
Đao thép lập tức chém vào chân trong.
Chiếm mã ngã xuống ầm ầm.
Hoa Như Ngọc dung nhan thất sắc, vội vàng thả người, nhảy tới bên cạnh Ô Nhã của Trần Tiểu Cửu.
Nàng trơ mắt nhìn đám thi thể không đầu đó đánh nhau như đám gà trọi, kinh ngạc nói:
- Đây…. Đây là xảy ra chuyện gì vậy?
- Không cần sợ!
Trong đôi mắt Y Đằng Tuyết Tử bắn ra hàn quang nghiêm nghị, nhấn mạnh từng chữ:
- Đây là "khôi lỗi thuật" (Thuật điều khiển xác chết)!