Trần Tiểu Cửu đối đãi với đám người Fack vô cùng tốt, lại dẫn họ đi du sơn ngoạn thủy khiến Fack trong lòng cảm thấy cao hứng.
Mặt khác, Trần Tiểu Cửu biểu hiện đầy thiện ý đối với Dương Mạc Phong, mặc kệ chuyện gì xảy ra, đều sẵn lòng vì Dương Mạc Phong xử lý theo ý nguyện của y, điều đó khiến Dương Mạc Phong cũng dần dần buông lỏng cảnh giác đối với Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu cứ hành động nhu thuận như vậy, trong mắt Tiêu Thừa tướng, có nghĩa là đang thể hiện thiện ý đối với lão, hay nói cách khác là đang thần phục lão.
Tiêu Thừa tướng thấy thế rất vừa lòng, cũng đem hết công việc giao cho Dương Mạc Phong đi xử lý, còn riêng lão thì chuyên tâm tiếp đãi sứ giả Định Nam vương phái tới.
Trần Tiểu Cửu cũng không vô duyên vô cớ cùng Fack đi du ngoạn, lúc hắn vui cười nói chuyện, thường xuyên nhắc đến chủ đề tơ lụa, đồ sứ đồ cổ, ở Đại Yến thịnh hành như thế nào, giá rẻ ra sao, chỉ cần tốn ít bạc là có thể mua được rất nhiều tơ lụa, đồ sứ.
Fack đối với tin tức mà Tiểu Cửu nói ra đều ghi nhớ, cũng cho là mình đã thăm dò được giá cả tơ lụa Đại Yến phục vụ cho quân bài chưa lật kia.
Rốt cục, Fack hẹn Dương Mạc Phong, Tiểu Cửu tổ chức một buổi đàm phán!
Mà đám người Fack, Adrian, lại thay đổi thái độ cợt nhã ngày xưa, ra giá vải vóc tơ lụa áp đảo với trình độ ngoại hạng, bọn chúng muốn được giảm giá phân nửa nếu không sẽ không thèm mua, điều này làm cho Dương Mạc Phong lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Ngày thứ hai, Dương Mạc Phong thương nghị bí mật cùng Tiểu Cửu
- Trần đại nhân, ngươi xem việc này nên xử lý thế nào?
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt khó xử: Nguồn truyện:
- Dương đại nhân, ai biết bọn người ngoại quốc này lại ra cái giá thấp như vậy! Như vậy, triều đình chúng ta căn bản không kiếm được tiền, tự nhiên cũng không thể ở giữa lấy được một phần để hiếu kính với Tiêu thừa tướng, Dương ngự sử rồi. Theo ta thấy mối giao dịch này e rằng làm không được.
Dương Mạc Phong hoảng sợ: đây là chuyện Tiêu thừa tướng giao cho mình làm, nếu mình không làm tốt, chẳng phải sẽ bị Tiêu lão đầu lột da?
Vẻ mặt Dương Mạc Phong đau khổ, lo lắng nói:
- Trần đại nhân, việc này ngươi nên nghĩ biện pháp đi, bằng không Tiêu thừa tướng nhận được báo cáo kết quả không tốt, ta và ngươi đều sẽ lâm vào hoàn cảnh bị động.
- Ai nha! Phải làm sao cho tốt đây!
Trần Tiểu Cửu vò đầu bứt tai:
- Ha ha! Có rồi, ta có cách này.
- Trần đại nhân có kế sách hay thì đừng ngại nói ra!
Dương Mạc Phong coi như vớ được phao vội vàng truy vấn.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Dương đại nhân, vải vóc tơ lụa của chúng ta hẳn là đều có thương nhân cung ứng đúng không? Không bằng chúng ta giao dịch với mấy tên thương gia này, ép giá của bọn hắn xuống là chúng ta sẽ kiếm được tiền rồi?
- Đúng rồi! Ý kiến hay!
Dương Mạc Phong hung hăng vỗ đùi một cái bỗng nhiên lại nhíu mày:
- Nhưng chỉ sợ những thương nhân này không thuận theo, đến lúc đó sẽ phiền toái.
- Dương đại nhân, ngài lo lắng cái gì?
Trần Tiểu Cửu hướng dẫn từng bước:
- Ngài đường đường là Ngự sử triều đình, đại thần nội các, ai dám không nể mặt ngài, chỉ cần ngài ra lệnh, thì ai dám phản kháng chứ?
Dương Mạc Phong cười lạnh, vỗ tay một cái, kiên quyết nói
- Tốt, cứ dựa theo ý của Trần đại nhân mà làm.
*******
Hôm sau, Dương Mạc Phong liền triệu tập mười hai tên đại thương gia đến giao dịch.
Trần Tiểu Cửu vừa nhìn không khỏi hoảng sợ: hóa ra mấy tên này là thương nhân trong kinh thành giàu nứt vách đổ tường, trong đó có lui tới làm ăn với Phương gia, Phan gia, Kỷ gia, Chu gia.
Dương Mạc Phong bắt đầu cùng các thương nhân khách sáo một phen, còn mấy người thương nhân kia thì không ngừng lấy lòng Dương Mạc Phong, hy vọng có thể tìm được nguồn cung cấp, cung ứng.
Nhưng, lúc Dương Mạc Phong nói ra cái giá thấp tận mặt đất kia, mười hai tên thương gia đều trở nên trầm mặc!
Ồn ào một trận, lợi chỗ nào!
Thương nhân bất kể biểu hiện thiện lương ra sao, nhiệt tình tốt bụng cỡ nào, thì mục đích cuối cùng luôn là kiếm tiền trục lợi!
Khi bọn họ thấy mối làm ăn này không có lời, tuy rằng sự nhiệt tình, tốt bụng không giảm bớt nhưng tuyệt đối sẽ không làm giao dịch với ngươi.
Mà hiện tại, cướp bóc một khoản lớn thật trắng trợn, không tính là giao dịch đang xảy ra trước mắt..., việc này khiến bọn họ như thế nào tiếp tục vui vẻ được?
Mười hai tên đại thương nhân nhìn nhau không nói nên lời, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều đọc được sự phiền muộn và lo lắng trong mắt nhau.
Nếu đổi lại là quan viên tầm thường đến thúc đẩy giao dịch, mấy tên thương nhân này nhất định sẽ lập tức đứng dậy cáo từ, sẽ không nói mấy lời lãng phí nữa!
Nhưng khi bọn họ đối mặt với Dương Mạc Phong Ngự sử đương triều, bọn họ làm sao có can đảm phẩy tay bỏ đi!
Dương Mạc Phong mặt lạnh không nói được một lời, lại hướng Tiểu Cửu mà ra hiệu mãi!
Con bà nó cái tên họ Dương này, ngươi lại muốn cho ta thành kẻ ác sao? Được! Ta không tạt một chậu phân vào ngươi xem như đã tiện nghi cho ngươi rồi.
Trần Tiểu Cửu làm ra một bộ mặt tươi cười rạng rỡ, nhìn mười hai tên thương gia mà cất cao giọng nói:
- Các vị lão bản, đãi ngộ như thế các người có gì không hài lòng sao? Không sao đâu, có chuyện gì không hài lòng cứ nói ra, chúng ta có thể thương thảo!
Hắn nhìn vị ông chủ họ Bành, cười nói:
- Bành lão bản, ngươi mua bán tơ lụa đúng không? Ngươi đã đi qua Hàng Châu cùng hợp tác với Chu gia, chúng ta coi như quen biết đã lâu, vẫn xin ngươi đưa ra ý kiến trước.
- À? Chuyện này...
Bành lão bản thấy Tiểu Cửu chỉ đích danh lão, trong lòng hoảng sợ: người khác đều nghĩ Dương Mạc Phong là loại người .... không dễ chọc. Nhưng chỉ có mình ông ta biết, kỳ thật Trần Tiểu Cửu trước mắt mới chính là nhân vật ăn tươi nuốt sống người khác, Dương Mạc Phong còn lâu mới bằng.
Ông ta cùng với mấy tên thương nhân còn lại trao đổi ánh mắt mới khách khí nói
- Thưa Dương đại nhân, Trần đại nhân, chúng ta đều là thành tâm muốn vì Đại Yến mà làm chút chuyện, muốn vì triều đình mà cống hiến một phần sức lực của mình, nhưng... Giá tiền này thật sự quá thấp rồi, chúng ta cẩn thận tính toán, căn bản là không hợp lý, cho nên...
- Bành lão bản, ngài có phải đang nói đùa không?
Trần Tiểu Cửu đặt chén trà xuống, nhìn chằm chằm ông ta:
- Bành lão bản chắc cũng biết lai lịch của ta, ta đối với giá cả của tơ lụa đồ sứ vốn biết rất rõ!
- Dương đại nhân đưa ra mức giá tuy không kiếm được món lãi lớn, nhưng vẫn so với giá gốc rất cao mà? Ngươi sao lại bảo là không hợp lý? Thật khiến ta không tin được.
Bành lão bản vẻ mặt u oán liếc mắt nhìn Tiểu Cửu một cái, vì ông ta không biết ẩn tình nông sâu trong đó mà ủ rũ!
Hễ là đại thương nhân được tham dự nội khố, cũng phải có tài năng, ngoài sáng chính là cống hiến 20% lợi nhuận cho quốc khố, sau đó bí mật lấy thêm 10% biếu cho các vị quan to tướng lớn – Tiêu thừa tướng, Dương Mạc Phong, Viên Hải lấy cảm tình!
Mà hiện tại, cái giá Dương Mạc Phong đưa ra tuy rằng có thể thu hồi được vốn, cũng có được một ít lợi nhuận, nhưng hoàn toàn không thỏa mãn được 20% tiền nộp quốc khố, cũng như 10% tiền bí mật đưa cho các vị quan!
Tuy 20% tiền đó là quang minh chính đại nói ra thì không nói gì, đằng này phần tiền bí mật kia không thể nói ra trước mặt mọi người, thực phiền lòng!
Bành lão bản suy nghĩ nửa ngày, mới xoa trán nói
- Trần đại nhân, cái kia.. Chủ yếu là 20% lợi nhuận... chúng ta...
- Tiền gì? 20% tiền gì?
Trần Tiểu Cửu giả vờ như không biết gì cả, nhìn Dương Mạc Phong.
Dương Mạc Phong trầm ngâm nữa ngày, lạnh lùng nói:
- Như thế này đi, bản quan biết các ngươi khó xử, tự chủ trương, giảm cho 10% tiền nộp triều đình, những thứ khác hết thảy như cũ, thế nào?
Hắn ngụ ý, ngoại trừ ngoài sáng vì triều đình mà nộp 10% tiền, thì bọn họ vẫn phải âm thầm mà cống hến cho Tiêu thừa tướng cùng quan viên 10%.
Nhưng, chi tiêu khổng lồ như vậy, xa xa bọn họ vẫn chưa nằm trong phạm vi bọn họ có thể đạt tới.
Đám người Bành lão bản xì xào bàn tán, vẻ mặt phiền muộn, thương lượng xong, Bành lão bản đứng dậy hướng Dương Mạc Phong thở dài nói
- Dương đại nhân, giá tiền này, lợi nhuận quá ít chúng ta không chấp nhận được, mong rằng đại nhân có thể thông cảm.
- Thông cảm cái rắm!
Dương Mạc Phong đập bàn chỉ vào mười hai tên đại thương nhân, giận dữ hét:
- Các người muốn làm phản sao? Trước mắt có cái cơ hội vì Đại Yến mà dâng hiến, mà một đám các ngươi dám qua loa tắc tránh? Các ngươi muốn gì đây?
- Dương đại nhân... ngài bớt nóng... Chúng ta.. Chúng ta thật sự là không chấp nhận được.
Bành lão bản và mấy tên thương nhân kia cùng nhau quỳ trên mặt đất, nhìn Dương Mạc Phong cầu tình!
Dương Mạc Phong càng tức giận hơn, bước qua bước lại, thở hổn hển, căm giận nói:
- Các ngươi đều là lão nhân kinh doanh chiếm giữ nội kho, năm rồi đã kiếm được bao nhiêu tiền, trong lòng các ngươi tự biết. Hiện tại, nhìn thấy món lợi quá nhỏ, lại dám không ưng thuận? Đây không phải là tạo phản sao? Đây chẳng phải không đem Dương Mạc Phong ta để vào mắt sao?
- Hừ.. Ta liền nói rõ cho các ngươi biết, ngàn vạn lần đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, có hàng trong kho lại dám không bán cho ta! Ta cho các ngươi ba ngày để suy xét, cho ta một câu trả lời xác thực!
Dương Mạc Phong gào thét vài tiếng, phẩy tay áo bỏ đi!
Trần Tiểu Cửu đi đến bên cạnh Bành lão bản, vỗ vỗ vai ông ta, nhẹ nhàng nhéo nhéo mới rời đi theo Dương Mạc Phong.
Bành lão bản nhìn bóng dáng Tiểu Cửu, dường như hiểu được chút ít!
- Trần đại nhân, ngươi nói bọn thương nhân trục lợi này có thể đi vào khuôn khổ không?
Dương Mạc Phong ngồi trong kiệu, vẫn có chút nghi ngờ.
Trần Tiểu Cửu nịnh hót nói:
- Ngự sử đại nhân cứ việc yên tâm, ngài không thể tưởng tượng được lúc nãy ngài có bao nhiêu là uy phong đâu, ngay cả ta cũng bị ngài làm cho rung động, chứ nói chi đến bọn thương nhân lạ mặt kia.
Dương Mạc Phong được Tiểu Cửu tâng bốc, đắc ý nói:
- Có những lời này của Trần đại nhân, ta an tâm! Ai! Đây đều là vì triều đình mà xuất lực, không thể không rung cây dọa khỉ, làm tiểu nhân một lần.
Y giả nhân giả nghĩa vừa nói vừa gật gù, cáo từ Tiểu Cửu, trở về bẩm báo với Tiêu thừa tướng.
Trần Tiểu Cửu đưa ngón tay giữa về hướng Dương Mạc Phong mà lắc lắc, mới lên kiệu thảnh thơi chạy về Lễ Bộ!
Tới lúc chạng vạng cũng là lúc Trần Tiểu Cửu chạy về phủ đệ, mới phát hiện có cỗ kiệu đính hoa hồng, lẳng lặng đứng sừng sững ở một góc tường đá.
Trần Tiểu Cửu trong lòng biết rõ, nhưng cũng không để ý.
Mới vừa đi tới cửa lớn nhìn thấy Bành lão bản ôm bụng phệ từ trên kiệu chạy xuống hướng Trần Tiểu Cửu thở dài, lại lo âu nói:
- Trần đại nhân, Bành Đức Tài đặc biệt tới đây thăm đại nhân, kính xin đại nhân không lấy làm phiền lòng.
Trong ba ngày tới, mười hai đại thương gia của kinh thành tuy rằng thoạt nhìn gió êm sóng lặng, nhưng giao dịch ngầm, cũng đang hừng hực khí thế tiến hành.
Mỗi khi đến nửa đêm canh ba, kho hàng của mười hai đại thương gia chung quy bận rộn không một tiếng động, chỗ hàng hóa kia liên tục không ngừng được vận chuyển tới một kho hàng thần bí ở nơi khác!
Hoạt động liên tục như thế trong ba ngày, kho hàng của mười hai đại thương gia ở kinh thành rỗng tuếch, mà ngay cả tổn hao cũng theo nước mắt mà chạy đi! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Màn đêm buông xuống, Trần Tiểu Cửu ở trong phủ Diệp Ngâm Phong thảo luận đối sách, Trư Ngộ Năng, Phương Văn Sơn, huynh đệ Phan thị, Kỷ Đức và đại lão thương nghiệp đều tới rồi, bàn việc đại sự.
Trên mặt mỗi người đều tràn đầy vẻ cười hưng phấn.
Hàng hóa của mười hai đại thương gia kinh thành, luận về tủ lệ, luận về chất lượng, so với hàng hóa Giang Chiết bọn họ, muốn tốt hơn vài phần.
Hơn nữa mười hai đại thương gia vì muốn mau chóng đem hàng tiêu thụ ra ngoài, gần như xin tứ đại tài Giang Chiết đến thu mua. Lại thêm bộ mặt của Trần Tiểu Cửu, giá cả ép tới thấp lạ thường, khó khăn lắm mới có thể hòa vốn!
Nhưng dù như vậy, so với bán cho triều đình, vẫn là lãi thật lớn, còn muốn mạnh hơn gấp trăm lần.
Hơn nữa trải qua việc lần này, liền có thể danh chính ngôn thuận từ nay về sau thoát ly khỏi nội khố, thoát khỏi gông xiềng, trời cao mặc chim bay.
Trần Tiểu Cửu nhìn mọi nụ cười hưng phấn của mọi người, trong lòng tự nhiên cũng cap hứng, gọi mọi người an tĩnh lại, mới nói:
- Tứ đại tài Giang Chiết chúng ta, muốn ở kinh thành đứng vững gót chân, điều thứ nhất, nhất định phải đoàn kết lại, nhất trí đối ngoại; thứ hai, nhất định phải dựa theo lệnh của ta cùng đại ca làm việc, bằng không, sự vụ trong kinh thành phức tạp , một khi không cẩn thận, rất có thể rơi vào cạm bẫy.
Diệp Ngâm Phong cũng liên tục gật đầu:
- Nhị đệ nói rất đúng, tỷ như lần này thu mua được hàng hóa của mười hai đại thương gia kinh thành, liền phải ngậm miệng, tuyệt đối không thể truyền đi. Nếu không, lại muốn ta cùng Tiểu Cửu đến chùi đít, hậu hoạn vô cùng.
Trư Ngộ Năng cười nói:
- Đó là hiển nhiên, chính mình chiếm tiện nghi, nào có đạo lý u mê nói cho người nghe, đương nhiên là tự dưng phát tài lớn rồi.
Đám con ông cháu cha nghe vậy, cười ha hả.
Trần Tiểu Cửu quăng một ánh mắt tán thưởng về phía Trư Ngộ Năng: từ việc tiêu trừ Tôn Kiến, Hàn Mặc Tuân, có thể rõ ràng thấy Trư Ngộ Năng so với trước kia thông minh hơn nhiều…
Hắn trầm ngâm một chút, lại nói:
- Muốn đứng vững ở kinh thành, rõ ràng nuốt vào đám hàng đó là không được, chúng ta cần một lý do chính đáng, hơn nữa đó là lý do mọi người không thể bác bỏ, tiếp đó cùng mười hai đại thương gia kinh thanh triển khai "cạnh tranh công bằng".
Lời vừa nói ra, ngay cả Diệp Ngâm Phong sắc mặt cũng thay đổi!
Ánh mắt mọi người, đều liếc về phía Trần Tiểu Cửu.
Hắn mỉm cười sâu xa khó hiểu, từng chữ nói:
- Trong đầu ta đã có một kế hoạch hoàn thiện, tứ đại tài đoàn Giang Chiết chúng ta, sẽ lấy danh nghĩ triều đình lập "nhị khố" hướng vào nội khố phát động tấn công.
- Nhị khố?
Diệp Ngâm Phong trong đầu vừa chuyển, dường như cũng hiểu được tâm tư của Tiểu Cửu, vươn ngón tay cái tán thưởng nói:
- Cao! Thật sự là cao kiến!
Trần Tiểu Cửu cười cười:
- Đương nhiên, việc này vẫn cần đại ca cùng ta phối hợp mới được.
Hai ngày sau, Dương Mạc Phong rốt cuộc không chịu nổi, tụ hợp cùng Trần Tiểu Cửu, lại đem mười hai tên đại thương gia triệu tập đến.
Mà Diệp Ngâm Phong cũng đến tham gia hội nghị, lấy thân phận đại thần nội các, tham gia hội nghị này, thật sự là một lý do hợp lý.
Dương Mạc Phong đối với thủ đoạn đe dọa của mình tràn đầy tự tin.
Trong lòng y rất sáng tỏ, đám thương gia này không dám cùng mình đối nghịch, cho dù vặn sạch răng của bọn họ, bọn họ cũng chỉ có thể nuốt thầm vào bụng, ai khiến bọn họ là dân đen thấp cổ bé họng, mà trong tay mình lại có quyền lực cao nhất chứ?
Dương Mạc Phong đem chén trà đặt mạnh trên bàn, lời nói lạnh nhạt:
- Chư vị, các vị có thể thương lượng tốt lắm rồi? Bản quan cho các ngươi thời gian đã quá nhiều, ai dám nảy sinh ý định chống đối, đừng trách bản quan không nói chuyện tình cảm.
Y bày ra một bộ dạng hung ác, chính là muốn bản thân tỏ ra uy phong cho Diệp Ngâm Phong xem, để hắn biết được lợi hại của mình.
Mười hai đại thương gia nhìn thấy Dương Mạc Phong kia ra vẻ ta đây hung ác, tự nhiên trong lòng run sợ, thấp thỏm lo âu.
Diệp Ngâm Phong hoàn toàn trái ngược với Dương Mạc Phong, nhẹ lời trò chuyện cùng bọn họ:
- Các ông chủ, các ngươi không cần sợ hãi, Dương đại nhân nghiêm khắc đã quen, gương mặt hiển nhiên cứng nhắc, không quan hệ. Các ngươi có chuyện gì khó xử, cứ việc nói ra, chúng ta mọi người cùng nhau bàn bạc trao đổi.
Ha!
Dương Mạc Phong bị Diệp Ngâm Phong làm cho tức giận đến trợn mắt há mồm, hung hăng trừng mắt nhìn gã, cười lạnh nói:
- Tiểu Diệp đại nhân khá rảnh rỗi nha, không ngờ không có việc gì, đến chỗ của ta chơi đùa sao?
Diệp Ngâm Phong cười nói:
- Dương đại nhân nói gì vậy? Cùng người nước ngoài giao dịch vấn đề này, sự tình quan trọng, sao có thể chơi đùa?
- Hoàng thượng đã thúc giục vài lần, nhưng Dương đại nhân lại chậm chạp không có tiến triển, tại hạ đặc biệt phụng khẩu dụ của Hoàng thượng, tra hỏi việc này. Chẳng lẽ có gì không thích hợp chăng?
- Việc này…
Dương Mạc Phong trán toát mồ hôi, ngượng ngùng cười nói:
- Kính xin tiểu Diệp đại nhân hồi bẩm Hoàng thượng, hôm nay nhất định sự việc sẽ được giải quyết.
Diệp Ngâm Phong cười cười:
- Chỉ hy vọng được như thế.
Có Thượng Phương bảo kiếm này của Hoàng thượng, Diệp Ngâm Phong tự nhiên có quyền nói chuyện, đối với mười hai tên thương gia vẻ mặt ôn hòa nói:
- Các ngươi có gì khổ sở, còn không mau nói ra?
Bành Đức Tài đứng dậy, hướng ba người Diệp Ngâm Phong, Dương Mạc Phong, Trần Tiểu Cửu thở dài, tố khổ nói:
- Ba vị đại nhân, chúng ta mười hai thương gia là con dân Đại Yến, tự nhiên một lòng nên vì Đại Yến làm việc. Mặc dù không phải kiếm bạc, cũng nên dốc sức dốc lòng.
- Cho nên, ngày ấy Dương đại nhân sau khi dặn dò nghiêm khắc, chúng ta bỗng nhiên thông suốt, nghĩ bất kể thế nào cũng nên vì Đại Yến tận một phần tâm lực. Nhưng, chính là chúng ta có lòng mà không đủ lực.
- Cái gì?
Dương Mạc Phong vừa nghe, trong lòng cảm thấy không ổn, vội đứng dậy, hỏi:
- Họ Bành kia, rốt cuộc sao lại thế? Ngươi nói rõ ràng cho ta, dám có lòng can đảm đùa giỡn, ta cho cả nhà ngươi ngồi tù.
Bành Đức Tài thực hoảng sợ, lại nghe Diệp Ngâm Phong trấn an:
- Không sao, có gì khó khăn đều có ta thay các ngươi làm chủ.
Bành Đức Tài nghe Diệp Ngâm Phong nói vậy khóc lóc kêu lên:
- Hồi bẩm đại nhân, mười hai đại thương gia chúng ta năm trước đã đem hàng hóa bán cho đại thương gia vùng Giang Chiết, kho hàng của chúng ta trống rỗng, đâu có chút nào dự trữ?
- Cái … cái gì? Ngươi lại dám gạt ta?
Dương Mạc Phong tiến lên một cước, đem Bành Đức Tài đá ngã xuống đất, vẻ mặt giận dữ:
- Các ngươi nhất định còn có hàng trữ, chỉ có điều không muốn bán cho triều đình, ta sao có thể không biết? Xem ta không đem toàn bộ các ngươi bắt lại, khởi binh hỏi tội.
- Dừng! Dương đại nhân, ngài sao cso thể tùy ý đánh người? Chẳng lẽ hoàn toàn không để ý đến pháp luật triều đình sao?
Diệp Ngâm Phong đứng dậy chằm chằm nhìn Dương Mạc Phong, lộ ra bộ dạng chính khí nghiêm nghị.
Dương Mạc Phong thực bị lời nói của Diệp Ngâm Phong làm cho hoảng sợ - y vốn ngoài mạnh trong yếu, đối với tiểu nhân thì giẫm cho dập nát,nhưng đối diện với nhân vật lợi hại như Diệp Ngâm Phong đây, thì trong lòng thật thiếu tự tin.
Y vội vàng thu chân về, cũng không dám … đá bừa nữa.
Trần Tiểu Cửu tức thì hòa giải nói:
- Hai vị đại nhân, đều là người vì triều đình làm việc, có thể ngàn vạn lần không cần tổn thương hòa khí. Về phần ông chủ Bành có nói dối hay không, chúng ta tự mình tới kho hàng kiểm tra một lần, không phải toàn bộ mọi việc đều rõ ràng hay sao?
Bành Đức Tài vội vàng nói:
- Đúng! Đúng! Kính xin ba vị đại nhân khảo sát thực địa, bọn thảo dân tuyệt không dám có nửa câu nói dối, lừa gạt ba vị đại nhân.
Khi Dương Mạc Phong đi theo đám thương nhân cùng Bành Đức Tài tiến vào kho hàng trống rỗng, nhìn thấy đó đầu hoàn toàn choáng váng!
Dương Mạc Phong tức đến sắc mặt xanh mét, trút ra những lời trách mắng đám người Bành Đức Tài, cả giận nói:
- Các ngươi… các ngươi đây là muốn tạo phản sao? Các ngươi trữ hàng ở đâu? Trong ba ngày này, các ngươi đem hàng hóa bán cho người nào? Tất cả đều giao ra đây cho ta.
- Ta hôm nay không thấy được hàng hóa, thì cũng không để các ngươi được yên. Ta muốn đem toàn bộ đám gian thương này bắt lại, ném vào trong ngục nghiêm hình tra hỏi.
Bành Đức Tài cùng đám người kia vội vàng quỳ xuống, khóc lóc kể lể nói:
- Dương đại nhân ngài bớt giận, chúng ta thật không có hàng trong kho. Ngài nghĩ xem, kinh thành này ngoại trừ mười hai nhà chúng ta, còn ai dám tham lam muốn nuốt đám hàng đó chứ? Lại nói, ai cũng biết triều đình có nhu cầu cấp bách chỗ hàng đó của chúng ta, cho dù chúng ta muốn bán, cũng không ai dám mua.
- Ngươi thối lắm! Các ngươi quả nhiên không phải thứ gì tốt!
Dương Mạc Phong giận dữ:
- Người tới, đem bọn chúng bắt lại ném vào ngục. Ta muốn làm cho bọn chúng muốn sống không được, muốn chết không xong.
- Dương đại nhân, ngài dám làm việc tùy tiện như vậy?
Diệp Ngâm Phong kéo tay Dương Mạc Phong, cáu giận nói:
- Được! Dương đại nhân quả lớn mật, lại dám ngay trước mặt ta cùng Trần đại nhân, lạm dụng chức quyền, tùy tiện dùng vũ lực, muốn vu oan giá họa. Ta cùng Trần đại nhân sao có thể dung túng cho ngài! Người tới, ta muốn cùng ngài ở trước mặt Hoàng thượng nói rõ phải trái trắng đen.
- Tiểu Diệp đại nhân, đừng… Ngài đừng kích động. Ta vừa rồi là nhất thời lỡ lời… Ta…
Dương Mạc Phong rốt cuộc ý thức được mình đã bị Diệp Ngâm Phong nắm được nhược điểm, trong lòng gấp vô cùng, nghĩ muốn xin khoan dung.
Nhưng Diệp Ngâm Phong lấy nhu thắng cương, nào sẽ buông tha cho Dương Mạc Phong, kéo cả người y giống như kéo một con lợn rừng sa hố, đi tới điện Văn Đức.
- Hoàng thượng, Tả Đô ngự sử Dương Mạc Phong làm việc bất lợi, lại đem tội danh trút xuống thân thương nhân, còn cậy quan uy, lạm dụng vũ lực mưu toan vu oan giá họa, ép buộc thương nhân. Đối với dân chúng tác oai tác quái, cưỡng bức đe dọa, quả thật đã đánh mất bộ mặt của triều đình. Không nhìn đến luật pháp của Đại Yến ta, xin Hoàng thượng nghiêm khắc trị tội.
Diệp Ngâm Phong bản lĩnh thêu dệt tội danh, tương đối lợi hại, tội trạng bày ra lớn như vậy, cũng đủ khiến Dương Mạc Phong chết vài lần rồi.
Dương Mạc Phong bị dọa đến sắc mặt biến đổi, không ngừng dập đầu:
- Thần chưa từng làm qua như vậy, thần quả thật oan uổng…
Diệp Ngâm Phong nói:
- Hoàng thượng, nhân chứng thần đã mang đến, xin Hoàng thượng hỏi liền rõ ràng.
Lão Hoàng đế sắc mặt tái nhợt, nặng nề ho khan vài tiếng, trầm giọng nói:
- Đưa nhân chứng vào.
Bành Đức Tài ngã nhào vào, đặt mông ngồi trên mặt đất, khóc gào kể lể:
- Hoàng thượng, cầu xin người làm chủ cho bọn thảo dân thấp cổ bé họng.
Ông ta vừa khóc, vừa đem đầu đuôi mọi việc Dương Mạc Phong bức bách bọn họ ép mua ép bán nói ra.
Hơn nữa lại thêm Trần Tiểu Cửu đặc biệt chiếu cố xuống, khiến ông ta khai ra chuyện âm thầm thu % tiền lãi buôn bán – Trần Tiểu Cửu nói cho đám người Bành Đức Tài, chỉ cho nó ra một người Dương Mạc Phong, còn đám người khác một mực không được khai ra, nếu không, khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Lão Hoàng đế vừa nghe, tức giận ngút trời, cầm nghiên mực đá, đập vào mặt Dương Mạc Phong, chỉ vào bộ mặt bị nện máu chảy kia, tàn nhẫn nói:
- Hay cho ngươi Dương Mạc Phong, thân là Tả Đô ngự sử, lại dám biết luật mà còn phạm luật? Trẫm sao có thể dung túng cho ngươi?
- Người tới, truyền ý chỉ Trẫm, nhanh chóng triệu tập Tiêu thừa tướng, Viên tướng quân vào điện Văn Đức, Trẫm có chuyện quan trọng bàn bạc…