Trần Tiểu Cửu không có hứng thú như vậy với Diệp Ngâm Phong, bưng bát cháo đen kia thử nếm một hụm, thưởng thức nói:
- Ngon thật đấy.
Diệp Ngâm Phong trêu ghẹo nói:
- Không chỉ có cháo ngon, người còn ngon hơn.
Lúc y trêu trọc, lại thấy Trần Tiểu Cửu uống hết bát cháo, vẫn chưa thỏa mãn, liếm môi, cười hì hì nói:
- Đại ca, thật là ngon, huynh muốn đi đâu?
Diệp Ngâm Phong bĩu môi:
- Ta bảo Nguyệt Nương mang cho đệ một bát nữa nhé.
Dứt lời, liền đứng dậy đi ra cửa, mở cửa, liền nghe Diệp Ngâm Phong nói:
- Quên mất không nói với đệ một việc, Ngô Thiên Phát kia, đêm qua không may bị chết đuối rồi, ôi..sao lại chết đuối chứ, nghĩ mãi mà không thông.
Vừa nói, vừa đi.
Trần Tiểu Cửu hoàn toàn không ngờ Diệp Ngâm Phong làm việc lại hiệu quả nhanh như vậy, một người sống như Ngô Thiên Phát lại giống như một con kiến hoàn toàn biến mất khỏi kinh thành, ha ha…, bởi vậy có thể thấy, quyền thế thật là tốt, có quyền lực, có thể nắm bắt sự sinh tử của người khác.
Chỉ là không biết Lý Nhạc Thanh nếu biết việc này, sẽ có cảm xúc thế nào đây?
Vẫn nên không nói thì hơn.
Đang lúc suy nghĩ, một tiếng cửa mở ra, bóng dáng mềm mại của Lý Nhạc Thanh đi tới.
Gò má nàng dường như vẫn còn hơi đỏ, cúi đầu không dám đối mặt với Tiểu Cửu, bưng bát cháo đen, đặt trước mặt Tiểu Cửu, lại lùi lại ba bước, cung kính nói:
- Trần công tử mời dùng cháo.
Giọng nói nhẹ nhàng và đoan chính, ẩn chứa sự lạnh lùng cách xa ngàn dặm.
- Nàng làm gì vậy? Từ khi nào chúng ta trở nên xa lạ như vậy chứ?
Trần Tiểu Cửu nhìn đôi môi của Lý Nhạc Thanh, bộ dạng khẩn trương, trong lòng cảm thấy buồn cười, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, cười nói:
- Nàng mau ngồi đi! Đã quen làm đại tiểu thư, sao lại có thói quen hầu hạ người khác chứ?
Lý Nhạc Thanh bị đôi mắt mê hoặc của Trần Tiểu Cửu nhìn đôi gò má càng trở nên đỏ ửng, càng không dám ngẩng đầu, nhìn chân Tiểu Cửu, hai má nóng bỏng, trong lòng trái tim nhảy loạn.
Trong lòng liền nghĩ câu nói vừa rồi của Diệp Ngâm Phong:
- Tiểu Cửu ở trong phòng đợi cô, đêm hôm khuya khoắt, lại muốn ăn cháo dược thiện của cô, còn muốn đích thân cô mang lên, ha ha.., ta đến hồ đồ rồi.
Lý Nhạc Thanh sáng suốt, chỉ với ba từ "đêm hôm khuya khoắt" hơn nữa lại có "cố tình" còn có " tự mình mang lên", đã chỉ rõ dụng ý sâu sắc trong lòng Trần Tiểu Cửu.
Cho nên, Lý Nhạc Thanh vừa thấy đôi mắt tham lam và mê người của Tiểu Cửu, trong lòng liền có cảm giác như rơi vào tay giặc.
Từ khi bước vào phòng, Lý Nhạc Thanh liền quyết tâm, phải quy củ, kinh trọng nhưng giữ khoảng cách, không để cho Tiểu Cửu có cơ hội làm gì.
Tuy nhiên Lý Nhạc Thanh bận rộn một ngày, tâm thần lao lực, thấy cái ghế kia, cũng rất thoải mái ngồi lên giải lao.
Nhưng thấy chiếc ghế đó ở bên cạnh Tiểu Cửu, một khi mình ngồi xuống, Tiểu Cửu liền tùy tiện nâng tay, có thể tìm rất nhiền lý do để đụng vào người mình, đến lúc đó, bản thân lại phải nịnh nọt, hay là kiêu ngạo giằng co, cũng không nghĩ ra.
Lý Nhạc Thanh cúi đầu không nói, chỉ lén liếc mắt nhìn Trần Tiểu Cửu, rồi khẽ lắc đầu.
- Nàng không ngồi thật à?
Trần Tiểu Cửu càng ngày càng cảm thấy hứng thú, nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngượng ngùng của Lý Nhạc Thanh, bỡn cợt nói:
- Đã từng sống những ngày làm tiểu thư quen vênh mặt hất hàm sai khiến kẻ hầu người hạ, thật sự có thể nép mình để hầu hạ người khác sao?
Lý Nhạc Thanh không tránh được ánh mắt mê người của Tiểu Cửu, quay đầu đi, thấp giọng nói:
- Những ngày sống ở kinh thành, thường thấy ân tình ấm lạnh, liền sống hầu hạ người, ta cũng làm được, không cần huynh phải cố tình cười nhạo ta.
- Nàng quay đầu đi làm gì? Nàng không dám nhìn ta?
Trần Tiểu Cửu đi tới bên cạnh Lý Nhạc Thanh, bỡn cợt nói:
- Nàng chột dạ sao? nàng đỏ mặt làm gì? Tim nàng đang đập mạnh lắm.
- Ta...ta chột dạ gì chứ?
Lý Nhạc Thanh vội lùi về phía sau mấy bước, trong đôi mắt có chút ngượng ngùng và sợ hãi, dựa vào tường, trong lòng nghĩ ban ngày đã bị Tiểu Cửu ôm rồi, vuốt ve rồi, dỗ dành rồi, sao đến đêm khi ở riêng với hắn, trong lòng lại hoảng loạn như vậy?
Trần Tiểu Cửu tiến thêm một bước, nhìn Lý Nhạc Thanh, thở hổn hển, khuôn mặt quyến rũ đỏ ửng như say rượu, khiêu khích nói:
- Nguyệt Nương, nửa đêm khuya khoắt, nàng nói ta gọi nàng đến làm gì?
- Ta…ta không biết.
Lý Nhạc Thanh cuối cùng cũng cố ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt mê người kia, không chịu nổi tâm hoảng ý loạn, nói:
- Trần công tử không phải muốn húp cháo sao?
- Nhưng cháo húp hết rồi.
Trần Tiểu Cửu nhìn dáng vẻ ngượng ngùng và quyến rũ của Lý Nhạc Thanh, trong lòng càng cảm thấy hứng thú, đi tới cạnh bàn, bắt đầu cởi khuy áo của mình.
Lý Nhạc Thanh hoảng sợ, trợn trừng mắt, hấp tấp nói:
- Huynh cởi áo làm gì vậy?
- Ngủ .
Trần Tiểu Cửu bỡn cợt nói:
- Nguyệt Nương lẽ nào không hiểu ý của ta?
- Hả.? Ta…ta không hiểu.
Lý Nhạc Thanh bối rối, liếc mắt nhìn vào thư phòng, mới đỏ mặt, cắn môi, giọng nói nhỏ như muỗi nói:
- Nhưng…nhưng ở đây không có giường, ngủ thế nào?
- Cần giường à?
Trần Tiểu Cửu chỉ vào cái bàn bên cạnh, cười xấu xa:
- Cái bàn này không phải rất tốt sao? Nằm trên đấy nhất định sẽ rất thoải mái.
- Bàn….bàn sao?
Lý Nhạc Thanh đỏ mặt liếc nhìn cái bàn, trong lòng chợt nghĩ: Cái bàn này đủ rộng, đủ để giãy dụa, quần áo làm nệm, cũng không cảm thấy sợ.
Nghĩ tới đây, nàng liền thở dài một hơi, bàn tay mềm mại cầm lấy cúc áo, trong lòng có một cảm giác giải thoát khó hiểu.
Lý lão gia và Tiểu Cửu ở Hàng Châu tranh đấu gay gắt, một bức thư của Lý Nhạc Thanh khiến Tiểu Cửu vào phút chót đã nương tay với Lý lão gia.
Lý Nhạc Thanh gặp biến cố lớn trong kinh thành, Tiểu Cửu đúng lúc tới giải cứu nàng khỏi cơn nước sôi lửa bỏng.
Tất cả đều mơ hồ khiến Lý Nhạc Thanh bị đẩy vào vực sâu của ảo tưởng và khát khao.
Nàng là một người phụ nữ mềm yếu mà kiên cường, cho dù trong lòng sớm đã rất ái mộ với Tiểu Cửu, nhưng chịu ảnh hưởng của thế tục, tận sâu trong đáy lòng lại có một sự ám ảnh không thể dứt ra được, vào thời khắc quan trọng nói cho nàng:
- Không thể đùa với lửa, không thể đi sai nửa bước, phải nhẫn nại, phải kiêu ngạo, phải giữ đúng khuôn phép, không thể làm người đàn bà hư hỏng.
Nhưng bây giờ nàng phát hiện, khi đơn độc đối diện với Tiểu Cửu, sự xao động nơi đáy lòng dường như biến thành một ngọn lửa cháy bỏng, chỉ cần Tiểu Cửu hơi mê hoặc mình, mình đã không thể nào giữ được sự kiêu ngạo, sự nhẫn nại của bản thân, tất cả đều đã bỏ phía sau, thậm chí coi như là mắc bệnh nặng.
Chỉ cần nghĩ như vậy, ngọn lửa nóng bỏng của cơ thể mềm mại liền khiến nàng ngứa ngáy, cơ thể mềm mại khát khao bao ngày dường như lại một lần nữa tỏa sáng hương vị nóng bỏng.
Đôi mắt quyến rũ của Lý Nhạc Thanh lướt nhẹ, cắn chặt môi, đi tới cửa, thuận thế chốt cửa lại, một tiếng vang kêu lên, Lý Nhạc Thanh liền cảm thấy mình bị đắm chìm rồi.
- Chốt cửa làm gì?
Trần Tiểu Cửu cười nhìn Lý Nhạc Thanh, trong mắt chan chứa sự chờ mong.
- Huynh nói chốt cửa làm gì?
Lý Nhạc Thanh dựa vào cửa, thở một hơi dài, bàn tay mềm mại thong thả và linh động cởi cúc áo ngoài của mình, lộ ra một đường cong mê người với chiếc áo ngực và chiếc quần lót.
Trần Tiểu Cửu không khỏi trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào Lý Nhạc Thanh không khỏi ngượng ngùng.
Bờ vai và một nửa bộ ngực lộ ra, có chút sắc hồng, bộ ngực đẫy đà, vòng eo mảnh khảnh, bộ mông tròn ngạo nghễ ưỡn ra có chỗ lồi chỗ lõm, vô cùng mạn diệu, chiếc quần trong màu hồng nhạt cũng lộ ra hình dáng qua chiếc quần ngoài khinh mạn vô cùng mê người.
- Nguyệt Nương, ai cho nàng cởi xiêm y ra.
Trần Tiểu Cửu huyết mạch sôi trào, nuốt mạnh nước miếng.
- Còn không phải là ý của huynh sao! Ta thành toàn cho huynh.
Lý Nhạc Thanh hai má đỏ ửng, dũng cảm ngẩng đầu,
Cảm nhận được ánh mắt soi mói của Trần Tiểu Cửu, Lý Nhạc Thanh chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, lắc lắc người, trong lòng có sự khoái cảm dâng lên.
- Tắt đèn được không?
Lý Nhạc Thanh nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, chỉ vào cái bàn, dịu dàng nói:
- Tắt đèn, ta qua đấy, nằm trên đó, tùy huynh làm gì thì làm.
Trần Tiểu Cửu cười, nhẹ nhàng đi về phía Lý Nhạc Thanh.
Lý Nhạc Thanh thấy Tiểu Cửu có ý không tắt đèn, tuy ngượng ngùng, lại thuận tay vứt áo ngoài trong tay xuống, tay trái thăm dò ra, lại cởi thêm một cái cúc áo ngực.
Không ngờ Trần Tiểu Cửu một tay nắm áo ngoài, che lên cơ thể mềm mại đẫy đà của Lý Nhạc Thanh.
- Tiểu Cửu, huynh đây là… Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lý Nhạc Thanh lập tức ngẩn người.
Trần Tiểu Cửu cười ha ha:
- Nguyệt Nương, nàng thật là, ta chỉ trêu nàng thôi.
Trần Tiểu Cửu nói lời trái lương tâm.
Trêu, còn có nửa canh giờ là tới giờ tý rồi, căn bản không đủ mình làm một cuộc chiến kịch liệt, quay về muộn, chẳng phải khiến Đan Nhi tìm thấy cớ gây rối sao?
Hậu cung loạn, còn hái hoa dại gì nữa.
- Đùa? Ta không tin huynh.
Lý Nhạc Thanh ngẩn người một lúc, cuối cùng cũng định thần lại, cúi đầu, nhìn xuống chân Trần Tiểu Cửu, lấy hết dũng khí, nói:
- Tiểu Cửu, thật sự là huynh chỉ đùa thôi sao? cho dù vừa rồi là, thì bây giờ…hay là sao? huynh không lừa được ta đâu.
- Ta thật sự là chỉ đùa nàng, đêm hôm khuya khoắt, không đùa, thì thật là vô vị biết bao?
Trần Tiểu Cửu bật cười.
Lý Nhạc Thanh vẫn cúi đầu, nhìn xuống cái thứ đang giơ cao lên kia của Tiểu Cửu, chợt che mũi, thấp giọng khóc nức nở.
- Nàng sao vậy?
Tiểu Cửu kinh ngạc, giơ tay muốn lau nước mắt cho Lý Nhạc Thanh.
- Huynh đừng động vào ta…
Lý Nhạc Thanh co cái mũi lại, từ từ ngồi xổm xuống, cũng không để ý tới cái áo của mình bị rơi ra, che trên đầu gối, liền nói:
- Ta biết, huynh chê ta, huynh chỉ là đùa cợt với ta, ta là một người đàn bà không sạch sẽ.
Trần Tiểu Cửu nhất thời không biết nói gì mới phải, lắp bắp nói:
- Nguyệt Nương, ta không phải là ý này, chỉ là…chỉ là ta có nỗi khổ riêng của ta…cho nên…
- Nỗi khổ tâm gì?
Lý Nhạc Thanh khóc càng mãnh liệt hơn:
- Huynh có nỗi khổ tâm, tại sao còn muốn trêu ghẹo ta? Thấy ta bị huynh chinh phục, ngoan ngoãn lột quần áo trước mặt huynh, lộ ra một cơ thể trần trụi, huynh cảm thấy thoải mái lắm sao? Thấy ta bị đắm chìm, rơi vào dục vọng, trong lòng muốn phát điên, huynh cảm thấy vui lắm sao?
- Không phải…không phải như vậy.
Trần Tiểu Cửu lắp bắp, không ngờ tâm lý của Lý Nhạc Thanh lại đột nhiên bị suy sụp như vậy.
- Không phải?
Lý Nhạc Thanh cắn răng, chợt giơ tay, nhéo Trần Tiểu Cửu.
Cũng không đợi Tiểu Cửu kêu thành tiếng, liền nhìn chằm chằm vào ánh mắt Tiểu Cửu, giống như một oán phụ khuê phòng, nói:
- Vậy huynh nói xem, cái thứ kia rõ ràng là trướng lên thành như vậy, ngoài huynh chê ta bẩn ra, còn có lý do gì khác ?
- Quỷ mới biết sư huynh của ngươi là ai?
Trần Tiểu Cửu ôm bả vai, sa sầm nét mặt nói:
- Ngươi nói xem, tuổi ngươi còn trẻ, vì sao phải cải trang giả thần giả quỷ để hù dọa bọn ta chứ? Không biết người dọa người, dọa chết người sao?
Nữ đạo nhân bộ dạng hợp tình hợp lý nói:
- Ai bảo con ngựa thối kia của ngươi đá chết chó ngao Tây Tạng của ta? Ta không hù dọa ngươi, trong lòng sao có thể thoải mái chứ?
- Ai bảo ngươi phá tường ra? Đây đều là tự ngươi gieo gió gặp bão! Chớ có trách người ngoài!
Đan Nhi đỏ mặt, cầm thanh kiếm sáng lóe lên.
Nữ đạo nhân gắt lên:
- Các ngươi biết cái gì? Cái động này vốn dĩ là có, không biết tại sao lại bị tên khốn khiếp Tiểu Diệp Tử kia lại đi chặn, lấp, rồi bịt lại, ta phá ra lẽ nào có gì không đúng?
- Đúng cái rắm.
Đan Nhi nổi giận, nói:
- Bới cái sân của ta, ngươi còn có lý, tin hay không bây giờ ta đâm ngươi một phát.
- Ngươi dám, không tin ngươi thử xem.
Nữ đạo nhân đứng thẳng người, không phục:
- Ta không ngại nói với ngươi, sư huynh ta võ công đệ nhất thiên hạ, thuật địch dễ là thiên hạ vô địch, nếu ngươi muốn giết ta, cẩn thận sư huynh ta sẽ gây phiền phức cho ngươi, tuy sư huynh ta bình sinh không giết người, nhưng, cũng có thể rạch mặt ngươi, sau đó sẽ chặt tay ngươi, để ngươi biến thành tàn phế, sống không bằng chết.
- Ai dà, ta càng muốn làm thịt ngươi.
Đan Nhi không khỏi giận dữ.
Trần Tiểu Cửu trong lòng khẽ động, vội dò hỏi:
- Lời nói của cô không ngoa đấy chứ? Sư huynh cô có phải là người mặt đen, mắt nhỏ, mặc một chiếc áo bào rách nát, là một tên đại lừa đảo trên giang hồ không? Có phải không? Không giết người? Võ công cao cường? Còn có thuật kim châm độ huyết? Đi khắp nơi tìm kiếm một cái bản đồ cổ?
- Ồ, làm sao ngươi biết?
Nữ đạo nhân kia rõ ràng là hoảng sợ, trừng mắt kinh ngạc nói:
- Ngươi biết sư huynh ta sao? Ta còn năm năm rồi chưa gặp sư huynh ta, ngươi hình như còn biết rõ hơn ta, ngươi mau nói cho ta biết, sư huynh ta đang ở đâu?
- Ha ha…, sư huynh hắn quả nhiên là Tiểu đạo đồng.
Trần Tiểu Cửu tạm thời cảm thấy gặp được người thân, cười hì hì nói:
- Ta cũng lâu lắm rồi không gặp sư huynh cô, hắn giúp ta tìm thấy một tấm bản đồ, sau đó, không gặp lại hắn nữa, ai biết hắn đang ở đâu chứ.
- Ngươi giúp sư huynh ta tìm thấy bản đồ rồi?
Nữ đạo nhân dường như rất kinh ngạc, sửng sốt, mới nói:
- Đã tìm thấy bản đồ rồi, ta còn bày tụ linh trận làm gì nữa? Ôi…sư huynh thối, không biết quan tâm ta tẹo nào.
Nói xong, mặt không ngờ đỏ ửng lên.
Trần Tiểu Cửu là người từng trải, đương nhiên biết nữ đạo nhân này đang tương tư rồi, cười nói:
- Ta và sư huynh cô là bằng hữu, vậy thì chúng ta là người một nhà rồi, vừa rồi cô giả thần giả quỷ hù dọa ta, ta coi như là trò đùa, chỉ là sau này cô nên thật thà một chút, nếu còn dọa các thê tử của ta, ta sẽ không tha cho cô đâu.
- Ta cho dù hù dọa bọn họ, ngươi có thể làm gì chứ?
Nữ đạo nhân gần như không hề sợ hãi.
Đan Nhi giận dữ, giơ kiếm lên, quát lớn:
- Tiểu Cửu, giết ả đi.
Trần Tiểu Cửu đẩy Đan Nhi sang một bên, nói với nữ đạo nhân kia;
- Chỉ cần cô an phận, thật thà, sẽ gặp may, không phải là cô muốn sư huynh cô trở về sao? Chỉ cần cô biểu hiện tốt, ta có thể giúp cô tìm sư huynh về, cô tin không?
Nữ đạo nhân kia nghe vậy, hai mắt sáng lên, vỗ tay nói:
- Vậy tốt quá! Từ nay ta sẽ không dọa các ngươi nữa, chỉ cần ngươi giúp ta tìm được sư huynh về là được rồi, chỉ cần ngươi nói lời giữ lời.
- Hơn nữa, nếu bản đồ đã tìm được, vậy thì cái động trên bức tường kia cũng không còn tác dụng gì nữa.
Trần Tiêu Cửu nhìn cái động lớn trên tường kia, kinh ngạc nói:
- Cái động này của cô hữu dụng lắm sao?
Nữ đạo nhân trừng mắt, nói:
- Đương nhiên hữu dụng, bằng không ta tự nhiên bới ra làm gì? Ta bày một cái Tụ Linh trận trong sân, đang trừ tà khí, mất ba năm! Chỉ cần pháp khí này thành công, là có thể tránh được sát khí chôn cất trong mộ, sư huynh cũng không cần phải lao tâm khổ tứ đi tìm tấm bản đồ giấu trong mộ đó nữa rồi.
Dừng một lát, lại chỉ vào động, nói:
- Linh khí trong sân không đủ, còn linh khí của sân nhà ngươi thì tuyệt hảo, cho nên không thể thiếu được việc đào động để lấy linh khí, nhưng chút việc này, ta giao cho bốn con chó Ngao Tây Tạng kia, nay chỉ còn lại con Tiểu Cửu cô độc của ta,, thật đáng thương.
- Cái gì, Tiểu Cửu của ngươi? Giả thần giả thánh, ngươi im miệng cho ta!
Đan Nhi giận tím mặt.
- Ôi, sao cô không nói lý thế, ta gọi Tiểu Cửu của ta, thì có quan hệ gì tới cô?
Nữ đạo nhân tức giận tới trợn mắt.
- Đó là vì, ta tên là Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ cười.
- Hả? việc này…
Nữ đạo nhân ngượng ngùng nói:
- Cùng lắm thì ta đổi tên, ừ…vậy thì đổi thành Tiểu Bát đi, như vậy không thân thiết lắm.
Trần Tiểu Cửu không có lòng dạ nào mà cãi cọ với nàng, nghĩ ngày mai mình xin Độc Hoàng chút độc dược, đầu độc chết con chó ngao Tây Tạng này đi, còn phí võ mồm như vậy làm gì?
Trần Tiểu Cửu nhìn lến cái động lớn, nói với nữ đạo nhân:
- Cô biết bày trận?
Nữ đạo nhân hừ nói:
- Ta không biết, lẽ nào ngươi biết?
- Ta chỉ biết giả làmquỷ không đầu, đương nhiên không biết bày trận.
Trần Tiểu Cửu lúc này tràn đầy hứng thú với nữ đạo nhân này, ngoái đầu nghi vấn nói:
- Có thể là hàng xóm của Diệp phủ, xem ra cũng là nhân vật quan trọng, ha ha.., rút cuộc cô là ai?
- Ha ha, coi như ngươi có mắt.
Nữ đạo nhân đắc ý, đầy trung khí nói:
- Bổn nhân chức quan tứ phẩm của triều đình, phó giám Khâm Thiên giám – Minh Nguyệt đạo nhân, chính là ta.
Ta xỉu.
Thần côn này tuổi còn trẻ, cũng chỉ sấp xỉ ta, sao lại là phó giám Khâm Thiên giám? Chức quan thật lớn.
Trần Tiểu Cửu nghi ngờ nói:
- Cô là Khâm Thiên phó giám, Vậy thì Giám chủ là ai?
- Giám chủ là sư phụ ta, nhưng, sư phụ ta đã quy thiên nhiều năm, trong Khâm Thiên giám đó, chỉ có mình ta – Minh Nguyệt đạo nhân là to nhất.
Minh Nguyệt đạo nhân cười rất đắc ý, vươn tay ra, chỉ vào Đan Nhi uy hiếp nói:
- Nếu ngươi dám chọc ta, ta sẽ tâu lên triều đình, nói ngươi là sát tinh của Đại Yến, phải diệt trừ ngươi, mới có thể khiến Đại yến hưng thịnh, đến lúc đó, ngươi không còn chỗ để khóc đâu.
- Ta nhổ vào…, thần côn thối, ta vẫn muốn làm thịt ngươi.
Đan Nhi trong lòng sợ hãi, ước gì một đao có thể chém chết người này, để tránh hậu họa về sau.
Trần Tiểu Cửu vội vàng khuyên giải hai người.
Trong lòng lại nghĩ, cổ nhân rất coi trọng vận mệnh tinh tượng của quốc gia, Khâm Thiên giám phụ trách tinh tượng, quốc vận, tuy hư vô, mờ ảo, nhưng đôi khi lại nhất ngôn cửu đỉnh.
Còn mình căn cơ chưa ổn, nói không chừng sau này còn phải nhờ cậy vị thần côn này.
Trần Tiểu Cửu trừng mắt, lại nói với hai người bọn họ:
- Đều là người mình, làm gì phải mở mồm ra là nói chém giết thế chứ? Thật mất hứng quá.
- Tiểu Minh Nguyệt, cô yên tâm, việc của sư huynh cô, nằm trong tay ta, ta nhất định giúp cô tìm được.
- Thế còn được.
Trần Tiểu Cửu lại nói chuyện phiếm một lúc với Minh Nguyệt đạo nhân, khiến nàng vui vẻ, mới dẫn Đan Nhi về, đêm nay không thể không nịnh Đan Nhi được.
Ngày thứ hai, Thôi Viễn Sơn, Khổng Nghi Tần đi tới thăm một vài người bạn cũ, tạo thế cho Tiểu Cửu.
Đan Nhi, Song Nhi đi dạo một vòng quanh kinh thành rất lâu, còn lén lút tới thăm nhà cũ của Lâm thị, Trần Tiểu Cửu sợ hai người không đủ an toàn, liền cử Độc Hoàng cùng đi – điều này khiến Đan Nhi rất yên tâm, tránh để Độc Hoàng ở cùng Tiểu Cửu, Thiên Lôi động tới địa hỏa.
Nhưng, lại không ngờ Trần Tiểu Cửu lén tới Diệp phủ.
Vừa uống bát cháo Lý Nhạc Thanh tự tay nấu, vừa đùa giỡn với nàng, khiến cho Lý Nhạc Thanh đỏ mặt tía tai, toàn thân nóng lên.
Trần Tiểu Cửu không nói chuyện phiếm với Lý Nhạc Thanh, chờ Diệp Ngâm Phong chỉnh đốn lại trang phục, liền dẫn mấy thị vệ, tiến thẳng tới Đại Lý tự.
Chung Bân vô duyên vô cớ phạm vào án tử, tuy chưa thẩm tra, cũng không dám bắt vào ngục chịu khổ, nhưng lại đang bị vây trong đại đường Đại Lý cùng với Chung Việt.
Tính tới hôm nay, đã bị giam ba ngày rồi, lại không có chút tin tức nào truyền ra ngoài, khiến Diệp Ngâm Phong vô cùng sốt ruột.
Hôm nay, cần phải nhìn thấy Chung Bân, xuất hiện mới yên lòng được.
Trên đường, Tiểu Cửu liền nói tới chuyện "giả thần giả quỷ" tối qua ở phủ đệ.
Diệp Ngâm Phong vưà nghe, không khỏi thấy vô cùng bôi phục, gật đầu nói:
- Nhị đệ à, vẫn là đệ lợi hại, đệ không biết, Minh Nguyệt thần côn đó không phải là người thân thiện, đệ tri thức phức tạp, có thể nhìn ra hắn giả thần giả quỷ, đổi lại là ta, sẽ bị hắn dọa cho bán sống bán chết rồi.
- Nhớ ngày đó, cha ta sợ sư phụ của Minh Nguyệt, mới đem lấp cái phủ đệ đó lại, chuyển tới nơi này, nghĩ lại vẫn thấy nén giận.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Tính ra, Bọn đệ vẫn là người quen cũ, ồ…, sư phụ của hắn là ai vậy? Lợi hại lắm sao?
Diệp Ngâm Phong cẩn thận nói khẽ vào tai Tiểu Cửu:
- Sư phụ của hắn Lưu Phong đạo trưởng rất lợi hại, lợi hại tới mức có thể câu dẫn Hoàng hậu, không ngờ còn thông dâm, ngọt ngào, thắm thiết với nhau, đệ nói có lợi hại không? T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Bà nó.
Người này dám lén lút qua lại với Hoàng Hậu, thật là hiếm thấy.
Trần Tiểu Cửu thấy hứng trí,:
- Thế sau đó thì sao?
Diệp Ngâm Phong từ từ nói:
- Sau đó Hoàng Hậu chết, chôn trong thiên mộ, Lưu Phong đạo nhân bị truy sát, nghe nói sau đó cũng không còn trên thế gian này nữa.
- Minh Nguyệt đạo nhân không phải còn có một sư huynh sao?
Trần Tiểu Cửu nghi vấn nói.
- Sư huynh? Ừ…, hình như là có, nhưng hình như là không, ta cũng không rõ lắm.
Diệp Ngâm Phong lắc đầu, nói với Tiểu Cửu:
- Tóm lại, Minh Nguyệt nữ đạo trưởng đó cũng có chút tà khí, đệ thường ngày đừng để ý tới ả, ta sẽ đổi cho đệ một chỗ khác, sẽ không chịu bẩn khí của bọn họ.
Hai người nói chuyện một lúc, liền đã tới Đại Lý tự trang nghiêm.
Nơi đây là nơi thẩm vấn phạm nhân nghiêm trọng, đương nhiên có đầy âm khí.
Lúc này, phía trước Đại Lý tự có rất nhiều kỵ binh đang đứng, có tới hơn năm mươi người, nhìn dáng vẻ, đây chính là Tử cấm vệ.
Diệp Ngâm Phong hơi sửng sốt:
- Tử Cấm vệ sao lại tới đây? Lẽ nào Tiêu thừa tướng đang ở bên trong?
Đang lúc sửng sốt, chợt thấy Trịnh Bình chạy từ trong ra, thấy Tiểu Cửu và Diệp Ngâm Phong, vội chạy tới, khúm núm, nghiêng đầu thở hổn hển.
- Tiêu thừa tướng ở bên trong à?
Diệp Ngâm Phong nghiêm mặt hỏi.
- Vâng, Tiêu thừa tướng cũng vừa tới, muốn thẩm vấn Chung Bân.
Trịnh Bình biết sự lợi hại của Diệp Ngâm Phong, không dám không trả lời.
Đôi lông mày của Diệp Ngâm Phong nhíu lên có vẻ tức giận, thúc ngựa tiến lên trước Tiểu Cửu.
Trịnh Bình vội ngăn lại:
- Diệp công tử, Tiêu thừa tướng phụng theo khẩu dụ của Hoàng thượng tới, những người không liên quan, không được phép vào, cho nên Diệp công tử…
Trần Tiểu Cửu hừ lạnh một tiếng:
- Lẽ nào đây là muốn vu oan giá họa sao?
- Hả? Cái này….
Trịnh Bình bị một câu của Tiểu Cửu làm cả khuôn mặt đỏ bừng, không biết trả lời thế nào.
Trần Tiểu Cửu không để ý tới Trịnh Bình, nói với Diệp Ngâm Phong:
- Đại ca, cho dù xông vào, chậm một lát, e là Chung Bân và tam đệ không chịu nổi cực hình.
- Nhưng…
Diệp Ngâm Phong do dự nói:
- Hoàng thượng có khẩu dụ, không được cho người ngoài vào, chúng ta xông vào, là can hệ quá nhiều.
- Đại ca, nghe đệ đi, trong lòng đệ tự có lí do thoái thác.
Trong mắt Trần Tiểu Cửu có mang theo lửa giận.
Diệp Ngâm Phong gật đầu, cũng biết việc này không thể do dự.
Hắn thúc ngựa tiến lên, chỉ vạo đội Tử cấm vệ, hét lên:
- Đều tránh hết ra cho ta.
Đội tử cấm vệ kia là dòng chính của Tiêu thừa tướng, đương nhiên sẽ không nghe lời của Diệp Ngâm Phong.
Diêp Ngâm Phong vô cùng tức giận, một tay phát ra, tản mát ra một tia hào quang u ám.
Với xu thế của vạn quân, đánh vào cổ chiến mã, chiến mã cũng chưa kịp gào rú, liền ầm ầm ngã xuống, chết một loạt.
Tiểu Cửu không ngừng xuýt xoa: Từng nghe Khang Thiết nói Diệp Ngâm Phong là đệ tử của Thiếu Lâm môn, là sư đệ của hắn, mình không để ý lắm.
Diệp Ngâm Phong thoạt nhìn bộ dáng vô hại, không ngờ một chưởng kim cương mạnh mẽ này, không ngờ lại cương mãnh như vậy, cao hơn một bậc so với Khang Thiết, thật lợi hại.
Tất cả tử cấm vệ đều kinh hãi, đột nhiên xông lên, lại không dám động thủ với Diệp Ngâm Phong.
Diệp Ngâm Phong hai tay giơ ra, tung bay cao thấp.
Với vài chiêu thức, những tử cấm vệ kia đều bị đánh cho tụ huyết, không đứng vững nổi, chỉ khiến cho Trịnh Bình đang đứng ở cửa trợn mắt há hốc mồm, cũng không dám ngăn cản.
Diệp Ngâm Phong, Trần Tiểu Cửu vừa xông vào cửa, liền bị một kỵ binh mặc áo giáp bao vây.
Một giọng nói uy nghiêm , truyền tới:
- Người nào, dám cả gan tự tiện xông vào Đại Lý tự? Phạm tội khi quân, phải chém đầu.