- Có chuyện gì thì mau nói ra đi, đừng quanh co nữa, bản cô nương ta không có nhiều nhẫn nại đâu, ngươi nói không hợp ý ta thì đừng trách cây roi này vô tình.
Cái con mụ này, đúng là loại không biết lý lẽ gì cả, hắn lòng vòng nói:
- Đó chẳng phải là Chu gia có ý muốn mở một thanh lâu đó sao, sai ta đến đây để thám thính tình hình, nếu không bản công tử trong sạch chính trực như ta làm sao lui tới những nơi dơ bẩn này được chứ?
Hắn diễn rất đạt, trong lời nói dường như không có chút gì giả tạo vậy.
- Chu gia muốn mở một thanh lâu sao?
Những tiếng roi vút của Đan Nhi càng đinh tai hơn, mặt vẻ hoài nghi nói:
- Cái tên nhãi nhà ngươi đừng có giỡn mặt nữa, ta không đùa cợt với ngươi đâu, nếu ngươi dám lừa gạt ta, đừng trách chiếc roi này không có mắt đó.
Trần Băng thấy Đan Nhi vung chiếc roi lên để thị uy, hai chân cứ run rẩy trong vô thức, hài, gặp phải ả chị vợ chẳng biết lý lẽ gì thế này quả thật là không biết phải làm thế nào, mà hắn cũng chẳng thể nào có thể phản kháng nổi nữa.
- Đan Nhi, đó chính là điều nàng không biết đó, đừng nóng vội, nàng cứ từ từ mà nghe ta nói cho mà nghe.
Trần Băng hắng giọng nói.
Hắn rất biết cách đối phó với những người như Đan Nhi, diễn kịch nhất định phải diễn hoàn hảo không để lộ ra sự giả tạo nào cả.
Hắn cảm thấy bình tĩnh hơn rồi khẽ nói:
- Chu gia sớm đã có ý định cướp chiến mánh béo bở như thanh lâu này rồi, nhưng lại ngại thế lực quá to lớn của Phan gia, sẽ bị thế lực mạnh mẽ của Phan gia chơi lại, thứ hai nữa là vì không có kinh nghiệm kinh doanh thanh lâu, cứ vội vàng kinh doanh, chỉ thiệt thân và mất uy tín mà thôi. Thứ ba là vì không tìm được nhân tài để kinh doanh thanh lâu, do ban nguyên nhân chính này mà Chu gia mới chưa dám ra tay để thực hiện mục đích đó thôi. Đương nhiên, nguyên nhân thứ ba vẫn là nhân tố quan trọng nhất.
- Chế cũng thật hay đó, ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi sao?
Đan Nhi bĩu môi cười lạnh lùng nói:
- Chu gia tấn công vào lĩnh vực thanh lâu, thì có liên quan chó gì tới ngươi chứ? Và cũng có liên can gì tới ả kỹ nữ kia chứ?
- Đàn bà đầu chỉ để mọc tóc thôi, kiến thức cũng... cũng chỉ như vậy thôi!
Trần Băng nghĩ tới tính tình nóng nảy của Đan Nhi nên chỉ dám nói vậy thôi, rồi lại có chút tự tin nói:
- Ta chính là nhân tài mà Lão phu nhân đã khổ tâm tìm kiếm để hoàn thành nhiệm vụ, nếu không sao ta lại thay Lão phu nhân nắm chức tam đại chưởng quầy ở phân viện thành tây chứ? Đây đều là những điều cơ mật trong kinh doanh, nên không thển ói cho người khác nghe được, nhưng Đan Nhi, nàng cũng không phải là người ngoài, nói cho nàng nghe cũng chẳng vấn đề gì, nhưng nàng đừng nói điều này ra bên ngoài đó nhé, nếu không Lão phu nhân sẽ không tha cho ta đâu.
Trần Băng nói như kiểu đang muốn lấy lòng.
Đan Nhi nghe Trần Băng nói có vẻ có lý, trong lòng quả thật cũng tin vài phần, với bản tính của Lão phu nhân, không biết chừng cũng đã sớm có ý định này rồi, rồi nàng bình thản và nhẹ nhàng nói:
- Cho dù những điều ngươi nói là đúng đi, nhưng vì sao ngươi lại chạy tới khuê phòng của Hồng Hạnh cô nương làm gì chứ? Lại còn để cô ấy hát riêng cho ngươi nghe nữa, chắc chắn ngươi có động cơ gì đó không thể nói cho người khác biết, mau nói ngay, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi đâu.
Trần Băng nghe thấy Đan Nhi cứ mở miệng là nói kỹ nữ, ngậm mồm câu kỹ nữ, đúng là chẳng ra gì, rồi hắn thần bí nói:
- Đan Nhi, nàng không biết rồi, ta đang thám thính mà, Hồng Hạnh cô nương là trụ cột của Túy Hương Lầu này, là hoa khôi của toàn thành Hàng Châu này, danh tính rất vang dội, nếu có thể mua chuộc hoặc thu phục cây đại thụ này, vậy tất nhiên là thu hút vô số danh tiếng, rất có lợi cho Chu gia chúng ta.
- Hoa khôi cái gì, chẳng qua chỉ là một ả kỷ nữa mà thôi, nếu ngươi còn dám nói hai từ hoa khôi nữam thì ta sẽ cắt lưỡi ngươi đó.
- Dạ dạ, Đan Nhi nói rất phải, cô ấy không phải hoa đán, cô ấy chỉ là kỹ nữ thôi!
Trần Băng lau chút mồ hôi trên trán rồi nói:
- Nếu tìm hiểu ả kỹ nữ này, thì tất nhiên không thể giữa chốn đông đúc hành sự được rồi, nếu như vậy Phan gia sẽ không giết ta mới lạ, nàng không đem ta thiến thành thái giám thì Phan gia cũng sẽ cắt hai quả trứng của ta thôi.
Trần Băng thầm lắc đầu, một nàng hoa đán xinh đẹp như vậy, sao lại mở mồm là nói người ta là kỹ nữ, đúng là đàn bà, có ai biết khen ngợi đối thủ đâu.
Đan Nhi nghe xong liền cười ha hả, khuôn mặt có chút ửng đỏ, nhìn vẻ mặt cũng đỡ bớt đáng sợ rồi.
Trần Băng nhìn thấy vẻ tươi cười hi hữu này, thầm nghĩ, cô nàng này cười lên quả là cũng phong tình lắm đó chứ, luận vè mỹ mạo khí chất, thì cô nàng này cũng chẳng thua kém gì bốn vị hoa đán kia đâu, thậm chí có khi còn hơn nữa ý.
Hắn nhìn thoáng qua ánh mắt của Đan Nhi, tiếp tục nói:
- Muốn làm những viejec mà người khác không biết, ma quỷ cũng không hay, nghĩ đi nghĩ lại chỉ còn cách đến khuê phòng của ả kỹ nữ này mới là chuẩn nhất.
- Vì muốn cho Song Nhi có một cuộc sống tốt đẹp hơn, ta cũng nguyện bị người đời che cười nhạo báng, coi như bị người đời sỉ nhục để hoàn thành nhiệm vụ này, chỉ cần được Chu Lão phu nhân trọng dụng, ta có khổ mấy đi chăng nữa thì cũng không thành vấn đề, Đan Nhi, nàng có thể hiểu nổi nỗi khổ tâm của ta không?
Trần Băng diễn kịch quả là tuyệt đỉnh, vẻ mặt tỏ ra trầm tư và than thở.
Đan Nhi thấy vậy cũng đã tin phân nữa rồi, đang định hỏi những điều nghi vấn khác, bỗng nhiên nghe thấy những tiếng bước chân từ bên ngoài truyền tới.
- Là Hồng Hạnh... không, là ả kỹ nữ kia quay về rồi, nàng mau nhảy qua cửa sổ kia đi, ta biết nàng chưa bao giờ đi cổng chính cả.
- Ai nói ta sẽ đi nào?
Đan Nhi mỉm cười, khẽ nhú người bay lên nóc nhà, rồi ẩn núp xong nói:
- Trần Tiểu Cửu, ngươi thành thật một chút cho ta, ta muốn xem xem ngươi và ả kỹ nữ kia có làm những điều gì không phải với Song Nhi hay không?
Lần này thì Trần Băng thực sự ngẩn người ra thật rồi, đôi mắt cứ trợn tròn lên, cá ả Đan Nhi này sao lại thích xem và nghe trộm thế nhỉ, không chỉ nhìn trộm ở nhà, lại còn theo dõi những hành động của ta nữa, rồi lại núp vào một chỗ nào đó theo dõi nhất cử nhất động của ta ở thanh lâu, đúng là không ra thể thống gì cả.
Nếu có một ngày, ta và Song Nhi là người một nhà rồi chắc ả Đan Nhi này sẽ không nhìn trộm nữa đâu nhỉ? Nếu lúc đó còn nhìn trộm như vậy có quẫn tới mức lao vào cùng hành động nữa không? Nếu được như vậy thì sướng quá chừng rồi, hai cô nàng giống nhau như hai giọt nước, cởi bỏ hết quần áo ra, thì cũng chẳng biết ai là chị vợ ai là vợ mình nữa, hí hí hí.
Bỗng nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, Trần Băng vội vàng khẽ nói:
- Đan Nhi, nàng phải ẩn náu tốt đó nhé, xem chút diễn xuất rồi nhảy đi ra ngoài nhé, ta là một tiểu lang quân chính trực vô tư, không làm chuyện gì có lỗi với Song Nhi đâu.
- Nếu ngươi có ý nghĩ bậy bạ nào, ta sẽ...
Đan Nhi nói xong rồi dùng ta như vẻ cắt cái gì vậy.
- Biết rồi mà, nếu không chẳng phải cắt cu của ta đó sao? Ta biết rồi!
Trần Băng bĩu môi bất đắc dĩ nói.
Tuy Đan Nhi có ý đó, nhưng khi nghe Trần Băng nói ra, mặt bỗng ửng đỏ lên, rồi lại nhớ tới hôm hắn tè vào người mình để lộ ra chim cò vĩ đại kia.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Đan Nhi cũng không dám nói nhiều nữa, nín thở để tránh bị người khác phát hiện.
Trần Băng khẩn trương ngồi nghiêm chỉnh, làm ra bộ dạng một quân tử khiên nhường, để tránh lộ ra tâm ý không hay kia.
Nhưng trong lòng hắn thì lại có một sự tiếc nuối vô hạn, có một con mắt cứ đau đáu ngồi trên nóc nhà nhìn xuống, hắn muốn làm điều gì đó riêng tư cũng khó mà dám thực hiện rồi, nếu mà vớ vẩn chút có khi mất trứng như chơi.
- Tiểu Thúy, các người đều lui xuống đi! không cần phải hầu hạ ta nữa đâu, để ta tiếp riêng Trần công tử là được rồi.
Tiểu nha đầu tên Tiểu Thúy kia cười trộm, rồi dạ một tiếng lui ra.
Trần Băng ngồi trong phòng thầm trách mình mệnh khổ, tâm ý của Hồng Hạnh cô nương đã bộc lộ rõ ràng như vậy rồi, nàng kêu các nha hoàn lui ra hết, chính là muốn có một trận tình cháng ý thiếp với mình đây mà, thậm chí còn có một trận đại chiến chút nữa ý chứ.
Nhưng than cho cái mệnh của mình không được hưởng cái phúc phận đó, chỉ có thể nhìn mà không được sờ vuốt.
Trong lúc hắn đang thở ngắn than dài, gièm cửa được Hồng Hạnh cô nương đẩy ra, một thân hình đầy đặn tuyệt đẹp đang chậm rãi đi tới, trên mặt nở nụ cười nhìn Trần Băng bỗng nhiên ngẩn người nói:
- Hóa ra chàng chính là quái thúc thúc đó sao?