Tiêu thừa tướng sao có thể thừa nhân, mặt không đỏ, tim không nhảy, cười lạnh phản kích:
- Dương Mạc Phong, ngươi thành chó liền cắn loạn người sao? Uổng phí bổn tướng cùng ngươi tương giao bấy lâu. Bổn tướng tuy rằng không bảo vệ được ngươi, nhưng trong lòng cũng vô cùng khổ sở, đang nghĩ ngợi làm thế nào bố trí ổn thỏa cho người nhà của ngươi. Nhưng không ngờ đến ngươi sẽ độc ác công kích ta như vậy, khiến ta sao có thể chịu nổi đây?
Dương Mạc Phong điên cuồng mắng lớn:
- Con mẹ ngươi đấy, lão Tiêu, ngươi giả bộ thâm tình cái gì? Bạc kia gần như đều bị ngươi thu vào, chẳng lẽ muốn ta chịu tiếng xấu thay cho ngươi sao? Ta thật oan uổng.
Tiêu thừa tướng ngụy trang một bộ dạng không khỏi ủy khuất, run rẩy nói:
- Dương Mạc Phong, ngươi nói chuyện phải có chứng cớ, ngươi dựa vào cái gì vu khống, hãm hại ta?
Xoay đầu lại, bịch một tiếng quỳ gối trước mặt lão Hoàng đế, một phen nước mắt chan hòa, đau thương nói:
- Hoàng thượng, thần làm quan nhiều năm thanh liêm, làm quan thanh liêm chưa bao giờ tham ô chút nào của triều đình. Dương Mạc Phong ăn nói bừa bãi, thần… có miệng chẳng nói được! Xin Hoàng thượng minh giám.
Trần Tiểu Cửu như nghe được truyện tiếu lâm buồn cười nhất trên thế giới: hài hước thật con mẹ nó thanh liêm, làm quan thanh liêm, ngươi đây là lừa gạt quỷ sao?
Hắn nhận lấy lời vừa nói, cười với Tiêu thừa tướng:
- Tiêu thừa tướng thanh chính liêm khiết, Tiểu Cửu rất đồng tình, ngài không nên lo lắng, chỉ cần hỏi mười hai đại thương gia này một chút, hết thảy chân tướng liền rõ ràng ngay.
- Việc này…
Tiêu thừa tướng có chút do dự, trong lòng của lão hiểu rõ ràng, mười hai đại thương gia kia biết rất rõ lai lịch của lão.
Lão nhíu mi, ngẩng đầu nhìn, đã thấy Trần Tiểu Cửu nhìn lão ánh nhìn tràn đầy thâm ý mỉm cười, lão trở nên minh bạch mọi chuyện, trong lòng lại có gì đó khó hiểu không giống bình thường.
Dương Mạc Phong cũng biết chính mình trốn không thoát tội, vò đã mẻ lại sứt, cười ha ha nói:
- Lão Tiêu, không cần ngươi càn rỡ, chỉ cần thẩm vấn mười hai tên thương gia kia, ngươi chết chắc không phải nghi ngờ.
Trần Tiểu Cửu đem mười hai tên đại thương gia mang vào, hướng bọn họ hỏi việc này có liên quan đến Tiêu thừa tướng hay không?
Bành Đức Tài âm điệu mạnh mẽ nói:
- Trần đại nhân, chúng ta chỉ biết Dương Mạc Phong yêu cầu tiền hối lộ, cho tới bây giờ chưa từng thấy Tiêu thừa tướng sai phái điều gì, Tiêu thừa tướng là Thừa tướng tốt, làm sao có thể làm ra việc tham lam như vậy. Ta chưa từng nghe qua, cũng tuyệt không tin.
Sau đó, mười một gã thương gia cũng vì Tiêu thừa tướng đứng ra làm chứng.
Tiêu thừa tướng kích động nước mắt tuôn đầy mặt, liên tục hướng mười hai tên đại thương gia dập đầu thở dài, khóc không thành tiếng nói:
- Đa tạ mọi người trả lại sự trong sạch cho ta, bằng không, Tiêu mỗ chết vì người đời khinh bạc.
Dương Mạc Phong đầy mặt là máu, sau khi nghe qua lời biện giải của mười hai tên thương gia, sửng sốt hồi lâu, mới dường như phát giác ra vấn đề, liền hét lớn:
- Các ngươi… các ngươi dám giữa ban ngày ngụy tạo chứng cứ? Lão Tiêu đến tột cùng cho các ngươi cái gì tốt? Các ngươi cũng là lũ tiểu nhân, con mẹ nó cũng là một lũ tiểu nhân…
Tiêu thừa tướng bỗng nhiên đứng lên, chỉ vào Dương Mạc Phong trần tình với Hoàng đế:
- Khởi bẩm Hoàng thượng, Dương Mạc Phong thân là Tả Đô ngự sử, hiểu luật mà phạm luật, tội nặng thêm một bậc. Vì nghiêm pháp mà giữ nghiêm kỷ cương triều đình, thân gnhix phải xử thật nặng. Thần đề nghị: có thể hợp cùng Tam pháp ti nghiêm thẩm vấn Dương Mạc Phong, tuyệt không nể quá hóa hỏng.
Tam pháp ti quyền khống chế nằm trong tay Tiêu thừa tướng, đến lúc đó Dương Mạc Phong nói gì tự nhiên rơi vào tay của lão, đương nhiên không nhận được điều gì tốt.
- Việc này…
Lão Hoàng đế có chút do dự:
- Vừa rồi trẫm đã đem Dương Mạc Phong giao cho Đại Lý Tự thẩm vấn … Chỉ e…
Trần Tiểu Cửu vội vàng nói:
- Hoàng thượng, Tiêu thừa tướng có cách thẩm án, lại thêm Tiêu thừa tướng đối với phẩm hạnh của Dương Mạc Phong hiểu biết vô cùng, nghĩ rằng nhất định việc thẩm án sẽ có hiệu quả. Để việc tra án nhanh chóng tìm ra manh mối, thần đề nghị đem Dương Mạc Phong chuyển giao cho Tam pháp ti.
Diệp Ngâm Phong cũng cao giọng nói:
- Thần tán thành.
Lão Hoàng đế gật đầu:
- Tốt lắm! Nếu Trần ái khanh và Diệp ái khanh đều đồng ý, trẫm sẽ đem Dương Mạc Phong chuyển giao cho Tam pháp ti.
Rồi quay sang Tiêu thừa tướng nói:
- Tiêu thừa tướng, ngươi nhất định phải thẩm tra ra manh mối cho trẫm.
- Thần tuyệt không phụ lòng hoàng ân.
Tiêu thừa tướng vội vàng quỳ xuống dập đầu, nghĩ thầm lúc này rốt cục đã xóa đi một mối họa vô hình.
Lão hé mắt liếc nhìn Trần Tiểu Cửu một chút, trong lòng hết sức tò mò: đồ khốn kiếp này ngày trước khắp nơi đối địch với mình, như thế nào hôm nay không ngờ tính cách đổi ngược, lại giúp cho mình một việc khó xử?
Sự khác thường tất có quỷ, cần cẩn thận coi chừng rơi vào bẫy.
Diệp Ngâm Phong dặn dò thị vệ, đem Dương Mạc Phong kêu khóc bắt xuống, trong sân nhất thời lại rơi vào yên lặng.
Lão Hoàng đế nhìn Diệp Ngâm Phong, cười nói:
- Tiểu Diệp khanh có đảm có mưu, một lòng vì nước, chính nghĩa lẫm nhiên, có một tấm lòng sắt son, Trẫm ngày mai liền thảo thánh chỉ, thăng nhiệm cho khanh làm Tả Đô ngự sử, đốc tra pháp luật, trấn chỉnh triều cương, tiểu Diệp, khanh có nguyện ý hay chăng?
Diệp Ngâm Phong vui mừng quá đỗi, vội vàng quỳ xuống dập đầu:
- Thần tạ chủ long ân, nhất định sẽ tận chức tận trách, vì nước mưu phúc, tuyệt không phụ hoàng ân mênh mông của Hoàng thượng.
Trong lòng gã kiêu ngạo và vui sướng, cũng chưa từng gnhix tới lão Hoàng đế sẽ ra quyết định đột ngột như vậy.
Diệp Ngâm Phong từ nhỏ có chí lớn, giang sơn là niềm tin suốt đời của anh ta. Lúc này, đã cách nguyện vọng của chính mình càng lúc càng gần.
Tả Đô ngự sử, quan lớn đương triều, thêm nữa chính mình là là đại thần trong nội các, quyền bính ngập trời, nhất thời quyền hạn vô lượng. Thanh niên tuổi trẻ, cũng là nhân tài kiệt xuất, khó có người có thể sánh cùng.
Lão Hoàng đế lại chỉ vào Tiêu thừa tướng, quay sang Diệp Ngâm Phong nói:
- Thừa tướng đại nhân chính là Tể tướng đương triều, các ngươi về sau phải thân cận hơn một chút, Đại Yến cần Tiêu thừa tướng lão thành mưu lược, cũng cần thanh niên kiệt tuấn sắc bén quyết liệt như khanh.
Diệp Ngâm Phong là người khéo léo, lập tức đứng dậy hướng Tiêu thừa tướng lễ độ khiêm nhường.
Tiêu thừa tướng trong lòng đối với việc Diệp Ngâm Phong nhậm chức Tả Đô ngự sử hết sức bất mãn, đổi lại ngày trước, lão nhất định sẽ ra sức ngăn cản.
Nhưng hôm nay, lão nhất định phải dựa vào Diệp Ngâm Phong vì lão che lấp chứng cứ phạm tội, hơn nữa chuyện này lộ ra, trong lòng chột dạ, lo lắng không thôi, thực khó có tinh thần đấu lại với Diệp Ngâm Phong. Trong lòng suy nghĩ một chút, cũng chỉ tùy ý Diệp Ngâm Phong thượng vị.
Nhưng trong lòng của lão cũng biết, Diệp Ngâm Phong thượng vị, tương đương với bên cạnh mình dựng lên một cây trường mâu. Nói không chừng không biết khi nào trên trái tim mình liền bị kẹp lại. Những ngày sau cũng không vui sướng rồi.
Tiêu thừa tướng hướng Diệp Ngâm Phong khách khí hàn huyên nói:
- Tiểu Diệp đại nhân trí tuệ siêu quần, một đại thần chính khí, chẳng những Diệp Trung Đường có phong phạm lúc sung sức, càng bởi hậu sinh khả úy mà thắng vu lam. Tiêu mỗ đối với việc Diệp đại nhân đảm nhận Tả Đô ngự sử, tràn đầy chờ mong.
Trần Tiểu Cửu vụng trộm cùng lão Hoàng đế liếc nhau, đối với lời nói dối của Tiêu thừa tướng, công lực khiến mặt không đỏ, hơi thở không gấp quả thật lại tăng thêm vài phần khâm phục.
Diệp Ngâm Phong cũng biết nếu Tiêu thừa tướng không ra mặt ngăn cản mình thăng chức, vậy chuyện mình đảm nhận Tả Đô ngự sử đó, sẽ không có gì thay đổi nữa.
Gã cũng Tiểu Cửu liếc mắt nhìn nhau, mới lo lắng nói:
- Hoàng thượng, tuy rằng việc Dương Mạc Phong đã được xử lý, nhưng nội khố trống rỗng, việc giao dịch cùng các giáo sĩ nước Anh đã bị rơi vào đình trệ. Nếu việc giao dịch này không thành, ắt đánh vào lòng tin của người nước ngoài, khiến cho bọn họ không bao giờ … đến Đại Yến giao dịch nữa, cũng gián tiếp gây tổn hại cho danh dự Đại Yến. Hậu quả thực vô cùng nghiêm trọng, vẫn xin Hoàng thượng minh xét.
- Ai da! Việc này trọng đại như thế, Trẫm thiếu chút nữa sơ sót!
Lão Hoàng đế bừng tỉnh đại ngộ, sa sầm nét mặt, đối với Tiêu thừa tướng hấp tấp nói:
- Tiêu ái khanh, ngươi là Tể phụ đương triều, có thượng sách gì không?
Tiêu thừa tướng tức giận đến trợn trắng mắt: Những thương nhân kia đều không có hàng tồn, ta có thể có thượng sách gì? Chẳng lẽ muốn ta đem hàng hóa trống không biến ra hay sao?
- Hoàng thượng, việc này vẫn cần bàn bạc kỹ hơn…
Diệp Ngâm Phong mới vừa rồi còn cười đùa cùng Tiêu thừa tướng, giờ phút này nghe Tiêu thừa tướng nói vậy, lập tức lộ ra nét mặt dữ tợn, nhe nanh lạnh lùng nói:
- Tiêu thừa tướng nói sai rồi. ngài có thể bàn bạc kỹ hơn, chậm rãi chờ đợi, nhưng người nước ngoài lại không chờ được. Ngài đây liền từ chối trách nhiệm, làm sao giải quyết được đây?
Ta giải quyết con chó nhà ngươi!
Tiêu thừa tướng trong lòng âm thầm chửi rủa: Thằng nhãi này ngày mai mới thăng chức là Tả Đô ngự sử, hôm nay liền vội vàng sử dụng quyền lực, gấp cái rắm ấy!
- Tiểu Diệp đại nhân, ta nghe ý tứ của ngươi dường như trong bụng ngươi đã có diệu kế gì rồi? Không ngại nói ra mọi người nghe một chút, cùng nhau tham khảo được chăng?
Diệp Ngâm Phong cười cười:
- Ta tuy rằng trong bụng vô kế, nhưng cũng không đẩy trách nhiệm đi, nói cái gì bàn bạc kỹ hơn. Chẳng qua ta lại biết, trong lòng một người ắt hẳn sẽ có kế sách.
Lão Hoàng đế, Tiêu thừa tướng đồng thời truy vấn:
- Người nào?
Diệp Ngâm Phong đưa tay chỉ Trần Tiểu Cửu, đầy thâm ý nói:
- Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt!
- Trần Tiểu Cửu?
Tiêu thừa tướng chấn động, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, vội ngượng ngùng cười nói:
- Còn có thượng sách gì, Trần đại nhân không ngại nói ra nghe một chút.
Trần Tiểu Cửu lắc đầu cười cười:
- Ta chỉ là có chút ý tưởng, chỉ e auy nghĩ không chín chắn.
Lão Hoàng đế lơ đễnh, cùng lắc lư đầu cười nói:
- Có chủ ý gì hay thì nói ra, để Trẫm và Tiêu thừa tướng, Diệp Trung đường cùng tham khảo một chút.
Trần Tiểu Cửu do dự nói:
- Hoàng thượng, Tiêu thừa tướng, Diệp đại nhân cũng nên biết, ta trước khi ra làm quan, đã cùng tứ đại tài đoàn Giang Chiết tương giao không tệ. Ta chính là đang suy nghĩ có thể nhờ bọn họ khẩn cấp ra tay trợ giúp hay không. Nhưng vừa nghĩ, đã nảy ra hai vấn đề khó xử.
Tiêu thừa tướng híp mắt, trầm ngâm không nói.
Lão Hoàng đế nói:
- Có chuyện gì khó xử, nói cho Trẫm nghe thử.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Thứ nhất, quan niệm kinh doanh của tứ đại tài đoàn Giang Chiết cùng mười hai đại thương gia kinh thành hoàn toàn bất đồng. Lâu dần theo năm tháng cũng khiến cho đôi bên vô cùng bất hòa, như nam châm đồng tính bài xích lẫn nhau, căn bản không có khả năng cùng gắn bó một chỗ. Đây là cái khó thứ nhất.
- Thứ hai, giáo sĩ người Tây Dương giá cả hàng hóa áp chế cực thấp, hơn nữa triều đình muốn 20% tiền lãi nộp vào nội khố, việc này khiến tứ đại tài đoàn Giang Chiết thu không đủ bù chi! Thương nhân lấy lợi làm đầu, có thể nào cam tâm tình nguyện làm việc kinh doanh lỗ vốn đâu? Đây là việc khó thứ hai!
Lão Hoàng đế trầm mê nửa ngày, thở dài nói:
- Trần ái khanh có cách nào giải quyết việc này chăng?
Trần Tiểu Cửu nói:
- Việc thứ nhất khó, nhưng thần vẫn có một chủ ý…
Lão Hoàng đế đứng dậy, tản bộ tới trước mặt Tiểu Cửu, hấp tấp nói:
- Trần ái khanh có chủ ý, còn không mau nói ra?
Trần Tiểu Cửu nói:
- Ý của thần là để cho tứ đại tài đoàn Giang Chiết và mười hai đại thương gia kinh thành tách rời ra, không ảnh hưởng lẫn nhau. Có thể một lần nữa thiết lập một nội khố thứ hai, do Thiên Vũ công chúa nắm trong tay quyền quản lý tài sản, do thần đảm nhiệm giám chính nội khố, thúc đẩy tứ đại tài đoàn gia nhập. Hoàng thượng nghĩ thế nào?
Lão Hoàng đế nhắm mắt trầm tư, vẫn chưa nói chuyện, liền thấy sắc mặt Tiêu thừa tướng đỏ lên, thở hổn hển căm giận nói:
- Thần nghĩ vạn phần không được!