Trần Tiểu Cửu cười đắc ý
- Ta không chỉ biết đến đạn, còn biết cái này gọi là súng, là vũ khí giết người rất tiện lợi, chỉ cần bóp cò, liền có thể giết người khác từ khoảng cách xa, đúng không?
Paco lập tức ngẩn người
- Ngươi rốt cuộc là ai? Người là nhà tiên tri sao? Đại Yến các ngươi cũng có thứ thần kỳ như vậy sao?
Trần Tiểu Cửu khinh thường nói
- Thứ này có cái gì thần kì đâu nào? Ở nước Anh của các ngươi, loại đồ chơi này có đầy đường, ta nói đúng không?
- À? Vị anh hùng này có phải đã từng đến Anh không? Thậm chí đến vũ khí tùy thân của tướng sĩ ngươi cũng biết tường tận? Vậy... vậy chúng ta đều là người một nhà rồi! Kính xin ngươi rộng lượng, buông tha ta được không?
Trần Tiểu Cửu ngay câu đầu tiên đã nói đến mấu chốt là súng, chuyện này chứng tỏ rằng, loại súng ống đạn dược của Tây Dương cũng không phải là điều bí mật gì cả, vật phẩm trân quý lại càng không phải!
Trần Tiểu Cửu lại từng câu từng chữ nói
- Paco tiên sinh, thứ cho ta nói thẳng, loại vũ khí này của các ngươi tuy rằng có thể công kích từ xa, nhưng chỉ là bề ngoài mà thôi, sự thật là, súng của các ngươi không đủ tiên tiến, tầm bắn chỉ có hai mươi trượng, hơn nữa tốc độ bắn lại rất chậm, một viên đạn bắn ra rồi phải rất lâu sau mới bắn tiếp viên đạn thứ hai, nếu các ngươi khai chiến, chắc chắn thứ này sẽ không có tác dụng đâu!
Paco bị sự hiểu biết của Trần Tiểu Cửu làm cho kinh hãi!
Hắn chậm rãi đứng lên, bỗng nhiên thở dài, dùng Hán ngữ trệu trạo nói:
- Vị anh hùng này, ngươi nói rất có lý, ta thật sự không dám giấu diếm, những thứ này chúng ta chỉ kế thừa mà thôi, người chế tạo ra thứ rườm rà này, chính là giáo sư Davis của ta!
- Cái gì? Sư phụ của ngươi? Davis?
Trần Tiểu Cửu không khỏi cảm thấy kinh ngạc, híp mắt nói:
- Paco, đừng nói với ta rằng ngươi là một nhà khoa học, hay là chuyên gia đạn dược nhé.
- Ha ha! Vị anh hùng này, không ngờ ngươi lại gọi ta là nhà khoa học? Ha ha... Tốt lắm! Tốt lắm! Ngươi tuy rằng hung ác, nhưng lại là một người tốt!
Paco bỗng nhiên thở dài, ngồi xổm trong góc tường, nói
- Ta ở Anh bị gọi là dị đoan! Ngươi biết dị đoan là gì không? Chính là thành phần mà Bá tước quyền quý gọi là phần tử phản nghịch! Ngay cả thầy của ta sợ bị liên lụy nên mới đưa ta lên tàu trốn khỏi Anh đấy.
Trần Tiểu Cửu chợt phát hiện thấy mình nhặt được bảo bối – con bà nó, tên râu rậm này lại là nhà khoa học nghiên cứu chế tạo đạn dược.
Tốt lắm! Rất tốt!
Hắn cân nhắc một chút rồi hướng Paco khinh thường nói:
- Ta không tin đâu! Nếu ngươi thật sự là nhà khoa học, sao lại nghèo đến thế này? Nhóm Bá tước quyền quý nước Anh sao lại để cho nhân tài như ngươi ra đi chứ.
Paco bỗng nhiên tức giận, đứng dậy rít gào
- Ngươi câm mồm ngươi có thể nói ta dị đoan, nhưng không được miệt thị nghề nghiệp của ta, ta chính là một nhà khoa học, trình độ khoa học của ta rất cao, so với sư phụ còn cao hơn! Chỉ tiếc ta bị xã hội ruồng bỏ, mới phải trốn ra khỏi Tổ quốc.
Trần Tiểu Cửu kinh ngạc nói
- Ngươi sao lạ bị xã hội ruồng bỏ? Vì sao bị coi là dị đoan?
Paco bỗng nhiên trở nên rất suy sụp, không còn sự điên cuồng như lúc nãy, cúi đầu, không cam lòng nói:
- Ta... ta không thích nữ nhân, ta thích.. thích..
Vẻ mặt Trần Tiểu Cửu kinh ngạc, tiếp lời
- Ngươi thích nam nhân?
Paco gật gật đầu
- Cho nên ta thử tuyên truyền tình yêu đồng tính, cuối cùng bị xem là dị đoan.
Ai nha!
Có thu hoạch lớn nha!
Trần Tiểu Cửu trong đầu có diệu kế, hắn bỗng nhiên thở dài
- Paco tiên sinh, lý tưởng của ngươi thật là vĩ đại, ta vì lý tưởng của ngươi cảm thấy kiêu ngạo thay! Ha ha... Paco tiên sinh, không ngại cùng ngươi nói rõ, ta có bằng hữu, cũng có tâm nguyện giống như ngươi, không bằng ta dẫn bằng hữu của ta đến giới thiệu cho ngươi, để các ngươi cùng lý tưởng mà phấn đấu vì cộng đồng thế nào?
- Cái gì? Ngươi không giết ta sao? Ngươi sẽ giới thiệu cho ta bằng hữu cùng dạng với ta?
Paco kinh ngạc mở to hai mắt, không thể tin được
- Ngươi không có gạt ta chứ? Ngươi là đang nói giỡn với ta phải không?
- Đâu có đâu có!
Trần Tiểu Cửu biết hắn là đồng tính luyến ái, cũng không dám... tiếp cận y nữa, chỉ đứng ở khoảng cách khá xa an ủi
- Paco tiên sinh, ta rất ủng hộ ngươi mang lý tưởng của ngươi tuyên truyền, ngươi nhất định sẽ cùng bằng hữu của ta trở nên thân thiết đấy, ngươi đã là bạn của bằng hữu ta, vậy ta cũng sẽ xem ngươi như bằng hữu, không tàn nhẫn như vậy nữa.
Paco kinh ngạc nói:
- Ngươi... ngươi xem ta như bằng hữu sao?
Trần Tiểu Cửu nói:
- Đó là đương nhiên! Như hiện tại, ngươi không cần phải ở nơi rách nát như nơi đây nữa ta muốn đổi cho ngươi một căn phòng sạch sẽ rộng lớn, lấy đạo đãi khác hoan nghênh ngươi.
Trần Tiểu Cửu vốn còn định dùng vũ lực để bức Paco nói ra tin tức hữu dụng, nhưng khi biết được y là tên đồng tính luyến ái, lại là một nhà khoa học, khiến hắn nghĩ ra vài ý định thú vị.
Trần Tiểu Cửu lại nói:
- Nhưng Paco tiên sinh à, ngươi hiện tại đang là tội nhân ngươi có biết không? Các ngươi tổng cộng năm người thông dịch, hết bốn người là bị bắn chết chỉ mình ngươi mất tích, hiện tại Fack đang nghi ngờ ngươi giết bốn người kia sau đó bỏ trốn đấy!
- Cái gì?
Paco giận tím mặt, quát
- Đây là Fack đang nhục mạ ta, hắn nhất định là bị bọn công tước quý tộc kia sai khiến, muốn diệt trừ ta ở đây, sau đó trở về mà hưởng công, vị anh hùng này xin ngài giơ cao đánh khẽ, ngàn vạn lần đừng giao ta ra cho hắn, nếu không ta cầm chắc cái chết.
Trần Tiểu Cửu cười trộm trong lòng, vội hỏi:
- Yên tâm đi, Paco tiên sinh, ta xem ngươi là bằng hữu thì làm sao có thể giao ngươi ra? Bất quá bọn hắn đang tìm ngươi khắp nơi, ngươi vạn lần phải trốn cho kĩ, không thể tùy tiện xuất hiện, chuyện còn lại ngươi cứ giao cho ta.
- Anh hùng đa tạ anh hùng giúp đỡ, Paco vô cùng cảm kích
Paco vội vàng thi lễ với Tiểu Cửu, bỗng nhiên tiến về phía Tiểu Cửu, đôi mắt xanh lơ có ý cười, vô cùng dịu dàng nói
- Vị anh hùng này, ngài tốt với Paco như vậy, Paco nên làm thế nào báo đáp ngài đây?
Trần Tiểu Cửu bị dọa sợ nổi cả da gà, vội lùi về phía sau một bược, ngượng ngùng cười nói
- Paco tiên sinh không cần báo đáp ta, chỉ cần báo đáp bằng hữu của ta là tốt rồi! Bằng hữu của ta nhất định sẽ thích ngươi.
Nói xong đã chạy vội khỏi phòng!
Trần Tiểu Cửu và Độc Hoàng lạ tìm Diệp Ngâm Phong, bảo gã tìm một tiểu viện tốt nhất trong chỗ giam cho Paco ở.
Ngày thứ hai, Trần Tiểu Cửu tìm Thôi Chu Bình, nói rằng sẽ giới thiệu một người bằng hữu cho gã, còn bảo gã nhất định sẽ thích.
Trong lòng Thôi Chu Bình tò mò, hoàn toàn không biết Tiểu Cửu đang muốn làm gì!
Trần Tiểu Cửu, Độc Hoàng, Thôi Châu Bình cùng nhau đi vào tiểu viện giam giữ Paco, lần đầu khi Thôi Châu Bình nhìn thấy Paco, trong mắt liền ánh lên sự mừng rỡ!
Lúc này Paco đã tắm rửa qua, chải tóc gọn gàng, thay một bộ quần áo mới, cộng với thân hình cao lớn thoạt nhìn rất có tinh thần.
Thêm cặp mắt xanh lơ ẩn chứa hào quang nhìn từ góc nào cũng thấy cực kì hấp dẫn.
Paco cũng cẩn thận đánh giá Thôi Châu Bình, cảm thấy rất có thiện cảm với cậu trai đầy vẻ thư sinh này.
Có lẽ là do bọn họ cùng một loại người với nhau, nên tự nhiên cũng có sức hút nhau cực kì mãnh liệt.
Paco dùng Hán ngữ bập bẹ chào hỏi Thôi Châu Bình, sau đó, hai người liền trở nên thân thiết cùng nhau đi vào trong phòng nhỏ, giống như hai người là bằng hữu đã lâu năm.
Một màn thần kỳ này, khiến Độc Hoàng trợn mắt há mồm!
Vài ngày sau, Thôi Châu Bình cả ngày ở trong biệt viện này, một tấc cũng không rời Paco. Trong phòng thường xuyên truyền ra âm thanh hưng phấn của hai người.
Độc Hoàng đứng ở bên ngoài viện, huých nhẹ eo Tiểu Cửu, trong mắt có chút khó hiểu hỏi
- Thôi Châu Bình và Paco rốt cục là có quan hệ gì?
Trần Tiểu Cửu can đảm sờ sờ bàn tay mềm mại nhỏ bé của Độc Hoàng, bỡn cợt nói
- Nàng nói xem quan hệ của chúng ta là gì?
- Tay ngươi còn dám làm loạn, ngươi liền chết với ta.
Độc Hoàng đẩy Tiểu Cửu qua một bên, sẵn giọng
- Ta đang hỏi chuyện bọn hắn, chàng lại chuyển sang chuyện của chúng ta là sao?
Trần Tiểu Cửu thần thần bí bí nói
- Chúng ta có quan hệ như thế nào, thì bọn họ cũng có quan hệ như vậy...
- Hả? Sao lại... Sao có thể như vậy?
Thân thể mềm mại của Độc Hoàng khẽ run, lôi kéo tay Tiểu Cửu, nói
- Sao chàng lại biết chuyện đó? Tiểu Cửu, chàng đừng có gạt ta...
- Ta gạt nàng làm gì?
Trần Tiểu Cửu lạ kéo tay Độc Hoàng, cũng không thèm để ý tới vẻ u oán trên mặt nàng, nói
- Độc Hoàng tỷ tỷ, ngươi nhất định phải tin tưởng, giữa nam nhân và nam nhân cũng sẽ có một loại tình cảm vượt trên cả tình bằng hữu.
Độc Hoàng lạnh người, hỏi thẳng
- Tiểu Cửu, ngươi không phải là...
Trần Tiểu Cửu cười ha ha, cầm bàn tay nhỏ bé của Độc Hoàng, dịu dàng nói
- Độc Hoàng tỷ tỷ yên tâm, Tiểu Cửu còn chưa tới cảnh giới sâu như vậy, ta là tục nhân, chỉ thích đại mỹ nhân yểu điệu như Hoàng tỷ tỷ.
- Hứ... Tin lời chàng mới là lạ.
Độc Hoàng rốt cục yên lòng, định rút tay ra nhưng không được, chỉ đành để Tiểu Cửu tùy ý nắm, nhìn ánh mắt đắc ý của Tiểu Cửu, nàng sẵng giọng:
- Chàng nha, không chỉ yêu thích mỹ nhân yểu điệu là ta, lòng tham của chàng là không đáy, muốn đem tất cả mỹ nhân yểu điệu trong thiên hạ bỏ vào túi. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
- Ây da, vẫn là Độc Hoàng tỷ tỷ thật hiểu tâm tư của Tiểu Cửu, ha ha... Tay nhỏ thật mềm! Thật mịn!
- Cút! Cứ khi dễ ta...
**********
Thôi Châu Bình đối với Paco mà nói, tuyệt đối là lễ vật khiến y mừng như điên, hai người không ngừng tán gẫu nói không hết chuyện.
Mà trong ba ngày, Tiểu Cửu thông qua Thôi Châu Bình hiểu được rất nhiều chuyện ở Anh, cũng đã biết quân bài chưa lật của Fack!
Ba điểm rất trọng yếu!
Thứ nhất, thuyền buôn của Fack chứa đầy vàng, kim cương, tiền, hơn nữa còn có ba trăm cây súng cùng với đạn dược! Còn có rất nhiều thuốc phiện.
Thứ hai, Fack rất xem trọng tơ lụa, đồ sứ, đồ cổ, thậm chí không tiếc số tiền lớn mà mua về, bởi vì dù đắt đến mấy, khi hắn trở lại Tây Dương, nhất định sẽ được trọng thưởng hậu hĩnh!
Thứ ba, bởi vì công nghiệp Tây Dương phát triển tốt, tuy súng đạn không dễ để chế tạo, nhưng không phải là vật phẩm trân quý, chỉ cần bỏ ra số tiền lớn cũng có thể mua được rất nhiều.
Trong lòng Tiểu Cửu mừng rỡ, hắn biết, chỉ cần mình nắm giữ được tin tức này cùng giao dịch với Fack, mình liền chiếm thế thượng phong.
Trần Tiểu Cửu đương nhiên sẽ không trách móc, hắn sớm đã dự đoán được con cáo già lõi đời Bành Đức Tài sớm sẽ xuất hiện trước cửa phủ đệ! Nhìn vẻ mặt lo âu không đừng được của ông ta, Trần Tiểu Cửu khẽ mỉm cười, mở cửa, nhiệt tình chào hỏi đưa ông ta vào trong viện.
Song Nhi nhu thuận dâng trà, liền đứng ở bên cạnh hắn, đôi mắt tròn xoe ẩn chứa sự tò mò, khẽ nháy mắt, nhìn chằm chằm cặp mắt đỏ ngầu của Bành Đức Tài.
Đan Nhi cũng đã đi tới, đĩnh đạc ngồi xuống, vắt chéo chân, dáng vẻ tự nhiên thoải mái.
Bành Đức Tài rất khiêm nhường, ghế cũng chưa dám ngồi hẳn, chỉ đặt nửa cái mông lên, khiêm cung nói:
- Trần đại nhân, Bành mỗ có chuyện muốn nhờ đại nhân hỗ trợ, không biết…
Ánh mắt ông ta lia xoẹt nhìn sang một đôi tỷ muội xinh đẹp Đan Nhi và Song Nhi, trong lòng có chút do dự!
Song Nhi cười khúc khích, nhưng không có ý tránh đi.
Đan Nhi cạch một tiếng, đem chén trà đặt xuống, giận dữ nói với Bành Đức Tài:
- Ngươi có lời gì cứ việc nói thẳng, ấp a ấp úng gì, một chút nhãn lực độc đáo cũng nhìn không ra sao? Ta là lão bà của hắn, có chuyện gì còn dám gạt ta sao?
- À? Chuyện này…
Bành Đức Tài khẽ run một trận, hoàn toàn không ngờ cô gái xinh đẹp nhường này lại tiềm ẩn bạo lực như thế.
Trần Tiểu Cửu hung hăng trợn mắt liếc nhìn Đan Nhi, mới cười nói:
- Ông chủ Bành, có chuyện gì cứ việc nói ra, chúng ta coi như là quen biết cũ, thêm đó ông cũng là người kinh doanh có thanh danh rất tốt, Tiểu Cửu đối với ông cũng rất yêu thích. Ta có thể giúp đỡ được, đương nhiên sẽ hết sức tương trợ.
Hắn lấy chiếc mũ trên đầu xuống, khiến Bành Đức Tài trong lòng dâng lên tia hy vọng!
Bành Đức Tài nghĩ đến khổ sở, chân mềm nhũn, bùm một tiếng, từ trên ghế trượt xuống, quỳ gối trước mặt Tiểu Cửu:
- Trần đại nhân, Trần thượng, ngài nhất định có thể giúp đám người thương nhân đáng thương chúng ta.
- Ai! Ông chủ Bành, ông làm gì vậy? Có lời gì chúng ta từ từ nói, quỳ cũng không phải biện pháp giải quyết.
Trần Tiểu Cửu vội vàng đỡ Bành Đức Tài nước mắt giao hòa đứng lên, để ông ta lần nữa ngồi lên ghế.
Đan Nhi bĩu môi khinh thường:
- Nam nhân dưới đầu gối là vàng, động một chút lại quỳ xuống, động một chút lại khóc lóc, không có chút khí phách nào cả.
- Nàng có thể nói ít vài lời hộ ta không? Nữ nhân, chỉ biết nhanh mồm nhanh miệng, hiểu cái gì?
Trần Tiểu Cửu sầm nét mặt, hướng Song Nhi nói:
- Mau đưa Đan Nhi ra ngoài, tránh để nàng ấy ở trong này nói nhiều, không chút đứng đắn.
Đan Nhi vừa bị Song Nhi lôi ra ngoài, vừa lạnh mặt, hừ giọng nói:
- Tiểu Cửu thối, chờ buổi tối ngươi dám leo lên giường của ta xem, ta sẽ đạp ngươi từ trên giường xuống.
Trong phòng lại lần nữa rơi vào im lặng!
Một thời khắc Bành Đức Tài quỳ xuống dưới chân mình, Trần Tiểu Cửu cảm nhận được tầm quan trọng của quyền lực – nếu không phải mình có quyền bính ngập trời, sao có thể khiến thương nhân Bành Đức Tài cúi đầu như vậy?
- Ông chủ Bành, có lời gì hiện tại ông hãy nói! Ai da, ngươi cũng hại ta buổi tối không dám bò lên giường rồi, hy vọng lời của ngươi có thể khiến cho ta nảy sinh hứng thú.
Tiểu Cửu pha trò như vậy, mới khiến cho tâm tình sợ hãi trong lòng Bành Đức Tài buông lỏng xuống!
Ông ta suy ngẫm câu chữ, thở dài nói:
- Trần thượng, ta nhìn ra được, ngài không có tác phong quan liêu giáo điều bảo thủ, hơn nữa chúng ta cũng là chỗ quen biết cũ, có mấy lời ta nói thẳng ra đây.
Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng đập bàn, tựa như thâm ý nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
- Hy vọng ông chủ Bành biết được gì cứ nói, nếu không, ta không thể giúp đỡ ông được… Việc này, phải xem thành ý của ông rồi.
Bành Đức Tài nói:
- Trong việc nội khố của triều đình, dính líu rất rộng, vận hành ước chừng hơn mười năm, mà người đích thực cầm lái của nội khố, chính là đương kim Hoàng thái phi. Mà Hoàng thái phi và Tiêu thừa tướng lại là quan hệ huynh muội, việc này khiến cho quyền lợi lớn nhất trong nội khố, trên thực tế đều do Tiêu thừa tướng nắm giữ.
- Có cơ hội tiếp xúc với việc kinh doanh trong nội khố, chỉ có mười hai thương nhân chúng ta ở kinh thành này, mỗi thương nhân đều có hệ thống mạng lưới quan hệ cực rộng rãi! Mà chúng ta nguyên nhân sở dĩ muốn vào nội khố, là muốn mượn chính sách đối ngoại của triều đình, có thể kiếm được chút ít lợi ích thực tế. Chỉ là không nghĩ tới, chúng ta ở nội khố mười năm, trên cơ bản lại bồi thường mười năm, cực khổ trong đó, một lời khó nói hết.
Trần Tiểu Cửu kinh ngạc nói:
- Làm sao có chuyện bồi thường này?
Bành Đức Tài khó xử nói:
- Chúng ta kiếm được một cuộc làm ăn, bên ngoài phải nộp cho triều đình % phần tiền, nhưng Trần đại nhân có điều chưa biết, chúng ta còn phải đưa cho Tiêu thừa tướng cùng đám người quyền thế % nữa. Chính là % này, khiến cho chúng ta hàng năm đều lỗ vốn!
- Nhưng Tiêu thừa tướng và đám quan chức cũng không phải chỗ đám thảo dân chúng ta có thể kêu được, đành phải nhịn xuống, mặc dù đau lòng, đứt ruột, nhưng cũng may chưa nhiều lắm, sẽ không thương gân động cốt, mười hai đại thương gia chúng ta cũng đành biết vậy.
- Nhưng, giá cả năm nay đặc biệt thấp xa so với thực tế, hơn nữa các hạng phí dụng vẫn cao như cũ, làm thế nào có thể để cho thương nhân chúng ta đồng ý đáp ứng được? Ai, vừa nghĩ đến việc này, cảm giác trên cổ như bị kẹp chặt, hơi lơ là cổ cũng có thể bị chặt xuống. Bị động cắt xé như vậy, cũng không biết khi nào mới dừng lại…
Trần Tiểu Cửu biết bạc trong nội khố mặc dù chảy vào túi hoàng gia, nhưng do Hoàng Thái phi nắm quyền, Hoàng thượng cũng không thể khống chế. Điều này khiến cho Hoàng thượng như nghẹn ở cổ họng, rất không vui, nhưng đặc biệt không thể cố tình đem quyền lợi nội khố đoạt lại. Việc đó sẽ gây nên mâu thuẫn gay gắt, khiến cho cục diện cân bằng hiện tại bị rung chuyển.
Nhưng, căn bản quyền sở hữu tài sản của quốc gia, không có tiền, thế nào khiến cho nước giàu binh mạnh?
Cho nên, quyền sở hữu tài sản nhất định phải do mình nắm giữ mới được!
Nghe xong lời nói của Bành Đức Tài, Trần Tiểu Cửu cũng biết ông ta không còn gì nói nữa, âm mưu bí mật đằng sau cùng những hiểu biết và phỏng đoán của mình, tình cờ mà trùng hợp.
Cho nên, hắn liền có biện pháp giải quyết.
Trần Tiểu Cửu trầm ngâm nửa ngày, không nói một tiếng, điều này cũng khiến Bành Đức Tài lòng gấp như kiến bò trên chảo nóng, rõ ràng ngồi trên ghế rớt xuống, còn muốn ngồi lên thật vững vàng. Cảm giác này, thật con mẹ nó khó chịu!
- Trần đại nhân, ngài … Ngài thật phải chúng ta nghĩ biện pháp, chúng ta chỉ còn biết trông cậy nơi ngài thôi.
Khi nói chuyện, trong tay áo xuất ra một tấm ngân phiếu, nơm nớp lo sợ nói:
- Trần đại nhân, đây là mười hai người chúng ta hiếu kính ngài, mong ngài không nên ghét bỏ.
Trần Tiểu Cửu thị lực vô cùng tốt, xa xa nhìn thấy đó là một tấm ngân phiếu vạn lượng, trong lòng kích động bang bang: chết tiệt, làm quan đúng là tốt, tùy tiện mở miệng liền có đến mấy chục vạn đưa đến. Như vậy ai không muốn làm quan!
Tuy nhiên, Trần Tiểu Cửu quả thật chướng mắt với món tiền "lẻ" đó!
Hắn vội vàng đem ngân phiếu đẩy trở lại phía Bành Đức Tài, lời lẽ khí khái nói:
- Ông chủ Bành, ông đây là khách khí rồi, chúng ta là chỗ quen biết cũ, ta sao có thể đòi chỗ tiền này được?
- Ngươi một nhà? Ha ha.. người một nhà!
Bành Đức Tài đột nhiên lại quỳ gối trước mặt Tiểu Cửu, kích động nói:
- Nếu Trần đại nhân coi chúng ta là người một nhà, vậy nâng cao giá thành, giúp chúng ta một phen đi.
Trần Tiểu Cửu đỡ Bành Đức Tài đứng lên, mới giống như thâm ý hỏi:
- Mười hai đại thương gia ở kinh đô này, dựa vào ông cầm đầu sao?
Bành Đức Tài gật gật đầu:
- Ta là đầu lĩnh, bọn họ đều nghe lời của ta.
- Tốt lắm! Ta có một kế, không biết các ngươi có dám thử không?
Trần Tiểu Cửu vân đạm phong khinh nói.
- Trần đại nhân, ngài có diệu kế? Kính xin mau nói ra. Vẫn nói Trần đại nhân trí tuệ hơn người, mắt thông thiên, kế sách của ngài nhất định rất lợi hại.
Bành Đức Tài mừng rỡ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, không ngừng vuốt mông ngựa.
Trần Tiểu Cửu nghe được trong lòng thoải mái, lại từ từ nói:
- Dương đại nhân chẳng phải buộc các ngươi giao hàng sao? Không phải buộc các ngươi có hàng bán cho y sao? Nhưng nếu trong tay các ngươi không còn hàng, vậy Dương đại nhân lại có thể làm như vậy sao?
- A! Việc này…
Bành Đức Tài nhíu mày nói:
- Ý của Trần đại nhân… là để cho chúng ta đem toàn bộ hàng hóa bán ra sao?
Trần Tiểu Cửu gật gật đầu!
Bành Đức Tài lại hỏi khó:
- Trần đại nhân lại nói đùa rồi, hàng hóa mười hai nhà chúng ta trữ số lượng lớn, toàn bộ kinh thành này là ông chủ nhỏ, không ai nuốt trôi được! Lại nói, hiện tại kinh đô thần hồn nát thần tính, ai dám thu mua hàng của chúng ta? Vẫn không thể bị Dương Mạc Phong hù chết đi?
- Ai dám thu hàng của các ngươi? Ha ha… Ông chủ Bành, ông cũng quá đề cao Dương Mạc Phong rồi!
Bành Đức Tài lo lắng nói:
- Trần đại nhân, mong ngài chỉ điểm một chút để chúng ta bớt mê lạc.
- Được rồi, người tốt làm đến cùng, đưa Phật đến Tây Thiên, ta liền chỉ cho các ngươi một con đường sáng!
Trần Tiểu Cửu thần thần bí bí nói:
- Ông chủ Bành, chẳng lẽ không biết sao? Ông chủ Kỷ của Kỷ gia ở Dương Châu, Phương Sơn Công của Phương gia ở Hàng Châu, huynh đệ Phan Thị của Phan gia, tất cả đều đang du ngoạn ở kinh thành. Thế lực của bọn họ có bao nhiêu, ngươi có thể tượng tưởng ra được sao? Chỉ cần bọn họ nguyện ý nuốt vào lượng hàng các ngươi dự trữa, còn cho là kỳ lạ sao?
- Ai da! Ta thế nào lại không nghĩ tới!
Lão Bành được khai thông mừng đến vò đầu bứt tai, kích động đi tới đi lui, bỗng nhiên nhíu mi nói:
- Nhưng, bọn họ làm sao vô duyên vô cớ dám đắc tội với Dương Mạc Phong mà nuốt vào chỗ hàng hóa của chúng ta?
Trần Tiểu Cửu nói:
- Vì thương người, giúp đỡ lẫn nhau cũng là việc nên làm, ai còn chưa từng có việc khó xử? Tuy nhiên… Nói như thế, bọn họ thật đúng là không nhất định giúp các ngươi!
- Như vậy đi, ngươi tinh tức linh thông, nên biết ta và bọn hắn giao tình không phải ít. Ngươi tìm được bọn hắn, chỉ cần nói tên của ta, bọn họ nhất định sẽ hết sức giúp đỡ các ngươi.
- Ai da! Trần đại nhân, ngài thật đúng là cứu tinh của chúng ta!
Bành Đức Tài lần thứ ba quỳ xuống, dập đầu ba cái "rầm, rầm, rầm", nước mắt đầy mặt nói:
- Nếu không phải Trần đại nhân nghĩa khí ngất trời, mười hai thương nhân chúng ta thật sự không có biện pháp sống.
- Mau đứng dậy, xương cốt của ông đúng là mềm quá!
Trần Tiểu Cửu trong lòng cực cao hứng, lại dặn dò:
- Cuộc giao dịch này phải làm bí mật, mau lẹ. Nếu chẳng may bị Dương Mạc Phong biết được, sẽ làm khó cho ta.
- Trần đại nhân yên tâm, chúng ta nhất định sẽ cho Phan gia, Phương gia một giá cả hợp lý, sẽ không lề mề, đau lòng về món lợi này, thà đau ngắn còn hơn đau dài.
Bành Đức Tài vội vàng cam đoan, sau đó lại lo lắng nói:
- Nhưng, ta lo lắng Dương Mạc Phogn nếu sau đó biết được chúng ta một chút hàng cũng không có, có thể tìm chúng ta gây phiền phức hay không?
Trần Tiểu Cửu cười cười:
- Ông chủ Bành không phải vừa mới khen ta trí gần với yêu sao? Ta ngay cả điểm ấy cũng đảm đương không được sao? Yên tâm đi, mọi sự có ta ở đây, không cần băn khoăn.
- Đa tạ Trần đại nhân, việc này chúng ta liền hết thảy yên tâm. Ta trước tiên đem tin tức này truyền đạt xuống cho các vị thương gia, buổi tối sẽ bái phỏng Phương Công cùng huynh đệ Phan thị! Trần đại nhân, ta cáo lui trước.
Bành Đức Tài sốt ruột khó chịu nổi, chạy một mạch lăn khỏi Trần phủ, cùng mười một vị đại thương gia khác hội hợp, thương lượng công việc.
Chu Mị Nhi từ cửa sau đi tới, cõi lòng tràn đầy ý cười, ngồi trong lòng Tiểu Cửu, cười quyến rũ nói:
- Tiểu Cửu chàng thật là lợi hại, đây là tiếu lí tang đao (khẩu Phật tâm xà) sao?
Trần Tiểu Cửu vuốt ve đùi đẹp mềm nhẵn của nàng, sẵng giọng:
- Đây sao có thể là tiếu lí tàng đao, hẳn nên nói là "đôi bên cùng có lợi" mới đúng.
- Ồ! Đúng rồi, Mị nhi hiện tại hỏa tốc thông tri cho Phương Công, huynh đệ Phan thị, để bọn họ làm tốt việc nghênh đón mười hai đại thương gia kinh thành đi.
Chu Mị Nhi dịu dàng cười:
- Thiếp đây liền đi! Hì hì… Xem ra kinh thành sau này, liền biến thành thiên hạ của tứ đại tài Giang Chiết rồi.