Ba ngày sau, tất cả các giao dịch đều được xác định, Fack vô cùng cảm kích Trần Tiểu Cửu, lái thuyền rời đi.
Cũng đề tỏ rõ thành ý của mình, đặc biệt đem những thứ mà mình đắc ý để lại Đại Yến, một là để Trần Tiểu Cửu yên tâm, những món nợ mà y để lại tuyệt sẽ không ăn quỵt.
Thứ hai, y cũng dự cảm được hàng hóa lần này vận chuyển, nhất định sẽ phá giá, bản thân sẽ nhanh chóng quay lại Đại Yến. Adrean vừa xinh ở lại đây, là người liên lạc giúp mình với Đại Yến.
Buổi triều sớm ngày thứ tư, văn thần võ tướng đứng chật hai bên.
Lão Hoàng đế tinh thần đã chấn hưng, bước đi thong thả, đắc ý:
- Liệt vào công thần, phải biết Trẫm vui biết bao? Tại sao đường làm quan lại rộng mở?
Các triều thần ngơ ngác nhìn nhau, không thể giải thích được tại sao lão Hoàng đế bỗng dưng vui mừng như vậy.
Lão Hoàng đế đương nhiên cũng không đủ kiên nhẫn để pha trò với mọi người, liền hăng hái nói:
- Trẫm cũng không bán quan ti rồi, Trẫm sở dĩ vui mừng như vậy, là bởi vì, Nhị khố và giao dịch cùng đám giáo sĩ Tây Dương Fack đã thành công hoàn thành, các ái khanh có đoán được lần này Nhị khố đã kiếm lời được bao nhiêu bạc không?
Các vị đại thần đều lắc đầu, việc giao dịch này Trần Tiểu Cửu bảo mật rất nghiêm, ngoài Diệp Ngâm Phong, không có ai biết được mưu mẹo trong đó, mà ngay cả Tiêu thừa tướng, Viên Trác Kiến, cũng chẳng hay biết gì, ai bảo bọn họ nghe không hiểu tiếng Tây Dương chứ.
- Ha ha ha…Trẫm nói để liệt vào công thần.
Lão Hoàng đế dồn khí đan điền, cao giọng nói:
- Lần giao dịch này Nhị khố trừ chưa thu hồi được tiền hàng, thực thu được hai ngàn lượng, theo hạn ngạch là 30%, đó là có sáu trăm vạn lượng bạc nhập vào ngân khố của triều đình. Các vị ái khanh nói xem, cuộc giao dịch này vừa thành toàn cho các thương nhân của Đại Yến, cũng đã tăng thêm sức mạnh của triều đình, dây không phải là một việc đáng vui mừng sao? ha ha..
Các triều thần như bị kinh thiên động địa một lát, bị ngây người vì cái tin này, một đám đỏ mặt, trong đầu ong ong, không biết tin này là thật không.
Tiêu thừa tướng như bừng tỉnh, tiếng sấm ong ong qua đi, trong đầu rối như tơ, dường như thẫn thờ.
Phản ứng đầu tiên của lão chính là tin này là giả, phản ứng thứ hai là Trần Tiểu Cửu đang nói dối, đang nói quá lời.
Tiêu thừa tướng trần từ nói:
- Khởi bẩm Hoàng thượng, tin này nghe thật chấn động, không biết Hoàng thượng đã tận mắt nhìn thấy số bạc đó chưa, xem qua giấy tờ này, ngộ nhỡ có người trong đó lừa gạt, há chẳng phải là mọi người vui mừng suông một trận sao?
Các đại thần đều gật đầu, trong lòng họ cũng hoài nghi tính chân thật của vụ giao dịch này.
Trần Tiểu Cửu nói với Tiêu thừa tướng:
- Thừa Tướng đại nhân, thời khắc mấu chốt tới, ngài đều không quên nhắc nhở ta, thật khiến ta được sủng ái mà lo sợ.
Tiêu thừa tướng ngoài cười nhưng trong không cười nói;
- Trần thượng thư chớ trách, ai bảo ta là Tể tướng đương triều chứ? Đương nhiên chỗ nào chưa rõ ràng, cần vì Đại Yến mà lo nghĩ, vì Hoàng thượng ta dốc sức. Mà những kẻ làm hư làm thật, có tổn hại tới đất nước, ta thân là Thừa tướng, sao có thể không nghiêm mà truy cứu chứ.
- Hay, nói rất hay.
Trần Tiểu Cửu gật đầu rất mạnh, quay đầu lại nói:
- Hoàng thượng, thần đã xem công văn, thuế do người quản lý Hộ bộ quản, có việc gì cụ thể hỏi,có thể hướng thượng thư bộ Hộ Chung đại nhân kiểm tra.
Lão Hoàng đế lại nói:
- Chung đại nhân, chuyện giao dịch của Nhị Khố, là thật không?
Chung Bân nói:
- Việc giao dịch này là hoàn toàn có thật, Trần đại nhân tuyệt không nói sai nửa lời, đây là công văn giao dịch và kim ngạch nhập kho. Xin Hoàng thượng xem qua.
Lão Hoàng đế nhìn qua một lần, trong lòng vui mừng, lại đưa công văn, và công văn nhập kho truyền xuống, để các vị triều thần cùng xem.
Tiêu thừa tướng thân là thừa Tướng, đương nhiên là người đầu tiên cầm công văn, cầm trong tay nhìn qua, không khỏi kinh ngạc trợn mắt há mồm.
Hóa ra, trên thuế ngạch quả nhiên viết rõ kim ngạch giao dịch thực thu hai ngàn lượng, kim ngạch nhập kho là bảy trăm lượng, bên trên còn đóng dấu của Hộ bộ, chứng nhận việc này.
Xem ra tin tức chấn động lần này, Tiêu thừa tướng hoàn toàn không hay biết.
Trần Tiểu Cửu cười chào hỏi Tiêu thừa tướng, thấy lão ngơ ngác không nghe thấy gì, một tay giành lấy công văn, giao cho các đại thần khác cùng xem.
Tiêu thừa tướng rút cuộc tỉnh lại trong cơn mộng mị, nhìn gương mặt đầy đắc ý của Trần Tiểu Cửu, lạnh lùng nói:
- Trần đại nhân thật là có thủ đoạn, bẩn Tướng rất khâm phục.
Lão cũng là một người thông minh, kiểm tra cẩn thận, mới phát hiện bản thân bị rơi vào âm mưu của Trần Tiểu Cửu.
Thằng nhãi này sớm đã dự mưu không chê vào đâu được, ỷ vào sự thông hiểu tiếng nước ngoài của mình, lợi dụng cơ hội và lỗ hổng giao dịch, diệt trừ Viên Hải và Dương Mạc Phong, lại cố ý đè thấp giá, lừa gạt mười hai đại thương gia của kinh thành tới gặp bốn đại thương gia của Chiết Giang, hơn nữa mượn địa vị lũng đoạn của tứ đại tài đoàn lên đài cùng người Tây, cuối cùng giành được thắng lợi hậu hĩnh.
Cao! Thực sự là cao tay.
Tiêu thừa tướng cho tới lúc này, mới nhận rõ mưu kế của hắn, hiểu được bộ mặt thật của bố cục- Chả trách Phòng Linh này đều không có ít sợ hãi với thằng nhãi này. Hóa ra Trần Tiểu Cửu quả nhiên là một kẻ tiểu nhân gian trá ăn tươi nuốt sống.
Trần Tiểu Cửu nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tiêu thừa tướng, cười nhẹ nhàng nói:
- Thủ đoạn của ta đều là không nhìn thấy, so với việc trị quốc mơ hồ của Tiêu thừa tướng, quả nhiên không đáng nhắc tới.
Các đại thần lúc này mới tán thưởng không ngừng: Phải biết rằng, một năm thu nhập của ngân khố quốc gia cũng chỉ có hơn chín ngàn vạn lượng bạc, nhưng một lần giao dịch của Trần Tiểu Cửu đã nạp vào quốc khố gần bảy trăm vạn lượng bạc.
Tuy nội khố không tính vào ngân khố quốc gia, cũng chỉ là do Hộ bộ quản lý, nhưng với bất cứ cách nào mà nói, gia sản của Hoàng thượng cũng đại diện cho gia sản của triều đình, thật phải gặp thiên tai, hoặc là hai nước giao tranh, số bạc này lấy ra, không phải là hữu dụng giống nhau sao? Còn phân gì là quốc khố và nội khố?
Trần Tiểu Cửu đang chuyên tâm tận hưởng sự kinh ngạc và tâng bốc của các quan thần, trong lòng vui sướng, lại thấy Hoàng thượng ho khan một tiếng, phá tan sự hâm mộ của quần thần, trang trọng và kiên nghị nói:
- Lần này do Trần ái khanh chỉ đạo việc giao dịch của nhị khố, thành quả phi phàm, số lượng của giao dịch này, lợi nhuận của nó mãi vượt xa nội khố do Viên Hải và Dương Mạc Phong chỉ đạo.
- Xét thấy nhị khố và nội khố có tính trùng lặp, lợi nhuận của nhị khố cũng vượt xa nội khố, Trẫm giờ tuyên bố, nội khố trước đây hủy bỏ, nhị khố trở thành nội khố mới. Trần ái khanh, ngươi vất vả rồi, phải dốc lòng đảm nhiệm nội khố, tiếp tục củng cố việc giao dịch với giáo sĩ Tây Dương.
Quần thần không ai dám phản đối, Tiêu thừa tướng tuy mở to mắt nhìn cái bánh thơm ngon nội khố rơi vào tay kẻ khác, nhưng cũng đành bất lực – công lao này của Trần Tiểu Cửu, giống như là đỉnh Thái Sơn đè xuống, khiến Tiêu thừa tướng không có ý phản kháng.
Hơn nữa, Tiêu thừa tướng còn dự liệu được, lão Hoàng đế còn chưa nói xong ân điển ban cho Trần Tiểu Cửu.
Quả nhiên, lão Hoàng đế dừng lại một lát, lại nói:
- Xét thấy Trần ái khanh trí tuệ siêu phàm, công lao rõ rệt, lấy nhỏ làm lớn khai sáng cục diện giao dịch với Tây Dương, Trẫm đặc biệt phong Trần ái khanh là Văn Kim hầu, hơn nữa còn được cha truyền con nối, tạo phúc cho con cháu.
- Tạ Hoàng thượng.
Trần Tiểu Cửu lúc này mới phát hiện cha vợ Hoàng thượng này thật tốt đối với mình.
Kể từ đó, con trai của mình Tiểu Tiểu Cửu, thậm chí Tiểu Tiểu Tiểu Cửu, không phải đều là sinh ra đã có kim chước sao?
Chúng thần trong nháy mắt như nổ tung, nhưng vẫn không dám lên tiếng phản bác, chỉ cần Tiêu thừa tướng không lên tiếng ngăn cản, không có một ai dám đứng đầu ngỗ nghịch với ý nghĩ của Tiêu thừa tướng.
Sở dĩ Tiêu thừa tướng ngấm ngầm chịu đựng, là vì Dương Mạc Phong, và Viên Hải còn đang sống, còn bị một đao trí mạng của Diệp Ngâm Phong, chờ cơ hội lật ngược tình thế..
Chỉ cần mấy ngày này mình xử tử hai tên rác rưởi này, vậy sẽ tránh phải lo âu về sau, có thể đấu một trận với Trần Tiểu Cửu.
Lời của lão Hoàng đế còn chưa nói xong, đợi các quần thần bình thường lại, lại cười nói với Tiêu thừa tướng:
- Tiêu ái khanh, khanh còn nhớ không, Trần ái khanh lúc trước đã đánh cuộc với Trẫm và khanh, Trần ái khanh từng nói nếu không hoàn thành được nhiệm vụ này, không làm được vụ giao dịch này, sẽ tự động quay về quy ẩn. Còn lúc đó Trẫm đã đồng ý, nếu Trần ái khanh có thể hoàn thành vụ giao dịch này, hoàn thành kim ngạch ba mươi phần trăm, liền đề bạt Trần ái khanh vào nội các, thực tế có phải như vậy không?
- Điều này….
Tiêu thừa tướng đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của lão Hoàng đế, đương nhiên không dám cố ý quên đi, đành gật đầu nói:
- Bẩm Hoàng thượng, thật có việc này, nhưng đó chỉ là nói giỡn thôi, Tiểu Cửu là nói chơi, thần cũng nhất thời nổi hứng, nói chơi, không thể coi là thật.
- Không thể coi là thật?
Lão hoàng đệ đột nhiên lạnh mặt, hừ nói :
- Trẫm là quả nhân, là vua của một nước, các ngươi có thể nói đùa, miệng không cấm kỵ, nhưng...Trẫm có thể sao ? Lời Trẫm nói nhất định phải làm được, nếu không, không phải trở thành hôn quân nói lời không giữ lời sao?
Lời nói của lão Hoàng đế rất nặng, chỉ khiến Tiêu thừa tướng không dám phản bác, vội cười nói:
- Hoàng thượng, người chữ chữ châu ngọc, thần rất đồng tình.
Lão Hoàng đế thấy Tiêu thừa tướng cuối cùng cũng chịu khuất phục, trong lòng có chút đắc ý, ông ta khẽ lau chút mồ hôi lạnh, nói với Trần Tiểu Cửu:
- Trần ái khanh, từ nay trở đi, khanh không chỉ là thượng thư bộ Lễ, còn là giam chính nội kho, và là Hầu gia Đại Yến, còn là trọng thần nội các, trách nhiệm của khanh rất nặng đó.
Lại chỉ vào mấy vị khác trong nội các, có thâm ý nói:
- Trong nội các đương nhiệm, có lão thành mưu quốc Tiêu thừa tướng, có binh chưởng một phương Viên tướng quân, có tiểu Diệp đại nhân văn chương tung hoành, Trần ái khanh, sự gia nhập của khanh sẽ rót một sức sống mới vào nội các! Hi vọng khanh có thể hòa thuận với Tiêu thừa tướng, Viên tướng quân, tiểu Diệp đại nhân, cùng mưu phúc cho Đại Yến, mưu phúc cho bách tính.
- Tạ long ân Hoàng thượng.
Trần Tiểu Cửu vội chắp tay bái Hoàng thượng.
Lão Hoàng đế nhìn quanh triều đình, thấy không ai phản bác, cảm giác lo lắng đề phòng bất an vừa mới mất đi, thả lỏng một chút, không khỏi ho khan mấy tiếng.
Chỉ là hôm nay hưng phấn quá độ, cơ thể không chịu nổi gánh nặng quá độ đó, lão Hoàng đế nhìn vết máu nhẹ trên chiếc khăn tay trắng tinh, trong lòng nghĩ, thời gian của mình thật không còn nhiều rồi.
Trong một đêm Trần Tiểu Cửu trở thành tân quyền quý của triều đình, điều này khiến tất cả các triều thần đều kinh ngạc, hâm mộ.
Nhưng, có một số đại thần nhạy bén, nhìn thấy vấn đề, tuyệt không đơn giản như vẻ ngoài của nó, bọn họ thầm đoán được, thế cục của triều đình này dường như muốn biến rồi, cũng không phải cục diện Tiêu thừa tướng một tay che trời nữa.
Trần Tiểu Cửu không chỉ quyết định phải làm được quan chủ khảo, hơn nữa còn có dã tâm cải tổ chế độ khoa cử.
Chế độ khoa cử hiện nay là tam tam chế, cũng tức là cứ cách ba năm mới tổ chức thi một lần, thi hương ba năm một lần, những người thi đỗ gọi là cử nhân.
Cử nhân được thi tiếp, được gọi là thi hội, do bộ Lễ làm chủ khảo, cứ ba năm một lần.
Nhưng dưới quy củ chết tiệt như vậy, sẽ khiến rất nhiều người có tài phí cả đời, bởi vì nhiều nguyên nhân khác nhau, cũng không có cách nào để hoàn thành được ước nguyện trong lòng.
Giả dụ một tài tử giỏi thi thư nhưng vào lúc thi hương, xảy ra vấn đề không mong muốn lại phải đợi thêm ba năm, nếu thi hội lại có chuyện không ngờ, lại phải đợi ba năm nữa.
Như vậy tính gộp lại, ít nhất là sáu năm.
Nhưng tuổi thanh xuân của một người lại có được mấy lần sáu năm có thể đợi như vậy?
Khiếm khuyết này trong lòng Trần Tiểu Cửu biết rõ, hắn quyết định cải tổ khoa cử, sửa thi hương và thi đình thành mỗi năm thi một lần, hơn nữa thi hương trước, sau hai tháng mới thi đình.
Kể từ đó, các cử nhân đỗ kỳ thi liền có thể nhanh chóng vào Thành thi hội, vừa không kéo dài tuổi xuân, cũng có thể trợ giúp tăng mạng lưới nhân tài cho triều đình.
Một điều khác đó là cải cách nội dung thi.
Mỗi lần thi, để xuất hiện ra nhiều nhân tài, thường là nhấn mạnh vai trò của "thi", "thư", "lễ", "nhạc", điển, còn hạn chế thu nhỏ vai trò của "sách luận", còn điều này đối với việc chọn lựa nhân tài mà nói, hoàn toàn là trái ngược.
"Thi, thư, lễ, nhạc, điển" tối nghĩa thâm thúy, có những thứ càng không ra gì, là u ác tính, là tư tưởng cổ hủ, dựa vào những thứ xưa cũ đó, sao có thể trị được triều chính? Lẽ nào thơ của ai làm hay, chữ của ai viết đẹp nhất định có thể cai trị được triều chính sao?
Đương nhiên, trong lòng Trần Tiểu Cửu sẽ không nói ra, lời thật mất lòng, thường phải khoác một lớp áo ngoài, thông qua thủ đoạn linh hoạt để giải quyết.
Cho nên, Trần Tiểu Cửu quyết định, ít nhất trong năm nay, nhất định phải giảm tỉ trọng của "thi, thư, lễ, nhạc, điển", mà nâng vai trò của "sách luận" lên một địa vị rõ rệt.
Sách luận chính là căn cứ vào vấn đề chính trị lúc đó để nghị luận, một việc một bài luận, trên bài văn chỉ biểu đạt một quan điểm, ngắn gọn mà có lực, sắc bén mà thành thạo.
Còn thông qua tư tưởng, nội hàm, thế giới quan, giá trị quan của thí sinh để phán đoán đức phẩm và cách ứng xử hàng ngày của thí sinh, năng lực ứng biến, trí tuệ chính trị của người đó.
Hai điều trên đây đều là trên mặt lý thuyết.
Còn kế hoạch của Trần Tiểu Cửu trên cơ sở ý thức lý luận tri thức, tiến hành thực chiến hiện trường, khảo sát năng lực ứng biến của thí sinh, quan sát năng lực của họ.
Trần Tiểu Cửu suy tư rất lâu, quyết định thêm vào một hình thức thẩm án thực tế
Tìm một ít diễn viên quần chúng, biểu diễn tranh cãi, mâu thuẫn, liên lụy tới lợi ích, khiến các tài tử căn cứ vào vở kịch để phân tích hiện trường, xử án tại chỗ.
Dựa vào kết quả xử án, liền có thể phán đoán được năng lực thao tác thực tế, năng lực quan sát, năng lực quản lý của thí sinh, cũng đoán được đâu là nhân tài.
Sau khi Trần Tiểu Cửu lên kế hoạch xong, vào buổi sáng ngày thứ ba, liền viết thành một bản sớ bao gồm ba kiến nghị về "cải cách chế độ khoa cử, thay đổi nội dung khoa cử, thêm vào thẩm án thực tế" mà bản thân mình đúc kết lại được tâu lên Hoàng thượng cùng các vị đại thần xem xét.
Một tảng đá nặng ngàn cân, trong nhất thời, các quan viên trong triều châu đầu ghé tai lại, nghị luận bàn tán, đương nhiên không ngờ được Trần Tiểu Cửu có thể thực hiện một cuộc cải cách rộng mở như vậy.
Kế hoạch đột ngột này của Trần Tiểu Cửu, hoàn toàn khiến Tiêu thừa tướng trở tay không kịp, lão hoàn toàn có thể phỏng đoán được "dụng tâm lương khổ" của Trần Tiểu Cửu.
Tung ra những người đặt nền móng mà Trần Tiểu Cửu muốn làm cải cách khoa cử không nói, thằng nhãi này rõ ràng là muốn vào trước làm chủ, mưu toan thông qua việc cải cách khoa cử khiến mình thuận lợi trở thành quan chủ khảo của cuộc thi lần này.
Tiêu thừa tướng tức giận trong lòng, vội vàng nháy mắt với Viên Trác Kiến.
Viên Trác Kiến hiểu ý, vội vàng bước ra, trần từ nói:
- Khởi bẩm Hoàng thượng, mạt tướng cho rằng Trần đại nhân đang ăn nói hoang đường vô độ, không phân biệt được trọng yếu, vẫn còn cử chỉ ngây thơ.
Quần thần rút cuộc cũng yên tĩnh trở lại,biết là Tiêu thừa tướng cử người ra làm khó.
- Viên tướng quân nói rất hay, ngài thân là tướng quân mang binh, không khỏi phải huấn luyện ngày đêm, còn có thể quan tâm tới việc khoa cử như vậy, ngài thật là có tấm lòng yêu nước.
Trần Tiểu Cửu nhìn thẳng vào Viên Trác Kiến, trào phúng một cách sắc bén.
Viên Trác Kiến đỏ mặt, vẫn kiên trì nói:
- Thân là triều thần Đại yến, đương nhiên phải dốc sức, lo lắng giúp Hoàng thượng.
- Viên đại nhân, câu nói "dốc sức" này của ngài, nói rất hay, đủ thấy một tấm chân thành của Viên đại nhân.
Trần Tiểu Cửu tán dương một câu trước, mới lớn tiếng chất vấn:
- Nhưng, tính ta thẳng thắn, muốn hỏi Viên tướng quân, trận chiến từng xảy ra ở Mộ Bình thành ở Triết Giang, ông vì sao lũ chiến lũ bại?
- Ta còn nghe nói quân Đột Quyết phương bắc xâm chiếm bốn phía lãnh thổ của Đại yến, bách tính chịu cảnh lầm than, ông tại sao không ngăn địch bên ngoài quốc gia?
- Định Nam vương Phúc Kiến có tấm lòng không hề thần phục, ông tại sao không đem quân trấn giữ, trái lại ở nơi bình định này, tỏ ra mình mạnh chứ?
Ba câu hỏi được đặt ra liên hồi, khiến Viên Trác Kiến không có cách nào đáp lại, hơn ba trăm cặp mắt của bá quan văn võ trong triều đều mang theo nụ cười đắc ý, nhìn về phía Viên Trác Kiến.
Viên Trác Kiến đâu thể chịu đựng được sự khinh bỉ như vậy, khuôn mặt già nua đỏ ửng lên, lửa giận bốc lên trong lòng, muốn phản bác lại Trần Tiểu Cửu, nhưng Trần Tiểu Cửu nói đều là sự thật, khiến y không thể cãi lại.
Nhưng trước mặt văn võ bá quan trong triều, trắng trợn đánh vào mặt y, thực sự có chút làm y mất mặt.
Khuôn mặt già nua của Viên Trác Kiến đỏ tím, hai tay nắm chặt, trong lòng tức giận mà không phát tác ra được, đành cầu cứu Tiêu thừa tướng.
Tiêu thừa tướng cũng biết nước cờ này của mình là sai lầm, mới khiến Viên Trác Kiến lâm vào cảnh xấu hổ này, vội ho khan một tiếng,ra mặt giải vây, nói:
- Lời của Trần đại nhân đúng là sự thật, nhưng trong đó có rất nhiều sự tình, dính tới thời cuộc, nhân tình, còn có cả lễ nghĩa của đại quốc ta, xử lý được đâu phải đơn giản như vậy, đương nhiên không thể tùy ý xung đột vũ trang, xử trí cẩn thận mới là chính đạo.
Lão Hoàng đế ngồi trên đài cao, nghe Trần Tiểu Cửu nói về sự suy nhược của quốc sự, trong lòng thấy mất mát vô cùng, thấy Viên Trác Kiến bị rớt đài như vậy, thầm cảm thấy vui mừng khôn xiết.
Thấy hoàn cảnh bị rơi vào sự xấu hổ, lão Hoàng đế vội giải vây một cách giả tạo:
- Trần ái khanh, Viên tướng quân công lao càng lớn, cũng có khổ cực, ái khanh không nên phê bình quá mức?
Trần Tiểu Cửu vội thu lại kiếm sắc, uyển chuyển nói:
- Lời của Hoàng thượng quả đúng, là thần lỗ mãng, nhưng thần là người thẳng tính, có gì nói nấy, mong Hoàng thượng chớ trách tội, cũng hi vọng Viên tướng quân không phiền lòng.
Viên Trác Kiến thả lỏng một chút, vừa muốn quay lại chỗ cũ, lại thấy Trần Tiểu Cửu nã pháo vào y nói:
- Viên tướng quân, ý kiến cải cách vừa rồi ta đưa ra, ông phủ nhận toàn diện, có thể ngay trước mặt toàn bộ văn võ trong triều, nói ra lý do không?
- Điều này..
Viên Trác Kiến vừa nghe, liền sợ tới mức muốn chạy trốn.
Trần Tiểu Cửu đi trước một bước, chặn đứng Viên Trác Kiến lui về phía sau, lại ép hỏi:
- Viên tướng quân, ông đừng ngại nói nhiều, chỉ cần đơn giản chỉ ra cho ta, vai trò của "thi, thư, lễ, nhạc, điển" khi họ vào khoa cử thể hiện ở đâu? "Sách luận" mà ta vừa nhắc tới là gì? Tại sao không thể nâng mức quan trọng? Còn thẩm án thực tế ta thêm vào không thỏa chỗ nào? Về ba điểm này, mong Viên tướng quân trả lời, cũng để các văn võ bá quan lĩnh giáo một chút sự hiểu biết của ông. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn
Viên Trác Kiên là võ tướng, là xuất thân binh lính, là dựa vào Tiêu thừa tướng mà phát tài, trèo lên từng chút một, đâu biết được cái gì là "thi, thư, lễ, lạc, điển"? Rút cuộc là như thế nào?
Về thẩm án thực tế kia, y càng nghe càng hồ đồ, liền đưa ra phản bác.
Mà ba điểm này, y cũng không trả lời được điểm nào.
Viên Trác Kiến bị Trần Tiểu Cửu chặn đứng, không còn đường lui, khuôn mặt đang tím tái của y bỗng trở nên trắng bệch, chịu đựng ánh mắt trào phúng của bá quan, lắp bắp nói:
- Ta không…ta không biết, dù sao đề nghị đó của ngươi cũng không được.
Xoạt..
Lời vừa nói ra, quần thần đều không nhịn nổi cười ồ lên, lão Hoàng đế ngồi trên long ỷ, cũng không nhịn nổi cười.
Trần Tiểu Cửu cười ngặt nghẽo, lại ép hỏi:
- Viên tướng quân, ông không hiểu về ba điều ta vừa nói, dựa vào cái gì mà ông nói ý kiến cải cách của ta không được? Ông là phụ thần nội các, sao có thể không hiểu lí lẽ như thế?
Viên Trác Kiến bị ép tới đường cùng, trong lòng vội vàng, cũng không để ý nhiều, chỉ vào Tiêu thừa tướng, lắp bắp nói:
- Là Tiêu thừa tướng nói không được, không phải ta nói.
Hô!
Quần thân lại kinh hô lên, cặp mắt lại hướng nhìn về phía Tiêu thừa tướng, chỉ khiến Tiêu thừa tướng vốn thường điềm tĩnh xem ra cũng mất tự nhiên, mặt trắng bệch, tâm thần bất an.
Trần Tiểu Cửu cười nhìn Viên Trác Kiến, có thâm ý nói:
- Viên tướng quân, ông thân là thủ lĩnh tam quân của Đại Yến, không ngờ có thể ngoan ngoãn nghe lời Tiêu thừa tướng, hơn nữa trong những việc ông không lý giải được, không phân biệt trắng đen, trần từ vì Tiêu thừa tướng, ha ha.., các người một thừa tướng, một tướng quân, quan hệ cá nhân cũng đủ tốt rồi, có thể tự xưng là tấm gương của bách quan đấy.
Vừa nói, vừa giơ ngón tay cái lên.
Văn võ bá quan trước giờ đều không ngờ, Trần Tiểu Cửu trước mặt tất cả mọi người lại có thể nói ra bí mật mà tất cả mọi người đều biết như thế. Không hề che giấu mà nói ra.
Cảnh tượng xấu hổ này khiến các đại thần kia giật mình lạnh run, ai cũng không dám phát ra tiếng cười lung tung nữa.
Tiêu thừa tướng đối mặt với thái độ gây sự của Trần Tiểu Cửu, trong lòng hoảng loạn: may mà mình đã đưa Viên Hải và Dương Mạc Phong lên tây thiên, bằng không, Trần Tiểu Cửu dựa vào hai việc này thành sự không đủ, bại sự có dư liền có thể quất roi mình thương tích đầy người.
Đồng thời trong lòng cảm thấy đau đớn vô cùng: Nếu là Dương Mạc Phong, Viên Hải tốt như vậy, bản thân sao có thể khiến Viên Trác Kiến lộ diện đấu võ mồm với Trần Tiểu Cửu?
Ai!
Bà nó, dưới tay vô cường tướng, cuối cùng vẫn là phải lão già này đích thân lên trường.
Tiêu thừa tướng ho khan một tiếng, xuất hiện giải thích nói:
- Hoàng thượng, chư vị hiền thần, trong lòng Viên tướng quân cũng là có ý phản đối cải tổ khoa cử, chỉ là Viên tướng quân không biết ăn nói, đương nhiên nói không rõ, cho dù như vậy, vẫn là bổn tướng nói thấu triệt giúp Viên tướng quân.
Viên Trác Kiến vội nói:
- Đúng vậy! đúng vậy! Làm phiền Tiêu thừa tướng.
Tiêu thừa tướng thu xếp lại suy nghĩ, cất giọng nói:
- Hoàng thượng, thần muốn hỏi thử một chút, tất cả triều thần chúng ta, vị nào không phải từng thi khoa cử? "Thi, thư, lễ, nhạc, điển", ai không quen tới tận xương tủy? Nhưng vị nào ở đây không phải làngười trí tuệ trác tuyệt? Vị nào không phải là cao thủ phá án? Quả nhiên theo lời của Trần Thượng thư, duy có tăng thêm "sách luận", tăng thêm thẩm án thực tế mới là nhân tài, đây không phải đã nói rõ rằng, toàn triều chúng ta các văn quan đại thần đều là những người bình thường sao?
Tiêu thừa tướng ngôn ngữ xảo quyệt, đánh thẳng vào tai các văn võ khắp triều, ánh mắt nghi ngờ lại nhìn về phía Tiểu Cửu.