Lão Hoàng đế là bậc vua chúa, tuy gặp phải nhiều sự khiêu chiến và tai họa ngầm như vậy, nhưng ông ta vẫn hoàn toàn xứng đáng là chúa tể của vạn người.
Nhất cử nhất động của ông ta có thể quyết định được số mệnh cũng như tương lai của những người xung quanh ông ta.
Không ai có thể hô to gọi nhỏ trước mặt ông ta, Hoa Vô Ý trước kia không được, Lâm Tướng Quốc không được, Trần Tiểu Cửu hôm nay đương nhiên cũng không được.
- Ngươi dám mắng Trẫm? Ngươi không sợ Trẫm giết ngươi sao?
Lão Hoàng đế trán nổi gân xanh, trong đôi mắt hàm chứa vẻ tức giận.
- Bớt tỏ ra uy phong của bậc đấng vương với tôi, ông trong mắt tôi, chỉ là cha của người bằng hữu tốt Tiểu Bạch công tử, cũng là Phụ thân của người phụ nữ tôi yêu, ngoài ra, ông không là gì cả, muốn dùng thân phận để ép tôi, cho dù có giết tôi, tôi cũng sẽ không cúi đầu với ông.
Trần Tiểu Cửu đứng trước mặt lão Hoàng đế, ánh mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kinh phong của lão Hoàng đế, ngơ ngác nói:
- Đem ruột gan của ta chắp tay tặng cho người khác, còn muốn ta chịu đựng giống như một con chó, trong thiên hạ còn có việc nào khác tàn nhẫn hơn thế sao?
Lão Hoàng đế bị ánh mắt sắc bén của Trần Tiểu Cửu nhìn tới mức sống lưng lạnh toát, nụ cười phá lệ như nịnh hót, bất lực xua tay:
- Người trẻ tuổi, luôn xúc động như vậy, tới đây! Ngồi xuống từ từ rồi nói, Trẫm già rồi, không chịu nổi sự trách móc của ngươi.
Thấy lão Hoàng đế cuối cùng bị mình quát phải ngưng lại, Tiểu Cửu mới thở dài, trong lòng nhảy loạn lên, phía sau lưng cũng đã đổ mồ hôi tới ướt sũng, nhưng hắn vẫn đang ngụy trang ra bộ hùng hổ, khiến lão Hoàng đế nhìn thấy vẫn có chút sợ hãi.
Trần Tiểu Cửu thực sự không phải người hồ đồ, cũng không phải tự dưng mà lỗ mãng thị uy trước mặt lão Hoàng đế.
Nhưng vì có thể cũng kết thành trăm năm với Thiên Vũ công chúa, nhất định phải có sự quyết đoán khiến lão Hoàng đế kinh sợ, phải khiến lão Hoàng đế biết mình cưng chiều Thiên Vũ công chúa thế nào, càng khiến lão Hoàng đế cảm nhận được, mình vì Thiên Vũ công chúa có thể làm ra tất cả những việc đại nghịch bất đạo thế nào.
Cái gọi là xông quan giận dữ vì hồng nhan, chính là như vậy.
Chỉ có để lão Hoàng đế thấy được phong mang tất lộ của mình, mới có thể khiến ông ta hủy bỏ đi cái hôn ước chính trị kia của Thiên Vũ công chúa.
Thấy bộ dạng tang thương buồn bã của lão Hoàng đế, Tiểu Cửu lại nói mềm, thấp giọng nói:
- Hoàng thượng, vừa rồi là Tiểu Cửu có chút lỗ mãng, Tiểu Cửu tuổi trẻ bồng bột, vẫn mong Hoàng thượng bỏ quá cho, trong mắt thần, luôn coi Hoàng thượng như bậc trưởng bối của mình.
Lão Hoàng đế nhắm mắt lại, buồn bã nói:
- Trước tiên là giơ cây gậy to lên với Trẫm, một gậy đánh gãy, sau đó lại cho Trẫm ăn cà rốt, làm ấm lòng Trẫm sao?
Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng cười nói:
- Hoàng thượng chê cười rồi, thần vừa rồi thật sự nhất thời lỗ mãng, đường đột với Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng có trách tội, cho dù chặt đầu thần, thần cũng không oán.
Lão Hoàng đế lắc đầu một cách bất lực, trầm mặc rất lâu, cầm cái bức chữ "nhẫn" lên, tỉ mỉ nhìn rất lâu, chợt cười to thành tiếng, hai tay dùng sức xé rách.
Xoẹt…
Chữ "nhẫn" kia bị lão Hoàng đế xé thành nhiều mảnh.
- Hoàng thượng thánh minh!
Trần Tiểu Cửu vội đứng dậy, cúi đầu với lão Hoàng đế.
Hắn nhìn những mảnh vụn dưới đất, trong lòng thở phào, cũng đoán được những nỗi khổ trong lòng mà lão Hoàng đế trải qua, đã thay đổi được hết thảy.
- Lần này, ngươi yên tâm rồi?
Lão Hoàng đế ho khan vài tiếng, cũng lộ ra nụ cười rạng ngời phá lệ.
Trần Tiểu Cửu vội vàng mang một tách trà thơm dâng lên Hoàng thượng, lại vòng ra phía sau lão Hoàng đế, nhẹ nhàng đấm lưng cho lão Hoàng đế:
- Hoàng thượng, chỉ cần ngài không dùng Thiên Vũ công chúa làm vật để giao dịch, Tiểu Cửu nguyện cúc cung tận tụy, nguyện chết mới thôi, dùng tài trí cả đời của mình để bảo vệ cho Đại Yến bền vững.
- Được! Trẫm thích! Trẫm rất thích.
Lão Hoàng đế theo tiếng đấm lưng thoải mái truyền tới đã cảm nhận được thành ý của Tiểu Cửu.
Ông ta vừa tận hưởng sự hiếu kính của vãn bối, vừa buồn bã nói:
- Nếu sự việc đã nói rồi, Trẫm không ngại nói phương châm của Trẫm trước đây cho ngươi nghe.
- Bây giờ không có ai biết Trẫm gần như mắc bệnh nguy kịch, bao gồm cả Định Nam vương cũng không hề hay biết, trong lòng cũng nghĩ Trẫm cũng có những khó khăn như hắn, nguy hiểm như hắn.
- Chính vì nguy hiểm không xác định được, mới khiến Trẫm và Định Nam vương chưa xé rách sợi bông cuối cùng, hình thành một cục diện không rách nát! Để giữ vừng sự dài lâu của cục diện này, chỉ có thông qua việc hôn nhân này mới có thể đạt được mục đích, cho nên, mới dùng kế sách gả Thiên Vũ công chúa làm giao dịch, tuy nghe ra đây là một việc tàn nhẫn, nhưng chính trị là phải tàn nhẫn như vậy, Trẫm không thể không chịu đau mà bỏ thứ mình thích.
Trần Tiểu Cửu lại cười nói:
- Nếu không có một quái thai như thần tham dự vào, thì lựa chọn này nghe ra rất có lý.
Lão Hoàng đế lại tiếp tục nói:
- Chỉ cần Trẫm và Định Nam vương định đoạt việc này, ít nhất trong vòng hai năm, hai bên đều sẽ sống hòa bình, tuy gặp nhiều lần cãi vã nhỏ nhưng sẽ không có một cuộc chiến thật sự, mà trong hai năm này mới là thơi cơ tốt nhất cho Trẫm phòng ngừa chu đáo.
Trần Tiểu Cửu vừa buông vai với lão Hoàng đế, vừa dò hỏi:
- Xin lắng nghe cao kiến của Hoàng thượng.
Lão Hoàng đế nói quyết sách của mình, trong mắt lóe lên sự hưng phấn:
- Trẫm có ba Hoàng tử đã trưởng thành, Đại Hoàng tử khó thành nghiệp lớn, Nhị Hoàng tử dạo chơi sơn dã, không biết phương nào, Tam hoàng tử tuy có tài, nhưng tính tình cổ quái, là một con dao hai lưỡi, cho nên người được lựa chọn để thừa kế ngôi báu chỉ có thể tìm trong số con út của Trẫm.
- Nhưng còn nhỏ mà cầm quyền, lại phải tìm kiếm một trung thần dốc lòng phụ tá vừa có dũng lại vừa có mưu, mà điều khiến Trẫm lo lắng chính là một khi bị đại thần nhiếp chính cắn trả, kết cục duy nhất chính là nước mất nhà tan, thảm thiết vô cùng, lúc này không thể không thận trọng.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Người được lựa chọn đại thần nhiếp chính, Hoàng thượng chọn được chưa?
Lão Hoàng đế buồn bã nói:
- Tiêu thừa tướng trước giờ không nằm trong suy nghĩ của Trẫm, cái này sau này Trẫm sẽ giải thích với ngươi, Diệp Các Lão tuy trung thành trí tuệ, nhưng tuổi đã cao, sức khỏe không tốt, không thể đảm đang trọng trách, còn có vài lão thần, tuy trung thành, nhưng trí tuệ bình thường, không có khả năng trị quốc an bang, cũng không thể lựa chọn, cho nên, Trẫm chỉ có thể đem người đựơcj lựa chọn nhiếp chính đặt lên người hai người.
Trần Tiểu Cửu tò mò nói:
- Thần đoán một người là Diệp Ngâm Phong, còn một người là…
- Xa tận chân trời, mà gần ngay trước mắt.
Lão Hoàng đế ngoài đầu nhìn đôi mắt đầy trí tuệ của Tiểu Cửu, đầy thâm ý nói:
- Ngươi còn lại chính là ngươi.
Trần Tiểu Cửu lúc này mới hiểu ra, hóa ra lão Hoàng đế không giết mình, không phải vì nhân từ với mình, mà là suy nghĩ cho thiên thu muôn đời của Đại Yến.
Lão Hoàng đế lại chậm rãi nói:
- Tài năng của ngươi Trẫm đã hiểu hết, cho nên, Diệp Ngâm Phong vì chuyện của ngươi mà chạy ngược chay xuôi, Trẫm cũng không phản đối, thậm chí trong việc Bác học hồng nho khoa lần này, Trẫm vẫn vận dụng khó xử trước, sau đó dùng sách lược giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, để các lão già trong triều đình nếu không nhìn ra Trẫm chiếu cố ngươi biết bao, còn có thể khiến ngươi công khai đi vào triều đình.
Trần Tiểu Cửu nịnh nọt nói:
- Hoàng thượng quả nhiên là xảo quyệt.
Lão Hoàng đế cười ha ha, lại cao giọng nói:
- Chỉ cần ngươi và Diệp Ngâm Phong vào triều đình, Diệp Ngâm Phong trí tuệ cơ trí, ngươi cũng tài trí hơn người, trải qua hai năm dốc lòng dạy bảo của Trẫm, nhất định có thể gánh vác được trọng trách đại thần nhiếp chính! Còn trong hai năm, Trẫm cũng phải bồi dưỡng người mà ngươi nói là "Tiểu Bạch công tử" thành một kiêu tướng thiện chiến, Trẫm để hắn xuất binh tới Mộ Bình thành, tác chiến với Oa Khấu, chính là vì muốn bồi dưỡng hắn thành một quân hồn của Đại Yến.
- Chỉ cần kế sách này của Trẫm có thể thực hiện, trong Đại Yến có Tiểu Cửu, Diệp Ngâm Phong phụ tá, là đủ để bảo đảm dược sự an khang nội trị, bên ngoài có Tam Hoàng tử sẵn sàng ra trận, đủ để bảo vệ sự uy nghi của Đại Yến! Tới lúc đó, giang sơn Đại Yến liền có thể bảo toàn thuận lợi, đối với việc tranh đấu với Định Nam vương, cũng sẽ từ bị động thành chủ động! Định Nam vương cũng chỉ là miếng thịt béo trên bàn ăn, muốn ăn gì, thì ăn lúc đó…Đáng tiếc! đáng tiếc..
Lão Hoàng đế ngoái đầu nhìn Tiểu Cửu, buồn bã nói:
- Kế sách này, vì biến số của ngươi mà bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, Trẫm chưa từng ngờ, sự tồn vong của lịch sử Đại Yến lại nằm trong sự khống chế của ngươi, điều này khiến Trẫm có thể thế nào mới phải.
Trần Tiểu Cửu cất tiếng cười to, quay người đứng phía trước, để lão Hoàng đế nhìn kỹ đôi mắt đầy cơ trí của hắn, tự tin nói:
- Hoàng thượng, kế sách của Người thực sự lão luyện! Nhưng…Người tin không, ngoài kế sách tạm được này của Người ra, Tiểu Cửu còn một cách tốt hơn, trong một thời gian ngắn, giải quyết được khối u ác tính Định Nam vương kia?
Hai mắt lão Hoàng đế tỏa sáng, kinh ngạc nói:
- Tiểu Cửu có diệu kế gì, cứ nói ra Trẫm nghe.
Tiểu Cửu lắc đầu:
- Ngay cả thế cục trong triều đình thần còn không nắm rõ, ngay cả thuế má Đại Yến thần còn chưa nhìn thấy, ngay cả triều thần nào là thù triều thần nào là bạn thần còn chưa phân rõ, thì sao có thể nghĩ ra kế sách hoàn hảo chứ?
Lão Hoàng đế lại thở dài một cái, nói:
- Hóa ra ngươi vẫn lừa Trẫm.
Trần Tiểu Cửu vỗ bụng, cười nói:
- Thần lừa Người làm gì? Kế sách đều có trọng bụng thần rồi, chỉ cần nhìn rõ tình thế, là có thể lấy ra dùng, cho nên, Hoàng thượng Ngài không cần quá lo lắng, biệt nhiên vạn sự vô ưu.
- Trẫm tin ngươi thế nào?
Lão Hoàng đế híp mắt, nhìn chằm chằm Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu nước chảy mây trôi, cười:
- Người không có lựa chọn, hoặc là chúng ta một quân một thần, tạo ra Đại Yến thịnh thế, hoặc là cá chết lưới rách, để mắt to phá thành mảnh nhỏ.
- Được, kẻ dám liên tục chống đối Hoàng thượng, ắt có tài trí và sự cứng cỏi không tầm thường.
Lão Hoàng đế vỗ tay cười, chỉ vào Tiểu Cửu, từng chữ một nói:
- Ta cho ngươi một cơ hội, việc của Thiên Vũ công chúa tạm thời gác lại, Trẫm cũng sẽ không công bố.
- Nhưng sau hai tháng, con trai của Định Nam vương Ngô Đồng sẽ tới Kinh đô, trên danh nghĩa là bái triều, nhưng thực tế lại là ám chiến lẫn nhau, tìm hiểu điểm mấu chốt của nhau! Nếu tới lúc đó, ngươi vẫn chưa nghĩ ra biện pháp gì để kéo dài sự huy hoàng của Đại Yến, Trẫm đành phải chịu đau cắt từng khúc ruột, gả Thiên Vũ công chúa cho Ngô Đồng.
Trần Tiểu Cửu vui mừng, vội thở dài nói:
- Hoàng thượng, Người là một vị Hoàng đế thánh minh nhất, có tình yêu bao la nhất, khai sáng nhất trong lòng Tiểu Cửu.
Lão Hoàng đế dường như rất mệt, nhắm mắt, thở dài nói:
- Trẫm cũng hy vọng Tiểu Cửu có thể tạo ra được kỳ tích, chỉ là…ôi! Khó…
Trần Tiểu Cửu thề sắt son nói:
- Tiểu Cửu chỉ cần hiểu rõ thế cục trong triều đình, liền có thể có được biện pháp ứng phó, thời gian hai tháng, là đủ để hoàn thành tất cả! Xin Hoàng thượng nhất định yên tâm.
Lão Hoàng đế vui mừng gật đầu:
- Trẫm tin ngươi, ôi, Trẫm mệt rồi, ngươi lui xuống trước đi! Thiên Vũ chắc là vẫn mở to mắt đợi ngươi, ngươi tới thăm nó đi.
Nói tới đây, ánh mắt nghiêm nghị, nhắc nhở nói:
- Nhưng Tiểu Cửu nhất định phải nhớ kỹ, các ngươi cô nam quả nữ, nhất định đừng làm ra những việc khác người, sức khỏe Thiên Vũ không tốt, không thích hợp để làm những việc gây hưng phấn, ngươi hiểu chứ?