Trịnh Bình sớm đã đoán được thân thế của Trần Tiểu Cửu nhất định không phải là tầm thường, hẳn là có chỗ dựa sau lưng, cho nên tìm mọi cách thử, nhưng vẫn cảm thấy Trần Tiểu Cửu có sức mạnh.
Nhưng cho dù có sức mạnh thế nào đi nữa, liệu có lợi hại hơn Tiêu công tử không?
Hắn có quan hệ với Tể Tướng à.
Nhưng, Trịnh Bình có nằm mơ cũng không ngờ cái cây đại thụ sau lưng Trần Tiểu Cửu lại mạnh tới mức che trời, gần như sắp phá tan bầu trời như vậy.
Diệp Ngâm Phong là ai cơ chứ ?
Bỏ qua gia thế của hắn, bỏ qua phụ thân của hắn Diệp Các Lão có chức vụ tương đương với Tiêu thừa tướng, vạn người kính nể ra, bản thân Diệp Ngâm Phong cũng là một nhân tài như mặt trời mới xuất hiện trong triều đình.
Người này thoạt nhìn thì là một thanh niên mây trôi nước chảy, đã là nhân vật chạm tay có thể bỏng ở trong triều, tài học của ông ta, trí tuệ của ông ta, hoành tài đại lược của ông ta sớm đã được Hoàng Thượng khen tặng.
Cho nên, tuổi còn trẻ mà đã đảm nhiệm chức thượng thư phòng.
Tuy cấp bậc của chức quan này không cao, cũng tương đương với quan ngũ phẩm.
Nhưng, chức vị này lại có thể trực tiếp đối diện với Thánh Thượng, xuất nhập hoàng cung, có quyền được tham dự các buổi phê duyệt triều chính.
Đổi lại là bây giờ, chức quan này tương đương với nhân vật chủ nhiệm văn phòng Trung Ương, vị trí vô cùng quan trọng.
Có thể nói như vậy, Diệp Ngâm Phong có chức quyền và địa vi như Tiêu thừa tướng, nếu kém thì chỉ kém về cấp bậc mà thôi.
Trịnh Bình đương nhiên biết đường cong bên trong, cho nên, ông ta mới giật mình sợ hãi mà ngã ngựa như vậy.
- Trịnh đại nhân, ông sao vậy?
Trần Tiểu Cửu mây trôi nước chảy nói:
- Trịnh đại nhân cưỡi ngựa phải ngồi cho vững chứ, ngã như vậy, thật là mất mặt quá.
- Không..không sao.
Trịnh Bình cuối cùng cũng bò dậy được, lau mồ hôi trên mặt, lắp bắp nói:
- Diệp Ngâm Phong là Diệp Ngâm Phong nào vậy ? Là...là đại ca gì của ngươi ?
Trần Tiểu Cửu kinh ngạc nói:
- Còn có thể là Diệp Ngâm Phong nào nữa? Đương nhiên là Diệp Ngâm Phong con trai của Diệp Lão Các rồi.
- Huynh ấy là đại ca kết nghĩa của ta, ha ha.., ta không muốn nhắc tới tên của đại ca ta, ôi…, thân là đệ đệ của đại ca, không ngờ lại phạm tội, đại ca mà biết, nhất định sẽ phạt ta gấp bội, ta…ta thật sợ quá.
Trịnh Bình vừa muốn đứng dậy, lại bị một đao mềm của Tiểu Cửu làm ngồi sụp xuống đất, chột dạ không đứng dậy nổi.
- Đại ca của ngươi thật là…thật sự là Diệp…Diệp Ngâm Phong đó sao?
Tiêu công tử cuối cùng cũng tỉnh lại, đương nhiên không còn kiêu ngạo như trước nữa – Trong mắt y Diệp Ngâm Phong là một quái vật, một quái vật có vị trí cao hơn cả Lăng giá! Y có lợi hai hơn nữa, cũng không dám đối địch với Diệp Ngâm Phong.
Cho dù là mình giằng co với Diệp Ngâm Phong, cũng sẽ vô cùng đau đầu?
Trần Tiểu Cửu nói:
- Chính là Diệp Ngâm Phong sao ? Lẽ nào còn có mấy Diệp Ngâm Phong ?
- Ngươi….ngươi nói dối, ai biết có phải ngươi giả mạo không, ở đây lừa gạt người chứ? Diệp Ngâm Phong sao có thể quen với một tên thấp kém bẩn thỉu như ngươi? Nhìn cách ăn vận keo kiệt của ngươi kìa.
Tiêu công tử giống như vớ được một cây rơm cuối cùng, đứng đó tự lừa gạt mình.
Trịnh Bình vừa nghe vậy, liền vỗ đùi, không cầm nổi sự nghi hoặc.
Trần Tiểu Cửu cười, không nói gì.
Thôi Viễn Sơn cuối cũng cùng từ phía sau bước tới trước mặt Trịnh Bình, chắp tay thở dài với ông ta, trịnh trọng nói:
- Thôi mỗ ở Hàng Châu, bái kiến Trịnh đại nhân, mấy năm trước ta từng có duyên gặp mặt Trịnh đại nhân, Trịnh đại nhân còn nhớ Thôi mỗ này chứ?
Khổng Nghi Tần cũng tiến lên, cười trêu ghẹo nói:
- Còn có Khổng mỗ ta, cũng từng có duyên gặp mặt với trịnh đại nhân ở Trầm Hương lầu.
Trình Bình vừa rồi còn cảm thấy mấy gương mặt phía sau này rất quen thuộc, cũng tự cho là mình hoa mắt, không để ý nhiều.
Lúc này, ông ta mới trợn tròn mắt, cẩn thận nhận dạng hai người này.
Ông ta nhíu chặt mày, nhìn Thôi Viễn Sơn, ngây ngốc nói:
- Ông là…ông là quốc học đại nho...Thôi Viễn Sơn?
Thôi Viễn Sơn cười gật đầu:
- Trịnh đại nhân con mắt thật tinh tường.
Trịnh Bình lại nhìn Khổng Nghi Tần, nghĩ tới lần lui tới Trầm Hương lầu, kinh hãi thất sắc nói:
- Ông là Khổng Nghi Tần người mà khiến cho các cô gái lầu hoa trằn trọc, ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên đó sao?
Khổng Nghi Tần không khỏi đỏ mặt, ngượng ngùng đáp:
- Tại hạ chính là Khổng Nghi Tần.
Mẹ ơi!
Trịnh Bình thở phào một cái, mới tỉnh táo lại, cung kính chắp tay với Trần Tiểu Cửu nói:
- Vậy vị này nhất định là Trần công tử Trần Tiểu Cửu Văn Khúc Tinh lâm phàm rồi?
- À? Ông biết cái tên Trần Tiêu Cửu này.
Trần Tiểu Cửu cũng cảm thấy bất ngờ - xem ra, việc mình tới kinh thành, sớm đã được truyền đi khắp nơi trong kinh thành rồi.
Đây lẽ nào là do vị đại ca Diệp Ngâm Phong, có ý định tạo danh tiếng cho ta sao?
Trịnh Bình nghe thấy Trần Tiểu Cửu thừa nhận thân phận của mình, sợ tới mức suýt nữa ngồi phệt xuống đất, thân thiết cười nói:
- Ai dà, hóa ra là Trần công tử danh tiếng lừng lẫy, hoan nghênh! Hoan nghênh! Trịnh mỗ có mắt mà không thấy thái sơn, không ngờ lại thất lễ với quý nhân.
Bỏ qua luôn Tiêu công tử đang ngẩn ngơ đứng một bên, không để ý tới nữa.
Trần Tiểu Cửu lại cười không để ý.
Trịnh Bình vội lạnh mặt nói với nha dịch:
- Các ngươi thật to gan, không ngờ dám xúc phạm tới Trần công tử, còn không mau cởi trói cho Trần công tử và mau nhận lỗi với Trần công tử đi.
Hai nha dịch choáng váng, vội vàng bước lên cởi trói cho Trần Tiểu Cửu, nhưng trong lòng còn oán thầm – rõ ràng là Trịnh Bình ông có mắt không tròng, còn trách gì bọn ta chứ?
Thấy hai nha dịch vẻ mặt nịnh bợ chạy tới, Trần Tiểu Cửu lại né sang một bên, cười nói:
- Trịnh đại nhân, sao có thể được chứ? Vương tử phạm pháp, xử tội như thứ dân.
- Ta đánh thị vệ của Tiêu công tử, còn đánh Tiêu công tử thành ra thế này, sao có thể thả chứ? Đây rõ ràng là coi rẻ luật pháp, nên phạt nặng mới đúng, Trịnh đại nhân, ông nói đúng không?Cho dù đại ca Diệp Ngâm Phong của ta biết chuyện này, cũng sẽ nghiêm khắc trừng phạt ta.
- À? Cái này…
Trịnh Bình vừa nghe thấy ý tứ trong lời nói của Trần Tiểu Cửu, không khỏi muốn khóc – Đây rõ ràng là không có ý bỏ qua đây mà.
Nhưng, người này là do mình trói lại, nếu không thể cởi trói, sớm muộn sẽ bị Diệp Ngâm Phong trừng trị, tên này thật là âm hiểm, cho đi giầy – nhưng đôi giầy này còn cắm đinh.
Trịnh Bình vội nhìn sang Tiêu công tử đang ngẩn người, trong lòng hận tới nghiến răng – cả tám đời tổ tông nhà ngươi, lại đi đem trói ông nội ngươi lại.
Trịnh Bình suy nghĩ rất lâu, cười khổ nói:
- Trần công tử, đây không phải là sinh sự, đánh nhau ẩu đả, đây rõ ràng là thấy việc bất công, rút đao tương trợ. Chứng tỏ rằng hết sức chân thành, yêu dân như con, là tấm gương để ta học tập.
- Ôi! Đều là tại Trịnh Bình ta có mắt không tròng, bắt nhầm người tốt, Trần Tiểu Cửu không những không quá đáng, trái lại còn có công, ai dà...Trần công tử, ta gỡ trói xuống nhé, được không ?
Trịnh Bình nói tới câu cuối, gần như muốn khóc thành tiếng rồi.
Trần Tiểu Cửu hừ một tiếng, hỏi ngược lại:
- Trịnh đại nhân, nói rằng ta chân thành, yêu dân thế nào? Không những không quá đáng mà còn có công? Ha ha…, nhưng Tiêu công tử thừa nhận điều này không? Đây chỉ là cách nghĩ tình nguyện của một mình ông! Tiêu công tử không nói, ông dám thả ta sao?
- Cái này…
Trịnh Bình mới nhớ ra Tiêu công tử cũng không phải là người dễ chọc vào.
- Tiêu công tử…tỉnh lại đi.
Trịnh Bình cuối cùng cũng thức tỉnh lại Tiêu công tử đang trong cơn khiếp sợ cực độ, nhìn cái mặt sưng lên như đầu heo kia, thử thăm dò nói:
- Tiêu công tử, Trần công tử hỏi kìa, bây giờ xử lý việc này thế nào, không phải trước đây công tử muốn làm bạn với Trần công tử sao?
Ông ta nhướn mày với Tiêu công tử, trong lòng hậm hực – bà nó, ai khiến ngươi làm ta khó làm người thế này cơ chứ, ngươi bị đánh thành đầu heo cũng đáng, sao không đánh chết ngươi đi chứ.
Tiêu công tử cũng biết gặp phải nhân vật mình không dễ đụng vào.
Trước tiên không nói tới có cây to Diệp Ngâm Phong bao che thế nào, ai cũng không dám làm Trần Tiểu Cửu thế nào, đơn thuần con người Trần Tiểu Cửu này cũng không phải là kẻ dễ chọc.
Khi hết năm, chính mắt y từng thấy cha mình tụ tập tất cả quan viên trong họ Tiêu tới tại nhà mình, còn trịnh trọng thảo luận một việc chính là đối phó Trần Tiểu Cửu thế nào.
Những đại thần kia còn không ngừng đau đầu, không có kế sách gì, một thằng con ông cháu cha như mình, đâu có thể có cách gì chứ?
Thấy ánh mắt Trịnh Bình nhìn sang, Tiêu công tử hoàn hồn lại, vội nói:
- Ai dà, Trịnh đại nhân nói đúng, đại danh của Trần công tử như sấm động bên tai, ta sớm đã muốn kết thân với trần công tử rồi, chỉ là không ngờ Trần công tử vừa tới kinh thành thì…thì đã thân cận rồi, ha ha.., chúng ta không đánh không quen, duyên phận à.
Trịnh Bình cũng cười theo hòa giải.
Trần Tiểu Cửu nhìn gương mặt nịnh hót của Tiêu công tử, đột nhiên lạnh mặt.
Một ngụm đờm phun vào mặt Tiêu công tử, âm trầm mặt nói:
- Thiếu con mẹ nó tiếp cận ta, mẹ ngươi tính toán cái gì, ta hỏi ngươi một câu, ta có phải là rất chân thành, yêu dân như con không? Có công? Con mẹ ngươi trả lời ta đi.
Tiêu công tử bị Trần Tiểu Cửu phát ra sát khí liền kinh sợ, tuy trên mặt bị nhổ đờm, nhưng cũng quên lau.
- Trần công tử, Trịnh đại nhân nói đúng, ta giơ hai tay tán thành…, chính là yêu dân như con, có công.
Vừa nói, vừa run rẩy, giống như một kẻ vô dụng đái ra quần.
Trần Tiểu Cửu cười lạnh nói:
- Nếu Tiêu công tử đã thừa nhân ta như vậy, thì ta cũng tạm thời thừa nhận… nhưng sự chân thành của ta không phải là bắn tên không đích, rút cuộc là ai đã gây sự trước? Cũng phải có lời nói chứ? Phải có người gánh vác hậu quả của bi thảm này chứ?
Nhìn khuôn mặt thê thảm của Tiêu công tử, Trần Tiểu Cửu lạnh lùng nói:
- Ta nói rõ chút, giữa ta và ngươi, nhất định phải có một người đúng một người sai, tháo dây thừng trên người ta ra, thì phải có một người thay thế, ngươi nói đúng vậy không, Tiêu công tử?
Cái gì?
- Ngươi muốn trói ta? Ngươi..ngươi dám.
Tiêu công tử đột nhiên thay đổi sắc mặt, sợ tới mức lui về phía sau, quay người muốn chạy trốn.
Trịnh Bình đâu để Tiêu công tử chạy như vậy chứ?
Y chạy rồi, mình ứng phó với tên sát tinh Trần Tiểu Cửu này thế nào đây?
Trịnh Bình sai người ngăn Tiêu công tử lại, rồi nói với Trần Tiểu Cửu:
- Trần công tử, Tiêu công tử cũng không phải là cố ý, ta thấy tội danh cũng không phải quá lớn…thì..
- Không lớn?
Trần Tiểu Cửu hừ nói:
- Vừa rồi Tiêu công tử đánh cược một khoản nợ, ta nhất thời mềm lòng, thay người ta ứng ra ngân phiếu ba mươi ngàn lượng, còn Tiêu công tử lại nói ngân phiếu là giả, còn từ chối không trả ta, đây có được coi là tội vơ vét tài sản không?
Trịnh Bình vội liếc mắt nhìn Tiêu công tử.
Tiêu công tử hiểu ý, vội giao tấm ngân phiếu ba mươi vạn lượng cho Trịnh Bình, run sợ nói:
- Trần công tử, ta nói đùa thôi, ngân phiếu này trả lại công tử.
Trần Tiểu Cửu lấy tấm ngân phiếu từ trong tay Trịnh Bình, lật đi lật lại xem, cất vào trong ngực, lại cười nói:
- Tấm ngân phiếu này là giả, Tiêu công tử, huynh thật không có chút thành ý nào.
Tiêu công tử vừa nghe vậy, chợt thay đổi sắc mặt,, cuối cùng cũng hiểu được sự lợi hại của Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu bị mê hoặc bởi mùi hương tỏa ra từ trên người của Độc Hoàng, nụ cười giận hờn mềm mại kia, làm hắn ngứa ngáy tới tận tim gan, không kìm nổi liền nghiêng đầu, trừng mắt nhìn khuôn mặt quyến rũ đẹp mê người của Độc Hoàng, trêu ghẹo nói:
- Độc Hoàng tỷ tỷ có muốn nhập vào hậu cung của ta không? Dù sao đã thành một thể loạn rồi mà, cũng không thể thiếu được Độc Hoàng tỷ tỷ.
-Ta?
Độc Hoàng giơ tay, nhẹ nhàng vuốt mái tóc, ném đôi mắt quyến rũ, chỉ vào mũi Tiểu Cửu, sẵng giọng:
- Lòng người không bằng rắn nuốt voi.
Trần Tiểu Cửu đang muốn hỏi Diệp Ngâm Phong tiếp theo sẽ ở đâu, liền thấy một người râu dài thở hổn hển chạy tới, đối diện với bóng của Lý Nhạc Thanh, đứt quãng kêu lên:
- Tiểu nương tử Lý gia, việc lớn không xong rồi…xảy ra việc lớn rồi.
Lý Nhạc Thanh vừa nghe thấy, vội quay người, chạy tới trước mặt người đàn ông, đỡ lấy ông ta, nhíu mày nói:
- Vương đại gia, rút cuộc xảy ra chuyện gì?
Lão già này cũng không cần nghỉ ngơi, vội nói:
- Vừa rồi Ngô Thiên Phát chạy về nhà, nạy cửa ra, ôm con gái của tiểu thư chạy đi rồi, ta nghe thấy tiếng khóc của con gái cô, liền cảm thấy không ổn, xảy ra chuyện, vội chạy tới đây, muốn ngăn cản Ngô Thiên Phát.
- Nhưng không ngờ Ngô Thiên Phát hung hãn đẩy ta ra, liền ôm lấy con gái cô vội vã chạy đi, ta không đuổi kịp hắn, đành chạy tới đây nói với cô một tiếng, cô mau mau nghĩ cách đi.
- Gì cơ? Linh Nhi bị tên súc sinh đó cướp đi rồi, không được! Ta phải về xem.
Lý Nhạc Thanh vừa nghe, hoảng hốt, nước mắt không ngừng chảy ra, chen ra khỏi đám người, chạy thẳng về nhà.
Nhưng thể xác và tinh thần nàng đều bối rối, trong đầu rối như tơ vò, vừa chạy được vài bước, liền bị trẹo mắc cá chân, ngã lăn ra đất.
Tiểu Cửu vội đi tới, đỡ Lý Nhạc Thanh lên.
Lý Nhạc Thanh ôm chặt trong lòng Tiểu Cửu, không để ý tới đùi đang đau, loạng choạng ôm bả vai Tiểu Cửu, cầu khẩn nói:
- Tiểu Cửu, làm thế nào? Linh Nhi là con gái ruột của ta, tên súc sinh Ngô Thiên Phát này, sẽ làm gì Linh Nhi chứ? Hắn không phải là người, việc gì cũng có thể làm được.
- Nguyệt Nương, nàng đừng vội, có ta ở đây, ta nhất định có cách.
Trần Tiểu Cửu kéo Nguyệt Nương vào trong lòng, vỗ lưng nàng, vừa an ủi, vừa nghĩ cách.
Chợt hắn nhăn mày, thất thanh nói:
- Nguyệt Nương, ta đoán Ngô Thiên Phát rất có khả năng là cướp Linh Nhi đi trả nợ, Tiêu công tử kia không lợi dụng được nàng, nhất định sẽ đe dọa Ngô Thiên Phát, Ngô Thiên Phát bị ép bất đắc dĩ, không chừng sẽ ôm Linh Nhi đi gán nợ.
Lý Nhạc Thanh hoảng sợ, loạng choạng cánh tay Trần Tiểu Cửu, khóc lóc nói:
- Tiểu Cửu, vậy huynh mau giúp ta nghĩ cách, ta chỉ có một mình đứa con này, ta tình nguyện đi gán nợ, cũng không muốn Linh Nhi bị tổn thương, nó còn nhỏ, Ngô Thiên Phát, tên súc sinh đáng chêt này.
Trần Tiểu Cửu gọi Diệp Ngâm Phong tới, nói rõ sự việc, bất đắc dĩ nói:
- Đại ca, lại phải nhờ huynh giúp vụ này rồi.
- Nhị đệ, ta vừa lúc đang buồn không biết tặng đệ cái gì, bây giờ rút cuộc có cơ hội rồi.
Diệp Ngâm Phong lơ đễnh, trầm ngâm một lát, suy nghĩ cặn kẽ nói:
- Theo như phân tích, Ngô Thiên Phát phần lớn là muốn dùng Linh Nhi để gán nợ, cho nên, trên đường đi qua Tiêu phủ, thậm chí là cửa lớn của Tiêu phủ, ta đều cử người theo dõi rồi.
- Vì đề phòng ngộ nhỡ, ở mỗi cửa thành, kỹ viện, thanh lâu, quán trà, ta bây giờ lập tức cử người theo dõi sát sao, một khi có động tĩnh gì, lập tức bắt Ngô Thiên Phát, cướp Linh Nhi về.
Trần Tiểu Cửu mừng rỡ:
- Như thế thì còn gì tốt bằng, khiến đại ca lao tâm rồi.
Đồng thời trong lòng cũng biết, điều này tương đương với việc giới nghiêm, phong tỏa toàn bộ kinh thành, ân tình này, món nợ này thực sự là hơi lớn.
Diệp Ngâm Phong liền dặn dò tâm phúc của mình, tâm phúc liền lên ngựa, đi phân công nhiệm vụ.
Lý Nhạc Thanh trong lòng căng thẳng, rối như tơ vò, cả người vô lực, ôm lấy Tiểu Cửu không buông.
Cơ thể mềm mại nép chặt vào lòng Tiểu Cửu, cũng không chịu buông, vùi đầu vào ngực hắn, không ngừng khóc.
- Nguyệt Nương, đừng khóc, không sao đâu, đại ca ta thần thông quảng đại, chắc chắn có thể tìm thấy Linh Nhi, đợi ta gặp được tên súc sinh Ngô Thiên Phát, ta sẽ lột da hắn.
Trần Tiểu Cửu an ủi Nguyệt Nương, thấy nàng buồn như vậy, trong lòng cũng thấy phiền muộn vô cùng.
Đan Nhi thấy Lý Nhạc Thanh ôm Tiểu Cửu khóc, trong lòng tuy ghen tỵ, u oán, lại cũng không nỡ kéo Lý Nhạc Thanh đang đau buồn ra khỏi lòng Tiểu Cửu.
Nàng nắm chặt tay, khuôn mặt đỏ ửng lên, nói với Song Nhi đang đứng bên cạnh:
- Song Nhi, muội nhìn xem, Lý Nhạc Thanh này lắm mưu nhiều kế, những ngày chúng ta ở Kinh thành, có thể sẽ không được sống yên ổn rồi, người đàn bà này rất biết tìm thời cơ.
Song Nhi nghiêng đầu, u oán nói:
- Không thể đâu, muội thấy con người Nguyệt Nương rất tốt, không giống với cha con nhà lý gia đâu.
- Phì.
Đan Nhi thở sâu một cái:
- Biết người biết mặt không biết lòng, ai biết người đàn bà đa tình này có phải cố ý diễn trò hay không? Những người phụ nữ bên cạnh Tiểu Cửu nhiều như vậy, lại thêm một tàn hoa bại liễu nữa, chẳng phải là gà bay chó sủa hay sao?
Độc Hoàng đi tới, cười giảo hoạt với Đan Nhi nói:
- Yên tâm đi, tai mắt của Tiểu Cửu rất nhiều! không loạn được đâu.
- Ai nói chứ?
Đan Nhi vẫn bĩu môi, nhìn chằm chằm bóng dáng Lý Nhạc Thanh, từng chữ một nói:
- Tiểu Cửu là người thông minh, cứ gặp phụ nữ xinh là liền biến thành ngu ngốc, đầy mắt đều là ngực và mông của người đó, chính là một tên háo sắc.
Quay đầu lại nói với Độc Hoàng;
- Độc Hoàng tỷ tỷ, tỷ cũng nên cẩn thận Tiểu Cửu ăn tỷ đấy, ta phát hiện gần đây Tiểu Cửu luôn sờ trộm tỷ, tỷ đừng dung túng cho hắn, cẩn thận tỷ cũng bị tên khốn khiếp này dùng thủ đoạn đấy.
Song Nhi kéo áo Đan Nhi, cười nói với Độc Hoàng:
- Tiểu Cửu không phải loại người đấy, tỷ đừng nghe tỷ tỷ của muội nói lung tung.
- Ta sao lại nói lung tung chứ? Muội im mồm cho ta.
Đan Nhi ghé mắt, hung hăng liếc mắt nhìn Song Nhi, không để Song Nhi nói tiếp.
Độc Hoàng bị "thiện ý" của Đan Nhi nhắc nhở, cũng trở nên đỏ mặt.
Nàng ngượng ngùng, cười nói với Đan Nhi:
- Không cần lo lắng, thủ đoạn của ta rất nhiều, nếu Tiểu Cửu dám thất lễ với ta, ta sẽ hạ độc, khiến hắn thành thái giám, đỡ phải gây họa cho phụ nữ.
- Đừng..
Đan Nhi, Song Nhi cùng kinh sợ kêu lên.
Thấy dáng vẻ lo lắng của Đan Nhi, Độc Hoàng cuối cùng cũng đoán được gió trên núi, cười nói:
- Ta chỉ trêu các muội thôi, các muội sợ gì chứ? Các muội cũng nếm thử vị ngọt đầu lưỡi rồi?Không nỡ để Tiểu Cửu thành thái giám? Ha ha.
Độc Hoàng cười khanh khách, thầm nghĩ tiểu nha đầu Đan Nhi cũng dám cổ vũ ta sao? Ta không phải lập tức nghẹn chết…
Đan Nhi nhìn dáng vẻ quyến rũ dịu dàng của Độc Hoàng, tức tới dậm chân,
Song Nhi véo eo Đan Nhi, vểnh môi nói:
- Tỷ tỷ, vừa rồi tỷ quá đáng quá, Độc Hoàng tỷ tỷ nhất dịnh hiểu ý mà.
- Cái gì mà Độc Hoàng tỷ tỷ? Ta nói cho muội biết, Độc Hoàng có thuật trú nhan, nhìn bề ngoài có vẻ xinh đẹp, nói cho muội biết, thật ra ả ta là một lão yêu quái, chúng ta phải gọi ả ta là cô, không, là bà, không…phải gọi la bà tổ mới đúng….
Đan Nhi nắm chặt tay, tức giận vô cùng.
- Tỷ…
Song Nhi u oán nói:
- Tại sao sau khi tỷ gả cho Tiểu Cửu, lại trở thành người ba hoa như này, trước đây tỷ không hề như vậy mà.
- Muội không hiểu, đây gọi là đề phòng trước rắc rối sẽ xảy ra, ta đây làm tỷ tỷ, sao có thể như muội ngày ngày đều vô tâm, chỉ biết hầu hạ người ta thôi chứ?
Đan Nhi, lén lút chỉ vào Độc Hoàng, và Lý Nhạc Thanh nắm chặt tay, nhỏ giọng nói:
- Nhiệm vụ chủ yếu của ta sau này chính là tranh đấu với hai con hồ ly tinh này, hai con hồ ly này hễ không cẩn thận là sẽ dụ dỗ Tiểu Cửu lên giường, vậy mà được sao?
Trần Tiểu Cửu tuy vẫn đang ôm Lý Nhạc Thanh, an ủi nàng.
Nhưng tai hắn rất nhạy bén, lặng lẽ lắng nghe câu chuyện của Đan Nhi và Song Nhi rất rõ ràng.
Trong lòng thấy đắn đo: sau này khi quyến rũ được Độc Hoàng rồi, nhất định phải cẩn thận với Đan Nhi, cô bé này rất lanh lợi, đều sắp thành bà vợ hay ghen rồi
Ha ha..vẫn là Song Nhi dịu dàng, biết rõ ta tán tỉnh người khác, vẫn không gây áp lực cho ta,
Thời gian trôi qua rất chậm, khi nỗi lo đang dâng trào, thời gian một canh giờ cũng nặng nề trôi qua.
Lý Nhạc Thanh dường như không chịu nổi sự tra tấn cô tịch này không kìm nổi, giọng càng ngày càng trở nên nức nở, thần trí cũng dần có chút cuồng loạn,
- Mẹ…Linh Nhi sợ lắm…mẹ…Linh Nhi đến đây
Khi Lý Nhạc Thanh không chịu nổi áp lực quá lớn, khi mà gần như đã sụp đổ, tiếng ngựa truyền tới, một giọng nói trong trẻo, cũng rõ ràng truyền tới tai mọi người,
- Linh Nhi, Linh Nhi về rồi…
Lý Nhạc Thanh giãy ra khỏi lòng Trần Tiểu Cửu, ngẩng khuôn mặt đẫm lệ lên nhìn, vừa xinh thấy Linh Nhi đang được một thị vệ của Diệp Ngâm Phong ôm xuống từ trên lưng ngựa.
Còn Ngô Thiên Phát cũng bị một thị vệ khác ném từ trên lưng ngựa xuống.
- Linh Nhi, con không sao chứ?
Lý Nhạc Thanh ôm lấy Linh Nhi, vui tới phát khóc, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
- Mẹ, cha thật độc ác.
Bím tóc đuôi ngựa của Linh Nhi bị rối tung, nước mắt đầy mặt, nghẹn ngào:
- Cha muốn đem con…đem con gán nợ cho người ta, con sợ lắm, may mà có thúc thúc này đem con…đem con cứu về.
- Linh Nhi đừng khóc, là mẹ không tốt, mẹ không chăm sóc tốt cho con,
Lý Nhạc Thanh nghiến răng, cơ thể mềm mại cuối cùng cũng phát ra sự tức giận ngập trời.
Túm lấy chiếc roi của thị vệ, quật lấy quật để vào tên Ngô Thiên Phát đang dập đầu cầu xin tha thứ, khiến cả người y đầy những vết máu
Quỳ trên mặt đất, kêu rên cầu xin tha thứ.
- Nguyệt Nương, nàng tha cho ta, Nguyệt Nương, ta bị mê muội, ôi… đừng đánh.
Trần Tiểu Cửu nhanh chóng thảo một bản thư bỏ vợ, giữ chặt Lý Nhạc Thanh, ném tờ thư bỏ vợ tới trước mặt Ngô Thiên Phát , lạnh lùng và uy nghiêm nói:
- Ngươi tội ác chồng chất, ắt sẽ gặp báo ứng.
Ngô Thiên Phát cả người đầy máu, đã không còn bộ dạng của người sống, thoạt nhìn giống như là một sấm nhân bình thường đi ra từ địa ngục.
Ngô Thiên Phát nhìn bức thư bỏ vợ, lại không dám chậm trễ, vội vàng ký tên, ấn dấu tay.
Trần Tiểu Cửu cầm bức thư bỏ vợ, đưa cho Lý Nhạc Thanh:
- Nguyệt Nương, nàng được giải thoát rồi.
- Tiểu Cửu, cảm ơn huynh, không có huynh, thực sự hàng ngày ta chỉ sống trong ác mộng.
Lý Nhạc Thanh quay lại ôm lấy Linh Nhi, thấp giọng khóc nức nở.
Trần Tiểu Cửu nhìn dáng vẻ khốn khiếp của Ngô Thiên Phát, trong lòng vô cùng chán ghét.
Nhỏ giọng nói với Lý Nhạc Thanh:
- Nàng xem, Ngô Thiên Phát đã không còn quan hệ gì với nàng nữa rồi, có cần ta…trừng trị hắn chút nữa không? Chấm dứt tâm sự của nàng.
Trừng trị?
Lý Nhạc Thanh ngước mắt nhìn Tiểu Cửu, bắt được ánh mắt linh hoạt, sắc bén của Tiểu Cửu, liền biết "trừng trị" mà Tiểu Cửu nói có ý gì.
- Tiểu Cửu, không, đuổi hắn đi, ta không muốn gặp lại hắn nữa,
Không đợi Tiểu Cửu trả lời, Lý Nhạc Thanh cầm lấy roi,quật vào người Ngô Thiên Phát, cắn chặt hàm răng, cả giận nói:
- Cút đi cho ta, từ bây giờ trở đi, ta…ta không muốn gặp lại ngươi nữa…, cút đi cho ta.
Ngô Thiên Phát nghe vậy, vội vàng biến mất trước mặt Lý Nhạc Thanh.
Trần Tiểu Cửu thở dài trong lòng: Nguyệt Nương…cuối cũng vẫn rất lương thiện! Cho dù hận Ngô Thiên Phát tới cực độ, nhưng vẫn có trái tim Bồ Tát.
Thừa dịp mọi người đều chú ý tới Linh Nhi, Tiểu Cửu nói với Diệp Ngâm Phong:
- Đại ca, huynh vẫn phải giúp đệ một việc lớn, cực kỳ quan trọng.
Diệp Ngâm Phong phất tay, cắt ngang lời nói của Tiểu Cửu, thần bí cười nói: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
- Ta biết nhị đệ muốn làm gì! Hừ…, đệ yên tâm, có một số người, không đáng sống trên đời này, càng không đáng nhìn thấy thái dương.
Tiểu Cửu gật đầu:
- Người hiểu ta, chỉ có đại ca.