Tiêu thừa tướng, Viên Trác Kiến đang ở trong Minh Nguyệt lâu, cùng đặc sứ của Định Nam Vương uống hoa tửu, đặc sứ tâm phúc mưu sĩ của Định Nam Vương – Phòng Linh.
Phòng Linh trí tuệ siêu quần, bày mưu tính kế, quyết thắng thiên lý, thực có tài cán kiệt xuất, kế sách chinh chiến của Định Nam Vương, gần như đều do gã đích thân nắm giữ.
Quan hệ của Tiêu thừa tướng và Phòng Linh đúng là rất thân quen.
Hơn nữa, Phòng Linh lần này đến, vì Tiêu thừa tướng mang đến châu bảo quý báu vô cùng, còn có một con "hãn huyết bảo mã" có thể thấy mà không thể cầu!
Tiêu thừa tướng trong lòng cao hứng vạn phần, liền đáp ứng tất cả các yêu cầu của Phòng Linh.
Phòng Linh là một người khôn khéo, đâu làm những chuyện mua bán thua thiệt?
Gã xuất ra một phân tiền, tất nhiên muốn đoạt lại mười phần tiền mới được, bản tính sói đói ăn tươi nuốt sống, tuyệt đối không có bất kỳ thay đổi nào.
Còn có một mục đích vô cùng quan trọng, đương nhiên chính là hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Hoàng thượng, có chuyển biến xấu không? Có người nối nghiệp hay không?
Thời cuộc khống chế như thế nào? Trong triều đình ai nắm quyền định đoạt?
Hết thảy những việc này, đối với Định Nam Vương mà nói, đều là những tin tức quan trọng, nói lớn hơn, nó liên quan tới việc có thể dấy binh tạo phản thành công hay không.
Tiêu thừa tướng đối với Phòng Linh hết thảy tự nhiên đều giải đáp tận lực.
Phòng Linh nghe được những lời của Tiêu thừa tướng…, không khỏi nhíu mi suy nghĩ sâu xa, tiếp tục truy vấn:
- Hoàng thượng gần đây thân thể chuyển biến tốt lên? Tinh thần diện mạo đều ổn cả sao?
Tiêu thừa tướng gật gật đầu:
- Đúng là như thế! Ta đã cẩn thận quan sát, chính lúc ho khan, đều không có lấy một tia máu, thân thể quả thật chuyển biến rất tốt.
- Ai! Đây không phải tin tức tốt.
Phòng Linh thở dài một hơi, nghi hoặc hỏi:
- Tiêu thừa tướng, ta từng nghe triều chính Đại Yến, đủ loại quan lại lên chức, đều nằm lòng bàn tay của ngài, còn một phần nhỏ nằm trong tay Diệp Ngâm Phong – một thanh niên quyền quý. Nhưng, hiện tại sao lại lôi ra Trần Tiểu Cửu? Đây là người thế nào?
Vừa nhắc đến ba chữ "Trần Tiểu Cửu", Tiêu thừa tướng liền hết hồn, thấp thỏm lo ấu – thằng nhãi này, đối với Tiêu thừa tướng có lực sát thương rất lớn.
- Ai! Trần Tiểu Cửu này, thực là tân duệ của Đại Yến, một nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi, so với Diệp Ngâm Phong, càng được Hoàng thượng coi trọng hơn.
Tiêu thừa tướng thở dài một hơi, buồn giận đem việc xấu của Tiểu Cửu thuộc như lòng bàn tay kể ra một lượt, trong lúc kể ra sức nói móc, thả sức châm biếm, giở mọi thủ đoạn cùng mánh khóe có được.
Phòng Linh nghe xong, bỗng nhiên đứng lên kinh ngạc nói:
- Trần Tiểu Cửu này hóa ra chính là Trần Tiểu Cửu làm thủy vận xây đường dwcoj, chế tạo trang phục ở Hàng Châu sao?
Tiêu thừa tướng nói:
- Đúng vậy, đúng là tiểu nhân hèn hạ này! Như thế nào! Phòng đại nhân nghe qua ác danh của hắn?
Phòng Linh ngược lại hít một ngụm khí lạnh, buồn bã nói:
- Sao lại chỉ từng nghe qua? Quả thực như sấm bên tai.
Tiêu thừa tướng lơ đễnh nói:
- Chỉ là một Trần Tiểu Cửu, sao đáng để nói?
Trong lời nói, dường như có chút khinh thường.
Phòng Linh sa sầm nét mặt, thở phào một cái, ngơ ngác nói:
- Tiêu thừa tướng, có thể vạn nhất chớ khinh địch! Người này rất lợi hại, ngay cả ta còn sợ hãi ba phần, ngài vẫn là cẩn thận thì tốt hơn. Tốt nhất có thể sớm đem hắn diệt trừ, nếu không, cái ghế Tể tướng của ngài, ắt khó giữ được.
- Ha!
- Lại có thể lợi hại như vậy sao?
Tiêu thừa tướng tự nhiên biết Phòng Linh có bao nhiêu trí tuệ, giờ phút này nhìn thấy ngay cả gã còn sợ hãi Trần Tiểu Cửu ba phần, trong lòng tự nhiên cũng bối rối, không khỏi hướng Phòng Linh hỏi kế.
Phòng Linh trầm ngâm một chút, nói với Tiêu thừa tướng:
- Ta xem không bằng như vậy, ngài để cho Trần Tiểu Cửu cũng vào trong doanh trại cùng ta đàm phán, ta cố ý cùng hắn tạo mâu thuẫn, sau đó giả bộ nổi giận, ngươi liền tiến tới trước mặt Hoàng thượng tố cáo hắn không để ý đến đại cục, vô duyên vô cớ khiến sứ giả của Định Nam Vương không vui. Lão Hoàng đế tuy rằng coi trọng hắn, nhưng vì lấy đại cục làm trọng, nhất định sẽ bắt hắn lại. Đến lúc đó Tiêu thừa tướng chẳng phải bình yên sao?
Tiêu thừa tướng mừng rỡ nói:
- Phòng đại nhân quả nhiên thần cơ diệu toán, tại hạ rất khâm phục…
Mà Viên Trác Kiến một bên nghe rõ ràng, cũng không nói nhiều.
Mấy người gian kế đã quyết định, Tiêu thừa tướng nhè nhẹ vỗ tay, nơi cửa nách ba vị quốc sắc thiên hương tha thướt đi vào, hồ ly tinh thân mặc sa mỏng trong suốt, oanh oanh yến yến, bổ nhào vào lòng ba người đàn ông, thân hình đầy đặn khi nằm trong lòng bọn hắn vặn vẹo làm càn, đem hết khả năng tìm mọi cách khiêu khích.
Ba người dâm niệm nổi lên, đang muốn đạt tới vu sơn, liền có lòng trước hướng Tiêu thừa tướng nói lời ám muội.
- Hả? Hoàng thượng có mời? Muốn làm chuyện gì?
Tiêu thừa tướng đem cô bé đang nũng nịu trong lòng đẩy sang một bên, chút tình thú vừa nhen nhóm trong thân thể cũng thoáng chốc tan biến vô tung.
- Hình như là Dương Mạc Phong Dương đại nhân phạm tội rồi..
Tên tâm phúc bẩm báo.
- Cái gì? Gã phạm tội rồi hả?
Tiêu thừa tướng vừa nghe, việc lớn không tốt, cũng không còn tâm tư chơi đùa cùng nữ nhân, liền muốn cùng Viên Trác Kiến cáo từ.
Phòng Linh cười cười:
- Như thế rất tốt! Hiện tại ba mỹ nữ, toàn bộ đều thuộc về ta, ha ha… Phúc khí tốt quá!
Dừng một chút, nhìn ánh mắt sầu lo của Tiêu thừa tướng, đầy thâm ý nói:
- Nếu gặp phải sự tình không giải quyết được, ta nhất định sẽ ra tay trợ giúp.
Tiêu thừa tướng vô cùng cảm kích, cùng Viên Trác Kiến lên ngựa, thẳng tiến vào điện Văn Đức!
- Thần tham kiến Hoàng thượng!
Tiêu thừa tướng, Viên Đại tướng quân hai người trong thời gian thi lễ, phát hiện Dương Mạc Phong đã bị vây thành bánh chưng, đang quỳ gối trước thư án khóc lóc nỉ non, bằng mọi cách cầu xin tha thứ.
Dương Mạc Phong thấy Tiêu thừa tướng vừa tiến vào, giống như nhặt được chiếc lá cứu mạng, kêu ầm lên:
- Tiêu thừa tướng, ngài phải nói giúp cho ta! Ngài phải cứu ta, nhất định phải cứu ta.
- Người tới, vả miệng!
Hoàng thượng giận dữ, nhanh chóng phân phó vả miệng.
Hai tên thị vệ chạy tới, "bốp bốp bốp" vả liên tiếp, đem Dương Mạc Phong đánh cho miễng phun máu, không còn dũng khí nhiễu loạn lung tung.
- Hoàng thượng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thần có chút không rõ ràng…
Tiêu thừa tướng trong lòng suy nghĩ trâm lần vẫn không có lời giải đáp, nhưng mơ hồ cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.
Lão Hoàng thượng chỉ vào Trần Tiểu Cửu giận dữ nói:
- Trần ái khanh, ngươi nhanh miệng, hướng Tiêu thừa tướng thuật lại một lần đi!
Trần Tiểu Cửu cất cao giọng nói:
- Dương Mạc Phong hiểu pháp luật mà phạm pháp, ép mua ép bán, vu oan giá họa, ăn hối lộ trái pháp luật, cậy quyền thế ức hiếp kẻ yếu…
Trần Tiểu Cửu mồm mép cực kỳ lưu loát, nói mấy câu xong, liền đem tội danh của Dương Mạc Phong lần nữa thuật lại từ đầu.
Đợi Trần Tiểu Cửu nói xong, Tiêu thừa tướng vừa giận vừa tức, rồi lại lo sợ hãi hùng khiếp vía!
Lão sở dĩ giận dữ, chính là buồn bực Dương Mạc Phong không ngờ kích động như thế, ngay trước mặt Trần Tiểu Cửu lại bị bắt lấy nhược điểm.
Cho dù ỷ thế hiếp người, cũng phải làm cho bí mật, nào có lớn mật bất chấp mọi thứ phô trương ra hay sao?
Càng lợi hại hơn là, trong lòng lão thực tò mò: Đến tột cùng là ai khiến cho mười hai đại thương gia gain chó, đám chuột nhắt này dám trực tiếp hướng tới trước mặt Hoàng thượng kêu chuyện bất công?
Con chuột ngày trước trong một đêm biến thành chó săn, còn hung hăng bị cắn ngược một cái, việc này nếu không có ai ở giữa làm khó dễ mới là lạ!
Tiêu thừa tướng nhìn Diệp Ngâm Phong tuy rằng bình tĩnh thong dong, nhưng trong đôi mắt đang nhìn mình cũng lộ ra ánh nhìn đắc ý – xem ra việc này, ắt hẳn là hắn nhúng tay vào rồi!
Lão Hoàng thượng không cho Tiêu thừa tướng quá nhiều thời gian, hướng lão dò hỏi:
- Tiêu thừa tướng, ngươi là phụ tể đương triều, đối với loại sâu mọt triều đình như Dương Mạc Phong này, nên xử trí như thế nào?
- Việc này…
Đôi mắt Tiêu thừa tướng quay tròn loạn chuyển, có chút do dự!
Lão biết Hoàng thượng sở dĩ gọi Dương Mạc Phong là "sâu mọt triều đình" chính là ám chỉ hành vi tham lam 10% tiền lãi của gã.
Nhưng 10% này đúng là mình và Hoàng thái phi sai khiến Dương Mạc Phong làm, và phần lớn đều rơi vào túi của mình, mười hai tên đại thương gia đối với việc này trong lòng đều hiểu rõ.
Nhưng điều lão kỳ quái là, mười hai tên đại thương gia kia chính là cắn chết Dương Mạc Phong, cũng không mở miệng đề cập tới việc chính mình tham ô bạc.
Sự tình nếu phát triển theo phương diện như vậy thì cũng có chút kỳ quái.
Trần Tiểu Cửu nhìn Tiêu thừa tướng, tựa như có thâm ý mở trừng hai mắt, cất cao giọng nói:
- Tiêu thừa tướng, ngài tinh thông trị quốc, cũng phải biết Dương Mạc Phong một thân một mình tham ô 10% tiền đó, lòng tham này lớn cỡ nào, sự tình này ác liệt cỡ nào! Tiêu thừa tướng ngài thuộc lòng luật pháp Đại Yến, so sánh ra cũng có thể hiểu đối với Dương Mạc Phong nên cân nhắc mức phạt như thế nào?
Tiêu thừa tướng thông minh ra sao? Thấy Trần Tiểu Cửu hướng mình nhướn mày nháy mắt, trong lời nói lại nhấn mạnh "Dương Mạc Phong một mình tham ô 10% tiền", đó chẳng phải nói tội danh này do một mình Dương Mạc Phong gánh vác, tuyệt sẽ không liên lụy đến mình sao?
Vừa nghĩ tới đây, Tiêu thừa tướng rơi vào trầm tư.
Tiêu thừa tướng vốn cùng Dương Mạc Phong gắn bó chặt chẽ trên một sợi dây, sướng cùng hưởng, họa cùng chịu! Một khi xong việc, tìm rõ ngọn nguồn, nhất định sẽ lôi ra một đám lớn.
Ngay lúc này, chính mình còn đang suy nghĩ làm thế nào để cứu được Dương Mạc PHong, sao không nghĩ làm thế nào tìm cách để mình tránh bị liên lụy.
Mà càng nghĩ, biện pháp duy nhất tránh liên lụy, chính là đem Dương Mạc Phong cứu ra.
Nhưng, nghe ý của Trần Tiểu Cửu, dường như đã ý thức được điểm ấy, cùng thời điểm thẩm án tử, cũng đã đem mình đặt ra ngoài, trịnh trọng ám chỉ cho mình: Vụ án này bất kể thế nào cũng không liên lụy đến trên người thừa tướng.
Chính là có thêm một cam đoan như vậy, khiến Tiêu thừa tướng rất khó xử.
Diệp Ngâm Phong mặt lạnh, nhìn Tiêu thừa tướng, cứng rắn nói:
- Tiêu thừa tướng, ngài rốt cuộc quyết định như thế nào? Thân là tể phụ đương triều, khó tưởng đến ngài còn muốn vì tình riêng mà luật pháp bất tuân sao?
- Phải biết rằng ngài tuy rằng cùng Dương Mạc Phogn có quan hệ cá nhất rất tốt, mặc dù chuyện có nguồn gốc của nó, nhưng luật pháp khó tha! Hừ… Ta cũng không cách nào cùng Tiêu thừa tướng nói rõ, ta ghét ác như cừu, nhất định sẽ không dung túng cho đồ gian trá đánh cắp mồ hôi và nước mắt của dân chúng, kiêu căng xa hoa dâm loạn. Đừng nghĩ.
Lão Hoàng đế tức thời đập lên văn án "ba ba" âm vang, lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị nói:
- Trẫm cũng tuyệt không dung túng có kẻ phạm pháp bậc này.
Tiêu thừa tướng nghe đến đó, đã không còn lựa chọn nào khác, quyết định tàn nhẫn, tỏ rõ thái độ nói:
- Hồi bẩm Hoàng thượng, thần đối với triều đình một lòng son sắt, quyết không vì việc tư buông lỏng việc công!
- Dương Mạc Phong mặc dù cùng thần giao hảo rất tốt, nhưng thần thân là phụ tể đương triều, làm như vậy là vì tình kế ổn định - hòa bình lâu dài của vương triều Đại Yến, quyết không bởi quan hệ cá nhân với Dương Mạc Phong mà tổn hại đến luật pháp quốc gia. Đứng trước pháp luật, vương tử tội như thứ dân, Dương Mạc Phong cũng không có ngoại lệ. Thần đề nghị, có thể đem Dương Mạc Phong vào Đại Lý Tự, nghiêm túc thẩm vấn thêm, xử lý nghiêm khắc, tuyệt không nhân nhượng.
Lời vừa nói ra, Dương Mạc Phong hoàn toàn sợ ngây người!
Miệng hắn tất thảy là máu tươi, trong mắt nhìn Tiêu thừa tướng, hết thảy đều là vẻ hoảng sợ.
Dương Mạc Phong dường như không thể tin được chủ tử của gã Tiêu thừa tướng sẽ đối với kẻ đứng mũi chịu sào là gã, ném đá xuống giếng, một đao kia, so với ai khác chém xuống đều rất đau!
Dương Mạc Phong chưa bao giờ để ý trên miệng truyền đến từng đợt đau đớn, khóc rống hét lớn:
- Tiêu Kiến Vân, ngươi không phải là người, con mẹ ngươi lại dám thừa cơ hãm hại ta? 10% tiền đó không phải là ngươi sai ta thu hay sao? Bạc kia chẳng phải rơi hết vào túi ngươi sao? Con mẹ ngươi, không ngờ còn giả bộ làm người tốt? Ta, chửi cả tám đời tổ tông nhà ngươi.