Nam công công dẫn Hoa Như Ngọc, trước khi Trần Tiểu Cửu tiến vào, đầu tiên lấy đao thép của Hoa Như Ngọc, lại dùng đôi mắt híp lại đảo qua một lượt trên cơ thể nàng. Sau khi xác định nàng không mang theo bất kỳ vũ khí nào nữa liền đưa hai người đi vào. Nhưng Trần Tiểu Cửu cũng biết, Nam công công, con hồ ly này lại nhìn lầm rồi, Hoa muội muội giấu vũ khí căn bản không phải ở trên người, mà là trong đôi giày của nàng có thể phun ra lưỡi dao găm bén nhọn, trên mặt có tẩm kịch độc, khi trúng chỉ còn con đường chết.
Cho nên, Trần Tiểu Cửu luôn luôn giữ tay Hoa Như Ngọc, phòng ngừa khi nàng kích động, sẽ làm nên sự tình khó lường.
Khi Trần Tiểu Cửu, Hoa Như Ngọc tiến vào, lão Hoàng đế đang ở trên thư án múa bút thành văn, đối với việc bọn họ đến coi như không nhìn thấy.
Trăn trở nhiều lần, liền viết ra một chữ "Quá"
- Hoàng thượng…
Trần Tiểu Cửu đi ra phía trước, nhẹ nhàng nói một tiếng.
- À? Tiểu Cửu đến rồi!
Lão Hoàng đế phục hồi tinh thần lại, hướng Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Hắn … Tới rồi sao?
Trần Tiểu Cửu biết "hắn" trong miệng Hoàng thượng là chỉ tiểu Bạch công tử, bất đắc dĩ cười:
- Tiểu bạch công tử tới thăm Thiên Vũ công chúa rồi, lát nữa…không chừng….cũng sẽ tới thăm Hoàng thượng.
- Hắn cuối cùng vẫn không chịu tha thứ cho ta.
Lão Hoàng đế thở dài một tiếng, lại hỏi:
- Hoa…Hoa tướng quân đến rồi chứ? Chắc không thể nàng ta cũng không tới chứ?
Không tới? hừ…chỉ mong tới để giết ông.
Trần Tiểu Cửu chỉ ra phía sau, lão Hoàng đế ngoái đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một người mặc áo giáp, tư thế hiên ngang, đứng ở đó.
Chỉ liếc nhìn một cái như vậy, liền bị phong thái thống trị thiên hạ khuất phục.
Lão Hoàng đế cẩn thận một hồi, trong sự mơ hồ, phía trước mắt như vô tình xuất hiện bóng dáng năm đó của chiến thần Hoa Vô Ý.
Tư thế oai hùng kia, lập tức chạm tới nơi mềm yếu nhất trong trái tim lão Hoàng đế, tuy là Hoàng đế, nhưng cũng có xúc động, khóe mắt cũng rơm rớm nước rồi.
- Hoàng thượng.
Nam công công lên tiếng đúng lúc.
Lão Hoàng đế cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, kiềm chế cảm xúc của bản thân, để Nam công công truyền gọi, cũng không để ý Hoa Như Ngọc có hành lễ với mình không, đi tới trước mặt nàng, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, không ngừng gật đầu:
- Tốt! Tốt! Thật là có phong cách của cha.
Cảm xúc dâng trào, không kìm nổi mà ho khan mấy tiếng, một ngụm máu trào ra, nhuộm đỏ long bào, sau đó liền lảo đảo ngã xuống.
Trần Tiểu Cửu vội vàng đỡ Hoàng đế lên ghế ngồi, dồn chân khí vào cho Hoàng thượng, khiến ông ta dần dần thả lỏng lại tâm trạng.
Sau đó…lại nhìn về phía Hoa Như Ngọc.
Khi Hoa Như Ngọc vừa nhìn thấy lão Hoàng đế, trong lòng chỉ nghĩ đây là kẻ thù đã giết cha nàng, nàng phải báo thù, phải giết hắn.
Sự kích động trong nháy mắt, gần như khiến nàng không kiềm chế được.
Nhưng khi lão Hoàng đế nhìn nàng, ngụm máu phun ra, sau đó còn lảo đảo ngã xuống ghế, liền phát hiện lão Hoàng đế cũng chẳng qua chỉ là một lão già, ông ta dường như có hối hận về những việc mà mình đã làm.
Hoa Như Ngọc kiềm chế cảm xúc của bản thân, trầm mặc một lúc, mới lạnh lùng nói:
- Hoàng thượng…bảo trọng.
- Hả? Bảo trọng! Hoa tướng quân có thể…có thể nói ra lời như vậy, Trẫm…Trẫm vô cùng xấu hổ.
Lão Hoàng đế cuối cùng cũng lấy lại sức, nhưng hai má đỏ ửng, gần như " được quan tâm mà sợ hãi", yếu ớt nói với Hoa Như Ngọc:
- Năm đó, Trẫm làm nhiều việc sai lầm, Trẫm cảm thấy hối hận vô cùng, nhưng trong thiên hạ đâu có thuốc hối hận có thể mua? Đơn giản, cuối cùng Trẫm cũng có chút lĩnh ngộ, Trẫm không giết cha ngươi, nhưng cha của ngươi ở đâu, Trẫm cũng không biết.
- Hoàng thượng, ông thật sự không giết cha ta sao? Cha ta còn sống sao?
Hoa Như Ngọc nghe vậy, trong lòng xúc động lẽ nào những lời đồn kia đều là thật?
- Trẫm tuyệt đối không gạt ngươi.
Lão Hoàng đế thở dài:
- Trẫm hy vọng biết bao lúc sinh thời, có thể tận miệng nói với cha ngươi một câu "xin lỗi", cho dù hôm nay, cục diện này trong triều đình, còn không phải năm đó Trẫm kéo dài, Trẫm…thật hối hận.
Hoa Như Ngọc nghe thấy Hoa Vô Ý còn chưa chết, mà thật đang trốn ở một nơi nào đó, trong lòng hy vọng đó càng lớn lên, đã không còn sự kích động khác thường muốn giết chết lão Hoàng đế nữa.
Tiến trình sau này đều có thể dự liệu được, thăm dò quân tình một chút, khích lệ Hoa Như Ngọc một chút, sau đó lại ăn cùng bữa cơm.
Tuy sự mâu thuẫn lẫn nhau vẫn còn tồn tại, nhưng cuối cùng là không đến nỗi thành kẻ thù sinh tử.
Sau khi Hoa Như Ngọc và lão Hoàng đế gặp nhau, thì cùng về với Trần Tiểu Cửu.
Tuy Trần Tiểu Cửu rất muốn trở về cùng Hoa Như Ngọc để làm cái kia, nhưng cuối cùng có việc khó giải quyết, muốn đốc thúc một chút, liền cười nói:
- Hoa muội muội về trước, tối ta sẽ thân mật cùng Hoa muội muội.
- Huynh nói bậy bạ gì vậy?
Hoa Như Ngọc nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai nghe thấy, liền nhìn sang Trần Tiểu Cửu, nói:
- Ai muốn thân mật với huynh? Trong miệng chó lại nhả không ra ngà voi.
Trần Tiểu Cửu bỡn cợt nói:
- Thế đêm nay ta không về nữa, ta tới phủ Diệp Ngâm Phong ở một đêm, vừa lúc có chút việc cần thương lượng.
- Huynh dám?
Hoa Như Ngọc mắt căng tròn, hừ lạnh nói:
- Huynh làm gì tưởng ta không biết sao? Đan Nhi viết thư cho ta rồi, nói ở Diệp phủ huynh có giấu một "Nguyệt Nương" gì đó, sau đó còn mở cho Nguyệt Nương một dược đường, đêm nay huynh về sớm cho ta, ta phải thẩm vấn huynh một chút, rút cuộc là có chuyện gì?
Trần Tiểu Cửu đầu tiền là rẽ tới Diệp phủ, tìm Paco, nghiên cứu thảo luận một chút về súng lửa kia, vấn đề thuốc súng, sau đó lại thảo luận với Diệp Ngâm Phong kế sách xem nên ứng phó thế nào với con trai Định Nam vương Ngô Đồng, Đột Quyết, An Nam và Uy quốc.
Bọn họ vừa ăn vừa bàn chuyện, đợi khi Trần Tiểu Cửu về tới phủ, đã khuya lắm rồi.
Trần Tiểu Cửu tắm rửa trước, tắm sạch sẽ, mặc bộ đồ ngủ, mới tới gõ cửa phòng Hoa Như Ngọc.
Nhưng mở cửa cho Trần Tiểu Cửu lại là Chu Mỵ Nhi.
- Hả ? Mỵ Nhi, sao lại là nàng ?
Trần Tiểu Cửu ngây người, trong lòng nghĩ nàng ấy hẳn không phải tới để phá hoại chuyện tốt của mình chứ ?
- Làm sao? Có phải là chàng không hy vọng gặp thiếp?
Chu Mỵ Nhi mặc một chiếc quần nhỏ bó sát người, đứng ở cửa, khép eo, cũng không nhường đường cho Tiểu Cửu.
- Sao có thể chứ? Ta tưởng Mỵ Nhi phải ngủ rồi chứ.
Trần Tiểu Cửu chen qua cơ thể mềm mại của Mỵ Nhi, bộ ngực đầy đặn áp vào trước ngực hắn, mềm mại chặt chẽ, khiến người ta thấy miên man bất định.
- Đợi mãi, cả bữa tối cũng không thấy huynh về, Mỵ Nhi sợ ta cô đơn, nên tới tâm sự với ta.
Hoa Như Ngọc cũng đi tới cửa, kéo bàn tay mềm mại của Mỵ Nhi, lạnh lùng nhìn Tiểu Cửu, lại bỡn cợt nói:
- Ừ..chủ yếu là nói chuyện về Lý Nhạc Thanh.
- Nàng ấy thì có gì đáng nói chứ?
Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng cười, khẽ ngẩng đầu, liền bị đôi lông mày của Hoa Như Ngọc làm cho ngẩn người.
Hoa Như Ngọc mặc một cái áo ngực màu đỏ, phần cổ, trước ngực đều lộ ra một làn da trắng nõn, bộ ngực đầy đặn bị chiếc áo ngực bao lấy, căng phồng, sinh động, một khe sâu giữa hai cặp vú lộ ra, tản ra hương vị mê người.
Áo ngực rất ngắn, vừa đủ để che lấy cặp mông đầy đặn của Hoa Như Ngọc, hai chân dài thẳng tắp mượt mà, trắng như tuyết, lộ ra trong không khí, một cảm giá mê người.
Hoa Như Ngọc thấy Trần Tiểu Cửu nhìn tới không chớp mắt, trong lòng vô cùng thích thú, lại kéo Mỵ Nhi chắn phía trước, nói:
- Huynh không thể có chút tiền đồ? Nhìn lung tung lên đùi làm gì? Huynh nhìn Mỵ Nhi đi, chân của Mỵ Nhi còn trắng hơn ta.
Mỵ Nhi cười nói:
- Ta hàng ngày nhìn, đâu thấy có được đôi chân trắng trẻo mới lạ như Hoa tỷ tỷ chứ?
Trần Tiểu Cửu nuốt nước miếng, hồi phục lại tinh thần, ngượng ngùng nói:
- Ta đang nghĩ, các nàng ăn mặc như vậy, cũng không sợ lạnh.
- Hả ? Thật cũng có hơi lạnh.
Mỵ Nhi mặc rất ít, không giống Hoa Như Ngọc luyện võ, không sợ lạnh, liền kéo Hoa Như Ngọc vào chăn, phủ kín người, rồi ngây ngô cười với Trần Tiểu Cửu :
- Bây giờ bọn ta không lạnh nữa rồi, chàng cũng không nóng nữa.
- À ? Các nàng đây là ?
Trần Tiểu Cửu xấu hổ nhìn về phía hai người nằm trong chăn, gãi đầu, sẵng giọng:
- Các nàng ngủ chung, thế ta ngủ…ngủ ở đâu?
Chu Mỵ Nhi nói:
- Phòng của Đan Nhi à, phòng của Song Nhi à, hoặc là chàng ngủ cùng với cả Đan Nhi và Song Nhi, dù sao ba người cùng ngủ chung, ta lại không phải không biết.
- Cái đó...cái này không tốt sao?
Trần Tiểu Cửu cười ngượng, cũng biết Mỵ Nhi đang bắt nạt mình.
- Có gì không tốt chứ?
Chu Mỵ Nhi ôm eo Hoa Như Ngọc, bỡn cợt nói:
- Hoa tỷ tỷ, đêm nay chúng ta ngủ chung được không? Tỷ muội chúng ta tâm sự nhé.
Hoa Như Ngọc nhìn nụ cười cất giấu chút bỡn cợt rạng rỡ của Chu Mỵ Nhi, trong lòng cũng biết không thể để Mỵ Nhị xem thường được, lúc này nếu mình đá Mỵ Nhi ra ngoài, há chẳng phải sẽ khiến Mỵ Nhi cho rằng mình nhớ đàn ông tới phát điên rồi sao?
Mỵ Nhi đêm hôm khuya khoắt còn ở lại không đi, há chẳng phải là vì tâm nguyện này.
Hoa Như Ngọc thân thiết ôm Mỵ Nhi, cười:
- Được! Khó có khi Mỵ Nhi có nhã hứng như vậy, nửa đêm nói chuyện cùng tỷ tỷ, tỷ tỷ đương nhiên phải hầu tới cùng rồi.
Lại quay sang nhìn Trần Tiểu Cửu, sẵng giọng:
- Huynh còn đứng đó như cây cột làm cái gì? Hoặc là huynh tới đây, hoặc là huynh đi tìm Đan Nhi, Song Nhi giải tỏa, do dự do dự, càng ngày càng không giống đàn ông.
Trần Tiểu Cửu vừa nghe có cửa, vội cười nói:
- Ta phải tới chứ, tới đây.
Mỵ Nhi vươn cánh tay trắng nõn, đẩy vào ngực Trần Tiểu Cửu, u oán nói:
- Hoa tỷ tỷ, tỷ để Tiểu Cửu lên làm gì? Giường nhỏ như vậy, đâu có chỗ cho chàng chứ.
Trần Tiểu Cửu kéo tay Chu Mỵ Nhi sang một bên, cơ thể to lớn đặt trên người Chu Mỵ Nhi, không biết xấu hổ nói:
- Không cần bao nhiêu chỗ, ta ngủ trên người Mỵ Nhi là được rồi! cơ thể của Mỵ Nhi thật mềm, thật nóng à, tới đây, để Cửu ca hôn một cái.
Cũng không đợi Mỵ Nhi kịp phản ứng, liền hôn trúng cái miệng nhỏ nhắn của Mỵ Nhi.
- Ôi! Tiểu Cửu, chàng ngốc thế, Hoa tỷ tỷ đang nhìn kia.
Chu Mỵ Nhi là tiểu thư khuê các, đâu ý thức được trận chiến như vậy? Đạp tứ phía, không ngừng giãy dụa. Nguồn truyện:
Hoa Như Ngọc nhìn thoáng qua Tiểu Cửu, sang sảng cười nói:
- Không ngại, ta ở trên giang hồ đã quen, không câu nệ tiểu tiết, Mỵ Nhi đừng ngại, cứ thuận theo Tiểu Cửu, tỷ tỷ xem thôi,.
- Ôi! Tiểu Cửu..chàng đừng...
Chu Mỵ Nhi giãy một hồi, không trốn được, lại ngại ngùng khi thân thiết với Tiểu Cửu trước mặt Hoa Như Ngọc, thở hổn hển nói:
- Tiểu Cửu, ta chợt nhớ ra, Đan Nhi hình như có chút việc tìm ta, ta phải tới xem thế nào, chàng đứng lên trước.
- Thật sao? Nàng không nói chuyện với Hoa muội muội nữa à?
Trần Tiểu Cửu xúc tiến nói.
Chu Mỵ Nhi đỏ ửng hai má, thở gấp nói:
- Không nói chuyện nữa, hôm nay có việc, ngày mai nói tiếp, Hoa tỷ tỷ…vậy muội đi trước nhé, hai người…hai người từ từ mà chơi.
Chu Mỵ Nhi đẩy Tiểu Cửu sang một bên, cũng không để ý cặp đùi trắng nõn của mình lộ ra ngoài, chạy ra cửa, mới quay lại nói với Hoa Như Ngọc:
- Hoa tỷ tỷ, cái giường đó không chắc chắn lắm, cẩn thận sập…
Đỏ mặt rồi đóng cửa.