Lưu Lam bị một tràng nói của Trần Tiểu Cửu làm cho sợ hãi.
Như lời của Trần Tiểu Cửu nói, Dương Mạc Phong, Viên Hải thực sự là bị Tiêu thừa tướng tự tay giết chết, nguồn gốc là ở họ nắm bắt được những tội lỗi của Tiêu thừa tướng, hoặc là có chứng cứ thông đồng phạm tội của Tiêu thừa tướng
Mà một số chứng cứ phạm tội của Tiêu thừa tướng, mình cũng nắm rõ, tuy không nhiều, nhưng một khi truyền ra ngoài, cũng có thể cởi bỏ một lớp áo ngoài của Tiêu thừa tướng.
Sự thật tàn khốc bày ra trước mặt Lưu Lam, bởi vì một số sự trùng hợp mà Trần Tiểu Cửu cố ý bày ra, Tiêu thừa tướng đã nghi ngờ mình, thậm chí là có ý tức giận.
Không nói được chính xác bao giờ, Tiêu thừa tướng sẽ ra tay với mình, còn Trần Tiểu Cửu lại đứng ở lập trường của mình, đến lúc đó ai dám bảo vệ mình chứ?
Trong đầu Lưu Lam rối như tơ vò, lau sạch mồ hôi không ngừng chảy ra, thấy ánh mắt Tiểu Cửu nhìn sang, khóe miệng khẽ cười:
- Trần đại nhân, đại nhân… có thể chỉ ra cho ta một con đường sáng không?
Trần Tiểu Cửu thảnh thơi uống một ngụm trà, nhìn đôi mắt lo âu của Lưu Lam, gật đầu nói:
- Lưu đại nhân, tiểu Diệp đại nhân rất khen ngợi về phẩm hạnh và tài học của ông, nhiều lần khen ngợi ông gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, không bị khuất phục trước tà quái. Tuy phụ thuộc vào Tiêu thừa tướng, nhưng là bất đắc dĩ, thật ra trong xương tủy lại có tấm lòngmuốn báo quốc.
- Thật sao? Tiểu Diệp đại nhân thật có nói như vậy sao?
Trong lòng Lưu Lam kích động muôn phần,
- Thật ra…mấy năm nay phong ba bão táp, ta rất cẩn thận, tuy rất muốn làm một việc gì đó vì triều đình, nhưng….đâu có dễ như vậy được.
Trần Tiểu Cửu lại từng bước nói:
- Không chỉ có tiểu Diệp đại nhân cho rằng như vậy, Tiểu Cửu ta cũng vô cùng khâm phục Lưu đại nhân, cũng có thể cảm nhận được chỗ khó của Lưu đại nhân.
- Lưu đại nhân, ông là người thông minh, ta nói hồi lâu, ông hẳn cũng đã hiểu rõ tâm ý của ta rồi, ta và tiểu Diệp đại nhân đều là người có lòng rộng lượng, đối với nhân tài nổi tiếng như Lưu đại nhân, không chỉ bỏ qua chuyện cũ, mà còn cần phải toàn lực tận dụng.
- Bỏ qua chuyện cũ, toàn lực trọng dụng?
Lưu Lam ngây người như phỗng, lặp đi lặp lại tám chữ này.
Trần Tiểu Cửu thấy Chung Bân, Độc Hoàng vừa xinh cùng đi vào, lại thấy Độc Hoàng đưa thuốc trong tay cho Lưu Lam, liền đứng dậy, cười nói:
- Lưu đại nhân, ông suy nghĩ cho kỹ, nếu không thẹn với lòng, vậy mời sáng sớm ngày mai tới bộ Lễ bàn chuyện, cùng thương lượng việc trong đại của kỳ thi khoa cử năm nay, nếu ông không hiểu được, vậy ta chỉ có thể chúc phúc Lưu đại nhân có thể tự mình giải quyết thôi, cáo từ.
Lưu Lam cung kính, tiễn Trần Tiểu Cửu, Chung Bân, Độc Hoàng ra cửa lớn, mắt nhìn bóng bọn họ biến mất ở cuối đường, mới đầy bụng tâm sự quay về phòng.
Con trai của y Lưu Chí Sơn chạy vào phòng thưởng trà, thấy Lưu Lam ngồi trên ghế thở dài, liền vô tâm nói:
- Cha, sao bộ dạng cha lại mặt cau mày có thế? Lẽ nào Trần Tiểu Cửu kia thật sự là kẻ giết người không chớp mắt sao? Con thấy tuổi tác của hắn cũng ngang con, vẻ mặt thanh thản, không giống như tên ác ma giết người đâu.
- Con thì hiểu cái gì! Ác ma là dùng mắt có thể nhìn ra sao? Phải dùng cái đầu! Dùng cái đầu à!.
Lưu Lam tức giận đặt mạnh chén trà lên bàn, hừ nói:
- Ba ngày nữa bắt đầu khoa cử rồi, con sao còn không đi học bài đi?
Lưu Chí Sơn bất đắc dĩ nói:
- Học vấn của con không tốt, tạm thời nước tới chân mới nhảy cũng thi không được, cũng không cần phí tâm sức, ài…, cha con là quan khảo, không ngờ không có đề thi cho con trai, thậtlà chuyện lạ thiên cổ.
- Con than thở lung tung cái gì hả? Còn không mau đi học?
Lưu Lam cuối cùng cũng không nhẫn nại được, choảng một tiếng, ném chén trà xuống đất, nước văng tung tóe, bắn vào người Lưu Chí Sơn.
Lưu Chí Sơn thấy cha tức giận, cũng không dám oán giận nữa, cúi đầu, định đi học bài.
- Đứng lại!
Lưu Lam thở dài một hơi, hỏi Lưu Chí Sơn nói:
- Chung đại nhân vừa hỏi con những gì?
Lưu Chí Sơn bỗng có hứng thú, cười nói:
- Lão già này học vấn rất khá, nhưng lời nói và việc làm rất quái dị đầu tiên là hỏi con đọc những gì, sau đó lại lấy cho con mấy ví dụ về "thi, lễ, nhạc, điển", nhưng sự giải thích của ông ta rất hay, hoàn toàn không giống với sự giải thích bên trên.
Lưu Lam vừa nghe, nhíu mày, lại hỏi:
- Chung đại nhân còn hỏi con cái gì nữa?
Lưu Chí Sơn cười nói:
- Tiếp đó là càng không thể tưởng tượng được, hỏi con sự rục rịch của Định Nam vương, rút cuộc nên xử lý thế nào, con nói Tiêu thừa tướng chủ hòa, thì đương nhiên là chủ hòa rồi, con có thông minh hơn nữa cũng không thể thông minh bằng Tiêu thừa tướng à! Lão thông thái rởm Chung Bân liền phản đối con, giảng cho con một đạo lý lớn…
- Sau đó thì sao?
Lưu Lam giãn mày, gần như đã hiểu ra điều gì.
- Sau đó, Chung đại nhân kể cho con một vài vụ án thú vị, đến bây giờ con cũng vẫn không giải được, nhưng ông ta cũng không cho con đáp án, chỉ là muốn con tự nghĩ. Ha ha…, con có thời gian đọc sách, chứ đâu có tâm trạng đi làm cái trò đó.
Lưu Chí Sơn lại lầm bầm nói.
Lưu Lam nghe tới đây, chợt nở ra một nụ cười, buồn bã nói:
- Có qua có lại mới toại lòng nhau! Cành ô liu này ta sao có thể không cần?
- Cha, cha đang nói gì cơ? Thôi vậy, con kệ cha đấy, con đi học đây, còn nước còn tát.
Lưu Chí Sơn vẻ mặt buồn bã, quay người bước đi.
- Đứng lại, đừng đọc nữa.
Lưu Lam ra hiệu cho Lưu Chí Sơn ngồi xuống, có thâm ý nói:
- Con nói rõ cho cha nghe cụ thể tất cả những vấn đề câu hỏi về "thi, lễ, nhạc, điển" còn cả nguyên văn hòa hay chiến, còn cả tình tiết vụ án mà Chung đại nhân hỏi con cho ta nghe, cha sẽ giải thích cho con, nếu con dám quên đáp án, cha sẽ đánh gãy chân con, con nhớ chưa?
- Nhớ kỹ! Thưa cha! Sao cha lại thần thần thao thao vậy.
Ngày thứ hai, ánh sáng mặt trời mới nhô, đỏ rực.
Tuy trong không gian lúc này vẫn là hương vị lạnh lẽo như cũ, nhưng ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, tràn đầy sự vui vẻ của sắc xuân.
Lưu Lam không mất ngủ nữa, trái lại, sau khi việc đã có sự chuyển biến lớn, y ngủ rất ngon, mười mấy ngày nay, lần đầu tiên y ngủ ngon như vậy.
Ánh mặt trời buổi sớm chiếu khắp người y, khiến tâm trạng y cũng trở nên vui sướng lạ kỳ.
Y không hề dừng lại, ngồi trên kiệu, đi thẳng tới bộ Lễ, vừa tới cửa, liền thấy Thị lang bộ Lễ Triệu Văn Thái, đứng ở cửa cười rạng rỡ, có thâm ý nói:
- Lưu đại nhân, ta đứng đây đợi ngài đã lâu, Trần đại nhân vô cùng hy vọng ngài sẽ tới.
- Đa tạ Trần đại nhân nâng đỡ.
Lưu Lam chỉnh trang lại y phục, ngẩng đầu mà bước, đi vào tới cửa chính của bộ Lễ.
Ba ngày ngắn ngủi, Lưu Lam đã nhanh chóng sát nhập vào bầu không khí của mùa thi, hòa mình cùng với Chung Bân và Trần Tiểu Cửu.
Diệp Ngâm Phong tình cờ tới xem xét tiến trình, cũng âm thầm tiến hành đàm phán với Lưu Lam.
Tuy chỉ có ba ngày, nhưng quan hệ giữa họ đã từ địch chuyển thành bạn.
Còn sự chuyển biến kỳ lạ mà kinh ngạc này đã nhanh chóng truyền tới tai các triều thần, khiến người ta miên man bất định.
Tiêu thừa tướng giận dữ, vô cùng căm tức với hành động thân thiết như keo sơn của Trần Tiểu Cửu, Lưu Lam và Diệp Ngâm Phong, nhưng lão ngoài hỉ mũi trừng mắt, không có chút biện pháp nào để cản trở việc này.
Mà mùa thi hừng hực khí thế, cuối cùng cũng mở màn trong sự tranh luận và chờ mong.
Hơn vạn tài tử, mang theo tâm trạng kích động tràn vào trường thi.
Thi viết, tổng cộng hai đề: "ngũ", sách luận", tổng cộng ba ngày, trong ba ngày, không được ra khỏi phòng.
Trong ba ngày này, Chung Bân, Lưu Lam luôn trong trường thi để quan sát mọi hành động của trường thi.
Còn Trần Tiểu Cửu thì âm thầm sai Khang Thiết dẫn theo một đội ngũ, tiến hành bảo đảm an ninh của khoa cử - điều hắn sợ nhất là Tiêu thừa tướng bên ngoài sẽ âm thầm gây chuyện làm nhiễu loạn khao cử.
May mắn là, ba ngày trôi qua rất nhanh, không có chuyện gì xảy ra, điều này khiến Trần Tiểu Cửu yên lòng.
Sau đó, là chấm bài thi, một đám các học sĩ của Quốc Tử Giám cùng thống nhất, đương nhiên, đáp án phải dựa theo đáp án của Trần Tiểu Cửu phê mới được.
Trần Tiểu Cửu sợ đám học sĩ này sẽ thầm phá rối, xin chỉ dụ của Hoàng thượng, ai dám làm việc thiên tư, làm việc sơ suất, sẽ bị tước danh vị học sĩ.
Có thanh kiếm sắc treo lơ lửng trên đầu này, đám học sĩ này không dám chậm trễ, chuyên tâm phê duyệt bài thi, sợ xảy ra lầm lỗi.
Năm ngày, đã công bố danh sách.
Huynh đệ Phan thị, Phương Văn Sơn, Chung Việt đều có tên trên bảng vàng, tuy thứ tự ở giữa, không cao không thấp, nhưng cũng đủ để tiến vào phần thẩm án.
Còn Lưu Chí Sơn tài học bình thường, lại đứng danh sách thứ ba, điều này khiến hắn vui mừng như điên.
Thôi Châu Bình học thức rất cao, đứng đầu danh sách – Nếu dựa theo quy củ như các năm trước, gã đã là Trạng Nguyên đương triều rồi.
Đôi với gã thi viết đứng đầu, không ai dám nghi ngờ - Thôi gia vốn là đại gia văn học, thủy tổ của học thức, lãnh tụ văn đàn gần trăm năm nay, được đứng đầu, đương nhiên là hữu danh hữu thực.
Nhưng, Lưu Chí Sơn đứng thứ ba, mơ hồ có bàn tán, nhưng ẩn tình trong đó không có căn cứ, không ai công khai nói ra.
Ba ngày sau, hai trăm người có trong danh sách đỗ thi viết bước vào giai đoạn thẩm án thực tế.
Năm ngày lại như vậy trôi qua, thành tích tổng hợp một trăm người đứng đầu cuối cùng cũng có kết quả.
Thôi Châu Bình bất kể là thi viết, hay là thẩm án thực tế, vẫn đứng đầu bảng, danh hiệu Trạng Nguyên, bỏ chắc trong túi rồi.
Chức vị Bảng nhãn là một tài tử ở Xuyên Tây Tây là Cố Bình Chí đạt được – người này dẫn tới sự hiếu kỳ của Trần Tiểu Cửu.
Lưu Chí Sơn tài học bình thường, tiếp tục phát huy vượt xa người thường trong thẩm án thực tế, cuối cùng dành được ngôi vị Thám Hoa – tất cả các tài tử tâm sáng như gương, thằng nhãi này không phải có giở trò gì mà là gặp vận may.
Trần Tiểu Cửu đương nhiên không phải là người cổ hủ, vì tiếp cận được với Lưu Lam, để biểu lộ thành ý, một chức vị Thám Hoa thì tính cái gì, cho gã chức Trạng Nguyên mới thành vấn đề.
Sự chê trách này, hắn vẫn có thể chịu được.
Huynh đệ Phan thị, Phương Văn Sơn, Chung Việt thành tích cũng đều đều ở tốp ba mươi, cũng coi như là không uổng tâm tư của Trần Tiểu Cửu.
Đến tận đây, khoa cử đã hoàn toàn kết thúc, những việc còn lại, chính là thảo luận phải sắp xếp chức vị của một trăm người này thế nào.
Mà vấn đề này lại là quan trọng trong các vấn đề quan trong? – Trần Tiểu Cửu sở dĩ vội vã kêu gọi Lưu Lam như vậy, cũng chính vì để mai phục quân cờ.