Trần Tiểu Cửu thấy nước cờ của ông lão này rất siêu cường, mỉm cười, gật đầu nói:
- Ông lão, vậy thì mong ông thủ hạ lưu tình đoạt lấy tạo hóa.
- Thủ hạ lưu tình, còn gọi là chơi cờ sao?
Ông già gian nan ho khan vài tiếng, liền đứng lên với Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu thật sự nhớ tới, quân cờ nhất định là trên tất cả mọi người, dù sao, cờ vua chơi tới cực điểm, chơi coi như là thua.
Mà Trần Tiểu Cửu ở mặt này, không ai bằng.
Nhưng Trần Tiểu Cửu lại căn bản không để ý thắng thua, chỉ là cẩn thận đi từng nước, đôi mắt rõ ràng như ngừng lại trên mặt ông già kia.
Tuy ông cụ mặc chiếc áo dài thô, nhưng khuôn mặt trắng nõn, da thịt nhẵn nhụi, rõ ràng là được bảo dưỡng rất tốt, không phải trải qua mưa nắng.
Hơn nữa, ông cụ này nhật nguyệt rõ ràng, mày có một đường châm vân, mắt tuy rằng tiểu xảo, nhưng ngẫu nhiên nhìn, lại phát ra ánh tinh quang.
Cười một cái, nếp nhăn lại xuất hiện, toàn thân phát ra sự uy nghiêm điềm đạm, không hề hợp với cách ăn vận.
Ông cụ thắng vì ra cờ bất ngờ, xử dụng pháo đương đầu, áp chế hắn rơi xuống thế hạ phong, cười hì hì nói:
- Người trẻ tuổi, làm việc phải chuyên tâm à! Ta già cả họm hẹm rồi, có gì mà đáng nhìn chứ?
- Ta có thể nhất tâm nhị dụng.
Trần Tiểu Cửu cười, tính toán, xuất chiêu, xoay chuyển cục diện thành thế hòa.
A?
- Người trẻ tuổi, thật quá giỏi.
Cụ già nhìn tới nhìn lui cục diện, bất đắc dĩ cười:
- Xem ra, chúng ta hòa rồi?
- Ừ, đại thể là thế hòa..
Trần Tiểu Cửu cười sâu xa khó hiểu.
- Sao?
Cụ già cười thành tiếng, nói:
- Ta không tin, ngươi không thể thắng được ta?
Trần Tiểu Cửu nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy hứng thú kia, gật đầu:
- Chỉ cần ta muốn, nhất định có thể thắng được.
- Ngươi đi thử xem.
Cụ già lắc đầu cười nói:
- Ta tự xưng là cao thủ cờ vua, nên không tin vào lời ma quỷ của ngươi.
- Vậy ông cụ nhìn xem.
Trần Tiểu Cửu trầm mặc rất lâu, cho tới khi sức khỏe của ông cụ không tốt lắm, ho một tiếng, mới khiến Tiểu Cửu tỉnh lại sau sự trầm tư.
Trần Tiểu Cửu cười một cách thần bí, bắt đầu đi cờ.
Không ngoài ba mươi hiệp, ông cụ quả nhiên bị Tiểu Cửu cầm tướng.
- Ông còn chơi không?
- Kỹ thuật chênh lệch quá lớn, còn chơi gì nữa?
Trần Tiểu Cửu cầm lấy quân "tượng"trong bàn cờ, cười nói:
- Ông cụ, ông còn chút sơ sót, không dùng sức của quân này, trái lại quá mức trọng dụng quân "sĩ", nếu biết "sĩ" dễ khiến lão soái kìm nén mà chết, còn "tượng" lại có thể giúp lão soái chu toàn.
- Ừ! Có lý, có lý.
Ông cụ nhìn Lâm phủ bị tàn phá, buồn bã nói:
- Ta còn rất là võ đoán, bản thân tư cho mình tài trí hơn người, đánh thủy thiên lý, ta nhìn thông suốt rồi, cho là đúng, thật ra, ánh mắt biết lừa người nhất, nhìn thấy chưa chắc đã là thật, duy chỉ có dùng tâm mới được, đợi ngươi hiểu ra, lại hối hận thì đã muộn.
- Không muộn! Không muộn! lần sau ông sửa chữa là được…
Trần Tiểu Cửu thuận theo lời nói của ông cụ, an ủi nỏi.
- Ha ha.., muộn rồi, muộn rồi. Hơn nữa thể diện tốt của người này, cho dù làm sai, ta cũng không thể thừa nhận, phải sai tới cùng mới được.
Ông cụ dường như mang bệnh nặng, lại ho khan một trận, không ngờ còn ho ra máu.
- Ông cụ, ông có cần tới gặp lang trung không?
Trong mắt hắn lóe lên sự do dự.
- Khám rồi, không chữa được, sau này không cần khám nữa, nghe bọn họ nói mà thêm phiền lòng.
Ông lão giơ bàn cờ tướng lên, thu quân cờ lại, nhìn Trần Tiểu Cửu từ đầu tới chân, buồn bã nói:
- Thật không ngờ có thể gặp được một thanh niên tuấn tú như vậy trong một cái ngõ nghèo nàn hẻo lánh này, thật sự khiến ta thấy vô cùng ngạc nhiên.
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Có thể gặp được một ông cụ ở đây, cũng là niềm vinh hạnh của ta.
Ông cụ và Trần Tiểu Cửu nhìn nhau, không khỏi cười ha ha.
- Người bạn trẻ này, xem ngươi ăn vận đồ sang trọng, đến cái ngõ nhỏ này làm gì?
Ông cụ kinh ngạc hỏi một câu.
Trần Tiểu Cửu không che giấu:
- Lâm Tướng Quốc học vấn rộng khắp thiên hạ, là tấm gương của chúng hậu bối, tới Kinh thành, không tới chỗ này thăm thú, chẳng phải là không tôn sư trưởng sao?
- Ha ha! Người bạn trẻ thật tao nhã.
Ông lão cười ha ha, quay đầu nhìn lại, thấy Đan Nhi, Song Nhi hình như đang rất tò mò nhìn ông.
Nhìn kỹ dung mạo của Đan Nhi và Song Nhi, ông lão lại kinh ngạc "ồ" lên một tiếng, lại buồn bã thở dài, khóe mắt hơi ướt.
Một lát sau, ông dường như hiểu ra điều gì đó.
- Ông nhìn cái gì? Chưa thấy tiểu cô nương xinh đẹp nào như vậy à?
Đan Nhi nhìn chăm chú không hiểu gì, hung hăng gắt lên.
- Tiểu cô nương, là ta thất lễ rồi.
Ông cụ cầm lấy cái túi rách nát đựng quân cờ, lại cười nói với Trần Tiểu Cửu:
- Người bạn trẻ, ngươi cũng rất giỏi, hy vọng chúng ta còn cơ hội gặp lại.
Ông vỗ vai Tiểu Cửu, tiêu điều đi xa.
Trên đường đi, còn không ngừng ho.
Cho tới khi bóng dáng tiêu điều kia biến mất phía sau ngã rẽ, Đan Nhi mới nhíu mi, nỉ non nói:
- Tiểu Cửu, ông già này thật kỳ quái.
- Kỳ quái sao? Ha ha..
Trần Tiểu Cửu thở dài một hơi, mùa đông giá rét, phía sau lưng mồ hôi cũng thấm ướt đẫm.
- Cửu ca sao lại có nhiều mồ hôi vậy?
Song Nhi đứng sau lưng Tiểu Cửu, thử một chút, vẻ mặt kinh ngạc.
Trần Tiểu Cửu đau khổ nói:
- Nếu nàng biết ông già này là ai, nàng sẽ sợ tới ngất đi đấy.
- Ông già đó là ai ?
Đan nhi hừ một tiếng:
- Tại sao ta nhìn ông già này, trong lòng lại thấy chút oán hận.
Lúc này Độc Hoàng mới tiến lên, tim đập thình thịch, vẻ mặt trịnh trọng nói với Đan Nhi:
- Ông già này chính là đương kim Hoàng thượng, trong đại quân Trinh nam, ta từng gặp một lần, đến này còn nhớ rất rõ.
- Cái gì? Ông ta chính là lão hồ đồ đó sao?
Đan Nhi rút bảo kiếm ra, lảo đảo muốn đuổi theo:
- Ta phải giết lão, báo thù rửa hận cho cha ta.
Trần Tiểu Cửu vội vàng kéo tay Đan Nhi lại, sẵng giọng:
- Giết cái gì mà giết? Nàng có biết vừa rồi khi đánh cờ, có bao nhiêu cao thủ đại nội vây xung quanh không? Tuy ta không tìm thấy người nấp ở đâu, nhưng sát khí nồng đậm, lại khiến ta kinh sợ.
- Thật sao? Ta…ta sao không phát hiện ra?
Đan Nhi khổ sở cất kiếm vào bao, hừ nói:
- Lão già, tha cho lão.
Trần Tiểu Cửu cười khổ:
- Nhưng thoạt nhìn, lão Hoàng đế này còn không coi là hồ đồ, trong lời nói, vô cùng hối hận với những việc mình đã làm, bằng không, ông ta rõ ràng đã nhận ra bóng dáng của Lâm Tướng Quốc qua Đan Nhi, Song Nhi rồi, sẽ lập tức hạ lệnh giết chết, đoạn sẽ không bỏ đi một cách tiêu điều như vậy.
- Ông ta nhận ra ta sao? Lão già, chả trách cứ nhìn chằm chằm ta như vậy.
Đan Nhi thở phì phì nói:
- Kẻ đuối lý chính là lão, dựa vào cái gì mà giết ta? Lão già này tuy hối hận, nhận sai thì phải tự vẫn mà tạ tội.
Trần Tiểu Cửu lắc đầu nói:
- Thân là Đế vương, đâu dễ cúi đầu như vậy? Vừa rồi khi chơi cờ ông ta chẳng phải đã nói rồi sao? Cho dù là sai, cũng phải sai tới cùng, sai mãi mãi.
- Vậy…vậy cha ta cứ chết oan như vậy sao?
Đan Nhi đánh vai Tiểu Cửu, bộ dáng không thuận cũng không buông tha.
- Đan Nhi ngoan, nàng yên tâm, có ta ở đây, nhất định sẽ giải oan được cho cha vợ.
Trần Tiểu Cửu véo mũi Đan Nhi, an ủi:
- Nhưng, ăn cơm phải ăn từng miếng, cắn người cũng phải cắn từng miếng, từng miếng, cho tới khi giết sạch rồi, mới có thể bức lão Hoàng đế ngả bài.
- Thế phải đợi tới khi nào?
Song Nhi cũng kéo cánh tay Tiểu Cửu, vẻ mặt đầy kỳ vọng.
- Sẽ có một ngày như vậy.
Trần Tiểu Cửu kéo cánh tay Đan Nhi, Song Nhi đi tới cửa, cười sảnh khoái nói:
- Bây giờ thì thôi! Không cần phải phiền lòng, thăm lại nhà cũ của cha vợ mới là việc nên làm.
Ngày thứ hai, sau buổi triều sớm, Diệp Ngâm Phong tới triệu kiến Hoàng thượng, tới Long văn Trai.
Sau ba vái chín khấu, đứng lên, mới phát hiện không ngờ Tiêu thừa tướng cũng đang đứng một bên, trên mặt mơ hồ còn có vẻ đắc ý.
Tiêu thừa tướng cười với Diệp Ngâm Phong:
- Hoàng thượng tìm hai chúng ta tới, chủ yếu là thương lượng về việc Bác học hồng nho khoa.
- Hoàng thượng cảm thấy, phàm là đại nho có thể vào được Bác học hồng nho khoa đều là người thực sự có học vấn, có thể làm tấm gương của Đại Yến, cho nên, Hoàng thượng nghĩ rất lâu, đích thân tham dự cuộc bình luận Bác học hồng nho khoa năm nay, Triệu Văn Thái may mắn có được lời khen ngợi của Hoàng thượng, thật là có phúc ba đời.
Nghe thấy Tiêu thừa tướng nói như vậy, Diệp Ngâm Phong lạnh tới tận xương tủy: Bác học hồng nho khoa này, cuối cùng là bị tiêu tặc đoạt mất.
Tiêu thừa tướng đang thao thao bất tuyệt khoe với Diệp Ngâm Phong, lại thấy Hoàng thượng ho khan vài tiếng, trầm mặt, lạnh lùng nói với Tiêu thừa tướng:
- Tiêu ái khanh, trẫm nói như vậy khi nào thế?
- À?
Tiêu thừa tướng giật mình, vội quỳ xuống nói:
- Hoàng thượng vừa rồi lời vàng miệng ngọc, nói là đích thân tham gia thụ phong học giả của Bác học hồng nho khoa.
Hoàng thượng hừ nặng một tiếng, híp mắt, nhìn chằm chằm Tiêu thừa tướng đang quỳ gối trước mặt, đầy uy nghiêm nói:
- Tiêu ái khanh xuyên tạc ý của Trẫm, ý của Trẫm là Bác học hồng nho khoa là do Quốc Tử Giám lựa chọn, xem xét không chu toàn, chưa thể làm công bằng công chính, có trướng ngại lựa chọn nhân tài.
- Cho nên, Bác học hồng nho khoa năm này phải linh hoạt cải cách, người mà Quốc Tử Giám đề cử tạm thời lưu lại không phát, còn Trẫm phải làm quan chủ khảo, đích thân lựa chọn ra thí sinh tốt nhất của Bác học hồng nho khoa, mưu phúc cho Đại Yến.
- À? Hoàng thượng người muốn đích thân làm quan chủ khảo?
Tiêu tặc lập tức ngẩn người – ý là việc mình hao hết tâm tư, để khiến Triệu Văn Thái đỗ Bác học hồng nho khoa đương nhiên thất bại.
Cái này…cái này sao có thể không khiến người ta phẫn nộ?
Diệp Ngâm Phong vui mừng, cũng không biết có phải là vì lời cầu tình của phụ thân khiến Hoàng thượng thay đổi chủ ý không, vội dập đầu nói:
- Hoàng thượng thánh minh.
Hoàng thượng nhìn khuôn mặt thất vọng của Tiêu thừa tướng, dặn dò nói:
- Lần này lựa chọn Bác học hồng nho khoa, do Tiêu thừa tướng toàn quyền phụ trách.
- Tiêu thừa tướng nhất định phải truyền tin trọng đại này khắp Đại Yến, các sĩ tử khắp nơi đều có thể tham gia tuyển cử, Trẫm đích thân làm quan chủ khảo, một khi vào được Bác học hồng nho khoa, chính là môn sinh thiên tử, Trẫm sẽ đặc biệt đề bạt, ủy thác trọng trách.
- Thần lĩnh chỉ.
Khi Tiêu thừa tướng nghe thấy Hoàng thượng giao toàn quyền cho mình, trên khuôn mặt đang âm trầm kia bỗng hiện ra nụ cười gian trá.