Tuy rằng Hỗ Tam Nương từ lâu đã không hỏi đến việc triều đình, gần như đối với việc triều đình nàng không còn hứng thú.
Nhưng, Hỗ Tam Nương lại biết rất rõ Định Nam Vương là dạng người gì – Khi Hoa Vô Ý nam chinh, là một tay Định Nam Vương cất nhắc lên, Hoa Vô Ý có thể xem là ân sư của ông ta.
Nhưng Định Nam Vương quả thực chưa từng có ý định coi Hoa Vô Ý là ân sư, giơ cao dao mổ, giẫm lên trên người Hoa Vô Ý không thương tiếc.
Điều này nói rõ được điều gì?
Định Nam Vương đê tiện, tham lam, độc ác, máu lạnh đã rõ rang. Điều này hoàn toàn phù hợp với hình tượng nhân vật kiêu hùng bậc nhất.
Nếu không kiêu hùng, vậy không có chút lòng thần phục, cũng thuận đường suôn sẻ.
Xem ra, Định Nam Vương đã có lòng đem vùng Phúc Kiến đóng vào thành vùng đất kiên cố. Bằng không, dựa vào tính cách của ông ta sau này lấy chỗ nào lùi bước để hành động.
Hoa Như Ngọc, La Đồng tự nhiên cũng có thể từ trong mắt Hỗ Tam Nương đọc ra được điều gì đó.
Hoa Như Ngọc giơ đao thép lên, kề trên cổ Lưu Nguyên Tể, nói với Hỗ Tam Nương:
- Người này giết hay không? Trong chốc lát khi tấn công Tạ Kim, người này không chừng còn có tác dụng.
Lưu Nguyên Tể vội vàng nói:
- Có tác dụng, đương nhiên là có tác dụng. Các người chớ giết ta, chỉ cần ta còn sống, Tạ Kim ném chuột sợ vỡ đồ, nói không chừng còn có thể bị ba tấc lưỡi của ta kêu gọi quy hang.
Hoa Như Ngọc quả thực có chút động tâm.
Hỗ Tam Nương trong đôi mắt quyến rũ thuần thục lóe lên chút khinh thường cười nói:
- Lưu Nguyên Tể, ngươi cho rằng ta là trẻ con ba tuổi sao? Ngươi và Tạ Kim hục hặc với nhau bao năm nay, thật vất vả nếu lấy cớ giết ngươi, lẽ nào y bỏ cho mi con đường sống sao? Có ngươi, không chừng còn khiến Tạ Kim nhạy bén, bình tĩnh ra nhiều…
- Không… không phải như thế.
Lưu Nguyên Tể đương nhiên hiểu được ý sau câu nói của Hỗ Tam Nương, một khi bị nàng xem như vô dụng, nhất định sẽ vui vẻ mà trừ đi cái mạng chó của y.
Lập tức Lưu Nguyên Tể bất chấp mọi đâu đớn trên người, cuống quýt dập đầu nói:
- Tạ Kim đã bị ta thu phục dưới trướng, chỉ cần ta còn sống, y nhất định không dám hành động thiếu suy nghĩ, Tam Nương nhất định phải tin tưởng ta.
Hỗ Tam Nương cười lạnh một chút, quát:
- Được lắm, ta hỏi ngươi. Định Nam Vương có tám ngàn binh mã, Oa Khấu có ba ngàn binh mã, rốt cuộc trang bị ra sao? Có bao nhiêu tay cung? Có bao nhiêu tay trường thương? Chiến mã bao nhiêu? Ngươi trả lời được, ta sẽ không giết ngươi.
Lưu Nguyên Tể vì thể hiện thành ý và tác dụng của mình, vội vàng khai ra:
- Vốn dĩ các tay cung, tay trường thương, cũng đều có, nhưng Thiết Giáp doanh không biết mời ở đâu đến những tay cung thủ rất sừng sỏ và lợi hại, tiêu diệt toàn bộ cung thủ của Định Nam Vương.
- Thống soái của Oa Khấu, gọi là ĐIền Hồng Ngạn, Ma Vương là quân sư của y nếu không có Ma Vương sử dụng độc kế, khiến Thiết Giáp doanh toàn quân trúng độc, phân về số lượng, đôi bên cũng ngang nhau.
- Các tay trường thương, đao thép so ra cũng khá, chiến mã gần như không có. Bởi từ Phúc Kiến ẩn nấp mà tới Mộ Bình, chiến mã không tiện mang theo, chỉ cần có đám binh lính này liền phải chia ra nhiều thứ mới có thể tiến vào cảnh nội Mộ Bình. Cho nên, hiện tại trong hơn một vạn người đó, chiến mã chỉ có vài trăm con, các tay cung nỏ gần như bị tiêu diệt sạch.
Hỗ Tam Nương đôi mắt âm u lạnh lẽo, nhìn Lưu Nguyên Tể gương mặt vặn vẹo, không nói lời nào, vẫn chờ cho y nói tiếp.
Lưu Nguyên Tể biết mình còn phải biểu hiện thêm, vội nói:
- Kỳ thật, đây cũng chưa phải vấn đề chính yếu, binh lính bên ta nhiều lắm, lương thực tiếp viện vô cùng khó khăn. Lúc này đã không còn nhiều lương thực dự trữ, kéo dài thêm vài ngày, nói không chừng trong đám binh lính sẽ có người chết đói.
- Bởi vậy, Tạ Kim mấy ngày nay chuẩn bị muốn tấn công, tuy rằng trong thung lũng có trọng binh canh gác, nhưng liều mạng dùng binh lính làm lá chắn cũng có thể xóa bỏ được một phần Thiết Giáp doanh, bằng không, cũng không có lương thực rồi…
- Ha ha… Một tin tức thật ý nghĩa.
Hỗ Tam Nương cười cười, thông qua việc này, tự nhiên có thể nghĩ ra tình cảnh của Định Nam Vương, Oa Khấu cũng không phải quá mạnh như mình tưởng.
- Lưu Nguyên Tể, ta vốn tính đem người ngũ mã phanh thây, nhưng nghĩ đến những biểu hiện hợp lòng người của ngươi, liền cho ngươi một cái chết toàn vẹn.
- Tam … Tam Nương người không giữ chữ tín, người đã nói không giết ta…
Lưu Nguyên Tể bị dọa cho sắc mặt tái xám, ngẩn người, quên cả dập đầu.
Hỗ Tam Nương cười nói:
- Ta không giết ngươi, nhưng hậu thế của các vị tướng quân đã bị ngươi giết, sao có thể buông tha cho ngươi?
Nàng quay đầu, quát lớn:
- Từ Hạt Tử, Hắc Sơn, Hạc Đường… Các ngươi ra hết đi.
Mười mấy người bước ra phần phật đầy dũng mãnh.
Hỗ Tam Nương nói:
- Kẻ thù ở ngay trước mắt các ngươi, muốn làm sao báo thù, cứ việc làm theo cách của các ngươi, chỉ có điều… chớ cho y chết một cách nhẹ nhàng thì tốt.
Đám hán tử vừa phẫn nộ, vừa hưng phấn, trong đôi mắt, lộ ra hào quang khát máu mãnh liệt.
Nghĩ đến mình nhà tan cửa nát, từ gia tộc võ sĩ vinh quang, đến cảnh nghèo túng phải làm kẻ trộm nơi giang hồ, mùi vị cực khổ này, sao không khiến người ta đau đớn, khắc sâu trong lòng?
Hắc Sơn lệ nóng lưng tròng, xông lên, đau thương nói:
- Cẩu tặc, ngươi còn nhớ rõ Hắc Vô Thường không?
- Đó … là cha ngươi?
Lưu Nguyên Tể vẻ mặt kinh ngạc, lộ ra sự hốt hoảng cùng cực.
- Cẩu tặc…
Hắc Sơn giận dữ, một đao chém xuống, làm rớt một bên tai của Lưu Nguyên Tể..
- Ngươi còn nhớ được Từ Hậu không?
Từ Hạt tuy chỉ còn một con mắt, nhưng tinh quang bắn ra vẫn khiến người ta khiếp sợ.
- Ngươi là con của hắn?
Lưu Nguyên Tể trên mặt máu tươi đầm đìa, đã rơi vào trong sợ hãi.
Từ Hạt đao lóe lên, cái tai kia của Lưu Nguyên Tể cũng theo đó rụng xuống.
Hơn mười tráng hán, ngươi đao ta thương, thay nhau phát tiết lửa giận ẩn nhẫn bao năm.
Trong đám hán tử, La Đồng là người cuối cùng, lúc này, Lưu Nguyên Tể hoàn toàn thay đổi, đôi mắt đã mù một con, cái mũi đã bị xẻo mất, tay chân đều bị cắt đứt, không còn sức mà giãy dụa.
Nhìn La Đồng tiến đến như hung thần ác sát, Lưu Nguyên Tể yếu ớt nói:
- Cha ngươi là ai? Đừng khiến ta làm quỷ hồ đồ?
- La Tín.
La Đồng nhìn Lưu Nguyên Tể bộ dạng đẫm máu, trong lòng đã xem nhẹ, rốt cuộc, thời gian dần qua, gã giơ đao thép lên kiên định vững vàng không động.
Lưu Nguyên Tể cười lạnh một tiếng, lắc lắc đầu nói:
- La Tín, ha ha, vẫn là hảo huynh đệ cùng ta bao năm rồi. Ta không ngại nói cho ngươi biết, cha ngươi chưa chết, hắn cũng bỏ chạy đến An Nam… Tuy nhiên, ngươi vẫn cứ giết ta đi, giờ phút này ta sống không bằng chết.
La Đồng nghe lời này, niềm vui bất ngờ nở rộ trong lòng, thật khó có thể nói rõ.
Hai tròng mắt trợn tròn, tuy cánh tay khẽ run rẩy, nhưng đao thép vẫn hạ thủ không lưu tình…
Đầu Lưu Nguyên Tể ùng ục lăn qua một bên, hai tròng mắt mở to, nhìn ánh đao thép của La Đồng, từ từ nhắm lại.
Đám tráng hán đã trút hết những tức giận, cho đến khi Lưu Nguyên Tể chết rồi, tâm tình mọi người mới ổn định lại.
Lúc này, Anh Mộc không ngờ đã dẫn phần đông mọi người, như hổ hóa bầy cừu, đem đám binh lính của Định Nam Vương giết cho hồn bay phách lạc, ngoại trừ những kẻ bản thân bị trọng thương lăn lộn trên mặt đất, số còn lại không còn một người sống sót.
Giết xong, cả đội thu binh.
Hỗ Tam Nương và Hoa Như Ngọc thương lượng làm thế nào tấn công khi núi Phượng Hoàng có hơn một vạn quân địch, thuận thế nói:
- Tiểu Cửu đâu? Tiểu Cửu nhiều mưu ma chước quỷ, phải hỏi chủ ý của hắn một chút.
Nhìn trái nhìn phải, cũng không thấy tăm hơi hắn đâu.
Hoa Như Ngọc nguýt miệng môi cong lên, phản bác:
- Hoa nhà không bằng hoa dại, Tiểu Cửu thối này không biết xấu hổ, một mình đuổi theo Tuyết Tử rồi…
Trong lời nói, lộ ra bao nhiêu sự đố kỵ.
Hỗ Tam Nương dậm chân một cái nói:
- Cái miệng này, còn tức giận gì? Ma Vương mưu ma chước quỷ, nếu Tiểu Cửu không may xảy ra chuyện gì, ta xem con không phải sớm trở thành quả phụ sao? Còn không khẩn trương đi tìm?
Hoa Như Ngọc lúc này mới tỉnh ra, cũng không dám giận dỗi, sai La Đồng cùng đại đội, Hỗ Tam Nương, Độc Hoàng, Lan Lan, Không Không tỏa ra tìm kiếm Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu sau khi giết sạch đám Khôi Lỗi sư, liền vác Hiên Viên kiếm nhanh chóng lao về phía sơn động.
Han động y ám rất rộng lớn, trong động có vài cơ quan, hố hoa mai, lưới Thiên Tàm, đặt ngang dọc. May mắn Tiểu Cửu có một đôi mắt có khả năng nhìn xuyên đêm, nếu không, đương nhiên không tránh khỏi những cạm bẫy đặt như giăng lưới đó.
Hắn cẩn trọng xuyên qua hang động, đi vào trong đại sảnh thạch động mênh mông.
Nhưng, phóng mắt nhìn đến, chân mày hắn lại nhăn lại.
Bởi vì, cửa trước con đường lộ ra chín ngã rẽ…
Nhưng, Tuyết Tử rốt cuộc đi con đường nào? Tiểu Cửu vội vàng tiến lên xem xét dấu vết, nhưng tảng đá cứng rắn, không lưu lại chút dấu vết nào.
Tiểu Cửu tuy rằng có thể nhìn xuyên đêm, nhưng không có một cái mũi nhạy bén, đương nhiên không thể ngửi ra mùi của nàng.
Hắn lập tức lâm vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan.
Cho đến lúc này, Tiểu Cửu mới nhận ra tầm quan trọng của Tuyết Tử trong lòng hắn. Hắn trở nên bực bội bất an, suy nghĩ có chút hỗn loạn, đã lâu hắn không có cảm giác hỗn loạn thế này.
Đang trong lúc lo âu…
Chợt vang đến tiếng vó ngựa tập kích ở bên ngoài.
Từ nhịp điệu vó ngựa, Trần Tiểu Cửu biết đâylà Ô Nhã không chịu được tĩnh mịch, nhảy vào trong sơn động để tìm mình. Khi hắn nhìn thấy đôi mắt đỏ thẫm của Ô Nhã lộ ra ngoài cửa động, trong lòng bỗng dâng lên một tia hy vọng.
Tiểu Cửu nhẹ nhàng vuốt bờm Ô Nhã nhíu mi thở dài nói:
- Ô Nhã ơi Ô Nhã, Tuyết Tử rốt cuộc đi nơi nào rồi?
Hắn vừa lầm rầm, vừa đi dọc theo cửa động kiếm tìm vết tích.
Đôi mắt hồng nhuận của Ô Nhã vụt sáng, nghiêng đầu ngựa, nhìn Tiểu Cửu đứng trước chín ngả đường tìm kiếm gì đó, nó đột nhiên hí dài một tiếng, cũng đến trước cửa động.
Khi Tiểu Cửu đang phiền muộn Ô Nhã vui vẻ nỗi gì…
Chỉ thấy mũi nó nhăn lại, lại phình ra, hy sinh nhan sắc của nó, làm ra một thái độ cực xấu xí, chạy tới chạy lui ở các cửa động ra sức đánh hơi.
Trần Tiểu Cửu lập tức cảm thấy tò mò, trong đầu lóe lên một ý nghĩ, đương nhiên hắn hiểu được dụng tâm lương khổ của Ô Nhã.
Mũi quạ đen độ linh mẫn tuy rằng kém so với mũi chó. Nhưng , trong một không gian kín mùi vị tương đối không mất nhiều, vẫn còn ngửi được. Cái đáng quý của Ô Nhã chính là nó có thể hiểu được tâm tư của Tiểu Cửu, điều này khiến trong lòng hắn dấy lên tia hy vọng.
Hắn không thúc giục Ô Nhã, cứ ở một bên yên ổn chờ đợi, tuy rằng lòng hắn như lửa đột, nhưng nỗi phiền loạn này cũng tựa như cây cỏ rối thêm mà thôi.
Rốt cuộc, khi đến cửa động thứ năm Ô Nhã đứng im lại.
Nó ngửi một hồi, dùng sức của móng gõ cách cách, quay đầu hướng về phía Tiểu Cửu hí lên từng hồi dài.
Tìm được rồi.
Ô Nhã tìm được rồi…
Trần Tiểu Cửu rất hu vọng, ôm lấy cái đầu đen thui của nó cắn xuống. Sau khi thân thiết một hồi, mới cùng Ô Nhã tiến sâu vào huyệt động tối như mực.