Lý Nhạc Thanh ôm lấy Linh Nhi khóc một trận, sau đó, dẫn Linh Nhi tới tạ ơn Diệp Ngâm Phong, cuối cùng mới tới trước mặt Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu thấy dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn của Linh Nhi, liền biết cô bé này sau này lớn lên, cũng sẽ xinh đẹp động lòng như Lý Nhạc Thanh.
- Ông là Tiểu Cửu thúc thúc à?
Linh Nhi ngẩng cái đầu nhỏ lên, đôi mắt đen nhánh lóe ra ánh sáng. Cô bé vừa nói như vậy, liền khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu một tay ôm lấy Linh Nhi, yêu thương nói:
- Sao cháu biết ta là Tiểu Cửu thúc thúc?
Linh Nhi nhìn Lý Nhạc Thanh, giòn tan nói:
- Buổi tối mẹ cháu…
- Linh nhi, đừng nói lung tung.
Trên mặt Lý Nhạc Thanh xuất hiện một tầng đỏ ửng, đôi mắt quyến rũ thoáng nhìn, bị Linh Nhi đang ríu ra ríu rít làm cho sợ tới không dám nói lời nào.
Cứ như vậy, Song Nhi, Đan Nhi, Độc Hoàng liền cảm thấy càng tò mò hơn.
Trần Tiểu Cửu cười xấu xa, áp vào tai Linh Nhi nói:
- Linh nhi ngoan, con nói nhỏ cho Tiểu Cửu thúc thúc biết, thúc thúc mua kẹo cho con ăn, mua quần áo mới cho con.
Linh nhi đảo hai con mắt, lén liếc nhìn Lý Nhạc Thanh, ôm tay, áp vào tai Tiểu Cửu nói:
- Buổi tối mẹ con nằm mơ, thường xuyên gọi tên của thúc, còn lén vẽ chân dung của thúc nữa, bằng không, con làm sao biết được chứ?
Trần Tiểu Cửu khẽ động trong lòng, cười nhìn gương mặt đang đỏ ửng của Lý Nhạc Thanh, trong ánh mắt có nụ cười xấu xa.
- Ôi ôi…Tiểu Cửu thúc thúc, thúc đừng nhìn mẹ con như vậy.
Linh Nhi thò tay ra, véo mặt Tiểu Cửu, vẻ mặt mong đợi nói:
- Tiểu Cửu thúc thúc, con đã nói hết bí mật với thúc rồi, thúc phải mua kẹo, mua quần áo cho con, con muốn ăn kẹo hoa quế, bánh ngọt, ăn mứt hoa quả, mặc một bộ quần áo đẹp rực rỡ.
Dừng một lát, thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiểu Cửu, mới cúi đầu, oan ức nói:
- Con đã lâu lắm rồi không được ăn những đồ ngon như vậy, Tiểu Cửu thúc thúc, sao thúc lại ngây người ra như vậy rồi? Có phải là con yêu cầu nhiều quá không? Dọa thúc thế này? Thúc đừng giận, bộ quần áo đó con không cần nữa, mua kẹo cho con là được rồi, con rất muốn ăn…. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Trần Tiểu Cửu sụt sùi, trong mũi thấy cay cay, trong lòng như thể có một dây cung đang kéo căng mà bỗng bị đứt, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Hắn ôm chặt Linh Nhi, thơm lên má cô bé, vừa khóc vừa cười nói:
- Mua, con muốn cái gì, thúc thúc đều mua hết cho con, đi mua luôn, chúng ta bây giờ đi nhé.
Tiểu Cửu nói xong, cũng không để ý tới Đan Nhi, Song Nhi, Nguyệt Nương nhìn hắn thế nào, liền thân thiết ôm Linh Nhi, đi vào nơi náo nhiệt.
Đan Nhi vừa tức vừa giận, thấy khuôn mặt ngượng ngùng của Lý Nhạc Thanh, châm chọc nói:
- Nguyệt Nương, cô sinh ra một đứa con gái thật ngoan, thân thiết với Tiểu Cửu như người nhà vậy, người không rõ chân tướng, còn tưởng Tiểu Cửu là cha của Linh nhi.
- Đan Nhi, ta…, Linh nhi trước nay tính tình đều như vậy….
Lý Nhạc Thanh nhu nhược giải thích.
- Tỷ.
Song Nhi kéo tay Đan Nhi, lẩm bẩm:
- Tỷ nói ít đi một câu không được à? Sắp thành oán phụ khuê phòng rồi?
- Muội mới là oán phụ.
Đan Nhi lại đáp lại một câu.
Diệp Ngâm Phong cùng với Khổng Nghi Tần và Thôi Viễn Sơn hàn huyên một lát, nói chuyện rất vui vẻ.
Hơn nửa canh giờ trôi qua, liền thấy Linh Nhi một tay cầm kẹo hồ lô, một tay kéo Tiểu Cửu, vui vẻ quay lại.
Bộ quần áo đơn sơ trên người Linh Nhi cũng được thay bằng một bộ quần áo mới tinh.
- Mẹ, con và Tiểu Cửu thúc thúc về rồi, mẹ nhìn này, bộ quần áo này đẹp không?
Linh nhi chạy tới bên cạnh Lý Nhạc Thanh, xoay một vòng, nũng nịu nói:
- Đây đều là do Tiểu Cửu thúc thúc mua cho con.
- Đẹp! đẹp lắm.
Lý Nhạc Thanh hôn lên mặt Linh nhi, thấy trong tay Trần Tiểu Cửu còn cầm một đống đồ Linh Nhi thích ăn, vội nhận lấy, xấu hổ nói:
- Cảm ơn huynh, Trần…Trần công tử.
Đan Nhi thấy vậy tức giận, lạnh lùng nói:
- Tiểu Cửu, có phải chúng ta nên đi rồi?
- Diệp công tử đã đợi cả nửa ngày rồi, chúng ta nhiều người như vậy đứng ở đây, không phải là ảnh hưởng tới việc kinh doanh của Nguyệt Nương sao?
Quay đầu lại nói với Lý Nhạc Thanh:
- Nguyệt Nương, cô nói phải không?
- Hả? Phải đi rồi sao?
Lý Nhạc Thanh nghe nói Tiểu Cửu phải đi, trong lòng hoảng hốt, đau lòng giống như bị rút đi một vật gì vậy, cắn chặt môi, nói với Tiểu Cửu:
- Trần công tử, đi đường…đi đường may mắn, có rảnh thường xuyên tới làm khách.
Rồi cúi đầu nói với Linh Nhi:
- Mau chào Tiểu Cửu thúc đi.
- Thúc thúc phải đi sao?
Linh Nhi đang ăn kẹo hồ lô, nghe thấy Lý Nhạc Thanh nói vậy, chợt ngây người, kéo tay Trần Tiểu Cửu, lay lay nói:
- Tiểu Cửu thúc thúc đừng đi được không? Con sợ cha con lại tới bắt nat mẹ con, bắt nạt con, thúc đi rồi, ai bảo vệ con chứ?
- Linh nhi, chớ nói lung tung, Tiểu Cửu thúc thúc còn có việc phải làm, đừng để thúc thúc ghét con.
Lý Nhạc Thanh vội kéo Linh nhi vào lòng, trong mắt ẩn chứa sự ướt át, cúi đầu, không dám đón ánh mắt của Tiểu Cửu.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu có chút lưu luyến.
Giương mắt nhìn hiệu thuốc đơn sơ một cái, nghĩ tới quả phụ, con côi, những ngày tiếp theo sẽ không dễ sống, Ngô Thiên Phát tuy không đáng lo, nhưng nói không chừng còn có tên khốn khiếp nào đó tới nhà.
Người khác không nói, đơn giản chỉ là một tên Tiêu công tử, cũng có thể khiến người ta đau đầu.
- Bằng không…
Trần Tiểu Cửu muốn đón hai mẹ con Nguyệt Nương về cùng ăn cùng ở với mình, nhưng muốn nói lại thôi.
Tuy lúc này hắn rất trong sáng, nhưng cũng có thể ngờ được rằng hễ mình vừa nói ra khỏi miệng, là không chỉ Đan Nhi, Song Nhi, Độc Hoàng liền cho rằng mình không an phận, ngay cả Khổng Nghi Tần, Thôi Viễn Sơn cũng sẽ cho rằng mình có rắp tâm hại người.
Hơn nữa, sự kích động hôm nay của Đan Nhi, bản thân chỉ cần dám nói ra lời này, Đan Nhi nhất định sẽ không chút nể tình với mình.
Nói không chừng, còn có thể một tháng không chung chăn chung gối, chung giường với mình, cũng sẽ không cùng hầu hạ mình với Song Nhi.
Món buôn bán này vô tình lại có lời.
Diệp Ngâm Phong thấy Đan Nhi bĩu môi, Song Nhi u oán, còn cả Độc Hoàng nở ra nụ cười giảo hoạt, liền tao nhã vỗ vai Tiểu Cửu, cười nhìn về hiệu thuốc bắc đơn sơ với tấm biển "hiệu thuốc Tiểu Cửu", kinh ngạc nói:
- Dám hỏi Nguyệt Nương, hiệu thuốc này của cô chủ yếu là kinh doanh cái gì? Lẽ nào cô biết chữa bệnh sao?
Lý Nhạc Thanh nhẹ nhàng thi lễ, dịu dàng nói:
- Tôi đâu biết chữa bệnh, tôi chỉ học được một ít phương pháp nấu thuốc của một vị thần y đức cao vọng trọng, có tác dụng cường thân, chỉ là loại thuốc này chi phí rất cao, nên các bà con cho là tôi lừa người, cho nên kinh doanh cũng không ăn thua mấy.
- Hóa ra là như vậy.
Diệp Ngâm Phong cười lớn:
- Sức khỏe của gia phụ không tốt, dùng loại thuốc rất mạnh, cũng không có chuyển biến tốt, chi bằng mời Nguyệt Nương tới Diệp phủ làm đầu bếp, hàng ngày chế thuốc, cho gia phụ uống, chẳng phải tốt đẹp sao? Bổng lộc này, tuyệt đối không thể thiếu được Nguyệt Nương, xin Nguyệt nương chớ từ chối.
- Hả? Cái này…
Lý Nhạc Thanh giương mắt nhìn Tiểu Cửu, cắn chặt môi, trong lòng hơi do dự - Nàng tuy yếu ớt, cẩn trọng lễ tiết, nhưng mặt mày thông thấu, cong người một cái, hiểu được ý đồ thực sự của Diệp Ngâm Phong.
Trần Tiểu Cửu đương nhiên hiểu được tâm tư cứu quốc của Diệp Ngâm Phong.
Trong lòng cũng thầm cảm thán, vị đại ca này của mình thật sự là một kỳ tài giỏi đoán ý qua lời nói, mạnh vì gạo, bạo vì tiền.
Hắn cười, nhìn Lý Nhạc Thanh, gật đầu:
- Nguyệt Nương, nếu đại ca ta đã thành tâm nói như vậy, nàng không nên từ chối, có thể chăm sóc tốt cho sức khỏe của Diệp các lão yêu thương dân chúng, thì chính là công đức vô lượng rồi.
Lý Nhạc Thanh gật đầu, lại hành lễ với Diệp Ngâm Phong, nói:
- Đa tạ Diệp công tử thành toàn, Nguyệt Nương đồng ý.
- Vậy được, bây giờ ta sai người, giúp cô thu dọn hành lý.
Diệp Ngâm Phong vui mừng, sai thị vệ mau chóng thu dọn đồ đạc cho Lý Nhạc Thanh.
Lại thì thầm ánh mắt với Tiểu Cửu:
- Nhị đệ, bây giờ chúng ta có thể lên đường rồi chứ? Ta đã chuẩn bị cho mọi người một căn nhà lớn, đệ nhất định sẽ thích.
Trần Tiểu Cửu gật đầu, không lên tiếng nhìn Lý Nhạc Thanh, còn vẫy đám người Thôi Viễn Sơn cùng đi.
Đan Nhi lên xe, u oán liếc nhìn Tiểu Cửu, sẵng giọng:
- Chàng thật là có một vị đại ca tốt, thay đổi biện pháp giúp người kim ốc tàng kiều
Trần Tiểu Cửu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Đan Nhi, dịu dàng nói:
- Có Đan Nhi rồi, vậy mới gọi là kim ốc tàng kiều.
- Ít nói những lời ngọt ngào đi, ta không tin.
Đan Nhi được Tiểu Cửu khen một câu, mừng tới mở cờ trong bụng, tuy đã thành phu thê, nhưng vẫn cảm thấy ngượng ngùng, nàng che mặt nóng bỏng, ánh mắt chớp chớp nhìn Tiểu Cửu, dịu dàng và quyết tuyệt nói:
- Trước có sói sau lại có hổ, khó lòng mà phòng bị.
- Sói? Hổ? Đan Nhi ngoan, ta không hiểu nàng đang nói gì.
Trần Tiểu Cửu lắc đầu, tỏ ra mờ mịt không hiểu.
Đan Nhi cười khinh thường, xốc dây cổ lên, chỉ vào hiệu thuốc Tiểu Cửu, lại chỉ vào xe ngựa của Độc Hoàng, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Chính là hai con hồ ly dụ dỗ người này.
- Tiểu Cửu, không ngại nói với chàng, thiếp đã quyết định chuẩn bị chiến đấu trường kỳ với hai người bọn họ rồi…
Trần Tiểu Cửu không có tâm trạng nghe Đan Nhi đùa giỡn bằng tính khí của phụ nữ, xốc màn che lên, thưởng thức phong cảnh trên đường với kiến trúc khác biệt và sự qua lại của người dân.
Ước chừng đi được nửa canh giờ, mới phát hiện xe ngựa quặt vào một con đường tinh xảo rải đầy đá.
Dân chúng qua lại trên đường này rất đông, đường xá cũng không xóc như vừa rồi nữa.
Hai bên có rất nhiều xe ngựa hào hoa đi qua, thỉnh thoảng chợt có người dừng lại bên đường nói chuyện phiếm, cũng đều ăn vận rất sang trọng, vô cùng xa xỉ.
Trần Tiểu Cửu rất tò mò, đi về phía trước gần ba trăm trượng nữa, xe ngựa liền dừng lại.
Hắn xuống xe ngựa, nhìn xung quanh, mới phát hiện, trên con đường này toàn bộ đều là nhà cao cửa rộng, theo mái ngói cong cong và màu ngói xanh lưu ly, liền có thể nhìn ra người trên con đường này không phú thì là quý.
Diệp Ngâm Phong kéo Trần Tiểu Cửu di vào trước cửa phòng bên trái, sai người hầu mở cái cửa lớn ra, lại sai họ chuyển hành lý vào, mới cười dẫn Tiểu Cửu vào bên trong.
- Nhị đệ, đây là nhà cũ của Diệp gia, ta đã sai người quét dọn, đình viện, hoa viên, đều rất sạch sẽ, đồ dùng trong nhà cũng đầy đủ! Ha ha…, ngôi nhà này tuy nhìn qua thì hơi cũ, nhưng ở đây thanh tịnh, bố cục tinh xảo, đệ và các đệ các muội nhất định sẽ thích.
Hóa ra đây là nhà cũ của Diệp lão các.
Trần Tiểu Cửu bừng tỉnh, cũng biết những người sống ở trên con đường này phần lớn đều là những nhân vật lớn một tay che trời? Bằng không, sao xứng là hàng xóm với Diệp lão các chứ?
Trần Tiểu Cửu lại nhìn tòa nhà, phát hiện khung cảnh ở đây rất tốt, phong thủy đều tốt, rõ ràng là có cao nhân chỉ giáo.
- Đại ca, căn nhà này phong thủy rất tốt, Diệp các lão sao không sống ở đây?
Diệp Ngâm Phong cười, nói:
- Không thể nói! Không thể nói được.
Trần Tiểu Cửu nhìn sang tường mé trái, liền phát hiện tường có một cái động lớn.
Hắn nhìn theo cửa động, lại thấy bên ngoài động là một nhà quyền quý, xem ra không kém chút nào so với Diệp các lão.
- Đại ca, đây là nhà ai vậy? Xem ra rất quý phái.
Diệp Ngâm Phong xấu hổ cười, cũng không trả lời Tiểu Cửu, vội dặn dò nói:
- Mau, bịt lại cho ta. Ôi! Hôm qua vừa bịt lại rồi mà, sao hôm nay lại bị bong ra thế…