Viên Hải bị Trần Tiểu Cửu vô cớ đánh một đòn phủ đầu, không khỏi gấp đến đầu óc choáng váng.
Y vội vàng quỳ xuống, cũng không kịp lau hết vết máu đang chảy trên mặt, kinh sợ nói:
- Hoàng … hoàng thượng, thần cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm. Tiến vào dịch quán liền bị Fack cùng đám người đó hành hung một trân, đây rõ ràng là người nước ngoài khi dễ ta. Hoàng thượng, người nhất định phải làm chủ cho vi thần, aid a! Đau quá…
- Viên đại nhân vẫn còn diễn khổ nhục kế cùng Hoàng thượng sao? Thân là mệnh quan triều đình, vì sao lưỡng lự, dám làm mà không dám nhận?
Trần Tiểu Cửu cấp hỏa công tâm, sắc mặt đỏ lên, chỉ vào Viên Hải nói với lão Hoàng đế:
- Khởi tấu Hoàng thượng, thần cũng lo đám người Tây dương này gian ngoan bất linh, không nói lễ nghi, nhưng thần sau khi tiến vào nói lý lẽ, mới hiểu được, đây không phải đám thầy tu người Anh làm quá phận.
- Sau đó thần hiểu được chân tướng sự việc là như vậy: Thần cùng Viên đại nhân tới dịch quán, trước khi thần đi ra ngoài Viên đại nhân liền xung phong nhận việc đi tới dịch quán. Khi gặp mặt Fack, thái độ cực kỳ kiêu ngạo, hơn nữa Viên đại nhân không biết từ nơi nào học được một câu tiếng nước ngoài, không ngờ mở miệng liền chửi mẹ nó. Hơn nữa còn mắng tới mười mấy lần, cho dù bị xô đẩy ngã ra đất không dậy nổi vẫn còn chửi.
- Hoàng thượng, Viên đại nhân luôn mồm chửi mẹ nó, Fack đương nhiên không thể buông tha ông ấy, nếu không có đám thị vệ này ra tay cứu Viên đại nhân ra, chỉ e Viên đại nhân sớm đã bị đám người nước ngoài này loạn quyền đánh chết rồi.
Nghe đến đó, Tiêu Thừa tướng, Viên Trác Kiến, Dương Mạc Phong đưa mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi nổi lên nghi hoặc!
Viên Hải là ai, ba người bọn họ lòng dạ biết rõ ràng, thằng nhãi này ngoại trừ nịnh nọt, nịnh hót lấy lòng, chẳng phải là đồ vứt đi sao.
Nửa điểm năng lực đều không có, hơn nữa nhát hơn chuột, sợ bóng sợ gió!
Một tiểu nhân như vậy, sao có được dáng vẻ kiêu ngạo đi nhục mạ người nước ngoài cách xa trùng dương? Trừ phi bảo y ăn được tim gấu gan báo.
Trong giờ phút kỳ quái này, tuyệt đối sự việc không nhỏ chút nào, trong này ắt phải có âm mưu!
Quả nhiên, Viên Hải vội vàng khóc lóc kể lể nói:
- Trần Tiểu Cửu, ngươi dựa vào cái gì mà nói ta chửi mắng người? Ta căn bản không mắng người, ta cũng rất khiêm tốn…
- Ngươi thối lắm!
Trần Tiểu Cửu giận tím mặt, chỉ vào y mà nói:
- Nếu như ngươi không chửi người ta, người ta vì sao đánh ngươi? Nếu ngươi nói đám người nước ngoài đó không nói đạo lý, tự dưng đánh ngươi, vậy tại sao bọn họ không đánh ta? Viên đại nhân có thể đem chuyện này giải thích rõ ràng được không?
Rồi vẻ mặt âm trầm hướng về lão Hoàng đế nói:
- Hoàng thượng, thần đưa đám thị vệ tiến vào dịch quán đến đây, bọn họ nhìn thấy toàn bộ quá trình Viên đại nhân bị đánh, còn cảnh tượng lúc thần tiến vào, mời bọn họ ra đối chất một chút, liền có thể rõ ràng chân tướng sự việc.
Lão Hoàng đế gật đầu, vội vàng tuyên gọi hai thị vệ tiến vào.
Hai thị vệ nhìn những nhân vật quyền quý tập trung trong một phòng này, hơn nữa sắc mặt người nào cũng u ám, sợ tới mức cả người run rẩy.
Trần Tiểu Cửu an ủi:
- Các ngươi không phải sợ, tuy rằng các ngươi nghe không hiểu tiếng nước ngoài, nhưng chỉ cần các ngươi đem sự việc nhìn thấy nói cho Hoàng thượng và các vị đại thần nghe là được, các ngươi nếu dám tùy ý bịa đặt nói dối, cẩn thận cái đầu trên cổ đó.
Hai thị vệ sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, phục quỳ xuống đất, run rẩy đem chân tướng sự việc kể lại toàn bộ.
Trong đó trọng điểm trình bày rõ ràng người nước ngoài đối với Viên đại nhân chân đá tay đám, ghét ác như cừu, đối với Trần Tiểu Cửu thì trò chuyện thản nhiên, trông tựa như bằng hữu. Quả thật nhìn có chút kỳ quái.
Chờ hai gã thị vệ nói xong, Trần Tiểu Cửu dặn dò bọn họ đi xuống mới nói với lão Hoàng đế:
- Hoàng thượng, việc này dĩ nhiên rõ ràng, Fack nếu một mực khinh suất, không nói đạo lý, sao có thể cùng thần thân thiết nói chuyện, biểu thiện thân cận? Nếu không phải Viên đại nhân nhục mạ Fack, sao ông ta có thể mạo hiểm nguy cơ bị mất đầu, đối với Viên đại nhân ra tay xuống lực được?
Trần Tiểu Cửu khôn khóe đưa mắt quét qua khuôn mặt mọi người một lần, cuối cùng dừng lại trên gương mặt sáng quắc của lão Hoàng đế, vang vang nói:
- Khởi tấu Hoàng thượng, mặc dù nói chúng ta là Thiên triều thượng quốc, sản vật phong phú, dân sinh yên vui, đủ hưởng thái bính, so với các quốc gia cường thịnh Tây Dương đếm không hết. Nhưng Đại Yến ta là nước lễ nghi, sao có thể tùy ý nhục mạ nước khác?
- Vả lại hai nước giao bang, bình đẳng là quan trọng nhất. Thử nghĩ nếu lần ức hiếp này khiến người nước ngoài không vui, đám người nước ngoài này trở về Tây Dương, khắp nơi nói Đại Yến ta kiêu ngạo ngang nược, không có đạo lý, vậy còn có người Tây Dương nào dám đến Đại Yến ta kinh doanh, buôn bán? Đây chẳng phải gián tiếp hủy hoại vinh dự của Đại Yến, cản trở các quốc gia phương Tây đến Đại Yến triều bái sao?
Trần Tiểu Cửu lấy nhỏ thấy lớn, chữ chữ như dao, cầm đâm thẳng vào tim của lão Hoàng đế và các đại thần!
Lão Hoàng đế vỗ bàn, nhìn chằm chằm gương mặt đầy máu của Viên Hải, giận tím mặt:
- Viên Hải, bằng chứng như núi, ngươi còn dám chống chế sao? Uổng công trẫm đối với ngươi tín nhiệm, ngươi báo đáp trẫm như vậy sao?
- Hoàng thượng, thần… thần oan uổng quá!
Viên Hải vẫn vô lực khóc than.
Thấy Hoàng thượng nổi giận lôi đình, Viên Hải lại bò tới trước mặt Tiêu thừa tướng, cầu xin tha thứ nói:
- Thừa tướng đại nhân, ngài phải tin tưởng ta, ta có thể nhục mạ người nước ngoài không, còn có Viên đại nhân, nhớ lại chúng ta cũng là cùng họ, ngài cũng giúp ta cầu tình đi, chúng ta cũng không ít lần ở Minh Nguyệt lâu vui hoa ẩm tửu mà…
Viên Hải quýnh lên, đem cả việc vui hoa ẩm tửu ở Minh Nguyệt lâu cũng thống thiết khai ra.
Viên Trác Kiến hoảng sợ, một cước đá vào bụng Viên Hải, khiến y quỳ rạp trên mặt đất nửa ngày không đứng lên được, lạnh mặt nói:
- Công là công, tư là tư, sao có thể lẫn lộn làm một được?
Tiêu thừa tướng đương nhiên biết Viên Hải nhất định bị hàm oan, nhưng lão tin tưởng Viên Hải, không có nghĩa Hoàng thượng, Diệp Ngâm Phong sẽ tin tưởng y.
Hơn nữa, sau khi hiểu rõ tiền căn hậu quả của sự việc, Tiêu thừa tướng cũng sẽ không vì Viên Hải ra mặt nói giúp!
Truy cứu tầng sâu nguyên nhân, vẫn là lấy lợi ích làm đầu!
Bất kể như thế nào, Viên Hải đã đắc tội với người nước ngoài, mà đám người này đang nắm bạc trắng trong tay. So việc này với đám bạc trắng kia, Viên Hải đã không xu dính túi rồi!
Hơn nữa Viên Hải năng lực quá kém, thủ đoạn xử sự bừa bãi, gặp chuyện kích động, vu cáo lung tung, thậm chí cả việc cùng Viên Trác Kiến đi Minh Nguyệt lâu cũng lộ ra, đây tuyệt đối là việc Tiêu thừa tướng, Viên Trác Kiến không thể dễ dàng tha thứ được.
Như vậy ngoại trừ nịnh nọt, ngược lại chỉ là đồ vô dụng, thế nào đáng cho mình ra sức bảo vệ?
Tiêu thừa tướng vẻ mặt âm u lạnh lẽo mà cười, đã quyết định hướng Viên Hải đau lòng hạ sát thủ!
Lão đứng dậy, hướng lão Hoàng đế chắp tay nói:
- Khởi tấu Hoàng thượng, đúng như lời Trần Thị lang nói, cùng việc giao dịch với người nước ngoài, sự tình trọng đại, quan hệ đến vận mệnh trăm năm của Đại Yến, sao có thể coi như không quan trọng được?
Viên Trác Kiến đứng dậy, khom người nói:
- Thần tán thành ý kiến của Tiêu thừa tướng!
- Trần Tiểu Cửu cũng buồn bã nói:
- Thần tán thành!
- Đừng ! Ta bị oan…
Viên Hải vốn muốn Tiêu thừa tướng nhìn rõ mình ra tay cứu mạng, lại không ngờ rằng lão là người đầu tiên cầm dao đâm thẳng vào ngực mình.
Giờ phút này, Viên Hải rốt cuộc ý thức được tính chất nghiêm trọng của sự việc, cũng biết mũ cánh chuồn của mình đã khó giữ được.
Dịch Ngâm Phong lại đứng dậy, hướng lão Hoàng đế bẩm tấu:
- Hoàng thượng, thần có bản tấu.
Lão Hoàng đế lạnh lùng hừ một tiếng:
- Tấu lên.
Diệp Ngâm Phong đưa ra một bản tấu, đưa lên cho Hoàng thượng, âm vang nói:
- Theo thần điều tra nhiều ngày, Viên Hải người này tội danh rất nặng, liên quan đến tham ô, không làm tròn phận sự, dọa nam nạt nữ, lạm sát kẻ vô tội, quan thương câu kết…, chứng cớ rất rõ ràng xác thực, khiến người ta nhìn thấy ghê người, mong Hoàng thượng sớm cho xét xử.
- Hả ? Lạo có việc này sao ?
Lão Hoàng đế cầm bản tấu, liếc nhìn qua, không khỏi giận đến lửa nóng công tâm, ho khan mấy chục cái mới gian nan nhịn xuống.
Ông ta chỉ vào Viên Hải, nói với Diệp Ngâm Phong rành rọt từng chữ một :
- Người tới, đem Viên Hải nhốt vào Đại Lý tự cho ta, nghiêm túc thẩm vấn, bất cứ kẻ nào cũng không được cầu tình.
Diệp Ngâm Phong vội vàng đáp ứng, chia thị vệ đem Viên Hải còn đang kêu rên bắt giam lại.
Cho tới giờ khắc này Tiêu thừa tướng mới hiểu được, hóa ra Diệp Ngâm Phong sớm đã muốn hạ thủ đối với Viên Hải – may mắn vừa rồi mình vẫn còn quyết đoán sáng suốt, không vì tên kia mà biện hộ. Bằng không chẳng phải đã liên lụy đến cả mình rồi sao?
Đối với việc Viên Hải bị bắt, Tiêu thừa tướng cũng không e sợ. Lão là một lão hồ ly, tuyệt đối sẽ không có nhược điểm gì bị Viên Hải nắm trong tay. Bởi vậy bất kể Đại Lý Tự thẩm vấn thế nào, vụ án Viên Hải cũng không liên quan đến trên người lão.
Nhưng, khiến cho Tiêu thừa tướng cảm thấy bị động chính là, Lễ Bộ sau này không còn nằm trong lòng bàn tay của mình – ít nhất là không thể hoàn toàn nắm trong tay nữa.
Mà Diệp Ngâm Phong sở dĩ muốn lật đổ Viên Hải, đương nhiên là muốn bồi dưỡng Trần Tiểu Cửu đưa lên. Hơn nữa nhìn đến trước mắt, Trần Tiểu Cửu thượng vị, đã không cách nào tránh được rồi!
Tiêu thừa tướng đang cân nhắc sự tình, Diệp Ngâm phong quả nhiên xuất thủ đúng như dự liệu của lão.
- Khởi bẩm Hoàng thượng, Lễ Bộ trách nhiệm rất nặng nề, không thể một ngày không có đầu não. Thần xem Trần Tiểu Cửu khiêm cung hữu lễ, năng lực trác tuyệt, tuy rằng kinh nghiệm lý lịch hơi nông, nhưng trung tâm đáng khen ngợi. Hơn nữa lại là môn sinh thiên tử, thần đề cử Trần Tiểu Cửu tiếp nhận vị trí của Viên Hải, đảm nhiệm chức Lễ Bộ thượng thư.
Trần Tiểu Cửu giả dối cười:
- Thần năng lực có hạn, kinh nghiệm nông cạn, Hoàng thượng, người vẫn nên chọn người hiền năng đi.
Tuy rằng cự tuyệt, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười đắc ý.
Hoàng thượng trầm ngâm nửa ngày, lại nhìn Tiêu thừa tướng, Viên Trác Kiến, Dương Mạc Phong dò hỏi:
- Ba vị ái khanh, các ngươi thấy thế nào? Trong lòng có chọn được người nào thích hợp hơn không?
Tiêu thừa tướng sớm nhìn ra ý Hoàng thượng muốn Trần Tiểu Cửu đảm nhiệm Lễ Bộ thượng thư, mặc dù chính mình lá gan lớn hơn nữa, sao dám ra mặt cùng Hoàng thượng chống đối, xé toang mặt nạ chứ?
Hơn nữa Trần Tiểu Cửu năng lực xuất chúng, tài học phi phàm, cộng thêm là môn sinh thiên tử, đỉnh đầu vầng sáng thật nhiều, cũng không có bất kỳ lý do gì ngăn cản hắn thượng vị.
Tiêu thừa tướng và Dương Mạc Phong, Viên Trác Kiến liếc nhau một cái, mới buồn bã nói:
- Trần Tiểu Cửu tài học, năng lực, nhân phẩm đều thật tốt, thần hết lòng đề cử Trần Tiểu Cửu đảm nhiệm chức Lễ Bộ Thượng thư.
Dương Mạc Phong, Viên Trác Kiến giống như thiên lôi chỉ đâu đánh đó của Tiêu thừa tướng, cùng đồng thanh:
- Thần dốc lòng!
Tiêu thừa tướng dừng một chút, lại nói:
- Chỉ có điều sau khi Trần Tiểu Cửu đảm nhiệm Lễ Bộ Thượng thư, sự vụ phức tạp, hao tổn sức lực khó chuyên tâm, cùng việc giao dịch với người nước ngoài, tất nhiên không thể không rõ chi tiết kèm theo, lão thần vì chu toàn, đề nghị mời thêm Dương Ngự sử giúp đỡ Trần Tiểu Cửu xử lý việc này. Hoàng thượng, ý này thế nào?
Lão Hoàng đế lập tức rõ ràng "dụng tâm lương khổ " của Tiêu thừa tướng nhưng ông ta cũng không thèm để ý – chỉ cần Trần Tiểu Cửu có thể nhanh chóng quật khởi, chính là trợ giúp lớn nhất đối với ông ta.
Không cần suy nghĩ, lão Hoàng đế cất cao giọng nói:
- Tiêu ái khanh là lão thành mưu quốc đã nói như vậy, trẫm rất tán thưởng, cứ theo ý tứ của Tiêu ái khanh xử lý đi.
Lại hướng Trần Tiểu Cửu nói:
- Trần ái khanh, từ lúc này, ngươi chính là Lễ Bộ Thượng thư, nhất định phải cẩn thận cùng tôn kính làm hết phận sự, cần cù khiêm tốn, tuyệt đối không được phụ một mối dụng tâm lương khổ của trẫm.
- Tạ long ân Hoàng thượng.
Trần Tiểu Cửu chắp tay, cũng không bởi vì thăng quan mà biểu hiện ra nhiều hưng phấn. Trong mắt hắn, chuyện này là chuyện đương nhiên, có gì mà hưng phấn?
Hắn trộm thấy Dương Mạc Phong ở bên cạnh Tiêu thừa tướng, lại phát hiện gã cũng đang híp mắt, len lén đánh giá hắn!
Hai người liếc nhau, Dương Mạc Phong cuối cùng đối không được ánh mắt sắc bén của Trần Tiểu Cửu, không cam lòng đem ánh mắt dời đi chỗ khác.
Trần Tiểu Cửu nhìn cnahr đó, trong lòng cười khổ: một Viên Hải đi rồi, lại một Dương Mạc Phong tới? Chẳng lẽ các ngươi còn chưa sợ chết sao?