- Khôi lỗi thuật?
Trần Tiểu Cửu hoảng sợ, trong đôi mắt toát lên ngọn lửa thiêu đốt, gắt gao ôm lấy vòng eo của Hoa Như Ngọc, sợ nàng hoảng sợ mà xảy ra bất trắc.
Hắn chưa kịp nói, một cỗ thi thể không đầu với đường đao cực nhanh, nhằm chân Hoa Như Ngọc chém xuống.
Hoa Như Ngọc vung kiếm đâm về ngực thi thể không đầu.
- Phập…
Một nhát đâm trúng!
Một cỗ huyết tương đen sẫm trào ra….
Nhưng, thi thể không đầu vẫn không dừng lại, cũng không biết đau đớn, đao thép vẫn tiếp tục vững vàng vung lên hạ xuống.
Hoa Như Ngọc chưa từng thấy qua loài quái vật không sợ chết như vậy. Trong nhất thời phản ứng chậm chạp, quên cả việc trốn tránh.
Hai mắt Ô Nhã đỏ thẫm, hí dài một tiếng, đầu ngựa co rụt lại, duỗi ra, đột ngộ đánh tới thi thể không đầu.
Xác chết không đầu đao chưa rơi xuống đã nghe một trận xương khanh khách nứt ra, thân thể giống như ruột bông rách bị đánh bay xa vài chục trượng.
Nhưng nó căn bản không để tâm tới tổn thương của bản thân.
Xương sườn cho dù đã bị Ô Nhã đá nát, nhưng nó vẫn gan lì lúc lắc, với lấy đao thép, tiếp tục vọt lên…
Trần Tiểu Cửu nhìn thấy cảnh tượng siêu việt lạ thường này, lại một hồi đau đầu!
Lúc này, hơn một trăm tên "binh lính Đại Yến" vừa chết đi còn hơn bảy mươi cao thủ không đầu, trong nhất thời, không ngờ đều sống lại, mỗi người đều biến thành cao thủ nhất lưu không sợ đao thương côn bổng.
Tổng cộng hơn hai trăm tên địch vừa chết đi, giờ đây không ngờ quay ngược trở lại đem bọn Trần Tiểu Cửu và hơn năm trăm nhân mã vây kín.
Thắng bại bởi số lượng, trong nháy mắt đảo ngược!
Hơn năm trăm người còn chưa thích ứng được với đấu pháp "con rối" "không muốn sống".
Hỗ gia trại tuy rằng trộm cướp dũng mãnh, lấy một địch mười, một đao chém đến, có thể xuyên thủng thi thể con rối này, nhưng chúng nó vốn đã chết rồi, còn sợ gì chết lại lần nữa.
Hơn nữa, thân thể bọn chúng khi bị chặt ra, đao thép trong tay chúng cũng sẽ hướng về phía huynh đệ Hỗ gia trại mà chém tới.
Chỉ là trong khoảng khắc ngắn ngủi đó.
Liền có năm sáu con chiến mã ngã xuống đất, còn có ba gã trộm cướp thân thể bị thương nặng.
Khí thế như sát khí cầu vộng, tại thời khắc này, tử sĩ bị "khôi lỗi thuật" khống chế, công kích đáp ứng không xuể, huynh đệ Hỗ gia trại hoàn toàn bị áp chế.
Hiên Viên kiếm trong tay Trần Tiểu Cửu tung bay, cuối cùng đem đám tử sĩ không đầu trước mặt quấy thành thịt vụn, khiến hắn không cách nào tiếp tục gây sóng gió.
Bánh bao đối với con rối tử sĩ này giống như thủy triều, trong lòng Trần Tiểu Cửu thập phần bối rối, trên trán tầng tầng mồ hôi mịn, nói với Tuyết Tử:
- Tuyết Tử, nàng mau nghĩ cách một chút!
Trong đôi mắt đẹp của Y Đằng Tuyết Tử lộ ra những tia hồng quang.
Tay xoay trở liên tục ngẫm nghĩ. Nhìn hư vô quan sát đám tử sĩ xa trong bóng tối, lo lắng nói:
- Phạm vi trong vòng bốn mươi trượng, nhất định có một đám thuật sư khôi lỗi đang tác quái. Chúng ta chỉ cần tìm ra bọn chúng, giết chết hết đám thuật sư này thì đám tử sĩ sẽ mất đi sự khống chế, lại trở thành một bãi thịt nát.
- Nhưng, bốn phía tối đen, ta căn bản không nhìn ra được khôi lỗi thuật sĩ ẩn náu chỗ nào…
Y Đằng Tuyết Tử lo láy tìm kiếm!
Đột nhiên, tại một góc hẻo lánh trong bóng tối, truyền tới một hồi tiếng cười âm trầm quỷ dị…
- Ha ha… Tuyết Tử, ngươi dám tìm đến gây phiền phức cho ta sao? Rất tốt, ta chờ ngươi rất lâu rồi.
Âm thanh cực kỳ quái đản, dường như ẩn chứa hận thù thật sâu.
Huynh đệ Hỗ gia trại vốn bận việc rối thành một đoàn.
Giờ phuát này nghe được tiếng cười âm trầm khủng bố như vậy, trong lòng càng thêm bối rối, chiêu pháp càng lúc càng trở nên hỗn loạn. Thỉnh thoảng lại có vài người thân bị trọng thương, bị chém rơi khỏi mình ngựa.
Tất cả cảnh tượng rơi vào trong mắt Hoa Như Ngọc, trong lòng nàng càng thêm phần nôn nóng!
Y Đằng Tuyết Tử nghe được tiếng cười rợn tóc gáy của nữ quỷ, trong cặp mắt ôn nhu đột nhiên bắn ra hào quang nghiêm nghị đỏ thẫm, cắn chặt hàm răng, quát:
- Ma Vương, ngươi không phải vẫn muốn giết ta sao? Ngươi ra đi, sợ đầu sợ đuôi làm gì? Hôm nay, bất kể sống chết, ta vẫn muốn cùng ngươi nói rõ mọi chuyện.
- Ha ha…
Một trận cười quái đản từ bóng tối truyền đến:
- Ta ra ngoài làm gì? Không cần ta tới giết ngươi, các ngươi sẽ bị đám con rối tử sĩ này giết chết ! Ha ha… Đám khôi lỗi thuật sĩ này thật lợi hại ! Cho gù ta bị nhốt trong này, các ngươi cũng là hữu tử vô sinh ! Ha ha… Các ngươi cứ hưởng thụ nỗi sợ hãi do cái chết mang đến đi ! Ha ha…
Hoa Như Ngọc, Hỗ Tam Nương, La Đồng và đám cao thủ gắt gao đứng ngoài vòng vây che chắn cho đám huynh đệ Hỗ gia trại.
Lúc này, trên người bọn họ đều phủ máu đỏ, tuy rằng đánh lùi từng đợt cương thi này nhưng lại có đợt cương thi khác công kích. Vẫn như cũ thừa nhận sự tồn tại vĩnh viễn không rõ ràng, hung hãn tấn công không sợ chết.
- Tiểu Cửu, mau nghĩ biện pháp đi, tiếp tục như vậy, các huynh để sẽ không chịu nổi nữa.
Hoa Như Ngọc bấn loạn, suy nghĩ đương nhiên cũng hoảng hốt.
Hỗ Tam Nương vừa vung bảo kiếm, vừa nói:
- Con là chủ soái, ngàn vạn lần không thể loạn! Cha con Hoa Nguyên soái năm đó cho dù ở lúc hoàn cảnh khó khăn, cũng điềm tĩnh tự nhiên ứng phó với toàn cục.
- Đúng vậy! Con là chủ soái, không thể loạn! Nhất định không thể loạn…
Hoa Như Ngọc trong lòng thầm nhắc bản thân, phải ổn định nội tâm, mắt phượng nhướng lên, cẩn thận quan sát cục diện trận đấu.
Bỗng nhiên nàng nhảy xuống ngựa, hét lên với các huynh đệ:
- Xuống ngựa, thay đổi kim xà trận!
Đám hán tử nhận lệnh, đồng loạt nhảy xuống ngựa.
Kim xà trận, giống như thân rắn, đánh đầu rắn, đuôi rắn quăng lại, tấn công đuôi rắn, đầu rắn lại cắn trở lại.
Năm trăm huynh đệ được huấn luyện nghiêm túc, trong nháy mắt liền hợp thành kim xà trận, nhịp nhàng khéo léo phối hợp ăn khớp. Có thể thấy được ngày thường Hoa Như Ngọc huấn luyện bọn họ, đổ rất nhiều tâm sức.
Vị trí đầu não kim xà trận tương hỗ lẫn nhau, giảm bớt áp lực địch từ hai mặt cho huynh đệ.
Trong phút chốc, sức chiến đấu của họ và đám tử sĩ khôi lỗi kia đã ngang ngửa.
Hỗ Tam Nương nhìn Hoa Như Ngọc đã khôi phục lại sự cơ trí trong suy nghĩ, trên mặt tràn đầy vết máu, lộ ra nụ cười hài lòng.
Hoa Như Ngọc nhìn Trần Tiểu Cửu vẫn ngồi trên lưng ngựa, không nói được một lời, hai tròng mắt hướng xung quanh quét tới!
- Tiểu Cửu, chàng lại làm gì đó? Còn không mau xuống ngựa giao chiến?
Trần Tiểu Cửu bừng tỉnh như không nghe thấy, hắn còn đang dõi mắt về phía trước!
Hắn đang tìm kiếm tung tích Ma Vương, tuy rằng con mắt của hắn nhãn lực thấy được rõ ràng mọi thứ, nhưng không nắm bắt được tung tích của Ma Vương.
Hơn nữa, âm thanh của ma Vương dường như từ bốn phương tám hướng tụ lại, mờ ảo không dấu vết, khiến người ta nhất thời đoán không ra những quỷ dị trong đó.
- Thanh âm rốt cuộc đến từ chỗ nào?
Trần Tiểu Cửu nhíu mi, mới nói với Tuyết Tử:
- Nàng hãy nói cùng Ma Vương, ta thử lại lần nữa, chỉ cần bắt được ả, tất cả mọi chuyện đều giải quyết dễ dàng.
Tuyết Tử cáu giận nói:
- Ma Vương, ta đứng chỗ này, ngươi có dám ra đọ sức cùng ta không? Không phải ngươi tự xưng là vô địch thiên hạ sao Ngươi ra đi, tự tay giết chết ta xem.
- Ha ha…
Thanh âm của Ma Vương giống như đến từ địa ngục sâu thẳm, tràn đầy điên cuồng, hoang dã và thê lương:
- Tuyết Tử, muội muội ngoan của ta, ngươi đừng có nằm mộng!
- Tỷ tỷ thông minh như vậy, làm sao có thể tùy tiện hiện thân chứ? Đợi ngươi chết rồi, ta ở trên người ngươi chặt vài đao là được rồi! Ha ha… Muội muội thật đáng thương…
Tuyết Tử cả giận nói :
- Phỉ… Ngươi là tỷ tỷ của ai ? Ta cũng không có tỷ tỷ lòng dạ rắn rết như ngươi…
Trần Tiểu Cửu vận đủ kình lực của tử vi đạo công,, thính lực trong tai đột nhiên phóng đến cực đại.
Mà lúc này, càng lúc càng nhiều đám "binh lính Đại Yến" sống dậy ra nhập chiến đoàn, bọn chúng rất thông minh, không ngờ cầm cung tiễn, hướng vào bên trong bắn tên.
Đám hán tử vội vàng gạt tên nhọn, vòng ngừa bị thương.
Mặc dù như vậy, vẫn có vài người bị trúng tên vào bả vai, kêu gào thống khổ và thê lương…
Trần Tiểu Cửu lại nghe ngóng một hồi, lỗ tai mở ra khẽ động.
Giờ phút này, hắn có thể xác định được Ma Vương đang ẩn náu ở nơi nào…
Thúc Ô Nhã tiến về phía trước, trở lại dặn dò Hoa Như Ngọc:
- Cố gắng cầm cự, cục diện rất nhanh sẽ có chuyển biến.
- Tiểu Cửu, chờ ta!
Y Đằng Tuyết Tử nhún mình, bay lên ngựa ô nhã.
Ô Nhã ngửa đầu hí dài, trong mắt ngựa tràn đầy vằn máu đỏ lóng lánh, nó rất hiểu ý đồ của Tiểu Cửu, nhìn hơn hai mươi tử sĩ không đầu phía trước, con ngựa vươn mình đạp chân tới.
Ô Nhã hí dài, nhún người liền bay ra ngoài ba trượng…
Lại nhảy, lại xa ra ba trượng, thoáng chốc đã đem đám tử sĩ này bỏ lại phía sau!
Trần Tiểu Cửu cầm lấy bàn tay non mềm của Y Đằng Tuyết Tử, thả người bay xuống, chạy được vài chục trượng, đến một đồng cỏ hoang vu.
Y Đằng Tuyết Tử kinh ngạc nói:
Tới nơi này làm gì? Chỗ này không có gì?
- Ai nói không có gì? Ma Vương nhất định đang ẩn náu ở trong này.
Trần Tiểu Cửu vận đủ kình lực tử vi đạo công, Hiên Viên kiếm trong tay, từ trong không trung xuất ra từng đạo kiếm quang rực rỡ.
Từng đạo kiếm quang tụ lại trong không trung, rót thành một luồng Kiếm Long sáng rực, đột ngột từ trên cỏ xanh đâm ra ngoài.
- Bang bang….
Một mảng bụi đất lật tung, cỏ xanh bị Hiên Viên kiếm chém đi một khoảng cưc lớn!
Tuyết Tử không rõ Tiểu Cửu rốt cuộc muốn làm thế nào? Trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ hy vọng.
Trần Tiểu Cửu tiếp tục vận đủ khí lực, ở khoảng cách cực lớn hắn vung Hiên Viên lên.
Lại một đạo kiếm khí lẫm liệt bổ xuống.
Kỳ tích xuất hiện.
Giữa lúc lực lớn ầm ầm bổ xuống: bên trong không ngờ đèn đuốc sáng trưng, lại là một hầm ngầm, bên trong có một đám người đang nhảy múa, đủ các động tác uốn éo vặn vẹo.
Bọn chúng là Khôi Lỗi sư!
Y Đằng Tuyết Tử vui mừng quá đỗi, nhún mình nhảy xuống, Trần Tiểu Cửu hướng về phía sau Y Đằng Tuyết Tử phát tín hiệu, liền đó cũng nhảy xuống.
Hoa Như Ngọc cả người là máu, như thể là một pho tượng sát thần, nàng chỉ dặn dò Hỗ Tam Nương chỉ huy tốt kim xà trận, liền cùng Độc Hoàng có khinh công tốt bay ra khỏi trận hình của đám rối tử sĩ, chạy về phía Trần Tiểu Cửu vừa thông báo tín hiệu.
Mà ở giữa đám Khôi Lỗi sư, có một người đứng vững vàng so với Tuyết Tử giống nhau như đúc.
- Chính là Ma Vương.
Khuôn mặt kiều mỵ của nàng và vẻ âm trầm khủng bố của Ma Vương không thể gọi là vẻ đẹp bình thường được!
Trần Tiểu Cửu thông qua cuộc đối thoại vừa rồi giữa Tuyết Tử và Ma Vương, dễ dàng đoán được các nàng là tỷ muội song sinh!
Tuyết Tử xưng là thánh tiên, còn Ma Vương vừa vặ đối lập, hoàn toàn tương phản.
Mà giữa hai người, nhất định có mối thù hận cực lớn khó có thể nói rõ…
Ma Vương nhìn Tuyết Tử và Tiểu Cửu vọt vào, cười lạnh nói:
- Chỉ bằng hai người các ngươi, còn xa không phải là đối thủ của ta.
Ma Vương vẫy tay, Khôi Lỗi thuật sư, vừa vũ động cánh tay, vừa từ từ lui về phía sau, đổi lại cũng có hơn một trăm tên Oa Khấu dũng mãnh nắm chắc loan đao sắc bén trong tay, dũng cảm lao ra.
Đây là lá bài tẩy cuối cùng củaMa Vương, là đãm người tôn sùng tinh thần võ sĩ đạo.
Trần Tiểu Cửu không bối rối, Hiên Viên kiếm trong tay vung lên, vẽ ra một đạo thanh mang, thẳng tắp nhắm người Ma Vương chạy tới. Tuyết Tử theo sát phía sau, trong đôi mắt phóng ra sát ý nồng đậm.
Ma Vương cất lên tiếng kêu kỳ quái trùng trùng điệp điệp, tập hợp đám võ sĩ tài năng kia, bao vây lấy Tuyết Tử và Tiểu Cửu.
Giao chiến vài hiệp, Tiểu Cửu liền phát hiện đám võ sĩ này có bao nhiêu phần lợi hại, lại cảm giác chúng rất có lực, lắc mình tránh thoát được loan đao của Ma Vương, thầm nghĩ:
- Thế này phải làm sao mới được đây?
Trong lúc gấp rút, Độc Hoàng, Hoa Như Ngọc đã lao vọt vào!
Bốn người dựa lưng vào nhau, hợp thành một vòng tròn nhỏ, chống cự lại hơn trăm tên võ sĩ nắm chắc loan đao trong tay…