Trần Tiểu Cửu đi lên trước, nhìn cái chữ trên giấy đó, lại thấy Hoàng thượng đầy thâm ý nhìn hắn, trầm tư một lúc lâu, mới nói:
- Chữ của Hoàng thượng kính cẩn vững vàng, khí chất trang trọng, Tiểu Cửu không thể nào theo kịp được Hoàng thượng.
- Ha ha…ngươi là một kẻdối trá.
Hoàng thượng lắc đầu cười:
- Kính cẩn vững vàng, khí chất trang trọng? Nếu Trẫm không đoán sai, trong lòng ngươi hẳn là đang oán thầm Trẫm bảo thủ không chịu thay đổi, kiêu ngạo vô cùng?
Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng nói:
- Thần lại phát hiện, không ngờ Hoàng thượng lại rất thích nói đùa với Tiểu Cửu.
Hoàng thượng cười, sau đó đột nhiên sa sầm nét mặt, sẵng giọng:
- Ngươi chớ có nịnh nọt Trẫm, Trẫm đang hỏi ngươi, chữ này đọc thế nào? Ngươi mau trả lời đi.
Trần Tiểu Cửu lắc đầu:
- Chữ này thần không nhận ra.
- To gan, không ngờ dám lừa Trẫm.
Hoàng thượng chỉ vào chữ đó, lớn tiếng quát:
- Đây chính là chữ "nhẫn" vô cùng đơn giản, tại sao ngươi lại không nhận ra?
Trần Tiểu Cửu không hề bị sự giận dữ của Hoàng thượng làm sợ hãi, nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy và uy nghiêm của Hoàng thượng, nói:
- Chữ "nhẫn" Hoàng thượng viết, chữ không đơn giản, trong đầu Tiểu Cửu, cũng thực sự không nhận ra được Hoàng thượng viết chữ này.
Hoàng thượng bỗng nhiên giận dữ, xé rách tờ giấy, mới thở dài nói:
- Tiểu Cửu, ngươi muốn gây khó xử cho Trẫm sao?
Tiểu Cửu lắc đầu:
- Thứ cho thần nói thẳng, Tiểu Cửu lại cho rằng Hoàng thượng làm khó Tiểu Cửu!
Lão Hoàng đế lắc đầu, cười khổ, rồi gật đầu ra hiệu với Nam công công.
Tiểu Cửu nhìn gương mặt gày gò của Nam công công, cười nói:
- Công công muốn nói gì với ta vậy? Tai ta không linh hoạt như tai ông đâu, có khi nghe không rõ ý trong lời nói của ông! Cho nên khi công công nói chuyện phải nói chậm, và nói to một chút.
Nam công công nhìn chằm chằm vào Trần Tiểu Cửu, khuôn mặt đầy nếp nhăn kia không ít sự tò mò, cười:
- Trần Tiểu Cửu, đại danh của ngươi vang như sấm bên tai, Tôn công công, Tôn Khoa đều do ngươi giết chết, cuộc chiến ở Mộ Bình thành đánh với Oa Khấu, ngươi cũng lập được công lớn.
- Dừng lại! dừng lại.
Trần Tiểu Cửu hoảng sợ, vội nói:
- Trận chiến ở Mộ Bình thành ta lập đại công, nhưng Tôn công công có quan hệ gì với ta, vị đại thúc này, nói chuyện cũng không có gì chắc chắn.
Lão Hoàng đế phất tay:
- Những việc ngươi làm, tưởng ta không biết sao?
Lại liếc mắt nhìn Nam công công.
Nam công công cũng nhìn lại, quay người lại rồidẫn một người vào, Trần Tiểu Cửu vừa nhìn, không khỏi kinh ngạc. Nguồn truyện:
Người tới không ngờ là Tử cấm vệ - Khang Thiết.
Trần Tiểu Cửu trong nháy mắt, liền hiểu được thân phận thật sự của Khang Thiết: hóa ra y là gián điệp của hai bên, lại là gián điệp của Diệp Ngâm Phong và cũng là gián điệp của lão Hoàng đế.
Xét tới cùng, y là kẻ trung thành với lão Hoàng đế.
Trần Tiểu Cửu nhìn lão Hoàng đế, chắp tay khâm phục nói:
- Thủ đoạn của Hoàng thượng thật cao siêu, không ngờ thần không hề hay biết gì.
Khang Thiết trước tiên là quỳ lạy lão Hoàng đế, sau đó mới thi lễ với Trần Tiểu Cửu, vẻ mặt áy náy:
- Tiểu Cửu, ta chỉ là thực hiện chức trách, ta chưa làm việc gì có lỗi với huynh, có lỗi với Diệp sư đệ.
Thở dài một tiếng, liền buồn bã quay đi.
Trần Tiểu Cửu đành ngoan ngoãn ngồi trên ghế, đợi Nam công công tiếp tục rút gân lột da với mình.
Nam công công không hề bận tâm, vẫn tiếp lời nói:
- Tiểu Cửu mới tới Hàng Châu, cấu kết với Chu gia, có quan hệ tốt với Đại công tử của Chu gia.
- Tiểu Cửu phi long nghịch nước, không bao lâu sau, liền hiểu ra sự sắc cạnh, Long Đại, Long nhi cũng vì ngươi mà chết; Lý gia vốn là đại gia đệ nhất Hàng Châu, sau mấy lần hội hợp, liên tiếp thua trên tay ngươi, sự hùng vĩ ngày xưa không còn nữa, Thạch gia có Thạch Đầu Trù, gian trá giảo hoạt, cũng bị ngươi nhổ tận gốc, trốn tới Phúc kiến.
- Thêm vào đó là Tào công công, Tôn Khoa cũng bị ngươi dùng gian kế xóa sạch, trong cả thành Hàng Châu, bất luận là quan thương, ngươi đều không có địch thủ, hình thành bốn đại gia tộc Chu, Trần, Phan, Phương, mà tứ đại gia này lại không phải là năm bè bảy mảng, mà điều kiện tiên quyết là do ngươi cầm đầu, kết thành đồng minh, tôn trọng như khách, khống chế sự phồn vinh của kinh tế Hàng Châu.
Nói tới đây, Nam công công dường như có chút mệt.
Trần Tiểu Cửu vội vàng xua tay nói:
- Nam công công, ông không cần tốn nước miếng nữa, ta biết mọi thứ của ta đều nằm trong sự khống chế của Hoàng thượng.
Quay người nhìn lão Hoàng đế đang tươi cười, lắc đầu nói:
- Bây giờ, thần không muốn nghe thêm những sự tích anh hùng mà thần đã làm nữa, thần chỉ muốn biết, Hoàng thượng ngài rút cuộc muốn thần thế nào? Là nấu? Hay là nướng? Ngài cứ ra tay đi.
- Ngươi à, nói chuyện với Trẫm, không ngờ còn có tính cách vô lại lưu manh.
Lão Hoàng đế xua tay, ra hiệu Nam công công đi ra ngoài.
Nam công công không kiêu ngạo, không xu nịnh nói:
- Hoàng thượng, ngài phải bảo vệ sư an nguy của ngài.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, khóe miệng nảy ra nụ cười, chợt rút Hiên Viên kiếm bên hông, nội lực vô cùng dũng mãnh, trong nháy mắt tập kích với Nam công công.
Hiên Viên kiếm lấy tư thế quỷ dị xuất kiếm hoa, tạo thành một đường kiếm rậm rạp trên không trung, bao phủ quanh Nam công công.
Nam công công hoảng sợ thất sắc, sự xâm nhập bất ngờ này nằm ngoài sự đề phòng của lão, cũng không trong khả năng phản kích của lão.
Nam công công nhăn mặt, bất động, chân không gấp khúc, lùi lại ba trượng, né tránh kiếm khí lôi đình vạn quân.
- Công phu giỏi.
Nam công công kinh ngạc, cằm vẫn nhọn, dịu dàng nói:
- Tuy ngươi lợi hại, ta cũng có thể giết ngươi.
Trần Tiểu Cửu cười lớn:
- Ta cũng chưa nói ta lợi hại hơn ông, nhưng ta nói cho Nam công công biết, trước mặt ta, chỉ cần ta muốn giết người, ngoài Nam công công ông ra, ông không có cách nào bảo vệ được bất cứ ai chu toàn, ông hiểu ý của ta chứ?
Nam công công không phản bác được, nhìn gương mặt kiên nhẫn của Hoàng thượng, lảo đảo lui ra.
Trần Tiểu Cửu nhìn gương mặt tang thương mà uy nghiêm của lão Hoàng đế, nhún vai nói:
- Hoàng thượng, bây giờ chúng ta có thể nói một chút những thứ thực sự hữu dụng rồi.
Lão Hoàng đế gật đầu, đặt bức "nhẫn" trước mặt Tiểu Cửu, buồn bã nói:
- Tiểu Cửu, từ khi ngươi tham gia cuộc chiến với tứ đại gia tộc của Hàng Châu, Trẫm đã chú ý tới ngươi rồi, nhưng Trẫm không có chút ác ý gì với ngươi, Trẫm chỉ là muốn quan sát nhất cử nhất động của ngươi.
- Cuối cùng, Trẫm có một kết luận, ngươi là một năng thần trị thế thông minh nhất, có thủ đoạn nhất, to gan nhất, có ma lực nhất mà Trẫm từng gặp.
Trần Tiểu Cửu vui thích cười nói:
- Đa tạ Hoàng thượng ngợi khen, Tiểu Cửu thực sự không tốt như Hoàng thượng nói, nhưng, một số điểm cũng gọi là có.
Lão Hoàng đế cười bất đắc dĩ, chỉ vào chữ nhẫn kia, nói với Tiểu Cửu:
- Nhưng Trẫm vẫn không thể không nói với ngươi, ngươi tuy rằng lợi hại, nhưng cuối cũng vẫn phải nhận ra chữ "nhẫn" này.
Trần Tiểu Cửu chợt ngừng cười, trong mắt lộ ra tài năng, nhìn chằm chằm lão Hoàng đế có thâm ý, hỏi:
- Tại sao phải nhẫn?
- Bởi vì tuy ngươi lợi hại, nhưng lại vẫn dựa vào vũ dũng và trí tuệ của bản thân, trong thời gian ngắn phá bỏ một tầng lưới chắc chắn mà vô hình.
Lão Hoàng đế nói đề tài này, trong nét mặt đầy sự bi thương.
Trong nháy mắt, lại khiến người ta có thể cảm nhận sâu sắc, ông ta từng uy nghi lẫm liệt, chẳng qua chỉ là ép mình giả vờ.
Trần Tiểu Cửu rót đầy một chén trà thơm cho lão Hoàng đế.
Lão Hoàng đế nhận lấy chén trà có chút run rẩy, là cảm kích hay là tâm lực tiều tụy, không ai biết rõ, theo Tiểu Cửu thấy, cả hai đều có.
Lão Hoàng đế lâm vào sự phiền muộn trầm trọng, êm tai nói:
- Năm đó,vì nhìn nhầm người, chịu sự lầm lạc, Trẫm phạm phải quá nhiều những lỗi lầm không thể tha thứ, nhưng Trẫm là Hoàng đế tối cao, không ai dám vạch trần tội lỗi của Trẫm..
Trần Tiểu Cửu trực tiếp ép hỏi:
- Là vì giết nhầm Lâm Tướng Quốc và Hoa Vô Ý sao?
Lão Hoàng đế nghe vậy run lên, buồn bã nói:
- Lời nói đại nghịch bất đạo này, người khác nếu hỏi, Trẫm chỉ cót hể chém đầu hắn! Nếu ngươi hỏi, Trẫm lại thành thật trả lời ngươi, Trẫm mất hết phụ tá đắc lực, khiến Trẫm đau lòng.
- Tuy nhiên, khi quan trọng nhất Trẫm vẫn còn một tia lý trí, Trẫm không giết họ, đã âm thầm thả họ chạy trốn. Bọn họ ở đâu, Trẫm không được biết, nghĩ tới bọn họ hận Trẫm tới tận gan tủy, sẽ không có bất cứ giao thiệp nào nữa với Trẫm.Nhưng khi Trẫm tiều tụy nhất, vẫn tới cửa nhà Lâm Tướng Quốc dừng lại một lúc, nhớ lại những lúc trước đây chơi cờ cùng ông ta, khiến Trẫm càng nhận rõ ra sai lầm của mình.
Nói tới đây, lão Hoàng đế thở dài, buồn bã nói:
- Ngày đó Trẫm ở cửa Lâm Tướng Quốc thất vọng suy nghĩ, vừa xinh gặp được ngươi, Trẫm mới nhận ra, hai cô gái đẹp như hoa phía sau ngươi, chính là con gái của Lâm tướng Quốc? Bọn họ cũng xinh đẹp như vợ của Lâm Tướng Quốc, nếu họ biết Trẫm chính là cái tên Hoàng đế khốn khiếp, nhất định sẽ giận tới rút kiếm ra.
Trần Tiểu Cửu lại truy vấn:
- Rốt cuộc là ai đã hãm hại Lâm Tướng Quốc, hãm hại Hoa Vô Ý?
Lão Hoàng đế hừ một tiếng:
- Ngươi không phải biết rõ rồi còn cố hỏi chứ? Đây là một tấm lưới, một mạng lưới rất lớn, chủ hung chỉ có mấy người như vậy, tòng phạm thì quá nhiều, khiến người ta không dám điều tra.
Trần Tiểu Cửu cười:
- Xin Hoàng thượng suy nghĩ tiếp.
Lão Hoàng đế bất đắc dĩ lắc đầu:
- Trong lòng Trẫm hiểu, Lâm Tướng Quốc bày mưu tính kế, nắm giữ đại cục, Hoa Vô Ý là một thanh kiếm sắc, chia rẽ, mọi việc đều bất lợi. Mà mất đi hai vị phụ tá đắc lực của Đại Yến, cho dù là hổ bị nhổ răng, oai vũ vẫn còn, nhưng chỉ có thể dọa được hạng người nhát như chuột, đối với lợn rừng lớn mật còn muốn đề phòng bị cắn trả.
- Vương triều Đại Yến chính là sai lầm trí mạng trước mắt của Trẫm, mất đi khí phách thiên hạ, cũng chính là mất đi sự bảo thủ cố chấp của Trẫm, trí tuệ có hạn, mới xuất hiện tình cảnh tới bây giờ cũng không có cách nào giải thoát này, cũng chỉ có chữ "nhẫn" này mới có thể giúp Trẫm ổn định lại cục diện phồn hoa trước mắt, Tiểu Cửu, Trẫm nói những điều này…ngươi hiểu không?
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Tả hữu vô sự, xin Hoàng thượng đừng phí lời nữa.
Lão Hoàng đế nói:
- Những việc sắp xảy ra trong Triều đình, thoạt nghĩ Tiểu Cửu cũng hiểu rõ, Định Nam vương có dã tâm, đã không phải ngày một ngày hai rồi, y giống như là một con lợn mọc răng nanh sắc nhọn, chỉ cần thấy Trẫm có chút buông thả nào, sẽ dùng răng nanh, cắn nát Trẫm.
.