Điều càng khiến Tiêu thừa tướng tức giận là, con trai bảo bối của lão, hôm đó bị dọa tới tè ra quần, bị đánh mấy phát, lời đồn là đánh bậy đánh bạ, đùa giỡn một người phụ nữ bên cạnh Trần Tiểu Cửu, thế là bị hắn chế nhạo, bị Diệp Ngâm Phong chê cười.
Cho nên, những ngày này, lão không để cho đứa con nghịch tử của lão xuất hiện, lão sợ lại đụng phải Tiểu Cửu, rồi lại bị hắn dọa cho chết khiếp.
Nhưng, lão thật không thể ngờ cái tên mặt mang theo nụ cười, cả người vô hại trước mặt lão hiện giờ, không ngờ lại chính là Trần Tiểu Cửu.
Thấy sự thân thiết giữa Trần Tiểu Cửu và Diệp Ngâm Phong, lại nghe bọn họ xưng huynh gọi đệ, Tiêu thừa tướng càng ngây người, liền có thể đoán ra được, Diệp Ngâm Phong chính là muốn mời Trần Tiểu Cửu xuất mã, thể hiện sự công kích uy thế hiển hách với mình.
- Ngươi chính là Trần Tiểu Cửu? Nghe đại danh đã lâu.
Tiêu thừa tướng tuyệt không chịu thua, lạnh lùng nói:
Tiêu thừa tướng đương nhiên biết thâm tình giữa Trần Tiểu Cửu và Chung Bân.
Tình bạn đó chính là sự liên thủ để lật đổ Tôn gia, làm phồn vinh kinh tế Hàng Châu, bình định loạn đảng trong Mộ Bình thành, không gì phá nổi, không thể ly gián.
Mà mục đích đến của Trần Tiểu Cửu và Diệp Ngâm Phong, đương nhiên chắc chắn là vì giải vây cho Chung Bân.
Tuy Diệp Ngâm Phong đuổi y không đi, nhưng có thể đuổi được tên Trần Tiểu Cửu đa mưu túc trí này, cũng coi như là trừ đi được một hiểm họa ?
Tử cấm vệ hai bên sẽ phải dũng cảm xông lên bắt giữ.
Diệp Ngâm Phong vội vàng ngăn lại, trầm mặt nói:
- Đừng có vô lễ, Tiểu Cửu và Chung thượng thư vốn là bạn cũ, Chung thượng thư hiện giờ trên người chỉ là bị hiềm nghi, chứ không phải người mang tội, Tiểu Cửu sao không thể tới hỏi thăm chứ?
Tiêu thừa tướng cứng rắn, phản bác:
- Trọng địa nha môn, sao có thể nói tới ân tình? Tình người lớn, hay là pháp lý lớn? Lẽ nào Diệp Ngâm Phong không hiểu?
- Ông…
Diệp Ngâm Phong kiềm chế lại, nhưng vẫn nổi gân xanh, chỉ vào trịnh Bình, nặng nề nói:
- Trịnh đại nhân, ông là Đại Lý Tự khanh, pháp lý bên trong, ông là người rõ nhất? Ông nói xem.
Đôi mắt Tiêu thừa tướng cũng nhìn chằm chằm vào Trịnh Bình, cười lạnh nói:
- Trịnh đại nhân, ông thấy thế nào? Trong lòng ông nhất định rất rõ.
Trịnh Bình đâu ngờ mình bị rơi vào thế khó thế này?
Thấy ánh mắt âm trầm của Tiêu thừa tướng và Diệp Ngâm Phong đều ném về phía mình, ông ta liền biết hôm nay mình nếu còn bo bo giữ mình, không đứng về bên nào, mồm mép bịt người, rất có thể khiến cho cả hai người này đều phản cảm, nói không chừng, ngày mai, bộ quan phục trên người mình sẽ bị lột đi.
Trịnh Bình nhìn khuôn mặt âm trầm của Tiêu thừa tướng và Diệp Ngâm Phong, trong lòng vô cùng cân nhắc, khẽ ngẩng đầu, khi phát hiện Trần Tiểu Cửu đang mỉm cười với mình, ông ta liền đưa ra chủ ý – Bởi vì ông ta phát hiện, nụ cười của Trần Tiểu Cửu thực sự quá thân thiết, quá vô hại.
Đó là một sự ung dung tản ra vô cùng tự tin.
Trịnh Bình ho nhẹ một tiếng, êm tai nói:
- Gốc rễ của luật pháp là ở nhân tình, sao có thể ném nhân tình sang một bên cơ chứ?, Chung thượng thư hiện thân là chịu tội, Trần công tử muốn thăm Chung thượng thư, đây là việc làm đương nhiên.
- Trịnh Bình, ông nói gì? Ông dám nói lại lần nữa không? Đầu óc ông hồ đồ rồi sao?
Tiêu thừa tướng bị lời nói của Trịnh Bình làm cho ngây người.
Lão cáo già khôn khéo này, từ khi nào lại đứng về phía Diệp Ngâm Phong rồi?
Không thể ngờ! Không thể ngờ được.
Diệp Ngâm Phong cười ha ha, hướng ánh mắt hài lòng về phía Trịnh Bình, vui mừng nói:
- Trịnh đại nhân thân là Đại Lý Tự khanh, việc lý giải về pháp lý nhân tình, quả nhiên là cao thâm, khiến ta thực sự rất khâm phục, không giống những kẻ mua danh chuộc lợi, sống nửa đời người rồi, còn không phân được đúng sai, đen trắng, khiến người khác khinh bỉ.
Tiêu thừa tướng tức giận vô cùng, đôi mắt như có lửa, hung hăng liếc nhìn Trịnh Bình, dường như đã phán định sự sinh tử của ông ta.
Quay đầu nói với Diệp Ngâm Phong:
- Diệp đại nhân, nếu đại nhân và Trần Tiểu Cửu muốn lưu lại Đại Lý tự, vậy thì tùy, lão phu cũng không chõ mồm vào, nhưng, các ngươi nhớ lấy, Hoàng thượng đã giao vụ án của Chung Bân cho ta toàn quyền phán xét, những tình tiết không rõ bên trong, đương nhiên do ta quyết đoán, ai cũng không được phép nhúng tay vào.
Quay người lại nói:
- Mã công công nghe lệnh! Ngươi dẫn theo các Tử cấm vệ canh giữ nơi này, không ai được bước vào Hình đường nửa bước, ai dám chống lại, chém không tha.
Mã công công đương nhiên chính là người thừa kế của Tào công công, mới nhậm chức Ti Lễ giám chưởng ấn, cũng là chó săn trung thành của Tiêu thừa tướng.
Mã công công còm nhom, dáng vẻ trầm lặng, huyệt thái dương rất sâu, khớp xương thô to, vừa nhìn là biết luyện tập công phu ngoại môn mạnh mẽ.
Thấy dáng vẻ của Diệp Ngâm Phong đối với Mã công công như lâm vào đại địch, Trần Tiểu Cửu cũng đoán được Mã công công không phải là người dễ động tới.
Đúng lúc, Chung Bân lại từ trong đại đường của Đại Lý tự chạy ra, không để ý mấy Tử cấm vệ ở phía sau trói y, liền hét lớn nói:
- Tiêu thừa tướng, ông không có bằng chứng, dựa vào cái gì mà giam đại ca của ta? Dựa vào cái gì mà giam ta? Ông biết luật còn phạm luật, lấy việc công để trả thù riêng, kết bè kết đảng…
Vừa hét lên mấy câu, liền bị mấy thị vệ phía sau đạp, tóm lấy đùi, kéo ra ngoài nha môn.
Chung Bân vừa xinh nhìn thấy Diệp Ngâm Phong và Trần Tiểu Cửu đang đứng cùng nhau, liền mừng rỡ vô cùng, không để ý tới sự đau đớn vì bụng đang cọ sát trên mặt đất, liền hét lớn:
- Đại ca, nhị ca, các huynh phải làm chủ cho đệ, làm chủ cho đại ca của đệ, bọn chúng là một lũ chó, đang muốn dùng cực hình với đại ca đệ.
Tiêu thừa tướng nổi giận gầm lên:
- Hai huynh đệ các ngươi một quan một thương, phạm trọng tội, cho dù là thần tiên tới, cũng không cứu được các ngươi đâu! Ha ha…, người đâu, đánh Chung Bân, Chung Việt ba mươi trượng cho ta, xem bọn chúng có gầm thét được nữa không.
Đồng thời lúc này, liền nghe thấy tiếng gào thét từ trong nha dịch hét ra.
Diệp Ngâm Phong không quản được nhiều như vậy, phất tay áo, xông vào.
Trần Tiểu Cửu cười lạnh, tiến lên một bước, đứng trước mặt Tiêu thừa tướng, từng chữ một nói:
- Tiêu thừa tướng, ông thật là to gan, lệnh công tử còn đang nằm trên giường, nói xằng nói bậy, co giật hôn mê, ông còn có tâm trạng quan tâm tới quốc sự Đại Yến như vậy, thật khiến người ta khâm phục.
- Ngươi nói gì?
Tiêu thừa tướng đột nhiên ngẩn người, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch.
Trần Tiểu Cửu chỉ vào trong hình đường, cười lạnh nói:
- Ở trong đó ồn quá, ta nghe không rõ.
Tiêu thừa tướng vội hô lớn vào trong hình đường,:
- Dừng lại, dừng dùng hình trước, để Chung Bân từ từ suy nghĩ, sau đó thẩm vấn tiếp.
Diệp Ngâm Phong cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm – Má ơi, biến đổi bất ngờ, việc hôm nay cũng quá kích động rồi.
Tiêu thừa tướng nghe Tiểu Cửu nói như vậy, không khỏi vô cùng kinh ngạc.
Con trai bảo bối của lão từ sau ngày bị Tiểu Cửu tát một cái, trở về nhà, mới đầu thấy buồn bực không vui, sau đó lại co giật, nói năng luyên thuyên, la hét ầm ĩ muốn tìm Tiểu Cửu báo thù rửa hận, đây cũng là nguyên nhân lão nhốt con trai bảo bối của lão ở trong phủ.
Nhưng bắt đầu từ chiều qua, con trai bảo bối của lão bắt đầu co giật hôn mê, thỉnh thoảng tỉnh lại, cũng nói năng luyên thuyên, không ngờ thỉnh thoảng còn ngẩn người như một kẻ điên, khiến Tiêu thừa tướng choáng váng.
Lão vội tìm thái y trong cung giúp đỡ điều trị, nhưng không tìm ra nguyên nhân bệnh.
Đả kích này, suýt nữa khiến Tiêu thừa tướng sụp đổ.
Lão không dám để lộ ra ngoài, cũng dặn dò thái y, không được truyền việc này ra ngoài, làm hủy hoại thanh danh của Tiêu phủ.
Nhưng phàm là nặng hay nhẹ thì vụ án của Chung Bân đang vô cùng cấp bách, nên phải xử lý Chung Bân trước, mới có thể từ từ chữa trị cho con trai bảo bối của lão.
Nhưng rõ ràng đã phong tỏa tin tức này rất tốt rồi mà, lúc này lại nghe Trần Tiểu Cửu nhằm đúng chỗ nói ra, trong chốc lát, không khỏi đoán trúng được chân tướng bệnh của con trai lão.
Tiêu thừa tướng chỉ vào Trần Tiểu Cửu, run rẩy nói:
- Trần Tiểu Cửu, sao ngươi biết con trai ta có bệnh? Ngươi nói đi, có phải do ngươi làm không? Ta liều mạng với ngươi.
Nói xong, liền nhào tới.
Trần Tiểu Cửu sớm đã biết Độc Hoàng đã nhét vào miệng Tiêu công tử viên thuốc kia, sẽ có hậu quả gì, không ngờ trời đưa đất đẩy thế nào, lúc này lại phát huy công dụng.
Trần Tiểu Cửu lắc mình, né tránh sự tấn công của Tiêu thừa tướng, không nhịn được nói:
- Sao Tiêu thừa tướng có thể lấy bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử chứ? Ta và lệnh công tử thứ nhất không thân, thứ hai không địch, sao có thể hãm hại lệnh công tử, ông…ông thật là không biết nhìn người tốt.
- Vậy tại sao ngươi lại biết bệnh của con trai ta?
Tiêu thừa tướng mặt đỏ ửng, cả người run rẩy vì tức giận.
Trần Tiểu Cửu khinh thường nói:
- Dân chúng khắp nơi đều đang bàn tán xôn xao, quán trà, hiệu ăn, thanh lâu, kỹ viện, đều lưu truyền bệnh tình của lệnh công tử, lỗ tai ta lớn, nghe được lời đồn đại của họ, có gì kì lạ chứ?
- Nhưng lão đầu ông, tự dưng ăn nói lung tung, không phải là bị lây bệnh của con trai bảo bối của ông rồi chứ? Ha ha.., hai cha con ông, phải mau chóng trị bệnh thôi.
Một câu làm bừng tỉnh người trong mộng.
Tiêu thừa tướng dù sao cũng là người mưu tính sâu xa, thấy dáng vẻ dương dương tự đắc của Trần Tiểu Cửu, nghe lời nói của hắn, cũng biết việc này nhất định có liên quan tới Trần Tiểu Cửu.
Nhưng, sự chất vấn vừa rồi của mình, có ai thừa nhận chứ?
Trần Tiểu Cửu này nhất định muốn dùng việc này để đổi lấy lợi ích, phải bình tĩnh, không thể luống cuống làm liều.
Tiêu thừa tướng im lặng một lát, chỉnh đốn lại trang phục, nụ cười lại nở trên khuôn mặt, nói với Tiểu Cửu:
- Trần công tử, ha ha…, vừa rồi là ta lỗ mãng, chúng ta đứng đây làm gì? Sao không vào trong ngồi một lát chứ? Rồi từ từ trao đổi?
Trần Tiểu Cửu cười:
- Tiêu thừa tướng không vội thẩm án sao?
Tiêu thừa tướng vội thân thiết nói:
- Không vội! Không vội! Lão phu vừa gặp Trần công tử, đã thấy vô cùng vui mừng, muốn giao lưu với Trần công tử một chút.
- Ha ha..., Tiêu thừa tướng vừa thấy ta đã thấy hứng thú tăng lên, nhưng Tiểu Cửu ta vừa gặp Tiêu thừa tướng, lại thấy phập phồng không yên.
Trần Tiểu Cửu liếc mắt, hừ nói:
- Muốn giao lưu với ta, bổn công tử không rảnh.
Ta xong rồi, bà nó.
Tiêu thừa tướng trong lòng không kìm nổi sự tức giận mà nói tục, nhưng vì con trai, lại không thể không giả bộ khuôn mặt tươi cười:
- Trần công tử, công tử không rảnh, vậy cũng được, công tử làm xong việc trước, chúng ta sẽ giao lưu cũng không muộn.
Trần Tiểu Cửu khó xử nói:
- Ta và Chung Bân là bạn cũ, muốn gặp ông ta một lát, nhưng Tiêu thừa tướng không chịu, thôi vậy, ta và đại ca về trước, cũng không làm khó Tiêu thừa tướng nữa.
Dứt lời, kéo Diệp Ngâm Phong đi.
- A! Đừng…
Tiêu thừa tướng luống cuống, vội ngăn Tiểu Cửu lại, ngượng ngùng cười nói:
- Ai nói không thể gặp được Chung Bân? Sự cấp tòng quyền, phàm việc gì cũng có ngoại lệ, bổn Thừa tướng sao có thể làm phật lòng Trần công tử chứ?
Quay đầu quát Tử cấm vệ:
- Tránh ra hết cho ta, mời Trần Tiểu Cửu vào hình đường gặp Chung Bân.