- Muốn bắt tên này về thẩm vấn?
Độc Hoàng không tiếng động dùng khẩu hình môi hỏi lại.
Tiểu Cửu gật đầu chỉ vào khẩu súng kia dặn dò:
- Tên kia có một cái ống sắt đen tuyền, phải cẩn thận với vật này, sau khi đánh ngất y, vật đó cũng cầm ra luôn.
Độc Hoàng lộ ra nụ cười tự tin, nhún người lẻn vào trong!
Tiểu Cửu dán người trên cửa sổ xem chừng, liền thấy tên nam nhân kia vô cùng cảnh giác, không ngờ dùng súng nhắm ngay Độc Hoàng, Tiểu Cửu thấy vậy liền xông vào yểm trợ.
Trong tay Độc Hoàng vẩy ra một thứ phấn như sương mù, tên kia trong thoáng chốc liền ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.
Độc Hoàng để ý Trần Tiểu Cửu tiến vào, chỉ tên người nước ngoài đã ngất, bịt mũi, u oán nói:
- Ngươi đỡ tên đầu heo này! Tên này thối quá, trên người có mùi lạ, thật khó ngửu, tự ngươi đỡ y đi. Hì hì … Ống sắt đen này, ta cầm.
Tiểu Cửu bất đắc dĩ đành phải tự mình đỡ tên người nước ngoài to béo, hương vị đập vào nũi, cực kỳ khó chịu – béo ngấy lại tanh hôi.
Người nước ngoài ăn thịt dê thịt bò, uống rượu mạnh, ít tắm rửa, liền có mùi vị như vậy.
Vác y về liền ném tới chuồng phân, so ra hương vị vẫn còn dễ ngửi hơn!
Độc Hoàng nhìn Tiểu Cửu không chê tên kia bẩn, giơ tay nhỏ bé đánh hắn, sẵng giọng:
- Về sau không cho ngươi chạm vào ta, thối chết được…
Trần Tiểu Cửu cười ha hả ngây ngô hỏi:
- Ta khi nào thì chạm vào nàng?
- Ba hoa! Mới vừa rồi ngươi còn ôm ta, ta vẫn nhớ đó…
Độc Hoàng kéo lỗ tai hắn, cùng bay ra ngoài.
Hai người mang theo tên nước ngoài hôn mê bất tỉnh về tới Diệp phủ!
Lúc này, Diệp Ngâm Phong một thân áo gấm, võ trang đầy đru, dường như đang chờ đợi gì đó.
Khi Trần Tiểu Cửu và Độc Hoàng trở về, Khang Thiết cũng vừa lúc về tới, trên người còn vương lại một cỗ sát khí nồng đậm – tình hình này có thể đoán được, Khang Thiết nhất định vừa giết người trở về.
Diệp Ngâm Phong, Độc Hoàng, Tiểu Cửu, Khang Thiết cùng tiến vào đại sảnh.
Diệp Ngâm Phong híp mắt, hướng Khang Thiết hỏi:
- Sư huynh, xử lý sạch sẽ không?
Khang Thiết gật đầu nói:
- Đều đã giết rồi, nhổ cỏ tận gốc!
Tiểu Cửu vẫn chưa nói với Diệp Ngâm Phong mối quan hệ giữa Khang Thiết và Hoàng thượng – chỉ cần Diệp Ngâm Phong không có tâm làm phản, Khang Thiết vĩnh viễn một lòng trung thành với Diệp Ngâm Phong.
- Đều … đều giết?
Trần Tiểu Cửu sửng sốt, ánh mắt nhìn Khang Thiết có chút không đành lòng.
Diệp Ngâm Phong cười nói:
- Nhị đệ chớ không đành lòng, hai tên khốn kiếp này không có gì tốt cả, sau lưng làm ra bao việc tán tận lương tâ. Giết bọn chúng chính là diệt trừ cái ác, là tạo phúc cho bá tánh.
Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ gật đầu, hắn cũng không đau lòng cho hai tên tham quan này, mà thấy có lỗi với người nhà của bọn chúng, nhưng đều bị giết sạch rồi.
Sớm biết sự tình như vậy, toàn bộ mọi việc tự mình xử lý tốt hơn…
Khang Thiết nhìn ra Trần Tiểu Cửu không hài lòng, mũi không khỏi co quắp, ngượng ngùng cười nói:
- Trần công tử, ta … ta lần sau sẽ chú ý, ngươi cũng biết, ta giết người đã quen, thuận tay liền …
Trần Tiểu Cửu phất tay đánh gãy lời của gã…, chỉ vào tên người nước ngoài đang hôn mê bất tỉnh, nói với Diệp Ngâm Phong:
- Đem tên này nhốt lại, không cho người ngoài tiếp cận. Nói chuyện với y, chỉ cần y không đói khát chết, về sau sẽ có lúc cần dùng đến.
Diệp Ngâm Phong vội vã dặn dò Khang Thiết đem người nhốt xuống.
Trần Tiểu Cửu quay sang Diệp Ngâm Phong nói:
- Ta hôm nay ở lại đây, giúp ta lấy nước, ta muốn tắm rửa, tên người Tây này làm ta nhức đầu.
Nói rồi quay sang Độc Hoàng trêu đùa:
- Độc Hoàng tỷ tỷ có tắm không? Bằng không … chúng ta cùng nhau tắm?
- Được, chỉ sợ ngươi không dám!
Độc Hoàng tuy rằng thoạt nhìn quyến rũ như tiên, nhưng khí cốt lại như thục nữ chín chắn, thế nào lại sợ sự khiêu khích của Tiểu Cửu?
Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng cười nói:
- Tâm ý của Độc Hoàng tỷ tỷ thật tốt, bất quá hôm nay trên người ta rất hôi, chỉ e sẽ vương sang người tỷ, đường đột tới giai nhân, hôm khác…. Hôm khác chúng ta nhất định cùng tắm uyên ương.
Hắn vừa nói, vừa chạy khỏi đại sảnh.
Độc Hoàng hai má ửng đỏ, cười khanh khách quyến rũ, nhìn bộ dạng chạy trối chết của Tiểu Cửu, u oán nói:
- Dám nói không dám làm, đồ nhát gan, vừa rồi sự dũng cảm vứt đâu hết rồi?
Trần Tiểu Cửu muốn ở Diệp phủ nghỉ ngơi suy ngẫm rõ ràng, Diệp Ngâm Phong dùng đầu gối nghĩ, cũng có thể hiểu được tâm tư xấu xa của hắn.
Mấy nha hoàn đem thùng nước tới, đổ đầy nước âm, một đám thướt tha đi tới, muốn hầu hạ Tiểu Cửu tắm rửa.
Tiểu Cửu đem các nàng đuổi hết, mới lột sạch quần áo, nhảy vào trong thùng nước.
Hơi nóng dâng lên, một cỗ thoải mái từ trong lòng hắn trào dâng.
Cọt kẹt…
Cửa phòng đúng như dự liệu được mở ra, Trần Tiểu Cửu cũng không quay đầu lại, cười hì hì nói:
- Nguyệt nương, đã trễ thế này, nàng còn tới đây làm gì?
Trần Tiểu Cửu vờ vịt bày ra bộ dạng chính khí, lại phát hiện đôi tay nhu mềm nhỏ bé của Nguyệt Nương đã rời khỏi mặt nước, chậm rãi di động trên ngực hắn, bên trong truyền đến giọng nói thánh thót quyến rũ:
- Giả bộ chính nhân quân tử cho ai xem?
Trần Tiểu Cửu ngoái đầu nhìn đôi mắt hờn dỗi và vui thích của Nguyệt Nương, mắt cười nói:
- Nguyệt Nương cũng tới tắm sao, ta cũng chưa từng tắm uyên ương đâu.
Việc này… không được?
Nàng mặt đỏ bừng, hơi do dự đã bị Tiểu Cửu ôm eo mềm mại mạnh mẽ kéo vào trong thùng nước, bàn tay to linh hoạt tham tiến vào trong quần áo, vuốt ve bộ ngực sữa đầy đặn, tham lam cười nói:
- Vẫn cứ lớn như vậy!
- Ai nha, Tiểu Cửu thật đáng ghét…
Sáng sớm hôm sau, hai mạng người nổi trên mặt nước.
Việc hai tên phiên dịch của Lễ Bộ bị giết, sáng sớm hôm sau liền truyền khắp Lễ Bộ, liền đó lan rộng khắp cả truyền đình.
Đường đường là mệnh quan triều đình, tại sao lại bị tắm máu như vậy?
Khanh Trịnh Bình của Đại Lý Tự nhanh chóng tra án, nhưng vẫn chưa tìm được dấu vết nào!
Càng khiến người ta kinh ngạc là, trong dịch quan cũng xảy ra án mạng bốn gã phiên dịch bị giết, một gã phiên dịch mất tích.
Nhưng đáng cười chính là, bởi vì phiên dịch tên thì chết, tên thì mất tích, thời điểm đám người nước ngoài hướng Tử Cấm vệ báo án, tốn sức rống gào, vẫn không biểu đạt được rõ ràng những liên quan trong đó. Bởi vậy có thể thấy, sự kết nối quan trọng đến như thế nào.
Đến cuối cùng, vẫn là do Fack tự mình tiến đến Tử Cấm Vệ nhìn thi thể, mới hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tiêu Thừa tướng, Viên Hải dẫn tất cả quan viên lớn nhỏ, cũng tiến tới an ủi – kỳ thật an ủi là giả, muốn hôm nay đem việc buôn bán đạt thành mới là chuyện chính.
Vài tên người nước ngoài chết, có cái gì lớn lao hay sao?
Nhưng khi bọn họ tới đây, mới phát hiện tính chất nghiêm trọng của vấn đề, đám người chết và mất tích này, vừa vặn chính là năm tên phiên dịch tiếng Hán.
Hiện tại phiên dịch chết rồi, đôi bên ngay cả nói đều không thể hiểu, còn nói gì đến hợp tác làm ăn.
Tiêu Thừa tướng giận dữ, trút giận lên Viên Hải, bắt hắn phải từ trong Lễ Bộ tìm ra hai tên phiên dịch tiếng nước ngoài đến.
Viên Hải hoảng hồn, ngượng ngùng nói:
- Thừa tướng đại nhân, hai tên phiên dịch đó, người rạng sáng này chết, chính là hai tên phiên dịch đó…
- Ngươi … ngươi nói cái gì?
Tiêu Thừa tướng tức giận đến mặt đỏ tai hồng, đạp Viên Hải một cước thật mạnh, nổi giận quát:
- Lập tức tìm phiên dịch cho ta, nếu không tìm được, ngươi… ngươi xách đầu tới gặp ta.
Viên Hải biết rõ không có khả năng, lúc này cũng không dám chọc giận Tiêu Thừa tướng, vội vàng cút khỏi dịch quán.
Tiêu Thừa tướng ổn định ép chính mình tỉnh táo, lại hướng Fack lộ ra bộ mặt tươi cười an ủi, nhưng trong lòng kinh nghi bất định!
Lão giờ phút này, đã có thể đoán được, hai vụ án giết người cùng phát sinh trong một đêm, người chết lại đều là phiên dịch tiếng nước ngoài, chuyện này không đúng dịp như vậy chứ? Nhất định là có người cố ý mưu sát!
Kẻ đứng sau lưng sai khiến là ai? Vì sao không muốn ta thúc đẩy việc liên kết này? Chẳng lẽ có lợi ích gì tranh giành sao? Tiêu Thừa tướng căng óc suy nghĩ, rơi vào trầm tư.
Fack càng thấy đau buồn thúc giục, việc này do e ngại phiên dịch không đủ, bởi vậy gã mới đem theo 05 tên tiến vào Đại Yến.
Mà hiện giờ, năm tên phiên dịch trong một đêm chết mất bốn, một mất tích. Trong nháy mắt đại kế buôn bán của gã bị đứt đoạn rồi.
Lúc này Fack cảm thấy mình chính là điếc, mù, câm, khỏi bàn tới việc làm ăn. Ngay cả cơm, ngủ cũng trở thành vấn đề rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Fack dấy lên một trận lạnh lẽo!
Tiêu Thừa tướng đợi tới giữa trưa, Viên Hải mới chổng mông chạy trở lại, nhưng tin tức mang về vẫn là không tìm được phiên dịch nào.
Tiêu Thừa tướng biết ở trong này khổ đợi cũng không làm được việc gì. Việc cấp bách trước mắt phải tìm được phiên dịch.
Lão vỗ vỗ bả vai Fack, dùng phương pháp kết nối duy nhất để an ủi y, sau đó, vội vã rời khỏi dịch quán.
Buổi tối, Diệp Ngâm Phong về đến nhà, liền đem chuyện Thiên Vũ nói cho Tiểu Cửu nghe. Sau khi nghe xong, hết thảy quả nhiên đều nằm trong dự đoán của hắn. Trong lòng có chút thỏa mãn.
- Tiểu Cửu, ngươi tính toán khi nào thì lộ mặt?
Diệp Ngâm Phong hỏi.
Trần Tiểu Cửu trầm ngâm một lát, cười nói:
- Hai ngày sau, để cho họ Tiêu và Fack kia hai ngày, làm cho bọn chúng ý thức được tính chất nghiêm trọng của vẫn đề, như vậy càng thêm coi trọng ta.
Thời gian hai ngày, Tiêu Thừa tướng cùng một loạt quan viên, đem bố cáo tuyển người dán khắp kinh thành.
Bốn phía treo giải thưởng, bất luận là sĩ nông công thương, chỉ cần hiểu được tiếng nước ngoài, liền được trọng dụng, muốn quan cho quan, muốn tiền được tiền. Cho dù thế nào cũng được như ý.
Nhưng hai ngày trôi qua, tuy rằng người vây xem thông cáo thật đông, tin tức cũng truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, nhưng không có ai tới yết bảng.
Sự thật xảy ra trước mắt, bách tính ở kinh thành, ai có thể xuất hành vượt biển du ngoạn tới đảo cách ngàn dặm ở châu Âu đây?
Ở trong mắt dân chúng, đám người châu Âu mắt xanh mũi lõ chính là quái vật kỳ dị…
Tiêu Thừa tướng và Fack hoàn toàn lâm vào tuyệt cảnh.
Sáng ngày thứ ba, Tiêu Thừa tướng tinh thần uể oải đi vào dịch quán, Fack tinh thần cũng như vậy đang ngồi một chỗ, chỉ có điều gần trong gang tấc, nhưng không cách nào hiểu được nhau.
Trong thiên hạ, còn việc gì so với việc này đau buồn hơn?
Đang trong lúc sầu khổ, chợt nghe Adrian chạy vào, trong tay cầm một phong thư, trên mặt nghi hoặc nồng đậm.
Adrian đưa thư cho Fack, lại nói ra thứ ngôn ngữ Tiêu Thừa tướng nghe không hiểu chút gì.
Fack nhíu mi, nửa tin nửa ngờ, đem phong thư mở ra, chỉ nhìn thấy trước mặt lưu loát, tràn ngập tiếng nước ngoài, câu đề tặng là ba chữ Hán duy nhất y không biết: Trần Tiểu Cửu.
Fack cươi ha hả, hưng phấn nhảy dựng lên, chỉ vào ba chữ tiếng Hán không hiểu kia, hét lớn với Tiêu Thừa tướng:
- Người này là ai? Người này là ai?
Ba ngày sau, Trần Tiểu Cửu đang ở trong nhà cùng Đan Nhi chơi đùa, hắn tai thính mắt tinh, liền nghe trước cửa có tiếng xe ngựa dừng chân, trong lòng hết sức tò mò.
Chợt thấy Song Nhi liền đó chạy lại, cười tươi như hoa, ôm cánh tay hắn kéo ra ngoài, híp mí cười nói:
- Tiểu Cửu ca, có kinh hỉ nha! Huynh nhanh đi theo muội ra ngoài.
- Ôi chao, sáng sớm ra, lấy đâu ra nhiều niềm vui bất ngờ như vậy?
Trần Tiểu Cửu bị Song Nhi kéo tới cửa, vẻ mặt mờ mịt, khi thấy một gã lạnh lùng diễm lệ từ trên xe ngựa đi xuống, hai mắt không khỏi mở to, hưng phấn đi lên, ôm lấy nữ nhân diễm lệ kia, lại hôn tới, kêu rên ầm ĩ:
- Mị nhi, sao nàng lại tới đây? Ha ha… Nàng có phải nhớ ta rồi hay không? Cũng không báo trước cho ta một tiếng.
- Ai nhớ chàng? Đừng… đừng ở bên ngoài hôn ta, bị người ta thấy được, ta làm sao chịu nổi? Thì ra chàng có thể làm ra những chuyện hoang đường như vậy.
Chu Mị Nhi bị Tiểu Cửu hôn khiến trong lòng lửa nóng, muốn đem hắn đẩy ra, nhưng lại luyến tiếc, đành theo đó dựa vào lồng ngực của hắn, dùng bàn tay nhỏ bé chống đỡ hắn tiếp cận tới mặt, gắt giọng:
- Ta là tới đây bắt gian, làm sao có thể báo trước cho ngươi chứ?
- Bắt gian? Mị nhi, lời này từ đâu ra?
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt kinh ngạc.
Mị nhi chỉ Đan Nhi đang ngửa mặt nhìn trời, sẵng giọng:
- Đan Nhi viết thư cho ta, nói ngươi thông đồng với Lý Nhạc Thanh? Không dám mang nàng ta về nhà, lại đem nàng ta tới Diệp phủ rồi hả? Nhàn rỗi không có chuyện gì muốn đi chơi đùa, ngươi dám nói không có chuyện này sao?
- Mị nhi, nào có chuyện này? Nàng đừng nghe Đan nhi nói bậy bạ! Người ta chính là nha hoàn nấu thuốc ở Diệp phủ, cùng ta không có nửa điểm quan hệ.
Trần Tiểu Cửu hung hăng trợn mắt liếc Đan Nhi một cái, lặng yên không tiếng động dùng khẩu hình môi nói với nàng:
- Xem đêm nay ta trừng trị nàng thế nào?
- Bại hoại, còn muốn trừng trị ta sao?
Đan Nhi xông lại tức giận trùng trùng đẩy Tiểu Cửu một phen, kéo cánh tay Mị nhi, gắt giọng nói:
- Mị nhi tỷ tỷ, ta mới không lừa tỷ đâu! Tiểu Cửu không có việc gì chạy đến Diệp phủ ở mấy ngày, ta không tin trong nhà có lão bà thơm ngát hắn không ôm ngủ, chẳng lẽ đi Diệp phủ cô đơn để nghỉ ngơi? Ngươi muốn lừa quỷ sao?
Không thể không nói, Đan Nhi cô gái nhỏ này rất thông minh!
Trần Tiểu Cửu cười lại đem Mị nhi kéo lại, ngượng ngập cười nói với Đan Nhi:
- Đêm nay ta không ức hiếp nàng, ta nhất định ức hiếp Mi nhi đấy.
Nói chuyện cũng không để ý tới vẻ mặt của Chu Mị Nhi, liền ôm nàng vọt vào trong phòng ngủ.
Song Nhi nhìn Tiểu cửu vội vã lao đi, nghiêng mặt, kinh ngạc nói:
- Tiểu Cửu làm gì vậy? Vội vã như thế?
Đan Nhi tức giận đến trợn mắt:
- Hắn còn có thể làm gì? Giữa thanh thiên bạch nhật. Quá dâm!
Trần Tiểu Cửu ôm Mị nhi vào phòng ngủ, quay người chốt cửa, đem nàng đặt lên trên giường, mê mẩn đè lên người nàng, gõ vào trán nàng hỏi:
- Mị nhi, nàng có nhớ ta không?
Mi nhi ngửi được mùi hương quen thuộc trên người Tiểu Cửu, tim đập loạn nhịp, ôm cổ hắn, nhắm mắt lại hờn dỗi:
- Chàng còn biết hỏi sao! Chán ghét chết rồi…
- Vậy là trong lòng nàng nhớ ta? Hay là … nơi này nhớ ta?
Bàn tay to của hắn trượt xuống bụng nàng, lại chạy vòng quanh đùi nàng.
Mị nhi đỏ mặt, nũng nịu hôn Tiểu Cửu, cọ cọ cằm hắn:
- Nhớ! Đều nhớ…
Trần Tiểu Cửu đắc ý cười to, bàn tay linh hoạt cởi bỏ quần áo của nàng, liền lộ ra một khối xinh đẹp mị hoặc, thân thể mềm mại áo ngực nhỏ xinh đẹp, hắn vươn người nhào tới.
Chỉ chốc lát, trong phòng vang lên âm thanh ư …a …mê hồn đoạt phách.
Sau nửa canh giờ, đôi mắt Mị nhi quyến rũ mê ly, vẻ mặt thỏa mãn ghé vào trên người Tiểu Cửu, tay nhỏ bé ở trên lồng ngực vẽ loạn vài vòng, yêu kiều nhẹ nhàng nói:
- Chàng vẫn háo sắc như vậy, cũng không biết thương hương tiếc ngọc, làm đau ta.
Trần Tiểu Cửu thần sắc mê mẩn nói:
- Là ta càng lúc càng thêm lớn mạnh, Mị nhi càng ngày càng chặt chẽ mới đúng.
- À! Mị nhi, nàng tới kinh thành làm gi? Cũng không phải vì nhớ ta mà tới chứ? Hay tới bắt gian thật sao? Nàng chắc còn có nguyên nhân gì khác chứ!
Còn không phải đều vì chàng sao?
Chu Mị Nhi kiều oán nói:
- Ta tuy nhớ chàng, nhưng mới vài ngày như vậy, thế nào cũng có thể nhịn được. Nhưng ca ca truyền tin đến, nói chàng cần số lượng lớn tơ lụa, đồ sứ, có chỗ trọng dụng. Ta lo lắng, đành tự mình đi tđến, cũng thuận tiện hỏi nguyên nhân rõ ràng.
- Những chuyện trong nhà, đều hiểu rõ ràng sao?
Trần Tiểu Cửu vuốt tóc nàng, mỉm cười hỏi.
Chu Mị Nhi nói:
- Tiểu Đường muội muội tài giỏi vô cùng, mọi chuyện cần thiết đều có thể dạy nàng xử lý đó.
Hai người đang trò chuyện, liền nghe Song Nhi gõ cửa, e thẹn dịu dàng nói:
- Tiểu Cửu ca, Mị nhi tỷ tỷ, các người… xong chưa? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Mị nhi xấu hổ chui vào trong chăn, che đầu lại, dùng sức ngắt thịt nơi thắt lưng của Tiểu Cửu, u oán nói:
- Đều tại chàng, ta thật sự không còn mặt mũi nhìn người khác.
Trần Tiểu Cửu lười biếng đáp lại:
- Song Nhi, có chuyện gì vậy? Ta cùng Mị nhi còn chưa xong.
- Ta biết ngay vẫn chưa thể xong mà!
Song Nhi cười khanh khách, do dự một chút mới nói:
- Vốn ta cũng không muốn quấy rầy chuyện tốt của hai người, nhưng Viên Hải của Lễ Bộ đã tới, đang chờ ở đại sảnh muốn gặp Tiểu Cửu ca. Ta không biết có chuyện gì, cho nên…
Trần Tiểu Cửu do dự một chút, mới hỏi:
- Viên Hải đi một mình sao?
- Chỉ có một mình ông ta!
Song Nhi đáp lại.
Trần Tiểu Cửu liền nói:
- Đuổi ông ta đi, có chuyện gì bảo ông ta đến Quốc Tử Giám tìm ta. Nếu ông ta không đi, bảo Đan Nhi thiến ông ta đi.
- A! Ô, được!
Song Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn lên, liền trở về tiễn khách.
Mị nhi khuôn mặt trắng mịn từ trong chăn thò ra, vuốt ngực hắn, hưng phấn nói:
- Tiểu Cửu thật lợi hại, ngay cả đại quan Lễ Bộ cũng dám thiến sao?
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Nàng không hiểu, tên nhãi này một mình tới, điều kiện xuất ra quá nhỏ, không lọt được vào mắt ta, chỉ có chờ cá lớn mắc câu mới được.
Mị nhi bỡn cợt cười:
- Chàng vẫn giả dối như vậy đi.
- Ta không chỉ giả dối như vậy, ta còn trở nên rất cường tráng nha.
Trần Tiểu Cửu cười ha hả, vươn người đánh tiếp, lại đem Mị nhi đặt dưới thân mình.
- Viên đại nhân, tướng công nhà ta nói, hiện tại không tiện gặp ngài. Có chuyện gì, ngài tới Quốc Tử Giám tìm chàng, hiện tại mời ngài trở về.
Song Nhi bất kể đối với ai, đều ôn nhu khách khí như vậy.
- Cái gì? Trần Tiểu Cửu không ngờ không đến gặp ta? Ta đường đường là lễ Bộ thượng thư, hắn thật kiêu ngạo, dám mạo phạm tới ta, ta…
Viên Hải tức giận vỗ bàn, bày ra quan uy.
Tuy nhiên lời còn chưa nói hết, liền nghe "vù" một tiếng, một thanh kiếm sắc mang theo hàn quang, lướt qua đỉnh đầu, xuyên qua mũ quan của y ổn định gắn lên tường.
Đan Nhi hiện ra bóng dáng lạnh lùng diễm lệ bước ra trước mặt Viên Hải, rành rọt từng chữ:
- Ngươi là cái thứ gì? Nhà ta cũng không lưu lại ngươi. Cút ngay, ngươi lập tức cút ngay, bằng không ta lập tức thiến ngươi.
- Ai nha! Đừng… đừng giết ta!
Viên Hải cũng không dám đùa giỡn với uy phong đại nhân. Mũ quan cũng không cần, thân mình run rẩy xoay người chạy khỏi sảnh, lên kiệu trong lòng run sợ rời đi.
Ngồi trong kiệu vẫn còn nghĩ ngợi, người phụ nữ này ban đầu ôn nhu đáng yêu như vậy, thế nào đột nhiên lại biến thành Sát thần?
Viên Hải sao nghĩ được đó là chị em song sinh, hình dạng giống nhau nhưng tính cách hoàn toàn trái ngược.
Trần Tiểu Cửu bày ra uy phong, cũng không phải chỉ muốn ức hiếp Viên Hải, ngược lại hắn muốn cho Thừa tướng xem.
Hắn muốn Tiêu Thừa tướng hiểu, mình không phải kẻ dễ dàng đi vào khuôn khổ, điều kiện trao đổi, nếu có thể thỏa mãn tâm ý hắn mới được.
Buổi sáng thứ hai, Tiêu Thừa tướng quả nhiên xuất hiện tại Quốc Tử Giám, Viên Hải giống như gặp cảnh khốn cùng, đi theo hầu bên cạnh Tiêu Thừa tướng.
Trần Tiểu Cửu biết Tiêu Thừa tướng tới "tặng lễ" liền không tiếp tục trì hoãn nữa.
Đưa Tiêu Thừa tướng mời tới phòng, hắn cười nói:
- Tiêu Thừa tướng đại giá quang lâm, rốt cuộc có chuyện gì quan trọng vậy?
Hắn tuyệt không liếc mắt qua Viên Hải một cái, cũng không mời y ngồi, quả thực coi y giống như không khí.
Viên Hải mặt lạnh, hừ giọng nói:
- Trần Tiểu Cửu, ngươi không phải muốn tiến vào Lễ Bộ sao? Ta hiện tại cho ngươi một cơ hội, hiện tại Lễ Bộ đang thiếu một người thông dịch, nể mặt mũi Tiêu Thừa tướng, ngươi muốn đến liền đến, ta giữ ngươi lại, nếu không muốn đến…
- Không biết xấy hổ.
Trần Tiểu Cửu nghe được nổi giận, tiến lên một cước đem Viên Hải đá ngã ra đất, mặt lạnh, chỉ thẳng vào y gằn giọng:
- Cút, lập tức cút xa một chút, đừng để ta nhìn thấy ngươi. Nếu không, đừng trách ta làm ra việc gì quá hạn với ngươi.
- Tiêu Thừa tướng, ngài xem… Hắn dám công nhiên tấn công mệnh quan triều đình…
Viên Hải đứng lên, gương mặt ục ịch bị cào xước, trông thực đáng thương.
- Cút! Cút cho ta!
Tiêu Thừa tướng trong lòng giận dữ, đem Viên Hải mắng không thôi.
Trong lòng bi ai nghĩ tên này thật là bùn lầy mục nát mong gì đỡ được tường rào sắc bén, khinh địch như vậy đã chọc giận đến Trần Tiểu Cửu, tiến tới động động thủ vào hắn.
Đây là Tiểu Cửu bày ra uy thế phủ đầu, lấy quyết tâm này đổi lấy lợi ích lớn hơn.
Tiêu Thừa tướng tính toán một lát, mới nói:
- Trần công tử, Viên đại nhân vừa rồi hơi lỗ mãng rồi, tuy nhiên, hiện tại triều đình quả thật cần thông dịch kết nối với người nước ngoài, không biết Trần công tử có thể góp sức không? Cũng là vì triều đình lập thêm nhiều công huân, cái đó… Về phần an toàn của ngươi, bản tướng có thể phái cao thủ bảo vệ ngươi, tính mạng không cần lo nghĩ.
Trần Tiểu Cửu khoát tay áo, lắc đầu nói:
- Tiêu đại nhân rõ ràng vẫn vì chuyện này mà đến, việc này… Ta là người thoải mái, sẽ không luồn cúi quanh co, liền nói thẳng với ngài.
Tiêu Thừa tướng mày nhíu chặt: Lão thề, cuộc đời lão lời này là lời giả dối nhất mà lão nghe được.
Trần Tiểu Cửu ngồi xuống, thảnh thơi vắt chéo chân, tùy ý nói:
- Bởi vì cái gọi là ngồi ở vị trí nào thì suy nghĩ việc của vị trí đó. Chuyện giao dịch cùng người nước ngoài, toàn quyền nằm trong sự quản hạt của Lễ Bộ, ta thân là một học sĩ của Quốc Tử Giám, sao có thể nhúng tay vào chuyện của Lễ Bộ? Đây chẳng phải không trâu bắt chó đi cày, chen ngang vào việc của người khác sao?
- Lại nói Viên Hải kiêu ngạo như vậy, có lẽ là kiêu ngạo từ trong máu. Chuyện này trong mắt y vốn nhỏ như con kiến, không đáng để lo nghĩ, trái lại Tiêu Thừa tướng cũng quá mức yêu thích rồi.
Tiêu Thừa tướng cũng biết Tiểu Cửu sẽ há mồm sư tử nói câu "ngồi ở vị trí nào thì suy nghĩ việc của vị trí đó" hoàn toàn là để cho mình nghe.
Ẩn ý trong đó, hắn vừa muốn có thân phận, danh chính ngôn thuận tiến vào Lễ Bộ, yêu cầu chức quan lại không thể thấp hơn – nguyên nhân một cước đã đem Viên Hải, bởi chức quan Viên Hải cấp cho hắn quá nhỏ, không lọt vào pháp nhãn của hắn?
Tiêu Thừa tướng do dự, ẩn ý dò xét:
- Trần công tử, Lễ Bộ hiện tại thật ra khuyết một chức Lễ Bộ phó Thị lang, Trần công tử đại tài, vừa lúc nhậm chức đi.
Trần Tiểu Cửu vẫn một bộ dạng thản nhiên, cười hì hì nói:
- Ta cuộc đời không thích chức vị, nhưng cái không thích nhất cũng là một chức quan phía trước có thêm chữ "Phó", ha ha…. Tiêu Thừa tướng, ngài đây là ép buộc ta, ta khó có thể tòng mệnh!
Tiêu Thừa tướng rốt cuộc hiểu được tâm tư của hắn: thằng nhãi này, quả nhiên là tên khốn kiếp ăn tươi nuốt sống!
Lão nhìn Tiểu Cửu vẻ mặt mây trôi nước chảy, cũng biết chính mình đã bị Trần Tiểu Cửu phá ra điểm mấu chốt, trong lòng buồn bã mất mát, bất đắc dĩ gật đầu, mất tinh thần nói:
- Ta nhớ Lễ Bộ thị lang Quách Thanh, vì lý do sức khỏe đã cáo quan ba lượt, muốn cáo lão hồi hương nhưng chưa lựa chọn được người kế nhiệm thích hợp. Bởi vậy đều bị Hoàng thượng, ta cùng Diệp đại nhân phủ quyết.
- Hiện tại có Trần công tử thanh niên tài tuấn gia nhập Lễ Bộ, ta nghĩ Quách đại nhân rốt cuộc có thể được như ý nguyện, có thế cáo lão hồi hương rồi.
Quách Thanh, cũng là người tin tưởng ủng hộ Tiêu Thừa tướng, đem ông ta cáo lão hồi hương, chắc hẳn lão Tiêu sẽ đau lòng mấy ngày?
Trần Tiểu Cửu trong lòng âm thầm đắc ý, nhưng không thể hiện ra ngoài mặt, chỉ thở dài, khó xử nói:
- Tiêu đại nhân nâng đỡ như vậy, Trần mỗ chỉ có thể thuận theo yêu cầu của ngài. Ai… Thật tâm ta vẫn không muốn làm quan!