Đêm đó Trần Tiểu Cửu hưng phấn không thôi, không thể nào ngủ được. Chui vào trong chăn của Hoa Như Ngọc, muốn hưởng thụ thêm chút trăng gió nữa , không ngờ lại bị Hoa Như Ngọc đá cho một cước.
Trần Tiểu Cửu vô cùng buồn bực, nghĩ ngày mai còn phải hành quân đánh trận, nếu gây sức ép cho Hoa muội muội, ngày mai ai chỉ huy trận đấu chứ?
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên vứt bỏ sự kích động triền miên.
Hắn đổi lại căn phòng gỗ đơn, cũng vẫn hưng phấn không ngủ được, truy cứu nguyên nhân, chính vì hấp thụ quá nhiều công lực nên bị tác quái.
Trong một đêm Tiểu Cửu hấp thụ ba phần công lực của Ma Vương, hai phần công lực của Tuyết Tử, thành quả khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
Nếu biết, Tuyết Tử là một cao thủ hạng nhất, công phu không hề yếu, còn công phu của Ma Vương còn cao minh hơn Tuyết Tử nhiều, nội tức bỗng dưng càng thêm tràn đầy.
Nhiều nội lực như vậy hợp lại, gần như đã giống với nội lực nguyên bản trong cơ thể của Tiểu Cửu.
Tử vi công đạo tuy lợi hại, nhưng lập tức chiếm nhiều nội lực như vậy, lúc này, làm sao tiêu hóa được?
Cho nên, tử vi công đạo trong người liền điều chỉnh nội lực, hô mưa gọi gió, khiến tinh thần Tiểu Cửu tự nhiên hưng phấn tới cực điểm, hoàn toàn không buồn ngủ.
Cho tới rạng sáng, vừa rồi còn mông lung có chút bối rồi.
Nhưng vừa ngủ được một canh giờ, liền bị Hoa Như Ngọc xông vào, một chưởng đá ra khỏi giường.
Trần Tiểu Cửu cũng biết Hoa Như Ngọc không vui, chỉ là trong lòng mơ hồ ảo tưởng sẽ bắt nàng, đánh một trận, liền cảm thấy công bằng nhiều.
Sáng sớm, điểm quân, ăn cơm.
Trần Tiểu Cửu không thấy bóng dáng của ba người hội Tuyết Tử, có chút lo lắng, liền muốn đi thăm Tuyết Tử.
Hoa Như Ngọc kéo hắn, lạnh lùng nói:
- Không cần huynh rỗi việc đi xun xoe, ta vừa rồi đã cử người mang đồ ăn cho Tuyết Tử rồi, cơ thể nàng ấy yếu ớt, cả ngày chịu lạnh, chẳng may bị nhiễm phong hàn, ăn không tiêu, huynh cũng đừng đi làm phiền nàng ấy.
Trần Tiểu Cửu nghĩ một lát, cũng gật đầu.
Mọi người ăn uống no say xong, Hoa Như Ngọc lại triệu tập tướng sĩ, mang theo thịt khô gì đó bên người, bí mật gọi các thủ lĩnh của các tiểu đội tới, bố chí tình hình chiến đấu.
Sau đó, trùng trùng điệp điệp, không che giấu, tiến thẳng tới núi Phượng Hoàng.
Núi Phượng Hoàng, khe hẹp!
Tuyết to gió lớn.
Thống soái Tạ Kim mà Định Nam vương phái tới, ở cùng với cả tướng lĩnh Dã Điền Hồng Ngạn , đang trao đổi quân vụ.
Hai tên đó đều là cáo già, cũng đều biết đêm qua đã xảy ra nguy cơ gì.
Nhưng Tạ Kim bất hòa với Lưu Nguyên Tể , cho nên không cử người lên trước cứu viện.
Còn Dã Điền Hồng Ngạn lại đơn thuần cho rằng công phu của Ma Vương thông thiên, có thể giết chết tất cả quân địch bên ngoài, cho nên, cũng không vận binh lên trước cứu viện.
Nhưng lại không ngờ tạo thành một thảm kịch kịch liệt.
Lưu Nguyên Tể đã chết, Ma Vương cũng không còn hài cốt.
Cái chết của Lưu Nguyên Tể còn có thể quy kết vì sơ xuất của Ma Vương, nhưng cái chết của Ma Vương, lại khiến cho Dã Điền Hồng Ngạn nếm mùi vị không hề tầm thường.
Bởi vì Dã Diền Hồng Ngạn hiểu rõ thủ đoạn của Ma Vương, cũng biết thuộc hạ của Ma Vương, Độc Cổ, Khôi Lỗi Sư, Ninja hùng mạnh tới cỡ nào.
Nhưng cho dù hùng mạnh như vậy, Ma Vương vẫn chết toàn quân, điều này chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ rằng thủ đoạn của quân địch còn lợi hại hơn nhiều, không dễ đối phó.
Tạ Kim tuy có thù hận với Lưu Nguyên Tể , nhưng lại không bị thù hận làm mở mắt, y cũng mơ hồ cảm thấy đội ngũ này có một sức chiến đấu phi phàm.
Dã Điền Hồng Ngạn dùng một thứ hán ngữ cứng nhắc, nói:
- Tạ tướng quân, tình thế rất không lạc quan, trận chiến đêm qua, Lưu tướng quân và Ma Vương đều chết trận, chứng tỏ bọn chúng có sức chiến đấu rất mạnh, hơn nữa, Tạ tướng quân dự đoán đêm qua, quân địch nhất định sẽ đánh lén cả đêm, cho nên chúng ta gác giáo…gối giáo ngồi chờ tới sáng, cũng đã làm xong những việc cần chuẩn bị đánh lén.
Tạ Kim nghe thấy câu "gối giáo chờ sáng" thốt ra từ trong miệng Dã Điền Hồng Ngạn, trong lòng không khỏi kinh ngạc:
- Tên này là thông ngôn của Đại Yến, không ngờ còn biết dùng thành ngữ?
Dã Điền Hồng Ngạn nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Tạ Kim, lại nói:
- Nhưng thực tế, số quân địch đó không hề tới đánh úp, số cạm bẫy mà chúng ta chuẩn bị, đã hoàn toàn vô dụng.
Tạ Kim híp mắt, trầm mặc một lát, cũng cảm nhận được chiến cục có chút khó giải quyết, lúc lâu sau mới nói:
- Bọn địch không rõ lai lịch này tuy lợi hại, nhưng số lượng không nhiều, hạn chế quân lực của họ, tuy bọn chúng rất giảo hoạt, nhưng không thể lay động được lực lượng mười ngàn quân của ta, Dã Điền tướng quân, ngài cũng không cần quá lo sợ.
Dã Điền Hồng Ngạn lắc đầu nói:
- Tạ tướng quân, không thể không phòng.
- Tuy bên ta người đông, nhưng chúng ta không có lương thực, kéo dài thêm vài ngày nữa, cho dù địch không đánh chúng ta, chúng ta cũng tự chết đói, ôi…, lương thực ở thành Hàng Châu rút cuộc chuyển tới đâu rồi? Lão thái giám đáng chết Tào công công này chính là không đáng tin.
Tạ Kim xua tay, vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Cho nên, chúng ta không thể do dự nữa, nhanh chóng chỉnh đốn quân vụ, chúng ta phải tiến công vào lòng quân địch, liều chết, cũng phải giết sạch quân Thiết Giáp doanh này đi.
- Còn nữa, phải bắt sống cái tên Bạch công tử gì đó ngạo mạn không chịu nổi kia nữa, hừ…, tuy không biết hắn có thân phận gì, nhưng người mà Vương gia coi trọng nhất định là có chỗ trọng dụng.
Dã Điền gật đầu, cũng đồng ý với quyết định của Tạ Kim.
Tạ Kim và Dã Điền thương lượng kế hoạch một lúc, liền tập hợp quân sĩ, khuôn mặt trầm mặc tràn đầy sát khí:
- Trong lúc nguy cấp, tuyệt không thể miệng ăn núi lở, trận công kích lần này nhất định phải nhảy vào thung lũng, tiêu diệt Thiết Giáp doanh, bắt sống công tử thần bí, ai dám lùi bước, sẽ giống như con ngựa này.
Tạ Kim sát khí đùng đùng, rút ra thanh đao, quay người chém xuống.
Đầu của con chiến mã bên cạnh bị chặt rơi, máu đỏ trong ngực phun ra không trung, bi thương không nói lên lời.
Chiêu giết ngựa này của Tạ Kim quả nhiên có hiệu quả với những quân sĩ kia, những binh sĩ kia vừa sợ hãi, lại vừa bị máu tươi kia kích thích ý chí hào hùng.
Đại tướng Lưu Phúc Long thủ hạ của Tạ Kim, khẳng khái xin chiến.
Lưu Vĩnh Phúc cũng là một tướng quân, dẫn hai ngàn cương đao thủ, trường thương thủ hùng hổ xông lên, còn y thì một mình phía sau độc chiến.
Ai dám lui về phía sau, liền chém đầu ngay.
Gần như trong giây lát, tiếng kêu gầm, tiếng chém giết, tiểng chửi rủa liên tiếp vang lên, đao thương chạm với áo giáp leng keng vang vọng thung lũng…
Con đường hẹp ngoài thung lũng, trong nháy mắt giao chiến, liền bị từng dãy thi thể bày ra, máu tươi chảy xuống chân núi, tản ra mùi tanh của máu.
Trong lúc giao chiến, Lưu Phúc Long đích thân đốc chiến hai trăm binh sĩ đã bị tàn sát hầu như không còn, không một ai sống sót.
- Thật lợi hại ! Một người giữ biên ải, vạn người không thể khai thông sao ?
Lưu Phúc Long tức giận, quơ chiến đao, lại ra lệnh một tiểu đội mấy trăm người cùng nhau xông lên, máu tươi đã khiến y phát cuồng.
Bất kể thế nào, y cũng phải đánh hạ được cửa khe núi, cho dù máu chảy thành sông.
Quân sĩ của Lưu Phúc Long hung hãn không sợ chết, từng đợt từng đợt công kích.
Thi thể ở khe núi đã chết thành núi, không ngừng có những thi thể lăn xuống vực, nhưng lâu vậy công vẫn không thành.
Lưu Phúc Long tính sơ, khoảng nửa canh giờ, số binh sĩ thiệt mạng đã lên tới hàng nghìn, nói cách khác, binh sĩ của mình đã chết và bị thương hơn một nửa.
Tạ Kim nhíu mày, đứng sau đội ngũ đó của Lưu Phúc Long, kêu gào nói:
- Xông lên! Xông lên cho ta. Bất kể hậu quả, bất kể sống chết xông lên.
Lưu Phúc Long tức giận, đã giết đỏ cả mắt, y cũng quơ đao, tự mình xông lên chém binh linh của Thiết Giáp doanh.
Y ngẩng đầu một đao chém xuống, một tên lính ngã xuống dưới đao của y.
Trở lại lại một đao, máu tươi chảy ra, máu đỏ ngút trời.
Lưu Phúc Long cười lớn:
- Thiết Giáp doanh cũng chỉ thường thôi.
Lại vung lên một đao, liền giết một tên nữa, không ngờ, đao thép lại bị một cây súng lục ngăn cản, sức lực mà cây súng kia truyền tới, khiến toàn thân y run lên
Lưu Phúc Long ngẩng đầu nhìn, một người đàn ông cơ thể đầy máu, mặt mang sát khí, dũng mãnh xông lên.
Người này, chính là Viên Tử Trình.
Trên vai, trên ngực, trên đùi gã đều là vết thương, máu của gã và máu của địch hòa lẫn với nhau, không ngờ cũng không biết đau đớn.
Sự giết chóc tàn khốc, đã khiến thần trí gã chết lặng.
Sự chết chóc xảy ra trong nửa canh giờ, Viên Tử Trình không biết mình đã giết chết bao nhiêu người? Hai trăm? Hay là ba trăm?
Gã cũng không biết mình rút cuộc đã đổi bao nhiêu binh khí?
Đao thép bị chặt thành năm mảnh, gươm dài bị gãy thành ba đoạn, cây súng ngắn trong tay vừa rồi là nhặt được từ một thi thể.
Viên Tử Trình bây giờ chính là một con mãnh thú giết người, Thiết Giáp doanh thân mang kịch độc đang dựa vào sự kiên trì đầy nghị lực của bản thân.
Nếu mình ngã xuống, khe hẻm này tất nhiên sẽ thất thủ.
Mất đi cái lá chắn là khe núi này, ba ngàn binh sĩ của Thiết Giáp doanh, năm trăm cung thủ đều sẽ không một ai sống sót.
Vì Thiết Giáp doanh, vì cung thủ, vì thiếu chủ, Viên Tử Trình biết mình phải dẫn theo binh sĩ kiên trì tới cùng.
Cho đến khi nào mình chết mới thôi.
Lưu Phúc Long lâm chiến kêu gào:
- Ngươi từ đâu tới?
Viên Tử Trình không trả lời, giơ súng lên, đón đầu tiến tới.
Lưu Phúc Long né tránh, lại nói:
- Tướng địch hãy mau xưng tên, bổn tướng không giết kẻ vô danh tiểu tốt.
Viên Tử Trình giống như một mãnh thú, bắn tới từ một góc độ vô cùng xảo quyệt.
Lưu Phúc Long sợ tới đổ mồ hôi, vội vàng né tránh,
Viên Tử Trình lại một súng, bắn thẳng tới ngực Lưu Phúc Long, Lưu Phúc Long giơ kiếm, tay trái rút dao găm ra, một đao đâm vào cánh tay phải của Viên Tử Trình.
Viên Tử Trình quát lớn, cơ bắp của cánh tay phải cứng lên, chủy thủ của Lưu Phúc Long không thể rút ra, lại không muốn buông tha.
Cơ hội khó có được.
Tay trái Viên Tử Trình đặt ra sau, rút dây cung ra, quấn vào cổ Lưu Phúc Long, sau đó, xé ra,
Lưu Phúc Long còn chưa kịp phản ứng, một cái đầu trợn tròn mắt đã bị dây cung xoay rơi xuống.
Cái đầu không cam tâm ùng ục, lăn theo triền núi, dừng lại trước mặt Tạ Kim.
Lưu Phúc Long vừa chết, hai ngàn binh lính của y đại loạn, chạy trốn bốn phía.
Con dao găm còn cắm trên cánh tay Viên Tử Trình, không nhổ ra, Viên Tử Trình cũng không để ý tới, nhanh chóng lắp dây cung vào cung tên.
Giương cung, bắn, bắn chụm.
Liền một mạch.
Vù…
Một mũi tên bắn ra, ngắm thẳng tới phía Tạ Kim.
Tạ Kim không kịp trốn tránh, vội kéo một tên lính làm bia đỡ.
Mũi tên cao ngất đầy sức mạnh này đâm chính vào giữa trán của tên lính đó, tên lính chết đi không rõ ràng.
Tạ Kim vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, tức giận, quơ đao, gào thét:
- Oa! Xông hết lên cho ta, chết chết bọn chúng, giết chết bọn chúng.
Lại một ngàn binh sĩ nữa, hung hãn không sợ chết xông lên.
Viên Tử Trình mang theo dũng sĩ của Thiết Giáp doanh, cùng chiến đấu với quân địch không bao giờ hết.
Chỉ là, bản thân bị trọng thương, kiệt sức, càng là chết chóc, sức chiến đấu càng giảm, dũng sĩ bị thương và chết cũng càng nhiều.
Viên Tử Trình nhìn một đám binh lính đông nghìn nghịt chiến đấu vô cùng dũng mãnh trước mặt, không khỏi sinh ra cảm giác bất lực.
Tạ Kim thấy xu hướng suy tàn của Thiết Giáp doanh, lại kêu gào:
- Xông lên, xông hết lên, chiếm lĩnh khe núi, giết sạch Thiết Giáp doanh.
Viên Tử Trình hét lớn một tiếng, dũng cảm xông lên, đã có ý chí lấy nghĩa xả thân,
Bỗng nhiên, nghe thấy tiếng trời rung đất chuyển, tiếng vó ngựa của vạn mã.
Tiếng gào khẳng khái cũng như lôi đình, cùng kêu lên:
- Bắt sống Tạ Kim! Bắt sống Tạ Kim! Bắt sống Tạ Kim.
Tạ Kim hoảng sợ, quay đầu lại nhìn, sắc mặt trở nên tái nhợt không chịu nổi.
Viên Tử Trình ngẩng đầu nhìn, đã thấy mấy trăm chiến mã, xen lẫn xe ngựa, chạy như điên tới.
Mấy người cầm đầu, chính là Trần Tiểu Cửu, còn có mấy vị tướng lĩnh của Hỗ gia trại.
- Được cứu rồi! Cuối cùng được cứu rồi.
Viên Tử Trình cười lớn, cả người thoát lực, mất máu quá nhiều, ngã xuống.