Đối mặt với Lý Nhạc Thanh u oán mà mê người, Trần Tiểu Cửu đỏ bừng khuôn mặt, bình sinh lần đầu tiên cảm thấy chân tay luống cuống.
Hắn thò tay ôm lấy vòng eo của Nguyệt Nương, kéo nàng lại gần, lắp bắp nói:
- Nguyệt Nương, thật ra…thật ra không phải như nàng nghĩ, ta không phải ghét bỏ nàng, nàng xem ta thành ra khô nóng thế này, liền biết trong lòng ta muốn cùng nàng hoan hảo biết bao.
Tuy cách một lớp nội y, nhưng chiếc quần lót của Lý Nhạc Thanh mỏng thấu, hai tay Tiểu Cửu đỡ lấy bờ eo mềm mại của Lý Nhạc Thanh, nhẹ nhàng lướt qua, liền có thể thể hội sâu sắc được làn da nóng bỏng và bóng loáng của nàng mê người tới mức nào, cái cọc gỗ dưới háng kia lại càng ngày càng cứng lên.
Lý Nhạc Thanh yếu ớt vô lực, cơ thể dán chặt lên, ôm sát vào ngực Tiểu Cửu, lại dịu dàng nói vào tai hắn:
- Vậy rút cuộc là…là tại sao ?
Vòng eo cùng với cặp đùi khẽ vặn, lại đụng phải cái lều nhỏ của Tiểu Cửu đang giơ lên, trong lòng lướt qua cảm giác tê dại say lòng người.
Nhuyễn ngọc ôn hương dính sát vào nhau, Tiểu Cửu miệng đắng lưỡi khô, huyết mạch sôi trào.
Khi đang cảm nhận được bản thân gần đạt tới đích, Tiểu Cửu hung hăng cắn lưỡi, chảy xuống theo máu tươi, hắn rốt cuộc đã giảm hỏa khí của mình xuống một nửa.
- Nguyệt Nương, nàng đừng như vậy.
Trần Tiểu Cửu ôm Lý Nhạc Thanh ngồi lên ghế, lại nhặt quần áo choàng lên người nàng, che cái ánh sáng làm người ta mê người lại, mới thở phào một cái.
Cho tới lúc này, mới phát hiện vì căng thẳng mà không ngờ trên người lại toát lấm tấm mồ hôi.
- Huynh nói chuyện đi chứ?
Lý Nhạc Thanh rúc vào ghế, đôi mắt trong như nước, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ ửng của Tiểu Cửu, :
- Huynh chê ta bẩn, còn chọc ta làm gì?
Trần Tiểu Cửu không dám ngồi trên một cái ghế khác, sợ Lý Nhạc Thanh thuận thế lại dán vào, bản thân không đủ dũng khí để từ chối nữa.
- Nguyệt Nương, thật ra ta có nỗi khổ tâm riêng, nàng cũng biết Đan Nhi đã thành thân với ta, nàng ấy rất hay ghen tuông, sớm đã liệt nàng vào trong số những đại địch, phòng nàng như phòng kẻ trộm vậy! Đan Nhi đã dọa ta, nếu nửa đêm ta mà không về thì sẽ tự gánh lấy hậu quả.
Trần Tiểu Cửu nói tới đây, lại thở ngắn thở dài nói:
- Tính cách của Đan Nhi rất mạnh, những việc thái quá nàng ấy đều có thể làm, nàng ấy làm khó cho ta ta cũng không sợ, chỉ e nàng ấy cấp hỏa công tâm, chạy tới đây, rồi làm tổn hại tới gương mặt xinh đẹp của nàng, như vậy là có lỗi lớn rồi.
- Gì cơ?
Lý Nhạc Thanh sợ tới mức vội che mặt, kinh hãi nói:
- Cô ấy muốn rạch mặt ta sao? Cô ấy là nương tử của huynh, huynh thân là trượng phu, chàng không quản lý được hành động và lời nói của cô ấy sao?
- Ta thì muốn quản, nhưng lực bất tòng tâm, hơn nữa nàng ấy nếu không có cá tính đặc biệt rõ ràng, thì ta sẽ nhất định không yêu.
Trần Tiểu Cửu thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Cho nên, nàng xem bây giờ vẫn còn nửa canh giờ nữa, là tới giờ tý rồi, ta sao dám trệch nửa bước chứ?
Lúc này Lý Nhạc Thanh mới thoải mái đôi chút, lau nước mắt, nín khóc, mỉm cười, đôi mắt quyến rũ, nói:
- Vậy huynh còn trêu chọc ta làm gì? Hại ta lo được lo mất, khó chịu như là phạm tội gì ấy.
- Phạm tội?
Trần Tiểu Cửu lắc đầu, giải thích:
- Bây giờ nàng là người tự do, muốn làm gì thì làm, thích ai, muốn có quan hệ với ai, ai dám quản nàng, nói gì tới phạm tội chứ? Cái gì mà tam tòng tứ đức đó đều là hại phụ nữ, đều ném đi tất.
- Vậy….vậy sao được chứ?
Lý Nhạc Thanh lúc này mới hồi phục lại lý trí, chịu đựng sự ngượng ngùng, mặc áo lên, rồi ngoan ngoãn ngồi một bên, cúi đầu nói:
- Nếu ta nghe lời chàng, thì thành người phụ nữ mất mặt! Ôi…, trước tiên không nói điều này, đêm nay huynh tới tìm ta, không chỉ là để ức hiếp ta chứ?
Trần Tiểu Cửu biết mình nhất thời không nói được Lý Nhạc Thanh, bỏ qua tư tưởng bị ảnh hưởng quá sâu, nghĩ những ngày sau này, từ từ dung hòa cũng không muộn.
Hắn kéo Lý Nhạc Thanh cùng ngồi, mới hỏi:
- Ta chỉ muốn hỏi nàng, nàng sống ở đây có quen không? Tạm thời nàng chỉ có thể ở đây, chỗ ở của ta còn chưa bố trí ổn thỏa, hơn nữa hậu cung loạn thành một đoàn, còn chưa có cách gì để đón nàng về.
- Ta ở đây rất tốt, chỉ cần Linh Nhi không bị ức hiếp là được rồi.
Lý Nhạc Thanh cúi đầu, ngượng ngùng nhìn cái thứ đang tăng vọt kia của Tiểu Cửu, cắn môi nói:
- Phủ của huynh ta không thể tới, cho dù sau này huynh sắp xếp ổn thỏa rồi, ta cũng không tới, huynh đừng có hy vọng! Vừa rồi ta chỉ là có chút ngớ ngẩn, mới không có lý trí như vậy! bây giờ ta đã nghĩ thông rồi, huynh là huynh, ta là ta, hai chúng ta căn bản không giống nhau.
- Nói tuyệt tình như vậy làm gì?
Trần Tiểu Cửu cười:
- Nàng không tới phủ của ta, vậy thật khiến ta đỡ lo, cùng lắm ta tới thăm nàng, nàng không thể trốn tránh không gặp ta được?
Lý Nhạc Thanh dịu dàng nói:
- Ta là nha hoàn, dám trốn tránh không hầu hạ huynh sao?
Trần Tiểu Cửu cười ha ha nói:
- Ngoài Tiểu Cửu ta, ai dám coi nàng là nha hoàn? Đại ca ta nếu dám ức hiếp nàng, nàng cứ nói với ta, ta chắc chắn sẽ khiến huynh ấy khó chịu.
- Ta không tin.
Nghe những lời ngọt ngào đường mật và hài hước của Tiểu Cửu, trong lòng Lý Nguyệt Thanh thấy ấm áp, diu dàng quyến rũ cười :
- Huynh còn không đi sao? Lát nữa tới giờ tý rồi, Đan Nhi cô nương nếu giết tới cửa, ta sẽ gặp phải tai bay vạ gió rồi.
Một câu làm bừng tỉnh người trong mộng.
Trần Tiểu Cửu lè lưỡi, vừa vội ăn hết bát cháo, vừa nói:
- Nàng cứ yên tâm sống ở đây trước, không có ai ức hiếp nàng đâu, ta chẳng phải đã lừa ngân phiếu ba mươi vạn lượng từ trong tay tên khốn khiếp Tiêu công tử kia rồi sao?Đợi ta hỏi được cửa hàng tốt một chút, giúp nàng mở một dược đường tốt, cũng đỡ cho nàng phải sống những ngày ăn nhờ ở đậu.
Lý Nhạc Thanh nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, còn chưa nói đồng ý, liền thấy bộ dạng vội vàng húp cháo của Tiểu Cửu, trong lòng thấy ấm áp, vô cùng thoải mái.
Trần Tiểu Cửu húp hết bát cháo, mới quay người nháy mắt với Lý Nhạc Thanh:
- Cháo này ăn ngon thật, hì, ta có thời gian sẽ tới thăm nàng.
Đóng cửa, đi ra.
Lý Nhạc Thanh bước ra mở cửa, thò người nhìn bóng dáng thon dài của Tiểu Cửu, nước mắt liền trào ra.
Nghĩ mình rút cuộc vẫn là người phụ nữ mệnh khổ, cả đời chỉ hy vọng có một đức lang quân như ý, giúp chồng dạy con, nhưng bản thân tuy xinh đẹp như hoa, nhưng vận mệnh lại làm nhiều điều sai trái, bị trêu đùa nhiều lần.
Còn nụ cười của Tiểu Cửu, lại khiến nàng thấy bồi hồi, ngày đêm không quên, lại nghĩ mình cuối cùng không phải là người hoàn bích, cho dù trong lòng vô cùng yêu Tiểu Cửu, lại không dám tận tình khoái lạc, cơm nước không vào, tiến thoái lưỡng nan.
Sự khéo léo và ngẫu nhiên của thời cơ vừa rồi, mình cũng không dễ lao vào, vứt bỏ lý trí, mất đi sự bảo vệ thể xác và tinh thần, ta cần cứ lấy.
Lại không ngờ có Đan Nhi đứng giữa gây khó dễ.
Ôi…cũng không biết lần sau mình còn có thể chịu xấu hổ như vậy, chịu đựng sự ngượng ngùng như vậy để ủy thân cho Tiểu Cửu nữa không?
Trần Tiểu Cửu còn qua cáo biệt Diệp Ngâm Phong và chúng quan, rồi vội vã trở về nhà mới.
Vừa đi tới cửa, liền nghe thấy tiếng Ô Nhã hí dài, chó tây Tạng rống lên, còn có tiếng cãi vã của hai cô gái, cẩn thận lắng nghe, không ngờ có tiếng của Đan Nhi.
Đan Nhi không phải lại gây họa chứ?
Trần Tiểu Cửu xuống ngựa, để ngựa quay lại, liền nhìn thấy bức tường kia lộ ra một cái động lớn, một con chó Tây Tạng lớn đứng ở trước cửa động, nhe răng, nhìn Ô Nhã.
Trước người con chó Tây Tạng hung ác, không ngờ bốn con chó Tây Tạng còn lại đã chết.
Đan Nhi đang tức giận đứng bên cạnh Ô Nhã, chống eo, trợn mắt trợn mũi với một cô gái mặc một bộ áo thái cực đứng ở ngoài cửa động.
Chỉ nghe thấy người phụ nữ kia điên cuồng nói:
- Ngươi dám giết chó Tây Tạng mà ta yêu thương, ta…ta không tha cho ngươi.
Đan Nhi khinh thường bĩu môi, mỉa mai nói:
- Ai giết chó của ngươi? Chó của ngươi lợi hại vây sao? Không ngờ ngựa của ta cũng không đánh lại được.
- Ha ha…một cái móng chân ngựa cũng đạp chết một con chó, thật lợi hại, kêu lên ngông cuồng như vậy, cái đồ trọng thị không trọng dụng.
Trần Tiểu Cửu lúc này mới biết, bốn con chó Tây tạng này là bị Ô Nhã đá chết.
Nhưng, cũng lạ mấy con chó này bị mù, tưởng Ô Nhã dễ bắt nạt.
Phải biết, Ô Nhã đã gặp qua bao nhiêu việc đời, ngay cả bốn con hổ kia của Hỗ gia trại, thấy Ô Nhã cũng phải cúi đầu xin tha.
Bốn con chó Tây Tạng giương nanh múa vuốt này, tính cái gì chứ.
Người phụ nữ mặc bộ áo thái cực kia dường như bị Đan Nhi đâm cho đau đớn, chỉ vào con chó còn sống, hung hăng nói:
- Tiểu Cửu, lên cho ta, cắn chết con ngựa thối này.
Con cho kia bị gọi là "Tiểu Cửu" vô cùng hung hãn không sợ chết, điên cuồng gầm thét xông lên, mở to miệng, lộ ra một hàm răng nanh không khác gì hổ báo, cắn vào cổ Ô Nhã.
Ô Nhã hí lên một tiếng, rơi mông, đá chân sau, nhanh chóng đá vào cổ con chó Tây tạng.
Trần Tiểu Cửu hoảng sợ.
Rất rõ có thể thấy, con chó này căn bản không phải là đối thủ của Ô Nhã, nếu trên cổ bị một vó ngựa của Ô Nhã, mạch máu nhất thời cũng sẽ bị đứt, chết luôn.
Trần Tiểu Cửu cũng không hiểu rút cuộc đã xảy ra chuyện này từ khi nào, vội quát lớn:
- Ô Nhã khoan đã.
Ô Nhã cũng rất thông thái, cũng hiểu tâm tư của Tiểu Cửu, sức lực trên chân nhẹ đi chút, đổi lại góc độ, đá vào mông con chó Tây tạng.
Gào khóc.
Mông của con chó kia bị một vó ngựa của Ô Nhã, cơ thể trên dưới trăm cân liền lăn ra đất, chỉ lo kêu gào, cũng không đứng dậy nổi.
- Tiểu Cửu, Tiểu Cửu của ta, ngươi…ngươi sao vậy? Có phải ngươi sắp chết rồi?
Người phụ nữ mặc bộ áo đạo sĩ kia khóc lóc nỉ non, vô cùng thương tâm.
Đan Nhi giận dữ nói:
- Tiểu Cửu gì chứ, cái tên Tiểu Cửu là để cho ngươi gọi sao? ngươi còn dám lung tung, cẩn thân ta đích thân ra tay, làm thịt ngươi.
- Ngươi…ngươi nói gì?
Nữ đạo sĩ kia hung hăng chỉ vào Đan Nhi:
- Ngươi nhìn khắp kinh thành, không có một ai dám nói chuyện với Tư đồ gia ta như vậy, còn không dám uy hiếp tư đồ gia ta, ngươi…ngươi đợi đây cho ta, Tư đồ gia ta không tha cho ngươi.
Người phụ nữ kia ngơ ngác nói xong, cũng không quan tâm tới bốn con chó kia đã chết, chỉ kéo con "Tiểu Cửu" bị thương kia vào phòng.
- Đợi thì đợi, ta mà phải sợ ngươi sao?
Đan Nhi nhìn dáng vẻ thở hổn hển của người phụ nữ kia, càng muốn cười.
- Đan Nhi, có thể nói ít một câu đi không?
Trần Tiểu Cửu chạy tới chỗ Đan Nhi, nói:
- Rút cuộc xảy ra chuyện gì? Có phải nàng lại ức hiếp người ta rồi không?
Trong lòng thầm nghĩ, Tư đồ? ở Kinh thành này là người hiển hách nhất sao? Phải hỏi Diệp Ngâm Phong mới được.
- Ai thèm ức hiếp ả ta chứ?
Đan Nhi chép miệng, chỉ vào cái động, hừ nói:
- Tiểu yêu này nói không hiểu sau bức tường này là một cái động lớn, ta không để muội ấy lột ra, nên thành ra ồn ào vậy đấy.
Lột tường?
Trần Tiểu Cửu suy nghĩ rất lâu vẫn không có lời giải đáp
Quay đầu nhìn cái động lớn sau bức tường, nghĩ tới nụ cười bất đắc dĩ của Diệp Ngâm Phong, hắn cũng mơ hồ cảm thấy không ổn.