Những người dân xung quanh không khỏi tán thưởng với người đẹp "Tây Thi" này – Cho dù Thái Sơn có sụp đổ trước mắt cũng không hề biến sắc, đúng là anh hào.
Độc Hoàng nghiêng đầu, nhìn quét qua Tiểu Cửu.
Thấy Tiểu Cửu hơi đỏ mặt, liền bỡn cợt:
- Ai là công tử bột mànàng ta nói thế? Chậc…Tiểu Cửu, trước đây ngươi trắng lắm sao? Ta chưa từng nhìn thấy.
Tiểu Cửu cũng không để ý tới đôi mắt đang ghen tị của Độc Hoàng, chỉ chăm chú nhìn cảnh tượng trước mắt , sợ Lý Nhạc Thanh chịu thiệt.
Tên Nhị Thế Tổ gì đó này tuy nhiên cũng rất căng thẳng.
Nhưng đối mặt với ánh mắt dọa người như vậy của Lý Nhạc Thanh, không ngờ lại có chút sợ hãi, đương nhiên không thành thạo giống như vẫn thường đi bắt các cô gái khác.
Đặc biệt là bị dân chúng chỉ trỏ mà xấu hổ, càng khiến Nhị Thế Tổ thẹn quá thành giận.
Công tử phú quý phất tay, mấy tên dáng vẻ quản gia phía sau đưa lên một tờ giấy.
Phú quý công tử khua khua tờ khế ước trước mặt Lý Nhạc Thanh, hừ nói:
- Tiểu nương tử, nàng đừng quá mạnh mẽ như vậy, thực không dám giấu, nàng bây giờ đã là người của bổn công tử rồi…
- Ta trong sạch, trở thành người của ngươi chứ bao giờ?
Lý Nhạc Thanh tức tới hai má đỏ ửng, tuy tức giận đã lên cao trào, nhưng nàng càng như vậy càng phát ra vạn loại phong tình.
- Chậc, tiểu nương tử, vội gì chứ! Nàng còn không biết sao? Ngô Thiên Phát đánh bài, thua ta ba mươi vạn lượng, trên người hắn không có đồng nào, không lấy ra được tiền, đành phải tự mình làm phu xe cho ta, sau đó lại gán nợ nàng cho ta, giấy trắng mực đen rành rành, nàng cứ nhìn cho rõ đi.
- Ngươi nói gì? Ta không tin, đây là ngươi làm giả, lừa gạt ta…
Lý Nhạc Thanh thở hổn hển, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an.
- Nàng còn không tin? Tới đây, Trương quản gia, dở tấm khế ước này ra cho các hương thân phụ lão ở đây xem, để tránh nói Tiêu công tử ta ức hiếp phụ nữ yếu ớt.
Tên dáng vẻ quản gia kia vội vàng mở khế ước ra, giơ lên trước mặt dân chúng.
Giấy trắng mực đen, viết rõ rành rành.
Bên trên còn có chữ kí và dấu tay của Ngô Thiên Phát, chứng cứ đều có, Lý Nhạc Thanh đâu thể dễ dàng chống chế?
Dân chúng nhìn qua, thở dài, ngoài việc thầm mắng Ngô Thiên Phát ra, cũng chỉ thấy vô cùng thương hại thay cho Tây Thi của hiệu thuốc này.
Một đại mỹ nhân, sao có thể gả cho một tên khốn như Ngô Thiên Phát này chứ.
Công tử phú quý lấy ra bức thư, nhất thời lo lắng, nhe răng nói với Lý Nhạc Thanh:
- Tiểu nương tử, chứng cứ xác thực, Ngô Thiên Phát đã bán nàng cho ta rồi, từ bây giờ trở đi nàng đã là người của ta, còn trinh tiết nỗi gì? Tới đây, mau lên xe với ta, chúng ta nghỉ ngơi trong xe.
Nói xong, giơ tay, muốn vuốt khuôn mặt trắng nõn như lòng trứng của Lý Nhạc Thanh.
Lý Nhạc Thanh vội vàng né tránh, trong mắt chảy ra hai hàng lệ, chợt lấy ra một cái kéo trong tay áo, khoa tay trước mặt tên hung thần.
- Họ Tiêu kia, ngươi chớ có động đậy, ngươi dám bước lên một bước, ta sẽ đâm ngươi.
Phú quý công tử giật mình, liền đứng lại, không dám tiến lên nữa, lại không ngừng lườm những thị vệ đang đứng phía sau.
Lý Nhạc Thanh vừa liếc qua bức thư kia, thấy nét chữ siêu vẹo, cũng biết đây chính là do tên khốn Ngô Thiên Phát kia viết.
Nhất thời, đầu váng mắt hoa, không khỏi cảm thấy suy sụp – Nhưng rõ ràng sáng nay nàng có nghe thấy có tiếng chim hỉ thước kêu, sao bây giờ lại xảy ra việc xấu thế này chứ?
Lý Nhạc Thanh lau khô hai hàng lệ, quay đầu nói với tên Ngô Thiên Phát hung ác:
- Tên khốn nạn ngươi, ngày ngày chỉ biết cờ bạc, say rượu, không có trí tiến thủ, không nuôi dưỡng con cái, ngươi còn được coi là đàn ông sao? Ngươi cút đi cho ta, cút càng xa càng tốt.
Ngô Thiên Phát bị Lý Nhạc Thanh mắng tới đỏ mặt, cái cằm không có râu bóng loáng run lên, lắp bắp nói:
- Ta…ta vốn không phải đàn ông, ta sợ cái gì? Để người đàn bà như cô ở lại trong cái nhà này có tác dụng gì, cũng không biết cô đã cắm sừng ta bao nhiêu lần rồi, đồ đàn bà thối…bán cô đi, trong lòng ta mới thấy an tâm.
- Ngô Thiên Phát, nhà ta còn chưa suy bại, ngươi dám nói với ta như vậy sao? Ta tương phu bao nhiêu năm như vậy, giờ để đổi lấy câu nói này của ngươi sao?
- Cô…
Ngô Thiên Phát nghẹn họng, hừ nói:
- Ta…ta quản cô bao nhiêu năm, tóm lại đã bán cô rồi, đồ đàn bà thối, cô đi cùng Tiêu công tử về phủ đi.
Tiêu công tử cười ha ha nói:
- Tiểu nương tử, đừng sợ, nàng đẹp như vậy, có ý nhị như vậy, chỉ cần hầu hạ bổn công tử cho tốt, bổn công tử sẽ không bạc đãi nàng đâu.
- Phì…, ai đi cùng ngươi chứ?
Lý Nhạc Thanh đứng đó, sửng sốt rất lâu, thở dài nói:
- Tổng cộng nợ ngươi ba mươi vạn lượng phải không?
- Đúng vậy, không thiếu một xu.
Phú quý công tử vênh váo gật đầu tự đắc.
Lý Nhạc Thanh lau nước mắt, ngửa đầu nhìn thoáng qua tấm biển "Tiểu Cửu", nói với Tiêu công tử:
- Nếu ta có thể trả ngươi ba mươi vạn lượng, biên lai này sẽ được hủy chứ?
- Nàng có thể sao? Ha ha.., nàng có thể trả sao?
Y cười ha ha, dường như không hề tin.
- Tiêu công tử cho ta mười ngày, ta nhất định sẽ trả hết. Không biết Tiêu công tử có thể có khí phách đó không? Nếu sau mười ngày mà ta không trả được, ta sẽ đi theo công tử về phủ, tuyệt không oán hận.
"Nhị Thế Tổ" này bị lăng mạ không còn đường lui, vừa định mở miệng đồng ý, lại không ngờ Ngô Thiên Phát giống như một con khỉ, đứng bật dậy, chỉ vào Lý Nhạc Thanh, mắng:
- Mụ đàn bà phá gia này, cha cô mãi không chết, còn thằng đệ khốn khiếp của cô, sớm đã làm bại hoại gia phong rồi, cô còn lấy đâu ra bạc nữa?
Dừng một lát, chỉ vào tấm biển "hiệu thuốc Tiểu Cửu", nói;
- Được thôi, ta biết rồi, có phải là cô muốn vay tiền của thằng công tử bột kia, cô được đấy, ngủ với thằng đó vài ngày, kiếm tiền trả cho Tiêu công tử...
- Đồ đàn bà phá gia cô, tên công tử bột đó có gì tốt chứ? Cô tình nguyện ngủ với hắn, cũng không thèm ngủ với Tiêu công tử ở kinh thành sao? Có phải là hắn hầu hạ cô thoải mái lắm không?
- Ngô Thiên Phát, đồ khốn.
Lý Nhạc Thanh tức tới đỏ bừng mặt, nước mắt bi thương chảy xuống:
- Ngươi đã quên lúc trước là ai cứu ngươi ra khỏi tay của Trần công tử rồi sao? Được! Nếu ngươi đã nói như vậy, thì ta sẽ cố tình ngủ cho ngươi xem, để ngươi biết thế nào là cắm sừng luôn.
Độc Hoàng u oán nhìn đi nhìn lại Tiểu Cửu, sẵng giọng nói:
- Tiểu Cửu đúng thật có nhân duyên tốt, thiếu phụ đẹp như vậy cũng muốn quan hệ thân thiết với ngươi! Tiểu Cửu, ngươi động lòng rồi à?
Tiểu Cửu đỏ mặt, ngượng ngùng cười nói:
- Độc Hoàng tỷ tỷ đang ghen à? Ta cũng rất hy vọng Độc Hoàng tỷ tỷ cũng có thể nói ra những lời tức giận như vậy.
- Ngươi đúng là...
Độc Hoàng đỏ mặt, quay đầu, không nhìn hắn nữa.
Ngô Thiên Phát tức tới run lên, chạy tới bên cạnh Tiêu công tử, nói nhỏ:
- Nhị Thế Tổ, nhất định không được để tới mười ngày, mụ đàn bà thối này cũng thật sự có thể kiếm ra tiền? Bằng không, Nhị Thế Tổ có muốn ngủ với người đàn bà phong tình như vậy, e là cũng khó..
Tiêu công tử nghe vậy gật đầu, nhìn gương mặt quyến rũ của Lý Nhạc Thanh, liền thay đổi sắc mặt, nói:
- Tiểu nương tử, khế ước này viết rõ ràng, hôm nay nhất định phải trả tiền, nếu không trả được, sẽ phải giao người, hai cái, nàng phải chọn một.
Nhất thời Lý Nhạc Thanh bị ép tới không còn đường lui.
Nàng chậm rãi giơ tay lên, dùng cái kéo trong tay chỉ vào Tiêu công tử, từng chữ một nói:
- Họ Tiêu kia, ngươi ép ta, ngươi tưởng Lý Nhạc Thanh ta có thể bị điều khiển sao? Ta…bây giờ ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng có vọng tưởng.
- Nàng…nàng muốn làm gì?
Y nhìn thấy sự quyết tuyệt trong đôi mắt của Lý Nhạc Thanh, liền dặn dò thị vệ bên cạnh:
- Người đâu, trói nàng ta lại cho ta.
Lý Nhạc Thanh nhíu mày, cắn chặt môi, trong đôi mắt ngập nước hàm chứa sự quyết tuyệt, lưu luyến nhìn bốn chữ lớn trên tấm biển " Hiệu thuốc Tiểu Cửu" kia.
Đột nhiên, một tiếng hét lớn, cái kéo trong tay đâm vào ngực mình.
Nàng muốn lấy cái chết để giải thoát.
- Đừng.
Tiêu công tử ngây người.
Ngô Thiên Phát cũng ngây người.
Tất cả mọi người đều ngẩn người.
Không ai ngờ, Lý Nhạc Thanh xưa này kiên quyết mềm dẻo, lại chọn con đường cực đoan như vậy để thoát khỏi mọi sự đau khổ của kiếp này.
Dân chúng thấy vô cùng thương hại cho người con gái xinh đẹp quyến rũ này.
Nhưng không ai có cách gì để ngăn cản Lý Nhạc Thanh tự sát, chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn lưỡi kéo sắc bén đâm vào bộ ngực mềm mại trắng nõn kia của nàng.
Trong lúc nguy cấp, mọi người đều hoa mắt.
Một bóng người nhanh như chớp hiện ra trước mắt Lý Nhạc Thanh, cánh tay đã nắm chặt lấy cổ tay trắng như bạch ngọc của Lý Nhạc Thanh, cái kéo kia dừng lại trước ngực của nàng, không hề di động thêm.
Hô!
Thật là nguy hiểm!
- Người này là ai? Tốc độ thật là nhanh.
- May mà cao thủ này ra tay, bằng không, Nguyệt Nương nhất định sẽ hương tiêu ngọc tổn rồi.
Khi mọi người đang bàn tán xôn xao về người đàn ông đột nhiên xuất hiện kia,thì Lý Nhạc Thanh đang nhắm chặt mắt, vẻ mặt quyết tuyệt cảm thấy cánh tay không thể cử động được, còn ngửi thấy mùi hương quen thuộc, mùi hương mà mình mong nhớ ngày đêm.
- Đây lẽ nào là mùi hương của chàng? Lý Nhạc Thanh từ từ mở mắt, hiện ra trước mắt chính là một khuôn mặt tươi cười triền miên xuất hiện trong mộng của nàng.
Lý Nhạc Thanh trước thì đau buồn sau lại vui mừng, không kìm nổi niềm hạnh phúc đang dâng trào, liền hôn mê bất tỉnh.
Trần Tiểu Cửu vội vàng đỡ lấy cơ thể mềm mại của Lý Nhạc Thanh vào lòng, bàn tay khẽ vuốt lên khuôn mặt của nàng, rồi từ từ nhẹ nhàng bấm huyệt nhân trung.
Ngô Thiên Phát sợ tới mặt vô sắc, té ngã trước mắt tên công tử phú quý kia:
- Trần…Trần…Tiểu Cửu, tên ác ma này…sao lại tới kinh thành?
Trong đám người có một người đàn ông mặt đen dáng người mạnh mẽ.
Thấy Tiểu Cửu xuất hiện, cũng không kịp thưởng thức cái câu chuyện mạn diệu anh hùng cứu mỹ nhân.
Chạy ra khỏi đám người, đi thẳng tới phủ đệ của Diệp Ngâm Phong, gã muốn trong thời gian nhanh nhất, báo tin nóng hổi rằng Tiểu Cửu đã tới kinh thành với Diệp Ngâm Phong.
Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng ấn huyệt nhân trung của Lý Nhạc Thanh, đôi mắt tham lam lại tận hưởng kỹ càng gương mặt quyến rũ và đầy đặn của nàng.
Mùi hương tỏa ra từ trên cơ thể mềm mại, khiến hắn mê say – đây là mùi hương mà hắn mong nhớ đêm ngày.
Lý Nhạc Thanh cuối cùng cũng tỉnh lại, từ từ mở mắt, cũng không có sức trốn tránh, cứ như vậy dựa vào lòng Trần Tiểu Cửu, đôi mắt vụt sáng, nhìn gương mặt thảnh thơi của Tiểu Cửu, dịu dàng nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Trần công tử, huynh…sao huynh lại tới đây, không phải ta đang nằm mơ chứ?
Trần Tiểu Cửu dịu dàng cười, vuốt mũi Lý Nhạc Thanh, chỉ vào tấm biển, nói:
- Còn Trần công tử gì nữa, cứ gọi ta là Tiểu Cửu.